Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App

Chương 116 - Có Mượn Có Trả

/173


Editor: Luna Huang

Đàm Gia Dật sửng sốt: Chưa từng.

Vậy là tốt rồi. Úy Trì Liên Đào ý vị thâm trường nhìn Mộ Tiêu Thư một mắt, nói với nàng, Lần tới gặp. Đúng rồi, bổn công tử không có thói quen chiếm tiện nghi của người khác.

Hắn tiện tay chỉ bốn người, phân phó nói: Các ngươi theo Mộ tiểu thư về nhà. Du vương, chúng ta đi.

Đàm Gia Dật cùng Úy Trì Liên Đào mang người ly khai, lúc này, nguyên bản tụ tập không ít người trên quảng trường đã trống không, chỉ có Mộ Tiêu Thư cùng Khởi Thanh vẫn còn tại chỗ, cùng bốn võ giả Tây Hách mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mộ Tiêu Thư đã đánh mất bốn khôi lỗi, tâm tình thật không tốt.

May mà đám khôi lỗi thoạt nhìn cùng người bình thường không có gì khác nhau, bao quát cấu tạo thân thể. Dù cho Úy Trì Liên Đào có hoài nghi, vậy cũng không phát hiện được cái gì. Chỉ là, nàng nên thế nào mang khôi lỗi về?

Ghét nhất bị người khác phá chuyện của nàng, Mộ Tiêu Thư lặng lẽ nhớ một khoản cho Úy Trì Liên Đào.

Tiểu thư, chúng ta đi trở về chưa?

Không trở về! Ta trước đi cửa hàng ăn vặt ăn một chút gì, áp cơn tức!

Khởi Thanh hơi cảm không nói gì, luôn cảm thấy đây chỉ là Mộ Tiêu Thư mượn cớ, nàng kỳ thực chính là thèm đi? Chủ tớ hai người chọn xong mục đích, thời gian chuẩn bị, lại phát hiện phía sau còn nhiều hơn bốn cái đuôi to.

Bốn võ giả Tây Hách như là khâu ở sau lưng nàng, ăn mặc kỳ y dị phục, muốn rêu rao bao nhiêu có bấy nhiêu.

Khởi Thanh, phái bọn họ đi.

Khởi Thanh làm theo, bốn võ giả kia lại không chịu, còn nói: Đây là thái tử điện ra lệnh, chúng ta sau này sẽ là người của Mộ tiểu thư, phải vì Mộ tiểu thư làm việc.

Mộ Tiêu Thư nghĩ tới nghĩ lui, có một chủ ý.

Không lâu sau, nàng liền mang theo bốn võ giả Tây Hách đi tới một cái thanh lâu nhai, thời gian kinh qua Túy Nguyệt hiên, Hồng Tiếu còn chào hỏi nàng.

Mộ Tiêu Thư tiến đến bên tai của Hồng Tiếu, nhỏ giọng vấn: Trên đường này có nam phong quán?

(Luna: Ta nghi là đến nam kỹ @@ bởi tiếng Trung viết nam là phía nam, phong là gió nên cũng không biết thế nào)

Khuôn mặt của Hồng Tiếu đỏ lên, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Mộ Tiêu Thư: Có thì có, thế nhưng Mộ tiểu thư, ngươi hỏi cái này làm cái gì a? Nếu để cho chủ tử biết chúng ta nói cho ngươi những thứ này, không bị khấu bạc một năm của ta không được a.

Dưới ép hỏi của Mộ Tiêu Thư, Hồng Tiếu rốt cục cung khai: Ngay cuối hẻm, thì có một nhà, còn là quy mô lớn nhất!

Lúc này Mộ Tiêu Thư tâm hoa nộ phóng đi, không bao lâu, nàng liền cùng điếm chủ trò chuyện.

Võ giả Tây Hách tới, hàng thật giá thật, xem thân thể của bọn hắn, nhìn cơ thể này, từ đầu đến chân đều là thật. Thế nào, nói cái giá đi.

(Luna: @@ mang ngta đi bán a, phúc hắc quá phúc hắc rồi)

Điếm chủ ăn mặc nữ trang, mà là nam, hắn ngượng ngùng nhìn bốn võ giả Tây Hách một mắt, mặt đỏ tới mang tai nói: Phẩm tương không sai, ta có thể ra cái giá này, nhiều nữa thì không được.

Thành giao!

Điếm chủ đi lấy bạc, Mộ Tiêu Thư nói với bốn võ giả Tây Hách: Tiệm này là sản nghiệp của ta, các ngươi ở tại chỗ này, hảo hảo làm việc, không thể lười biếng, hiểu chưa?

Bốn người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu. Chờ điếm chủ đi ra, Mộ Tiêu Thư lĩnh bạc, lập tức mang Khởi Thanh tránh.

Bên kia Úy Trì Liên Đào mang theo bốn khôi lỗi rời đi, hỏi nửa ngày, ngoại trừ cảm thấy mấy người này tương đối chất phác ra, lại cái gì cũng không hỏi được. Tại đây, hắn nhận được thông báo của thuộc hạ, nói bốn người kia hắn lưu cho Mộ Tiêu Thư đã trở về.

... Bọn họ là từ một nam phong quán trốn về. Tên thuộc hạ kia vẻ mặt trư can sắc, do do dự dự nói rằng.

Úy Trì Liên Đào một ngụm nước phun tới, hoài nghi mình nghe lầm, thẳng đến thuộc hạ của hắn kể ra một lần, hắn lúc này mới tin. Suy tính một hồi, hắn nói với thuộc hạ: Trả thù tâm của Mộ tiểu thư này đỉnh cường.

Tên thuộc hạ kia đỏ mặt nói: Điện hạ, dũng sĩ Tây Hách chúng ta, có thể nào thụ vũ nhục này, khẩu khí này ta...

Dừng một chút, bổn điện hạ sẽ vì các ngươi báo thù. Ngươi đi cũng mang bốn người kia bán đi, bọn họ từ đâu đến thì đem mấy người này bán đến chỗ đó. Ân...lại đến Mộ phủ đưa một phong thư, đem việc này báo cho vị Mộ tiểu thư kia biết.

Người của Úy Trì Liên Đào làm việc là rất hiệu suất, rất nhanh Mộ Tiêu Thư nhận được thư, chữ viết rồng bay phượng múa, đại ý là hắn bán người rồi, nếu như Mộ Tiêu Thư không đi cứu người, chỉ sợ cũng phát sinh một cố chuyện vô pháp vãn hồi. Còn nói tốt như vậy, Mộ Tiêu Thư đều có thể nghĩ ra, hắn rất kính nể.

Mộ Tiêu Thư nhất thời có loại cảm giác tảng đá đập bàn chân, sau khi chuộc người trở về, lập tức phái Phong Trạch ở Anh Nguyên.

Chút tiểu nhạc đệm cùng Tây Hách thái tử qua đi, Mộ Tiêu Thư liên tiếp lại nghe nói một ít chuyện của hắn, như là vị này thụ nhiều hoan nghênh của nữ nhân, có không ít cô nương ái mộ. Lại nghe nữ tử thanh lâu vì hắn tranh giành tình nhân, trên đường cái vung tay các loại tin tức.

Quả nhiên là một đăng đồ tử. Mộ Tiêu Thư đánh giá như vậy.

Thời gian Tây Hách thái tử ở Bắc Vọng phong lưu khoái hoạt, chuyện của Mộ Tiêu Thư cũng nhiều hơn. Từ khi Quế ma ma đem sự vụ của vương phủ toàn bộ giao nàng, nàng luôn chạy chuyến đến Lân vương phủ, chính là vì xử lý việc vặt vãnh này.

Ngày này, Mộ Tiêu Thư thật vất vả để sự vụ của vương phủ lần thứ hai lên quỹ đạo, quản sự lục Lục Cần lại chạy đến tìm Mộ Tiêu Thư.

Lục Cần là một người Mộ Tiêu Thư phi thường coi trọng, các phương diện năng lực làm việc đều rất mạnh, cho nên Mộ Tiêu Thư thích dùng hắn. Vốn tưởng rằng Lục Cần tìm đến nàng, là bởi vì chuyện của vương phủ, Mộ Tiêu Thư liền gặp, ai biết Lục Cần vừa mở miệng, cũng muốn mượn tiền.

Đại bá trong tộc bị bệnh, dùng dược rất đắt, cần dùng tiền gấp. Ta bên này mang toàn bộ tiền dư đều cho hắn, nhưng còn chưa đủ, buồn chết người đi được. Mộ tiểu thư, Lục Cần ta thực sự không mặt mũi mở cái miệng này, thế nhưng lại không thể không nói, ngươi xem có thể hay không... Có thể hay không cho ta mượn trước ít bạc?

Mộ Tiêu Thư vấn: Ngươi muốn bao nhiêu?

Một nghìn lượng! Chỉ cần có tiền, ta lập tức trả lại.

Một nghìn lượng, cái này cũng cái này cũng không coi là số lượng nhỏ, nhưng Lục Cần là một người đắc dụng, tuy rằng thời gian Mộ Tiêu Thư cùng hắn tiếp xúc không dài, nhưng cũng hiểu rõ nhân tài phải hảo hảo lưu.

Một nghìn lượng cũng không nhiều, Khởi Thanh, ngươi đi lấy bạc qua đây.

Lục Cần thiên ân vạn tạ nói một đống lời hữu ích, còn nói giấy vay nợ, hắn cố ý như vậy, Mộ Tiêu Thư cũng không tranh hơn. Ký xong giấy vay nợ, Lục Cần liền cất bạc đi.

Tiểu thư bạc này cho mượn, trả lại sợ là khó khăn.

Hắn chẳng lẽ còn dám lừa ta? Lá gan cũng quá lớn.

Đây cũng sẽ không, cũng không biết phải đến lúc nào mới có thể trả lại.

Mộ Tiêu Thư cũng nghĩ như vậy, ai biết qua mười ngày, Lục Cần cười híp mắt trả tiền lại. Một nghìn lượng bạc kia dùng mảnh vải bọc lại, được phủng đến trước mặt của Mộ Tiêu Thư.

Tiểu thư đại nghĩa, Lục mỗ vô cùng cảm kích. Bệnh tình của đại bá đã chuyển biến tốt đẹp, ta lập tức kiếm bạc, trả tiền lại, ngươi đến một chút.

Mộ Tiêu Thư đem chuyện này giao cho Khởi Thanh đi làm, bản thân lại hỏi Lục Cần vài câu tình huống của đại bá hắn.

Một lát sau, Khởi Thanh đếm xong, qua đây nói: Tổng cộng một nghìn lẻ ba mươi lượng.

Mộ Tiêu Thư sửng sốt, nhiều hơn ba mươi lương?

Lục Cần giải thích: Đây là lợi tức.

Lợi tức? Lục tổng quản quá khách khí, ba mươi lượng này ngươi vẫn là thu trở về đi. Mới qua mười ngày, liền lấy tới ba mươi lượng bạc, lợi tức này cũng hơi cao một chút.

Như vậy sao được, nếu như Mộ tiểu thư không cho chúng ta mượn tiền, chúng ta phải đi mượn bọn cho vay nặng lãi, vậy lợi tức, mới cao liệt. Tiểu thư ngươi không biết, ta trước đây dư tiền, cũng đã từng làm cái này, lợi tức cuồn cuộn mà đến. Một phần bạc, qua một năm, thay đổi thành ba phần rồi!

Cho vay ở cổ đại sẽ nặng lãi, Mộ Tiêu Thư cũng đã nghe nói qua chuyện mượn một trả ba. Lục Cần lại thao thao bất tuyệt nói chuyện của mấy người cho vay nặng lãi, nói về lợi tức thu hồi, trong mắt đều là hướng tới.

Đáng tiếc hiện đang không có tiền dư, không hướng người khác mượn đã là không tệ rồi. Hắn có chút chán nản nói rằng, Tiểu nhân cả gan nói một câu, tiểu thư nếu là có tiền dư, cũng có thể cho vay nặng lãi, đặt là trắng, đặt trắng cũng không phải?

(Luna: Câu này không hiểu cho lắm nguyên văn là 放着也是白白放着不是 )

Lục Cần nói xong, Mộ Tiêu Thư lại đối với chuyện cho vay nặng lãi lưu tâm. Một cái phát tài chi đạo, cũng không phải là rất tốt?

(Luna: Ông này là người của Quý Thanh Nguyệt nè)

Khởi Thanh nói: Nói lên đòi tiền, kỳ thực rất nhiều phu nhân tiểu thư cũng có.

Mộ Tiêu Thư chính là muốn làm cái này, nàng cũng không có tiền dư, cũng chính là ngẫm lại mà thôi, rất nhanh liền đè xuống không nhắc lại.

Hai ngày sau, Lục Cần lần thứ hai tìm đến Mộ Tiêu Thư, vẫn là nói đến cái loại này. Mộ Tiêu Thư mơ hồ có chút vô cùng kinh ngạc, hắn tới có đúng hay không thường xuyên chút? Lời tuy như vậy, người nàng vẫn là gặp.

Lục Cần thấy Mộ Tiêu Thư, nhưng cũng không nói, cười ha hả, mắt nhìn Khởi Thanh.

Mộ Tiêu Thư hiểu, nói với Khởi Thanh: Ngươi đi ra ngoài trước.

Khởi Thanh lui ra xong, Lục Cần lúc này mới hài lòng, nói với Mộ Tiêu Thư: Nhị tiểu thư, ta có một cuộc làm ăn, ngươi có hứng thú hay không?

Cuộc làm ăn gì?

Lục Cần thấy Mộ Tiêu Thư nhìn qua có điểm, nói tiếp: Lần trước ta cùng người đề cập qua, chuyện tiền bạc cho vay nặng lãi, người còn có ấn tượng chứ?

Chân mày Mộ Tiêu Thư cau lại, gật đầu.

Lục Cần vốn định chờ nàng nói chút gì, ai biết nàng cư nhiên không tiếp lời, chỉ để tốt bản thân đem lời tra tiếp.

Nhị tiểu thư, chuyện cho vay nặng lãi là một vốn bốn lời, lấy thân phận của tiểu thư, thì có ai dám chạm rủi ro của người? Phía sau người còn có toàn bộ Lân vương phủ! Hiện tại thì có người tìm ta mượn bạc, ta hồi lâu không cứng rắn cái này, trong tay không có tiền, liền nghĩ đến nhị tiểu thư, người xem...

Sau khi Mộ Tiêu Thư nghe xong nháy mắt một cái: Cần bao nhiêu bạc? Lợi tức là bao nhiêu?

Lục Cần nói ra mấy con số, Mộ Tiêu Thư biến sắc, nói rằng: Thế nhưng ta không có nhiều tiền nhàn như vậy. Ta cũng không gạt, tuy rằng cùng Vương gia có hôn ước, nhưng ta xuất thân đặt ở nơi nào. Mộ gia chúng ta không có tiền, có tiền... Có tiền cũng không tới phiên ta.

Lục Cần cười hắc hắc hai tiếng, biểu thị điểm này hắn rất rõ ràng, còn an ủi Mộ Tiêu Thư vài câu: Người không cha không nương chính là như vậy.

Cuối cùng hắn nói: Thế nhưng đều không phải là vấn đề, còn có biện pháp.

Mộ Tiêu Thư vấn: Biện pháp gì? Ta còn có thể đổi lấy bạc?

Người khác đổi không ra, nhị tiểu thư lại có thể!

Nga, ngươi nói xem...

Người nghĩ a, hiện tại toàn bộ nội vụ của vương phủ nắm giữ ở trong tay tiểu thư, vương phủ chi đại, tiểu kim khố tiền bạc đầy đủ, dù cho tiểu thư tham ô một chút như vậy...

Làm càn! Mộ Tiêu Thư lập tức xụ mặt xuống, Lục Cần, ta trăm triệu lần không nghĩ tới ngươi là người như vậy, dĩ nhiên hướng ta ra chủ ý như vậy, ngươi an cái tâm gì?

/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status