Editor: Luna Huang
Mộ Tiêu Y quả thực muốn mắng mẹ, nghĩ thầm kẻ ngu si chính là phiền phức, nhưng là vì để Mộ Tiêu Thư tự uống thuốc độc, nàng không thể làm gì khác hơn là làm gương tốt rồi.
Vậy ngươi xem nha.
Mộ Tiêu Y cầm lấy bình nhỏ tay có chút run rẩy, này dù sao cũng là độc a. Thế nhưng vừa nghĩ tới Du vương anh tuấn tiêu sái, nàng chịu tội một chút cũng đáng, hơn nữa trên người nàng lại có giải dược.
Luận mỹ mạo, nàng tự nhận và tỷ tỷ Mộ Tiêu Chiêu tương xứng. Thế nhưng Mộ Tiêu Chiêu có Mộ Tiêu Thư đòn sát thủ này, mà nàng lại không có... Chỉ có Mộ Tiêu Thư chết, các nàng hai người người mới có thể công bằng cạnh tranh!
Mộ Tiêu Y ngẩng đầu lên, một hơi thở uống cạn nửa bình, đem độc dược còn lại trong bình kín đáo đưa cho Mộ Tiêu Thư, dụ dỗ: Đến ngươi, ngươi xem ta không phải là thật tốt sao?
Mộ Tiêu Thư ngu hồ hồ nhếch miệng cười, quả thực đem độc dược uống hết, một giọt cũng không có còn lại. Xong nàng còn tát vào mồm hai cái, tựa hồ chưa thỏa mãn.
Mộ Tiêu Y thấy, bên phải tay chỉ Mộ Tiêu Thư, rốt cục nhịn không được cười ha ha.
Kẻ ngu si! Thật là không có thấy qua kẻ ngu si nào như ngươi, đem độc dược coi như mật ong! Xuống địa phủ nhớ kỹ nói cho Diêm vương gia, ngươi là ngu xuẩn chết, không trách ta ta! Ha ha ha, ai,, cười đến đau bụng ta...
Mộ Tiêu Thư không nói tiếng nào tùy nàng mắng, thân thể đột nhiên nhất oai, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
Tiếng cười của Mộ Tiêu Y hơi ngừng, trên mặt xuất hiện hoảng trương, độc dược này phát tác nhanh như vậy?
Bất hảo! Ta phải nhanh lên một chút.
Nàng vội vội vàng vàng xuất ra giải dược, đem bình rót vào trong miệng mình, tròn một lọ, toàn bộ vào bụng của nàng. Kỳ thực giải độc chỉ cần nửa bình là đủ rồi, thế nhưng nàng sợ nha.
Giải hết độc, lúc này Mộ Tiêu Y mới yên tâm, trên tay bỗng nhiên ẩm ướt: Ân?
Nàng nghi ngờ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mu bàn tay tuyết trắng, thình lình dính một giọt máu đen đặc! Ngay sau đó hai giọt, ba giọt, máu đen như sau đât sau mưa hạ xuống, mùi máu tươi nồng nặc tứ tán.
A —— Âm thanh của Mộ Tiêu Y kêu lên, lập tức có có một ngụm máu máu đen lớn trong miệng nàng tuôn ra, Ta...Nôn... Trúng độc... Cứu mạng...
Chân Mộ Tiêu Y mềm nhũn, cả người oai ở trên mặt đất. Máu đen còn đang không ngừng chảy, từ miệng của nàng, trong mũi của nàng tràn ra, Mộ Tiêu Y lần đầu cảm nhận được tư vị tử vong.
Độc tính phát tác nhanh như vậy, nàng căn bản vô pháp đứng thẳng, chỉ có thể hoạt động hai chân cồng kềnh, giùng giằng bò ra bên ngoài, tiếng kêu thê lương cầu cứu.
Thế nhưng viện này, trong ngày thường đều là chưa người đến, tiếng cầu cứu của nàng đâu dễ dàng như vậy để người nghe thấy?
Phòng trong, nguyên bản Mộ Tiêu Thư đã bất tỉnh lại đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt đen lúng liếng giảo hoạt vòng vo chuyển, một lý ngư đả đĩnh ngồi dậy.
Xuống địa phủ nhớ kỹ nói cho Diêm vương gia, ngươi là ngu xuẩn chết, không trách ta nha, là chính ngươi muốn uống độc dược nga. Nàng bắt chước khẩu khí của Mộ Tiêu Y, âm dương quái khí nói.
Bình độc dược kinh qua tay nàng, nàng hướng bên trong bỏ thêm ít đồ. Mộ Tiêu Y muốn giải độc, sợ là không đơn giản như vậy.
Lúc này, tiếng động lớn tiếng huyên náo phía ngoài từ từ lớn hơn, Lý thị quay lại.
Tiểu Y! Ngươi tỉnh tỉnh! Tại sao có thể như vậy? Các ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi nữ nhi còn hoạt bính loạn khiêu, lúc này lại thành huyết nhân, Lý thị kinh khủng không hiểu.
Chúng ta không biết a phu nhân, đột nhiên nghe tiếng kêu của tam tiểu thư, vừa qua đã nhìn thấy...
Lý thị nhất thời không nghĩ ra, thế nhưng ánh mắt quét đến gian nhà của Mộ Tiêu Thư, nàng mạnh đứng dậy vọt vào.
Tiểu tiện nhân! Ngươi làm gì tiểu Y nhà của ta?
Lý thị lúc tiến vào, Mộ Tiêu Thư đã biết. Nếu như nàng trang nhất trang hôn, còn có thể tránh nàng một tránh, thế nhưng Mộ Tiêu Thư không muốn trang, nàng lại muốn nhìn nữ nhân này một chút xem nang muốn làm cái gì! Các nàng không phải là khi dễ nàng sỏa sao? Nàng lại sỏa cho các nàng xem!
Nên sau khi Lý thị vào cửa, nhìn thấy chính là vẻ mặt ngây thơ của Mộ Tiêu Thư.
Tốt, ngươi quả nhiên tỉnh! Nói, bộ dáng tiểu Y bây giờ có phải là ngươi làm hại hay không?
Mộ Tiêu Y quả thực muốn mắng mẹ, nghĩ thầm kẻ ngu si chính là phiền phức, nhưng là vì để Mộ Tiêu Thư tự uống thuốc độc, nàng không thể làm gì khác hơn là làm gương tốt rồi.
Vậy ngươi xem nha.
Mộ Tiêu Y cầm lấy bình nhỏ tay có chút run rẩy, này dù sao cũng là độc a. Thế nhưng vừa nghĩ tới Du vương anh tuấn tiêu sái, nàng chịu tội một chút cũng đáng, hơn nữa trên người nàng lại có giải dược.
Luận mỹ mạo, nàng tự nhận và tỷ tỷ Mộ Tiêu Chiêu tương xứng. Thế nhưng Mộ Tiêu Chiêu có Mộ Tiêu Thư đòn sát thủ này, mà nàng lại không có... Chỉ có Mộ Tiêu Thư chết, các nàng hai người người mới có thể công bằng cạnh tranh!
Mộ Tiêu Y ngẩng đầu lên, một hơi thở uống cạn nửa bình, đem độc dược còn lại trong bình kín đáo đưa cho Mộ Tiêu Thư, dụ dỗ: Đến ngươi, ngươi xem ta không phải là thật tốt sao?
Mộ Tiêu Thư ngu hồ hồ nhếch miệng cười, quả thực đem độc dược uống hết, một giọt cũng không có còn lại. Xong nàng còn tát vào mồm hai cái, tựa hồ chưa thỏa mãn.
Mộ Tiêu Y thấy, bên phải tay chỉ Mộ Tiêu Thư, rốt cục nhịn không được cười ha ha.
Kẻ ngu si! Thật là không có thấy qua kẻ ngu si nào như ngươi, đem độc dược coi như mật ong! Xuống địa phủ nhớ kỹ nói cho Diêm vương gia, ngươi là ngu xuẩn chết, không trách ta ta! Ha ha ha, ai,, cười đến đau bụng ta...
Mộ Tiêu Thư không nói tiếng nào tùy nàng mắng, thân thể đột nhiên nhất oai, hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
Tiếng cười của Mộ Tiêu Y hơi ngừng, trên mặt xuất hiện hoảng trương, độc dược này phát tác nhanh như vậy?
Bất hảo! Ta phải nhanh lên một chút.
Nàng vội vội vàng vàng xuất ra giải dược, đem bình rót vào trong miệng mình, tròn một lọ, toàn bộ vào bụng của nàng. Kỳ thực giải độc chỉ cần nửa bình là đủ rồi, thế nhưng nàng sợ nha.
Giải hết độc, lúc này Mộ Tiêu Y mới yên tâm, trên tay bỗng nhiên ẩm ướt: Ân?
Nàng nghi ngờ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mu bàn tay tuyết trắng, thình lình dính một giọt máu đen đặc! Ngay sau đó hai giọt, ba giọt, máu đen như sau đât sau mưa hạ xuống, mùi máu tươi nồng nặc tứ tán.
A —— Âm thanh của Mộ Tiêu Y kêu lên, lập tức có có một ngụm máu máu đen lớn trong miệng nàng tuôn ra, Ta...Nôn... Trúng độc... Cứu mạng...
Chân Mộ Tiêu Y mềm nhũn, cả người oai ở trên mặt đất. Máu đen còn đang không ngừng chảy, từ miệng của nàng, trong mũi của nàng tràn ra, Mộ Tiêu Y lần đầu cảm nhận được tư vị tử vong.
Độc tính phát tác nhanh như vậy, nàng căn bản vô pháp đứng thẳng, chỉ có thể hoạt động hai chân cồng kềnh, giùng giằng bò ra bên ngoài, tiếng kêu thê lương cầu cứu.
Thế nhưng viện này, trong ngày thường đều là chưa người đến, tiếng cầu cứu của nàng đâu dễ dàng như vậy để người nghe thấy?
Phòng trong, nguyên bản Mộ Tiêu Thư đã bất tỉnh lại đột nhiên mở mắt ra, tròng mắt đen lúng liếng giảo hoạt vòng vo chuyển, một lý ngư đả đĩnh ngồi dậy.
Xuống địa phủ nhớ kỹ nói cho Diêm vương gia, ngươi là ngu xuẩn chết, không trách ta nha, là chính ngươi muốn uống độc dược nga. Nàng bắt chước khẩu khí của Mộ Tiêu Y, âm dương quái khí nói.
Bình độc dược kinh qua tay nàng, nàng hướng bên trong bỏ thêm ít đồ. Mộ Tiêu Y muốn giải độc, sợ là không đơn giản như vậy.
Lúc này, tiếng động lớn tiếng huyên náo phía ngoài từ từ lớn hơn, Lý thị quay lại.
Tiểu Y! Ngươi tỉnh tỉnh! Tại sao có thể như vậy? Các ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi nữ nhi còn hoạt bính loạn khiêu, lúc này lại thành huyết nhân, Lý thị kinh khủng không hiểu.
Chúng ta không biết a phu nhân, đột nhiên nghe tiếng kêu của tam tiểu thư, vừa qua đã nhìn thấy...
Lý thị nhất thời không nghĩ ra, thế nhưng ánh mắt quét đến gian nhà của Mộ Tiêu Thư, nàng mạnh đứng dậy vọt vào.
Tiểu tiện nhân! Ngươi làm gì tiểu Y nhà của ta?
Lý thị lúc tiến vào, Mộ Tiêu Thư đã biết. Nếu như nàng trang nhất trang hôn, còn có thể tránh nàng một tránh, thế nhưng Mộ Tiêu Thư không muốn trang, nàng lại muốn nhìn nữ nhân này một chút xem nang muốn làm cái gì! Các nàng không phải là khi dễ nàng sỏa sao? Nàng lại sỏa cho các nàng xem!
Nên sau khi Lý thị vào cửa, nhìn thấy chính là vẻ mặt ngây thơ của Mộ Tiêu Thư.
Tốt, ngươi quả nhiên tỉnh! Nói, bộ dáng tiểu Y bây giờ có phải là ngươi làm hại hay không?
/173
|