“Ai?” Trình Trì nghe được tiếng cào cửa liền hỏi một câu.
Nhưng sau khi Trình Trì thốt ra thì tiếng cào liền biến mất, căn nhà lại lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Trong lòng Trình Trì dâng lên một cảm giác bất an, hắn nhẹ nhàng đi tới nhà bếp cầm lấy con dao rồi quay về phòng khách, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa chính im lìm, nhưng qua hồi lâu, cũng không có động tĩnh gì.
Trình Trì cau mày, chậm rãi đi tới cửa sổ phòng khách, cố lấy dũng khí vén rèm cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng cũng chẳng thấy gì cả, trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ mình nghe lầm? Tinh thần mẫn cảm sao?
Trình Trì lắc đầu tự giễu, chuẩn bị tới nhà bếp cất dao, nhưng vừa đi vài bước, ngoài cửa lại truyền tới tiếng cào, điều này khiến cho sắc mặt Trình Trì trở nên ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, lần nữa nắm chặt con dao, ngừng thở tận lực đặt chân thật nhẹ xuống sàn, đi tới cửa sau, từ rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng cảnh tượng ngoài vườn hoa sau nhà khiến Trình Trì giật mình —— Ngoài vườn hoa lúc này ít nhất tụ tập hơn mười con linh cẩu thân hình như người trưởng thành , trong đó có hai thú nhân cẩu thả, cười khoe cả hàm răng, không biết dùng công cụ gì đang cạy cửa nhà mình, mà đàn linh cẩu kia, đang ở một bên hộc lưỡi liếm chân, giơ móng vuốt cào cửa.
Ngay lập tức Trình Trì cảm thấy lạnh cả người, trong đầu chỉ còn một chữ, tới!
Cứng ngắc đứng nhìn một chút, Trình Trì tự ép mình phải bình tĩnh, chậm rãi lui về phòng khách, đồng thời trong đầu càng không ngừng nghĩ cách đối phó, Claude và Ian không biết chừng nào mới về, bầy linh cẩu này lén lút như vậy khẳng định là không muốn gây động tĩnh quá lớn, nhưng bây giờ mình cũng không thể cao giọng kêu cứu, bởi vì lỡ như bọn chúng không quan tâm mà phá cửa xông vào, thì đợi thú nhân gần nhất tới, mạng nhỏ của mình cũng rơi vào tay bọn chúng. Mà hiện tại Trình Trì có thể làm chính là, tranh thủ thời gian, cho dù không chống đỡ được tới khi Claude trở về, cũng phải nỗ lực kéo dài thời gian chạy ra ngoài cầu cứu, bởi vì số lượng linh cẩu nhiều lắm, ở lại trong nhà cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Trong đầu Trình Trì hiện lên vô số biện pháp, loại bỏ từng biện pháp, cho tới khi ánh mắt nhìn đến cái bếp lò thì trở nên sáng ngời, cầm dao đi tới nhà bếp.
Động tác của bầy linh cẩu ngoài cửa càng lúc càng nhanh, cửa cũng bắt đầu rung động kẽo kẹt, Trình Trì trốn sau bức tường cách cửa sau không xa, nghe được tiếng vang ngoài cửa, cả người khẩn trương.
Rốt cuộc, nghe được một tiếng va đập, cửa kêu két một tiếng rồi mở toang, Trình Trì tinh tường nghe được bầy linh cẩu kia phát sinh tiếng cười hô hố, đợi cho tới khi có vài tiếng chân vang lên, Trình Trì hít sâu một hơi, bưng cái chậu than kế bên hướng cả đàn linh cẩu đang trượt trên mặt đất chưa kịp vào cửa cùng với thú nhân tạt qua, nhất thời bầy linh cẩu và thú nhân kia phát ra từng trận kêu thảm thiết, Trình Trì không chút ngần ngừ cầm cây đuốc ném ra ngoài, ‘Phừng’ một tiếng, toàn bộ cánh cửa bốc lên ngọn lửa cao cao, cửa biến thành một biển lửa, tiếng kêu của bầy linh cẩu kia càng thê lương.
Bầy linh cẩu phía sau bởi vì cách xa mà không bị lửa thiêu tới, thấy thảm trạng của đồng bạn thì khó nén sợ hãi, liếc mắt nhìn lẫn nhau, chia binh làm hai đường, một đường quay đầu nương theo dây leo trên tường leo lên lầu rồi vòng lên cửa chính muốn vây bắt Trình Trì.
Lúc lửa bốc lên thì Trình Trì lập tức xách theo một thùng dầu, một cây đuốc và một con dao chạy ra cửa trước, vừa chạy tới hoa viên, bốn năm con linh cẩu liền chú ý đuổi theo, nhưng kiêng kỵ thùng dầu và cây đuốc trong tay Trình Trì nên không có tiến lên, chỉ là không ngừng hà hơi phát sinh tiếng cười gằn hung hãn, giằng co với Trình Trì.
Trình Trì nhìn đăm đăm vào đàn linh cẩu kia, dự định chờ đúng thời cơ đem thùng dầu và cây đuốc ném mạnh ra ngoài, Trình Trì lui lại phía sau, bầy linh cẩu tiến tới gần, Trình Trì chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi ***g ngực, nhưng hắn không dám có một tia buông lỏng, hắn biết chỉ cần có 0,1 giây thất thần, thì sẽ chết dưới hàm răng nhọn của lũ linh cẩu này.
Một lát sau, một con linh cẩu trong đó đột nhiên cười quỷ dị, nó như trước không nhanh không chậm tới gần Trình Trì, nhưng trong mắt rõ ràng lóe ra một tia hưng phấn vì đi săn thành công.
Cảm giác bất an trong lòng càng sâu, nhưng hắn không dám thất thần, quan sát tình huống xung quanh, có thể gắng gượng giằng co với bầy linh cẩu kia. Bỗng nhiên, Trình Trì hầu như vô thức lệch sang bên cạnh một chút, nhưng vai lại truyền đến một cơn đau đến tê liệt, Trình Trì không chút suy nghĩ liền cầm thùng dầu trong tay tạt ra bốn phía, cây đuốc không có mục tiêu mà quơ quơ, lảo đảo chạy về phía trước, ngoại trừ một con linh cẩu né tránh không kịp mà bị rưới dầu bốc cháy, thì bầy linh cẩu còn lại bắt đầu không hề cố kỵ nhào tới gần Trình Trì.
Bả vai Trình Trì bị răng nhọn của linh cẩu cắn xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, y phục trên người cũng bị chất lỏng ấm áp màu đỏ thấm ướt đẫm, trước mắt cũng chỉ cảm thấy từng trận đen tối ập tới, cũng chưa chạy được bao lâu, trên đùi Trình Trì lại có thêm một trận đau đớn như bị xé rách, hắn hầu như không hề có sức phản kháng bị đẩy ngã xuống mặt đất, Trình Trì hầu như vô thức nhắm chặt hai mắt nghênh tiếp thần chết.
.
Nhưng vài tiếng rống giận liên tiếp kéo Trình Trì ra khỏi cơn tuyệt vọng, hắn mở mắt, phát hiện trong lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một con hắc báo và sư tử đang quần thảo với đàn linh cẩu. Vài con linh cẩu muốn lướt qua hắc báo tấn công Trình Trì đều bị cản trở.
Trình Trì cắn răng ngồi dậy nhặt lên con dao vừa nãy vì bị linh cẩu đánh lén mà đánh rơi, hai tay chống đỡ từng bước từng bước thối lui về phía sau, cho tới khi Trình Trì nghĩ đã không để hắc báo và sư tử vì lo lắng cho mình mà do dự, mới hổn hển ngừng lại, khẩn trương nhìn cuộc chiến cách đó không xa.
Linh cẩu chung quy không phải đối thủ của mãnh thú như hắc báo và sư tử, Trình Trì chỉ thấy hắc báo mạnh mẽ không chút lưu tình cắn đứt yết hầu của một con linh cẩu, máu tươi phun ra như suối tưới đỏ cả nền tuyết trắng.
Mà hùng sư cũng trong chớp mắt xé rách thân thể linh cẩu, toàn bộ sân biến thành một chiến trường của Tu La.
Mắt thấy số lượng linh cẩu càng ngày càng ít, tâm của Trình Trì cũng dần trầm tĩnh lại.
Mà đang lúc bầy linh cẩu kia ý thức được tình huống không ổn, thì có một con linh cẩu ngừng lại, phát ra một tiếng kêu khanh khách vang dội mà có tiết tấu, không bao lâu, xung quanh truyền đến một tiếng vang đáp trả, thanh âm đó khiến hắc báo và hùng sư đều khựng lại một chút, tuy tấn công giết chóc không đình chỉ, vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng trên mặt không hề có vẻ buông lỏng mà còn âm trầm hơn, Trình Trì cũng phát hiện tình huống không ổn, nhìn bốn phía xuất hiện một bầy linh cẩu không biết từ bao giờ đã yên lặng bao vây, trong lòng hắn cũng chợt lạnh.
Hắc báo cũng phát hiện trạng huống này, hắn vứt một con linh cẩu ra xa rồi chạy tới bên Trình Trì, đặt Trình Trì ngồi trên lưng, dưới sự yểm hộ của hùng sư, từ từ thối lui tới hầm băng, bầy linh cẩu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ như vậy theo sát hắc báo và hùng sư, theo dõi động tác của bọn họ.
Hắc báo đẩy Trình Trì xuống hầm băng, cúi đầu liếm một chút trên mặt hắn rồi cấp tốc xoay người chắn trước cửa hầm.
Tuy rằng hắc báo không nói gì, nhưng Trình Trì có thể từ trong mắt của hắn, thấy được sự trấn an dịu dàng, Trình Trì cắn răng đóng cửa ngăn chặn bản thân với cảnh giết chóc bên ngoài, đợi đến kết cuộc cuối cùng.
Nếu như nói một phút trước Trình Trì hối hận vì đã sống ở nơi hẻo lánh như thế này, thì bây giờ hắn thấy may mắn vì đã làm cái hầm băng này, cửa thật dày bịt kín không gian bên trong, cửa vào duy nhất chỉ có một cánh cửa gỗ này, trốn vào đây có thể để hắc báo và hùng sư không cần quan tâm tới an nguy của mình.
Mà nhiệt độ trong hầm băng cũng giúp máu trên vết thương của Trình Trì chảy chậm hơn, giúp hắn không đến mức bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu.
Sóng vai đứng chung một chỗ, Claude và Rupert quắc mắt nhìn bầy linh cẩu càng chạy càng gần kia, Rupert và Claude nhìn nhau một chút, sau đó ngửa mặt lên trời rống to một trận, nhảy lên, bổ nhào vào bầy linh cẩu.
May mà có hai người thay phiên cầm cự chiến đấu, nên không bao lâu, các thú nhân trong trấn mang theo hình dáng của mãnh thú cũng kịp thời lục tục chạy tới gia nhập cuộc chiến này.
Trình Trì tựa vào sau cánh cửa nghe bên ngoài thoang thoáng truyền đến tiếng rống, tiếng kêu gào, cả người hơi run.
.
Trấn Topaz chỉ là một thôn trấn nhỏ, nhân khẩu cũng không phải rất nhiều, mặc dù các thú nhân có năng lực chống lại bầy linh cẩu này đã tới, nhưng đối mặt với linh cẩu đông đảo không biết từ phương nào kéo tới không ngừng, mọi người cũng bắt đầu mệt mỏi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên cơ thể của các thú nhân trong trấn đã bắt đầu xuất hiện vết thương, mà bầy linh cẩu thì con trước ngã xuống con sau tiến lên, một bộ phận linh cẩu bắt đầu tiến tới cửa gỗ hầm băng mà Trình Trì ẩn thân.
Trình Trì cảm thụ được cửa gỗ chấn động, cắn chặt môi không để chính minh phát sinh một chút tiếng động, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng rống giận thê lương, trong lòng Trình Trì run lên, sau đó ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng rống phẫn nộ đến cực điểm, tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt, tiếng hô hố cười gằn của linh cẩu so với vừa rồi càng thêm vang.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm của linh cẩu bắt đầu trở thành chủ đạo, Trình Trì phát hiện ngoài cửa cũng không còn tiếng đánh nhau, dần dần, thanh âm bên ngoài cũng nhỏ dần, cuối cùng trở nên an tĩnh.
Trình Trì vẻ mặt nghi hoặc không an, bên ngoài có chuyện gì vậy? Vì sao không có âm thanh nào? Xảy ra chuyện gì? Trình Trì chỉ cảm thấy mình có thể nghe được tiếng tim đập như trống của bản thân, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Rupert, “A Trì, ngươi có khỏe không? Ra đi, an toàn rồi.”
Nghe câu đó, Trình Trì buông lỏng cả người, xụi lơ tựa vào cửa hồi lâu mới có sức lực đứng lên, cố sức mở cửa, nhìn Rupert đã biến lại hình người, thân thể còn dính đầy máu, “Kết thúc rồi sao?”
Rupert ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trì, “Đúng vậy.”
Trình Trì muốn nở một nụ cười, nhưng phát hiện khuôn mặt đã cứng ngắc, hắn đi ra hầm băng, lại bị hình bóng màu đen trên mặt đất kia hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Trình Trì che miệng vết thương, khập khiễng đi tới bên cạnh hắc báo đang từ từ nhắm hai mắt không thể nhúc nhích nằm trên mặt đất, bây giờ mới phát hiện nền tuyết đọng dưới thân hắc báo, đã bị máu nhuộm đỏ au, Trình Trì sờ vào, thấy cả bàn tay đều dính đỏ mới phát hiện trên người hắc báo đều là máu.
Trình Trì sững sờ quay đầu nhìn về phía Rupert, “Hắn… Hắn làm sao vậy?”
Rupert mấp máy miệng, đi lên phía trước giải thích, nói, “Vừa bị linh cẩu đánh lén, đừng lo, Claude bây giờ không thể di động, đã nhờ người đi gọi Barry tới…”
Trình Trì còn muốn hỏi thêm, nhưng phát hiện trên tay truyền đến một cảm giác ấm áp, cúi đầu đối mặt với Claude đã mở hai mắt.
Thấy Trình Trì chú ý tới mình, Claude vất vả hé miệng, nhẹ nhàng nói, “Không sao, đừng sợ.”
Nghe câu đó, nước mắt Trình Trì bỗng dưng rơi xuống.
Nhưng sau khi Trình Trì thốt ra thì tiếng cào liền biến mất, căn nhà lại lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Trong lòng Trình Trì dâng lên một cảm giác bất an, hắn nhẹ nhàng đi tới nhà bếp cầm lấy con dao rồi quay về phòng khách, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa chính im lìm, nhưng qua hồi lâu, cũng không có động tĩnh gì.
Trình Trì cau mày, chậm rãi đi tới cửa sổ phòng khách, cố lấy dũng khí vén rèm cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, nhưng cũng chẳng thấy gì cả, trong mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ mình nghe lầm? Tinh thần mẫn cảm sao?
Trình Trì lắc đầu tự giễu, chuẩn bị tới nhà bếp cất dao, nhưng vừa đi vài bước, ngoài cửa lại truyền tới tiếng cào, điều này khiến cho sắc mặt Trình Trì trở nên ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, lần nữa nắm chặt con dao, ngừng thở tận lực đặt chân thật nhẹ xuống sàn, đi tới cửa sau, từ rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng cảnh tượng ngoài vườn hoa sau nhà khiến Trình Trì giật mình —— Ngoài vườn hoa lúc này ít nhất tụ tập hơn mười con linh cẩu thân hình như người trưởng thành , trong đó có hai thú nhân cẩu thả, cười khoe cả hàm răng, không biết dùng công cụ gì đang cạy cửa nhà mình, mà đàn linh cẩu kia, đang ở một bên hộc lưỡi liếm chân, giơ móng vuốt cào cửa.
Ngay lập tức Trình Trì cảm thấy lạnh cả người, trong đầu chỉ còn một chữ, tới!
Cứng ngắc đứng nhìn một chút, Trình Trì tự ép mình phải bình tĩnh, chậm rãi lui về phòng khách, đồng thời trong đầu càng không ngừng nghĩ cách đối phó, Claude và Ian không biết chừng nào mới về, bầy linh cẩu này lén lút như vậy khẳng định là không muốn gây động tĩnh quá lớn, nhưng bây giờ mình cũng không thể cao giọng kêu cứu, bởi vì lỡ như bọn chúng không quan tâm mà phá cửa xông vào, thì đợi thú nhân gần nhất tới, mạng nhỏ của mình cũng rơi vào tay bọn chúng. Mà hiện tại Trình Trì có thể làm chính là, tranh thủ thời gian, cho dù không chống đỡ được tới khi Claude trở về, cũng phải nỗ lực kéo dài thời gian chạy ra ngoài cầu cứu, bởi vì số lượng linh cẩu nhiều lắm, ở lại trong nhà cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Trong đầu Trình Trì hiện lên vô số biện pháp, loại bỏ từng biện pháp, cho tới khi ánh mắt nhìn đến cái bếp lò thì trở nên sáng ngời, cầm dao đi tới nhà bếp.
Động tác của bầy linh cẩu ngoài cửa càng lúc càng nhanh, cửa cũng bắt đầu rung động kẽo kẹt, Trình Trì trốn sau bức tường cách cửa sau không xa, nghe được tiếng vang ngoài cửa, cả người khẩn trương.
Rốt cuộc, nghe được một tiếng va đập, cửa kêu két một tiếng rồi mở toang, Trình Trì tinh tường nghe được bầy linh cẩu kia phát sinh tiếng cười hô hố, đợi cho tới khi có vài tiếng chân vang lên, Trình Trì hít sâu một hơi, bưng cái chậu than kế bên hướng cả đàn linh cẩu đang trượt trên mặt đất chưa kịp vào cửa cùng với thú nhân tạt qua, nhất thời bầy linh cẩu và thú nhân kia phát ra từng trận kêu thảm thiết, Trình Trì không chút ngần ngừ cầm cây đuốc ném ra ngoài, ‘Phừng’ một tiếng, toàn bộ cánh cửa bốc lên ngọn lửa cao cao, cửa biến thành một biển lửa, tiếng kêu của bầy linh cẩu kia càng thê lương.
Bầy linh cẩu phía sau bởi vì cách xa mà không bị lửa thiêu tới, thấy thảm trạng của đồng bạn thì khó nén sợ hãi, liếc mắt nhìn lẫn nhau, chia binh làm hai đường, một đường quay đầu nương theo dây leo trên tường leo lên lầu rồi vòng lên cửa chính muốn vây bắt Trình Trì.
Lúc lửa bốc lên thì Trình Trì lập tức xách theo một thùng dầu, một cây đuốc và một con dao chạy ra cửa trước, vừa chạy tới hoa viên, bốn năm con linh cẩu liền chú ý đuổi theo, nhưng kiêng kỵ thùng dầu và cây đuốc trong tay Trình Trì nên không có tiến lên, chỉ là không ngừng hà hơi phát sinh tiếng cười gằn hung hãn, giằng co với Trình Trì.
Trình Trì nhìn đăm đăm vào đàn linh cẩu kia, dự định chờ đúng thời cơ đem thùng dầu và cây đuốc ném mạnh ra ngoài, Trình Trì lui lại phía sau, bầy linh cẩu tiến tới gần, Trình Trì chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi ***g ngực, nhưng hắn không dám có một tia buông lỏng, hắn biết chỉ cần có 0,1 giây thất thần, thì sẽ chết dưới hàm răng nhọn của lũ linh cẩu này.
Một lát sau, một con linh cẩu trong đó đột nhiên cười quỷ dị, nó như trước không nhanh không chậm tới gần Trình Trì, nhưng trong mắt rõ ràng lóe ra một tia hưng phấn vì đi săn thành công.
Cảm giác bất an trong lòng càng sâu, nhưng hắn không dám thất thần, quan sát tình huống xung quanh, có thể gắng gượng giằng co với bầy linh cẩu kia. Bỗng nhiên, Trình Trì hầu như vô thức lệch sang bên cạnh một chút, nhưng vai lại truyền đến một cơn đau đến tê liệt, Trình Trì không chút suy nghĩ liền cầm thùng dầu trong tay tạt ra bốn phía, cây đuốc không có mục tiêu mà quơ quơ, lảo đảo chạy về phía trước, ngoại trừ một con linh cẩu né tránh không kịp mà bị rưới dầu bốc cháy, thì bầy linh cẩu còn lại bắt đầu không hề cố kỵ nhào tới gần Trình Trì.
Bả vai Trình Trì bị răng nhọn của linh cẩu cắn xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, y phục trên người cũng bị chất lỏng ấm áp màu đỏ thấm ướt đẫm, trước mắt cũng chỉ cảm thấy từng trận đen tối ập tới, cũng chưa chạy được bao lâu, trên đùi Trình Trì lại có thêm một trận đau đớn như bị xé rách, hắn hầu như không hề có sức phản kháng bị đẩy ngã xuống mặt đất, Trình Trì hầu như vô thức nhắm chặt hai mắt nghênh tiếp thần chết.
.
Nhưng vài tiếng rống giận liên tiếp kéo Trình Trì ra khỏi cơn tuyệt vọng, hắn mở mắt, phát hiện trong lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một con hắc báo và sư tử đang quần thảo với đàn linh cẩu. Vài con linh cẩu muốn lướt qua hắc báo tấn công Trình Trì đều bị cản trở.
Trình Trì cắn răng ngồi dậy nhặt lên con dao vừa nãy vì bị linh cẩu đánh lén mà đánh rơi, hai tay chống đỡ từng bước từng bước thối lui về phía sau, cho tới khi Trình Trì nghĩ đã không để hắc báo và sư tử vì lo lắng cho mình mà do dự, mới hổn hển ngừng lại, khẩn trương nhìn cuộc chiến cách đó không xa.
Linh cẩu chung quy không phải đối thủ của mãnh thú như hắc báo và sư tử, Trình Trì chỉ thấy hắc báo mạnh mẽ không chút lưu tình cắn đứt yết hầu của một con linh cẩu, máu tươi phun ra như suối tưới đỏ cả nền tuyết trắng.
Mà hùng sư cũng trong chớp mắt xé rách thân thể linh cẩu, toàn bộ sân biến thành một chiến trường của Tu La.
Mắt thấy số lượng linh cẩu càng ngày càng ít, tâm của Trình Trì cũng dần trầm tĩnh lại.
Mà đang lúc bầy linh cẩu kia ý thức được tình huống không ổn, thì có một con linh cẩu ngừng lại, phát ra một tiếng kêu khanh khách vang dội mà có tiết tấu, không bao lâu, xung quanh truyền đến một tiếng vang đáp trả, thanh âm đó khiến hắc báo và hùng sư đều khựng lại một chút, tuy tấn công giết chóc không đình chỉ, vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng trên mặt không hề có vẻ buông lỏng mà còn âm trầm hơn, Trình Trì cũng phát hiện tình huống không ổn, nhìn bốn phía xuất hiện một bầy linh cẩu không biết từ bao giờ đã yên lặng bao vây, trong lòng hắn cũng chợt lạnh.
Hắc báo cũng phát hiện trạng huống này, hắn vứt một con linh cẩu ra xa rồi chạy tới bên Trình Trì, đặt Trình Trì ngồi trên lưng, dưới sự yểm hộ của hùng sư, từ từ thối lui tới hầm băng, bầy linh cẩu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ như vậy theo sát hắc báo và hùng sư, theo dõi động tác của bọn họ.
Hắc báo đẩy Trình Trì xuống hầm băng, cúi đầu liếm một chút trên mặt hắn rồi cấp tốc xoay người chắn trước cửa hầm.
Tuy rằng hắc báo không nói gì, nhưng Trình Trì có thể từ trong mắt của hắn, thấy được sự trấn an dịu dàng, Trình Trì cắn răng đóng cửa ngăn chặn bản thân với cảnh giết chóc bên ngoài, đợi đến kết cuộc cuối cùng.
Nếu như nói một phút trước Trình Trì hối hận vì đã sống ở nơi hẻo lánh như thế này, thì bây giờ hắn thấy may mắn vì đã làm cái hầm băng này, cửa thật dày bịt kín không gian bên trong, cửa vào duy nhất chỉ có một cánh cửa gỗ này, trốn vào đây có thể để hắc báo và hùng sư không cần quan tâm tới an nguy của mình.
Mà nhiệt độ trong hầm băng cũng giúp máu trên vết thương của Trình Trì chảy chậm hơn, giúp hắn không đến mức bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu.
Sóng vai đứng chung một chỗ, Claude và Rupert quắc mắt nhìn bầy linh cẩu càng chạy càng gần kia, Rupert và Claude nhìn nhau một chút, sau đó ngửa mặt lên trời rống to một trận, nhảy lên, bổ nhào vào bầy linh cẩu.
May mà có hai người thay phiên cầm cự chiến đấu, nên không bao lâu, các thú nhân trong trấn mang theo hình dáng của mãnh thú cũng kịp thời lục tục chạy tới gia nhập cuộc chiến này.
Trình Trì tựa vào sau cánh cửa nghe bên ngoài thoang thoáng truyền đến tiếng rống, tiếng kêu gào, cả người hơi run.
.
Trấn Topaz chỉ là một thôn trấn nhỏ, nhân khẩu cũng không phải rất nhiều, mặc dù các thú nhân có năng lực chống lại bầy linh cẩu này đã tới, nhưng đối mặt với linh cẩu đông đảo không biết từ phương nào kéo tới không ngừng, mọi người cũng bắt đầu mệt mỏi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên cơ thể của các thú nhân trong trấn đã bắt đầu xuất hiện vết thương, mà bầy linh cẩu thì con trước ngã xuống con sau tiến lên, một bộ phận linh cẩu bắt đầu tiến tới cửa gỗ hầm băng mà Trình Trì ẩn thân.
Trình Trì cảm thụ được cửa gỗ chấn động, cắn chặt môi không để chính minh phát sinh một chút tiếng động, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng rống giận thê lương, trong lòng Trình Trì run lên, sau đó ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng rống phẫn nộ đến cực điểm, tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt, tiếng hô hố cười gằn của linh cẩu so với vừa rồi càng thêm vang.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm của linh cẩu bắt đầu trở thành chủ đạo, Trình Trì phát hiện ngoài cửa cũng không còn tiếng đánh nhau, dần dần, thanh âm bên ngoài cũng nhỏ dần, cuối cùng trở nên an tĩnh.
Trình Trì vẻ mặt nghi hoặc không an, bên ngoài có chuyện gì vậy? Vì sao không có âm thanh nào? Xảy ra chuyện gì? Trình Trì chỉ cảm thấy mình có thể nghe được tiếng tim đập như trống của bản thân, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Rupert, “A Trì, ngươi có khỏe không? Ra đi, an toàn rồi.”
Nghe câu đó, Trình Trì buông lỏng cả người, xụi lơ tựa vào cửa hồi lâu mới có sức lực đứng lên, cố sức mở cửa, nhìn Rupert đã biến lại hình người, thân thể còn dính đầy máu, “Kết thúc rồi sao?”
Rupert ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trì, “Đúng vậy.”
Trình Trì muốn nở một nụ cười, nhưng phát hiện khuôn mặt đã cứng ngắc, hắn đi ra hầm băng, lại bị hình bóng màu đen trên mặt đất kia hấp dẫn tất cả lực chú ý.
Trình Trì che miệng vết thương, khập khiễng đi tới bên cạnh hắc báo đang từ từ nhắm hai mắt không thể nhúc nhích nằm trên mặt đất, bây giờ mới phát hiện nền tuyết đọng dưới thân hắc báo, đã bị máu nhuộm đỏ au, Trình Trì sờ vào, thấy cả bàn tay đều dính đỏ mới phát hiện trên người hắc báo đều là máu.
Trình Trì sững sờ quay đầu nhìn về phía Rupert, “Hắn… Hắn làm sao vậy?”
Rupert mấp máy miệng, đi lên phía trước giải thích, nói, “Vừa bị linh cẩu đánh lén, đừng lo, Claude bây giờ không thể di động, đã nhờ người đi gọi Barry tới…”
Trình Trì còn muốn hỏi thêm, nhưng phát hiện trên tay truyền đến một cảm giác ấm áp, cúi đầu đối mặt với Claude đã mở hai mắt.
Thấy Trình Trì chú ý tới mình, Claude vất vả hé miệng, nhẹ nhàng nói, “Không sao, đừng sợ.”
Nghe câu đó, nước mắt Trình Trì bỗng dưng rơi xuống.
/60
|