Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái App

Chương 70 - Ngư Vương Đăng Tràng

/173


Editor: Luna Huang

Cá trong đĩa dưới tay hắn chậm rãi chuyển động, đổi qua Mộ Tiêu Y, hướng bên người Mộ Tiêu Chiêu chuyển qua. Tim Mộ Tiêu Chiêu đập rộn lên, thật muốn để con cá này mạnh mẽ đình chỉ.

Đáng tiếc, Đàm Gia Dật vẫn không có buông tay, hắn đem cá lại đẩy một cái, sau đó mới buông lỏng tay.

Đồng dạng là một trận ủng hộ, Đàm Gia Dật lật khăn lụa, hướng Mộ Tiêu Thư nói: Thỉnh!

Mộ Tiêu Thư trừng mắt nhìn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Đàm Gia Dật đến cùng đang làm gì? Vì sao lặp đi lặp lại nhiều lần để cho nàng làm náo động?

Nghi hoặc của nàng, cảm thấy thẹn của Mộ Tiêu Chiêu, tâm tư của Đàm Gia Dật khó lường, tạo thành một màn nại nhân tầm vị trên bàn cơm.

Mộ Tiêu Thư không có lo lắng lâu, bất quá là một con cá, nàng còn sợ ăn miếng đầu sao? Nàng thản nhiên giơ đũa lên, gắp một khối thịt cá.

Thịt cá nhập khẩu hương tô, quả nhiên đặc sắc, Mộ Tiêu Thư nhất thời cảm thấy chuyến này không có đến không.

Có người đột nhiên mở miệng: Hoàng huynh hôm nay... Tựa hồ đối với Mộ nhị tiểu thư càng đặc biệt.

Câu nại nhân tầm vị này nhất thời mọi người yên tĩnh lại.

Có thể xưng hô Du vương vi hoàng huynh, ở đây cũng chỉ có Đàm Tu Tuấn mà thôi. Hắn lúc nói lời này, ánh mắt dừng lại trên người của Mộ Tiêu Chiêu, thấy sắc mặt nàng thay đổi trắng, khóe môi của Đàm Tu Tuấn ngoắc ngoắc.

Đàm Gia Dật cười lắc đầu: Đúng dịp mà thôi, là con cá này chọn nhị tiểu thư.

Lời tuy nói như vậy, hắn nhìn chăm chú vào Mộ Tiêu Thư, ánh mắt kia... Dùng từ hiện đại nói, gọi là phóng điện?

Đang lúc trong con mắt mọi người mập mờ, Mộ Tiêu Thư lạnh nhạt nói: Bất kể là Du Vương điện hạ hay là con cá này, theo ta thấy đều là nhìn phân thượng của Lân vương gia, mới để cho ta nếm miếng đầu tiên.

Mộ Tiêu Thư thốt ra lời này, tràng diện trở nên tương đối quỷ dị. Nhất là Đàm Gia Dật, vẻ mặt của hắn quả thực có điểm quải bất trụ. Người nào không biết hắn cùng Đàm Hạo Uyên quan hệ kém, Đàm Tu Tuấn hắn cũng có thể mời tới, chỉ có Đàm Hạo Uyên, hắn tuyệt đối sẽ không mời. Nói hắn cho Đàm Hạo Uyên mặt mũi, đây không phải là thiên đại chê cười sao?

Hết lần này tới lần khác Mộ Tiêu Thư nói vô pháp phản bác, theo lý thuyết, giải thích của nàng rốt cuộc bình thường.

Các ngươi còn không ăn sao? Mộ Tiêu Thư phảng phất vô tri vô giác nói.

Trên bàn mọi người động, một mảnh kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ, mà gợn sóng này đều bị giấu ở trong lòng. Chỉ có sắc mặt tái nhợt Mộ Tiêu Chiêu sắc mặt tái nhợt, Mộ Tiêu Y nhìn có chút hả hê, còn lại bất khả biện.

Từ nay về sau, Đàm Gia Dật bào chế đúng cách, mỗi một quay đều sinh ra một người may mắn.

Mọi người ở đây Mọi người ở đây vui mừng, một đội thị nữ đột nhiên xuất hiện. Hai người bọn họ một hàng, sắp hàng chỉnh tề đi tới.

Trước bốn vị thị nữ, mỗi người mang một góc bàn, đem một cái bàn tròn lớn đến, Theo sát phía sau bốn thị nữ khác, các nàng hợp lực mang một khay, phía trên đắp vải, nhìn không thấy. Chỉ biết mỗi một bước của các nàng đều là cẩn cẩn dực dực. Phía sau các nàng, còn có mấy người, mỗi người đều đang cầm một ít vật nhỏ.

Đàm Gia Dật thấy một màn này, sửng sờ một chút, chiêu thủ hạ đến hỏi. Thủ hạ kia cũng là gương mặt mê man, liên tục biểu thị không có an bài như thế.

Đúng lúc này, thị nữ cầm đầu bàn tròn bàn tròn buông xuống, bốn người khác theo sát phía sau, đem khay to dọn lên. Người còn lại đem chén đũa đến.

Đàm Gia Dật đi ra phía trước, cao giọng hỏi: Đây là cái gì? Tiết mục phía sau sao?

Đúng vậy, lần này từ Giang Nam vận chuyển kim phú ngư, thêm vào ngư vương, đúng là hiếm thấy.

Nếu nói ngư vương, cùng kim phú ngư là cùng một loại, chỉ bất quá một đặc biệt đại, có người nói cực kỳ hiếm thấy, có người suy đoán toàn bộ bầy cá chỉ sẽ có một con. Mỗi lần mò được ngư vương, đều sẽ khiến oanh động, không nghĩ tới con cá này xuất hiện ở Tụ Đỉnh tửu trang.

Đàm Gia Dật cười ha hả: Ngư vương đều đăng tràng, xem ra bổn vương nói không sai, còn chờ cái gì? Nhanh lên khai, tất cả mọi người gặp một lần hình dạng của ngư vương.

Đàm Gia Dật dứt lời, nhưng bọn họ không có hành động, vị kia một lúc mới mở miệng chần chờ nói: Này... Hồi bẩm Du Vương điện hạ, ngư vương này sớm đã bị người đặt trước rồi.

Đàm Gia Dật cau mày: Có ý tứ?

Lân Vương điện hạ đặt trước con cá này, để chúng ta nó đưa cho Mộ gia nhị tiểu thư, nhị tiểu thư hôm nay ở nơi này, nên chế biến thức ăn hoàn tất, chúng ta liền đưa tới đây.

Đàm Gia Dật nghe choáng váng, sau đó nổi giận nói: Xằng bậy! Bổn vương bao hạ cả tòa tửu trang, các ngươi có thể nào tự ý tiến đến!

Thị nữ cúi thấp đầu, bất ty bất kháng giải thích: Trước khi Lân Vương điện hạ đặt, chưởng quỹ đã từng nhắc nhở qua Vương gia, bảo hôm nay có một thức ăn muốn đưa...

Đàm Gia Dật ngẩn ra, sau đó hồi tưởng lại, tựa hồ là có một hồi sự như thế...

Đàm Gia Dật trầm xuống, xung quanh trở nên dị thường lúng túng. Đàm Gia Dật đại thiết yến tịch, một trong những mục đích đó là bày ra tài lực, ai biết ở yến hội toát ra một cái ngư vương, có thể dùng ffrrt Đàm Gia Dật làm hết thảy đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Mọi người mặc dù không dám nói ra khỏi miệng, nhưng trong lòng đều mặc niệm, Lân vương mặc dù không có trình diện, thế nhưng đem phô trương của Đàm Gia Dật ép xuống, này không khác trước mặt mọi người đánh mặt của Du vương!

Lúc này, Mộ Tiêu Thư đứng dậy.

Nếu đã đưa đến nơi này, cũng là duyên phận. Có người nói ăn cá này, là báo năm thuận buồm xuôi gió, không bằng các vị cùng đi nếm thử?

Mộ Tiêu Thư nói xong, không có được bất kỳ đáp lại nào.

Người ở chỗ này bao nhiêu đều cùng Đàm Gia Dật thân cận, chỉ ngoại trừ nàng một người bên ngoài. Hiện tại Đàm Gia Dật không có cho thấy thái độ, những người khác làm sao dám nói? Tất cả mọi người làm bộ không có nghe được câu này.

Mộ Tiêu Thư cũng không thèm để ý, phân phó bọn họ mang khăn lật ra.

Hương khí bốn phía, cá lớn nằm trong khây, cho người thèm nhỏ dãi.

Mộ Tiêu Thư nhất thời bị câu dẫn, thế nhưng nàng dù cho đối mặt với đối mặt với ăn hàng mà nói mê hoặc nhất, cũng vẫn đang chưa chính sự.

Mộ Tiêu Thư từ trong tay thị nữ tiếp nhận tiểu đao chuyên dụng, động tác dứt khoát từ trên thân cá cắt lấy một khối thịt cá.

Mộ Tiêu Thư xoay người, đem đến trước mặt của Đàm Gia Dật: Điện hạ, thỉnh!

Đàm Gia Dật chợt ngước mắt nhìn về phía Mộ Tiêu Thư, ánh mắt của hắn sắc bén dường như lưỡi dao. Mộ Tiêu Thư Mộ Tiêu Thư đón ánh mắt sát nhân vậy.

Ngươi đừng bất thức sĩ cử! Đàm Gia Dật dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói.

Sỉ cử là cái gì? Có thể ăn sao? Mộ Tiêu Thư cũng đồng dạng âm lượng trả lời, Ngươi nghĩ rằng ta là người ngu, xem không hiểu cách làm của ngươi? Ngươi không mời Lân vương, lại mời ta, còn khắp nói đặc thù đối đãi, là sĩ cử ta, hay là vũ nhục Lân vương?

Chính là bởi vì minh bạch điểm này, nên thời gian động đũa đầu tiên, Mộ Tiêu Thư mới nói một câu như vậy. Mà Đàm Hạo Uyên để nàng đến, chỉ sợ sớm đã dự liệu được Đàm Gia Dật không có hảo ý, thế nhưng hắn có an bài khác, nên không có ngăn cản.

Lúc này sắc mặt Đàm Gia Dật hắng giọng, hắn từ tay của Mộ Tiêu Thư nhận lấy đĩa, giơ lên thật cao, sau đó buông tay.

Đĩa nện xuống đất, Đàm Gia Dật cười lạnh nói: Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?

Mộ Tiêu Thư làm biểu tình không sao cả: Vương gia không cần vận khí, ta cần. Mộ Tiêu Thư quay đầu hướng những thị nữ kia nói, Có thể thay ta đem nó đưa đến Lân vương phủ?

Thị nữ gật đầu xác nhận, Đàm Gia Dật đột nhiên bạo khởi một cước, dùng chân đá tới!

Khởi Thanh nghênh thân mà lên, Mộ Tiêu Thư đoạt trước nàng, còn một cước đá Đàm Gia Dật!

Nếu là một cước này để Khởi Thanh làm, lấy thân phận của nàng khó tránh khỏi sẽ gặp tai họa, cho nên Mộ Tiêu Thư mới đoạt trước. Đàm Gia Dật tập qua võ, thế nhưng so với Đàm Hạo Uyên kém xa, một cước này, hai người tương xứng.

Hết thảy phát sinh trong nháy mắt, người còn lại còn không có phản ứng kịp, đám thị nữ đưa cá kia trái lại phản ứng mau lẹ. Động tác của các nàng nhanh, một tay lấy che cá, xoay người chạy như bay.

Có người phản ứng kịp, kêu lên: Không cho phép đi!

Ai biết những thị nữ kia căn bản không để ý tới, các nàng công phu vô cùng tốt, mấy cái thoát ra thật xa. Đợi được tràng người nhớ tới muốn đuổi kịp, từ lâu không có thân ảnh của các nàng.

Mộ Tiêu Thư bị một màn này làm cho mắt choáng váng, những thứ này mỗi người cư nhiên đều là luyện gia tử? Hơn nữa nhìn Hơn nữa nhìn các nàng động tác nhanh chóng, hình như sớm đã có chuẩn bị.

Khởi Thanh giải thích rõ: Bảo trụ món ăn khách chọn cũng là một trong nhiệm vụ của các nàng.

Mộ Tiêu Thư: ...

Đàm Gia Dật bị giận điên lên, hắn tổ chức cái yến hội này đã bị một con cá làm hỏng, điều này làm cho mặt của hắn đặt ở nơi nào? Mà biểu hiện của Mộ Tiêu Thư không khác đánh hắn một bạt tai, nàng cùng Đàm Hạo Uyên liên hợp lại, để hắn khó coi!

Lửa giận hầu như để Đàm Gia Dật mất lý trí, hắn đối Mộ Tiêu Thư một điểm khỏi niệm, lúc này rốt cục tiêu thất đến lên chín từng mây, Đàm Gia Dật cũng lần đầu tiên chân chính cảm nhận được ngăn trở.

Một danh thủ hạ sắc mặt hắn bất hảo, vội vã nhỏ giọng khuyến cáo, Đàm Gia Dật nhịn nhịn, lúc này mới đem lửa giận nhịn xuống phía dưới.

Yến hội còn phải tiếp tục, bằng không đều bị một món cá pha loãng. Dù cho vì duy trì một chút mặt mũi sau cùng cũng tiếp tục nữa.

Mọi người cũng minh bạch đạo lý này, cho nên bọn họ kiệt lực quên chuyện phát sinh ban nãy, làm bộ chuyện gì cũng không có tiếp tục vui chơi giải trí, đáng tiếc bầu không khí cuối cùng là không thể như trước được.

Sắc mặt Đàm Gia Dật âm trầm, chết lặng uốn rượu người khác mời, nghe người khác nịnh nọt, trong lòng nghĩ là thế nào đem Đàm Hạo Uyên cùng Mộ Tiêu Thư bầm thây vạn đoạn.

Lúc này, ở một gốc không ai chú ý đến, Đàm Tu Tuấn chính lôi kéo Mộ Tiêu Chiêu nói chuyện.

Mộ Tiêu Chiêu chịu không nổi bản thân hôm nay bị vắng vẻ, len lén trốn một bên buồn bã thần thương, thuận tiện trù Mộ Tiêu Thư một chút.

Ngày lành của nàng sẽ không lâu, ta nhịn nữa, nhịn nữa... Ngay lúc Mộ Tiêu Chiêu cắn răng nghiến lợi toái toái niệm như vậy, Đàm Tu Tuấn đột nhiên xuất hiện ở phía sau của nàng.

Mộ Tiêu Chiêu lại càng hoảng sợ, thấy rõ mặt của đối phương mới yên tâm. Nàng là cực kỳ chướng mắt Đàm Tu Tuấn, nếu hắn không phải là hoàng tử, Mộ Tiêu Chiêu căn bản liền cành cũng không muốn để ý đến hắn. Mà mặc dù hắn là hoàng tử, có Đàm Gia Dật châu ngọc phía trước, Đàm Tu Tuấn bất quá chỉ là tảng đá.

Mộ Tiêu Chiêu tránh xa Đàm Tu Tuấn, lại bị hắn bắt được tay.

Ngươi buông ra! Mộ Tiêu Chiêu nhẫn nại nói rằng.

Đàm Tu Tuấn rất hưng phấn, hai mắt của hắn đều là sáng trông suốt, lúc nói chuyện trong miệng mạo hiểm mùi rượu, hiển nhiên mới uống không ít.

/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status