Khi Trình Trì thấy ‘người có cái lỗ tai thật dài, hàm răng thật dài’ trong miệng Ian, bó tay, đây rành rành là một ngài thỏ, Trình Trì còn tưởng là một tên biến thái tướng mạo quái dị nữa chứ, hại hắn còn khẩn trương một hồi, hàm răng của người ta cũng đâu có dài quá, cùng lắm thì đôi răng cửa hơi to thôi mà, nhưng lại bị Ian chưa từng thấy hình thái này cho rằng là kẻ quái quái.
Thỏ tiên sinh thấy Trình Trì đi ra liền lắp bắp hỏi thăm, “Xin, xin hỏi ngài là, là Trình Trì tiên sinh chủ của cửa hàng bánh kẹo này phải không?”
Thỏ tiên sinh hiện giờ trong lòng rất hối hận, hắn nghĩ daddy và papa nói không nên đến gần trấn Topaz là đúng, ở đây thực sự đáng sợ, mỗi người đều dùng ánh mắt như nhìn thức ăn mà xem mình, đặc biệt thằng nhỏ bên cạnh này, daddy ta muốn về nhà!!!
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh có chút lạnh run cố gắng chống đỡ đứng ở nơi đó, còn có Jerome một bên nhe răng trợn mắt nhìn thỏ tiên sinh, Trình Trì không có lời nào để nói.
“Vâng, đúng, ta là Trình Trì, xin hỏi ngài có chuyện gì?” Trình Trì nói, còn không quên vỗ vỗ đầu Ian, “Bảo bối, ra ngoài chơi cùng Jerome đi.”
Ian nghiêm túc nắm góc áo của Trình Trì, cố sức lắc đầu, “Ian không muốn ra ngoài chơi, người này quái quái, lỡ như hắn đem daddy ăn tươi thì làm sao bây giờ?”
Jerome một bên uy hiếp người cũng nói, “Đúng, ta và Ian phải bảo vệ Trình Trì tiên sinh không bị tên quái này thương tổn!”
Nghe hai tiểu thú nhân nói, thỏ tiên sinh lại muốn khóc, hắn không ăn thịt có được không? Hắn rất sợ bị hai đứa nhóc này ăn tươi thì có!
Vì lo lắng cho tính mạng của mình, thỏ tiên sinh vội vàng cố sức xua tay giải thích, “Ta, ta không ăn thịt, ta, ta, ta cũng không thương tổn Trình Trì tiên sinh…”
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh cơ hồ muốn khóc thét, một bên là Jerome nhe ra răng nanh nhỏ nhỏ chỉ cần Ian ra lệnh một tiếng là sẽ ngay lập tức lao đến ấn thỏ tiên sinh xuống đất, chỉ cảm thấy đầu đau đau.
Trình Trì sờ sờ đầu Ian, “Nghe lời, cùng Jerome ra ngoài chơi đi, vị tiên sinh này sẽ không thương tổn daddy, chờ daddy cùng vị tiên sinh này bàn chuyện xong sẽ nấu canh thịt hầm cho Ian và Jerome uống được không?”
Nghe nói có canh thịt hầm để uống, Jerome thu hồi răng nanh, nuốt ngụm nước bọt, nó nghĩ món ăn của daddy Ian là món ăn ngon nhất trong trấn.
Ian vốn còn có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt của daddy thì không tình không nguyện gật đầu, “Được rồi, vậy Ian sẽ đi rồi trở về.” Vừa nói vừa trừng thỏ tiên sinh, nhe nhe răng nanh nhỏ xíu không hề có chút lực uy hiếp, “Nếu ngươi thương tổn daddy ta sẽ lấy mạng của ngươi nga!”
Thỏ tiên sinh vội vàng gật đầu lia lịa như mổ thóc, “Đương nhiên, đương nhiên.”
Đợi Jerome nắm tay Ian mỗi bước đều cẩn thận quay đầu nhìn đã đi khỏi, thỏ tiên sinh mới thở dài ra một hơi.
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh dáng vẻ như vừa sống sót sau tai nạn, có chút buồn cười, hắn nhịn cười mở miệng hỏi, “Xin hỏi, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Nga, đúng.” Thỏ tiên sinh phục hồi tinh thần vươn tay bắt tay với Trình Trì, “Chào, Trình Trì tiên sinh, xin cho phép ta tự giới thiệu, ta là Bangni, đến từ thị trấn Vaart.”
“Chào, Bangni tiên sinh.” Trình Trì cùng Bangni bắt tay, chào hỏi.
“Làn này ta mạo muội đến đây là muốn cùng ngài nói về vấn đề chế tác kẹo ngon của ngài.” Bangni nói ý đồ của bản thân khi tới đây.
“Kẹo của ta?” Trình Trì có chút không rõ, “Kẹo của ta có vấn đề gì?”
“Không không không.” Thấy Trình Trì hiểu lầm, Bangni vội vàng xua tay giải thích, “Không phải, ta là muốn cùng ngài bàn về vấn đề kẹo của ngài có thể tiêu thụ ở thị trấn Vaart hay không.”
“Nga?” Trình Trì lờ mờ hiểu được ý đồ của Bangni.
Bangni gật đầu, có chút chờ mong lại có chút xấu hổ hỏi, “Xin hỏi, ngài có thể bớt chút thời gian cùng ta bàn về vấn đề này không?”
“Đương nhiên.” Trình Trì nghĩ nghĩ, gật đầu, chỉ chỉ cái bàn trong vườn hoa, “Nếu như không ngại, chúng ta ra vườn hoa ngồi xuống bàn bạc đi, hôm nay nắng rất đẹp.”
Với đề nghị của Trình Trì, Bangni đương niên là gật đầu đồng ý.
Trình Trì rót cho Bangni một cốc trà hoa quả do hắn pha, sau đó mới ngồi xuống ghế, “Mời nếm thử trà của ta pha.”
Thái độ thân mật của Trình Trì giúp Bangni thả lỏng không ít, hắn lộ ra cái răng cửa trắng nõn cười cười, nâng cốc uống một ngụm, sau đó khen ngợi, “Nga, hương vị này thật tuyệt vời.”
Trình Trì cười cười, cũng uống hai ngụm trà, sau đó mới hỏi, “Như vậy, Bangni tiên sinh có thể bàn chuyện ngài vừa nói với ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Nghe được Trình Trì nói đến vấn đề chính, Bangni vội vã gật đầu nói, “Mong ngài có thể suy xét một chút về kiến nghị của ta.”
Sau khi thấy Trình Trì gật đầu, Bangni bắt đầu nói rõ ý kiến của hắn, “Là như vậy, Trình Trì tiên sinh, lúc trước tại thị trấn Vaart, ta có một lần vô tình ăn được kẹo ngon do ngài làm. Ta cảm thấy, hương vị chua ngọt lan tràn trong miệng, thực sự là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Bên cạnh ta cũng có rất nhiều người thích ăn kẹo của ngài. Nhưng ngài cũng biết, ngài chỉ ở tại trấn Topaz, ở trong nhà mà làm kẹo bán, cũng không ra chợ, điều này khiến cho mọi người cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Cho nên, ta có vinh hạnh được ngài cho phép được độc quyền bán kẹo của ngài trong trấn hay không?”
“Ý của ngươi là, ngươi muốn làm đại diện tiêu thụ kẹo của ta tại thị trấn Vaart?” Trình Trì trầm ngâm một hồi.
“Đúng vậy.” Bangni đật đầu, “Nếu như ngài đồng ý, ta sẽ trả phí dụng để được độc quyền tiêu thụ kẹo của ngài, chúng ta có thể thương lượng.”
“Người dân trong thị trấn Vaart của các ngươi cũng thích ăn kẹo sao? Trình Trì có chút do dự, ngay từ đầu hắn chỉ muốn buôn bán để duy trì sinh kế, không muốn quá mở rộng con đường tiêu thụ, nhưng hiện tại Bangni tới cửa, hắn lại có chút động tâm, tích cóp nhiều thêm một chút tiền bên người thì cũng tốt.
“Đương nhiên, kẹo do ngài làm hương vị ngon miệng đa dạng, tuyệt vời cực kỳ, rất nhiều dân cư ở thị trấn Vaart mong muốn có thể mua kẹo của ngài làm đó!” Bangni thành khẩn trả lời.
Trình Trì nghĩ nghĩ, gật đầu, nói, “Để ta suy xét một chút.”
“Vâng, ngài suy xét là đương nhiên, ta sẽ tới thăm hỏi ngài sau một thời gian nữa.” Tuy rằng Trình Trì không đáp ứng ngay, nhưng Bangni cũng không nản lòng, hắn nghĩ Trình Trì đã hơi động tâm, nghĩ nghĩ một chút hắn còn nói thêm, “Nếu ngài có thời gian rảnh, có thể đến thị trấn Vaart xem, ta rất vui lòng dẫn đường cho ngài, mọi người ở thị trấn Vaart đều rất nhiệt tình, ngài sẽ thích nơi đó.”
Trình Trì cười gật đầu, “Tốt thôi, có thời gian ta sẽ đi, cảm ơn lời mời của ngài.”
Bangni lần thứ hai giơ tay nắm tay Trình Trì, “Ta rất chờ mong ngài đến, lần nữa cảm ơn món trà hoa quả của ngài.”
Bangni nhiều lần cảm ơn Trình Trì, lưu lại địa chỉ của nhà mình tại thị trấn Vaart rồi rời đi.
Trình Trì nhìn theo Bangni rời khỏi vườn hoa nhà mình, sau đó cúi đầu thu dọn ly tách, nhưng vừa mới cúi đầu, Trình Trì liền bật người nghe được một tiếng kêu sợ hãi, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện Bangni tiên sinh đứng ngoài cửa run rẩy, giơ lên đôi tai dài chạy chậm rời khỏi đường nhìn của mình.
Trình Trì có chút nghi hoặc ló người ra ngoài quan sát bên cạnh cửa sổ, lúc này mới nhìn thấy Ian cùng Jerome hai đứa mai phục ngoài sân hướng theo bóng lưng của Bangni tiên sinh nhe răng trợn mắt, sau khi phát hiện ánh nhìn của Trình Trì, hai đứa nhất thời giống như bị đông lạnh, một đứa vẫn duy trì tư thế co chân, một đứa thì duy trì tư thế vươn tay ra bên ngoài, không nhúc nhích.
Trình Trì nhìn Ian vì cùng Jerome chơi đùa một chỗ mà ngày càng hoạt bát, hoạt bát đến có chút nghịch ngợm, dở khóc dở cười lắc đầu, “Mau giúp ta dọn dẹp những thứ này, nếu không sẽ không có canh thịt hầm.”
Jerome và Ian làm chuyện xấu bị bắt gặp thì hơi chột dạ, nghe xong vội vàng cuống lên chạy đến bên cạnh Trình Trì, một đứa bưng cái tách một đứa cầm cái đĩa đi theo Trình Trì vào nhà.
Mà Bangni bị Ian và Jerome đột nhiên nhảy ra dọa cho hoảng sợ, vẫn cố nén xung động muốn òa khóc mà chạy như bay trên đường phố của trấn Topaz, cái thôn trấn này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Tất cả trẻ con của trấn Topaz đều là bại hoại, đều là bại hoại!
Vì vậy cư dân của trấn Topaz đều thấy được thỏ tiên sinh sắp khóc, mang theo biểu tình bị khi dễ thảm thương, dùng tốc độ như bay xẹt qua bên người mình, chỉ để lại một bóng lưng bi phẫn.
.
Uống canh thịt hầm xong Jerome được daddy nó đến đón về nhà, vì vậy trong phòng Trình Trì lại chỉ còn Ian và Trình Trì hai người.
Ian nghĩ tới hôm nay mình làm chuyện xấu nên không dám lôi kéo daddy của mình làm nũng, chỉ là càng không ngừng lắc lư bên cạnh Trình Trì, sau đó dùng ánh mắt rụt rè mà nhìn hắn, thỉnh thoảng còn dùng cái đuôi nhỏ quét qua khều khều Trình Trì một cái.
Trình Trì thu hết những cử chỉ ‘mờ ám’ này của Ian vào trong đáy mắt, hắn nhịn cười giả vờ không thấy không cảm nhận được cái gì, loay hoay làm việc nhà.
Qua một hồi lâu cũng không được đáp lại, Ian nghĩ nó phải làm gì đó, nó không muốn để daddy giận, không thương nó.
Vì vậy, nó cúi đầu đi tới trước mặt Trình Trì, vươn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo Trình Trì, “Daddy…”
Trình Trì nhìn Ian rũ xuống tai nhỏ, không đổi nét mặt mà hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Ian ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Trình Trì, “Daddy, xin lỗi, Ian vừa làm chuyện sai.”
Trình Trì vẫn tỏ ra không biểu tình, “Nga, ngươi làm chuyện xấu gì?”
Ian nhìn gương mặt không có biểu tình của Trình Trì, nó nghĩ daddy thật sự đã tức giận, vì vậy nó mếu máo nhỏ giọng nói, “Ian không nên cùng Jerome hù dọa Bangni tiên sinh, Ian sẽ không tái phạm nữa, daddy ngươi đừng giận Ian có được không?”
Nhìn Ian đã bắt đầu ứa nước mắt, Trình Trì thở dài, ôm lấy nó, “Được rồi, lần này daddy sẽ tha thứ cho Ian, sẽ không có lần sau nga, đây là hành vi không lễ phép, có biết không?”
Ian gật đầu, vùi đầu vào gáy Trình Trì, “Ian đã biết, daddy không nên ghét Ian.”
Dính lấy Trình Trì một hồi, nghĩ Trình Trì đã không tức giận nữa, Ian lại mở miệng nói, “Daddy muốn đi thị trấn Vaart sao?”
“Ừ.” Trình Trì gật đầu, hắn chú ý tới ánh mắt mong ngóng của Ian, bèn hỏi, “Ian cũng muốn đi à?”
Nghe được Trình Trì hỏi, đôi mắt Ian sáng rực lên, cố sức gật đầu, lập tức lại nghĩ tới cái gì, nãi thanh nãi khí hỏi Trình Trì, “Ian có thể đi được sao?”
Nhìn Ian ra vẻ thông minh nhưng khó nén ước ao, Trình Trì cười ra tiếng, “Đương nhiên, đến lúc đó daddy sẽ dẫn Ian đến thị trấn Vaart đi chơi, không thích à?”
“Úc, thật tốt quá!” Ian nhảy lên người Trình Trì hoan hô, sau đó lại hôn chụt một cái lên mặt Trình Trì, “Daddy là daddy tốt nhất trên đời!”
Bị Ian hôn dính nước bọt, Trình Trì phải dùng lực ôm chặt mới có thể khiến đứa trẻ hưng phấn như con khỉ con phá phách không ngã xuống từ trên người mình.
.
Chạng vạng khi Claude đến đón Ian, Trình Trì nghĩ nghĩ rồi quyết định nói với hắn, “Hai ngày nữa ta dẫn Ian đến thị trấn Vaart đi chơi, được không?”
Claude sửng sốt một chút, hỏi, “Sao lại đột nhiên muốn dẫn Ian đến Vaart?”
Trình Trì nói một chút cho hắn nghe về chuyện hôm nay Bangni tới tìm hắn, sau đó bổ sung, “Ta nghĩ Ian cũng chưa đi đến thị trấn Vaart, cho nên muốn dẫn nó cùng đi, đương nhiên, nếu ngươi không đồng ý, vậy thì thôi.”
Claude nghe xong không nói gì, còn Ian bị hắn ôm vào ngực thì bám vào cổ hắn vẻ mặt khẩn trương, mềm giọng cầu xin, “Papa, papa, cho ta đi đi, cho ta cùng đi với daddy đi.”
Đối mặt với thỉnh cầu của con mình, Claude có chút dao động, “Một mình ngươi có thể chăm lo cho Ian sao?”
Trình Trì còn chưa trả lời, Ian đã giành nói, “Vậy papa cũng cùng đi!” Nói xong, nó nghĩ đề nghị của mình thật là hay, vì vậy cao hứng bừng bừng nói tiếp, “Daddy, còn có papa, và Ian, cùng nhau đi thị trấn Vaart, được không? Papa, daddy?”
Trình Trì và Claude liếc mắt nhìn nhau, lại thấy Ian dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hai người chòng chọc, nghĩ nghĩ một chút mở miệng nói,”Nếu không bận, vậy cùng đi đi.”
Claude trong lòng tính toán một chút, vẫn lo lắng Trình Trì một mình dẫn theo Ian đến thị trấn Vaart, nhưng lại không thể cự tuyệt thỉnh cầu của Ian, rốt cuộc cũng gật đầu, nói, “Vậy cũng được, lúc đó sẽ cùng đi.”
Thỏ tiên sinh thấy Trình Trì đi ra liền lắp bắp hỏi thăm, “Xin, xin hỏi ngài là, là Trình Trì tiên sinh chủ của cửa hàng bánh kẹo này phải không?”
Thỏ tiên sinh hiện giờ trong lòng rất hối hận, hắn nghĩ daddy và papa nói không nên đến gần trấn Topaz là đúng, ở đây thực sự đáng sợ, mỗi người đều dùng ánh mắt như nhìn thức ăn mà xem mình, đặc biệt thằng nhỏ bên cạnh này, daddy ta muốn về nhà!!!
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh có chút lạnh run cố gắng chống đỡ đứng ở nơi đó, còn có Jerome một bên nhe răng trợn mắt nhìn thỏ tiên sinh, Trình Trì không có lời nào để nói.
“Vâng, đúng, ta là Trình Trì, xin hỏi ngài có chuyện gì?” Trình Trì nói, còn không quên vỗ vỗ đầu Ian, “Bảo bối, ra ngoài chơi cùng Jerome đi.”
Ian nghiêm túc nắm góc áo của Trình Trì, cố sức lắc đầu, “Ian không muốn ra ngoài chơi, người này quái quái, lỡ như hắn đem daddy ăn tươi thì làm sao bây giờ?”
Jerome một bên uy hiếp người cũng nói, “Đúng, ta và Ian phải bảo vệ Trình Trì tiên sinh không bị tên quái này thương tổn!”
Nghe hai tiểu thú nhân nói, thỏ tiên sinh lại muốn khóc, hắn không ăn thịt có được không? Hắn rất sợ bị hai đứa nhóc này ăn tươi thì có!
Vì lo lắng cho tính mạng của mình, thỏ tiên sinh vội vàng cố sức xua tay giải thích, “Ta, ta không ăn thịt, ta, ta, ta cũng không thương tổn Trình Trì tiên sinh…”
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh cơ hồ muốn khóc thét, một bên là Jerome nhe ra răng nanh nhỏ nhỏ chỉ cần Ian ra lệnh một tiếng là sẽ ngay lập tức lao đến ấn thỏ tiên sinh xuống đất, chỉ cảm thấy đầu đau đau.
Trình Trì sờ sờ đầu Ian, “Nghe lời, cùng Jerome ra ngoài chơi đi, vị tiên sinh này sẽ không thương tổn daddy, chờ daddy cùng vị tiên sinh này bàn chuyện xong sẽ nấu canh thịt hầm cho Ian và Jerome uống được không?”
Nghe nói có canh thịt hầm để uống, Jerome thu hồi răng nanh, nuốt ngụm nước bọt, nó nghĩ món ăn của daddy Ian là món ăn ngon nhất trong trấn.
Ian vốn còn có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt của daddy thì không tình không nguyện gật đầu, “Được rồi, vậy Ian sẽ đi rồi trở về.” Vừa nói vừa trừng thỏ tiên sinh, nhe nhe răng nanh nhỏ xíu không hề có chút lực uy hiếp, “Nếu ngươi thương tổn daddy ta sẽ lấy mạng của ngươi nga!”
Thỏ tiên sinh vội vàng gật đầu lia lịa như mổ thóc, “Đương nhiên, đương nhiên.”
Đợi Jerome nắm tay Ian mỗi bước đều cẩn thận quay đầu nhìn đã đi khỏi, thỏ tiên sinh mới thở dài ra một hơi.
Trình Trì nhìn thỏ tiên sinh dáng vẻ như vừa sống sót sau tai nạn, có chút buồn cười, hắn nhịn cười mở miệng hỏi, “Xin hỏi, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Nga, đúng.” Thỏ tiên sinh phục hồi tinh thần vươn tay bắt tay với Trình Trì, “Chào, Trình Trì tiên sinh, xin cho phép ta tự giới thiệu, ta là Bangni, đến từ thị trấn Vaart.”
“Chào, Bangni tiên sinh.” Trình Trì cùng Bangni bắt tay, chào hỏi.
“Làn này ta mạo muội đến đây là muốn cùng ngài nói về vấn đề chế tác kẹo ngon của ngài.” Bangni nói ý đồ của bản thân khi tới đây.
“Kẹo của ta?” Trình Trì có chút không rõ, “Kẹo của ta có vấn đề gì?”
“Không không không.” Thấy Trình Trì hiểu lầm, Bangni vội vàng xua tay giải thích, “Không phải, ta là muốn cùng ngài bàn về vấn đề kẹo của ngài có thể tiêu thụ ở thị trấn Vaart hay không.”
“Nga?” Trình Trì lờ mờ hiểu được ý đồ của Bangni.
Bangni gật đầu, có chút chờ mong lại có chút xấu hổ hỏi, “Xin hỏi, ngài có thể bớt chút thời gian cùng ta bàn về vấn đề này không?”
“Đương nhiên.” Trình Trì nghĩ nghĩ, gật đầu, chỉ chỉ cái bàn trong vườn hoa, “Nếu như không ngại, chúng ta ra vườn hoa ngồi xuống bàn bạc đi, hôm nay nắng rất đẹp.”
Với đề nghị của Trình Trì, Bangni đương niên là gật đầu đồng ý.
Trình Trì rót cho Bangni một cốc trà hoa quả do hắn pha, sau đó mới ngồi xuống ghế, “Mời nếm thử trà của ta pha.”
Thái độ thân mật của Trình Trì giúp Bangni thả lỏng không ít, hắn lộ ra cái răng cửa trắng nõn cười cười, nâng cốc uống một ngụm, sau đó khen ngợi, “Nga, hương vị này thật tuyệt vời.”
Trình Trì cười cười, cũng uống hai ngụm trà, sau đó mới hỏi, “Như vậy, Bangni tiên sinh có thể bàn chuyện ngài vừa nói với ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Nghe được Trình Trì nói đến vấn đề chính, Bangni vội vã gật đầu nói, “Mong ngài có thể suy xét một chút về kiến nghị của ta.”
Sau khi thấy Trình Trì gật đầu, Bangni bắt đầu nói rõ ý kiến của hắn, “Là như vậy, Trình Trì tiên sinh, lúc trước tại thị trấn Vaart, ta có một lần vô tình ăn được kẹo ngon do ngài làm. Ta cảm thấy, hương vị chua ngọt lan tràn trong miệng, thực sự là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Bên cạnh ta cũng có rất nhiều người thích ăn kẹo của ngài. Nhưng ngài cũng biết, ngài chỉ ở tại trấn Topaz, ở trong nhà mà làm kẹo bán, cũng không ra chợ, điều này khiến cho mọi người cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Cho nên, ta có vinh hạnh được ngài cho phép được độc quyền bán kẹo của ngài trong trấn hay không?”
“Ý của ngươi là, ngươi muốn làm đại diện tiêu thụ kẹo của ta tại thị trấn Vaart?” Trình Trì trầm ngâm một hồi.
“Đúng vậy.” Bangni đật đầu, “Nếu như ngài đồng ý, ta sẽ trả phí dụng để được độc quyền tiêu thụ kẹo của ngài, chúng ta có thể thương lượng.”
“Người dân trong thị trấn Vaart của các ngươi cũng thích ăn kẹo sao? Trình Trì có chút do dự, ngay từ đầu hắn chỉ muốn buôn bán để duy trì sinh kế, không muốn quá mở rộng con đường tiêu thụ, nhưng hiện tại Bangni tới cửa, hắn lại có chút động tâm, tích cóp nhiều thêm một chút tiền bên người thì cũng tốt.
“Đương nhiên, kẹo do ngài làm hương vị ngon miệng đa dạng, tuyệt vời cực kỳ, rất nhiều dân cư ở thị trấn Vaart mong muốn có thể mua kẹo của ngài làm đó!” Bangni thành khẩn trả lời.
Trình Trì nghĩ nghĩ, gật đầu, nói, “Để ta suy xét một chút.”
“Vâng, ngài suy xét là đương nhiên, ta sẽ tới thăm hỏi ngài sau một thời gian nữa.” Tuy rằng Trình Trì không đáp ứng ngay, nhưng Bangni cũng không nản lòng, hắn nghĩ Trình Trì đã hơi động tâm, nghĩ nghĩ một chút hắn còn nói thêm, “Nếu ngài có thời gian rảnh, có thể đến thị trấn Vaart xem, ta rất vui lòng dẫn đường cho ngài, mọi người ở thị trấn Vaart đều rất nhiệt tình, ngài sẽ thích nơi đó.”
Trình Trì cười gật đầu, “Tốt thôi, có thời gian ta sẽ đi, cảm ơn lời mời của ngài.”
Bangni lần thứ hai giơ tay nắm tay Trình Trì, “Ta rất chờ mong ngài đến, lần nữa cảm ơn món trà hoa quả của ngài.”
Bangni nhiều lần cảm ơn Trình Trì, lưu lại địa chỉ của nhà mình tại thị trấn Vaart rồi rời đi.
Trình Trì nhìn theo Bangni rời khỏi vườn hoa nhà mình, sau đó cúi đầu thu dọn ly tách, nhưng vừa mới cúi đầu, Trình Trì liền bật người nghe được một tiếng kêu sợ hãi, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện Bangni tiên sinh đứng ngoài cửa run rẩy, giơ lên đôi tai dài chạy chậm rời khỏi đường nhìn của mình.
Trình Trì có chút nghi hoặc ló người ra ngoài quan sát bên cạnh cửa sổ, lúc này mới nhìn thấy Ian cùng Jerome hai đứa mai phục ngoài sân hướng theo bóng lưng của Bangni tiên sinh nhe răng trợn mắt, sau khi phát hiện ánh nhìn của Trình Trì, hai đứa nhất thời giống như bị đông lạnh, một đứa vẫn duy trì tư thế co chân, một đứa thì duy trì tư thế vươn tay ra bên ngoài, không nhúc nhích.
Trình Trì nhìn Ian vì cùng Jerome chơi đùa một chỗ mà ngày càng hoạt bát, hoạt bát đến có chút nghịch ngợm, dở khóc dở cười lắc đầu, “Mau giúp ta dọn dẹp những thứ này, nếu không sẽ không có canh thịt hầm.”
Jerome và Ian làm chuyện xấu bị bắt gặp thì hơi chột dạ, nghe xong vội vàng cuống lên chạy đến bên cạnh Trình Trì, một đứa bưng cái tách một đứa cầm cái đĩa đi theo Trình Trì vào nhà.
Mà Bangni bị Ian và Jerome đột nhiên nhảy ra dọa cho hoảng sợ, vẫn cố nén xung động muốn òa khóc mà chạy như bay trên đường phố của trấn Topaz, cái thôn trấn này thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Tất cả trẻ con của trấn Topaz đều là bại hoại, đều là bại hoại!
Vì vậy cư dân của trấn Topaz đều thấy được thỏ tiên sinh sắp khóc, mang theo biểu tình bị khi dễ thảm thương, dùng tốc độ như bay xẹt qua bên người mình, chỉ để lại một bóng lưng bi phẫn.
.
Uống canh thịt hầm xong Jerome được daddy nó đến đón về nhà, vì vậy trong phòng Trình Trì lại chỉ còn Ian và Trình Trì hai người.
Ian nghĩ tới hôm nay mình làm chuyện xấu nên không dám lôi kéo daddy của mình làm nũng, chỉ là càng không ngừng lắc lư bên cạnh Trình Trì, sau đó dùng ánh mắt rụt rè mà nhìn hắn, thỉnh thoảng còn dùng cái đuôi nhỏ quét qua khều khều Trình Trì một cái.
Trình Trì thu hết những cử chỉ ‘mờ ám’ này của Ian vào trong đáy mắt, hắn nhịn cười giả vờ không thấy không cảm nhận được cái gì, loay hoay làm việc nhà.
Qua một hồi lâu cũng không được đáp lại, Ian nghĩ nó phải làm gì đó, nó không muốn để daddy giận, không thương nó.
Vì vậy, nó cúi đầu đi tới trước mặt Trình Trì, vươn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo Trình Trì, “Daddy…”
Trình Trì nhìn Ian rũ xuống tai nhỏ, không đổi nét mặt mà hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Ian ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Trình Trì, “Daddy, xin lỗi, Ian vừa làm chuyện sai.”
Trình Trì vẫn tỏ ra không biểu tình, “Nga, ngươi làm chuyện xấu gì?”
Ian nhìn gương mặt không có biểu tình của Trình Trì, nó nghĩ daddy thật sự đã tức giận, vì vậy nó mếu máo nhỏ giọng nói, “Ian không nên cùng Jerome hù dọa Bangni tiên sinh, Ian sẽ không tái phạm nữa, daddy ngươi đừng giận Ian có được không?”
Nhìn Ian đã bắt đầu ứa nước mắt, Trình Trì thở dài, ôm lấy nó, “Được rồi, lần này daddy sẽ tha thứ cho Ian, sẽ không có lần sau nga, đây là hành vi không lễ phép, có biết không?”
Ian gật đầu, vùi đầu vào gáy Trình Trì, “Ian đã biết, daddy không nên ghét Ian.”
Dính lấy Trình Trì một hồi, nghĩ Trình Trì đã không tức giận nữa, Ian lại mở miệng nói, “Daddy muốn đi thị trấn Vaart sao?”
“Ừ.” Trình Trì gật đầu, hắn chú ý tới ánh mắt mong ngóng của Ian, bèn hỏi, “Ian cũng muốn đi à?”
Nghe được Trình Trì hỏi, đôi mắt Ian sáng rực lên, cố sức gật đầu, lập tức lại nghĩ tới cái gì, nãi thanh nãi khí hỏi Trình Trì, “Ian có thể đi được sao?”
Nhìn Ian ra vẻ thông minh nhưng khó nén ước ao, Trình Trì cười ra tiếng, “Đương nhiên, đến lúc đó daddy sẽ dẫn Ian đến thị trấn Vaart đi chơi, không thích à?”
“Úc, thật tốt quá!” Ian nhảy lên người Trình Trì hoan hô, sau đó lại hôn chụt một cái lên mặt Trình Trì, “Daddy là daddy tốt nhất trên đời!”
Bị Ian hôn dính nước bọt, Trình Trì phải dùng lực ôm chặt mới có thể khiến đứa trẻ hưng phấn như con khỉ con phá phách không ngã xuống từ trên người mình.
.
Chạng vạng khi Claude đến đón Ian, Trình Trì nghĩ nghĩ rồi quyết định nói với hắn, “Hai ngày nữa ta dẫn Ian đến thị trấn Vaart đi chơi, được không?”
Claude sửng sốt một chút, hỏi, “Sao lại đột nhiên muốn dẫn Ian đến Vaart?”
Trình Trì nói một chút cho hắn nghe về chuyện hôm nay Bangni tới tìm hắn, sau đó bổ sung, “Ta nghĩ Ian cũng chưa đi đến thị trấn Vaart, cho nên muốn dẫn nó cùng đi, đương nhiên, nếu ngươi không đồng ý, vậy thì thôi.”
Claude nghe xong không nói gì, còn Ian bị hắn ôm vào ngực thì bám vào cổ hắn vẻ mặt khẩn trương, mềm giọng cầu xin, “Papa, papa, cho ta đi đi, cho ta cùng đi với daddy đi.”
Đối mặt với thỉnh cầu của con mình, Claude có chút dao động, “Một mình ngươi có thể chăm lo cho Ian sao?”
Trình Trì còn chưa trả lời, Ian đã giành nói, “Vậy papa cũng cùng đi!” Nói xong, nó nghĩ đề nghị của mình thật là hay, vì vậy cao hứng bừng bừng nói tiếp, “Daddy, còn có papa, và Ian, cùng nhau đi thị trấn Vaart, được không? Papa, daddy?”
Trình Trì và Claude liếc mắt nhìn nhau, lại thấy Ian dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hai người chòng chọc, nghĩ nghĩ một chút mở miệng nói,”Nếu không bận, vậy cùng đi đi.”
Claude trong lòng tính toán một chút, vẫn lo lắng Trình Trì một mình dẫn theo Ian đến thị trấn Vaart, nhưng lại không thể cự tuyệt thỉnh cầu của Ian, rốt cuộc cũng gật đầu, nói, “Vậy cũng được, lúc đó sẽ cùng đi.”
/60
|