CHƯƠNG 71. ĐÀM PHÁN
Bách Nhĩ không thể không thừa nhận so với những người khác, Na Nông vẫn là có chút khôn khéo hơn, chí ít y còn biết làm sao để kích động bầu không khí, kích thích sự tức giận của nhiều người.
“Cho nên, các ngươi còn chờ cái gì nữa, còn không mau bắt y lại, thiêu chết, chẳng lẽ muốn cho y hại chết thêm nhiều người nữa sao?” Na Nông nói tiếp, giọng nói càng đề cao, quả thật rất có hiệu quả.
Nếu nói phía trước còn có người cố kỵ thân phận á thú của Bách Nhĩ, không quá sẵn lòng ra tay với y, thì thời điểm nghe được một câu cuối cùng này, sự do dự ban đầu lập tức biến mất. Thế nhưng ngay khi một vài thú nhân muốn tấn công qua, thì bọn họ chỉ thấy hoa mắt, sau đó Na Nông lúc nãy còn lấy tư thái vì chính nghĩa lên án Bách Nhĩ đã dịch chuyển khỏi chỗ, bị một tay của Bách Nhĩ bóp chặt cổ họng.
Đang lúc buồn ngủ thì có người đưa gối tới. Na Nông xuất hiện đối với Bách Nhĩ mà nói cùng lắm chỉ là như thế thôi. Y còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để không làm to chuyện vẫn khiến tộc trưởng và các thú nhân bộ lạc đi vào khuôn khổ, không ngờ lại có kẻ ngu ngốc tự dâng mình lên.
“Tà linh ư?” Ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng siết chặt trên chiếc cổ trắng nõn của Na Nông, hình thành một độ cong đẹp mắt lại nguy hiểm. Ánh mắt Bách Nhĩ chậm rãi đảo qua các thú nhân tràn đầy địch ý vây quanh mình, khóe môi y cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ tao nhã “Không sai, ta chính là tà linh đó.” Lời này vừa nói ra, các thú nhân vốn muốn xông lên thế nhưng lại đồng loạt lùi ra một chút, để lại một không gian rộng chỉ có y cùng Na Nông.
Bách Nhĩ cúi đầu khẽ cười mấy tiếng, cảm thấy mấy thú nhân này thật ra… rất thú vị. Thế nhưng khi y ngẩng đầu lại, trên mặt đã bao trùm một tầng hàn sương. Cảm nhận lực tay của mình quá mạnh, khiến Na Nông có chút khó thở, vì thế y hơi thả lỏng ra.
“Chuyện đó cũng chẳng phải cái gì quang vinh, ta vốn không muốn nói ra, thế nhưng nếu các ngươi đã nhắc tới, thì việc này dù sao cũng phải trả lại sự trong sạch cho Bách Nhĩ mới đúng.” Ánh mắt y nhìn tộc trưởng, lạnh lùng nói. Tia sáng ở khóe mắt quét qua người của mình thừa dịp này xông vào, vây y ở giữa. Thế nhưng có thể chiến đấu chung quy cũng chỉ có mười bốn mười lăm người, so với thú nhân bộ lạc và những kẻ ngoại tộc mới gia nhập kia thì thua xa. Về phần Đồ bên kia, y thản nhiên quét mắt qua, Đồ và mười mấy người hắn mang theo quả nhiên như lúc trước đã nói, đứng xa xa, không giúp đỡ bất kỳ bên nào.
“Trả lại trong sạch cái gì, ngươi vốn là một kẻ xui xẻo…” Trong mắt Na Nông chợt lóe tia hoảng lọan, cũng chẳng quan tâm nơi yếu ớt của mình rơi vào tay đối phương, vội vàng lên tiếng muốn tiếp tục kích động sự sợ hãi và phẫn nộ của những người khác, nhưng lời nói kế tiếp của y lại bị cắt ngang, cũng không biết Bách Nhĩ đã làm cái gì, rõ ràng đã ngạt thở đến đầu óc choáng váng, lại ngay cả sức lực nâng tay phản kháng y cũng không có, thậm chí muốn ngất xỉu đi cũng không được. Mãi tới lúc này, trong lòng y mới chính thức cảm thấy sợ hãi.
“Bách Nhĩ, ngươi muốn làm cái gì? Chỉ cần ngươi thả Na Nông ra, ta sẽ để các ngươi rời đi.” Tộc trưởng tiến lên một bước, miệng hùm gan sứa quát. Ở gần ông ta là tộc vu trong mắt mang theo tia hưng phấn kỳ lạ.
Tộc vu rất vui mừng, còn Na Nông có nguy hiểm tới tính mạng hay không, ông không hề quan tâm, ông vui mừng vì Bách Nhĩ rốt cuộc thừa nhận mình chính là tà linh, điều đó chứng minh ông tiên đoán không sai, cũng đại biểu địa vị của ông trong lòng thú nhân sẽ ngày càng tăng lên.
“Ông không có tư cách bàn điều kiện với ta.” Ngay cả đuôi mắt, Bách Nhĩ cũng không thèm liếc qua tộc trưởng, một tay còn lại cầm một đầu của cung tên, thong thả vẽ một đường từ tóc mai bên trái xoẹt qua khóe mắt, cho tới cánh mũi của Na Nông “Vết sẹo trên mặt ta vốn dĩ nên hiện diện trên gương mặt xinh đẹp này.” Y ung dung, nhẹ nhàng nói, nghe dịu dàng như thể đang thì thầm cùng tình nhân, thế nhưng không chỉ Na Nông, mà ngay cả người đứng xa nhất cũng có thể nghe được. Một cảm giác không rõ là hoảng hốt hay kinh sợ dâng lên trong lòng nhiều người, khiến bọn họ bất giác nín thở nghe y nói tiếp.
Na Nông cảm nhận được sự tiếp xúc lạnh băng như lưỡi dao sắc bén, tựa như chỉ cần dùng lực một chút, trên mặt y sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí không bao giờ có thể xóa mờ giống như của Bách Nhĩ. Cơ thể y rốt cuộc không khống chế được mà run rẩy.
“Các ngươi mỗi người đều nói là ta hại chết…” Bách Nhĩ nói tiếp, nhưng trước khi y nói ra hai chữ bạn đời, đã bị một người cắt ngang.
“Viễn.” Đồ đi tới, nói ra tên của người kia. Không biết tại sao, hắn tuyệt đối không hi vọng từ miệng Bách Nhĩ nghe được hai chữ bạn đời.
Bách Nhĩ híp mắt lại, Na Nông ở trước y thấy Đồ lập tức kích động, lộ ra ánh mắt cầu cứu. Đồ lại làm như không thấy, mà nói tiếp “Năm đó vì cứu Na Nông, Viễn mới chết, không phải vì Bách Nhĩ.”
Na Nông hiển nhiên không ngờ Đồ sẽ nói giúp Bách Nhĩ, thậm chí vạch trần sự thật năm đó, trên mặt y là không dám tin, nhưng nhiều hơn là oán hận.
Bách Nhĩ cũng hơi bất ngờ, bởi vì phía trước Đồ đã nói rõ sẽ không giúp bên nào, hơn nữa hiện tại nói ra chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho hắn.
“Vì ta thích Na Nông, nên đã giúp y giấu chuyện này đi, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy…” Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các thú nhân bộ lạc, Đồ giải thích nguyên nhân năm đó tại sao mình chưa nói ra như vậy. Tát nghe thấy nhịn không được nói thầm trong bụng. Áy náy? Thằng nhóc nhà mi lúc nào học được hai chữ này thế?
“Câm miệng, Đồ, ngươi nhất định bị tà linh mê hoặc rồi!” Tộc trưởng vẫn cho rằng Đồ thích nhi tử của mình, cho nên trăm triệu lần không ngờ tới hắn sẽ nói ra những lời này, sững sờ một hồi lâu ông mới phản ứng lại, nhưng muốn ngăn cũng đã không kịp rồi.
“Tộc trưởng, tôi rất tỉnh táo, tôi vẫn nhớ lúc chúng ta thiếu chút nữa chết trong thú triều, chính là đám người Bách Nhĩ đã cứu chúng ta về.” Ánh mắt Đồ lạnh lẽo nhìn về phía tộc trưởng, nếu nói trước khi trở về hắn vẫn còn suy nghĩ mình là người của bộ lạc, thì tại thời điểm vì hắn không giết chết Bách Nhĩ mà tộc trưởng nổi giận, thậm chí uy hiếp hắn, nếu không giết chết Bách Nhĩ, ông ta sẽ vĩnh viễn không gả Na Nông cho hắn, thì hắn đã đưa ra quyết định này. Lúc đó đột nhiên hắn hiểu ra một đạo lý, có người vô luận ngươi vì hắn làm bao nhiêu, hắn cũng sẽ cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, thậm chí chẳng thèm quan tâm. Mà khi việc hắn muốn ngươi làm lại không hoàn thành, hắn nhất định sẽ không chút do dự dùng một cước đá văng ngươi ra. Bản thân Đồ hắn không cần phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, đương nhiên cũng sẽ không để mình bị quản chế bởi bất kỳ ai.
“Lúc đổi muối, cũng vì Bách Nhĩ, chúng ta mới giữ được mạng sống. Ngay cả chân của Kỳ, cũng là Bách Nhĩ chữa khỏi cho y.” Khi hắn nói ra những lời này, đám người Tát, Đằng, Kỳ, Sơn chậm rãi đứng sau hắn, im lặng ủng hộ.
“Ta không quan tâm Bách Nhĩ có phải là tà linh hay không, ta chỉ biết y dẫn chúng ta đổi muối trở về. Còn các ngươi yên ổn ở trong sơn động do y và những người già yếu, tàn tật làm ra… lại muốn thiêu chết y.” Vài chữ cuối cùng, hắn tăng thêm ngữ khí, mang theo chê cười nồng đậm.
Tộc trưởng tức giận đến tái mặt, nói không ra lời. Những người khác trong bộ lạc nghe tới đây, đều lộ ra sắc mặt giật mình, sau đó im lặng chậm rãi lui ra.
Trên mặt Bách Nhĩ lộ ra một tia cười nhạt, bàn tay bóp cổ Na Nông hơi thả lỏng ra, sau đó nhìn qua tộc trưởng, tộc vu “Tộc trưởng, sơn động ta cũng không muốn nữa, nên chẳng ngại tặng lại cho các ông đâu.” Lời này vừa nói ra, không chỉ tộc trưởng, mà ngay cả những người khác đều cảm thấy bất ngờ. Bởi vì rõ ràng lúc này Bách Nhĩ đang chiếm thế thượng phong, vậy mà y lại nhường sơn động cho người ta, thật sự khiến bọn họ không biết rốt cuộc y muốn làm cái gì. Bọn họ nào biết nếu không phải vừa rồi đi xa trở về, kể cả không nghĩ cho bản thân, y cũng phải nghĩ cho đám người Cổ, Hạ, nếu không Bách Nhĩ thật sự không muốn nán lại trong sơn động này một khắc nào.
Tộc trưởng không lập tức đáp lại, ông cùng tộc vu đưa mắt nhìn nhau, rồi mới nói “Chỉ cần ngươi thả Na Nông ra, chúng ta sẽ cho ngươi bình an rời đi.” Vừa nói vừa ý bảo các thú nhân thủ hạ của mình bao vây đám người Bách Nhĩ.
Đến vậy mà vẫn là một câu này. Bách Nhĩ không khỏi bật cười thành tiếng, ném cung tên và thương đá trong tay cho Giác đứng gần mình nhất, sau đó ngón tay khẽ lật, cũng không biết y từ chỗ nào lấy ra một cái móng thú, đặt trên mặt Na Nông “Tộc trưởng, ông nói xem ta có nên tặng cho nhi tử mỹ mạo của ông một vết sẹo không? Ông nói, nếu trên gương mặt xinh đẹp này có thêm một vết sẹo, còn bao nhiêu thú nhân sẽ muốn y nữa?” Vừa nói, ánh mắt y chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, không đợi người ta trả lời, ngón tay chợt dùng lực, một giọt máu đỏ tươi rịa ra, Na Nông cảm thấy trên mặt mình truyền tới cảm giác đau đớn, y không khỏi thét chói tai lên, sợ hãi, cầu xin nhìn về a phụ của mình.
“A phụ, cứu con, cứu con… Đồ… Đồ… Chỉ cần ngươi cứu ta, chuyện gì ta cũng đáp ứng với ngươi…” Cả người y run rẩy, cũng không dám giãy dụa, chỉ sợ giãy dụa sẽ khiến Bách Nhĩ rạch một vết sẹo càng lớn trên mặt mình.
Trong mắt Đồ chợt lóe một tia không đành lòng, là không đành lòng nhìn một gương mặt xinh đẹp như thế bị rạch, vì thế hắn mở miệng nói “Bách Nhĩ, ngươi nhẹ tay thôi… Có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi, tộc trưởng sẽ đồng ý.”
Tộc trưởng không ngờ Bách Nhĩ nói rạch liền rạch, ông cũng bị hù dọa, nghe Đồ nhắc nhở, mới phản ứng lại, vội vàng nói liên tiếp “Mau dừng tay, mau dừng tay, ngươi nói gì ta cũng đồng ý.”
Bách Nhĩ cười nhạt nhìn Đồ, Đồ không chịu nổi ánh mắt của y, liền ngẩng đầu nhìn lên trên sơn động làm như không có việc gì, lúc này Bách Nhĩ mới cười nói “Tộc trưởng, ông xem á thú của các ông còn nhiều hơn thú nhân, sao mà thú nhân bảo vệ hết được, chi bằng đưa cho chúng ta vài người. Thú nhân độc thân bên chúng ta còn nhiều lắm. Như vậy đi, ta cũng không muốn nhiều đâu, mười người là được rồi.” Y vốn thầm nghĩ lấy năm người, nhưng hiện tại xem bộ dáng của đám Đồ, hiển nhiên là muốn cùng mình rời đi, nên lấy nhiều thêm mấy người thì tốt hơn. Còn bảo muốn lấy hết, thì y cũng không có ý tưởng này, một là khó bảo vệ, hai là sẽ dẫn tới bất mãn của thú nhân bộ lạc.
Vừa nghe y nói muốn á thú, tộc trưởng không khỏi chần chừ, mà móng thú trong tay Bách Nhĩ lập tức kéo xuống một chút, vì thế Na Nông lại hét ầm lên “A phụ, mau đáp ứng với y đi, mau đồng ý đi… A mạt… A mạt…”
Từ tiếng kêu của y, a mạt y rốt cuộc mới từ trong đám người đi ra, ánh mắt nôn nóng nhìn tay Bách Nhĩ, sau đó mới kéo tộc trưởng, thì thầm vài câu. Tộc trưởng nhíu mày, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Bách Nhĩ, nói “Được.”
Khóe môi Bách Nhĩ cong lên, nói với Nặc “Đi kéo mười á thú, không lấy Ni Nhã, Tiêu Kha, còn có Hải Nô nữa. Những người khác ai cũng được, sau đó lấy dây leo trói hết lại cho ta, bao gồm á thú của Bố nữa. A, đúng rồi, bạn đời của tộc trưởng cũng đừng lấy.” Nói tới đây, ánh mắt y sâu xa nhìn á thú đứng bên cạnh tộc trưởng, người rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Á thú này tuyệt đối không đơn giản đâu.
Tuy Nặc cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không chần chừ, mà lập tức dẫn người đi chọn lựa á thú. Sau đó là một trận gà bay chó sủa cùng cái nhìn căm tức của thú nhân bộ lạc, không lấy thừa hay lấy thiếu, mà chỉ đúng mười người, sau đó quả thật dùng dây leo lúc trước cột da thú lên sơn động để trói lại.
Giữa tiếng khóc mắng của á thú, tộc trưởng cố nén cơn giận, nói với Bách Nhĩ “Giờ ngươi thả Na Nông ra đi.”
“Hiện tại chưa được.” Bách Nhĩ tỏ vẻ thật bất đắc dĩ, trước khi đối phương bạo phát, y liền bồi thêm một câu “Đợi mai lúc chúng ta đi, tự nhiên sẽ trả y lại cho ông.” Vừa nói vừa rút móng thú lại. Thật ra y cũng chẳng thích hủy dung nhan người ta, cái móng thú sắc bén như thế, vết thương tạo thành rất dễ lành lại, chỉ cần sau đó Na Nông cho thú nhân liếm mấy cái, chắc là có thể khôi phục lại bộ dáng bóng loáng như ngọc, không để lại một vết sẹo nào, tiếp tục làm đệ nhất mỹ nhân của y.
Tộc trưởng ném chuột sợ vỡ đồ, tuy rằng giận dữ, lại không dám đắc tội với Bách Nhĩ, chỉ đành dẫn người, căm giận rời đi.
Bách Nhĩ tùy tay ném Na Nông cho Hạ, bảo hắn trói y lại, trông coi cho kỹ, sau đó mới thờ ơ liếc qua đám người ngoại tộc kia, không nói gì, mà trở lại địa bàn của mình. Đăng bởi: admin
Bách Nhĩ không thể không thừa nhận so với những người khác, Na Nông vẫn là có chút khôn khéo hơn, chí ít y còn biết làm sao để kích động bầu không khí, kích thích sự tức giận của nhiều người.
“Cho nên, các ngươi còn chờ cái gì nữa, còn không mau bắt y lại, thiêu chết, chẳng lẽ muốn cho y hại chết thêm nhiều người nữa sao?” Na Nông nói tiếp, giọng nói càng đề cao, quả thật rất có hiệu quả.
Nếu nói phía trước còn có người cố kỵ thân phận á thú của Bách Nhĩ, không quá sẵn lòng ra tay với y, thì thời điểm nghe được một câu cuối cùng này, sự do dự ban đầu lập tức biến mất. Thế nhưng ngay khi một vài thú nhân muốn tấn công qua, thì bọn họ chỉ thấy hoa mắt, sau đó Na Nông lúc nãy còn lấy tư thái vì chính nghĩa lên án Bách Nhĩ đã dịch chuyển khỏi chỗ, bị một tay của Bách Nhĩ bóp chặt cổ họng.
Đang lúc buồn ngủ thì có người đưa gối tới. Na Nông xuất hiện đối với Bách Nhĩ mà nói cùng lắm chỉ là như thế thôi. Y còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để không làm to chuyện vẫn khiến tộc trưởng và các thú nhân bộ lạc đi vào khuôn khổ, không ngờ lại có kẻ ngu ngốc tự dâng mình lên.
“Tà linh ư?” Ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng siết chặt trên chiếc cổ trắng nõn của Na Nông, hình thành một độ cong đẹp mắt lại nguy hiểm. Ánh mắt Bách Nhĩ chậm rãi đảo qua các thú nhân tràn đầy địch ý vây quanh mình, khóe môi y cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ tao nhã “Không sai, ta chính là tà linh đó.” Lời này vừa nói ra, các thú nhân vốn muốn xông lên thế nhưng lại đồng loạt lùi ra một chút, để lại một không gian rộng chỉ có y cùng Na Nông.
Bách Nhĩ cúi đầu khẽ cười mấy tiếng, cảm thấy mấy thú nhân này thật ra… rất thú vị. Thế nhưng khi y ngẩng đầu lại, trên mặt đã bao trùm một tầng hàn sương. Cảm nhận lực tay của mình quá mạnh, khiến Na Nông có chút khó thở, vì thế y hơi thả lỏng ra.
“Chuyện đó cũng chẳng phải cái gì quang vinh, ta vốn không muốn nói ra, thế nhưng nếu các ngươi đã nhắc tới, thì việc này dù sao cũng phải trả lại sự trong sạch cho Bách Nhĩ mới đúng.” Ánh mắt y nhìn tộc trưởng, lạnh lùng nói. Tia sáng ở khóe mắt quét qua người của mình thừa dịp này xông vào, vây y ở giữa. Thế nhưng có thể chiến đấu chung quy cũng chỉ có mười bốn mười lăm người, so với thú nhân bộ lạc và những kẻ ngoại tộc mới gia nhập kia thì thua xa. Về phần Đồ bên kia, y thản nhiên quét mắt qua, Đồ và mười mấy người hắn mang theo quả nhiên như lúc trước đã nói, đứng xa xa, không giúp đỡ bất kỳ bên nào.
“Trả lại trong sạch cái gì, ngươi vốn là một kẻ xui xẻo…” Trong mắt Na Nông chợt lóe tia hoảng lọan, cũng chẳng quan tâm nơi yếu ớt của mình rơi vào tay đối phương, vội vàng lên tiếng muốn tiếp tục kích động sự sợ hãi và phẫn nộ của những người khác, nhưng lời nói kế tiếp của y lại bị cắt ngang, cũng không biết Bách Nhĩ đã làm cái gì, rõ ràng đã ngạt thở đến đầu óc choáng váng, lại ngay cả sức lực nâng tay phản kháng y cũng không có, thậm chí muốn ngất xỉu đi cũng không được. Mãi tới lúc này, trong lòng y mới chính thức cảm thấy sợ hãi.
“Bách Nhĩ, ngươi muốn làm cái gì? Chỉ cần ngươi thả Na Nông ra, ta sẽ để các ngươi rời đi.” Tộc trưởng tiến lên một bước, miệng hùm gan sứa quát. Ở gần ông ta là tộc vu trong mắt mang theo tia hưng phấn kỳ lạ.
Tộc vu rất vui mừng, còn Na Nông có nguy hiểm tới tính mạng hay không, ông không hề quan tâm, ông vui mừng vì Bách Nhĩ rốt cuộc thừa nhận mình chính là tà linh, điều đó chứng minh ông tiên đoán không sai, cũng đại biểu địa vị của ông trong lòng thú nhân sẽ ngày càng tăng lên.
“Ông không có tư cách bàn điều kiện với ta.” Ngay cả đuôi mắt, Bách Nhĩ cũng không thèm liếc qua tộc trưởng, một tay còn lại cầm một đầu của cung tên, thong thả vẽ một đường từ tóc mai bên trái xoẹt qua khóe mắt, cho tới cánh mũi của Na Nông “Vết sẹo trên mặt ta vốn dĩ nên hiện diện trên gương mặt xinh đẹp này.” Y ung dung, nhẹ nhàng nói, nghe dịu dàng như thể đang thì thầm cùng tình nhân, thế nhưng không chỉ Na Nông, mà ngay cả người đứng xa nhất cũng có thể nghe được. Một cảm giác không rõ là hoảng hốt hay kinh sợ dâng lên trong lòng nhiều người, khiến bọn họ bất giác nín thở nghe y nói tiếp.
Na Nông cảm nhận được sự tiếp xúc lạnh băng như lưỡi dao sắc bén, tựa như chỉ cần dùng lực một chút, trên mặt y sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí không bao giờ có thể xóa mờ giống như của Bách Nhĩ. Cơ thể y rốt cuộc không khống chế được mà run rẩy.
“Các ngươi mỗi người đều nói là ta hại chết…” Bách Nhĩ nói tiếp, nhưng trước khi y nói ra hai chữ bạn đời, đã bị một người cắt ngang.
“Viễn.” Đồ đi tới, nói ra tên của người kia. Không biết tại sao, hắn tuyệt đối không hi vọng từ miệng Bách Nhĩ nghe được hai chữ bạn đời.
Bách Nhĩ híp mắt lại, Na Nông ở trước y thấy Đồ lập tức kích động, lộ ra ánh mắt cầu cứu. Đồ lại làm như không thấy, mà nói tiếp “Năm đó vì cứu Na Nông, Viễn mới chết, không phải vì Bách Nhĩ.”
Na Nông hiển nhiên không ngờ Đồ sẽ nói giúp Bách Nhĩ, thậm chí vạch trần sự thật năm đó, trên mặt y là không dám tin, nhưng nhiều hơn là oán hận.
Bách Nhĩ cũng hơi bất ngờ, bởi vì phía trước Đồ đã nói rõ sẽ không giúp bên nào, hơn nữa hiện tại nói ra chuyện này cũng chẳng có lợi gì cho hắn.
“Vì ta thích Na Nông, nên đã giúp y giấu chuyện này đi, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy…” Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các thú nhân bộ lạc, Đồ giải thích nguyên nhân năm đó tại sao mình chưa nói ra như vậy. Tát nghe thấy nhịn không được nói thầm trong bụng. Áy náy? Thằng nhóc nhà mi lúc nào học được hai chữ này thế?
“Câm miệng, Đồ, ngươi nhất định bị tà linh mê hoặc rồi!” Tộc trưởng vẫn cho rằng Đồ thích nhi tử của mình, cho nên trăm triệu lần không ngờ tới hắn sẽ nói ra những lời này, sững sờ một hồi lâu ông mới phản ứng lại, nhưng muốn ngăn cũng đã không kịp rồi.
“Tộc trưởng, tôi rất tỉnh táo, tôi vẫn nhớ lúc chúng ta thiếu chút nữa chết trong thú triều, chính là đám người Bách Nhĩ đã cứu chúng ta về.” Ánh mắt Đồ lạnh lẽo nhìn về phía tộc trưởng, nếu nói trước khi trở về hắn vẫn còn suy nghĩ mình là người của bộ lạc, thì tại thời điểm vì hắn không giết chết Bách Nhĩ mà tộc trưởng nổi giận, thậm chí uy hiếp hắn, nếu không giết chết Bách Nhĩ, ông ta sẽ vĩnh viễn không gả Na Nông cho hắn, thì hắn đã đưa ra quyết định này. Lúc đó đột nhiên hắn hiểu ra một đạo lý, có người vô luận ngươi vì hắn làm bao nhiêu, hắn cũng sẽ cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, thậm chí chẳng thèm quan tâm. Mà khi việc hắn muốn ngươi làm lại không hoàn thành, hắn nhất định sẽ không chút do dự dùng một cước đá văng ngươi ra. Bản thân Đồ hắn không cần phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, đương nhiên cũng sẽ không để mình bị quản chế bởi bất kỳ ai.
“Lúc đổi muối, cũng vì Bách Nhĩ, chúng ta mới giữ được mạng sống. Ngay cả chân của Kỳ, cũng là Bách Nhĩ chữa khỏi cho y.” Khi hắn nói ra những lời này, đám người Tát, Đằng, Kỳ, Sơn chậm rãi đứng sau hắn, im lặng ủng hộ.
“Ta không quan tâm Bách Nhĩ có phải là tà linh hay không, ta chỉ biết y dẫn chúng ta đổi muối trở về. Còn các ngươi yên ổn ở trong sơn động do y và những người già yếu, tàn tật làm ra… lại muốn thiêu chết y.” Vài chữ cuối cùng, hắn tăng thêm ngữ khí, mang theo chê cười nồng đậm.
Tộc trưởng tức giận đến tái mặt, nói không ra lời. Những người khác trong bộ lạc nghe tới đây, đều lộ ra sắc mặt giật mình, sau đó im lặng chậm rãi lui ra.
Trên mặt Bách Nhĩ lộ ra một tia cười nhạt, bàn tay bóp cổ Na Nông hơi thả lỏng ra, sau đó nhìn qua tộc trưởng, tộc vu “Tộc trưởng, sơn động ta cũng không muốn nữa, nên chẳng ngại tặng lại cho các ông đâu.” Lời này vừa nói ra, không chỉ tộc trưởng, mà ngay cả những người khác đều cảm thấy bất ngờ. Bởi vì rõ ràng lúc này Bách Nhĩ đang chiếm thế thượng phong, vậy mà y lại nhường sơn động cho người ta, thật sự khiến bọn họ không biết rốt cuộc y muốn làm cái gì. Bọn họ nào biết nếu không phải vừa rồi đi xa trở về, kể cả không nghĩ cho bản thân, y cũng phải nghĩ cho đám người Cổ, Hạ, nếu không Bách Nhĩ thật sự không muốn nán lại trong sơn động này một khắc nào.
Tộc trưởng không lập tức đáp lại, ông cùng tộc vu đưa mắt nhìn nhau, rồi mới nói “Chỉ cần ngươi thả Na Nông ra, chúng ta sẽ cho ngươi bình an rời đi.” Vừa nói vừa ý bảo các thú nhân thủ hạ của mình bao vây đám người Bách Nhĩ.
Đến vậy mà vẫn là một câu này. Bách Nhĩ không khỏi bật cười thành tiếng, ném cung tên và thương đá trong tay cho Giác đứng gần mình nhất, sau đó ngón tay khẽ lật, cũng không biết y từ chỗ nào lấy ra một cái móng thú, đặt trên mặt Na Nông “Tộc trưởng, ông nói xem ta có nên tặng cho nhi tử mỹ mạo của ông một vết sẹo không? Ông nói, nếu trên gương mặt xinh đẹp này có thêm một vết sẹo, còn bao nhiêu thú nhân sẽ muốn y nữa?” Vừa nói, ánh mắt y chợt lóe lên một tia tàn nhẫn, không đợi người ta trả lời, ngón tay chợt dùng lực, một giọt máu đỏ tươi rịa ra, Na Nông cảm thấy trên mặt mình truyền tới cảm giác đau đớn, y không khỏi thét chói tai lên, sợ hãi, cầu xin nhìn về a phụ của mình.
“A phụ, cứu con, cứu con… Đồ… Đồ… Chỉ cần ngươi cứu ta, chuyện gì ta cũng đáp ứng với ngươi…” Cả người y run rẩy, cũng không dám giãy dụa, chỉ sợ giãy dụa sẽ khiến Bách Nhĩ rạch một vết sẹo càng lớn trên mặt mình.
Trong mắt Đồ chợt lóe một tia không đành lòng, là không đành lòng nhìn một gương mặt xinh đẹp như thế bị rạch, vì thế hắn mở miệng nói “Bách Nhĩ, ngươi nhẹ tay thôi… Có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi, tộc trưởng sẽ đồng ý.”
Tộc trưởng không ngờ Bách Nhĩ nói rạch liền rạch, ông cũng bị hù dọa, nghe Đồ nhắc nhở, mới phản ứng lại, vội vàng nói liên tiếp “Mau dừng tay, mau dừng tay, ngươi nói gì ta cũng đồng ý.”
Bách Nhĩ cười nhạt nhìn Đồ, Đồ không chịu nổi ánh mắt của y, liền ngẩng đầu nhìn lên trên sơn động làm như không có việc gì, lúc này Bách Nhĩ mới cười nói “Tộc trưởng, ông xem á thú của các ông còn nhiều hơn thú nhân, sao mà thú nhân bảo vệ hết được, chi bằng đưa cho chúng ta vài người. Thú nhân độc thân bên chúng ta còn nhiều lắm. Như vậy đi, ta cũng không muốn nhiều đâu, mười người là được rồi.” Y vốn thầm nghĩ lấy năm người, nhưng hiện tại xem bộ dáng của đám Đồ, hiển nhiên là muốn cùng mình rời đi, nên lấy nhiều thêm mấy người thì tốt hơn. Còn bảo muốn lấy hết, thì y cũng không có ý tưởng này, một là khó bảo vệ, hai là sẽ dẫn tới bất mãn của thú nhân bộ lạc.
Vừa nghe y nói muốn á thú, tộc trưởng không khỏi chần chừ, mà móng thú trong tay Bách Nhĩ lập tức kéo xuống một chút, vì thế Na Nông lại hét ầm lên “A phụ, mau đáp ứng với y đi, mau đồng ý đi… A mạt… A mạt…”
Từ tiếng kêu của y, a mạt y rốt cuộc mới từ trong đám người đi ra, ánh mắt nôn nóng nhìn tay Bách Nhĩ, sau đó mới kéo tộc trưởng, thì thầm vài câu. Tộc trưởng nhíu mày, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Bách Nhĩ, nói “Được.”
Khóe môi Bách Nhĩ cong lên, nói với Nặc “Đi kéo mười á thú, không lấy Ni Nhã, Tiêu Kha, còn có Hải Nô nữa. Những người khác ai cũng được, sau đó lấy dây leo trói hết lại cho ta, bao gồm á thú của Bố nữa. A, đúng rồi, bạn đời của tộc trưởng cũng đừng lấy.” Nói tới đây, ánh mắt y sâu xa nhìn á thú đứng bên cạnh tộc trưởng, người rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Á thú này tuyệt đối không đơn giản đâu.
Tuy Nặc cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không chần chừ, mà lập tức dẫn người đi chọn lựa á thú. Sau đó là một trận gà bay chó sủa cùng cái nhìn căm tức của thú nhân bộ lạc, không lấy thừa hay lấy thiếu, mà chỉ đúng mười người, sau đó quả thật dùng dây leo lúc trước cột da thú lên sơn động để trói lại.
Giữa tiếng khóc mắng của á thú, tộc trưởng cố nén cơn giận, nói với Bách Nhĩ “Giờ ngươi thả Na Nông ra đi.”
“Hiện tại chưa được.” Bách Nhĩ tỏ vẻ thật bất đắc dĩ, trước khi đối phương bạo phát, y liền bồi thêm một câu “Đợi mai lúc chúng ta đi, tự nhiên sẽ trả y lại cho ông.” Vừa nói vừa rút móng thú lại. Thật ra y cũng chẳng thích hủy dung nhan người ta, cái móng thú sắc bén như thế, vết thương tạo thành rất dễ lành lại, chỉ cần sau đó Na Nông cho thú nhân liếm mấy cái, chắc là có thể khôi phục lại bộ dáng bóng loáng như ngọc, không để lại một vết sẹo nào, tiếp tục làm đệ nhất mỹ nhân của y.
Tộc trưởng ném chuột sợ vỡ đồ, tuy rằng giận dữ, lại không dám đắc tội với Bách Nhĩ, chỉ đành dẫn người, căm giận rời đi.
Bách Nhĩ tùy tay ném Na Nông cho Hạ, bảo hắn trói y lại, trông coi cho kỹ, sau đó mới thờ ơ liếc qua đám người ngoại tộc kia, không nói gì, mà trở lại địa bàn của mình. Đăng bởi: admin
/192
|