Editor: Luna Huang
Ngô Phóng, ngươi nói tiếp.
Vâng, nương nương. Tuy rằng mặt của hai người ta không nhìn được, nhưng ta còn có chứng cứ. Lúc đó ta còn nghe thấy được Mộ cô nương gọi người nam nhân kia là Vương Nhị xa .
Được rồi, Mộ Tiêu Thư nghĩ tới, là Vương Nhị ca u. Nàng nào biết đâu rằng, lúc đó thốt ra Vương Nhị ca kia, lại bị khách không mời mà đến trên đỉnh thất nhớ rõ ràng như vậy a! Trí nhớ của trộm vặt đều là tốt như vậy sao? Mộ Tiêu Thư rất nhanh liền được đáp án.
Ngô Phóng nói đến đây, đột nhiên có chút mặt đỏ tới mang tai, hắn ấp úng nói: Vị cô nương kia nói đặc biệt trắng ra, thanh âm êm tai, làm việc không bị cản trở. Vừa mới gặp mặt, hai người liền hôn, hôn lên...nên tiểu nhân ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Mộ Tiêu Thư việc này có trùng động hất bàn, nguyên lai nàng có nhiều ưu điểm như vậy a, hơn nữa những ưu điểm này còn để trộm vặt khắc sâu ấn tượng. Nàng nên may mắn mình là một người có mị lực không?
Liễu phi nghe xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhịn không được che mặt cười.
Lý thị hừ lạnh một tiếng, mắng: Không biết xấu hổ, lúc đó ngươi còn gương mặt xấu xí, cũng chỉ có Vương nhị ca gì đó của ngươi mới muốn ngươi. Cùng hạ nhân hàng sắc quấn nhau, cũng dám nhúng chàm Lân vương?
(Luna: haha Lân vương bị nhúng chàm)
Tiếng mắng của Lý thị để dáng tươi cười của Liễu phi thu liễm, nàng vấn Mộ Tiêu Thư: Chuyện cho tới bây giờ, ngươi có chịu nhận tội hay không?
Mộ Tiêu Thư vẫn lắc đầu: Nương nương, còn thiếu một chứng nhân đi? Không có gian phu, tội danh này như thế nào thành lập?
Tốt lắm, bổn cung sẽ thanh toàn ngươi. Người đến, tuyên Vương nhị lên đường.
Thảo dân, thảo dân bái kiến Liễu phi nương nương.
Vương nhị vừa tiến đến, đầu cũng không dám nâng, liền bái Liễu phi, thậm chí khẩn trương đến đều bị lắp.
Vương nhị, ngươi ngẩng đầu lên, nhìn vị cô nương bên cạnh ngươi ngươi có nhận thức?
Vương nhị quay đầu nhìn Mộ Tiêu Thư một mắt, cả người đột nhiên cứng một chút, sau đó thật nhanh nói: Không biết!
Vương nhị, ngươi không nói thật! Lý thị mắng, Nhìn nhìn lại, người này là ai!
Thảo dân... Thảo dân thật sự không biết nàng.
Liễu phi nhướng mày: Vương nhị, ngươi nếu là dám nói láo, bổn cung nữ tử nữ tử, cũng sẽ không khinh tha ngươi. Đến lúc đó bị khổ không ngừng là một mình ngươi, còn mẫu thân trong nhà ngươi nữa. Bổn cung sẽ cho ngươi một cơ hội, người này ngươi là biết hay là không biết?
Vương nhị do dự, Liễu phi nổi giận, nói rằng: Người đến, đánh trước hai mươi đại bản.
Mộ Tiêu Thư vừa nghe, không khỏi nhìn Liễu phi nhiều hai mắt, nghĩ thầm vị nương nương trong lý đi ra ngoài này, sắm vai Huyện thái gia còn thật giống.
Mắt thấy có người giơ đại côn bản lên, liền sắp ném lên trên người Vương nhị, hắn đột nhiên kêu to lên: Ta nhận thức, nhận thức! Nàng là nhị tiểu thư Mộ gia, bất quá trước đó, nàng chỉ là một cô nương đáng thương ở tú viên. Nàng cô linh linh ở đó, chưa từng có người quản, nên ta liền...ta liền...
Liễu phi vuốt ve móng tay mình: Ngươi làm sao a?
Ta cùng nàng... Vương nhị tựa hồ nói không được nữa.
Ngươi cùng nàng có phu thê chi thực?
Đầu Vương nhị cúi rất thấp, cái lỗ tai đỏ bừng, ước chừng là thẹn thùng. Không phải là bởi vì bị chọc thủng việc tư mà xấu hổ, là bởi vì hại người khác, gắn dối mà xấu hổ!
Mộ Tiêu Thư, ngươi nghe thấy chưa? Hiện tại ngươi còn có cái gì nói?
Mộ Tiêu Thư nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng đáp: Hắn đang nói dối.
Ta không có nói dối! Vương nhị mạnh ngẩng đầu, chỉ là ánh mắt vừa tiếp xúc với Mộ Tiêu Thư, ánh mắt của hắn bắt đầu mập mờ, Ngươi bây giờ là tiểu thư, còn cùng Lân vương đính hôn, đương nhiên không chịu nhận thức ta, ta minh bạch. Nếu không phải vì nương ta, ta mới sẽ không đem chuyện này nói ra.
Hảo một Vương nhị tình thâm ý trọng. Ngươi lúc đầu làm ở Lân vương phủ, sau lại bị đuổi ra ngoài, đến Mộ gia. Mộ gia bị niêm phong, ngươi lại đến Lâm gia tìm việc làm, có đúng hay không?
Vương nhị có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn gật đầu một cái.
Ta muốn là ngươi, cũng sẽ không nói dối. Đây mới thực sự là suy nghĩ cho nương ngươi, nàng hai ngày trước vẫn còn chung quanh tìm ngươi.
Vương nhị thả đầu xuống, đột nhiên càng ngoan, nói với Liễu phi rằng: Ta không có nói sai, thỉnh nương nương minh giám.
Liễu phi dựa vào ghế ngồi một chút: Bổn cung cảm thấy, sự tình đã rất rõ ràng. Mộ tiểu thư, Lân vương hậu đãi ngươi như vậy, ngươi làm sao nhẫn tâm lừa dối hắn?
Gấp định tội danh cho ta như vậy, các ngươi muốn làm gì ta?
Liễu phi vung tay lên: Các ngươi toàn bộ tất cả đi xuống đi.
Lý thị chần chờ, muốn lưu lại, bị Liễu phi trừng, nàng không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt không cam lòng đi.
Trên đường người đi hết, chỉ còn sót Liễu phi cùng Mộ Tiêu Thư hai người.
Ma ma, đem đồ vật mang vào. Liễu phi rũ mí mắt, thưởng thức tay của mình, mặt không thay đổi nói.
Đế giày ma sát mặt đất, phát sinh động tĩnh sàn sạt, sàn sạt rất nhỏ, Mộ Tiêu Thư nhìn về phía chỗ thanh âm đến, chỉ thấy một lão bà tử dáng tươi cười đang cầm một cái khay, đi đến.
Trên mặt của nàng đầy nếp nhăn, quấn lấy cái cười khởi vũ của nàng. Mà bên trong cái khay, một bó bạch lăng, một bình nhỏ, môt cây chủy thủ.
Tràng cảnh hí kịch hóa như thế, cũng có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng, từ trước nàng chỉ xem qua chỉ ở trên TV.
Nếu như hôm nay đứng ở chỗ này không phải là khôi lỗi, mà là nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có thể hay không rất tuyệt vọng? Bởi vì mấy thứ này mặc dù nàng không muốn sử dụng, cũng sẽ bị buộc dùng!
Ánh mắt của Liễu phi cuối cùng từ dời trên tay của mình, nói với Mộ Tiêu Thư: Ba món này, ngươi chọn một dạng đi.
Đây là ý tứ của hoàng thượng?
Không Phải sao? Bổn cung cũng không dám tự tiện chủ trương đối với Lân vương phi chưa qua cửa. Hoàng gia uy nghiêm không cho làm bẩn, Mộ tiểu thư, nhìn phân thượng ngươi có công tú chế long bào, hoàng thượng để chính ngươi tới chọn, đây cũng là cách làm thể diện nhất rồi.
Mộ Tiêu Thư đi tới trước mặt vị ma ma kia, vươn tay phải ra, đầu tiên là đặt ở trên bạch bạch. Chất liệu rất trơn, phỏng chừng còn rất rắn chắc, bằng không thế nào treo một người lớn còn sống?
Cái tay này dời sang bên phải, mò lấy thanh chủy thủ kia. Một đao xuống phía dưới, chỉ cần đúng địa phương, đi cũng là rất nhanh. Mộ Tiêu Thư bình thường đùa giỡn chủy thủ, miễn bàn có hiểu rõ hơn.
Sau đó một dạng cuối cùng này, độc dược kiến huyết phong hầu, ha ha, nàng cũng là hành gia trong đó.
Liễu phi từ trong lỗ mũi hừ cười một tiếng, nói rằng: Dù sao đều là chết, ngươi kéo một chút thời gian, cũng không có ý nghĩ, vẫn là dứt khoát một chút đi.
Mộ Tiêu Thư đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt nhìn Liễu phi: Để nương nương chọn, ngươi sẽ chọn cái nào?
Sắc mặt Liễu phi trầm xuống: Làm càn! Mau chọn, nếu không chọn bổn cung thay ngươi quyết định.
Hảo, ta chọn! Mộ Tiêu Thư đưa tay phất một cái, đem ba món này cầm trong tay!
Liễu phi mở to mắt, đột nhiên cười đến gập cả người: Ngươi cũng chỉ có một cái mạng, cầm ba thứ, cũng mất mạng chết a.
Nương nương thật hài hước.
Mộ Tiêu Thư nói rút chủy thủ ra, ném vỏ, lại lấy nắp bình độc dược ra, ta nghiên một cái, bình độc dược đã bị nàng đổ xuống bạch lăng. Mộ Tiêu Thư đem lăng ném một cái vào không trung, chủy thủ vũ động, bạch lăng dính độc hóa thành từng mảnh toái bộ.
Ma ma kia nhìn trợn mắt hốc mồm, mà Liễu phi thấy, mạnh vỗ bàn, mắng: Mộ Tiêu Thư, ngươi hủy đi hai món, vậy chỉ còn chủy thủ rồi.
Nương nương, ta chỉ chọn một dạng, ta muốn sống!
(Luna: Vâng Thư tỷ thật bá đạo)
Nàng đem thanh chủy thủ kia ném một cái, chỉ nghe một thanh âm vang lên, chủy thủ kết kết thật thật đâm vào phòng lương.
Ba món đều không còn, ta có thể sống không?
Hừ, lão nô gặp qua nhiều người, còn chưa thấy qua người như ngươi vậy. Mỗi người đều không muốn chết, thế nhưng thời điểm nên chết, chính là chết a! Ngươi hủy một bộ này, trong khố phòng còn có vô số bộ! Luôn luôn có một bộ ngươi có thể sử dụng.
Nàng nói xong nháy mắt với Liễu phi, Liễu phi khẽ gật đầu.
Người đến, bắt Mộ Tiêu Thư!
Một nhóm quan binh tràn vào, trong nháy mắt bao quanh Mộ Tiêu Thư.
Thân thủ của nàng không tệ, các ngươi cẩn thận chút.
Vâng!
Mộ Tiêu Thư ngẩng đầu lên, nhìn phía đỉnh đầu, đối với đám người xung quanh làm như không thấy. Một lát sau, ngay thời gian quan binh không kịp đợi muốn lên, nàng yếu ớt lên tiếng.
Liễu phi nương nương, ngày đó ta đúng là ở tú viên gặp một người, bất quá không phải là Vương Nhị, mà là Lân vương Đàm Hạo Uyên! Hắn bị người đuổi theo chạy trốn tới chỗ ta, ta vừa thấy hắn, đã cảm thấy hắn đặc biệt đẹp, liền không đành lòng để hắn tao tội. Sau lại ngẫm lại, kỳ thực dù cho ta mặc kệ hắn, hắn khoảng chừng cũng có cơ hội đào tẩu, chỉ là ăn nhiều vị đắng một chút. Ngày đó ở đỉnh thất cũng không phải là trộm vặt, mà là sát thủ người kia phái tới!
Liễu phi ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: Còn không bắt nàng lại? Chứng cứ đầy đủ, hoàng thượng đã đem chuyện này giao cho bổn cung rồi, bổn cung làm sao có thể để hắn thất vọng? Mộ tiểu thư, ngươi xuống đó, cũng đừng oán ta.
Liễu phi là ý nói, người muốn mạng nàng là hoàng thượng!
Mộ Tiêu Thư cười cười: Đã như vậy, vậy cũng không có cách nào.
Dứt lời, phía trên đỉnh thất đột nhiên sụp đổ một khối lớn, Liễu phi sợ đến hét rầm lêm, bọn quan binh cũng theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Một cái dây thừng xuống tới, Mộ Tiêu Thư thả người bám, thân thể liền theo sợi dây đi lên, đảo mắt liền tới trên đỉnh thất.
Đến đây cứu Mộ Tiêu Thư là khôi lỗi của nàng, một khôi lỗi không tiện nghi a, hơn nữa còn là khôi lỗi trải qua huấn luyện thời gian dài, mới mua cũng không có hiệu quả tốt như vậy.
Bên trong Lân vương phủ Mộ Tiêu Thư điều khiển khôi lỗi, đồng thời biết tình huống sai, nàng liền phái mấy khôi lỗi khác cùng nhau đi vào, cứu khôi lỗi bị vây bên trong ra.
Mộ Tiêu Thư Không thể chết được, nếu như nàng chết, tội danh này tẩy không sạch. Nàng phải sống, sau đó rửa sạch một thân ô bận bị người hất lên này.
Kỳ thực nàng còn có biện pháp chạy thoát thoải mái hơn, để một khôi lỗi ngụy trang thành hình dạng của hoàng đế, sau đó trước khi bị người phát hiện, nàng có thể nghênh ngang ly khai. Thế nhưng làm như vậy rất dễ bị phát hiện,, hơn nữa ảnh hưởng thật không tốt đến tương lai, nếu không nàng thật đúng là muốn thử một lần...
Đám khôi lỗi xông tập thể ra ngoài, chỉ là bên ngoài cũng không có thiếu quan binh, bọn họ một bên cùng người động thủ một bên đào tẩu.
Chiến lực của khôi lỗi là rất cao, những quan binh này vốn không phải đối thủ của bọn họ. Rất nhanh liền thấy xuất khẩu, khôi lỗi chỉa vào gương mặt đó của Mộ Tiêu Thư là người thứ nhất xông ra ngoài, đúng lúc này, một cái ám khí bất thình lình bắn, chân Mộ Tiêu Thư vừa đạp, né tránh.
Ngô Phóng, ngươi nói tiếp.
Vâng, nương nương. Tuy rằng mặt của hai người ta không nhìn được, nhưng ta còn có chứng cứ. Lúc đó ta còn nghe thấy được Mộ cô nương gọi người nam nhân kia là Vương Nhị xa .
Được rồi, Mộ Tiêu Thư nghĩ tới, là Vương Nhị ca u. Nàng nào biết đâu rằng, lúc đó thốt ra Vương Nhị ca kia, lại bị khách không mời mà đến trên đỉnh thất nhớ rõ ràng như vậy a! Trí nhớ của trộm vặt đều là tốt như vậy sao? Mộ Tiêu Thư rất nhanh liền được đáp án.
Ngô Phóng nói đến đây, đột nhiên có chút mặt đỏ tới mang tai, hắn ấp úng nói: Vị cô nương kia nói đặc biệt trắng ra, thanh âm êm tai, làm việc không bị cản trở. Vừa mới gặp mặt, hai người liền hôn, hôn lên...nên tiểu nhân ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Mộ Tiêu Thư việc này có trùng động hất bàn, nguyên lai nàng có nhiều ưu điểm như vậy a, hơn nữa những ưu điểm này còn để trộm vặt khắc sâu ấn tượng. Nàng nên may mắn mình là một người có mị lực không?
Liễu phi nghe xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhịn không được che mặt cười.
Lý thị hừ lạnh một tiếng, mắng: Không biết xấu hổ, lúc đó ngươi còn gương mặt xấu xí, cũng chỉ có Vương nhị ca gì đó của ngươi mới muốn ngươi. Cùng hạ nhân hàng sắc quấn nhau, cũng dám nhúng chàm Lân vương?
(Luna: haha Lân vương bị nhúng chàm)
Tiếng mắng của Lý thị để dáng tươi cười của Liễu phi thu liễm, nàng vấn Mộ Tiêu Thư: Chuyện cho tới bây giờ, ngươi có chịu nhận tội hay không?
Mộ Tiêu Thư vẫn lắc đầu: Nương nương, còn thiếu một chứng nhân đi? Không có gian phu, tội danh này như thế nào thành lập?
Tốt lắm, bổn cung sẽ thanh toàn ngươi. Người đến, tuyên Vương nhị lên đường.
Thảo dân, thảo dân bái kiến Liễu phi nương nương.
Vương nhị vừa tiến đến, đầu cũng không dám nâng, liền bái Liễu phi, thậm chí khẩn trương đến đều bị lắp.
Vương nhị, ngươi ngẩng đầu lên, nhìn vị cô nương bên cạnh ngươi ngươi có nhận thức?
Vương nhị quay đầu nhìn Mộ Tiêu Thư một mắt, cả người đột nhiên cứng một chút, sau đó thật nhanh nói: Không biết!
Vương nhị, ngươi không nói thật! Lý thị mắng, Nhìn nhìn lại, người này là ai!
Thảo dân... Thảo dân thật sự không biết nàng.
Liễu phi nhướng mày: Vương nhị, ngươi nếu là dám nói láo, bổn cung nữ tử nữ tử, cũng sẽ không khinh tha ngươi. Đến lúc đó bị khổ không ngừng là một mình ngươi, còn mẫu thân trong nhà ngươi nữa. Bổn cung sẽ cho ngươi một cơ hội, người này ngươi là biết hay là không biết?
Vương nhị do dự, Liễu phi nổi giận, nói rằng: Người đến, đánh trước hai mươi đại bản.
Mộ Tiêu Thư vừa nghe, không khỏi nhìn Liễu phi nhiều hai mắt, nghĩ thầm vị nương nương trong lý đi ra ngoài này, sắm vai Huyện thái gia còn thật giống.
Mắt thấy có người giơ đại côn bản lên, liền sắp ném lên trên người Vương nhị, hắn đột nhiên kêu to lên: Ta nhận thức, nhận thức! Nàng là nhị tiểu thư Mộ gia, bất quá trước đó, nàng chỉ là một cô nương đáng thương ở tú viên. Nàng cô linh linh ở đó, chưa từng có người quản, nên ta liền...ta liền...
Liễu phi vuốt ve móng tay mình: Ngươi làm sao a?
Ta cùng nàng... Vương nhị tựa hồ nói không được nữa.
Ngươi cùng nàng có phu thê chi thực?
Đầu Vương nhị cúi rất thấp, cái lỗ tai đỏ bừng, ước chừng là thẹn thùng. Không phải là bởi vì bị chọc thủng việc tư mà xấu hổ, là bởi vì hại người khác, gắn dối mà xấu hổ!
Mộ Tiêu Thư, ngươi nghe thấy chưa? Hiện tại ngươi còn có cái gì nói?
Mộ Tiêu Thư nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng đáp: Hắn đang nói dối.
Ta không có nói dối! Vương nhị mạnh ngẩng đầu, chỉ là ánh mắt vừa tiếp xúc với Mộ Tiêu Thư, ánh mắt của hắn bắt đầu mập mờ, Ngươi bây giờ là tiểu thư, còn cùng Lân vương đính hôn, đương nhiên không chịu nhận thức ta, ta minh bạch. Nếu không phải vì nương ta, ta mới sẽ không đem chuyện này nói ra.
Hảo một Vương nhị tình thâm ý trọng. Ngươi lúc đầu làm ở Lân vương phủ, sau lại bị đuổi ra ngoài, đến Mộ gia. Mộ gia bị niêm phong, ngươi lại đến Lâm gia tìm việc làm, có đúng hay không?
Vương nhị có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn gật đầu một cái.
Ta muốn là ngươi, cũng sẽ không nói dối. Đây mới thực sự là suy nghĩ cho nương ngươi, nàng hai ngày trước vẫn còn chung quanh tìm ngươi.
Vương nhị thả đầu xuống, đột nhiên càng ngoan, nói với Liễu phi rằng: Ta không có nói sai, thỉnh nương nương minh giám.
Liễu phi dựa vào ghế ngồi một chút: Bổn cung cảm thấy, sự tình đã rất rõ ràng. Mộ tiểu thư, Lân vương hậu đãi ngươi như vậy, ngươi làm sao nhẫn tâm lừa dối hắn?
Gấp định tội danh cho ta như vậy, các ngươi muốn làm gì ta?
Liễu phi vung tay lên: Các ngươi toàn bộ tất cả đi xuống đi.
Lý thị chần chờ, muốn lưu lại, bị Liễu phi trừng, nàng không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt không cam lòng đi.
Trên đường người đi hết, chỉ còn sót Liễu phi cùng Mộ Tiêu Thư hai người.
Ma ma, đem đồ vật mang vào. Liễu phi rũ mí mắt, thưởng thức tay của mình, mặt không thay đổi nói.
Đế giày ma sát mặt đất, phát sinh động tĩnh sàn sạt, sàn sạt rất nhỏ, Mộ Tiêu Thư nhìn về phía chỗ thanh âm đến, chỉ thấy một lão bà tử dáng tươi cười đang cầm một cái khay, đi đến.
Trên mặt của nàng đầy nếp nhăn, quấn lấy cái cười khởi vũ của nàng. Mà bên trong cái khay, một bó bạch lăng, một bình nhỏ, môt cây chủy thủ.
Tràng cảnh hí kịch hóa như thế, cũng có một ngày xuất hiện ở trước mặt nàng, từ trước nàng chỉ xem qua chỉ ở trên TV.
Nếu như hôm nay đứng ở chỗ này không phải là khôi lỗi, mà là nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có thể hay không rất tuyệt vọng? Bởi vì mấy thứ này mặc dù nàng không muốn sử dụng, cũng sẽ bị buộc dùng!
Ánh mắt của Liễu phi cuối cùng từ dời trên tay của mình, nói với Mộ Tiêu Thư: Ba món này, ngươi chọn một dạng đi.
Đây là ý tứ của hoàng thượng?
Không Phải sao? Bổn cung cũng không dám tự tiện chủ trương đối với Lân vương phi chưa qua cửa. Hoàng gia uy nghiêm không cho làm bẩn, Mộ tiểu thư, nhìn phân thượng ngươi có công tú chế long bào, hoàng thượng để chính ngươi tới chọn, đây cũng là cách làm thể diện nhất rồi.
Mộ Tiêu Thư đi tới trước mặt vị ma ma kia, vươn tay phải ra, đầu tiên là đặt ở trên bạch bạch. Chất liệu rất trơn, phỏng chừng còn rất rắn chắc, bằng không thế nào treo một người lớn còn sống?
Cái tay này dời sang bên phải, mò lấy thanh chủy thủ kia. Một đao xuống phía dưới, chỉ cần đúng địa phương, đi cũng là rất nhanh. Mộ Tiêu Thư bình thường đùa giỡn chủy thủ, miễn bàn có hiểu rõ hơn.
Sau đó một dạng cuối cùng này, độc dược kiến huyết phong hầu, ha ha, nàng cũng là hành gia trong đó.
Liễu phi từ trong lỗ mũi hừ cười một tiếng, nói rằng: Dù sao đều là chết, ngươi kéo một chút thời gian, cũng không có ý nghĩ, vẫn là dứt khoát một chút đi.
Mộ Tiêu Thư đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt nhìn Liễu phi: Để nương nương chọn, ngươi sẽ chọn cái nào?
Sắc mặt Liễu phi trầm xuống: Làm càn! Mau chọn, nếu không chọn bổn cung thay ngươi quyết định.
Hảo, ta chọn! Mộ Tiêu Thư đưa tay phất một cái, đem ba món này cầm trong tay!
Liễu phi mở to mắt, đột nhiên cười đến gập cả người: Ngươi cũng chỉ có một cái mạng, cầm ba thứ, cũng mất mạng chết a.
Nương nương thật hài hước.
Mộ Tiêu Thư nói rút chủy thủ ra, ném vỏ, lại lấy nắp bình độc dược ra, ta nghiên một cái, bình độc dược đã bị nàng đổ xuống bạch lăng. Mộ Tiêu Thư đem lăng ném một cái vào không trung, chủy thủ vũ động, bạch lăng dính độc hóa thành từng mảnh toái bộ.
Ma ma kia nhìn trợn mắt hốc mồm, mà Liễu phi thấy, mạnh vỗ bàn, mắng: Mộ Tiêu Thư, ngươi hủy đi hai món, vậy chỉ còn chủy thủ rồi.
Nương nương, ta chỉ chọn một dạng, ta muốn sống!
(Luna: Vâng Thư tỷ thật bá đạo)
Nàng đem thanh chủy thủ kia ném một cái, chỉ nghe một thanh âm vang lên, chủy thủ kết kết thật thật đâm vào phòng lương.
Ba món đều không còn, ta có thể sống không?
Hừ, lão nô gặp qua nhiều người, còn chưa thấy qua người như ngươi vậy. Mỗi người đều không muốn chết, thế nhưng thời điểm nên chết, chính là chết a! Ngươi hủy một bộ này, trong khố phòng còn có vô số bộ! Luôn luôn có một bộ ngươi có thể sử dụng.
Nàng nói xong nháy mắt với Liễu phi, Liễu phi khẽ gật đầu.
Người đến, bắt Mộ Tiêu Thư!
Một nhóm quan binh tràn vào, trong nháy mắt bao quanh Mộ Tiêu Thư.
Thân thủ của nàng không tệ, các ngươi cẩn thận chút.
Vâng!
Mộ Tiêu Thư ngẩng đầu lên, nhìn phía đỉnh đầu, đối với đám người xung quanh làm như không thấy. Một lát sau, ngay thời gian quan binh không kịp đợi muốn lên, nàng yếu ớt lên tiếng.
Liễu phi nương nương, ngày đó ta đúng là ở tú viên gặp một người, bất quá không phải là Vương Nhị, mà là Lân vương Đàm Hạo Uyên! Hắn bị người đuổi theo chạy trốn tới chỗ ta, ta vừa thấy hắn, đã cảm thấy hắn đặc biệt đẹp, liền không đành lòng để hắn tao tội. Sau lại ngẫm lại, kỳ thực dù cho ta mặc kệ hắn, hắn khoảng chừng cũng có cơ hội đào tẩu, chỉ là ăn nhiều vị đắng một chút. Ngày đó ở đỉnh thất cũng không phải là trộm vặt, mà là sát thủ người kia phái tới!
Liễu phi ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: Còn không bắt nàng lại? Chứng cứ đầy đủ, hoàng thượng đã đem chuyện này giao cho bổn cung rồi, bổn cung làm sao có thể để hắn thất vọng? Mộ tiểu thư, ngươi xuống đó, cũng đừng oán ta.
Liễu phi là ý nói, người muốn mạng nàng là hoàng thượng!
Mộ Tiêu Thư cười cười: Đã như vậy, vậy cũng không có cách nào.
Dứt lời, phía trên đỉnh thất đột nhiên sụp đổ một khối lớn, Liễu phi sợ đến hét rầm lêm, bọn quan binh cũng theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Một cái dây thừng xuống tới, Mộ Tiêu Thư thả người bám, thân thể liền theo sợi dây đi lên, đảo mắt liền tới trên đỉnh thất.
Đến đây cứu Mộ Tiêu Thư là khôi lỗi của nàng, một khôi lỗi không tiện nghi a, hơn nữa còn là khôi lỗi trải qua huấn luyện thời gian dài, mới mua cũng không có hiệu quả tốt như vậy.
Bên trong Lân vương phủ Mộ Tiêu Thư điều khiển khôi lỗi, đồng thời biết tình huống sai, nàng liền phái mấy khôi lỗi khác cùng nhau đi vào, cứu khôi lỗi bị vây bên trong ra.
Mộ Tiêu Thư Không thể chết được, nếu như nàng chết, tội danh này tẩy không sạch. Nàng phải sống, sau đó rửa sạch một thân ô bận bị người hất lên này.
Kỳ thực nàng còn có biện pháp chạy thoát thoải mái hơn, để một khôi lỗi ngụy trang thành hình dạng của hoàng đế, sau đó trước khi bị người phát hiện, nàng có thể nghênh ngang ly khai. Thế nhưng làm như vậy rất dễ bị phát hiện,, hơn nữa ảnh hưởng thật không tốt đến tương lai, nếu không nàng thật đúng là muốn thử một lần...
Đám khôi lỗi xông tập thể ra ngoài, chỉ là bên ngoài cũng không có thiếu quan binh, bọn họ một bên cùng người động thủ một bên đào tẩu.
Chiến lực của khôi lỗi là rất cao, những quan binh này vốn không phải đối thủ của bọn họ. Rất nhanh liền thấy xuất khẩu, khôi lỗi chỉa vào gương mặt đó của Mộ Tiêu Thư là người thứ nhất xông ra ngoài, đúng lúc này, một cái ám khí bất thình lình bắn, chân Mộ Tiêu Thư vừa đạp, né tránh.
/173
|