Từ ngày phát kẹo miễn phí, việc buôn bán của Trình Trì cũng chậm rãi có nguồn tiêu thụ.
Có vài gia trưởng không lay chuyển được lời năn nỉ của con mình, có khi là thú nhân thành niên muốn mua chút kẹo ăn thử, còn có khi là thú nhân tuổi trẻ chưa thành lập gia đình đến mua lấy lòng.
Buôn bán không phải quá náo nhiệt nhưng còn có thể bảo trì một lượng khách ổn định, Trình Trì rất thỏa mãn.
Hơn nữa đề nghị của Rebertine lúc trước xem ra quả thật là một ý kiến tuyệt vời, các nhân ngư trở thành khách hàng đắc lực nhất.
.
Nhân ngư từ nhỏ cẩn thận, ít cùng các loài trên đất liền tiếp xúc, bỏ qua Rebertine không nói, Debby trong mắt bọn họ, xem ra là một ngoại tộc, hắn cư nhiên cùng thú nhân trên đất liền kết làm bè bạn, đây là một chuyện không thể tin nổi!
Sau đó, khi thằng quỷ con hư hỏng Rebertine tỉnh lại sau khi bị thương vì đánh nhau với nhân ngư giống đực khác, cũng trở thành một ngoại tộc giống như Debby, thường xuyên cùng nhau nổi lên mặt biển cùng thú nhân tán chuyện chơi đùa.
Trong biển lạnh buốt, đương nhiên, đối với các nhân ngư đời đời đều sinh sôi nảy nở trong biển mà nói, cho tới giờ, đó không là vấn đề, bọn họ đã quen ăn hải tảo thủy tảo, thỉnh thoảng ăn bong bóng cá, nhàn hạ thì lại vây cùng một chỗ ca xướng, tới lui tuần tra, tất cả mọi người thừa nhận, tiếng ca của nhân ngư là giai điệu đẹp nhất thế gian này.
Sau đó, vào một ngày nào đó, cái tên Rebertine bỗng dưng trở nên kỳ kỳ quái quái kia, từ chỗ thú nhân mang đến một cái hộp đậy kín, mở ra thì mọi người phát hiện bên trong là những vật thể nhỏ nhỏ màu sắc rực rỡ, chúng nó đều tỏa ra hương vị tuyệt vời mà các nhân ngư cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua.
Rebertine nhiệt tình chia sẻ quà mà hắn được bạn thú nhân tặng, sau đó các nhân ngư kinh hỉ phát hiện, thì ra ngoại trừ hải tảo nhạt nhẽo vô vị này, ngoại trừ thịt cá, ngoại trừ bong bóng cá khó có được, thế giới này còn có thức ăn ngon như vậy, cuối cùng hầu như mọi nhân ngư đều thích vị ngọt ngào này.
Nhân ngư hào phóng khiến Trình Trì buôn bán lời đầy chậu đầy bát.
Trình Trì bên bờ biển đem hộp kẹo giao cho Rebertine, “Ngày mai ta lại đến đưa hàng cho ngươi a.”
“Được rồi, biết rồi.” Rebertine gật đầu, lập tức lại nghĩ tới cái gì, hỏi, “Đứa trẻ kia, còn tìm tới ngươi không?”
Trình Trì sửng sốt một chút, biểu tình rất phức tạp, nói không rõ là vui vẻ hay là mất mát, “Không có, chưa quay lại, có lẽ nó đang buồn.” Từ hôm Ian rời đi, trong đầu Trình Trì thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nhớ đến cặp mắt từ sáng sủa trở nên ảm đạm bi thương kia.
Nhìn Trình Trì như vậy, Rebertine có chút hối hận đã hỏi hắn vấn đề này, cười ha ha nói, “Ta phải đi, hôm nay Debby còn có việc muốn cùng ta làm.”
Trình Trì gắng bắt bản thân bình tĩnh hơn, cười gật đầu, “Ừ, ngươi ở trong nước nên cẩn thận.”
Lần trước Rebertine bơi quá nhanh, tông phải cá heo bơi trước mặt, lúc đó choáng váng như trời sập, con cá heo bị hắn tông phải nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, bơi vòng quanh một chỗ.
“Ha, ta đã biết.” Không ngờ Trình Trì lại nhắc tới việc này, Rebertine đỏ mặt, bỏ lại câu nói đó, xoay người ẩn vào trong nước.
Trình Trì bật cười, nhìn Rebertine có phút quẫn bách hiếm hoi, lắc đầu xoay người đi về, dọc đường, Trình Trì cũng không quên chào hỏi các cư dân của trấn Topaz mà mình gặp phải trên đường, thiện ý của hắn cũng nhận được sự đáp lại của cư dân.
.
Qua một thời gian tiếp xúc, thái độ của người trong trấn đối với Trình Trì cũng thân mật hơn rất nhiều, mọi người nghĩ, người gọi là Lance kia lại một lần nữa đổi tên mà sống, mà sau khi đổi tên thành Trình Trì, cũng thực sự thay đổi rất nhiều, hắn trở nên hiền hòa, thân mật, rộng rãi.
Giống cái như vậy thì tất cả mọi người đều thích, tính cách trở nên thảo hỉ, cùng dung mạo sau khi từ thánh tuyền trở về càng thêm thanh tú nhu hòa, điều này làm cho Trình Trì mơ hồ gần trở thành người được yêu thích nhất thị trấn.
Trình Trì đi qua một góc đường, đang chuẩn bị quẹo vào, không xa nữa sẽ về đến nhà, thấy xa xa là một đám trẻ con trong trấn đang vây quanh trước cửa nhà mình nhao nhao ồn ào, không biết đang làm gì.
Đến gần chút nữa mới nghe được nội dung mà bọn trẻ đang líu ríu.
“Này, Ian, tại sao ngươi luôn chạy đến cửa hàng của Trình Trì tiên sinh nhìn lén hắn?”
“Hứ, lén lén lút lút, hắn nhất định là muốn trộm kẹo của Trình Trì tiên sinh!”
“Mới không phải, lần trước ta thấy Ian chạy đến trước mặt Trình Trì tiên sinh hỏi hắn có phải daddy của mình hay không!”
Tiếng nói của bé trai có đôi mắt hẹp dài vừa dứt, bọn trẻ đều ồ lên, tiếng nói trở nên to hết mức có thể.
“Ian quả nhiên là đồ ngốc!”
“Đúng, tự nhiên tùy tùy tiện tiện hỏi người ta có phải daddy của hắn hay không.”
“Trình Trì tiên sinh lúc đó bị hắn làm cho sợ hãi.”
“Ta thấy hôm nay Trình Trì tiên sinh trễ như vậy cũng không có mở cửa, chắc chắn là phát hiện thằng nhóc hư hỏng Ian này nhìn lén hắn, nghĩ muốn nhận hắn làm daddy mới khổ não không muốn bán!”
“Đúng, chắc chắn là như vậy, Ian thực sự là đồ ngốc xấu xa!”
“Ta, ta không có, ta không phải đồ ngốc xấu xa…” Ian đỏ rần cả mặt, lắp bắp biện giải, nhưng lại càng khiến bọn trẻ tấn công mãnh liệt.
“Ngươi chính là đồ ngốc xấu xa, chính ngươi không có daddy nên muốn Trình Trì tiên sinh làm daddy của ngươi, chắc chắn ngươi thấy kẹo của Trình Trì tiên sinh ăn ngon, nếu như Trình Trì tiên sinh trở thành daddy của ngươi, mỗi ngày ngươi sẽ có kẹo ăn!”
“Đúng, chắc chắn là như vậy, Ian quả nhiên là đồ ngốc xấu xa!”
“Ian đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Chúng ta đều có daddy, chỉ có Ian không có, Ian chắc chắn là nhặt được!”
“Úc úc úc, Ian là đồ nhặt, Ian là đồ ngốc xấu xa, Ian ngu ngốc!” Bọn trẻ lại bắt đầu vây bắt Ian, xoay vòng không ngừng nói những lời này, Ian một mình đứng giữa có vẻ cô độc bất lực, nó không hề biện giải, chỉ là cúi đầu, mặc cho giọt nước mắt chảy dài, rơi xuống trên mặt đất.
Ian cảm thấy rất đau lòng, rất ủy khuất, nó thực sự không phải có ý xấu, nó cũng không phải ngu ngốc, nó càng không phải nhặt được. Nó không muốn gây phiền não cho Trình Trì tiên sinh, nó chỉ bất quá nhịn không được nên trốn ở góc nhà len lén nhìn Trình Trì tiên sinh, nhìn hắn ôn nhu nói, ấm áp cười với người khác, có thể len lén mơ tưởng rằng những điều này đều là dành cho mình, sau đó Ian lại cảm thấy rất hài lòng, rất khoái nhạc.
Hôm nay Ian lại tới đây, nhưng Trình Trì tiên sinh không có mở rộng cửa, có chút kỳ quái, nó một bên chờ một bên nghĩ về nguyên nhân vì sao Trình Trì tiên sinh không xuất hiện, là sinh bệnh sao? Hai dậy trễ? Hay dọn đi nơi khác?
Nhưng đợi một hồi lâu, Trình Trì tiên sinh cũng không có xuất hiện, Ian có chút thất vọng quyết định quay về nhà, để buổi trưa lại đến xem, nhưng nó vừa xoay người, đã bị một đám bạn nhỏ chặn lại.
Ian không rõ, vì sao các bạn nhỏ này lại nghĩ như vậy, nó thực sự không có hư hỏng như bọn họ nói, Ian càng nghĩ càng ủy khuất, không thể dằn được nước mắt, nó chỉ có thể cúi đầu rơi lệ, giống như làm vậy người khác sẽ không thấy mình đang khóc.
Ian cũng không biết mình khóc bao lâu, nó chỉ nghe được tiếng bọn trẻ pha trò trêu chọc mình ngừng lại, một đôi giày da người lớn xuất hiện trước đôi mắt mông lung đẫm nước mắt, sau đó nó lọt vào một vòng tay ấm áp, đỉnh đầu vang lên âm thanh mà chính mình mong ngóng, “Ian bé bỏng của ta, daddy chỉ đi ra ngoài có chuyện, tại sao ngươi lại khóc như con mèo lem luốc thế này?”
Ian không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía người đang ôm lấy nó, gương mặt tràn đầy ý cười của Trình Trì xuất hiện trước mặt nó, Ian vô thức bật ra cái từ mà trong lòng nó mặc niệm cả nghìn lần, “Da, daddy…”
Trình Trì vẫn mang theo nụ cười như vậy, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán Ian một chút, vươn tay quệt đi nước mắt trên mặt nó, “Bảo bối của ta, ngươi làm sao vậy? Vì sao khóc thương tâm như vậy?”
Trình Trì giống như một cái chìa khóa, đem những ủy khuất thương tâm trong lòng Ian đều phóng ra, Ian nhìn đôi mắt ôn nhu của Trình Trì, mếu máo, bổ nhào vào lòng Trình Trì khóc lớn, “Daddy, ta không phải đồ ngốc, ta cũng không phải có ý xấu, ta không phải… ô ô…”
Trình Trì ôm Ian đang khóc đến thắt cả ruột gan, trong mắt hiện lên một tia yêu thương, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, dỗ dành, “Đương nhiên, daddy đương nhiên biết Ian không phải đồ ngốc, cũng không phải kẻ xấu, Ian của ta là một hảo đứa trẻ thiện lương.”
Nghe được Trình Trì nói, Ian khóc đến càng thêm thảm thiết.
Mà đám trẻ kia, khi thấy một màn như vậy, đều lặng lẽ rút khỏi, trong lòng bọn chúng bỗng nhiên có một cảm giác khó chịu, bọn chúng cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác này, nhưng lại nghĩ, hình như đã mất dũng khí như khi nói hùng hồn trước mặt Ian.
.
Trình Trì đem Ian đã khóc đến đầu váng mắt hoa ôm vào lòng, tìm một chiếc khăn mặt giúp nó lau nước mắt, lại ôm nó vào lòng nhẹ nhàng lắc lư, chờ Ian ổn định cảm xúc.
Qua một hồi lâu, Ian mới ngừng khóc, trừng đôi mắt sưng đỏ nhìn Trình Trì đăm đăm, như muốn đem dáng vẻ của hắn ghi khắc thật sâu vào trong lòng.
Trình Trì chú ý tới ánh mắt sáng sủa của Ian, cười ra tiếng, “Tại sao nhìn ta như vậy?”
Ian cắn môi khóc thút thít hỏi, “Ngài thật là daddy của ta sao?”
Trình Trì không trả lời, chỉ hỏi, “Ian nghĩ ta là daddy của ngươi sao?”
“Ta rất muốn như vậy.” Ian tựa trong lòng Trình Trì, gật đầu đáp, lại thấp giọng nói, “Nhưng, papa nói cho ta biết, daddy không bao giờ quay về nữa, hắn không thương ta.”
Nghe đáp án như vậy, Trình Trì sửng sốt, tiếp đó liền cảm thấy bó tay, Claude này cũng không nên quá mức trắng trợn thẳng thắn như vậy chứ, bé con nhỏ xíu như vậy mà nói daddy không thương nó, đây không phải là đâm con dao vào ngực của nó sao.
Trình Trì nghĩ nghĩ một lúc, lựa lời mà nói, “Không, không phải như thế, mỗi đứa trẻ đều là bảo bối mà papa và daddy thương yêu nhất, Ian cũng vậy.”
Sau khi Ian nghe nói xong, nhìn Trình Trì hỏi, “Vậy ngài là daddy của ta sao?”
Trình Trì nhìn thấy hai mắt của Ian còn ngập nước, cũng không cách nào hành xử theo lí trí, gật đầu, “Đương nhiên, ta là daddy của Ian.”
Đôi mắt của Ian lần nữa sáng lên, nó chun chun cái mũi nhỏ, cười toe toét, sau đó, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng Trình Trì, nhỏ giọng nói, “Thật tốt, Ian cũng có daddy.”
Cảm nhận được chiếc áo ẩm ẩm nóng rực, Trình Trì cảm thấy viền mắt mình cũng có chút nóng lên, cúi đầu hôn lên tóc Ian, thấp giọng nói, “Xin lỗi bảo bối, ta để ngươi đợi lâu rồi.”
Có vài gia trưởng không lay chuyển được lời năn nỉ của con mình, có khi là thú nhân thành niên muốn mua chút kẹo ăn thử, còn có khi là thú nhân tuổi trẻ chưa thành lập gia đình đến mua lấy lòng.
Buôn bán không phải quá náo nhiệt nhưng còn có thể bảo trì một lượng khách ổn định, Trình Trì rất thỏa mãn.
Hơn nữa đề nghị của Rebertine lúc trước xem ra quả thật là một ý kiến tuyệt vời, các nhân ngư trở thành khách hàng đắc lực nhất.
.
Nhân ngư từ nhỏ cẩn thận, ít cùng các loài trên đất liền tiếp xúc, bỏ qua Rebertine không nói, Debby trong mắt bọn họ, xem ra là một ngoại tộc, hắn cư nhiên cùng thú nhân trên đất liền kết làm bè bạn, đây là một chuyện không thể tin nổi!
Sau đó, khi thằng quỷ con hư hỏng Rebertine tỉnh lại sau khi bị thương vì đánh nhau với nhân ngư giống đực khác, cũng trở thành một ngoại tộc giống như Debby, thường xuyên cùng nhau nổi lên mặt biển cùng thú nhân tán chuyện chơi đùa.
Trong biển lạnh buốt, đương nhiên, đối với các nhân ngư đời đời đều sinh sôi nảy nở trong biển mà nói, cho tới giờ, đó không là vấn đề, bọn họ đã quen ăn hải tảo thủy tảo, thỉnh thoảng ăn bong bóng cá, nhàn hạ thì lại vây cùng một chỗ ca xướng, tới lui tuần tra, tất cả mọi người thừa nhận, tiếng ca của nhân ngư là giai điệu đẹp nhất thế gian này.
Sau đó, vào một ngày nào đó, cái tên Rebertine bỗng dưng trở nên kỳ kỳ quái quái kia, từ chỗ thú nhân mang đến một cái hộp đậy kín, mở ra thì mọi người phát hiện bên trong là những vật thể nhỏ nhỏ màu sắc rực rỡ, chúng nó đều tỏa ra hương vị tuyệt vời mà các nhân ngư cho tới bây giờ chưa từng ngửi qua.
Rebertine nhiệt tình chia sẻ quà mà hắn được bạn thú nhân tặng, sau đó các nhân ngư kinh hỉ phát hiện, thì ra ngoại trừ hải tảo nhạt nhẽo vô vị này, ngoại trừ thịt cá, ngoại trừ bong bóng cá khó có được, thế giới này còn có thức ăn ngon như vậy, cuối cùng hầu như mọi nhân ngư đều thích vị ngọt ngào này.
Nhân ngư hào phóng khiến Trình Trì buôn bán lời đầy chậu đầy bát.
Trình Trì bên bờ biển đem hộp kẹo giao cho Rebertine, “Ngày mai ta lại đến đưa hàng cho ngươi a.”
“Được rồi, biết rồi.” Rebertine gật đầu, lập tức lại nghĩ tới cái gì, hỏi, “Đứa trẻ kia, còn tìm tới ngươi không?”
Trình Trì sửng sốt một chút, biểu tình rất phức tạp, nói không rõ là vui vẻ hay là mất mát, “Không có, chưa quay lại, có lẽ nó đang buồn.” Từ hôm Ian rời đi, trong đầu Trình Trì thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nhớ đến cặp mắt từ sáng sủa trở nên ảm đạm bi thương kia.
Nhìn Trình Trì như vậy, Rebertine có chút hối hận đã hỏi hắn vấn đề này, cười ha ha nói, “Ta phải đi, hôm nay Debby còn có việc muốn cùng ta làm.”
Trình Trì gắng bắt bản thân bình tĩnh hơn, cười gật đầu, “Ừ, ngươi ở trong nước nên cẩn thận.”
Lần trước Rebertine bơi quá nhanh, tông phải cá heo bơi trước mặt, lúc đó choáng váng như trời sập, con cá heo bị hắn tông phải nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, bơi vòng quanh một chỗ.
“Ha, ta đã biết.” Không ngờ Trình Trì lại nhắc tới việc này, Rebertine đỏ mặt, bỏ lại câu nói đó, xoay người ẩn vào trong nước.
Trình Trì bật cười, nhìn Rebertine có phút quẫn bách hiếm hoi, lắc đầu xoay người đi về, dọc đường, Trình Trì cũng không quên chào hỏi các cư dân của trấn Topaz mà mình gặp phải trên đường, thiện ý của hắn cũng nhận được sự đáp lại của cư dân.
.
Qua một thời gian tiếp xúc, thái độ của người trong trấn đối với Trình Trì cũng thân mật hơn rất nhiều, mọi người nghĩ, người gọi là Lance kia lại một lần nữa đổi tên mà sống, mà sau khi đổi tên thành Trình Trì, cũng thực sự thay đổi rất nhiều, hắn trở nên hiền hòa, thân mật, rộng rãi.
Giống cái như vậy thì tất cả mọi người đều thích, tính cách trở nên thảo hỉ, cùng dung mạo sau khi từ thánh tuyền trở về càng thêm thanh tú nhu hòa, điều này làm cho Trình Trì mơ hồ gần trở thành người được yêu thích nhất thị trấn.
Trình Trì đi qua một góc đường, đang chuẩn bị quẹo vào, không xa nữa sẽ về đến nhà, thấy xa xa là một đám trẻ con trong trấn đang vây quanh trước cửa nhà mình nhao nhao ồn ào, không biết đang làm gì.
Đến gần chút nữa mới nghe được nội dung mà bọn trẻ đang líu ríu.
“Này, Ian, tại sao ngươi luôn chạy đến cửa hàng của Trình Trì tiên sinh nhìn lén hắn?”
“Hứ, lén lén lút lút, hắn nhất định là muốn trộm kẹo của Trình Trì tiên sinh!”
“Mới không phải, lần trước ta thấy Ian chạy đến trước mặt Trình Trì tiên sinh hỏi hắn có phải daddy của mình hay không!”
Tiếng nói của bé trai có đôi mắt hẹp dài vừa dứt, bọn trẻ đều ồ lên, tiếng nói trở nên to hết mức có thể.
“Ian quả nhiên là đồ ngốc!”
“Đúng, tự nhiên tùy tùy tiện tiện hỏi người ta có phải daddy của hắn hay không.”
“Trình Trì tiên sinh lúc đó bị hắn làm cho sợ hãi.”
“Ta thấy hôm nay Trình Trì tiên sinh trễ như vậy cũng không có mở cửa, chắc chắn là phát hiện thằng nhóc hư hỏng Ian này nhìn lén hắn, nghĩ muốn nhận hắn làm daddy mới khổ não không muốn bán!”
“Đúng, chắc chắn là như vậy, Ian thực sự là đồ ngốc xấu xa!”
“Ta, ta không có, ta không phải đồ ngốc xấu xa…” Ian đỏ rần cả mặt, lắp bắp biện giải, nhưng lại càng khiến bọn trẻ tấn công mãnh liệt.
“Ngươi chính là đồ ngốc xấu xa, chính ngươi không có daddy nên muốn Trình Trì tiên sinh làm daddy của ngươi, chắc chắn ngươi thấy kẹo của Trình Trì tiên sinh ăn ngon, nếu như Trình Trì tiên sinh trở thành daddy của ngươi, mỗi ngày ngươi sẽ có kẹo ăn!”
“Đúng, chắc chắn là như vậy, Ian quả nhiên là đồ ngốc xấu xa!”
“Ian đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Chúng ta đều có daddy, chỉ có Ian không có, Ian chắc chắn là nhặt được!”
“Úc úc úc, Ian là đồ nhặt, Ian là đồ ngốc xấu xa, Ian ngu ngốc!” Bọn trẻ lại bắt đầu vây bắt Ian, xoay vòng không ngừng nói những lời này, Ian một mình đứng giữa có vẻ cô độc bất lực, nó không hề biện giải, chỉ là cúi đầu, mặc cho giọt nước mắt chảy dài, rơi xuống trên mặt đất.
Ian cảm thấy rất đau lòng, rất ủy khuất, nó thực sự không phải có ý xấu, nó cũng không phải ngu ngốc, nó càng không phải nhặt được. Nó không muốn gây phiền não cho Trình Trì tiên sinh, nó chỉ bất quá nhịn không được nên trốn ở góc nhà len lén nhìn Trình Trì tiên sinh, nhìn hắn ôn nhu nói, ấm áp cười với người khác, có thể len lén mơ tưởng rằng những điều này đều là dành cho mình, sau đó Ian lại cảm thấy rất hài lòng, rất khoái nhạc.
Hôm nay Ian lại tới đây, nhưng Trình Trì tiên sinh không có mở rộng cửa, có chút kỳ quái, nó một bên chờ một bên nghĩ về nguyên nhân vì sao Trình Trì tiên sinh không xuất hiện, là sinh bệnh sao? Hai dậy trễ? Hay dọn đi nơi khác?
Nhưng đợi một hồi lâu, Trình Trì tiên sinh cũng không có xuất hiện, Ian có chút thất vọng quyết định quay về nhà, để buổi trưa lại đến xem, nhưng nó vừa xoay người, đã bị một đám bạn nhỏ chặn lại.
Ian không rõ, vì sao các bạn nhỏ này lại nghĩ như vậy, nó thực sự không có hư hỏng như bọn họ nói, Ian càng nghĩ càng ủy khuất, không thể dằn được nước mắt, nó chỉ có thể cúi đầu rơi lệ, giống như làm vậy người khác sẽ không thấy mình đang khóc.
Ian cũng không biết mình khóc bao lâu, nó chỉ nghe được tiếng bọn trẻ pha trò trêu chọc mình ngừng lại, một đôi giày da người lớn xuất hiện trước đôi mắt mông lung đẫm nước mắt, sau đó nó lọt vào một vòng tay ấm áp, đỉnh đầu vang lên âm thanh mà chính mình mong ngóng, “Ian bé bỏng của ta, daddy chỉ đi ra ngoài có chuyện, tại sao ngươi lại khóc như con mèo lem luốc thế này?”
Ian không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía người đang ôm lấy nó, gương mặt tràn đầy ý cười của Trình Trì xuất hiện trước mặt nó, Ian vô thức bật ra cái từ mà trong lòng nó mặc niệm cả nghìn lần, “Da, daddy…”
Trình Trì vẫn mang theo nụ cười như vậy, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán Ian một chút, vươn tay quệt đi nước mắt trên mặt nó, “Bảo bối của ta, ngươi làm sao vậy? Vì sao khóc thương tâm như vậy?”
Trình Trì giống như một cái chìa khóa, đem những ủy khuất thương tâm trong lòng Ian đều phóng ra, Ian nhìn đôi mắt ôn nhu của Trình Trì, mếu máo, bổ nhào vào lòng Trình Trì khóc lớn, “Daddy, ta không phải đồ ngốc, ta cũng không phải có ý xấu, ta không phải… ô ô…”
Trình Trì ôm Ian đang khóc đến thắt cả ruột gan, trong mắt hiện lên một tia yêu thương, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, dỗ dành, “Đương nhiên, daddy đương nhiên biết Ian không phải đồ ngốc, cũng không phải kẻ xấu, Ian của ta là một hảo đứa trẻ thiện lương.”
Nghe được Trình Trì nói, Ian khóc đến càng thêm thảm thiết.
Mà đám trẻ kia, khi thấy một màn như vậy, đều lặng lẽ rút khỏi, trong lòng bọn chúng bỗng nhiên có một cảm giác khó chịu, bọn chúng cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác này, nhưng lại nghĩ, hình như đã mất dũng khí như khi nói hùng hồn trước mặt Ian.
.
Trình Trì đem Ian đã khóc đến đầu váng mắt hoa ôm vào lòng, tìm một chiếc khăn mặt giúp nó lau nước mắt, lại ôm nó vào lòng nhẹ nhàng lắc lư, chờ Ian ổn định cảm xúc.
Qua một hồi lâu, Ian mới ngừng khóc, trừng đôi mắt sưng đỏ nhìn Trình Trì đăm đăm, như muốn đem dáng vẻ của hắn ghi khắc thật sâu vào trong lòng.
Trình Trì chú ý tới ánh mắt sáng sủa của Ian, cười ra tiếng, “Tại sao nhìn ta như vậy?”
Ian cắn môi khóc thút thít hỏi, “Ngài thật là daddy của ta sao?”
Trình Trì không trả lời, chỉ hỏi, “Ian nghĩ ta là daddy của ngươi sao?”
“Ta rất muốn như vậy.” Ian tựa trong lòng Trình Trì, gật đầu đáp, lại thấp giọng nói, “Nhưng, papa nói cho ta biết, daddy không bao giờ quay về nữa, hắn không thương ta.”
Nghe đáp án như vậy, Trình Trì sửng sốt, tiếp đó liền cảm thấy bó tay, Claude này cũng không nên quá mức trắng trợn thẳng thắn như vậy chứ, bé con nhỏ xíu như vậy mà nói daddy không thương nó, đây không phải là đâm con dao vào ngực của nó sao.
Trình Trì nghĩ nghĩ một lúc, lựa lời mà nói, “Không, không phải như thế, mỗi đứa trẻ đều là bảo bối mà papa và daddy thương yêu nhất, Ian cũng vậy.”
Sau khi Ian nghe nói xong, nhìn Trình Trì hỏi, “Vậy ngài là daddy của ta sao?”
Trình Trì nhìn thấy hai mắt của Ian còn ngập nước, cũng không cách nào hành xử theo lí trí, gật đầu, “Đương nhiên, ta là daddy của Ian.”
Đôi mắt của Ian lần nữa sáng lên, nó chun chun cái mũi nhỏ, cười toe toét, sau đó, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng Trình Trì, nhỏ giọng nói, “Thật tốt, Ian cũng có daddy.”
Cảm nhận được chiếc áo ẩm ẩm nóng rực, Trình Trì cảm thấy viền mắt mình cũng có chút nóng lên, cúi đầu hôn lên tóc Ian, thấp giọng nói, “Xin lỗi bảo bối, ta để ngươi đợi lâu rồi.”
/60
|