Y Đạo Quan Đồ

Chương 147 - Công Nhân Chúng Ta Có Sức Mạnh

/2583


Khi một cảnh hoàn thành, đạo diễn hét dừng, sau đó Vương Chuẩn lớn tiếng giơ ngón tay cái về phía Hà Hâm Nhan, nói: Giỏi lắm!

Trương Dương đứng xem ở bên cạnh cũng giơ ngón cái của cả hai tay lên.

Vị ảnh đế Lưu Đức Chính, nam vai chính thứ hai Âu Bồi Quốc cũng vỗ tay khen ngợi Hà Hâm Nhan, Tịch Nhược Lâm trong lòng biến thành càng thất vọng hơn, rõ ràng mình, mới là vai chính, sao tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào nhân vật diễn viên mặc áo vằn đó (ý chỉ vai phụ nhỏ)? Nhìn khuôn mặt tươi trẻ động lòng người của Hà Hâm Nhan, lửa đố kỵ trong lòng cô ta không khỏi bốc lên rừng rực.

Có điều cô ta dẫu sao cũng là diễn viên chuyên nghiệp, trong lòng dù có tức giận thế nào đi chăng nữa thì ngoài mặt cũng không để lộ ra quá nhiều dấu vết.

Trương Dương cũng hiếu kỳ nhìn Tịch Nhược Lâm. vị ảnh hậu của Hương Cảng này hắn trước đây cũng nhìn thấy trong ti vi rồi, có điều nhìn thấy người thật thì cảm thấy kém hơn trong ti vi nhiều, đặc biệt là lúc cô ta diễn cùng với Hà Hâm Nhan, khuôn mặt xinh đẹp và tươi trẻ của Hà Hâm Nhan hơn cô ta một cách hoàn toàn.

Hà Hâm Nhan bước tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương đưa cho cô ta một chai nước, mỉm cười nói: Mệt không?

Hà Hâm Nhan lắc đầu, uống hai ngụm rồi mới mở miệng nói: Đánh cảnh đánh nhau rất khoái, chẳng mệt chút nào cả!

Chỉ đạo võ thuật bước tới, cười nói: Thân thủ của Hà tiều thư thực sự là không tồi, hi vọng sau này chúng ta còn có thể hợp tác nhiều hơn! Những lời này cùa hắn không phải là khách sáo, diễn viên có điều kiện tốt như vậy, lại còn có năng lực tuyệt vời như vậy quả thật là hiếm thấy.

Hà Hâm Nhan mỉm cười gật đầu, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục quay phim. Lần này phải quay cảnh nữ sát thủ bị đánh cho toi mạng, đóng xong màn này, vai diễn cùa Hà Hâm Nhan cũng hoàn toàn kết thúc, nhẹ nhàng kiếm được năm ngàn đô la Hồng Kông, cái này so với thu nhập mà cô ta đi bán rượu bia một năm cũng còn nhiều hơn.

Trương đại quan nhân dựa vào tường thành mỉm cười xem, không ngờ hiện tại làm diễn viên là kiếm được tiền dễ như vậy, nghe nói cát-xê cùa nam nữ chính là trên một trăm vạn, nếu chỉ dựa vào công tác hiện tại cùa mình, e rằng cả đời cũng không kiếm đủ.

Sau khi bắt đầu quay, nữ vai chính Tịch Nhược Lâm mặc cổ trang màu trắng cùng nữ sát thủ Hà Hâm Nhan mặc y phục màu đen đánh nhau, án chiếu theo kế hoạch quay phim, sau khi hai người quá chiêu, Tịch Nhược Lâm sẽ một cước đá trúng bụng dưới cùa Hà Hâm Nhan, sau đó Hà Hâm Nhan ngã xuống, Tịch Nhược Lâm xông lên trước một kiếm đâm chết Hà Hâm Nhan, cảnh quay sẽ kết thúc.

Lúc ban đầu thì tiến hành rất thuận lợi, hai cô gái đao tới kiếm đi cũng tính là khá náo nhiệt, Tịch Nhược Lâm gạt kiếm một cái, đao trong tay Hà Hâm Nhan theo cái gạt đó mà bay ra, sau đó Tịch Nhược Lâm đá một cước vào bụng dưới của Hà Hâm Nhan. Hà Hâm Nhan vốn cũng đã chuẩn bị kỹ rồi, biết rằng Tịch Nhược Lâm cũng không phải là đá thật, một cước này sau khi hơi chạm vào cô ta, cô ta sẽ thuận thế ngã xuống đất là được. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng một cước này của Tịch Nhược Lâm dùng toàn lực mà đá, Hà Hâm Nhan hoàn toàn không có chút phòng bị, bị đá cho cả người ngã ngửa ra sau, trán đập mạnh lên tường thành cổ. Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Trương Dương là người ngoài ngành, không thể nào phản ứng ngay được, cho rằng vẫn là đang đóng phim, nhưng nhân viên công tác hiện trường thì đều nhìn ra, chuyện hôm nay có chút không đúng, Tịch Nhược Lâm rõ ràng là lấy việc công báo thù riêng, chuyện như thế này trước đây cũng đã thấy ở hiện trường đóng phim nhiều rồi.

Tịch Nhược Lâm giơ kiếm trong tay lên làm động tác muốn chém xuống thì Vương Chuẩn lớn tiếng hét dừng.

Thân hình của Hà Hâm Nhan mềm oặt ngã xuống, một dòng máu đỏ từ trán ứa ra, Trương Dương lúc này mới phát giác ra có chút không đúng, vội vàng lao lên, ôm lấy Hà Hâm Nhan, phát hiện khi cô ta bị đá ngã, trán không cẩn thận bị đập lên tường thành, không những bị vỡ đầu mà hơn nữa còn ngất đi. Trương Dương ôm Hà Hâm Nhan bước xuống dưới tường thành, Tịch Nhược Lâm còn giả vờ vô tội, nói: Tôi chỉ chạm nhẹ vảo cô ta một cái thôi, ai ngờ cô ta. Hừ! Nói chung không phải là diễn viên chuyên nghiệp, đạo diễn, tôi sớm đã bảo ông nên dùng diễn viên chuyên nghiệp mà.

Trương Dương lạnh lùng trừng mắt lườm ả: Ngậm cái mồm thối của cô lại, chuyện này nếu là cô cố ý,vậy thì cô chờ đó!

Tịch Nhược Lâm tức giận nói: Thật là vô lễ quá thể, tôi muốn khiếu nại anh! Vương Chuẩn vội vàng chạy tới khuyên nhủ ả, người trong nghề đều nhìn ra là Tịch Nhược Lâm không đúng, cô ta hiện tại lại còn làm mình làm mẩy như vậy, nhưng Tịch Nhược Lâm là đại minh tinh, không có ai dám công khai chỉ trích ả ta cả.

Vương Chuẩn đã từng nếm quả đắng của Trương Dương, biết rằng thằng nhóc này không dễ chọc đâu, cô gái Hà Hâm Nhan này lại có quan hệ hết sức thân mật với hắn, vừa rồi lại bị đau như vậy, Trương Dương không thể cứ vậy mà bỏ qua.

Hà Hâm Nhan bị thương không nặng, sau khi Trương Dương bế cô ta xuống tới chân tường thành thì liền tỉnh lại. cô ta cắn môi nói: Em không sao!

Bác sĩ cùa đoàn phim vội vàng tẩy rừa vết thưcmg trên trán cho Hà Hâm Nhan, phát hiện là bị rách da thôi, chắc không có gì đáng ngại, Trương Dương cũng yên tâm. Hắn nói với Hà Hâm Nhan: Đi, anh dẫn em về nghỉ ngơi !

Hà Hâm Nhan lắc đầu nói: Còn chưa quay xong mà!

Trương Dương cười nói: Được rồi, quay cái gì nữa mà quay, muốn bị người ta đánh cho thành đầu heo à?

Anh mới là đầu heo ý! Hà Hâm Nhan đứng dậy, nói: Không sao, em có thể quay nốt đoạn cuối mà! Biểu hiện cùa cô ta rất chuyên nghiệp.

Vương Chuẩn cũng bước tới thăm hỏi tình hình của Hà Hâm Nhan, xác nhận Hà Hâm Nhan không có gì mới thở phào một hơi, giải thích với Trương Dương: Trong lúc quay phim những chuyện bất ngờ như thế này rất thường xuyên xảy ra, đừng nói là chúng tôi cho dù là Thành Long đại ca chuyên đóng phim Kung-fu cũng thường bị thương. Hà tiểu thư à, xin lỗi cô, quay về tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, lại gửi cô thêm một ngàn đô la Hồng Kông phí bồi dưỡng.

Hà Hâm Nhan lắc đầu, nói: Không sao đâu, tôi thực sự không sao mà. Đạo diễn, cảnh vẫn chưa đóng xong, chúng ta quay tiếp đi! Để chứng minh mình không sao, Hà Hâm Nhan còn ở trước mặt Vương Chuẩn làm động tác đá hai cước.

Vương Chuẩn cũng bị tính khí quật cường và tinh thần chuyên nghiệp của Hà Hâm Nhan khiến cho cảm động, hắn nhìn về phía Trương Dương, đây là trưng cầu ý kiến cùa Trương Dương.

Trương Dương thấy Hà Hâm Nhan kiên trì như vậy, cũng chỉ đành để mặc cô ta, hắn hiểu tính tình của Hà Hâm Nhan, cô ta không phải là người dễ để mình phải chịu thiệt đâu, cảnh cô em này cầm chai bia đánh thằng lưu manh sứt đầu mẻ tránh vẫn sờ sờ trước mắt, chắc cô ta muốn báo thù.

Hà Hâm Nhan kiên trì đóng cho xong cảnh này khiến Tịch Nhược Lâm cũng phải bất ngờ, ả ta vừa rồi làm chuyện này, ít nhiều cũng có chút lo sợ, lại thêm Trương Dương ở bên cạnh cứ nhìn ả ta như hổ đói rình mồi, ánh mắt đó căn bản không thể nào nuốt trọn được ả ta, nhưng sát khí của Trương đại quan nhân lại dọa cho Tịch Nhược Lâm thấp thỏm không yên, sau khi bắt đầu quay lại, ngay cả lời thoại cũng quên mất, phải quay lại tới mấy lần, lần này thì người không chuyên nghiệp nhất lại chính là ả ta rồi.

Trái lại Hà Hâm Nhan lại biểu hiện ra sự chuyên nghiệp rất khá, cô ta vẫn án chiếu theo kế hoạch đặt trước mà biểu diễu, cẩn thận tỉ mỉ, khi quay tới Tịch Nhược Lâm đá cô ta, Hà Hâm Nhan cũng không hề có bất kỳ hành động báo thù nào, đương nhiên lần này Tịch Nhược Lâm cũng không dám ra đòn nặng như lần trước nữa, sau khi Hà Hâm Nhan ngã xuống cô ta xông lên đâm xuống một kiếm.

Quay phim hoàn thành thuận lợi, tất cả mọi ngươi đều đồng thời vỗ tay.

Hà Hâm Nhan chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, Trương Dương bước tới cạnh cô ta, quan tâm hỏi: Không sao chứ?

Hà Hâm Nhan cười nói: Có thể có chuyện gì chứ, đóng phim thôi mà!

Tích Nhược Lâm đứng ở đó, thấy người ta rộng lượng như vậy, trong lòng ngược lại có chút khó chịu, kỳ thực những hành động ma cũ bắt nạt ma mới giống như của ả ta cũng rất thường thấy, nhưng thủ đoạn của ả thật sự là quá thô bỉ, khiến những người đồng hành ở xung quanh có chút khinh thường. Ả ta nỗ lực lắm mới chủ động đi đến trước mặt Hà Hâm Nhan, nói: Xin lỗi, vừa rồi tôi nhập tâm quá, cho nên mới không giữ được chừng mực!

Hà Hâm Nhan dịu dàng cười nói: Không sao đâu, chuyện thường có trong lúc quay phim thôi mà!

Tịch Nhược Lâm gật gật đầu, cùng nữ trợ lý quay người đi xuống dưới tường thành. Hà Hâm Nhan bỏ qua như vậy, nhưng Trương Dương thì không nuốt trôi được cục tức này, tay phải khẽ động, hòn đá nhỏ kẹp trong tay vô thanh vô tức bay ra, công phu nhận huyệt của Trương đại quan nhân hiện tại có thể nói là độc bá thiên hạ, viên đá nhỏ chuẩn xác đập trúng chỗ đầu gối của Tịch Nhược Lâm.

Tịch Nhược Lâm phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, sau đó thân hình nghiêng đi, ngồi bệt xuống bậc đá, may mà trợ lý đỡ kịp, cho dù là như vậy, mắt cá chân cũng bị trật, đau đến nỗi hoa dung thất sắc, nghiến chặt răng, nước mắt ứa ra.

Trương Dương hờ hững liếc ả ta một cái, dẫn Hà Hâm Nhan từ bên cạnh đi qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn vốn cũng chẳng muốn so đo với một ả đàn bà làm cái gì, nhưng thấy Hà Hâm Nhan bị khi phụ, vẫn không nhịn của mà ra tay đòi cho cô ta một cái công đạo.

Không ai biết được nguyên nhân chân chính khiến Tịch Nhược Lâm tự dưng bị ngã. Trương đại quân nhân làm việc xấu trước giờ không cần lưu danh.

Để cho chắc chắn, Trương Dương vẫn dẫn Hà Hâm Nhan tói bệnh viện nhân dân để chụp X-quang, sau khi chắc chắn não bộ của cô ta không bị tổn thương thương thì mới yên tâm, theo thời gian ở thời đại này càng lúc càng lâu, Trương đại quan nhân đối với Tây y cũng dần dần thay đồi cách nhìn, bởi vì y học Tây Dương cũng có sở trường riêng, Trung Tây y kết hợp mà nước ta đề xướng là cực kỳ chính xác. Có điều Trương Dương đối với trình độ chuẩn liệu hiện tại của Trung Y có chút phê bình úp mờ, không ngờ trải qua hơn một ngàn năm phát triển, Trung y không những không có tiến bộ, ngược lại còn thụt lùi rất nhiều, vào thời Tùy hắn hắn độc bá thiên hạ, hiện tại lại càng độc bá thiên hạ hơn. Cao thủ thật là tịch mịch mà! Trương đại thần y chắp tay sau lưng, nhìn những đám mây trắng lượn lờ trên bầu trời xanh ngắt mà cảm thán.

Hà Hâm Nhan từ phía sau bước tới, đẩy một cái vào tay hắn, hỏi: Ê! Sao đờ cả người ra đó vậy? Đi. em mời anh ăn cơm!

Trương Dương cười nói: Xin lỗi nhé, anh là địa chủ, đương nhiên phải là anh mời em rồi!

Hà Hâm Nhan cũng không khách khí với hắn, gật đầu nói: Được, vậy thì để anh khao một bữa!

Hai người còn chưa đi ra khỏi bệnh viện thì điện thoại của Trương Dương reo chuông, là cục trưởng cục du lịch Cổ Kính Ngôn gọi. Thì ra là công trường chùa Nam Lâm xảy ra chuyện, công nhân của nhà máy dệt nghe nói nhà xưởng của bọn họ bị bán cho An Đức Hằng, hơn một ngàn người đang tụ tập kháng nghị ở công trường chùa Nam Lâm.

Trương Dương không khỏi bật cười, trong mắt hắn công trường chùa Nam Lâm hiện tại đã trở thành địa bản của An Đức Hằng rồi, chuyện càng ồn ào thì hắn càng vui mừng ngồi xem náo nhiệt, Trương Dương mỉm cười nói: Cục trưởng Cổ à, ngài hình như không nên gọi điện cho tôi thì phải, công nhân nhà máy dệt biểu tình thì có cục công an, có đồn cảnh sát, chuyện mà ẩm ĩ hơn nữa thì cảnh sát vũ trang, tìm cục du lịch chúng ta làm gì ?

Trương Dương, cậu không phải là thành viên của bộ chỉ huy trù hoạch kiến lập cảnh khu ư? Thị lý bảo chúng ta đi xem thế nào, giúp đỡ khuyên giải thuần phục một chút, trong nhà tôi có chuyện, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cậu lả thích hợp nhất, cậu đi xem đi! Cổ Kính Ngôn ôn tồn khuyên Trương Duơng.

Trương Dương đã hiểu kha khá về tính tình của Cổ Kính Ngôn, biết rằng ông ta là loại người làm chuyện gì cũng trấn tránh, không cầu có công, nhưng cầu không tội, gặp phải chuyện phiền phức khẳng định sẽ áp dụng chiến lược né tránh, trong nhà ông ta có chuyện mới lạ đó. Có điều Trương Dương cũng không nén được sự hiếu kỳ ở trong lòng, cho dù Cổ Kính Ngôn không bảo hắn đi thì hắn cũng tự lén lút tới xem náo nhiệt.

Đợi khi tới nơi mới biết rằng Cổ Kinh Ngôn không hề khoa trương, hơn một ngàn người của nhà máy dệt đều tới công trường chùa Nam Lâm, vây kín cả công trường. Nhũng công nhân này cũng không có bất kỳ một hành động quá khích nào, chỉ yêu cầu khu lý cho một câu trả lời rõ ràng, yêu cầu đại biểu phía Hương Cảng bước ra đàm phán với họ.

Trương Dương bảo Hà Hâm Nhan ở lại trong xe, đẩy cửa xe bước xuống, trưởng khu vực khu Văn Uyên Tiền Trường Kiện và cục trường cục ông an khu vực đều đã tới đây, đang ở trong phòng làm việc lâm thời của ban chỉ huy công trình chùa Nam Lâm thương lượng xem nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào. Cục trường cục di vật văn hóa Khưu Thường Tại cũng tới, thân là chỉ huy hiện trường của cảnh khu chùa Nam Lâm, sắc mặt của hắn rất khó coi, nhỏ giọng oán trách Tiền Trường Kiện: Khu trưởng Tiền à, cảnh khu chùa Nam Lâm là công trình trọng điểm của thị lý, hiện tại lại biến thành như thế này, ảnh hưởng sẽ rất xấu đấy!

Tiền Trưởng Kiện nhíu mày, tính tình của hắn trước giờ luôn rất nghiêm túc thật thà, hoàn toàn khác hẳn với tính tình khôn khéo cởi mở của bí thư khu ủy Phạm Bá Hỉ, hắn thấp giọng nói: Các công nhân chỉ đến đề xuất ý kiến, ông chẳng lẽ muốn tôi bắt tất cả bọn họ lại à ?”

Lúc này bí thư đảng ủy kiêm quản đốc của nhà máy dệt là Trương Trung Tường mồ hôi nhễ nhại chạy tới, bước đến trước mặt Tiền Trường Kiệt liền xin lỗi liên tục: Xin lỗi khu trưởng Tiền, đều là tôi không làm tốt công tác, cho nên mới phát sinh ra loại chuyện này!

Khưu Thường Tại bực bội nói: Hiện tại có nói gì cũng vô dụng, mau bảo công nhân của nhà máy các anh giải tán đi, khôi phục lại xây dựng như bình thường, nếu ảnh hưởng tới tiến độ thi công, anh có thể gánh được trách nhiệm này không hả? Chuyện này mà truyền tới phía thương nhân Hương Cảng, sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt như thế nào hả?

Trương Trung Tường cũng chẳng ngại gì vị cục trưởng cục di vật văn hóa này, hắn thở dài, nói: Bọn họ nếu nghe lời tôi thì căn bản đã chẳng tới đây gây chuyện làm gì, nhà máy dệt phải di dời, mệnh vận của công nhân chúng tôi sẽ phải đối điện với sự chuyển biến lớn, bọn họ sinh ra tình tự bất mãn như thế nảy cũng là chuyện có thể hiểu được..

Tiền Trường Kiện ngắt lời Trương Trung Tường: Chuyện gì cũng có thể bàn bạc, đừng dụng thủ đoạn quá khích như vậy. Anh đi nói với bọn họ, chọn đại biểu của công nhân ra đây, tôi bằng lòng đàm phán với bọn họ ngay tại đây!

Trương Dương lúc này cũng bước vào, Tiền Trường Kiện nhận ra Trương Dương, hắn nhíu mày theo thói quen, hỏi: Tiểu Trương, không phải là bảo cục trưởng Cổ của các cậu tới ư ?”

Trương Dương cười nói: Ông ấy có việc, không thoát ra được cho nên bảo tôi tới xem tình hình .”

Câu nảy khiến Tiền Trường Kiện nghe thấy mà có chút không vui, thầm nghĩ cậu chẳng qua là cán bộ cấp khoa, cậu tới xem tình hình gì? Cậu thì có được tác dụng gì?

Trương Dương thuần túy chỉ ôm mục đích xem náo nhiệt mà tới, thấy hơn một ngàn công nhân viên của nhà máy dệt thần tình phẫn nộ, ai ai cũng tùy thời đều có thể bạo phát, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, An Đức Hằng à An Đức Hằng, tao cho thằng chó mày đắc ý mấy ngày, hiện tại thì hay rồi, công nhân của nhà máy dệt không vui, chuyện này mày có công đầu. Hắn nói một câu như kiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn: Những công nhân này cũng thật là đáng thương, chỉ dựa vào làm công ở nhà máy dệt mà nuôi cả nhà, chính phủ nói hủy là hủy, có thể nào thì cũng phải nói một câu mà người ta có thể chấp nhận được chứ!

Tiền Trường Kiện trừng mắt lườm hắn một cái, thằng nhóc này chỉ giỏi nói bậy, nó rốt cuộc đứng ở xuất phát điểm bên ai vậy? Quên rằng mình là cán bộ quốc gia rồi à? Đang chuẩn bị nói Trương Dương hai câu thì tiếng huyên náo trong đám người càng lúc càng lớn, Tiền Trường Kiện dõi mắt nhìn thì thấy sự khuyên bảo của Trương Trung Tường hình như không tạo được bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn khiến tình tự của công nhân càng lúc càng kích động hơn.

Cục trưởng cục công an khu vực Văn Uyên Tiết Thành Cương ý thức được tình huống hiện trường có chút bất diệu, nói giọng nhắc nhở Tiền Trường Kiện: Khu trưởng Tiền à, chúng ta hay là về trước đã rồi hẵng nói!

Có công nhân đã hét lớn: Chúng tôi phải gặp thị trưởng, chúng tôi phải gặp đại biểu của phía Hương Cảng, chủng tôi không muốn nhà máy bị đóng cửa!

Tiền Trường Kiện có chút lo lắng rồi, từ trong tay Tiết Thành Cương giật lấy loa phóng thanh, lớn tiếng nói: Các đồng chí đừng kích động, có gì thì từ từ nói. Tôi là Tiền Trường Kiện, khu trưởng khu Văn Uyên, các đồng chí trước tiên bình tĩnh một chút, chọn đại biểu cho công nhân ra ngồi xuống bàn bạc với chúng tôi, mọi người thấy thế nào?

Một giọng nói kích động vang lên: Ông nói thì tính là gì, đây là quyết định của thị lý, ông bảo bí thư thị ủy, thị trưởng tới nói chuyện với chúng tôi!

Đừng tin lời hắn, bọn chúng chính là cùng một giuộc cả đấy, muốn dỡ nhà máy của chúng ta để xây chùa cho hòa thượng!

Đúng!

Đúng!

Trong nhất thời quần chúng phẫn nộ, khi viên gạch đầu tiên từ trong đám người hỗn loạn bay ra, trong không trung vẽ ra một đường pa-ra-bôn bắn về phía cửa kính của bộ chỉ huy và phát ra một tiếng choang, sự phẫn nộ của các công nhân nhà máy dệt toàn bộ đều bùng cháy, bọn họ đem lửa giận phát tiết lên phòng làm việc lâm thời của bộ chỉ huy, phát tiết lên xe hơi và máy móc xây dựng ở hiện trường, tường vây vừa được đụng không lâu bị bọn họ kéo đổ, đá, gạch, than các loại giống như mưa không ngừng bay về phía xe hơi, máy trộn bê tông và cửa sổ của bộ chỉ huy.

Trương Dương cái khó ló cái khôn, nhấc cái bàn vuông ở trước mặt lên làm lá chắn che trước mặt hắn và Tiền Trường Kiện, mấy mảnh thủy tinh bay tới bị mặt bàn khá rộng đánh bay, rơi xuống sàn xi măng, phát ra tiếng choang sắc nhọn.

Cục trưởng cục công an khu vực Văn Uyên Tiết Thành Cương thân thủ cũng cực kỳ mẫn tiếp, ngay lập tức tránh tới góc nhà, né tránh sự công kích của gạch đá, cục trưởng cục di vật văn hóa Khưu Thường Tại thì không được may mắn như vậy, đầu bị một viên gạch to như quả trứng gà ném trúng, máu ồ ồ chảy ra, những người khác cũng bị thương nhẹ với những mức độ khác nhau.

Trương Dương che cho khu trưởng khu Văn Uyên Tiền Trường Kiện tránh tới vách ngăn giữa hai khung cửa sổ pha lê, đã tránh được sự công kích của gạch đá bay loạn vào và mảnh kính vỡ. May mà hai khung của sổ treo cửa chớp, giành được thời gian để né tránh cho mọi người, gạch đá như châu chấu bay, mảnh kính tiến vào cửa sổ bị cửa chớp cản lại, khiến đại bộ phận công kích mất đi lực lượng, đã không còn đủ tốc độ và lực lượng để tạo thành thương hại lớn hơn cho thân thể con người.

Tiết Thành Cương lửa giận bốc cao ba trượng, hắn dựa lưng vào tường ngăn, bấm điện thoại, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, các chiến sĩ cảnh sát sớm đã đợi lệnh ở xung quanh xếp thành đội hình chỉnh tể tiến về phía công trường chùa Nam Lâm, mũ sắt bóng loáng, lưỡi lê chói mắt, lá chắn màu xanh lục, dùi cui màu đen đối với những công nhân đang phẫn nộ có một loại tác dụng gây kinh sợ rất lớn để khống chế tình huống, còn đặc biệt từ đội phòng cháy chữa cháy điều hai chiếc xe cứu hỏa tới.

Trong khoảnh khắc những công nhân gây chuyện ở bên ngoài lập tức chạy tứ tán, loạn thành một mớ.

Tiền Trường Kiện hét lớn với Tiết Thành Cương: Đuổi bọn họ đi là được, ngàn vạn lẩn đừng phát sinh xung đột!

Sau khi cục diện được khống chế, Trương Dương lúc này mới nhớ tới Hà Hâm Nhan vẫn còn đang ở trong xe đỗ bên ngoài, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng thấy chiếc xe Toyta cùa mình bị đập cho biến dạng, Hà Hâm Nhan thì co rúc ở ghế phụ, mặt sợ đến trắng bệch, kính của cửa sổ xe cũng bị đập vỡ. may mà kính không vỡ vụn ra.

Trương Dương vừa kéo cửa xe ra thì Hà Hâm Nhan đã lao vào trong lòng hắn, hôm nay lúc quay phim chịu ủy khuất, ra đây lại bị dọa cho sợ hãi, Hà Hâm Nhan trước giờ luôn kiên cường lúc này cũng biểu hiện ra vẻ nhu nhược chưa từng có, nằm trong lòng Trương Dương mà khóc thút thít.

Trương đại quan nhân rõ ràng là ngây ra, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai cùa cô ta: Cô nhóc, không sao rồi, anh chẳng phải đã ở đây rồi sao?

Hà Hâm Nhan vẫn khóc thút thít, Trương Dương bất lực ngẩng đầu lên, đám lãnh đạo khu rời khỏi bộ chỉ huy, vừa hay nhìn thấy cảnh ở trước mặt, Tiền Trường Kiện và Tiết Thành Cương trao đổi một nụ cười bất đắc dĩ. Trương Dương nhỏ giọng nhắc: Cô bé... chú ý ảnh hưởng một chút...

Nhưng Hà Hâm Nhan vẫn ôm chặt lấy hắn.

Trương Dương cười khổ, nói: Em khóc cũng được, nhưng có thể đừng lau nước mũi lên người anh được không?

Hà Hâm Nhan không nhịn được mà bật cười, cô ta đẩy Trương Dương ra, phát hiện mắt của Trương Dương đang ngây ngốc nhìn về chỗ xa xa.

An Ngữ Thần mặc tây trang màu đen lặng lẽ đứng trên một mảng đất lộn xộn, tóc mới cắt rất ngắn, trông giống như là con trai, sắc mặt hơi trắng bệch, dưới đôi mi thanh tú, một đôi mắt sáng trong mang theo mấy phần lạnh giá, mấy phần hờ hững, đôi môi quật cường hơi cong lên, cô ta nhìn thấy tràng diện ở trước mặt, không khỏi nhíu mày.

Trương Dương cố ý làm ra vẻ kinh hỉ vạn phần: Tiểu yêu, cô tới lúc nào vậy?

An Ngữ Thần cười nhạt, nói: Tới đúng lúc, vừa hay thưởng thức cảnh anh thương hoa tiếc ngọc.

Trương đại quan nhân cười nói: Tôi hình như không cần phải giải thích với cô, thế nào, An lão đại có tới không?

An Ngữ Thần tuy biết rằng hắn nói rất có đạo lý, có điều trong lòng vẫn không khỏi thấy chua xót, trừng mắt lườm Trương Dương một cái, nói: Theo tôi biết, anh là người đã có vợ rồi, làm như vậy là không tốt đâu! Sự đả kích của nha đầu này đối với Trương Dương trước giờ đều luôn không lưu lại dư lực.

Hà Hâm Nhan sớm đã lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười chìa tay ra với An Ngữ Thần: Tôi tên là Hà Hâm Nhan, bạn của Trương Dương, cô là vợ của anh ấy à, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi! Câu này của cô ta quả thật là có vị đạo giấu đầu lòi đuôi.

An Ngữ Thần cười nhạt một tiếng rồi bắt tay với Hà Hâm Nhan, nói: An Ngữ Thần, tôi là học trò của anh ta, nam nhân hoa tâm như anh ta, tôi chẳng dám với!

Trương Dương hết nhìn An Ngữ Thần rồi lại nhìn Hà Hâm Nhan, theo lý mà nói thì hai người họ đều không có quan hệ tình cảm gì với hắn, nhưng nhìn hai người bọn họ hắn luôn cảm nhận được một loại vị đạo dị thường.

Trương đại quan nhân rất nhanh liền hóa giải bầu không khí có chút cứng rihắc này, An Ngữ Thần lần này tới rõ ràng không chỉ là với thân phận học sinh, cô ta tới Giang Thành chủ yếu là điều tra tình trạng đầu tư của An gia tại đây, các loại tình hình đã chứng minh rằng, hiện tại giữa chú năm An Đức Hằng của cô ta và các phía của Giang Thành có thể đã sản sinh ra một số mâu thuẫn vi diệu, những mâu thuẫn này dẫn tới một loạt cục diện bất lợi, mục đích mà An lão phái cháu gái tới rất rõ ràng, An Ngữ Thần chắc có năng lực dàn xếp tốt các mối quan hệ này.

An Ngữ Thần vừa tới chùa Nam Lâm liền nhìn thấy tràng diện công nhân nhà máy dệt vây công bộ chỉ huy vừa rồi, tình hình so với tưởng tượng của cô ta thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Mấy vị lãnh đạo của khu Văn Uyên tới khu lý rồi khẩn cấp mở họp, Trương Dương không theo cùng mà đi sang một bên gọi điện thoại cho Lý Trường Vũ, công nhân nhà máy dệt làm loạn đối với thị lý mà nói thì là phiền phức, nhưng đối với Trương Dương và Lý Trường Vũ mà nói thì lại là một chuyện tốt, chuyện này sẽ gây cản trở cho việc khai phá chùa Nam Lâm của An Đức Hằng, rất nhiều mâu thuẫn vốn đang ẩn giấu rồi sẽ lộ hết ra ngoài.

Lý Trường Vũ nói khẽ: Lúc đó tôi cũng cảm thấy nhà máy dệt sẽ xảy ra vấn đề, muốn khai phá khu đất nhà máy dệt, trước tiên phải tiến hành công tác vỗ về công nhân, chỉ có làm công tác đả thông tư tưởng cho họ thì kế hoạch di dời nhà máy mới có thể tiến hành một cách thuận lợi. Xuất hiện loại tình huống này là khó tránh khỏi, bởi vì bọn họ dự đoán không đủ về khó khăn, thiếu hụt sự phân tích về tình hình cụ thể.

Trương Dương cười nói: Loạn lắm rồi! Tiếc là ông không được thấy tình cảnh vừa rồi.

Lý Trường Vũ trong lòng cũng có chút đắc ý, nhưng ngoài miệng thì vẫn dạy dỗ Trương Dương: Cậu nói cái gì vậy, loại tình cảnh này phát sinh chúng ta cũng không ngờ tới, trọng điểm công tác của cậu là tu sửa tường thành cổ, ài, hai ngày nay thân thể của tôi không khỏe, phải tới bệnh viện kiểm tra cái xem thế nào.

Từ câu này của Lý Trường Vũ, Trương Dương đã hiểu rằng, phó thị trưởng Lý là muốn mượn cớ bị bệnh để tránh đây.

An Ngữ Thần hỏi thăm tình hình từ quản lý của phía Hương Cảng phụ trách công trường chùa Nam Lâm rồi quay lại bên cạnh Trương Dương, nhẹ nhàng hỏi: Trưởng phòng Trương, chuyện gì vậy? Tôi cần một câu giải thích, An gia chúng tôi đầu tư tại Giang Thành, chẳng lẽ ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo à? Cách xưng hô của cô ta đối với Trương Dương đã có biến hóa rất nhỏ, từ đó có thể nhìn ra tình tự của cô ta vẫn có chút bất mãn đối với Trương Dương.

Trương Dương thờ dài một hơi, nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm, cô vẫn chưa ăn cơm phải không! Đi, tôi dẫn hai người đi ăn!

An Ngữ Thần không phải tới một mình, chú năm An Đức Hằng của cô ta và cô ta cùng ngồi máy bay tới Giang Thành, có điều An Đức Hằng sau khi tới Giang Thành, lập tức đi gặp đại thị trưởng Tả Viên Triêu.

Tả Viên Triêu trước khi gặp mặt với An Đức Hằng đã biết chuyện công nhân nhà máy dệt làm loạn, hắn là một người giỏi tổng kết, lập tức ý thức được chuyện này vốn là có thể tránh được, mặc kệ chuyện này vì sao lại xảy ra, phía sau chắc chắn có người giật dây, hắn phải thừa nhận công tác đối với nhà máy dệt của mình không được coi trọng đầy đủ, thậm chí có thể nói, hắn đối với việc kiến thiết cảnh khu chùa Nam Lâm không quá chú ý, thân là đại thị trưởng, chuyện mà hắn phải suy nghĩ có rất nhiều, khu khai phá là trọng điểm trong trọng điểm, hiện tại bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ đã cờ xí liên minh giao quyền chỉ huy việc xây dựng đường vòng tròn ba cho Lý Trường Vũ, Tả Viên Triêu rất tức giận, trong mắt hắn, quyền chỉ huy đường vòng tròn ba so với cảnh khu chùa Nam Lâm thì có ý nghĩa lớn hơn một chút.

An Đức Hằng nghe nói công nhân nhà máy dệt gây chuyện, hắn nhíu chặt mày, nói: Thị trưởng Tả, tôi không biết phía nhà máy dệt vì sao lại có thành kiến lớn như vậy, chúng tôi quyết định đầu tư ở chùa Nam Lâm, là chuyện tốt tạo phúc cho nhân dân Giang Thành, chẳng lẽ bọn họ không biết ư? Vì sao bọn họ lại luôn mang một loại thái độ thù địch đối với chúng tôi? Sự phẫn nộ của An Đức Hằng không chỉ là bởi vì chuyện nhà máy dệt, mộ phần của ông nội hắn tại Thanh vân trúc hải cũng bị phá hỏng, liên hệ một chuỗi các sự việc này lại với nhau, An Đức Hằng cho rằng không phải là trùng hợp, hắn cho rằng có người ở phía sau thao túng việc này, và đang chĩa mũi nhọn vào hắn.

Trên mặt Tả Viên Triêu vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt: An tiên sinh, chuyện nhà máy dệt chắc là hiểu nhầm thôi, công nhân không có tinh thần lĩnh hội thị lý, cho rằng sau khi lấy khu đất của nhà máy dệt đi, bọn họ sẽ thất nghiệp, bọn họ sẽ mất đi phương pháp mưu sinh, chuyện này là có liên quan tới việc chúng tôi lúc trước không làm tốt công tác khơi thông tư tưởng cho họ.

An Đức Hằng trong lòng cũng quy kết tất cả trách nhiệm lên chính phủ thành phố Giang Thành, nhưng vẫn phải tỏ vẻ khách khí cần thiết, hắn tự kiểm điểm, nói: Tôi đã không dự đoán đầy đủ về tình hình thực tế!”

Tả Viên Triêu thở dài, nói: Một nước hai chế độ, chế độ khác nhau sẽ quyết định góc nhìn vấn đề khác nhau, An tiên sinh vẫn chưa hiểu được hết về nội địa chúng tôi đâu.

An Đức Hằng vốn chỉ là khách khí, nhưng không ngờ Tả Viên Triêu lại dứt khoát đổ lại trách nhiệm lên người hắn, An Đức Hằng trong lòng bực bội tới cực điểm, công phu Thái Cực của quan viên nội địa hắn coi như là được kiến thức rồi, An Đức Hằng tuy không vui, nhưng ở trước mặt Tà Viên Triêu cũng không dám phát tác, nói khẽ: Thị trường Tả, việc này ông thấy nên làm thế nào đây?”

Trương Dương cười rất quan liêu, cán bộ Đảng cộng sản chúng ta không sợ khó khăn, khó khăn nhỏ cũng được, khó khăn lớn cũng được, cùng lắm thì ngồi xuống bàn bạc thôi, hắn ta chậm rãi nói: Chuyện này tôi đã giao cho phó thị trưởng Vu Tân Kiến phụ trách, hắn là phó thị trưởng phụ trách công nghiệp, sẽ nhanh chóng phối hợp với lãnh đạo khu Văn Uyên, đại biểu của nhà máy dệt, cùng với đại biểu của phía Hương Cảng các anh, ba phía ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, xem xem chuyện này có thể giải quyết hòa bình không.

An Đức Hằng hiểu rồi, Tả Viên Triêu tám chín phần mười không muốn giao du với kẻ xấu, Vu Tân Kiến chủ quản kinh tế công nghiệp, kinh tế dân doanh, chuyện này giao cho hắn cũng chẳng chê vào đâu được. An Đức Hằng còn có một chuyện, hắn đem việc mộ phần của ông nội mình ở núi Thanh Vân gặp phải sự đãi ngộ không công bằng nói cho Tả Viên Triêu nghe.

Trương Dương làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, bởi vì khai phá du lịch không thuộc phạm vi phân quản của hắn, hắn đối với tình hình cụ thể cũng không hiểu lắm, gật đầu nói: Để tôi tìm hiểu tình hình thực tế rồi sẽ cho anh một câu trả lời!

Văn phòng thị trưởng rất bận rộn, lúc này thư ký của Tả Viên Triêu tới thông báo việc cho hắn ta, An Đức Hằng cũng không tiện làm phiền lâu, liền cáo từ Tả Viên Triêu.

Vừa ra tới cửa thì nhận được điện thoại của Lâm Thành Vũ, chính là một đám dân làng đương địa lại chạy tới trước mộ của An đại hổ tử, kéo đổ không ít người đá ngựa đá, bốn dân công phụ trách trông coi công trình lăng mộ lại bị đánh cho một trận.

An Đức Hằng trong lòng bừng bừng tức giận, hắn gầm lên: Tôi không biết, người ký hợp đồng với tôi là anh, tiền công anh cũng lấy rồi, làm chậm trễ công trình thì tôi muốn anh phải bồi thường tất cả các tổn thất.

Lâm Thành Vũ cười khổ không thôi, nói: An tiên sinh, những người này đều là bọn vô lại trong xã Hắc Sơn tử, Diêm Vương dễ chọc mà tiểu quỷ thì khó chơi, tôi cũng bất lực rồi, hiện tại còn có một tờ giấy phạt ở trong tay nữa, ngài hay là lợi dụng mối quan hệ một chút đi, chỉ cần gọi điện thoại lên trên là bọn chúng sẽ không dám ngông nghênh như vậy nữa đâu!

An Đức Hằng tức giận gác điện thoại, nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho Tần Thanh. Cô ta nói rất rõ ràng: An tiên sinh, anh vì chuyện xây dựng mộ địa đã phá hoại hoàn cảnh tự nhiên của đương địa một cách rất nghiêm trọng, việc này hoàn toàn trái với kế hoạch khai phá của chúng ta đã vạch ra từ trước, tôi cần câu giải thích của anh, hơn nữa tôi hi vọng anh mau chóng sửa sai!

An Đức Hằng có chút không nén được giận, nói: Bí thư Tần, trước khi tôi đầu tư ở Xuân Dương các người đã nói thế nào? Bảo là sẽ nỗ lực hết sức để cung cấp cho chúng tôi tất cả điều kiện tốt nhất. Mà hiện tại, có người ngang nhiên phá hoại mộ phần của ông nội tôi, đánh nhân viên công tác của chúng tôi, chẳng lẽ chính phủ huyện ủy huyện Xuân Dương các cô có mắt mà không tròng à?

Giọng nói của Tần Thanh vẫn lạnh như băng, không tìm thấy một chút thần phần yếu kém nào ở bên trong: An tiên sinh có lẽ nên tự mình tới Thanh vân trúc hải mà xem, ngài đã vì người khác phá hoại phần mộ của ông nội ngài mà tức giận như vậy, chắc cũng sẽ hiểu được sự phẫn nộ của bách tính núi Thanh Đài, cũng hiểu được sự phẫn nộ của nhân dân Xuân Dương, núi Thanh Đài là thứ do tổ tiên lưu lại, bất kỳ ai phá hoại nó cũng đều là sự báng bổ đối với tổ tiên!

Nhưng trước khi tu sửa phần mộ tôi đã thông tri cho huyện lý các cô rồi!

Anh làm trái với phương án lúc trước, tôi đã truy cứu trách nhiệm của người phụ trách liên quan rồi! An tiên sinh anh cũng là con cháu của Xuân Dương, phá hoại Thanh vân trúc hải thì anh đồng thời cũng phá hoại kính ý đối với tổ tiên của mình đấy!

Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Bí thư Tần, cô đang thổi phồng ảnh hưởng của chuyện này đấy!

Tần Thanh lạnh lùng nói: Bất kỳ ai đều cũng từng phạm sai lầm, quan trọng là có thể nhận thức được mà sửa chữa sai lầm hay không. An tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể lấy ra sự thành ý của mình, chuyện này không đơn giản như anh tưởng tượng đâu! Tần Thanh nói xong câu này liền gác điện thoại, cô ta đã không cần giải thích với An Đức Hằng nữa rồi.

Trong ấn tượng của An Đức Hằng, đây đã là lần thứ hai Tần Thanh dập điện thoại với mình trong khoảng thời gian ngắn rồi. Điều này đối với hắn mà nói là rất không lễ mạo, hắn là người đầu tư của Xuân Dương, Tần Thanh thân là người lãnh đạo của Xuân Dương nên đối đãi với mình như đối đãi với khách quý chứ, mà Tần Thanh đột nhiên biểu hiện ra sự cường thế như vậy, tựa hồ như đang thông qua loại phương thức này để nói cho hắn biết, sự đầu tư của An gia bọn họ đối với Xuân Dương không hề có ý nghĩa trọng đại.

Đầu óc của An Đức Hằng dần dần tỉnh táo lại, hắn nghĩ tới chuyện cảnh khu chùa Nam Lâm, nghĩ tới núi Thanh Đài, liên hệ hai chuyện này lại với nhau, lại nghĩ tới tờ giấy phạt do Trương Dương tự tay ký, nhớ tới Trương Dương và một loạt những chuyện này đều có quan hệ mật thiết không thể tách rời, hắn đẩy tất cả trách nhiệm lên người Trương Dương, hắn cho rằng Trương Dương đang thông qua sức ảnh hưởng của bản thân mà tiến hành phản kích hắn.

Người có suy nghĩ này không chỉ một mình An Đức Hằng, An Ngữ Thần cũng cho rằng là như vậy, cô ta cho rằng chuyện mộ phần của ông cố của mình ở núi Thanh Vân bị phá hoại có quan hệ trực tiếp tới Trương Dương, tuy tới Giang Thành chưa lâu, nhưng cô ta đã cảm giác được quan hệ giữa Trương Dương và chú năm của mình rất không hòa hợp, có lẽ chính nguyên nhân này đã dẫn tới một loạt cái sự kiện phát sinh.

Trưởng phòng Trương, tôi lần này tới Giang Thành, là muốn hỏi chuyện phần mộ của tổ tiên tôi? Xin hỏi các anh luôn miệng nói sẽ bảo vệ quyền của người đầu tư, vì sao để mặc cho sơn dân đương địa phá hủy phần mộ của ông tôi?

Trương Dương nhếch môi, cười rất giảo hoạt, nụ cười như thế này ở trong mắt Hà Hâm Nhan lại rất có mị lực, nhung trong mắt An Ngữ Thần thì nụ cười này rất dễ ghét, cô ta hận không thể một quyền đấm vỡ mũi Trương Dương, đánh rụng răng hắn, nhưng cuối cùng vẫn không xuất thủ, bởi vì cô ta biết rõ mình đánh không lại người ta.

Trương Dương nói: Cô bé, cho các người tới đầu tư là để núi Thanh Đài được đẹp hơn chứ không phải là gọi tới để phá hỏng nó. Cô vẫn chưa nhìn thấy tình cảnh của Thanh vân trúc hải hiện giờ mà! Hắn từ trong túi lấy ra một tập ảnh, đây là hắn chụp Thanh vân trúc hải.

An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, cô ta nhìn rất chăm chú, vừa nhìn vừa không khỏi cắn môi dưới, trước khi xem ảnh cô ta không ngờ Thanh vân trúc hải lại bị phá hoại nghiêm trọng như vậy, con đường vào mộ đang được xây quả thực là quá chói mắt, giống như một con dao sắc mổ Thanh vân trúc hải ra làm hai vậy. Người chưa từng tự mình tới ngắm Thanh vân trúc hải thì không thể cảm nhận được cái đẹp của nó, An Ngữ Thần nhìn tập ảnh Trương Dương đưa, đột nhiên mất đi sức mạnh để trách hỏi Trương Dương.

Trương Dương nói: Tiền mà An gia các người đầu tư vào núi Thanh Đài quả thật là không ít, nhưng có một điều các người phải hiểu thật rõ, các người khai phá núi Thanh Đài không chỉ là để giúp quê nhà, tạo phúc cho người dân, mà cũng là bởi vì lợi nhuận sau này mà các người có thể nhận được từ núi Thanh Đài, tôi không tin các người lại cao thượng tới mức đem tiền cho không Xuân Dương. Lão bách tính Xuân Dương không phải là không biết cảm ơn, nhưng cô nhìn những bức ảnh này xem, để xây mộ cho tổ phụ của cô, mà phá hỏng đi tài phú lớn nhất mà tổ tiên lưu lại cho bách tính núi Thanh Đài, hành vi của các người không phải là rất ích kỷ, không phải là xúc phạm tới giới hạn cuối cùng mà lão bách tính có thể chịu đựng được ư?

An Ngữ Thần lí nhí nói: Có lẽ trong thao tác cụ thể tồn tại một số vấn đề, có điều chúng ta có thể thương lượng giải quyết, không cần phải dùng phương thức cấp tiền như vậy.

Trương Dương phớt lờ, hắn làm ra vẻ rất vô tội, nói: Chuyện phá hỏng phần mộ không liên quan gìi tới tôi cả, còn tờ giấy phạt đó, tôi thừa nhận là do tôi viết, tôi ở cục bảo vệ môi trường và cục du lịch hoạt động một chút, viết tờ giấy phạt đó, lệnh cho bọn họ phải đình công! Trương đại quan nhân làm ra vẻ dám làm dám chịu.

An Ngữ Thần nói: Chuyện này tôi sẽ thương lượng giải quyết với chú năm, Trương... sư phụ! Sau khi biết rõ chuyện này, An Ngữ Thần thôi tức, lại khôi phục lại cách xưng hô trước kia đối với Trương Dương.

Trương Dương cười nói: Có câu là lý giải vạn tuế, kỳ thực tôi là muốn giúp đỡ An gia các ngươi, quan hệ giữa tôi và An lão tốt như vậy. tôi cũng muốn tạo ra hoàn cảnh đầu tư tốt nhất cho các ngươi. Thằng ôn này giả bộ làm người tốt, tất cả chuyện này đều là hắn chọc ra, lúc này lại bắt đầu giả bộ làm người tốt. Có điều hắn không hề thấy phản cảm với Ân lão và An Ngữ Thần, cũng không phải là cố ý nhắm vào An gia của bọn họ, ai bảo An Đức Hằng đắc tội với hắn, ngươi có thể làm một thì ta có thể làm mười lăm.

An Ngữ Thần tin tưởng câu nói này cùa Trương Dương, dẫu sao thì lúc trước Trương Dương vì kéo An gia tới đầu tư đã phải bỏ ra nỗ lực rất lớn, quá trình đó, An Ngữ Thần là tận mắt nhìn thấy.

Trương Dương nói: Nói thật lòng, tôi có chút không vừa mắt chú năm cùa cô!

Khóe miệng An Ngữ Thẩn cong lên, nói: Anh không vừa mắt chú năm của tôi chẳng phải là bởi vì Tần Thanh ư, chú ấy khiến anh cảm thấy có uy hiếp!

Bằng vào hắn ư? Trương đại quan nhân khinh thường nói, thầm nghĩ lão tử sớm đã giành được cả thể xác lẫn tâm hồn của mỹ nhân bí thư rồi, An Đức Hằng hành ngươi ngay cả tư cách hít bụi ở phía sau ta cũng không có.

Chú năm của tôi có điểm nào kém hơn anh?

Trương Dương cười nói: Cô bé, tôi là nhìn không vừa mắt bộ dạng tự coi mình là cao thâm của An gia các người, đầu tư là như vậy, làm người cũng như vậy, núi Thanh Đài là con gái của Hoàng Đế, không lo không gả được chồng, các người không tới đầu tư thì tự sẽ có người khác tới đầu tư thôi, chú năm của cô chẳng qua là tốt số được sinh ra trong gia đình đại phú đại quý, thế mà cả ngày bầy ra bộ dạng nhân sĩ thành công, có tiền thì hay lắm à? Có biết cái quan trọng nhất của con người là gì không? Là phẩm đức đó!”

Anh có phẩm đức ư? An Ngữ Thần không nhịn được mà đối chọi không khoan nhượng với hắn.

Trương Dương mỉm cười, nói: Phẩm đức của tôi không tồi, ít nhất thì cũng thẳng thắn vô tư? Trước giờ không chơi trò âm mưu quỷ kế!

Đó là anh không biết chơi, không có bản sự đó thôi!” Khi An Ngữ Thần nói câu này, điện thoại của cô ta reo chuông là ông nội của cô ta gọi. Cô ta đứng dậy bước ra chỗ khác nghe điện thoại, xem ra đối với Trương Dương cũng có lòng đề phòng, có những việc không muốn để hắn nghe thấy.

Nhân viên phục vụ bưng rau trộn đến, Trương Dương đặc biệt chọn Nhất gian ngư quán của hồ Nhã Vân, nơi này cũng là một trong những cửa hàng ăn đặc sắc nhất của hồ Nhã Vân, bình thường sinh ý rất khá, nếu không phải là đặt trước thì sẽ không có chỗ, bọn Trương Dương hôm nay rất may mắn, vừa hay có khách hủy bàn.

Thức ăn của Nhất gian ngư quán lấy cá làm chủ, bốn món rau trộn, hai món mặn và hai món chay, màu sắc và hương vị đều khá, Trương Dương gọi một két bia, Hà Hâm Nhan cầm lẩy hai chai, không cần dùng mở bia, kề hai miệng chai vào nhau rồi nhẹ nhàng bật nắp, trò này cô ta đã học được khi đi tiếp thị bia, Trương Dương nhìn thấy mà luôn miệng khen hay.

An Ngữ Thần ở bên ngoài nghe điện thoại một lúc, cô ta kể lại tình hình mà mình vừa biết lại cho ông nội.

An Chi Viễn sau khi nghe sau, nói một câu rất đơn giản: Nói với chú năm của con... khai phá... khai phá cảnh khu sau này do con phụ trách...

Ông? An Ngữ Thần rất kinh ngạc.

An Chí Viễn ho một tiếng, nói: Báo ứng, báo ứng! Chuyện mộ bị phá hủy... đừng có tiếp tục truy cứu nữa... An lão gia tử sau khi trải qua trận huyết án gia đình này, biến thành rất tin vào số mệnh, ông ta cho rằng tất cả những gì xảy ra hiện tại đều là trả nợ cho những oan nghiệt mà năm đó An gia đã tạo ra.

An Ngữ Thần trên đường quay về chỗ người đã chạm mặt một người quen, kể ra cô ta và đối phương còn từng giao thủ với nhau, người đó là Điền Bân, con trai của cục trưởng cục công an Giang Thành Điền Khánh Long, hiện giữ chức đại đội trưởng đại đội điều tra hình sự cục công an huyện Xuân Dương, Điền Bân không ngờ lại gặp An Ngữ Thần ở đây, tình cảnh lúc đó hắn dẫn người tới Ái Thần bắt mại dâm, An Ngữ Thần giận dữ đứng lên, bức hắn phải xin lỗi vẫn còn sờ sờ trước mắt, Điền Bân cũng coi chuyện đó là đại sỉ nhục trong đời mình.

An Ngữ Thần lạnh lùng nhìn Điền Bân, cô ta không có một chút ấn tượng tốt nào với tên cảnh sát này, cứ đứng ở giữa đường không hề có ý tứ nhường đường.

Thân là nam tử hán, Điền Bân vẫn có được khí độ tối thiểu, hắn mỉm cười, tránh sang một bên, nhường An Ngữ Thần đi trước, trong lúc nhìn đường, hắn vô thức nhìn ra xung quanh, đây không phải là đang quan sát tội phạm, mà là hắn cho rằng chỗ nào có An Ngữ Thần thì chỗ đó sẽ có Trương Dương, quả nhiên là vậy, hắn thấy Trương Dương đang cùng một cô gái xinh đẹp học mở bia.

Có lẽ là cảm giác được ánh mắt cùa Điền Bân, Trương Dương quay đầu lại, nhìn thấy Điền Bân hắn cười cười, năm trước tuy có rất nhiều khúc mắc với Điền Bân, nhưng dẫu sao thì quan hệ giữa Trương Dương và cha hắn là Điền Khánh Long cũng không tồi, Điền Khánh Long cũng nhiều lần giúp đỡ hắn, nể mặt Đường Khánh Long, Trương Dương cũng bỏ qua ý định tiếp tục làm kẻ địch với Điền Bân. Hắn rất lịch sự gật gật đầu, Điền Bân cũng chào hỏi Trương Dương.

Sau đó thì quay người lên lầu, một người trẻ tuổi rất phong độ từ phía sau đuổi theo hắn, tay phải đặt lên vai Điền Bân. Điều Bân quay người lại cười nói: Gia Dũng, thằng ôn cậu sao giờ mới tới. đám bạn học cũng đều đang đợi cậu đây! Người tới chính là Hứa Gia Dũng, bạn học cũ kiêm đồng bọn cùa Điền Bân, Hứa Gia Dũng hôm nay vừa tới Giang Thành để thăm bà ngoại và cậu của hắn đang ở Giang Thành, thuận tiện tới thăm bọn bạn cũ.

Hai người đi được mấy bước thì Hứa Gia Dũng cười nói: Sao? Gặp người quen à?

Điền Bân nói khẽ: Trương Dương, người mà tôi lúc trước từng nhắc đến với cậu đấy!

Hứa Gia Dũng hơi ngây người, từ từ quay đầu lại, ánh mắt ở trong không trung chạm nhau với Trương Dương, trong thời gian ngắn ngưng đọng lại ở đó, sau đó thì Trương Dương mỉm cười trước, lộ ra hàm răng trắng bóc và chỉnh tề.

Hứa Gia Dũng cười cũng rất thân thiện và ấm áp, nhưng khi hắn cười thì ánh mắt lại không hề có một chút biểu cảm nào, khiến người ta cảm thấy hắn có một loạn tâm cơ và bụng dạ không tương xứng với tuổi, loại người này rất khó bị cảm tình chi phối.

Hứa Gia Dũng không ngờ lại dừng bước, chủ động đi tới chỗ Trương Dương, đưa tay ra nói: Trương Dương phải không? Xin chào, tôi là Hứa Gia Dũng!

Trương đại quan nhân trước giờ không bao giờ để mất phong độ trước mặt người khác, hắn đứng dậy rất nhiệt tình bắt tay với Hứa Gia Dũng, thuận tiện quan sát Hứa Gia Dũng đang đứng trước mặt một chút. Đây chính là con trai của Hứa Thường Đức, thằng ôn được Tưởng Tâm Duệ chọn làm con rể tương lai! Trong từ điển của Trương đại quan nhân, Hứa Gia Dũng là đối tượng được chọn để hắn đả kích. Tuy hắn không quen Hứa Gia Dũng, nhưng vì duyên cớ Tả Hiểu Tình, Hứa Gia Dũng sớm đã bị hắn liệt vào hàng ngũ đối thủ! Trên thế giới này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ! Có điều năng lực khống chế bản thân hiện tại của Trương Dương đã có tiến bộ vượt bậc, hắn mỉm cười, nói: Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?

Hứa Gia Dũng gật đầu, nói: Quả thật là chưa, có điều tôi ở nước Mỹ thường nghe Hiểu Tình nhắc tới anh! Hứa Gia Dũng nhìn thì là vô ý nói ra câu này, nhưng trên thực tế hắn là đang đả kích nội tâm của Trương Dương một cách rất khéo léo, địa điểm là nước Mỹ, xưng hô là Hiểu Tình, chỉ hai điểm này thôi đã đủ để Trương đại quan nhân nhớ da diết một trận rồi, tâm tình lúc ăn cơm tối nay khẳng định sẽ không được tốt.

Trương Dương từ trong ánh mắt thâm thúy của đối phương đã ý thức được mục đích của hắn, thằng nhãi này là đang khéo léo đả kích mình đây. Hứa Gia Dũng rõ ràng là đang đả kích đúng bộ phận yếu nhất trong lòng hắn, con mẹ nó, thằng ôn này đúng là âm hiểm thật. Trương Dương ung dung nói: Rất lâu rồi tôi cũng không liên hệ với cô ấy, chuyện trước đây tôi sắp quên mất rồi... Phản kích, thằng ôn này cũng không phải là hạng tốt lành gì, câu này nói là hơi có chút mập mờ khó hiểu, ngay cả Điền Bân ở bên cạnh cũng có chút nghe không nổi nữa, nghe như thằng nhóc này đang làm ô uê danh tiết của em họ mình.

Hứa Gia Dũng cười nói: Lần này khi về nước, Hiểu Tình còn đặc biệt nhắc tới anh, nói có cơ hội thì chúng ta có thể làm bạn bè!

Trương Dương trong lòng như có bình ngũ vị bị lật đổ, chua ngọt đắng cay mặn, phúc tạp vô cùng! Nhưng biểu tình trên mặt thì vẫn rất hờ hững thản nhiên: Có cơ hội, tôi sẽ tới nước Mỹ thăm cô ấy, có một số chuyện cũng khó mà quên được...

Hứa Gia Dũng cười ha ha, gật đầu rồi lắc mạnh tay Trương Dương, nói: Không quấy rầy các anh nữa, tôi có hẹn với bạn cũ, hôm khác rảnh rỗi cùng nhau uống rượu nhé! Quay người đi, nụ cười của Hứa Gia Dũng ở trên khóe miệng dần dần biến mất.

Trương Dương mỉm cười ngồi về chỗ của mình, phát hiện Hà Hâm Nhan và An Ngữ Thần đều đang nhìn mình, Trương Dương cười nói: Vì sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì à?

An Ngữ Thần cười rất âm hiềm, vẻ âm hiểm hiếm thấy ở những cô gái trẻ: Nói đi, anh cùng với Hiểu Tình đó trước đây có gì?”

Hà Hâm Nhan cười khúc khích, nói: Em nhìn ra rồi, hắn là tình địch của anh!

Trương Dương nhíu mày, nói: Tôi phát hiện ra rồi, chỉ số thông minh của hai cô là kẻ tám lạng người nửa cân, con mẹ nó thật là lực lượng ngang nhau mà!

Hai cô gái đồng thời trừng mắt lên: Nói gì hả?

Trương Dương cười nói: Có thể được ngồi ăn cơm cùng với hai cô gái thông minh như thế này là phúc khí mà tôi đã tu từ kiếp trước. Nào, chúng ta uống rượu đi, cạn chén vì những việc xưa!

Cạn chén! Hứa Gia Dũng cùng với đám bạn học của hắn đồng thời nâng chén, hắn ngửa mặt lên uống cạn rượu trắng trong chén, mỉm cười nói: Hồ Nhã Vân vẫn đẹp như xưa, nhưng Giang Thành thì lại không có biến hóa gì, so với sự phát triển của Đông Giang thì hơi chậm!

Điền Bân cười ha ha nói: Cậu nói vậy chẳng khác nào là trực tiếp công kích ông già của cậu, đừng quên tỉnh trưởng Hứa của chúng ta trước đây là bí thư thị ủy Giang Thành!

Hứa Gia Dũng cười nói: Cha tôi cũng không phải là vĩ nhân, thành tích thì phải khẳng định, sai lầm cũng phải đối diện, dạng cán bộ như vậy mới là cán bộ tốt của Đảng! Mọi người đều đồng thời bật cười vì những lời nói của hắn.

Cậu thanh niên da ngăm đen đậm người ngồi ở bên tay phải Hứa Gia Dũng tên là Viên Lập Ba, là con trai nhỏ của phó thị trưởng được phân quản nông nghiệp ở Giang Thành Viên Thành Tích, hắn xuất thân từ tập võ, là đệ tử thân truyền của Lương Bách Xuyên của hiệp hội Hình Ý quyền Giang Thành, cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi, trong đám bạn học, hắn cũng là một người có tính tình thô bạo hiếu chiến nhất, chính bởi vì vậy cho nên Viên Thành Tích mới để hắn lựa chọn tập võ từ nhỏ, hi vọng có thể dùng quy củ võ lâm để ước thúc đứa con trai dễ xung động này. Trên thực tế, Viên Lập Ba sau khi theo Lương Bách Xuyên tập võ, tính tình quả thật là cũng bớt nóng nảy hoa trước nhiều, hiện tại cũng bình hòa hơn nhiều. Hiện tại ở Giang Thành mở một công ti vận chuyển hàng hóa, sinh ý cũng rất khá. Võ lâm và giang hồ trước giờ đều quan hệ chặt chẽ, sư huynh đệ của Viên Lập Ba ngư long hỗn tạp, hắn trên hắc đạo ở Giang Thành cũng quan hệ rất rộng, có điều bình thường luôn biết chừng mực, trước giờ chưa từng làm ra chuyện phạm pháp. Hắn vừa rồi cũng nhìn thấy cảnh Hứa Gia Dũng và Trương Dương chào hỏi nhau, lúc uống rượu với Hứa Gia Dũng, hỏi khẽ: Hắn là Trương Dương à?

Hứa Gia Dũng cười nói: Không ngờ tên Trương Dương này ở Giang Thành cũng nổi tiếng như vậy!

Điền Bân bĩu môi khinh thường, nói: Nghe nói cha nuôi của hắn là phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, bí thư Tần của huyện Xuân Dương cũng có quan hệ không tồi với hắn, nếu không dựa vào nhiều quan hệ như vậy, làm sao mà lên nhanh thế được! Hắn thủy chung vẫn mang lòng phàn cảm đối với Trương Dương.

Hứa Gia Dũng ồ khẽ một tiếng, trong đầu bắt đều tính toán, đối với hành động hành vi của Trương Dương, hắn cũng biết rất nhiều, ở Đông Giang, hắn rõ ràng cảm thấy được sự bực bội và thống khổ của cha mình, giữa cha con có rất nhiều lời là không thể nói ra được, nhưng không có nghĩa rằng Hứa Gia Dũng không biết một số chuyện của cha mình, hắn sớm đã biết sự tồn tại của Hải Lan, bởi vì mẹ bại liệt nhiều năm, hắn đối với sự lựa chọn của cha mình cũng biểu lộ ra vẻ thấu hiểu, nhưng về sau nghe thấy có sự mập mờ giũa Hải Lan và Trương Dương, hắn cảm thấy sỉ nhục thay cho cha mình, hắn cho rằng Trương Dương đang sỉ nhục cha mình. Hắn ở nước Mỹ đã từng gặp Tả Hiểu Tình, với trí tuệ của Hứa Gia Dũng, không khó cảm thấy sự lãnh đạm và bài xích của Tả Hiểu Tình đối với mình, về sau hắn mới biết nguyên nhân căn bản tạo thành loại tình huống này chính là Trương Dương, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, một thằng ôn con về mặt nào cũng thua kém hắn, không ngờ trước sau lại vũ nhục hắn và cha hắn, loại cừu hận này đã tích rất sâu.

Viên Lập Ba nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy Trương Dương và hai cô gái xinh đẹp đang oẳn tù tì uống rượu, thẳng nhãi này tựa hồ như đang rất hưng phấn.

Viên Lập Ba nói khẽ: Tôi nghe sư huynh nhắc tới hắn, nghe nói công phu của hắn rất khá!

Điền Bân cười nói: Cậu không phải xưng là đánh khắp Giang Thành không địch thủ ư? Có gan đánh thử với hắn không? Hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Không ngờ Viên Lập Ba lại gật đầu, nói: Tôi nhất định sẽ lĩnh giáo một chút

Hứa Gia Dũng nâng chén lên, chủ động chạm cốc với Viên Lập Ba: Viên tử, tâm tình của tôi hôm nay rất không tốt!

Viên Lập Ba cười nói: Có cần tôi giúp không?

Hứa Gia Dũng gật đầu nói: Tôi rất muốn thấy hắn phải bẽ mặt! Con người ta bất kể là tu dưỡng cao bao nhiêu, bằng cấp cao thế nào, nhưng có một số chuyện vẫn không nhịn được tức, trong mắt Hứa Gia Dũng, Trương Dương chính là một tên lưu manh, phương pháp trút giận tốt nhất đối với lưu manh chính là dùng thủ đoạn đồng dạng, dùng thủ đoạn trực tiếp nhất.

Viên Lập Ba mỉm cười đứng dậy, móc điện thoại ra: Coi như là quà gặp mặt tôi tặng cho bạn cũ đi!

Điền Bân nhíu mày, nói: Các cậu nói cái gì vậy? Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả!”

/2583

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status