Khi Trình Trì rời khỏi nhà đi đến lối vào rừng, các thú nhân sớm biết được chân tướng bắt đầu giúp đỡ thu dọn sân nhà Trình Trì, mà các giống cái cũng mang đến nhiều thức ăn đồ uống để chúc mừng.
Cho nên khi Trình Trì và Claude cử hành xong nghi thức bị mọi người vây quanh trở về, thì thấy sân nhà mình được trang trí thành một bữa tiệc ngoài trời.
Không đợi Trình Trì hỏi chuyện gì xảy ra, các cư dân đã ở chỗ này trang trí hồi lâu đều tiến đến chân thành chúc phúc đôi tân bạn lữ kia.
Sau khi Trình Trì cười không ngừng đến cứng ngắc cả cơ mặt thì mới đến lượt Claude bị mọi người kéo đi trêu đùa, có được phút rảnh rỗi, Trình Trì đi đến nhà bếp, trước tiên rót một chén nước làm dịu cổ họng vì nói quá nhiều mà hơi khàn khàn rát rát, sau đó mới thở ra một hơi thật dài.
Tựa trên ghế dựa nghỉ ngơi, Trình Trì cúi đầu nhìn thoáng qua tín bội đeo trước ngực mình, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh cử hành nghi thức ban nãy.
.
Sau khi Claude đeo nhẫn vào cho Trình Trì, hai người được tộc trưởng tóc bạc dẫn vào trong một tòa nhà trang nghiêm, Trình Trì thấy cấu tạo bên trong có điểm giống như thần điện mà trước kia từng thấy trên TV, mà ở trung ương là một pho tượng như báo mà không giống báo như hổ mà không giống hổ như sư tử mà không phải sư tử, nhưng sau đó Trình Trì được cho hay đây là thiên thần mà mọi người hằng sùng bái tín ngưỡng, mà hắn cùng với Claude, ngày hôm nay sẽ quyết định hạ khế ước chấp nhận kết đôi tại nơi này.
Sau khi Claude và Trình Trì theo tộc trưởng niệm xong lời thề cùng chung hoạn nạn với đối phương, không rời bỏ nhau, dưới chỉ dẫn của tộc trưởng, hai người đều tự đâm ngón tay đem một giọt máu tích lên mai tín bội này. Khiến Trình Trì giật mình chính là, khi hai giọt máu chạm vào tín bội thì trong nháy mắt đã bị hấp thu, mà tín bội thì tỏa ra quang mang ôn nhuận.
Lúc Trình Trì còn đang kinh ngạc thì Claude đã theo chỉ thị của tộc trưởng đeo tín bội trước ngực Trình Trì, sau đó tộc trưởng đưa tay đặt trên vai Trình Trì, ngoài miệng niệm một đoạn thật dài mà Trình Trì ngay cả một câu cũng nghe không hiểu. Song song với lúc tộc trưởng niệm những lời này, Trình Trì cảm thấy thân thể hơi nóng lên, đầu cũng có chút mê muội, tình huống này vẫn duy trì liên tục đến khi tộc trưởng ngừng niệm mới khôi phục bình thường.
Sau khi nghi thức cử hành hoàn tất, Trình Trì thậm chí còn chưa kịp hỏi Claude về sự ảo diệu của nghi thức này thì đã bị mọi người lôi về nhà, mà hiện tại, thật vất vả mới có thể thoải mái một chút để thở, Trình Trì sản sinh thật lớn hứng thú đối với mai tín bội này, thứ này thực sự như trước đây nghe nói, trừ phi bạn lữ tử vong hoặc hai bên đồng ý mới có thể lấy xuống sao?
Thân thể hoạt động theo sự điều khiển của não bộ, Trình Trì không tự chủ đã vươn tay nắm mai tín bội trước ngực, định tháo xuống.
“Tê ——” Động tác của Trình Trì khiến hắn cảm giác da ở vùng cổ bị xé xuống, điều này khiến Trình Trì thốt lên đau đớn.
“A Trì ngươi làm sao vậy?” Claude không biết từ lúc nào đã từ bên ngoài đi vào, thấy Trình Trì nằm cuộn mình trên mặt đất thì trong lòng quýnh quáng bước nhanh đến đỡ lấy Trình Trì, thấp giọng hỏi.
Trình Trì hô hấp hơn nửa ngày mới lấy lại nhịp thở, nhìn Claude ngồi xổm trước mặt vẻ mặt lo lắng, hơi chột dạ, “Không có gì.”
“Sao lại không có gì.” Claude hoàn toàn không tin Trình Trì giải thích, vươn tay sờ trán hắn, “Nhìn ngươi kìa, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh, có phải trên người có chỗ nào khó chịu không a? Đau bụng sao?”
Thấy Claude không hỏi ra được lý do thì không buông tha, Trình Trì chỉ phải nói thật, “Chuyện đó, ta chỉ muốn xem thử mai tín bội này có thật sự không thể lấy xuống hay không thôi, cho nên…”
Câu kế tiếp Trình Trì còn chưa nói xong, Claude đã biết ái nhân của mình làm ‘chuyện tốt’ gì rồi. Nhìn biểu tình trên mặt Trình Trì vô cùng đáng thương như Ian sau khi làm chuyện xấu, ánh mắt lại nhìn đến một ngấn màu đỏ trên cổ Trình Trì, Claude vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, hắn ôm chầm Trình Trì tại ngấn đỏ trên cổ Trình Trì thổi vài cái, lại xoa xoa, rồi mới nói, “Sao ngươi cứ hiếu kỳ như một đứa trẻ thế hả?”
Trình Trì đuối lý để mặc Claude thổi thổi, nhỏ giọng nói thầm, “Ai biết thứ này lại như vậy a!”
Ngồi gần Trình Trì như vậy, Claude đương nhiên nghe được Trình Trì oán giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
“Ai nha, các ngươi trốn hả!” Nguyên bản bầu không khí có vẻ ngọt ngào ấm áp lại bị Al lớn giọng đánh vỡ, hai người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất quay đầu nhìn, Al ưỡn ưỡn bụng vẻ mặt gian manh nhìn Claude và Trình Trì, “Hôm nay các ngươi là nhân vật chính, sao lại trốn đi chứ, các bạn bè còn đang tìm các ngươi kìa! Có phải đang lén lút làm chuyện xấu xa gì không?”
Claude nghe xong cười cười, kéo Trình Trì lại, “Vừa nãy A Trì bị cát bay vào mắt, ta thổi cho hắn.”
“Thật không?” Al có chút hoài nghi nhìn về phía Trình Trì, người mà viền mắt chẳng đỏ chút nào, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ phất phất tay nói, “Mau ra đây đi, có thứ hay chờ các ngươi đó!”
“Thứ hay?” Trình Trì nghi hoặc mở miệng hỏi, “Thứ hay gì?”
“Ai, đi ra thì biết a.” Al không chịu giải thích, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là rất hưng phấn, hắn sải chân bước đến kéo Trình Trì và Claude ra ngoài, “Nhanh nhanh chút nhanh nhanh chút, đừng để mọi người chờ các ngươi.”
.
Thấy hai người bị Al lôi ra, mọi người đứng trong sân phát ra một trận cười vang, mọi người bắt đầu thất chủy bát thiệt suy đoán lung tung mà chọc hai người.
“Ai nha, Claude, ngươi với A trì lén trốn trong phòng làm gì đó?”
“Claude, ngươi khẳng định đặc biệt thích A Trì nha, mới chớp mắt đã vứt bỏ chúng ta.”
“A trì, Claude có phải đối với ngươi đặc biệt chăm sóc hay không a?”
Mà người bạn tốt nhất của Claude là Rupert thì đứng một bên cười tủm tỉm nhìn Claude bị mọi người tranh nhau trêu ghẹo đến đỏ mặt mới khoát khoát tay nói, “Được rồi, được rồi, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu nháo động phòng!”
“Hả? Nháo động phòng?” Trình Trì đờ người ra, hắn trợn mắt nhìn về phía Claude, “Các ngươi ở đây phải nháo động phòng?!”
“Không, đâu có.” Thấy Trình Trì kinh ngạc, Claude lắc đầu phủ nhận, sau đó mới xoay người hỏi Rupert đang cười ha ha, “Ngươi đang nói cái gì, cái gì nháo động phòng? Nháo động phòng là cái gì?”
Mà những thú nhân chưa có bạn lữ gần đó cũng bắt đầu hỏi.
Rupert vung tay lên, “Nháo động phòng a, chính là tập tục mà cố hương của A Trì có, nơi đó có người kết làm bạn lữ sẽ nháo động phòng, chủ yếu là khảo nghiệm độ ăn ý của bạn lữ, rất thú vị!”
Nghe Rupert nói, các thú nhân cũng có hứng thú, đều đòi nháo động phòng, mà một trong hai đương sự là Trình Trì chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau đau, một ngày nào đó hắn sẽ đem Rebertine ra làm cá nướng trui!
Không hề nghi ngờ biết được ‘phong tục cố hương’ của A Trì, Rupert được mọi người đề cử thành tổng chỉ huy nháo động phòng, mà Rupert cũng đồng ý tiếp nhận sứ mệnh vinh quang này.
Rupert vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người an tĩnh lại, sau đó mới thanh thanh giọng, nói, “Chúng ta hiện tại phải bắt đầu trò chơi thứ nhất, là tâm linh tương thông. Các bạn hiền, chúng ta đều biết, trước đây Trình Trì đã chế tác ra nguyên liệu làm trà hoa quả, nói vậy Claude đối với những nguyên liệu này cũng thuộc lòng như cháo, cho nên ta quyết định, như vậy đi, trước tiên phải bịt mắt Claude lại, sau đó để Trình Trì chọn ra vài nguyên liệu pha thành trà hoa quả, xong rồi để Claude nếm thử và nói ra tên gọi của những vật liệu đó, có được hay không?”
Bởi vì phương thức này nghe có vẻ vui nên các thú nhân nhiệt tình tăng vọt liên tục vỗ tay, lúc này có người hỏi, “Vậy nếu Claude không đoán đúng thì sao?”
Rupert tán thưởng hướng sang chàng trai kia gật đầu, “Úc, Jack, hỏi hay lắm, đây mới là chỗ tinh túy của trò chơi, nếu như Claude đoán không đúng, vậy Trình Trì phải dùng miệng đút trà hoa quả cho hắn uống. Mọi người thấy thế nào?”
Rupert vừa dứt lời, hiện trường lại một mảnh ồ lên, tiếng trầm trồ không dứt.
Rupert đối với phản ứng nhiệt liệt như vậy cực kỳ thỏa mãn, hắn cười tủm tỉm đi tới trước mặt Claude và Trình Trì, vỗ vỗ vai hai người, “Bạn hiền, cần phải nỗ lực nha!”
Claude dở khóc dở cười nhìn về phía Trình Trì bên cạnh mặt đã đỏ đến mang tai, “Quê quán của ngươi có tập tục quái lạ thật a.”
Trình Trì cười gượng hai cái, lại nhìn Rupert đang cười xấu xa, trong lòng rít gào một trận, tên hỗn đản Rebertine này rốt cuộc còn dạy chiêu bậy bạ gì cho Rupert nữa a?!
Vì mọi người quá nhiệt tình, cho nên công cụ để thực hiện trò chơi trong nháy mắt đã được chuẩn bị tốt. Tuy rằng nhiệm vụ có độ khó hơi lớn, nhưng Rupert rất ‘hiểu ý người’ mà cho Claude nhìn mười lăm loại hoa quả khô được chuẩn bị rồi mới bịt mắt hắn lại.
Sau đó dưới yêu cầu của quần chúng, Trình Trì chọn ra vài thứ nguyên liệu rồi lại bảo Al cho thêm mấy thứ, cuối cùng mới pha thành trà hoa quả do Trình Trì bưng đến trước mặt Claude.
Claude bị bịt kín mắt được Trình Trì đút cho một ngụm, tỉ mỉ phân biệt, mở miệng trả lời, “Cái này có mấy loại nguyên liệu?”
Trình Trì tức giận liếc nhìn Al và Rupert đứng một bên đang cười xấu xa rồi mới đáp, “Tám loại.”
Claude gật đầu, Trình Trì thấy thế mới đưa Claude uống thêm ngụm nữa, Rupert đi đến đoạt đi cái ly từ trong tay Trình Trì, “Được rồi, uống thêm nữa thì trà cạn mất, lẽ nào ngươi muốn né tránh nhiệm vụ sau khi thất bại?”
Bị lật tẩy, Trình Trì vẫn không đỏ mặt mà phản bác, “Không nếm nhiều thì làm sao đoán?”
Rupert cười rất thân thiết, “Úc, A Trì thân ái, ngươi phải tin tưởng Claude, hắn không chỉ là thợ săn ưu tú nhất thôn trấn, mà còn là người có vị giác nhạy cảm nhất nga.” Nói xong xoay người vỗ vỗ vai Claude, “Ê, bạn hiền, xuất ra thực lực của ngươi đi.”
Claude suy nghĩ một hồi, mở miệng nói, “Mâm xôi, táo, thảo mai, quả cơm cháy (elderberry), vỏ cam ngọt, quả tường vi, chanh, xoài.” Một hơi nói ra xong tám loại dược liệu, Claude dừng một chút, hỏi, “Đúng không?”
Nghe được đáp án, mọi người ở đây ngoại trừ Trình Trì đều lộ ra nụ cười có hàm ý khác, Trình Trì hiện tại thầm nghĩ hay là nên đào tẩu.
Rupert hắng giọng, nói, “Nga, bạn hiền, ngươi xác định không thay đổi đáp án à?”
Claude trầm mặc một hồi, đáp, “Không.”
“Vậy, ta công bố đáp án.” Rupert âm thầm cười xấu xa một chút, “Huynh đệ, ngươi biết đấy, ta đối với vị giác của ngươi từ trước đến nay luôn bội phục, nhưng, lần này thật đáng tiếc phải nói cho ngươi, ngươi sai rồi, không có chanh, là quýt.”
Rupert vừa dứt lời, hiện trường lại vang lên một mảnh ồn ào.
“Úc, A Trì đút Claude uống trà đi.”
“Nhanh lên nhanh lên…”
Trung gian còn vang lên tiếng huýt sáo.
Được tháo xuống khăn bịt mắt một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, Claude liền vô thức tìm hình bóng của Trình Trì, khi nhìn đến khuôn mặt bất đắc dĩ của Trình Trì liền lộ ra một nụ cười áy náy.
Mà Rupert e sợ cho thiên hạ bất loạn đã bưng ly trà đến trước mặt Trình Trì, “Nè, A Trì, nhanh lên đi, Claude đoán lâu như vậy cũng đã khát nước rồi.”
Trình Trì tiếp nhận ly trà ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi thật đúng là quan tâm hắn a.”
Rupert vẻ mặt chính trực không gì sánh được, “Đương nhiên, hắn là huynh đệ tốt nhất của ta.”
Trình Trì chán nản.
Trong tiếng huyên náo của mọi người, Trình Trì hầu như là chậm rì từng bước một đi tới trước mặt Claude, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Claude, Trình Trì lại nhìn quanh đám người đang rất hưng phấn kia, dứt khoát hạ quyết tâm, đem nước trà uống vào miệng sau đó giữ gương mặt của Claude, cúi xuống, Claude cũng thuận thế ôm thắt lưng của Trình Trì, nhất thời hiện trường ồ lên một tràng thét chói tai.
Nước trà từ vòm miệng ấm áp của Trình Trì chảy vào miệng mình, Claude cũng không hiểu vị ngọt trong miệng rốt cuộc là từ nước trà hay từ đôi môi mềm mại của Trình Trì, nhìn đôi hàng mi run run của Trình Trì, trong lòng Claude khẽ động, vô thức ôm Trình Trì càng chặt, hôn càng thêm sâu.
Đợi khi Trình Trì vì thiếu dưỡng khí mà mềm nhũn tựa vào trên người Claude, mọi người đã thét gào hưng phấn đến khản cả giọng.
Vì mọi người quá nhiệt tình, Rupert lại bắt Trình Trì và Claude chơi trò ăn trái cây, tìm đồ vật, sau đó Trình Trì đâm lao liền theo lao, nói hôn thì hôn, một chút cũng không do dự nữa, mà Claude cũng vui vì ái nhân ‘hiến dâng’, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất vui vẻ.
.
Mọi người đùa cho đến khi trời tối đen mới rời đi, trước khi đi các bạn bè cùng với tri kỷ của họ giúp Trình Trì và Claude dọn dẹp lại sân, càng thấu hiểu chính là Rupert và Al, bọn họ bế Ian chơi đùa cả ngày mệt mỏi đang nằm ngủ trên ghế dựa đi, trước khi đi Rupert còn vỗ vỗ vai Claude, “Hèm, ngươi biết đó, lúc này chỉ có hai người thì tốt hơn, đừng lo, ta sẽ chăm sóc tốt cho Ian. Đêm nay phải nỗ lực lên a!”
Cuối cùng Rupert bị Trình Trì đá ra cửa, bất quá hôm nay mệt mỏi cả ngày, Rupert không nỡ để Al mệt mỏi, hỉ hả ôm Ian cùng Al rời đi.
.
Náo loạn ầm cả một ngày trời, căn nhà lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng, thấy chỉ còn mình và Claude hai người, Trình Trì có chút không được tự nhiên.
Trình Trì vuốt tóc, quan sát khắp nơi một chút, chỉ là không dám nhìn vào mặt Claude, “Đã khuya rồi, ngươi đi tắm trước đi?”
Có chút lý giải tại sao Trình Trì đột nhiên trở nên ấp úng, Claude cười cười, gật đầu cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Sau khi Claude vào phòng tắm, Trình Trì vô cớ thở dài một hơi, sau đó đi lên lầu thu dọn giường chiếu.
Đợi Claude tắm xong đi ra Trình Trì mới đi tắm, Trình Trì trong phòng tắm kỳ kèo một trận chuẩn bị tinh thần ‘hy sinh’ rồi mới từ phòng tắm đi đến phòng ngủ.
.
Nhìn thấy ánh mắt của Claude đang ngồi trên giường, Trình Trì cảm thấy trong lòng như có gì đó vừa sụp xuống, trời ạ, sao bỗng dưng ‘sợ’ vậy nè…
Claude thấy Trình Trì do dự ngoài cửa, nở nụ cười, “Ngươi đứng đó làm gì?”
“Hả?” Trình Trì ngây ngốc đáp lại một câu, sau đó lắp bắp đi tới bên giường ngồi xuống, “Cái gì, ta vốn định hỏi ngươi có muốn uống nước hay không.”
“Không cần.” Claude kéo tay Trình Trì, ôn nhu nhìn hắn, sau đó đem bàn tay đang nắm thành quyền đặt vào bàn tay của Trình Trì, “Bây giờ, đeo cho ta được không?”
“Ửm?” Trình Trì nghi hoặc cúi đầu nhìn thứ đặt trong lòng bàn tay Claude, phát hiện là một chiếc nhẫn giống hệt như chiếc mà hôm nay hắn đeo cho mình.
“Rebertine nói, gia hương của các ngươi, khi hai người yêu nhau kết làm bạn lữ sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út cho nhau, vì vậy ngón tay sẽ tương liên với trái tim, nó sẽ là lời thề dùng chân tình mà đối đãi với nhau, đúng không?” Claude nhìn Trình Trì, nhẹ giọng nói.
Trình Trì nhìn chiếc nhẫn dưới ánh nến đang tỏa ra quang mang ôn nhuận trong tay, cười gật đầu, “Đương nhiên.” Nói xong Trình Trì cũng giơ nhẫn lên trước mặt Claude, nghiêm túc nói, “Ta, Trình Trì, muốn thỉnh cầu ngươi làm bạn lữ và làm ái nhân duy nhất từ nay về sau của ta. Ta sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi, mặc kệ là đói nghèo hay già yếu. Ta sẽ khiến ngươi vì ta mà hạnh phúc, cũng sẽ khiến ngươi vì ta mà tràn đầy vui sướng. Vô luận ngươi có thân phận gì, bần cùng hay giàu có, cao quý hay thấp hèn, ta đều nguyện ý cùng ngươi dắt tay đi hết kiếp này. Claude duy nhất mà ta yêu, ngươi có bằng lòng kết làm bạn lữ với ta không?”
Claude nghe giọng nói dịu dàng dễ nghe của Trình Trì, trong ngực bỗng có chút chua, có chút ngọt, Claude cảm thấy đây là lời nói êm tai và chân thành nhất đời này của hắn, nhìn vào đôi mắt của Trình Trì, Claude gật đầu, “Đương nhiên, ta bằng lòng.”
Nghe được đáp án, Trình Trì nở một nụ cười thật tươi, vươn tay đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Claude. Claude nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó vươn tay kề sát bàn tay đeo nhẫn của Trình Trì, đôi nhẫn giao nhau như hai quả tim giao cùng một chỗ.
Hai người cứ nắm tay nhau một hồi, Trình Trì mở miệng nói trước, “Để ta xem thương thế của ngươi đi.”
“Hả?” Claude vô thức cự tuyệt, “Không có thương tích gì, đừng xem.”
“Ngươi quên rồi à, chúng ta đã nói qua, phải thẳng thắn thành khẩn với nhau.” Trình Trì không nghe Claude, nghiêm mặt nói, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vì sợ ta lo lắng nên mới cố ý tắm rửa bên suối, ngay cả trên mặt cũng có thể nhìn thấy vết thương thì trên người đương nhiên cũng sẽ có!”
Không lay chuyển được Trình Trì, Claude chỉ có thể thành thành thật thật cởi áo cho Trình Trì kiểm tra thương tích trên thân thể mình.
Nhìn những vết thương trên ngực và trên lưng Claude, trong lòng Trình Trì âm ỉ đau, hắn không nói gì, chỉ từ ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ thoa lên cho Claude.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề khiến Claude có chút không quen, hắn quay đầu nhìn Trình Trì mặt không biểu tình, “Ngươi giận?”
Trình Trì lắc đầu, vẫn không nói gì.
Claude thấy thế bèn ngồi dậy đối mặt với Trình Trì, hai tay vịn vai hắn, “A Trì, nhìn ta.”
Trình Trì liếc nhìn Claude, rồi lại cúi đầu.
“A Trì, không phải ngươi nói giữa chúng ta phải thẳng thắn thành khẩn sao.” Claude nhẹ giọng nói, “Như vậy đi, nói cho ta biết vì sao ngươi tức giận, lẽ nào là bởi vì ta tiến vào trong rừng?”
“Chẳng lẽ ta không được tức giận sao?” Trình Trì ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Claude, “Ta nghĩ ngươi hoàn toàn không cần phải vào rừng tiến hành thí luyện gì đó đâu, tình cảm của chúng ta không cần một mai tín bội này để chứng minh, không phải sao?”
Nghe Rupert và Al miêu tả Trình Trì mới hiểu lần thứ hai tiến vào rừng thí luyện là chuyện nguy hiểm đến mức nào, trong mười người chỉ có hai ba người thành công, có thể trở về thì cũng thương tích đầy mình. Rupert kể lại khiến lòng Trình Trì lạnh đi, nếu như, nếu như Claude thất bại thì sao? Nếu không thể trở về thì sao? Nếu lúc đó mình thấy Claude cả người đầy máu thì sẽ ra sao?”
Cảm nhận được sự sợ hãi của Trình Trì, Claude kéo Trình Trì vào trong lòng, “Bảo bối, hãy nghe ta nói, ta chưa bao giờ lỗ mãng làm bất luận chuyện gì mà không nắm chắc, ngươi phải tin tưởng ta, được không? Hơn nữa, ta nghĩ, ta có lẽ nên cho ngươi hứa hẹn thuần túy nhất —— đem mai tín bội mà ta dùng tính mệnh đổi về trao vào tay ngươi, đó là chấp nhất của ta…”
Nghe Claude nhẹ giọng giải thích, bất an trong lòng Trình Trì dần dần tiêu tan, hắn ngồi dậy nhìn Claude, “Ngươi nói ngươi sẽ không lỗ mãng làm chuyện mà mình không nắm chắc, bao quát cả việc đưa ra thỉnh cầu với ta sao? Ngươi chắc rằng ta sẽ đồng ý à?”
“Cái này đương nhiên không phải.” Claude không chút do dự mà phủ nhận, “Đối với ngươi, đáng để ta lỗ mãng một lần, bằng không người khác cướp ngươi trước ta thì sao đây?”
“Phì.” Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Claude, Trình Trì cười một tiếng, “Nói nghe cứ như ta có nhiều người theo đuổi a.”
“Đương nhiên.” Claude vươn tay vuốt ve bên má Trình Trì, kéo hắn tới gần, “Bảo bối, ngươi không biết có bao nhiêu người theo đuổi ngươi đâu.”
“Ta…” Trình Trì bị Claude hết sờ lại tới hôn, sau đó bị hắn áp đảo trên giường trải qua một đêm nhiệt tình như lửa.
.[Tắt đèn đen thui… tò~ tí~ te~… tự suy diễn~]
Sau một lúc vui vẻ đến mỏi mệt, Trình Trì cảm thấy sức lực cả người đều bị rút sạch, hắn được Claude tắm sạch thân thể, được hắn bế lại lên giường, chọn một tư thế thoải mái nằm ngủ.
Claude thỏa mãn nhìn Trình Trì đang nhắm chặt mắt, cong khóe miệng hôn nhẹ bên khóe mắt Trình Trì, “Ngủ ngon, còn nữa, sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Mà đại não của Trình Trì đã không hoạt động nổi, hừ hừ hai tiếng liền ngủ say, Claude cười cười thổi tắt ngọn đèn, nằm bên cạnh Trình Trì ôm hắn cùng tiến vào mộng đẹp.
Cho nên khi Trình Trì và Claude cử hành xong nghi thức bị mọi người vây quanh trở về, thì thấy sân nhà mình được trang trí thành một bữa tiệc ngoài trời.
Không đợi Trình Trì hỏi chuyện gì xảy ra, các cư dân đã ở chỗ này trang trí hồi lâu đều tiến đến chân thành chúc phúc đôi tân bạn lữ kia.
Sau khi Trình Trì cười không ngừng đến cứng ngắc cả cơ mặt thì mới đến lượt Claude bị mọi người kéo đi trêu đùa, có được phút rảnh rỗi, Trình Trì đi đến nhà bếp, trước tiên rót một chén nước làm dịu cổ họng vì nói quá nhiều mà hơi khàn khàn rát rát, sau đó mới thở ra một hơi thật dài.
Tựa trên ghế dựa nghỉ ngơi, Trình Trì cúi đầu nhìn thoáng qua tín bội đeo trước ngực mình, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh cử hành nghi thức ban nãy.
.
Sau khi Claude đeo nhẫn vào cho Trình Trì, hai người được tộc trưởng tóc bạc dẫn vào trong một tòa nhà trang nghiêm, Trình Trì thấy cấu tạo bên trong có điểm giống như thần điện mà trước kia từng thấy trên TV, mà ở trung ương là một pho tượng như báo mà không giống báo như hổ mà không giống hổ như sư tử mà không phải sư tử, nhưng sau đó Trình Trì được cho hay đây là thiên thần mà mọi người hằng sùng bái tín ngưỡng, mà hắn cùng với Claude, ngày hôm nay sẽ quyết định hạ khế ước chấp nhận kết đôi tại nơi này.
Sau khi Claude và Trình Trì theo tộc trưởng niệm xong lời thề cùng chung hoạn nạn với đối phương, không rời bỏ nhau, dưới chỉ dẫn của tộc trưởng, hai người đều tự đâm ngón tay đem một giọt máu tích lên mai tín bội này. Khiến Trình Trì giật mình chính là, khi hai giọt máu chạm vào tín bội thì trong nháy mắt đã bị hấp thu, mà tín bội thì tỏa ra quang mang ôn nhuận.
Lúc Trình Trì còn đang kinh ngạc thì Claude đã theo chỉ thị của tộc trưởng đeo tín bội trước ngực Trình Trì, sau đó tộc trưởng đưa tay đặt trên vai Trình Trì, ngoài miệng niệm một đoạn thật dài mà Trình Trì ngay cả một câu cũng nghe không hiểu. Song song với lúc tộc trưởng niệm những lời này, Trình Trì cảm thấy thân thể hơi nóng lên, đầu cũng có chút mê muội, tình huống này vẫn duy trì liên tục đến khi tộc trưởng ngừng niệm mới khôi phục bình thường.
Sau khi nghi thức cử hành hoàn tất, Trình Trì thậm chí còn chưa kịp hỏi Claude về sự ảo diệu của nghi thức này thì đã bị mọi người lôi về nhà, mà hiện tại, thật vất vả mới có thể thoải mái một chút để thở, Trình Trì sản sinh thật lớn hứng thú đối với mai tín bội này, thứ này thực sự như trước đây nghe nói, trừ phi bạn lữ tử vong hoặc hai bên đồng ý mới có thể lấy xuống sao?
Thân thể hoạt động theo sự điều khiển của não bộ, Trình Trì không tự chủ đã vươn tay nắm mai tín bội trước ngực, định tháo xuống.
“Tê ——” Động tác của Trình Trì khiến hắn cảm giác da ở vùng cổ bị xé xuống, điều này khiến Trình Trì thốt lên đau đớn.
“A Trì ngươi làm sao vậy?” Claude không biết từ lúc nào đã từ bên ngoài đi vào, thấy Trình Trì nằm cuộn mình trên mặt đất thì trong lòng quýnh quáng bước nhanh đến đỡ lấy Trình Trì, thấp giọng hỏi.
Trình Trì hô hấp hơn nửa ngày mới lấy lại nhịp thở, nhìn Claude ngồi xổm trước mặt vẻ mặt lo lắng, hơi chột dạ, “Không có gì.”
“Sao lại không có gì.” Claude hoàn toàn không tin Trình Trì giải thích, vươn tay sờ trán hắn, “Nhìn ngươi kìa, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh, có phải trên người có chỗ nào khó chịu không a? Đau bụng sao?”
Thấy Claude không hỏi ra được lý do thì không buông tha, Trình Trì chỉ phải nói thật, “Chuyện đó, ta chỉ muốn xem thử mai tín bội này có thật sự không thể lấy xuống hay không thôi, cho nên…”
Câu kế tiếp Trình Trì còn chưa nói xong, Claude đã biết ái nhân của mình làm ‘chuyện tốt’ gì rồi. Nhìn biểu tình trên mặt Trình Trì vô cùng đáng thương như Ian sau khi làm chuyện xấu, ánh mắt lại nhìn đến một ngấn màu đỏ trên cổ Trình Trì, Claude vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, hắn ôm chầm Trình Trì tại ngấn đỏ trên cổ Trình Trì thổi vài cái, lại xoa xoa, rồi mới nói, “Sao ngươi cứ hiếu kỳ như một đứa trẻ thế hả?”
Trình Trì đuối lý để mặc Claude thổi thổi, nhỏ giọng nói thầm, “Ai biết thứ này lại như vậy a!”
Ngồi gần Trình Trì như vậy, Claude đương nhiên nghe được Trình Trì oán giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
“Ai nha, các ngươi trốn hả!” Nguyên bản bầu không khí có vẻ ngọt ngào ấm áp lại bị Al lớn giọng đánh vỡ, hai người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất quay đầu nhìn, Al ưỡn ưỡn bụng vẻ mặt gian manh nhìn Claude và Trình Trì, “Hôm nay các ngươi là nhân vật chính, sao lại trốn đi chứ, các bạn bè còn đang tìm các ngươi kìa! Có phải đang lén lút làm chuyện xấu xa gì không?”
Claude nghe xong cười cười, kéo Trình Trì lại, “Vừa nãy A Trì bị cát bay vào mắt, ta thổi cho hắn.”
“Thật không?” Al có chút hoài nghi nhìn về phía Trình Trì, người mà viền mắt chẳng đỏ chút nào, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ phất phất tay nói, “Mau ra đây đi, có thứ hay chờ các ngươi đó!”
“Thứ hay?” Trình Trì nghi hoặc mở miệng hỏi, “Thứ hay gì?”
“Ai, đi ra thì biết a.” Al không chịu giải thích, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là rất hưng phấn, hắn sải chân bước đến kéo Trình Trì và Claude ra ngoài, “Nhanh nhanh chút nhanh nhanh chút, đừng để mọi người chờ các ngươi.”
.
Thấy hai người bị Al lôi ra, mọi người đứng trong sân phát ra một trận cười vang, mọi người bắt đầu thất chủy bát thiệt suy đoán lung tung mà chọc hai người.
“Ai nha, Claude, ngươi với A trì lén trốn trong phòng làm gì đó?”
“Claude, ngươi khẳng định đặc biệt thích A Trì nha, mới chớp mắt đã vứt bỏ chúng ta.”
“A trì, Claude có phải đối với ngươi đặc biệt chăm sóc hay không a?”
Mà người bạn tốt nhất của Claude là Rupert thì đứng một bên cười tủm tỉm nhìn Claude bị mọi người tranh nhau trêu ghẹo đến đỏ mặt mới khoát khoát tay nói, “Được rồi, được rồi, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu nháo động phòng!”
“Hả? Nháo động phòng?” Trình Trì đờ người ra, hắn trợn mắt nhìn về phía Claude, “Các ngươi ở đây phải nháo động phòng?!”
“Không, đâu có.” Thấy Trình Trì kinh ngạc, Claude lắc đầu phủ nhận, sau đó mới xoay người hỏi Rupert đang cười ha ha, “Ngươi đang nói cái gì, cái gì nháo động phòng? Nháo động phòng là cái gì?”
Mà những thú nhân chưa có bạn lữ gần đó cũng bắt đầu hỏi.
Rupert vung tay lên, “Nháo động phòng a, chính là tập tục mà cố hương của A Trì có, nơi đó có người kết làm bạn lữ sẽ nháo động phòng, chủ yếu là khảo nghiệm độ ăn ý của bạn lữ, rất thú vị!”
Nghe Rupert nói, các thú nhân cũng có hứng thú, đều đòi nháo động phòng, mà một trong hai đương sự là Trình Trì chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau đau, một ngày nào đó hắn sẽ đem Rebertine ra làm cá nướng trui!
Không hề nghi ngờ biết được ‘phong tục cố hương’ của A Trì, Rupert được mọi người đề cử thành tổng chỉ huy nháo động phòng, mà Rupert cũng đồng ý tiếp nhận sứ mệnh vinh quang này.
Rupert vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người an tĩnh lại, sau đó mới thanh thanh giọng, nói, “Chúng ta hiện tại phải bắt đầu trò chơi thứ nhất, là tâm linh tương thông. Các bạn hiền, chúng ta đều biết, trước đây Trình Trì đã chế tác ra nguyên liệu làm trà hoa quả, nói vậy Claude đối với những nguyên liệu này cũng thuộc lòng như cháo, cho nên ta quyết định, như vậy đi, trước tiên phải bịt mắt Claude lại, sau đó để Trình Trì chọn ra vài nguyên liệu pha thành trà hoa quả, xong rồi để Claude nếm thử và nói ra tên gọi của những vật liệu đó, có được hay không?”
Bởi vì phương thức này nghe có vẻ vui nên các thú nhân nhiệt tình tăng vọt liên tục vỗ tay, lúc này có người hỏi, “Vậy nếu Claude không đoán đúng thì sao?”
Rupert tán thưởng hướng sang chàng trai kia gật đầu, “Úc, Jack, hỏi hay lắm, đây mới là chỗ tinh túy của trò chơi, nếu như Claude đoán không đúng, vậy Trình Trì phải dùng miệng đút trà hoa quả cho hắn uống. Mọi người thấy thế nào?”
Rupert vừa dứt lời, hiện trường lại một mảnh ồ lên, tiếng trầm trồ không dứt.
Rupert đối với phản ứng nhiệt liệt như vậy cực kỳ thỏa mãn, hắn cười tủm tỉm đi tới trước mặt Claude và Trình Trì, vỗ vỗ vai hai người, “Bạn hiền, cần phải nỗ lực nha!”
Claude dở khóc dở cười nhìn về phía Trình Trì bên cạnh mặt đã đỏ đến mang tai, “Quê quán của ngươi có tập tục quái lạ thật a.”
Trình Trì cười gượng hai cái, lại nhìn Rupert đang cười xấu xa, trong lòng rít gào một trận, tên hỗn đản Rebertine này rốt cuộc còn dạy chiêu bậy bạ gì cho Rupert nữa a?!
Vì mọi người quá nhiệt tình, cho nên công cụ để thực hiện trò chơi trong nháy mắt đã được chuẩn bị tốt. Tuy rằng nhiệm vụ có độ khó hơi lớn, nhưng Rupert rất ‘hiểu ý người’ mà cho Claude nhìn mười lăm loại hoa quả khô được chuẩn bị rồi mới bịt mắt hắn lại.
Sau đó dưới yêu cầu của quần chúng, Trình Trì chọn ra vài thứ nguyên liệu rồi lại bảo Al cho thêm mấy thứ, cuối cùng mới pha thành trà hoa quả do Trình Trì bưng đến trước mặt Claude.
Claude bị bịt kín mắt được Trình Trì đút cho một ngụm, tỉ mỉ phân biệt, mở miệng trả lời, “Cái này có mấy loại nguyên liệu?”
Trình Trì tức giận liếc nhìn Al và Rupert đứng một bên đang cười xấu xa rồi mới đáp, “Tám loại.”
Claude gật đầu, Trình Trì thấy thế mới đưa Claude uống thêm ngụm nữa, Rupert đi đến đoạt đi cái ly từ trong tay Trình Trì, “Được rồi, uống thêm nữa thì trà cạn mất, lẽ nào ngươi muốn né tránh nhiệm vụ sau khi thất bại?”
Bị lật tẩy, Trình Trì vẫn không đỏ mặt mà phản bác, “Không nếm nhiều thì làm sao đoán?”
Rupert cười rất thân thiết, “Úc, A Trì thân ái, ngươi phải tin tưởng Claude, hắn không chỉ là thợ săn ưu tú nhất thôn trấn, mà còn là người có vị giác nhạy cảm nhất nga.” Nói xong xoay người vỗ vỗ vai Claude, “Ê, bạn hiền, xuất ra thực lực của ngươi đi.”
Claude suy nghĩ một hồi, mở miệng nói, “Mâm xôi, táo, thảo mai, quả cơm cháy (elderberry), vỏ cam ngọt, quả tường vi, chanh, xoài.” Một hơi nói ra xong tám loại dược liệu, Claude dừng một chút, hỏi, “Đúng không?”
Nghe được đáp án, mọi người ở đây ngoại trừ Trình Trì đều lộ ra nụ cười có hàm ý khác, Trình Trì hiện tại thầm nghĩ hay là nên đào tẩu.
Rupert hắng giọng, nói, “Nga, bạn hiền, ngươi xác định không thay đổi đáp án à?”
Claude trầm mặc một hồi, đáp, “Không.”
“Vậy, ta công bố đáp án.” Rupert âm thầm cười xấu xa một chút, “Huynh đệ, ngươi biết đấy, ta đối với vị giác của ngươi từ trước đến nay luôn bội phục, nhưng, lần này thật đáng tiếc phải nói cho ngươi, ngươi sai rồi, không có chanh, là quýt.”
Rupert vừa dứt lời, hiện trường lại vang lên một mảnh ồn ào.
“Úc, A Trì đút Claude uống trà đi.”
“Nhanh lên nhanh lên…”
Trung gian còn vang lên tiếng huýt sáo.
Được tháo xuống khăn bịt mắt một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, Claude liền vô thức tìm hình bóng của Trình Trì, khi nhìn đến khuôn mặt bất đắc dĩ của Trình Trì liền lộ ra một nụ cười áy náy.
Mà Rupert e sợ cho thiên hạ bất loạn đã bưng ly trà đến trước mặt Trình Trì, “Nè, A Trì, nhanh lên đi, Claude đoán lâu như vậy cũng đã khát nước rồi.”
Trình Trì tiếp nhận ly trà ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi thật đúng là quan tâm hắn a.”
Rupert vẻ mặt chính trực không gì sánh được, “Đương nhiên, hắn là huynh đệ tốt nhất của ta.”
Trình Trì chán nản.
Trong tiếng huyên náo của mọi người, Trình Trì hầu như là chậm rì từng bước một đi tới trước mặt Claude, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Claude, Trình Trì lại nhìn quanh đám người đang rất hưng phấn kia, dứt khoát hạ quyết tâm, đem nước trà uống vào miệng sau đó giữ gương mặt của Claude, cúi xuống, Claude cũng thuận thế ôm thắt lưng của Trình Trì, nhất thời hiện trường ồ lên một tràng thét chói tai.
Nước trà từ vòm miệng ấm áp của Trình Trì chảy vào miệng mình, Claude cũng không hiểu vị ngọt trong miệng rốt cuộc là từ nước trà hay từ đôi môi mềm mại của Trình Trì, nhìn đôi hàng mi run run của Trình Trì, trong lòng Claude khẽ động, vô thức ôm Trình Trì càng chặt, hôn càng thêm sâu.
Đợi khi Trình Trì vì thiếu dưỡng khí mà mềm nhũn tựa vào trên người Claude, mọi người đã thét gào hưng phấn đến khản cả giọng.
Vì mọi người quá nhiệt tình, Rupert lại bắt Trình Trì và Claude chơi trò ăn trái cây, tìm đồ vật, sau đó Trình Trì đâm lao liền theo lao, nói hôn thì hôn, một chút cũng không do dự nữa, mà Claude cũng vui vì ái nhân ‘hiến dâng’, trong khoảng thời gian này mọi người đều rất vui vẻ.
.
Mọi người đùa cho đến khi trời tối đen mới rời đi, trước khi đi các bạn bè cùng với tri kỷ của họ giúp Trình Trì và Claude dọn dẹp lại sân, càng thấu hiểu chính là Rupert và Al, bọn họ bế Ian chơi đùa cả ngày mệt mỏi đang nằm ngủ trên ghế dựa đi, trước khi đi Rupert còn vỗ vỗ vai Claude, “Hèm, ngươi biết đó, lúc này chỉ có hai người thì tốt hơn, đừng lo, ta sẽ chăm sóc tốt cho Ian. Đêm nay phải nỗ lực lên a!”
Cuối cùng Rupert bị Trình Trì đá ra cửa, bất quá hôm nay mệt mỏi cả ngày, Rupert không nỡ để Al mệt mỏi, hỉ hả ôm Ian cùng Al rời đi.
.
Náo loạn ầm cả một ngày trời, căn nhà lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng, thấy chỉ còn mình và Claude hai người, Trình Trì có chút không được tự nhiên.
Trình Trì vuốt tóc, quan sát khắp nơi một chút, chỉ là không dám nhìn vào mặt Claude, “Đã khuya rồi, ngươi đi tắm trước đi?”
Có chút lý giải tại sao Trình Trì đột nhiên trở nên ấp úng, Claude cười cười, gật đầu cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Sau khi Claude vào phòng tắm, Trình Trì vô cớ thở dài một hơi, sau đó đi lên lầu thu dọn giường chiếu.
Đợi Claude tắm xong đi ra Trình Trì mới đi tắm, Trình Trì trong phòng tắm kỳ kèo một trận chuẩn bị tinh thần ‘hy sinh’ rồi mới từ phòng tắm đi đến phòng ngủ.
.
Nhìn thấy ánh mắt của Claude đang ngồi trên giường, Trình Trì cảm thấy trong lòng như có gì đó vừa sụp xuống, trời ạ, sao bỗng dưng ‘sợ’ vậy nè…
Claude thấy Trình Trì do dự ngoài cửa, nở nụ cười, “Ngươi đứng đó làm gì?”
“Hả?” Trình Trì ngây ngốc đáp lại một câu, sau đó lắp bắp đi tới bên giường ngồi xuống, “Cái gì, ta vốn định hỏi ngươi có muốn uống nước hay không.”
“Không cần.” Claude kéo tay Trình Trì, ôn nhu nhìn hắn, sau đó đem bàn tay đang nắm thành quyền đặt vào bàn tay của Trình Trì, “Bây giờ, đeo cho ta được không?”
“Ửm?” Trình Trì nghi hoặc cúi đầu nhìn thứ đặt trong lòng bàn tay Claude, phát hiện là một chiếc nhẫn giống hệt như chiếc mà hôm nay hắn đeo cho mình.
“Rebertine nói, gia hương của các ngươi, khi hai người yêu nhau kết làm bạn lữ sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út cho nhau, vì vậy ngón tay sẽ tương liên với trái tim, nó sẽ là lời thề dùng chân tình mà đối đãi với nhau, đúng không?” Claude nhìn Trình Trì, nhẹ giọng nói.
Trình Trì nhìn chiếc nhẫn dưới ánh nến đang tỏa ra quang mang ôn nhuận trong tay, cười gật đầu, “Đương nhiên.” Nói xong Trình Trì cũng giơ nhẫn lên trước mặt Claude, nghiêm túc nói, “Ta, Trình Trì, muốn thỉnh cầu ngươi làm bạn lữ và làm ái nhân duy nhất từ nay về sau của ta. Ta sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi, mặc kệ là đói nghèo hay già yếu. Ta sẽ khiến ngươi vì ta mà hạnh phúc, cũng sẽ khiến ngươi vì ta mà tràn đầy vui sướng. Vô luận ngươi có thân phận gì, bần cùng hay giàu có, cao quý hay thấp hèn, ta đều nguyện ý cùng ngươi dắt tay đi hết kiếp này. Claude duy nhất mà ta yêu, ngươi có bằng lòng kết làm bạn lữ với ta không?”
Claude nghe giọng nói dịu dàng dễ nghe của Trình Trì, trong ngực bỗng có chút chua, có chút ngọt, Claude cảm thấy đây là lời nói êm tai và chân thành nhất đời này của hắn, nhìn vào đôi mắt của Trình Trì, Claude gật đầu, “Đương nhiên, ta bằng lòng.”
Nghe được đáp án, Trình Trì nở một nụ cười thật tươi, vươn tay đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Claude. Claude nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó vươn tay kề sát bàn tay đeo nhẫn của Trình Trì, đôi nhẫn giao nhau như hai quả tim giao cùng một chỗ.
Hai người cứ nắm tay nhau một hồi, Trình Trì mở miệng nói trước, “Để ta xem thương thế của ngươi đi.”
“Hả?” Claude vô thức cự tuyệt, “Không có thương tích gì, đừng xem.”
“Ngươi quên rồi à, chúng ta đã nói qua, phải thẳng thắn thành khẩn với nhau.” Trình Trì không nghe Claude, nghiêm mặt nói, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vì sợ ta lo lắng nên mới cố ý tắm rửa bên suối, ngay cả trên mặt cũng có thể nhìn thấy vết thương thì trên người đương nhiên cũng sẽ có!”
Không lay chuyển được Trình Trì, Claude chỉ có thể thành thành thật thật cởi áo cho Trình Trì kiểm tra thương tích trên thân thể mình.
Nhìn những vết thương trên ngực và trên lưng Claude, trong lòng Trình Trì âm ỉ đau, hắn không nói gì, chỉ từ ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ thoa lên cho Claude.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề khiến Claude có chút không quen, hắn quay đầu nhìn Trình Trì mặt không biểu tình, “Ngươi giận?”
Trình Trì lắc đầu, vẫn không nói gì.
Claude thấy thế bèn ngồi dậy đối mặt với Trình Trì, hai tay vịn vai hắn, “A Trì, nhìn ta.”
Trình Trì liếc nhìn Claude, rồi lại cúi đầu.
“A Trì, không phải ngươi nói giữa chúng ta phải thẳng thắn thành khẩn sao.” Claude nhẹ giọng nói, “Như vậy đi, nói cho ta biết vì sao ngươi tức giận, lẽ nào là bởi vì ta tiến vào trong rừng?”
“Chẳng lẽ ta không được tức giận sao?” Trình Trì ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Claude, “Ta nghĩ ngươi hoàn toàn không cần phải vào rừng tiến hành thí luyện gì đó đâu, tình cảm của chúng ta không cần một mai tín bội này để chứng minh, không phải sao?”
Nghe Rupert và Al miêu tả Trình Trì mới hiểu lần thứ hai tiến vào rừng thí luyện là chuyện nguy hiểm đến mức nào, trong mười người chỉ có hai ba người thành công, có thể trở về thì cũng thương tích đầy mình. Rupert kể lại khiến lòng Trình Trì lạnh đi, nếu như, nếu như Claude thất bại thì sao? Nếu không thể trở về thì sao? Nếu lúc đó mình thấy Claude cả người đầy máu thì sẽ ra sao?”
Cảm nhận được sự sợ hãi của Trình Trì, Claude kéo Trình Trì vào trong lòng, “Bảo bối, hãy nghe ta nói, ta chưa bao giờ lỗ mãng làm bất luận chuyện gì mà không nắm chắc, ngươi phải tin tưởng ta, được không? Hơn nữa, ta nghĩ, ta có lẽ nên cho ngươi hứa hẹn thuần túy nhất —— đem mai tín bội mà ta dùng tính mệnh đổi về trao vào tay ngươi, đó là chấp nhất của ta…”
Nghe Claude nhẹ giọng giải thích, bất an trong lòng Trình Trì dần dần tiêu tan, hắn ngồi dậy nhìn Claude, “Ngươi nói ngươi sẽ không lỗ mãng làm chuyện mà mình không nắm chắc, bao quát cả việc đưa ra thỉnh cầu với ta sao? Ngươi chắc rằng ta sẽ đồng ý à?”
“Cái này đương nhiên không phải.” Claude không chút do dự mà phủ nhận, “Đối với ngươi, đáng để ta lỗ mãng một lần, bằng không người khác cướp ngươi trước ta thì sao đây?”
“Phì.” Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Claude, Trình Trì cười một tiếng, “Nói nghe cứ như ta có nhiều người theo đuổi a.”
“Đương nhiên.” Claude vươn tay vuốt ve bên má Trình Trì, kéo hắn tới gần, “Bảo bối, ngươi không biết có bao nhiêu người theo đuổi ngươi đâu.”
“Ta…” Trình Trì bị Claude hết sờ lại tới hôn, sau đó bị hắn áp đảo trên giường trải qua một đêm nhiệt tình như lửa.
.[Tắt đèn đen thui… tò~ tí~ te~… tự suy diễn~]
Sau một lúc vui vẻ đến mỏi mệt, Trình Trì cảm thấy sức lực cả người đều bị rút sạch, hắn được Claude tắm sạch thân thể, được hắn bế lại lên giường, chọn một tư thế thoải mái nằm ngủ.
Claude thỏa mãn nhìn Trình Trì đang nhắm chặt mắt, cong khóe miệng hôn nhẹ bên khóe mắt Trình Trì, “Ngủ ngon, còn nữa, sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Mà đại não của Trình Trì đã không hoạt động nổi, hừ hừ hai tiếng liền ngủ say, Claude cười cười thổi tắt ngọn đèn, nằm bên cạnh Trình Trì ôm hắn cùng tiến vào mộng đẹp.
/60
|