So với việc Aubrey đến thăm trấn Topaz thì điệu thấp và bí mật, thì Warren và Amber có thể nói là rất khoa trương, điều này khiến cho trấn Topaz oanh động một trận, nơi trấn nhỏ tĩnh lặng này chưa từng tiếp đãi một quý tộc có địa vị cao như vậy.
Trưởng trấn có chút hoảng hốt ân cần thăm hỏi Warren, đồng thời hỏi có muốn tạm thời đến nhà mình ở một thời gian hay không, bị Warren dăm ba câu đuổi đi. Mà những cư dân nơi này tuy rằng hiếu kỳ về vị con trai của thành chủ có địa vị cao quý này, nhưng cũng không ai dám tùy tiện đến gần giúp vui, nhưng có vài thú nhân thấy được diện mạo của Warren thì sau đó khi nhìn Claude, trong ánh mắt mang theo một chút cảm giác vi diệu.
Mà những người trong trấn có quan hệ mật thiết nhất với gia tộc hắc báo là Sam và Wilbur khi biết tin Warren đến thì chỉ nhíu mày, cũng không đến thăm hỏi, mà Wilbur đã đợi khi màn đêm buông xuống bảo papa của Jerome chạy đến thành Lodan.
.
“Các ngươi, không sao chứ?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Al sau khi Rupert và Al biết được Warren đến trấn Topaz thì chạy đến nhà Trình Trì và Claude.
“Đang yên lành thì có thể có chuyện gì chứ.” Trình Trì lơ đễnh lắc đầu, tiến lên đón lấy Clarence (thằng con mới sinh của Rupert và Al) từ trong lòng Al, cười tủm tỉm đùa với ‘cái bánh bao nhỏ’ đang chảy nước bọt kia, “Này nhóc, còn nhớ ta không? Mấy ngày nay ngươi không tới đây chơi nha!”
Rupert nhìn thoáng qua Trình Trì đang mang vẻ mặt rất ung dung, quay đầu hỏi Claude, “Thực sự không có chuyện gì sao?”
“Không có, tất cả đều tốt.” Claude thu hồi đường nhìn từ trên người Trình Trì, lắc đầu nói, “Đừng lo.”
“Nhưng, đang yên lành, vị kia tại sao lại từ chủ thành chạy đến nơi đây?” Al cho tới giờ vẫn là tính cách tương đối bộc trực, nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi thăm, “Nghe nói hôm qua ngươi và hắn xung đột phải không? Hắn cố ý tìm đến phải không?”
“Đúng vậy.” Rupert tiến lên quan sát Claude vài lần, xác nhận huynh đệ của mình không bị thương mới hơi nghi hoặc mà hỏi thăm, “Vì sao đột nhiên lại đi tới trấn nhỏ này? Hôm qua khi nói chuyện với ngươi hắn có tiết lộ nguyên nhân không?”
“Không có.” Claude lắc đầu, trong đầu nhớ tới cảnh hôm qua Warren đến gần Trình Trì, ánh mắt lóe lên một cái rồi khôi phục như thường, “Ta cũng không biết vì sao hắn lại đột ngột tới đây.”
“Ai, chủ thành sung sướng không ở tự dưng chạy tới nơi này, chẳng lẽ là nhất thời nổi hứng?” Al hơi bất mãn nhấp một ngụm trà, “Nhìn xem trấn nhỏ bình yên này bị bọn họ biến thành cái dạng gì đây, vấn đề mà mọi người nhắc đến luôn luôn dính tới quý tộc dính tới thiếu chủ, còn quanh co lòng vòng nhờ ta hỏi thăm ngươi ——” Nói đến đây, Al khựng lại một chút, phát giác rằng mình đã lỡ miệng, vẻ mặt hơi xấu hổ kết thúc chủ đề, “Ai, nói chung người này đến thực sự khiến cho nhiều phiền phức kéo đến, Claude, A Trì, các ngươi mấy ngày nay chuẩn bị làm gì a?”
“Còn làm gì nữa, nên sống thế nào thì sống thế đó.” Trình Trì nghĩ đến dáng vẻ của Warren cũng thấy hơi phiền, “Không lẽ bọn họ ở đây thêm một ngày chúng ta lại không rời khỏi nhà một ngày sao, nhiều nhất thấy bọn họ thì đi vòng đường khác, không thể trêu vào thì chẳng lẽ không biết trốn sao, đến lúc đó dù bọn họ buồn chán đến gây sự, chúng ta cũng có cách đối phó mà!”
“A Trì nói rất đúng.” Al gật đầu đồng ý, “Cách bọn họ thật xa, ít xuất hiện trước mắt bọn họ có thể sẽ khiến mấy kẻ quý tộc buồn chán nổi hứng nghĩ ra mấy trò chơi rẻ tiền, thực sự mong bọn họ đi nhanh giùm cái, nhìn thấy ghét…” Đang thao thao lải nhải, Al tinh mắt thấy được Ian từ hoa viên phía sau đi vào phòng khách, vì vậy cười ha hả gọi nó lại, “Này, Ian, hèn gì cả nửa ngày không thấy ngươi, thì ra ngươi chạy ra sau nhà chơi hả!”
Ian trong hình dạng con báo nhỏ ỉu xìu liếc nhìn Al và Rupert, uể oải chào nói, “Chào Rupert thúc thúc, Al thúc thúc.” Nói xong lại hữu khí vô lực dắt Bánh Trôi bò lên lầu.
“Ian nó làm sao vậy? Khó chịu?” Từ sau khi Trình Trì tới, Al đã lâu không thấy cảnh Ian suy sụp tinh thần, có chút lo lắng mà hỏi thăm.
Trong lòng Trình Trì loáng thoáng biết vì sao, nhưng cũng không thể nói rõ cho Al và Rupert, chỉ mơ hồ trả lời, “Chắc là do hôm qua ngủ không ngon, ngươi biết đó, tối hôm qua trời gầm cả đêm, Ian sau nửa đêm đều ngủ cùng bọn ta, có lẽ là bị sợ.” Nói rồi, Trình Trì đặt Clarence vào lòng Al, “Ta đi xem nó, nếu như nó khó chịu trong người ta sẽ dẫn nó đến chỗ Barry tiên sinh xem thử.”
Al nghe vậy liền gật đầu, nhìn theo đến khi Trình Trì lên lầu mới quay mặt lại.
Dưới lầu, Rupert và Al cùng Claude nói chuyện với nhau một hồi cho đến khi Clarence bắt đầu dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài mới đứng dậy tạm biệt.
Trước khi đi, Rupert giơ tay khoát lên vai Claude, “Bạn hiền, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy cứ nói, ngươi biết đó, chúng ta là đôi bạn tốt nhất.”
Nghe Rupert căn dặn trịnh trọng như vậy, trên mặt Claude xuất hiện nụ cười, trấn an vỗ vỗ tay Rupert, “Ta biết, ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ khách sáo với ngươi mà.”
Lời này của Claude khiến Rupert và Al đều bật cười, đứng nói chuyện ngoài cửa một hồi, Rupert dẫn theo Al và Clarence rời khỏi nhà Claude và Trình Trì.
Claude đứng ở cửa nhìn hai người khuất ở góc đường rồi mới xoay người vào nhà, đi tới phòng khách, Claude ngẩng đầu nhìn lên lầu, thở dài một hơi, xoay người đi đến nhà kho lấy vòi hoa sen giúp Trình Trì tưới cây —— Làm sao vỗ về trẻ con, Trình Trì luôn luôn giỏi hơn mình.
.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Trình Trì đi đến phòng Ian trên lầu, liếc nhìn cánh cửa khép hờ, nhưng một lúc cũng không có ai đáp lại, Trình Trì từ ngoài cửa ló nửa đầu nhìn vào trong, hỏi Ian đang chiếm cứ cái đệm của Bánh Trôi mà cuộn mình thành một đoàn, “Cưng à, ta có thể đi vào không?”
Nghe giọng nói của Trình Trì, Ian giơ lên cái đầu tròn vo vốn đang vùi trong cái bụng của mình, thờ thẫn liếc nhìn Trình Trì, lại chui vào.
Thấy Ian biểu hiện như vậy, Trình Trì hơi bất đắc dĩ nhún vai, nhẹ nhàng đẩy cửa ra chầm chậm đi vào trong, “Vậy, ta coi như được ngươi cho phép vào rồi nha…”
“Bảo bối, ngươi làm sao vậy, khó chịu sao?” Trình Trì lấy tay chống lên mép giường ngồi xuống đất, vươn tay xoa lớp lông mịn trên lưng của Ian, “Là hôm qua sét đánh nên bị dọa sợ sao? Tại sao lại trông ỉu xìu như vậy?”
Ian vẫn không nhúc nhích cuộn mình trong chăn, không phản ứng với Trình Trì.
Trình Trì cũng không nản lòng, động tác trên tay vẫn dịu dàng như trước, “Bảo bối, ta là daddy của ngươi, nếu như ngươi không vui hay khó chịu, nên nói với daddy, như vậy daddy mới có thể nghĩ ra cách giúp ngươi giải quyết, không phải sao? Nếu như ngươi cứ chịu đựng một mình như vậy, daddy lo lắng biết không?”
Qua hồi lâu, Ian mới mở miệng, âm thanh chán nản từ dưới cái bụng truyền lại, “Daddy của ta, ta nói là, daddy thân sinh của ta, thật sự là người không tốt như vậy sao? Hôm qua người kia nói đều là thật sao?”
Quả nhiên là vì chuyện này, vừa nghe Ian mở miệng, Trình Trì liền biết mình đoán đúng rồi, tình huống hôm qua hỗn loạn như vậy khiến Trình Trì rối loạn, không thể chú ý để mang Ian luôn kiên trì bảo vệ mình về phòng mà vỗ về, cho nên những lời nói khó nghe hôm qua cứ ám ảnh trong lòng Ian.
Trình Trì suy nghĩ một lát, đắn đo rồi mở miệng, “Daddy không biết daddy thân sinh của ngươi, cho nên daddy không biết kẻ đó nói có thật hay không, nhưng mặc kệ hắn nói gì, Lance tiên sinh vĩnh viễn là daddy của ngươi, đây là sự thật không bao giờ thay đổi được, đúng không? Hơn nữa, ta nghĩ, Lance tiên sinh là rất thương yêu ngươi, bằng không làm sao chịu được đau đớn mà sinh ra ngươi, đưa ngươi tới thế giới này chứ? Đúng không?”
“Hắn mới không thương ta!” Ian đột nhiên đứng bật dậy, kêu gào với Trình Trì, “Hắn mới không thương ta, cũng không yêu papa, bằng không sao lại vứt bỏ ta và papa, muốn cùng một chỗ với tên bại hoại kia, hắn chỉ muốn sống sung sướng, ta và papa chẳng là gì trong lòng hắn cả!”
“Ừ ừ, bảo bối, bình tĩnh chút đi, bình tĩnh chút được không.” Nhìn Ian kích động đến run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra chảy xuống hai má, Trình Trì có chút đau lòng mà ôm nó vào lòng, không ngừng hôn lên trán nó, “Daddy không biết những chuyện quá khứ này, cũng không thể nói cho ngươi biết sự thực của ngày xưa. Nhưng mà bảo bối, cuộc đời ngươi còn một con đường dài phải đi, ta chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ, từ khi chúng ta trở thành người một nhà, ta yêu ngươi, papa ngươi cũng yêu ngươi, chúng ta sẽ dốc toàn lực để ngươi được vui vẻ, hạnh phúc.”
Trình Trì nhìn lại Ian đang dần bĩnh tĩnh khi được mình an ủi, nói tiếp, “Ông ngoại của ngươi, cũng là papa của ta, đã từng nói với ta như thế này. Ông nói, con người khi còn sống, cho tới bây giờ cũng không phải đi trên một con đường suôn sẻ, trên đường mà chúng ta lớn lên, sẽ gặp phải đủ loại trắc trở, sẽ có rất nhiều hồi ức không tốt, đây đều là kẻ thù tự nhiên trên đường đời của chúng ta, chúng ta không thể tránh khỏi, nhưng phải kiên cường đối mặt. Bí quyết để đánh bại chúng nó là, vĩnh viễn hãy nhớ rõ những niềm vui, những điều tốt đẹp, thời khắc hạnh phúc, nhớ rõ người đã dành cho ngươi những hồi ức này, bởi vì bọn họ thực sự yêu thương ngươi, lấy những điều này làm tấm chắn và gươm bén, đánh bại những kẻ thù kia. Bởi vì hồi ức hạnh phúc và vui sướng sẽ giúp ngươi ngập tràn dũng khí, cho ngươi sức mạnh. Mà hiện tại, papa và daddy yêu thương ngươi, tặng cho ngươi những hồi ức vui sướng này, chính là vũ khí mà chúng ta chế tạo cho ngươi để đấu với kẻ thù, cho ngươi trở thành một giống đực chân chính và dũng cảm. Hiện giờ, bảo bối của ta à, ngươi đã gặp được kẻ thù đầu tiên rồi đó, đánh bại nó được không? Để daddy thấy bảo bối nhỏ bé của ta bắt đầu trưởng thành rồi được không?”
Cúi đầu nhìn thoáng qua Ian đã bị dời đi sự chú ý mà nhìn mình không chớp mắt, Trình Trì mỉm cười, vươn tay lau đi nước mắt đọng trên lông mao của Ian, “Ngươi phải luôn biết rằng, ngươi là niềm kiêu hãnh của papa và daddy, papa và daddy tin tưởng ngươi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, đúng không? Còn nữa, Ian hiện tại là ca ca rồi, càng nên làm tấm gương cho tiểu đệ đệ trong bụng daddy chứ? Bởi vì Ian phải trở nên mạnh mẽ mới có thể giống như ngày hôm qua bảo vệ daddy và đệ đệ, đúng không?”
Ian nhìn Trình Trì dịu dàng cười với mình, sụt sịt mũi run run tai, nặng nề gật đầu, “Dạ!”
.
Xử lý xong vấn đề nội bộ, bầu không khí trong nhà khôi phục sự sung sướng và hòa hợp như xưa. Mà người khởi xướng ra các loại thay đổi —— Warren, đang thực sự tỏ ra mình là một du khách dạo mà quanh nơi này, không đến tìm Trình Trì và Claude gây sự, mà cư dân trong trấn cũng bắt đầu quen với sự tồn tại của người thanh niên có thân phận tôn quý này, cũng không nhiệt tình như khi hắn vừa tới nữa.
Bầu không khí bắt đầu dần dần bình tĩnh cũng không khiến Claude thả lỏng cảnh giác, vì ngăn chặn tất cả những việc phát sinh ngoài ý muốn, hắn bắt đầu ý thức rút ngắn thời gian đi săn, tận lực theo bên cạnh Trình Trì, mà Ian cũng như một kỵ sĩ nhỏ bé một tấc không rời canh giữ bên Trình Trì khi Claude không ở nhà, để đề phòng cái tên bại hoại đáng ghét kia lại đến bắt nạt daddy mình.
“Này, Claude, đi thôi!” Kết thúc một ngày đi săn, Rupert gọi Claude.
“Ừ, ngươi đi trước đi, ta tới ngay.” Claude lắc đuôi đáp.
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Rupert nhìn động tác cúi đầu liếm vết máu trên chân của Claude, như đã hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói.
Claude ừ một tiếng, sau khi Rupert đi thì xoay người đi đến bên dòng suối.
Đúng, trước khi về nhà, Claude chuẩn bị tấy rửa một lần, từ sau khi Trình Trì mang thai, khứu giác cũng nhạy hơn rất nhiều, tại lần đầu tiên Claude về nhà Trình Trì ngửi được mùi máu tươi trên người hắn rồi nôn đến trời đất quay cuồng, Claude đã đặc biệt chú ý, mỗi lần trước khi về nhà đều tắm lại một lần rồi mới về.
Tắm rửa một lúc trong suối, Claude một lần nữa vẫy nước trên người rồi đi lên bờ, đang chuẩn bị biến trở về hình thái thú nhân, nhưng chợt nghe được một tiếng gầm, Claude bất ngờ không kịp đề phòng bị một cái bóng đen đẩy ngã lên mặt đất.
Trưởng trấn có chút hoảng hốt ân cần thăm hỏi Warren, đồng thời hỏi có muốn tạm thời đến nhà mình ở một thời gian hay không, bị Warren dăm ba câu đuổi đi. Mà những cư dân nơi này tuy rằng hiếu kỳ về vị con trai của thành chủ có địa vị cao quý này, nhưng cũng không ai dám tùy tiện đến gần giúp vui, nhưng có vài thú nhân thấy được diện mạo của Warren thì sau đó khi nhìn Claude, trong ánh mắt mang theo một chút cảm giác vi diệu.
Mà những người trong trấn có quan hệ mật thiết nhất với gia tộc hắc báo là Sam và Wilbur khi biết tin Warren đến thì chỉ nhíu mày, cũng không đến thăm hỏi, mà Wilbur đã đợi khi màn đêm buông xuống bảo papa của Jerome chạy đến thành Lodan.
.
“Các ngươi, không sao chứ?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Al sau khi Rupert và Al biết được Warren đến trấn Topaz thì chạy đến nhà Trình Trì và Claude.
“Đang yên lành thì có thể có chuyện gì chứ.” Trình Trì lơ đễnh lắc đầu, tiến lên đón lấy Clarence (thằng con mới sinh của Rupert và Al) từ trong lòng Al, cười tủm tỉm đùa với ‘cái bánh bao nhỏ’ đang chảy nước bọt kia, “Này nhóc, còn nhớ ta không? Mấy ngày nay ngươi không tới đây chơi nha!”
Rupert nhìn thoáng qua Trình Trì đang mang vẻ mặt rất ung dung, quay đầu hỏi Claude, “Thực sự không có chuyện gì sao?”
“Không có, tất cả đều tốt.” Claude thu hồi đường nhìn từ trên người Trình Trì, lắc đầu nói, “Đừng lo.”
“Nhưng, đang yên lành, vị kia tại sao lại từ chủ thành chạy đến nơi đây?” Al cho tới giờ vẫn là tính cách tương đối bộc trực, nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi thăm, “Nghe nói hôm qua ngươi và hắn xung đột phải không? Hắn cố ý tìm đến phải không?”
“Đúng vậy.” Rupert tiến lên quan sát Claude vài lần, xác nhận huynh đệ của mình không bị thương mới hơi nghi hoặc mà hỏi thăm, “Vì sao đột nhiên lại đi tới trấn nhỏ này? Hôm qua khi nói chuyện với ngươi hắn có tiết lộ nguyên nhân không?”
“Không có.” Claude lắc đầu, trong đầu nhớ tới cảnh hôm qua Warren đến gần Trình Trì, ánh mắt lóe lên một cái rồi khôi phục như thường, “Ta cũng không biết vì sao hắn lại đột ngột tới đây.”
“Ai, chủ thành sung sướng không ở tự dưng chạy tới nơi này, chẳng lẽ là nhất thời nổi hứng?” Al hơi bất mãn nhấp một ngụm trà, “Nhìn xem trấn nhỏ bình yên này bị bọn họ biến thành cái dạng gì đây, vấn đề mà mọi người nhắc đến luôn luôn dính tới quý tộc dính tới thiếu chủ, còn quanh co lòng vòng nhờ ta hỏi thăm ngươi ——” Nói đến đây, Al khựng lại một chút, phát giác rằng mình đã lỡ miệng, vẻ mặt hơi xấu hổ kết thúc chủ đề, “Ai, nói chung người này đến thực sự khiến cho nhiều phiền phức kéo đến, Claude, A Trì, các ngươi mấy ngày nay chuẩn bị làm gì a?”
“Còn làm gì nữa, nên sống thế nào thì sống thế đó.” Trình Trì nghĩ đến dáng vẻ của Warren cũng thấy hơi phiền, “Không lẽ bọn họ ở đây thêm một ngày chúng ta lại không rời khỏi nhà một ngày sao, nhiều nhất thấy bọn họ thì đi vòng đường khác, không thể trêu vào thì chẳng lẽ không biết trốn sao, đến lúc đó dù bọn họ buồn chán đến gây sự, chúng ta cũng có cách đối phó mà!”
“A Trì nói rất đúng.” Al gật đầu đồng ý, “Cách bọn họ thật xa, ít xuất hiện trước mắt bọn họ có thể sẽ khiến mấy kẻ quý tộc buồn chán nổi hứng nghĩ ra mấy trò chơi rẻ tiền, thực sự mong bọn họ đi nhanh giùm cái, nhìn thấy ghét…” Đang thao thao lải nhải, Al tinh mắt thấy được Ian từ hoa viên phía sau đi vào phòng khách, vì vậy cười ha hả gọi nó lại, “Này, Ian, hèn gì cả nửa ngày không thấy ngươi, thì ra ngươi chạy ra sau nhà chơi hả!”
Ian trong hình dạng con báo nhỏ ỉu xìu liếc nhìn Al và Rupert, uể oải chào nói, “Chào Rupert thúc thúc, Al thúc thúc.” Nói xong lại hữu khí vô lực dắt Bánh Trôi bò lên lầu.
“Ian nó làm sao vậy? Khó chịu?” Từ sau khi Trình Trì tới, Al đã lâu không thấy cảnh Ian suy sụp tinh thần, có chút lo lắng mà hỏi thăm.
Trong lòng Trình Trì loáng thoáng biết vì sao, nhưng cũng không thể nói rõ cho Al và Rupert, chỉ mơ hồ trả lời, “Chắc là do hôm qua ngủ không ngon, ngươi biết đó, tối hôm qua trời gầm cả đêm, Ian sau nửa đêm đều ngủ cùng bọn ta, có lẽ là bị sợ.” Nói rồi, Trình Trì đặt Clarence vào lòng Al, “Ta đi xem nó, nếu như nó khó chịu trong người ta sẽ dẫn nó đến chỗ Barry tiên sinh xem thử.”
Al nghe vậy liền gật đầu, nhìn theo đến khi Trình Trì lên lầu mới quay mặt lại.
Dưới lầu, Rupert và Al cùng Claude nói chuyện với nhau một hồi cho đến khi Clarence bắt đầu dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài mới đứng dậy tạm biệt.
Trước khi đi, Rupert giơ tay khoát lên vai Claude, “Bạn hiền, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy cứ nói, ngươi biết đó, chúng ta là đôi bạn tốt nhất.”
Nghe Rupert căn dặn trịnh trọng như vậy, trên mặt Claude xuất hiện nụ cười, trấn an vỗ vỗ tay Rupert, “Ta biết, ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ khách sáo với ngươi mà.”
Lời này của Claude khiến Rupert và Al đều bật cười, đứng nói chuyện ngoài cửa một hồi, Rupert dẫn theo Al và Clarence rời khỏi nhà Claude và Trình Trì.
Claude đứng ở cửa nhìn hai người khuất ở góc đường rồi mới xoay người vào nhà, đi tới phòng khách, Claude ngẩng đầu nhìn lên lầu, thở dài một hơi, xoay người đi đến nhà kho lấy vòi hoa sen giúp Trình Trì tưới cây —— Làm sao vỗ về trẻ con, Trình Trì luôn luôn giỏi hơn mình.
.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Trình Trì đi đến phòng Ian trên lầu, liếc nhìn cánh cửa khép hờ, nhưng một lúc cũng không có ai đáp lại, Trình Trì từ ngoài cửa ló nửa đầu nhìn vào trong, hỏi Ian đang chiếm cứ cái đệm của Bánh Trôi mà cuộn mình thành một đoàn, “Cưng à, ta có thể đi vào không?”
Nghe giọng nói của Trình Trì, Ian giơ lên cái đầu tròn vo vốn đang vùi trong cái bụng của mình, thờ thẫn liếc nhìn Trình Trì, lại chui vào.
Thấy Ian biểu hiện như vậy, Trình Trì hơi bất đắc dĩ nhún vai, nhẹ nhàng đẩy cửa ra chầm chậm đi vào trong, “Vậy, ta coi như được ngươi cho phép vào rồi nha…”
“Bảo bối, ngươi làm sao vậy, khó chịu sao?” Trình Trì lấy tay chống lên mép giường ngồi xuống đất, vươn tay xoa lớp lông mịn trên lưng của Ian, “Là hôm qua sét đánh nên bị dọa sợ sao? Tại sao lại trông ỉu xìu như vậy?”
Ian vẫn không nhúc nhích cuộn mình trong chăn, không phản ứng với Trình Trì.
Trình Trì cũng không nản lòng, động tác trên tay vẫn dịu dàng như trước, “Bảo bối, ta là daddy của ngươi, nếu như ngươi không vui hay khó chịu, nên nói với daddy, như vậy daddy mới có thể nghĩ ra cách giúp ngươi giải quyết, không phải sao? Nếu như ngươi cứ chịu đựng một mình như vậy, daddy lo lắng biết không?”
Qua hồi lâu, Ian mới mở miệng, âm thanh chán nản từ dưới cái bụng truyền lại, “Daddy của ta, ta nói là, daddy thân sinh của ta, thật sự là người không tốt như vậy sao? Hôm qua người kia nói đều là thật sao?”
Quả nhiên là vì chuyện này, vừa nghe Ian mở miệng, Trình Trì liền biết mình đoán đúng rồi, tình huống hôm qua hỗn loạn như vậy khiến Trình Trì rối loạn, không thể chú ý để mang Ian luôn kiên trì bảo vệ mình về phòng mà vỗ về, cho nên những lời nói khó nghe hôm qua cứ ám ảnh trong lòng Ian.
Trình Trì suy nghĩ một lát, đắn đo rồi mở miệng, “Daddy không biết daddy thân sinh của ngươi, cho nên daddy không biết kẻ đó nói có thật hay không, nhưng mặc kệ hắn nói gì, Lance tiên sinh vĩnh viễn là daddy của ngươi, đây là sự thật không bao giờ thay đổi được, đúng không? Hơn nữa, ta nghĩ, Lance tiên sinh là rất thương yêu ngươi, bằng không làm sao chịu được đau đớn mà sinh ra ngươi, đưa ngươi tới thế giới này chứ? Đúng không?”
“Hắn mới không thương ta!” Ian đột nhiên đứng bật dậy, kêu gào với Trình Trì, “Hắn mới không thương ta, cũng không yêu papa, bằng không sao lại vứt bỏ ta và papa, muốn cùng một chỗ với tên bại hoại kia, hắn chỉ muốn sống sung sướng, ta và papa chẳng là gì trong lòng hắn cả!”
“Ừ ừ, bảo bối, bình tĩnh chút đi, bình tĩnh chút được không.” Nhìn Ian kích động đến run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra chảy xuống hai má, Trình Trì có chút đau lòng mà ôm nó vào lòng, không ngừng hôn lên trán nó, “Daddy không biết những chuyện quá khứ này, cũng không thể nói cho ngươi biết sự thực của ngày xưa. Nhưng mà bảo bối, cuộc đời ngươi còn một con đường dài phải đi, ta chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ, từ khi chúng ta trở thành người một nhà, ta yêu ngươi, papa ngươi cũng yêu ngươi, chúng ta sẽ dốc toàn lực để ngươi được vui vẻ, hạnh phúc.”
Trình Trì nhìn lại Ian đang dần bĩnh tĩnh khi được mình an ủi, nói tiếp, “Ông ngoại của ngươi, cũng là papa của ta, đã từng nói với ta như thế này. Ông nói, con người khi còn sống, cho tới bây giờ cũng không phải đi trên một con đường suôn sẻ, trên đường mà chúng ta lớn lên, sẽ gặp phải đủ loại trắc trở, sẽ có rất nhiều hồi ức không tốt, đây đều là kẻ thù tự nhiên trên đường đời của chúng ta, chúng ta không thể tránh khỏi, nhưng phải kiên cường đối mặt. Bí quyết để đánh bại chúng nó là, vĩnh viễn hãy nhớ rõ những niềm vui, những điều tốt đẹp, thời khắc hạnh phúc, nhớ rõ người đã dành cho ngươi những hồi ức này, bởi vì bọn họ thực sự yêu thương ngươi, lấy những điều này làm tấm chắn và gươm bén, đánh bại những kẻ thù kia. Bởi vì hồi ức hạnh phúc và vui sướng sẽ giúp ngươi ngập tràn dũng khí, cho ngươi sức mạnh. Mà hiện tại, papa và daddy yêu thương ngươi, tặng cho ngươi những hồi ức vui sướng này, chính là vũ khí mà chúng ta chế tạo cho ngươi để đấu với kẻ thù, cho ngươi trở thành một giống đực chân chính và dũng cảm. Hiện giờ, bảo bối của ta à, ngươi đã gặp được kẻ thù đầu tiên rồi đó, đánh bại nó được không? Để daddy thấy bảo bối nhỏ bé của ta bắt đầu trưởng thành rồi được không?”
Cúi đầu nhìn thoáng qua Ian đã bị dời đi sự chú ý mà nhìn mình không chớp mắt, Trình Trì mỉm cười, vươn tay lau đi nước mắt đọng trên lông mao của Ian, “Ngươi phải luôn biết rằng, ngươi là niềm kiêu hãnh của papa và daddy, papa và daddy tin tưởng ngươi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, đúng không? Còn nữa, Ian hiện tại là ca ca rồi, càng nên làm tấm gương cho tiểu đệ đệ trong bụng daddy chứ? Bởi vì Ian phải trở nên mạnh mẽ mới có thể giống như ngày hôm qua bảo vệ daddy và đệ đệ, đúng không?”
Ian nhìn Trình Trì dịu dàng cười với mình, sụt sịt mũi run run tai, nặng nề gật đầu, “Dạ!”
.
Xử lý xong vấn đề nội bộ, bầu không khí trong nhà khôi phục sự sung sướng và hòa hợp như xưa. Mà người khởi xướng ra các loại thay đổi —— Warren, đang thực sự tỏ ra mình là một du khách dạo mà quanh nơi này, không đến tìm Trình Trì và Claude gây sự, mà cư dân trong trấn cũng bắt đầu quen với sự tồn tại của người thanh niên có thân phận tôn quý này, cũng không nhiệt tình như khi hắn vừa tới nữa.
Bầu không khí bắt đầu dần dần bình tĩnh cũng không khiến Claude thả lỏng cảnh giác, vì ngăn chặn tất cả những việc phát sinh ngoài ý muốn, hắn bắt đầu ý thức rút ngắn thời gian đi săn, tận lực theo bên cạnh Trình Trì, mà Ian cũng như một kỵ sĩ nhỏ bé một tấc không rời canh giữ bên Trình Trì khi Claude không ở nhà, để đề phòng cái tên bại hoại đáng ghét kia lại đến bắt nạt daddy mình.
“Này, Claude, đi thôi!” Kết thúc một ngày đi săn, Rupert gọi Claude.
“Ừ, ngươi đi trước đi, ta tới ngay.” Claude lắc đuôi đáp.
“Được, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Rupert nhìn động tác cúi đầu liếm vết máu trên chân của Claude, như đã hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói.
Claude ừ một tiếng, sau khi Rupert đi thì xoay người đi đến bên dòng suối.
Đúng, trước khi về nhà, Claude chuẩn bị tấy rửa một lần, từ sau khi Trình Trì mang thai, khứu giác cũng nhạy hơn rất nhiều, tại lần đầu tiên Claude về nhà Trình Trì ngửi được mùi máu tươi trên người hắn rồi nôn đến trời đất quay cuồng, Claude đã đặc biệt chú ý, mỗi lần trước khi về nhà đều tắm lại một lần rồi mới về.
Tắm rửa một lúc trong suối, Claude một lần nữa vẫy nước trên người rồi đi lên bờ, đang chuẩn bị biến trở về hình thái thú nhân, nhưng chợt nghe được một tiếng gầm, Claude bất ngờ không kịp đề phòng bị một cái bóng đen đẩy ngã lên mặt đất.
/60
|