CHƯƠNG 151. THỪA NHẬN
“Ưng chủ đường xa mà đến, sao không xuống đây nói chuyện đi.” Bách Nhĩ chăm chú nhìn bầu trời đêm, chuẩn xác nhìn thấy Lục đang được các Ưng vệ bao quanh, vì thế y cất cao giọng nói. Trong giọng nói của y có chứa nội lực, không cần nói lớn cũng có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng, mà bởi vì giọng điệu êm dịu, nên nghe vào tai cực kỳ thoải mái, sẽ không khiến những người không biết nội lực cảm thấy chút khác lạ nào mà sinh cảnh giác trong lòng.
Quả như y dự đoán, nghe thấy lời y nói, Lục chỉ chửi to trong lòng người này mồm miệng xảo trá, cũng không nghĩ tới chuyện tại sao mình đang ở trên trời cao lại nghe thấy rõ ràng như vậy, chỉ cho là do ban đêm yên tĩnh.
Thú nhân kính trọng kẻ mạnh, mà người Ưng tộc cũng vậy. Trước kia, Lục dẫn người tấn công các bộ lạc khác, trên cơ bản không cần tự mình ra tay, chỉ cần bày mưu tính kế tốt, còn lại đều là thú nhân trong tộc đi hoàn thành. Hơn nữa cũng chưa bao giờ có ai khiêu chiến với gã, càng không có khả năng thân thiết mời xuống như thế này. Mà với tình huống hiện tại, nếu gã đồng ý đáp xuống, e rằng đã đúng ý của đối phương, bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này trẻ con ba tuổi cũng biết, gã là đồ ngốc mới tự dâng mình tới cửa. Nhưng nếu không đồng ý, vậy địa vị của gã trong lòng tộc nhân sẽ bị ảnh hưởng, dù không lung lay quá lớn, cũng sẽ để lại dấu vết nhát gan trong ấn tượng của họ. Cho nên có thể nói một câu này của Bách Nhĩ, liền khiến gã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Ngươi chỉ là một á thú, có tư cách gì mà nói chuyện với Vương của ta?” Đúng lúc này, Vi vẫn đi theo bên cạnh Lục vỗ cánh tiến tới, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một câu nghe như cao minh này khiến Lục đang do dự lập tức tỉnh ngộ, nay gã đã ở thân phận đế chủ, nói chuyện với một á thú và mấy thú nhân tàn tật chẳng phải là tự hạ thấp thân phận mình sao. Nghĩ đến đây, gã thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không có lập tức đáp lại.
Bách Nhĩ cũng không cho rằng chỉ một câu này đã có thể kích động đối phương đáp xuống đất, nên nghe vậy y cũng không để ý, mà chỉ cười nói “Hóa ra là Vi An, đã lâu không gặp. Không ngờ thú nhân Ưng tộc lại thích đóng giả á thú, để cho thú nhân tộc khác làm, đây quả là một sở thích kỳ lạ đấy.” Y không chỉ tức Mạc không có tiền đồ, mà đối với Vi An dùng thủ đoạn lừa gạt tình cảm đơn thuần của thú nhân cùng với Ưng tộc khơi mào chiến tranh lại càng không có hảo cảm, cho nên trái ngược với vẻ rộng lượng, nhã nhặn hàng ngày, lần này lời nói lại hết sức vũ nhục.
Lời này vừa nói ra, dù cho Vi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu vẫn không khỏi biến sắc, theo bản năng nhìn Lục, sợ trong mắt gã lộ ra biểu tình khinh thường mình. Còn các thú nhân Ưng tộc khác đồng dạng bị mắng dĩ nhiên sắc mặt sẽ không dễ nhìn, nếu không phải Lục không hạ lệnh, chỉ e họ đã ra tay với Bách Nhĩ rồi.
Lục nhíu mày, có chút hối hận khi cho đối phương cơ hội đáp trả, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Bởi vậy chỉ có thể lựa chọn xem nhẹ lời khiêu khích của đối phương, ý bảo Ưng vệ bên người bay lên phía trước, ném mấy tấm da thú xuống giữa viện, hỏi “Cái này là ai vẽ? Bảo hắn ra đây.”
Bách Nhĩ quét mắt, dựa vào ánh trăng, thu hết hình vẽ và chữ viết trên mấy tấm da thú vào trong mắt, khóe môi y lập tức thoáng co rút lại, có cảm giác không biết nói cái gì cho phải đây, có điều y vẫn quay đầu nói với Nặc “Gọi Mạc ra đây, để hắn nhìn kỹ người bạn đời mình luôn nhớ nhung là loại người như thế nào.”
Nặc khẽ gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi, động tác cực nhanh, khiến thú nhân Ưng tộc ở trên trời lắp bắp kinh hãi, không dám coi thường con sói xám què một chân này. Lục đã nghe Vi nói thú nhân tàn tật ở bộ lạc Bách Nhĩ cũng không kém thú nhân lành lặn, nhưng tận mắt chứng kiến mới biết là không phải nói quá, trong lòng vốn mang theo sự khinh khi liền thu lại ngay.
Sau một lát, Mạc đi theo sau Nặc, xuất hiện trong viện. Nhìn qua, hắn tiều tụy đi rất nhiều, không còn tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ như trước kia nữa. Trên thực tế, hắn đã được thả ra từ lâu, tuy vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng cũng không dám lại làm liên lụy tới bộ lạc, cho nên hắn chỉ tính đợi sau khi đánh Ưng tộc xong, lại đi tìm Vi An.
Hắn đi vào trong viện, cũng không có nhìn Vi đang bay trên bầu trời, mà là đi tới trước mặt Bách Nhĩ, tràn đầy sợ hãi cúi người hành lễ. Bách Nhĩ đã về được mấy ngày, thế nhưng vẫn không muốn gặp hắn, nếu nói lúc trước hắn vẫn luôn áy náy đối với tộc nhân và đau lòng vì bị người thân cận nhất phản bội, thì lúc này hắn liền bắt đầu sợ hãi. Bách Nhĩ dạy hắn tập viết, luyện võ, dạy hắn đối nhân xử thế, đối với hắn nghiêm khắc lại không mất đi sự cưng chiều, địa vị của y trong lòng hắn không giống những người khác, hắn sợ Bách Nhĩ không chịu tha thứ cho hắn, từ nay về sau xem hắn như người xa lạ.
Bách Nhĩ hơi nghiêng người, không nhận lễ của hắn, cũng không nhìn hắn một cái.
“Bức vẽ trận pháp, còn có bí kíp… nội công là ngươi làm ra?” Lục nhìn thấy thú nhân tóc đỏ lại cúi người trước mặt một á thú, trong lòng càng thêm xem thường thú nhân rất có khả năng là người bạn xuyên không này, nhưng gã vẫn mở miệng hỏi. Không trách gã nhận lầm người được, thật sự là Vi chỉ nói bức tranh này là Mạc vẽ, cũng không biết người đầu tiên sáng chế ra có ý nghĩa gì với gã, nên không nhắc tới Bách Nhĩ, vì thế gã liền cho rằng nội công và trận pháp là do Mạc làm ra, nên trực tiếp dời ánh mắt vào thú nhân này, còn Bách Nhĩ đứng ngay dưới mí mắt, gã lại làm như không thấy. Đây chính là mặt hại của việc kiệm lời.
Bởi vì thái độ của Bách Nhĩ, ánh mắt Mạc vốn còn chút hi vọng liền trở nên buồn bã, nghe thấy Lục hỏi, hắn lại nhìn về phía Vi bay phía trước Lục “Ngươi rốt cuộc là thú nhân hay là á thú?”
Lúc trước hắn là toàn tâm toàn ý đối với Vi, nếu nói Vi hoàn toàn không có chút cảm động nào thì không có khả năng, lúc này thấy hắn gầy đi rất nhiều so với lúc mình rời đi, bộ dáng lại sa sút, trong lòng y chợt dâng lên một tia áy náy, nhưng dù sao cũng không vượt qua được sự ảnh hưởng của Ưng chủ, nên y nói “Vương ta đang hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?” Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng lại thiếu mất sự kiên quyết.
Trong mắt Mạc chợt lóe sự thất vọng, hắn trầm giọng nói “Hắn là vương của ngươi, liên quan gì tới ta, dựa vào cái gì ta phải trả lời hắn. Ta chỉ hỏi ngươi, tại sao lại phản bội ta?”
Từ khi tới thế giới này, Lục chưa bao giờ bị người ta coi thường như vậy, nghe xong, mặt gã liền trầm xuống, trong lòng chỉ cảm thấy tên này chẳng biết tốt xấu, tâm tư giúp đỡ đồng nghiệp xuyên không, thậm chí nhận mặt an ủi sự cô đơn của nhau ở nơi dị thế này đều biến mất sạch sẽ. Gã đang nghĩ không cần nhiều lời với họ nữa, có thể hạ lệnh ra tay rồi, thì lại nghe Vi nói “Ta vốn là người Ưng tộc, đời này chỉ trung thành với Vương của ta, đối với ngươi không thể nói là phản bội được.”
Nghe chính miệng y thừa nhận, đôi mắt từng trong veo, nhiệt tình của Mạc trong phút chốc bị một lớp băng sương phủ kín, hắn cười lạnh “Đại lục thú nhân lấy đâu ra vương, chỉ là một tên ác ma tham lam, tàn bạo, thế nhưng ngươi lại trung thành với loại người này, ta đúng là có mắt như mù.”
“Câm miệng!” Trước khi Lục nghe thấy vậy mà phát tác, Vi đã quát lớn “Ngươi thì biết cái gì? Vương ta anh minh cơ trí, nhìn xa trông rộng, người có thể dẫn dắt đại lục thú nhân chúng ta đi tới hưng thịnh phồn vinh, mỗi người đều không cần lo sợ đói khát khi mùa tuyết rơi đến, không cần lo lắng tai họa đột nhiên ghé tới. Nếu ngươi thông minh thì hãy gia nhập tộc của ta, tất nhiên ta sẽ đối xử với ngươi như trước kia.”
Lục vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thú nhân tộc khác đánh giá về gã, lập tức vừa sợ vừa giận, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhưng ngay sau đó gã lại cảm thấy những người này sao biết khát vọng của mình, tới lúc được hưởng thụ thành quả họ mới biết sao hôm nay gã lại làm như vậy, vì thế gã chỉ im lặng cười nhạo thôi. Ngược lại, lời nói của Vi khiến gã rất vui, có cảm giác như gặp được tri kỷ.
“Bảo ta đi theo tên ác ma lạm sát người vô tội, biến người khác thành nô lệ ư? Ta không cần đâu.” Mạc bi thương cười to, quay đầu nhìn Bách Nhĩ “Ta đã làm sai, bây giờ sẽ sửa lại.” Vừa dứt lời, bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ của mình, tiến tới góc tối bị mái hiên che khuất, đợi tới khi trở lại đã đứng trên nóc nhà cao cao, cầm cung tên bằng hắc thạch, liên tục bắn tên ra, mỗi góc của mũi tên đều khác nhau, nhưng toàn bộ lại chỉ hướng về Lục đang được Ưng vệ bao quanh.
Từ lúc Mạc biến mất tới khi lên nóc nhà chỉ ngắn ngủi có vài hơi thở, Lục đang hứng thú nhìn tình yêu khúc mắc của hai thú nhân, cảm khái vô luận ở đâu cũng không thiếu tình tiết cẩu huyết, lại không ngờ mũi tên hắc thạch trí mạng đã bay tới trước người. Đăng bởi: admin
“Ưng chủ đường xa mà đến, sao không xuống đây nói chuyện đi.” Bách Nhĩ chăm chú nhìn bầu trời đêm, chuẩn xác nhìn thấy Lục đang được các Ưng vệ bao quanh, vì thế y cất cao giọng nói. Trong giọng nói của y có chứa nội lực, không cần nói lớn cũng có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ ràng, mà bởi vì giọng điệu êm dịu, nên nghe vào tai cực kỳ thoải mái, sẽ không khiến những người không biết nội lực cảm thấy chút khác lạ nào mà sinh cảnh giác trong lòng.
Quả như y dự đoán, nghe thấy lời y nói, Lục chỉ chửi to trong lòng người này mồm miệng xảo trá, cũng không nghĩ tới chuyện tại sao mình đang ở trên trời cao lại nghe thấy rõ ràng như vậy, chỉ cho là do ban đêm yên tĩnh.
Thú nhân kính trọng kẻ mạnh, mà người Ưng tộc cũng vậy. Trước kia, Lục dẫn người tấn công các bộ lạc khác, trên cơ bản không cần tự mình ra tay, chỉ cần bày mưu tính kế tốt, còn lại đều là thú nhân trong tộc đi hoàn thành. Hơn nữa cũng chưa bao giờ có ai khiêu chiến với gã, càng không có khả năng thân thiết mời xuống như thế này. Mà với tình huống hiện tại, nếu gã đồng ý đáp xuống, e rằng đã đúng ý của đối phương, bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này trẻ con ba tuổi cũng biết, gã là đồ ngốc mới tự dâng mình tới cửa. Nhưng nếu không đồng ý, vậy địa vị của gã trong lòng tộc nhân sẽ bị ảnh hưởng, dù không lung lay quá lớn, cũng sẽ để lại dấu vết nhát gan trong ấn tượng của họ. Cho nên có thể nói một câu này của Bách Nhĩ, liền khiến gã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
“Ngươi chỉ là một á thú, có tư cách gì mà nói chuyện với Vương của ta?” Đúng lúc này, Vi vẫn đi theo bên cạnh Lục vỗ cánh tiến tới, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một câu nghe như cao minh này khiến Lục đang do dự lập tức tỉnh ngộ, nay gã đã ở thân phận đế chủ, nói chuyện với một á thú và mấy thú nhân tàn tật chẳng phải là tự hạ thấp thân phận mình sao. Nghĩ đến đây, gã thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không có lập tức đáp lại.
Bách Nhĩ cũng không cho rằng chỉ một câu này đã có thể kích động đối phương đáp xuống đất, nên nghe vậy y cũng không để ý, mà chỉ cười nói “Hóa ra là Vi An, đã lâu không gặp. Không ngờ thú nhân Ưng tộc lại thích đóng giả á thú, để cho thú nhân tộc khác làm, đây quả là một sở thích kỳ lạ đấy.” Y không chỉ tức Mạc không có tiền đồ, mà đối với Vi An dùng thủ đoạn lừa gạt tình cảm đơn thuần của thú nhân cùng với Ưng tộc khơi mào chiến tranh lại càng không có hảo cảm, cho nên trái ngược với vẻ rộng lượng, nhã nhặn hàng ngày, lần này lời nói lại hết sức vũ nhục.
Lời này vừa nói ra, dù cho Vi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu vẫn không khỏi biến sắc, theo bản năng nhìn Lục, sợ trong mắt gã lộ ra biểu tình khinh thường mình. Còn các thú nhân Ưng tộc khác đồng dạng bị mắng dĩ nhiên sắc mặt sẽ không dễ nhìn, nếu không phải Lục không hạ lệnh, chỉ e họ đã ra tay với Bách Nhĩ rồi.
Lục nhíu mày, có chút hối hận khi cho đối phương cơ hội đáp trả, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được. Bởi vậy chỉ có thể lựa chọn xem nhẹ lời khiêu khích của đối phương, ý bảo Ưng vệ bên người bay lên phía trước, ném mấy tấm da thú xuống giữa viện, hỏi “Cái này là ai vẽ? Bảo hắn ra đây.”
Bách Nhĩ quét mắt, dựa vào ánh trăng, thu hết hình vẽ và chữ viết trên mấy tấm da thú vào trong mắt, khóe môi y lập tức thoáng co rút lại, có cảm giác không biết nói cái gì cho phải đây, có điều y vẫn quay đầu nói với Nặc “Gọi Mạc ra đây, để hắn nhìn kỹ người bạn đời mình luôn nhớ nhung là loại người như thế nào.”
Nặc khẽ gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi, động tác cực nhanh, khiến thú nhân Ưng tộc ở trên trời lắp bắp kinh hãi, không dám coi thường con sói xám què một chân này. Lục đã nghe Vi nói thú nhân tàn tật ở bộ lạc Bách Nhĩ cũng không kém thú nhân lành lặn, nhưng tận mắt chứng kiến mới biết là không phải nói quá, trong lòng vốn mang theo sự khinh khi liền thu lại ngay.
Sau một lát, Mạc đi theo sau Nặc, xuất hiện trong viện. Nhìn qua, hắn tiều tụy đi rất nhiều, không còn tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ như trước kia nữa. Trên thực tế, hắn đã được thả ra từ lâu, tuy vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng cũng không dám lại làm liên lụy tới bộ lạc, cho nên hắn chỉ tính đợi sau khi đánh Ưng tộc xong, lại đi tìm Vi An.
Hắn đi vào trong viện, cũng không có nhìn Vi đang bay trên bầu trời, mà là đi tới trước mặt Bách Nhĩ, tràn đầy sợ hãi cúi người hành lễ. Bách Nhĩ đã về được mấy ngày, thế nhưng vẫn không muốn gặp hắn, nếu nói lúc trước hắn vẫn luôn áy náy đối với tộc nhân và đau lòng vì bị người thân cận nhất phản bội, thì lúc này hắn liền bắt đầu sợ hãi. Bách Nhĩ dạy hắn tập viết, luyện võ, dạy hắn đối nhân xử thế, đối với hắn nghiêm khắc lại không mất đi sự cưng chiều, địa vị của y trong lòng hắn không giống những người khác, hắn sợ Bách Nhĩ không chịu tha thứ cho hắn, từ nay về sau xem hắn như người xa lạ.
Bách Nhĩ hơi nghiêng người, không nhận lễ của hắn, cũng không nhìn hắn một cái.
“Bức vẽ trận pháp, còn có bí kíp… nội công là ngươi làm ra?” Lục nhìn thấy thú nhân tóc đỏ lại cúi người trước mặt một á thú, trong lòng càng thêm xem thường thú nhân rất có khả năng là người bạn xuyên không này, nhưng gã vẫn mở miệng hỏi. Không trách gã nhận lầm người được, thật sự là Vi chỉ nói bức tranh này là Mạc vẽ, cũng không biết người đầu tiên sáng chế ra có ý nghĩa gì với gã, nên không nhắc tới Bách Nhĩ, vì thế gã liền cho rằng nội công và trận pháp là do Mạc làm ra, nên trực tiếp dời ánh mắt vào thú nhân này, còn Bách Nhĩ đứng ngay dưới mí mắt, gã lại làm như không thấy. Đây chính là mặt hại của việc kiệm lời.
Bởi vì thái độ của Bách Nhĩ, ánh mắt Mạc vốn còn chút hi vọng liền trở nên buồn bã, nghe thấy Lục hỏi, hắn lại nhìn về phía Vi bay phía trước Lục “Ngươi rốt cuộc là thú nhân hay là á thú?”
Lúc trước hắn là toàn tâm toàn ý đối với Vi, nếu nói Vi hoàn toàn không có chút cảm động nào thì không có khả năng, lúc này thấy hắn gầy đi rất nhiều so với lúc mình rời đi, bộ dáng lại sa sút, trong lòng y chợt dâng lên một tia áy náy, nhưng dù sao cũng không vượt qua được sự ảnh hưởng của Ưng chủ, nên y nói “Vương ta đang hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?” Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng lại thiếu mất sự kiên quyết.
Trong mắt Mạc chợt lóe sự thất vọng, hắn trầm giọng nói “Hắn là vương của ngươi, liên quan gì tới ta, dựa vào cái gì ta phải trả lời hắn. Ta chỉ hỏi ngươi, tại sao lại phản bội ta?”
Từ khi tới thế giới này, Lục chưa bao giờ bị người ta coi thường như vậy, nghe xong, mặt gã liền trầm xuống, trong lòng chỉ cảm thấy tên này chẳng biết tốt xấu, tâm tư giúp đỡ đồng nghiệp xuyên không, thậm chí nhận mặt an ủi sự cô đơn của nhau ở nơi dị thế này đều biến mất sạch sẽ. Gã đang nghĩ không cần nhiều lời với họ nữa, có thể hạ lệnh ra tay rồi, thì lại nghe Vi nói “Ta vốn là người Ưng tộc, đời này chỉ trung thành với Vương của ta, đối với ngươi không thể nói là phản bội được.”
Nghe chính miệng y thừa nhận, đôi mắt từng trong veo, nhiệt tình của Mạc trong phút chốc bị một lớp băng sương phủ kín, hắn cười lạnh “Đại lục thú nhân lấy đâu ra vương, chỉ là một tên ác ma tham lam, tàn bạo, thế nhưng ngươi lại trung thành với loại người này, ta đúng là có mắt như mù.”
“Câm miệng!” Trước khi Lục nghe thấy vậy mà phát tác, Vi đã quát lớn “Ngươi thì biết cái gì? Vương ta anh minh cơ trí, nhìn xa trông rộng, người có thể dẫn dắt đại lục thú nhân chúng ta đi tới hưng thịnh phồn vinh, mỗi người đều không cần lo sợ đói khát khi mùa tuyết rơi đến, không cần lo lắng tai họa đột nhiên ghé tới. Nếu ngươi thông minh thì hãy gia nhập tộc của ta, tất nhiên ta sẽ đối xử với ngươi như trước kia.”
Lục vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thú nhân tộc khác đánh giá về gã, lập tức vừa sợ vừa giận, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhưng ngay sau đó gã lại cảm thấy những người này sao biết khát vọng của mình, tới lúc được hưởng thụ thành quả họ mới biết sao hôm nay gã lại làm như vậy, vì thế gã chỉ im lặng cười nhạo thôi. Ngược lại, lời nói của Vi khiến gã rất vui, có cảm giác như gặp được tri kỷ.
“Bảo ta đi theo tên ác ma lạm sát người vô tội, biến người khác thành nô lệ ư? Ta không cần đâu.” Mạc bi thương cười to, quay đầu nhìn Bách Nhĩ “Ta đã làm sai, bây giờ sẽ sửa lại.” Vừa dứt lời, bỗng nhiên biến mất khỏi chỗ của mình, tiến tới góc tối bị mái hiên che khuất, đợi tới khi trở lại đã đứng trên nóc nhà cao cao, cầm cung tên bằng hắc thạch, liên tục bắn tên ra, mỗi góc của mũi tên đều khác nhau, nhưng toàn bộ lại chỉ hướng về Lục đang được Ưng vệ bao quanh.
Từ lúc Mạc biến mất tới khi lên nóc nhà chỉ ngắn ngủi có vài hơi thở, Lục đang hứng thú nhìn tình yêu khúc mắc của hai thú nhân, cảm khái vô luận ở đâu cũng không thiếu tình tiết cẩu huyết, lại không ngờ mũi tên hắc thạch trí mạng đã bay tới trước người. Đăng bởi: admin
/192
|