CHƯƠNG 123. GIẾT CHÓC
Trở lại sơn động, gặp Nguyên và Hạo đang tìm hắn chung quanh, tinh thần hai người nhìn không được tốt lắm, hiển nhiên là mới tháo xích đá xuống, cơ thể còn chưa thích ứng lại. Thấy Đồ còn có sức lực tắm rửa, hai người đều hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới hắn bị trọng thương như vậy còn có thể sống sót, nên cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
“Nói với họ rồi?” Đồ vừa đi trở về, vừa tập trung tinh thần lắng nghe xung quanh, xác định không có ai, hắn mới lên tiếng hỏi.
Hai người lắc đầu, tại vì trước đó Đồ đã dặn, không được để các thú nhân cùng được lựa chọn biết mục đích chân chính của Bối Mẫu, lo rằng điều đó sẽ khiến họ bị hoang mang, hoặc rước lấy phiền toái. Bọn họ đã nhẫn nhịn lâu như vậy, sao không thể nhịn thêm mấy ngày nữa.
“Tuyết sắp rơi rồi, tối nay dẫn họ lên cánh rừng trên núi hắc thạch đi một vòng đi.” Nhìn thấy thú nhân đang từ trong sơn động ra ngoài, muốn tới công trường tìm bạn đời của mình, khóe môi của Đồ gợi lên một nụ cười trào phúng, trầm giọng nói “Chắc họ cũng rất muốn biết bạn đời mình ở nơi như thế nào, ở một mình là hình dạng gì đấy.”
Chào hỏi với vài thú nhân kia, từ chối tới công trường cùng họ, đợi người đi xa, Nguyên mới hỏi “Không phải là không để họ biết sao?”
“Họ nhiều người hơn chúng ta, không để họ biết, chẳng lẽ để họ giúp Bối Mẫu đối phó với chúng ta?” Đồ có chút tức giận, cảm thấy ngoại trừ Long ra, tựa hồ những người khác đều không thích động não “Đương nhiên phải để cho họ biết, nhưng không phải là nghe từ chúng ta, mà là để họ tận mắt chứng kiến.” Nếu không, kể cả giết hết Bối Mẫu, cứu những thú nhân còn ở trong địa lao ra, e rằng họ cũng không tin, thời điểm đó nói không chừng lại phát sinh xung đột.
“Nghĩ cách để biết họ bôi cái gì vào xích hắc thạch.” Đồ tiếp tục nói, lúc này ba người đã đi vào động đá, ngồi xếp bằng xuống “Còn có, họ làm như thế nào tạo thành xích đá và dao mỏng từ hắc thạch. Họ có bao nhiêu dao hắc thạch, chúng đặt ở đâu. Nhưng không được khiến họ cảnh giác…” Nói tới đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn còn muốn biết mình tới đây như thế nào, tại sao lại quên hết chuyện trước kia. Có điều, đây là chuyện hắn sẽ tự tìm hiểu.
Sau khi Đồ không mất chút sức lực nào liền làm cho họ thoát khỏi địa lao, Nguyên và Hạo đã xem hắn là thủ lĩnh, hắn nói gì thì nghe nấy. Nguyên giỏi về cổ động lòng người, nói vài câu liền đem nhiệt huyết và lòng hiếu kỳ bị đè nén của các thú nhân khác dâng lên, đợi trời vừa tối, liền im lặng đi theo ba người lẻn vào cánh rừng Bối Mẫu ở. Đồ cùng Hạo thừa dịp những người khác không chú ý, rời khỏi nhóm, tính đi thăm dò tình hình phụ cận cùng với nhân số của Bối Mẫu, nếu có thể tìm tới chỗ cất giữ vũ khí thì càng tốt.
Chỉ là Đồ thiên tính vạn tính, lại không tính tới chuyện vận khí của đám Nguyên tốt như vậy, thế nhưng gặp ngay một thú nhân còn sống đã bị róc thịt đến chỉ còn nửa cơ thể, càng không ngờ rằng thú nhân đi cùng lại nhát gan như vậy, lúc nhìn lén thấy một màn như thế, lại nhịn không được mà hoảng sợ kêu lên, dẫn tới tung tích của đoàn người bị bại lộ.
Bối Mẫu bị nhìn trộm kia nghe được tiếng động, lập tức phát ra báo động chói tai, đồng thời cầm con dao hắc thạch dài bằng cánh tay xông ra, tốc độ rất nhanh, không hề kém hơn thú nhân chút nào.
Bối Mẫu tựa hồ rất nhạy cảm với tín hiệu của nhau, mấy thú nhân kia muốn trốn cũng không kịp, trong nháy mắt liền bị các loại vũ khí hắc thạch trong tay Bối Mẫu bao vây. Phản ứng nhanh nhất vẫn là Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, y nhanh chóng hóa thành hình thú, bày ra tư thế phòng ngự, mà những thú nhân khác lại vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi ở phía trước, đừng nói biến hóa, mà ngay cả hai chân đều nhũn ra, không thể động đậy. Mà tại thời điểm hết sức căng thẳng, một mùi hương kỳ dị tiến vào trong mũi các thú nhân, không bao lâu sau trên mặt họ liền lộ ra biểu tình mơ màng, ngay cả Nguyên vẫn cảnh giác cũng bắt đầu hốt hoảng, trước mắt xuất hiện hình ảnh hạnh phúc nhất trong trí nhớ của mình.
“Giết chúng.” Thanh La từ trong đám người đi ra, trong tay kéo cung tên bằng hắc thạch, sắc mặt ác độc, lạnh lùng ra lệnh “Tất cả thú nhân lần này chọn không lưu lại một ai.”
Lần này cho dù là Thanh Bối vẫn khăng khăng muốn Đồ cũng không lên tiếng phản đối. Trên khuôn mặt xinh đẹp của các Bối Mẫu đều là sự tàn nhẫn, không có một ai lộ ra biểu tình không đành lòng.
Khi nói chuyện, Thanh La đã giơ cung tên hắc thạch lên, kéo cung lắp tên, mục tiêu nhắm thẳng vào Nguyên đã hóa thành hình thú. Sau đó, trong đám người cũng có vài Bối Mẫu cầm dao hắc thạch đi ra, đều là những người đã chọn mấy thú nhân kia làm bạn đời. Đối với Bối Mẫu mà nói, bạn đời của mình chỉ có thể do tự tay mình giải quyết. Do Nguyên để hình thú, nên người ngoài không phân biệt được y là ai, vì vậy mới do tộc trưởng tự mình động thủ.
Tiếng kéo cung vang lên, tên bay ra, đảo mắt liền bay tới gần đôi mắt mê hoặc của Nguyên. Các Bối Mẫu khác cũng giơ dao lên, không chút do dự đâm về phía bạn đời của chính mình. Nhưng vào lúc này, tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng trắng xoẹt qua như tia chớp, từ trong bóng đêm xông ra, dừng ở trước mặt Nguyên, cắn lên mũi tên hắc thạch, hất nó văng ra, đâm vào ngực của một Bối Mẫu giơ dao ở gần đó. Đồng thời vung móng vuốt lên, vỗ mạnh vào người Nguyên một cái, không quan tâm đối phương có tỉnh lại hay không, con thú trắng liền quay đầu nhanh chóng đánh về một Bối Mẫu khác đang kinh sợ, một ngụm cắn đứt cổ y, sau đó làm theo như thế, đánh vào vết thương chưa lành trên bả vai của các thú nhân được chọn. Cục diện trở nên rối loạn, vài Bối Mẫu ở gần nhất không cố giết mấy người kia nữa, mà xoay qua xông về phía con thú trắng.
Nguyên bị đau mà tỉnh táo lại, khi nhìn thấy vài Bối Mẫu cùng đánh nhau kịch liệt với một con sư tử lai báo màu trắng, mà cách đó không xa, trong tay tộc trưởng Thanh La của Bối Mẫu cầm một vũ khí kỳ quái, lùi ra sau vài bước, đưa lên, ngắm về phía con thú trắng. Nguyên không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức xông tới. Thân hình của Thanh La rất nhanh, vừa cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức tránh ra, trong lòng lại có chút hối hận khi cầm vũ khí mình còn chưa quen dùng. Mấy thú nhân khác cũng lần lượt bị Bối Mẫu đang đánh nhau với Đồ làm cho tỉnh táo lại. Trong lúc nguy cấp mà quên mất hoảng sợ, họ nhanh chóng hóa thành hình thú chiến đấu với Bối Mẫu. Không qua bao lâu, Hạo nghe thấy tiếng động chậm hơn cũng gia nhập cuộc chiến, hắn biết rõ, nếu hôm nay Bối Mẫu không chết, thì chính là bọn họ, thậm chí tất cả thú nhân đồng bạn ở trong cùng huyệt kia cũng sẽ phải chết.
Bối Mẫu dù sao cũng khá yếu, nay mùi trên người họ tỏa ra không còn tác dụng, chỉ có thể trông cậy vào sức mạnh của mình, dù trong tay không có vũ khí, tốc độ và sức lực của họ vẫn mạnh hơn á thú bình thường, nhưng vẫn là kém hơn thú nhân một khoảng. Không bao lâu sau liền chết hơn phân nửa.
“Đi!” Thanh La quyết định rất nhanh, quát lớn một tiếng, quay đầu liền chạy.
Nghe được mệnh lệnh của y, Bối Mẫu còn sống cũng không tiếp tục hiếu chiến nữa, nháy mắt phân tán trốn vào trong rừng.
“Đừng để họ chạy! Bắt sống cho ta!” Đồ vừa bỏ lại một câu, vừa đuổi theo hướng Thanh La chạy trốn.
Các thú nhân lúc này đã giết đỏ cả mắt rồi, nghe vậy cũng không quan tâm là ai nói, chỉ biết làm theo lệnh mà đi. Nhưng mà Bối Mẫu quen tiểu đảo này hơn bọn họ, cộng thêm tốc độ cực nhanh, nên cũng không dễ dàng đuổi theo như vậy. Lúc đuổi tới bờ biển cũng chỉ đành trơ mắt nhìn họ nhảy xuống biển, biến thành con sò, nhanh chóng trôi đi xa. Đăng bởi: admin
Trở lại sơn động, gặp Nguyên và Hạo đang tìm hắn chung quanh, tinh thần hai người nhìn không được tốt lắm, hiển nhiên là mới tháo xích đá xuống, cơ thể còn chưa thích ứng lại. Thấy Đồ còn có sức lực tắm rửa, hai người đều hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới hắn bị trọng thương như vậy còn có thể sống sót, nên cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
“Nói với họ rồi?” Đồ vừa đi trở về, vừa tập trung tinh thần lắng nghe xung quanh, xác định không có ai, hắn mới lên tiếng hỏi.
Hai người lắc đầu, tại vì trước đó Đồ đã dặn, không được để các thú nhân cùng được lựa chọn biết mục đích chân chính của Bối Mẫu, lo rằng điều đó sẽ khiến họ bị hoang mang, hoặc rước lấy phiền toái. Bọn họ đã nhẫn nhịn lâu như vậy, sao không thể nhịn thêm mấy ngày nữa.
“Tuyết sắp rơi rồi, tối nay dẫn họ lên cánh rừng trên núi hắc thạch đi một vòng đi.” Nhìn thấy thú nhân đang từ trong sơn động ra ngoài, muốn tới công trường tìm bạn đời của mình, khóe môi của Đồ gợi lên một nụ cười trào phúng, trầm giọng nói “Chắc họ cũng rất muốn biết bạn đời mình ở nơi như thế nào, ở một mình là hình dạng gì đấy.”
Chào hỏi với vài thú nhân kia, từ chối tới công trường cùng họ, đợi người đi xa, Nguyên mới hỏi “Không phải là không để họ biết sao?”
“Họ nhiều người hơn chúng ta, không để họ biết, chẳng lẽ để họ giúp Bối Mẫu đối phó với chúng ta?” Đồ có chút tức giận, cảm thấy ngoại trừ Long ra, tựa hồ những người khác đều không thích động não “Đương nhiên phải để cho họ biết, nhưng không phải là nghe từ chúng ta, mà là để họ tận mắt chứng kiến.” Nếu không, kể cả giết hết Bối Mẫu, cứu những thú nhân còn ở trong địa lao ra, e rằng họ cũng không tin, thời điểm đó nói không chừng lại phát sinh xung đột.
“Nghĩ cách để biết họ bôi cái gì vào xích hắc thạch.” Đồ tiếp tục nói, lúc này ba người đã đi vào động đá, ngồi xếp bằng xuống “Còn có, họ làm như thế nào tạo thành xích đá và dao mỏng từ hắc thạch. Họ có bao nhiêu dao hắc thạch, chúng đặt ở đâu. Nhưng không được khiến họ cảnh giác…” Nói tới đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn còn muốn biết mình tới đây như thế nào, tại sao lại quên hết chuyện trước kia. Có điều, đây là chuyện hắn sẽ tự tìm hiểu.
Sau khi Đồ không mất chút sức lực nào liền làm cho họ thoát khỏi địa lao, Nguyên và Hạo đã xem hắn là thủ lĩnh, hắn nói gì thì nghe nấy. Nguyên giỏi về cổ động lòng người, nói vài câu liền đem nhiệt huyết và lòng hiếu kỳ bị đè nén của các thú nhân khác dâng lên, đợi trời vừa tối, liền im lặng đi theo ba người lẻn vào cánh rừng Bối Mẫu ở. Đồ cùng Hạo thừa dịp những người khác không chú ý, rời khỏi nhóm, tính đi thăm dò tình hình phụ cận cùng với nhân số của Bối Mẫu, nếu có thể tìm tới chỗ cất giữ vũ khí thì càng tốt.
Chỉ là Đồ thiên tính vạn tính, lại không tính tới chuyện vận khí của đám Nguyên tốt như vậy, thế nhưng gặp ngay một thú nhân còn sống đã bị róc thịt đến chỉ còn nửa cơ thể, càng không ngờ rằng thú nhân đi cùng lại nhát gan như vậy, lúc nhìn lén thấy một màn như thế, lại nhịn không được mà hoảng sợ kêu lên, dẫn tới tung tích của đoàn người bị bại lộ.
Bối Mẫu bị nhìn trộm kia nghe được tiếng động, lập tức phát ra báo động chói tai, đồng thời cầm con dao hắc thạch dài bằng cánh tay xông ra, tốc độ rất nhanh, không hề kém hơn thú nhân chút nào.
Bối Mẫu tựa hồ rất nhạy cảm với tín hiệu của nhau, mấy thú nhân kia muốn trốn cũng không kịp, trong nháy mắt liền bị các loại vũ khí hắc thạch trong tay Bối Mẫu bao vây. Phản ứng nhanh nhất vẫn là Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, y nhanh chóng hóa thành hình thú, bày ra tư thế phòng ngự, mà những thú nhân khác lại vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi ở phía trước, đừng nói biến hóa, mà ngay cả hai chân đều nhũn ra, không thể động đậy. Mà tại thời điểm hết sức căng thẳng, một mùi hương kỳ dị tiến vào trong mũi các thú nhân, không bao lâu sau trên mặt họ liền lộ ra biểu tình mơ màng, ngay cả Nguyên vẫn cảnh giác cũng bắt đầu hốt hoảng, trước mắt xuất hiện hình ảnh hạnh phúc nhất trong trí nhớ của mình.
“Giết chúng.” Thanh La từ trong đám người đi ra, trong tay kéo cung tên bằng hắc thạch, sắc mặt ác độc, lạnh lùng ra lệnh “Tất cả thú nhân lần này chọn không lưu lại một ai.”
Lần này cho dù là Thanh Bối vẫn khăng khăng muốn Đồ cũng không lên tiếng phản đối. Trên khuôn mặt xinh đẹp của các Bối Mẫu đều là sự tàn nhẫn, không có một ai lộ ra biểu tình không đành lòng.
Khi nói chuyện, Thanh La đã giơ cung tên hắc thạch lên, kéo cung lắp tên, mục tiêu nhắm thẳng vào Nguyên đã hóa thành hình thú. Sau đó, trong đám người cũng có vài Bối Mẫu cầm dao hắc thạch đi ra, đều là những người đã chọn mấy thú nhân kia làm bạn đời. Đối với Bối Mẫu mà nói, bạn đời của mình chỉ có thể do tự tay mình giải quyết. Do Nguyên để hình thú, nên người ngoài không phân biệt được y là ai, vì vậy mới do tộc trưởng tự mình động thủ.
Tiếng kéo cung vang lên, tên bay ra, đảo mắt liền bay tới gần đôi mắt mê hoặc của Nguyên. Các Bối Mẫu khác cũng giơ dao lên, không chút do dự đâm về phía bạn đời của chính mình. Nhưng vào lúc này, tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng trắng xoẹt qua như tia chớp, từ trong bóng đêm xông ra, dừng ở trước mặt Nguyên, cắn lên mũi tên hắc thạch, hất nó văng ra, đâm vào ngực của một Bối Mẫu giơ dao ở gần đó. Đồng thời vung móng vuốt lên, vỗ mạnh vào người Nguyên một cái, không quan tâm đối phương có tỉnh lại hay không, con thú trắng liền quay đầu nhanh chóng đánh về một Bối Mẫu khác đang kinh sợ, một ngụm cắn đứt cổ y, sau đó làm theo như thế, đánh vào vết thương chưa lành trên bả vai của các thú nhân được chọn. Cục diện trở nên rối loạn, vài Bối Mẫu ở gần nhất không cố giết mấy người kia nữa, mà xoay qua xông về phía con thú trắng.
Nguyên bị đau mà tỉnh táo lại, khi nhìn thấy vài Bối Mẫu cùng đánh nhau kịch liệt với một con sư tử lai báo màu trắng, mà cách đó không xa, trong tay tộc trưởng Thanh La của Bối Mẫu cầm một vũ khí kỳ quái, lùi ra sau vài bước, đưa lên, ngắm về phía con thú trắng. Nguyên không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức xông tới. Thân hình của Thanh La rất nhanh, vừa cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức tránh ra, trong lòng lại có chút hối hận khi cầm vũ khí mình còn chưa quen dùng. Mấy thú nhân khác cũng lần lượt bị Bối Mẫu đang đánh nhau với Đồ làm cho tỉnh táo lại. Trong lúc nguy cấp mà quên mất hoảng sợ, họ nhanh chóng hóa thành hình thú chiến đấu với Bối Mẫu. Không qua bao lâu, Hạo nghe thấy tiếng động chậm hơn cũng gia nhập cuộc chiến, hắn biết rõ, nếu hôm nay Bối Mẫu không chết, thì chính là bọn họ, thậm chí tất cả thú nhân đồng bạn ở trong cùng huyệt kia cũng sẽ phải chết.
Bối Mẫu dù sao cũng khá yếu, nay mùi trên người họ tỏa ra không còn tác dụng, chỉ có thể trông cậy vào sức mạnh của mình, dù trong tay không có vũ khí, tốc độ và sức lực của họ vẫn mạnh hơn á thú bình thường, nhưng vẫn là kém hơn thú nhân một khoảng. Không bao lâu sau liền chết hơn phân nửa.
“Đi!” Thanh La quyết định rất nhanh, quát lớn một tiếng, quay đầu liền chạy.
Nghe được mệnh lệnh của y, Bối Mẫu còn sống cũng không tiếp tục hiếu chiến nữa, nháy mắt phân tán trốn vào trong rừng.
“Đừng để họ chạy! Bắt sống cho ta!” Đồ vừa bỏ lại một câu, vừa đuổi theo hướng Thanh La chạy trốn.
Các thú nhân lúc này đã giết đỏ cả mắt rồi, nghe vậy cũng không quan tâm là ai nói, chỉ biết làm theo lệnh mà đi. Nhưng mà Bối Mẫu quen tiểu đảo này hơn bọn họ, cộng thêm tốc độ cực nhanh, nên cũng không dễ dàng đuổi theo như vậy. Lúc đuổi tới bờ biển cũng chỉ đành trơ mắt nhìn họ nhảy xuống biển, biến thành con sò, nhanh chóng trôi đi xa. Đăng bởi: admin
/192
|