Y Đạo Quan Đồ

Chương 17 - Hồng Nhan Họa Thủy

/2583




Tạ Chí Quốc suýt nữa thì rút súng ra, thanh âm cực kỳ giống bị người mưu sát.

Sở Yên Nhiên mặt cười vẫn hồng, trong lòng cực hận Trương Dương, trên mặt nhưng còn muốn làm ra vẻ áy náy: Vết thương bỗng nhiên đau...

Tạ Chí Quốc gật đầu, lại không biết đối với cô hắn trơ mắt nhìn Trương Dương đưa cô ra một cách khó khăn.

Sự tình trải qua nếu đã rõ ràng, cảnh sát thành phố Kinh Sơn cũng sẽ không có cùng thôn Thanh Hà đối kháng. Lưu Truyện Khôi xua tan thôn dân, Trương Dương tự mình đem Sở Yên Nhiên nâng tới xe jeep, đợi được Sở Yên Nhiên ngồi xong, Trương Dương đem cái quần của nàng cũng nhét vào bên cạnh người cô, mặt Sở Yên Nhiên vẫn đang hồng hồng, nhìn hai mắt Trương Dương thần tình phức tạp, thấy bốn bề vắng lặng, Trương Dương nói: Tôi biết cô trong lòng rất hận ta, cứ như vậy đi, cho cô mắng chửi vài câu thoải mái!

Khuôn mặt Sở Yên Nhiên nghiêm túc, vẻ mặt có thể lạnh băng như thủy tinh nghiền nát, thản nhiên cười nói: Tôi mặc kệ ông!

Trương Dương chỉ chỉ của nàng chân trái: Tôi đã nối xương cho cô khác hẳn so với các trường hợp bình thường, cái thanh nẹp này trong bảy ngày đừng cho bọn họ động vào, còn có... Trương Dương lấy ra hé ra giấy trắng, mặt trên viết cách phối hợp các loại thuốc trị thương: Sau khi trở về bốc thuốc, dựa theo mặt trên đơn thuốc đã nói rõ, không có gì bất ngờ xảy ra, trong một tháng hẳn là có thể tốt, không ra hai tháng thì có thể khôi phục giống như trước, nếu như cô không theo lời dặn của bác sĩ, thành người què, ta cũng không chịu trách nhiệm.

Sở Yên Nhiên chăm chú gật đầu, tiếp nhận phương thuốc từ tay Trương Dương nhìn một chút, sau đó cẩn thận cất đi.

Tạ Chí Quốc đã đi tới: Yên Nhiên, chuẩn bị cho tốt chưa?

Biết ly biệt sắp tới, trong lòng Sở Yên Nhiên bỗng nhiên không hiểu vì sao cảm thấy trống trải.

Trương Dương cười cười, cô đóng lại cửa xe, Sở Yên Nhiên tay thò ra cửa xe: Này! Trương Dương! Ý bảo hắn đem cái lỗ tai gần lại đây.

Trương Dương tiến gần đến, Sở Yên Nhiên ghé tai chỉ có hai người có thể nghe được tiếng nói: Khoản đấy, tôi sớm muộn gì sẽ tính toán với ông!

Cô nói gì cơ? Trương đại quan nhân giả bộ không nghe thấy.

Sở Yên Nhiên nhịn không được nở nụ cười, trông cô giống như một đóa hoa trà nở rộ trong gió.

Nhìn ba xe cảnh sát nối đuôi nhau rời đi, cảm xúc sâu nhất chính là Đỗ Vũ Phong, từ tối hôm qua đến bây giờ, trong lòng như có áp lực lớn bằng ngọn núi đè lên hắn. Trên đời này sự tình xảy ra thường thường ngoài dự tính của con người, không ai nghĩ rằng chuyện lại xảy ra phức tạp như thế. Chớp mắt mọi thứ lại trở nên bình yên, trong đầu hắn chỉ có một cái ý niệm chính là cảm tạ, trước đây Đỗ Vũ Phong là một người theo chủ nghia vô thần, nói đến cảm tạ thì người đầu tiên hắn cảm tạ chính là Trương Dương. Nếu như đều không phải Trương Dương đem Sở Yên Nhiên từ vách núi trở về, nếu như đều không phải Trương Dương tối hôm qua chữa trị vết thương, đương nhiên cụ thể xảy ra cái gì, trong đầu mỗi người đều diễn dịch ra vô số phiên bản, duy nhất khẳng định chính là kết quả tiểu Trương chủ nhiệm đi qua cả đêm khổ cực công tác rốt cục cảm hóa Sở Yên Nhiên, làm cho Sở Yên Nhiên tự nhiên che giấu toàn bộ sự việc, không có truy cứu trách nhiệm hắn gây ra họa, Đỗ Vũ Phong không thể không may mắn, may mắn có thừa hắn không thể không nhớ đến tiểu Trương chủ nhiệm thật là một người tốt.

Nói đến Trương Dương đối với Đỗ Vũ Phong cảm động đến rơi nước mắt, người lạnh run.

Anh Đỗ, nghe tôi này, anh đã trở thành một người đàn ông trững trạc rồi đừng để người khác trông thấy uỷ mị quá biết không? Tôi còn phải hoảng sợ!

Cảm ơn anh! Đỗ Vũ Phong chân thành tha thiết nói.

Trương Dương lại rùng mình một cái: Được rồi! Lúc đó, đừng nói lấy thân báo đáp nghìn vạn lần, tôi không thích như thế!

Đỗ Vũ Phong lông mày rậm nhăn lại, miệng rộng cũng mở: Nếu phải chết! Anh bảo chết cũng phải làm!

Công tác kiểm tra thôn Thanh Hà kết thúc hoàn hảo, tuy rằng có thể trải qua chuyện này làm cho tổ công tác nhận thức được sức chiến đấu mạnh mẽ của dân chúng, cùng năng lực lãnh đạo của Lưu bí thư chi bộ, Trương Dương cũng bỏ đi đem kế hoạch hoá gia đình công tác rơi vào ý niệm trong đầu, không vì cái gì khác, Trương chủ nhiệm cũng là thân thể phàm thai, lăn qua lăn lại như thế khiến người ta cũng mệt mỏi.

Tuyên truyền cán sự Chu Xuyên từ khi lên xe liền nói thao thao bất tuyệt, phảng phất ngày hôm nay buổi sáng sự tình là hắn tự mình trải qua, chính mình luôn mồm nhắc lại hai câu. Ngược lại ba gã trực tiếp tham dự đều trở nên trầm mặc ít lời, Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương không nói lời nào đó là bởi vì bọn họ rõ ràng tâm như gương sáng, phó hương trưởng Quách Đạt Lượng cũng không nói lời nào là bởi vì trong lòng phiền muộn, ai nấy đều biểu hiện uy phong, chính mình vừa ra khỏi cửa đã bị cảnh sát bắt, chuyện này không bao lâu sẽ truyền khắp quê nhà, nói vậy sẽ trở thành trò cười cho người dân lúc rảnh rỗi.

Đỗ Vũ Phong lưu ý tới Quách phó hương trưởng sắc mặt tối tăm trầm thấp, liền chủ động xua tan sự trầm mặc nói: Quách phó hương trưởng, tiếp theo trạm chúng ta đi nơi nào?

Quách Đạt Lượng ỉu xìu nói: Trước đều không phải mọi kế hoạch xong rồi? Mấy ngày nay mọi người khổ cực, mấy người chúng ta ra thị trấn, ăn uống rượu hát hò gì đó đi! Theo như lời Quách phó hương trưởng, bọn họ tại hai ngày sau tìm ra tùng hoa giang và tiểu diện bao, liên tục kiểm tra mười người trong thôn, bình quân mỗi ngày năm người, công tác như vậy hiệu suất cao làm cho thán phục, đồng thời cũng đã định trước bọn họ kiểm tra công tác chỉ có thể là qua loa. Quách phó hương trưởng tâm tình rất rầu rĩ, mỗi khi tới một chỗ luôn luôn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sở dĩ hắn cũng muốn sửa đổi vẻ mặt ôn hoà, tác phong làm việc. Hầu như mỗi lần tới một chỗ liền phát ra một trận tính khí nòng nảy. Bầu không khí như thế, tổ công tác rất khó kế tục bảo trì.

Buổi chiều rốt cục bọn họ hoàn thành kế hoạch, phải nói là vượt mức hoàn thành, nguyên bản kế hoạch kiểm tra thôn trang đã kiểm tra mười một người. Ai cũng vất vả mệt mỏi, năm thành viên tổ công tác đưa tùng hoa giang tiểu diện bao lôi một lần nữa quay trở về cửa hương trấn phủ.

Nếu nói đến thu hoạch, thu hoạch lớn nhất hẳn là Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương, bọn họ trong lúc đó cố tình đi qua thôn Thanh Hà, sự kiện đột nhiên tăng mạnh, Đỗ Vũ Phong đã coi Trương Dương như bằng hữu và trên hơn cả là ân nhân.

Tôi đi chuẩn bị xe! Sẽ quay lại tới đón anh đi nhà của tôi hát tửu! Đỗ Vũ Phong hướng về phía Trương Dương, hắn đang muốn xuống xe thì nghe được tiếng nói.

Trương Dương tại hắc giả sơn hương là người cô đơn, quay về với chính nghĩa cũng một có chỗ tốt, khoái chí gật đầu: Được, tôi sẽ tắm rửa tại khách sạn chờ anh!

Quách Đạt Lượng tâm tình đang có chút xoay chuyển theo chiều hướng tốt lên, xị mặt đi hướng phòng làm việc của mình.

Chu Xuyên cũng vội vã hướng lên lầu ba chạy đi, thừa dịp hương chính phủ còn chưa tan tầm, hắn muốn trước đầu tiên đón bí thư cùng hương trưởng quay về tổ công tác triển khai tình hình.

Lão tôn đầu từ phòng thường trực nhô đầu ra: Tiểu Trương chủ nhiệm, đã trở về!

Trương Dương cười gật đầu, rớt ra một túi trong tay, từ đó lấy ra một bao hồng trà, ném cho hắn, đây là quà Trương Dương khi công tác kiểm tra tại thôn Thanh Hà. Bí thư chi bộ thôn tặng tổ công tác, mỗi người một cây, đối với Trương đại quan nhân mà nói, quang minh chính đại nhận quà là lần đầu tiên.

Lão tôn đầu vui mừng tiếp nhận bao hồng trà, trong lòng đối với tiểu Trương chủ nhiệm càng thêm tôn kính, phát hiện ánh mắt Trương Dương nhìn mình chằm chằm bưu cục đối diện. Lão tôn đầu chỉ vào bưu cục trên lầu: Cái trạm tín hiệu trung chuyển ở đâu kia, nghe nói tháng tới đài tín hiệu có thể bao trùm đến nơi đây.

Đối với Trương Dương một người tuyệt đối cần đến tin tức. Hai ngày trước, bản thân còn lo lắng ngôn ngữ tiếng Trung.

Trương Dương móc ra mười đồng tiền giấy: Lão tôn, sáng mai giúp ta mua hai con gà, ta trở về thành xem người dùng!

Không dùng hết nhiều như vậy, không dùng đến nhiều như thế! Lão tôn xua tay.

Trương Dương cười nhét vào tay hắn: Cho ngươi tham ô đấy, nhiều thì trả lại ít thì bù vào, nhớ kỹ, nhất định chọn tốt nhất!

Trương chủ nhiệm chỉ cần yên tâm! Lão tôn đầu đánh cam đoan.

Lúc này, trên lầu hương chính phủ có người gọi tên Trương Dương, Trương Dương ngẩng đầu thấy Cảnh Tú Cúc đứng ở cửa ban công lầu ba bí thư đảng uỷ, Trương Dương cười gật đầu, bước đi đến.

Đi tới trước mặt Cảnh Tú Cúc ngọt ngào kêu một tiếng chị Cảnh. Cảnh Tú Cúc hôm nay tự nhiên vẫy gọi Trương Dương, trên cổ có cái khăn quàng cổ màu hồng, có vẻ xinh đẹp, cô chỉ chỉ về cửa phòng làm việc đảng uỷ phòng làm việc: Vương bí thư gọi cậu đấy!

Trương Dương thế mới biết Cảnh Tú Cúc chẳng qua chỉ truyền lời, hướng Cảnh Tú Cúc gật đầu, đi tới trước phòng làm việc đảng uỷ gõ gõ cửa.

Tiếng Vương Bác Hùng vang lên: Vào đi!

Trương Dương đẩy cửa đi đi vào, vẻ mặt dáng tươi cười nói: Vương bí thư!

Vương Bác Hùng buông bút máy trong tay, chỉ chỉ hai bên trái phải sô pha: Đã trở về rồi à, cậu ngồi đi! , phía sau bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ, một người nho nhỏ chính là chủ nhiệm Kế Sinh Bạn Trương Dương là không có khả năng làm cho Vương Bác Hùng tiếp đãi như vậy.

Trương Dương cũng khách khí với hắn, ngồi tại sô pha: Vương bí thư tìm tôi có việc gì ạ? Hắn nghĩ Vương Bác Hùng có thể muốn hỏi một chút tình hình tổ công tác lần này xuống nông thôn công tác, trong bụng đã bắt đầu hình thành câu đối đáp.

Vương Bác Hùng cười cầm lấy hồ sơ: Tiểu Trương à, tôi xem qua hồ sơ của cậu, nguyên lai cậu sẽ là đảng viên, cần viết một cái đơn xin kết nạp đảng, tôi dự định đề cử cậu kết nạp đảng!

Trương Dương nhất thời cảm giác có phải đại vận đã đến rồi hay không, vừa mới trở lại quê nhà chuyện tốt lại đến liên tiếp rơi vào đầu mình, đây không phải nằm mơ chứ? Kết nạp Đảng tồn tại trong Trương Dương cực kỳ thần thánh, không nghĩ rằng bản thân cũng đã đi tới trước cửa Đảng.

Vương Bác Hùng từ trên bàn lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu hồng tháp sơn, Trương Dương tay chân lanh lẹ châm lửa, giúp hắn đem châm điếu thuốc. Tiến nhập quan trường, mí mắt Trương Dương cũng bắt đầu thẳng tắp lên.

Vương Bác Hùng rút một bao thuốc, lại cầm lấy hộp thuốc lá hướng đưa cho Trương Dương.

Dạ không! Trương Dương khoát tay áo, một lần nữa trở lại sô pha ngồi xuống.

Thanh niên mà không hút thuốc lá là cực tốt! Vương Bác Hùng tràn đầy cảm khái thở ra một hơi: Trước đây, tôi cũng không hút, thế nhưng công tác áp lực quá lớn, muốn tìm một loại phương pháp thư giãn áp lực, cho nên mới bắt đầu hút thuốc, ai nghĩ thành ra thế này, giờ lại không bỏ được.

Trương Dương ngẫm lại làm quan không thể như vậy mười phần đều phải hút thuốc do áp lực lớn, ha hả nở nụ cười.

Vương Bác Hùng nói: Tôi sẽ đề cử cậu kết nạp Đảng. Ngày đó, buổi tối sự kiện cháy tại trường tiểu học Hồng Kỳ, cậu biểu hiện rất tốt, phấn đấu quên mình, người đầu tiên nhảy vào cứu hoả, tinh thần như vậy có thể không làm ... đảng viên thất vọng mà rất tự hào.

Trương Dương sửng sốt, trên đời này chuyện có thể làm cho Trương đại quan nhân mơ hồ không nhiều lắm, có thể Vương bí thư câu nói đầu tiên đạt được hiệu quả, Trương đại quan nhân trong đầu cấp tốc phóng trở lại, ngày đó buổi tối chính mình chạy tới trường tiểu học Hòng Kỳ, lửa đã khống chế được, mình căn bản là vẫn bàng quan, cũng không có hành động cứu hoả, càng chưa nói tới cái gì phấn đấu quên mình, người đầu tiên nhảy vào đám cháy, có thể rất nhanh Trương Dương liền minh bạch, cảm tình cái này gọi là kết nạp đảng, Vương bí thư cầm bút vung lên, không có gì căn cứ mà lại ghi nhận một anh hùng cứu hoả, bội phục, bội phục!

Quá bội phục, Trương Dương cũng minh bạch, người ta tự ban cho mình thi ân, mình cùngVương Bác Hùng không thân chẳng quen, người ta dựa vào cái gì giúp mình tốt đến kỳ lạ, ban cho mình thi ân, cũng quay lại nhìn xem mặt mũi bí thư Lý Trường Vũ. Trương đại quan nhân nghĩ thấu một hồi, nhất thời ngầm hiểu, cũng trở nên yên tâm thoải mái, thằng nhãi này ý nghĩ của cùng người khác có thể không giống với hắn cũng không có cảm động, mà là nghĩ tất có ngầm ý, Vương Bác Hùng ơi Vương Bác Hùng, nguyên lai ông có ngầm ý gì với tôi đây!

Vương bí thư nếu biết Trương Dương trong lòng đang suy nghĩ ý tốt của hắn, phỏng chừng có khi hắn sẽ ăn tươi nuốt sống.

Vương Bác Hùng nhìn như không chút để ý nói: Tiểu Trương à, cậu tới hắc giả sơn hương cũng trọn một tuần, đã quen chưa?

Cũng tạm!

Cuối tuần về Xuân Dương?

Trương Dương gật đầu: Tôi vừa dặn lão tôn giúp tôi mua hai con gà, đêm mai trở lại đưa cho bác Tô!

Vương Bác Hùng hơi giật mình: Bác Tô?

Trương Dương thần tình bình tĩnh nói: Chính là chị dâu Lý bí thư! Thật là huyền diệu, huyền diệu. Hắn đã cảm thấy được Vương Bác Hùng muốn lợi dụng hắn là một nấc thang đặt lên cao Lý Trường Vũ, sở dĩ cố ý tung một người làm mồi, Vương bí thư khiến chúng ta muốn ngừng mà không được.

Vương Bác Hùng hai mắt sáng ngời, trong lòng cái này kích động, tuy rằng hắn biết Trương Dương cùng Lý Trường Vũ có quan hệ không bình thường, thế nhưng cũng không biết tình hình cụ thể, từ những lời của Trương Dương có thể suy đoán ra, người ta cùng chị dâu Lý Trường Vũ đều như thế thân mật, đây là một loại thân tình gần như người nhà. Huyện Xuân Dương hầu như tất cả mọi người biết Lý bí thư tôn kính chị dâu hắn. Vương Bác Hùng yên lặng ở trong lòng cảm tạ trời xanh, Trương Dương quả thực bị trúng mục tiêu. Có thể Vương bí thư dù sao cũng là tại thể chế dốc sức làm người, từ lâu tu luyện đến nỗi vui buồn đều không lộ ra sắc mặt, chí ít tại trong mắt người thường rất ít có thể nhìn ra cảm tình đối với hắn.

Chỉ tiếc trước mặt hắn chính là Trương đại quan nhân, Vương Bác Hùng biểu tình rất khéo đều biến hoá phóng đại trong mắt Trương Dương. Trương Dương biết mình làm mồi câu cho Vương Bác Hùng.

Vương Bác Hùng nhẹ nhàng cầm chiếc gạt tàn, tay vẩy gạt tàn thuốc rơi xuống: Ngày mai buổi sáng còn có một hội nghị thường kỳ, sau khi khai mạc ngươi sớm đi thôi, lâu như vậy mới về nhà cũng nhất định rất nhớ nhà.

Trương Dương phát hiện Vương bí thư đối đãi rất tốt, chí ít liên quan đến việc xử lý sự tình của mình làm cho mình rất thoải mái, loại lãnh đạo này am hiểu vì sao lại ở đây một nơi thâm sơn cùng cốc? Trương Dương rất không hiểu, hắn hiện tại còn không rõ, tại quan trường hỗn độn, không chỉ cần có năng lực, nà còn cần giỏi về khoản thăm dò ý tứ qua lời nói, đó là việc rất quan trọng muốn hay không muốn phải có phe cánh, không phe cánh tất cả đều là vô nghĩa. Vương bí thư thất bại đến nay lý do một điểm cũng chỉ là hắn không có phe cánh. Trương Dương xuất hiện làm cho hắn thấy được cơ hội tốt nhất trong cuộc đời đã đến, hắn đặt lễ quyết tâm nhất định phải nắm chặt lần này khó có được thời cơ nào tốt như thế.

Trên thế giới này, Vương Bác Hùng như người thất bại trong vạn người, ở hắc giả sơn hương thì có rất nhiều người anh dũng, Đỗ Vũ Phong cũng là một người trong đó, bất quá hắn cùng Trương Dương gặp mặt Vương Bác Hùng căn bản bất đồng, Vương Bác Hùng thuần túy chính trị mà vươn lên, còn Đỗ Vũ Phong một là xuất phát từ cảm kích, hai là xuất phát từ sự yêu thích, nếu quay về thời đại Trương đại quan nhân sinh tồn, Đỗ Vũ Phong nhất định sẽ là một gã dũng mãnh trong đấu tranh.

.....

Trên bàn vuông nhỏ đặt một cái đĩa thủ lợn, một đĩa thịt bò, một đĩa trứng muối, một đĩa lạc, Đỗ Vũ Phong bưng hai chén rượu thủy tinh, cùng Trương Dương chạm cốc: Cạn!

Hai người cạch chén một cái, sau đó đồng thời uống một hơi cạn sạch.

Bà chủ Thư Mạn Lệ vừa bưng đĩa cá chép rán đặt lên bàn, vừa cười nói: “Lão Đỗ, đừng có chuốc say chủ nhiệm Trương đó!” Giọng thì khuyên nhủ như vậy, nhưng cái điệu bộ đưa đẩy của mụ ta thực làm người ta không tin tưởng được một chút nào cả.

Đỗ Vũ Phong cười nhạt nói: “Thế mới nói, đánh giá con người không được nhìn vẻ bề ngoài. Có biết viện trưởng viện vệ sinh môi trường xã Ngô Văn Khải không? Tửu lượng cao là thế, vậy mà vẫn bị chủ nhiệm Trương đây cho đo sàn đó thôi!”

Hai mắt Thư Mạn Lệ cũng sáng lên, nụ cười càng thêm ngọt ngào quyến rũ động lòng người.

Trương Dương cũng hờ hững nói: “Chị dâu! Ngươi cũng đừng nên nghe Đỗ đại ca nói quá, cái này cũng đều là giang hồ đồn đại mà thôi!”

Thư Mạn Lệ cũng rất nhanh tiếp lời: “Không có lửa thì sao có khói!”

Nguyên chỉ là một câu nói bình thường, thế mà Đỗ Vũ Phong nghe xong không biết liên tưởng đến vấn đề gì, không nhịn được phun hết cả rượu trong miệng ra ngoài. Khuôn mặt trắng nõn của Thư Mạn Lệ cũng trở nên đỏ ửng.

Trương Dương thấy tình cảnh này, cũng thầm đoán trong này tất có điều gì mờ ám. Chỉ là người khôn khéo như hắn tất nhiên sẽ không có đề cập đến vấn đề này, cũng là để giảm bớt cái không khí xấu hổ bây giờ, nhiệt tình bắt chuyện với Thư Mạn Lệ, vừa uống vừa cười đùa.

Thư Mạn Lệ nhẹ giọng nói: “Các người cứ tự nhiên đi, chút ta quay lại sau!”

Đến lúc Thư Mạn Lệ quay lại, lại bưng thêm ba bốn món rau nữa, làm cái bàn bé xíu bây giờ cũng đã đầy ngập toàn thức ăn. Trương Dương cũng cảm thán một phen, thực là quá long trọng rồi!

Thư Mạn Lệ rót đầy chén rượu của Đỗ Vũ Phong, tự mình cầm lên hướng đến Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương! Ta kính ngươi một chén!”

Trương Dương cố ý làm bộ dạng sợ sệt: “Ta không muốn chơi đùa kiểu đó đâu nhé! Hai người các ngươi định xa luân chiến chuốc say ta phải không?”

Đỗ Vũ Phong cười mắng: “Đừng quên ta là công an đó, điều tra là nghề của ta rồi. Về phần tửu lượng của ngươi, ta cũng sớm mò ra rành mạch. Ngươi nói hai người chúng ta hợp lại xa luân chiến với ngươi, chỉ e tự chuốc họa vào thân mà thôi!” Sau màn đấu rượu kia của Trương Dương, danh tiếng của hắn tại xã Hắc Sơn Tử này ai cũng biết từ lâu rồi.

Trương Dương cũng ngượng cười, nâng chén cụng với Thư Mạn Lệ một cái.

Trương Mạn Lệ cười nói: “Chủ nhiệm Trương thực sự là tuổi trẻ tài cao đó! Mới hai mươi tuổi mà đã làm chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình rồi, tiền đồ sẽ còn nhiều hứa hẹn lắm đây!”

“Chị dâu, ngươi cứ gọi ta là Trương Dương là được rồi. Ta với Đỗ đại ca cũng như người nhà, gọi chủ nhiệm này nọ nghe xa lạ lắm!”

Đỗ Vũ Phong một bên nghe thấy phải, cũng gật đầu liên tục. Lại nâng chén uống với Trương Dương một hơi: “Người anh em. Chuyện lần trước nhờ ngươi ...” Nhớ tới chuyện phát sinh tại núi Thanh Thai, Đỗ Vũ Phong trong lòng vẫn còn thấy chút sợ hãi.

Trương Dương cười cười nói: “Không sao! Chuyện cũng không có gì to tát cả, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi. Cái này cũng là hoạn nạn mới biết chân tình mà!”

“Hay! Hoạn nạn mới biết chân tình!” Đỗ Vũ Phong cao hứng cụng ly với Trương Dương thêm phát nữa. Thư Mạn Lệ đột nhiên giành lấy chén rượu của Đỗ Vũ Phong, làm hắn trừng mắt nhìn lại nàng ta quát: “Này! Ta đang cùng anh em uống rượu, ngươi làm cái trò gì vậy?”

Là có người ngoài ở đây, Thư Mạn Lệ cũng không dám làm mất mặt Đỗ Vũ Phong, cũng không dám cãi lại, nũng nịu nói: “Không phải là ta sợ ngươi uống quá đà sao?”

Trương Dương cười lớn: “Cho ta xin hai người các ngươi. Biết các ngươi tình cảm ân ái mặn nồng rồi, nhưng cũng phải nhìn lại sàn diễn là đâu chứ?”

Đỗ Vũ Phong cười xõa, vội vàng rót đầy chén rượu của mình, vui tươi hớn hở nói: “Lại nói tiếp, Sở Yên Nhiên kia hình như cũng có chút gì đó với ngươi thì phải. Đúng rồi! Người anh em, buổi tối hôm đó đến tột cùng là các ngươi phát sinh chuyện gì vậy?”

Nữ nhân bản tính vốn tò mò, Thư Mạn Lệ hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn Trương Dương, chờ mong Trương Dương giải thích ra làm sao.

Tửu lượng của Trương Dương là thế nào chứ? Mới có chút rượu như vậy mà đòi moi được tin tức từ miệng hắn ra sao? Hơn nữa, đêm đó cũng chẳng có phát sinh chuyện gì thật, mà có nói ra chỉ sợ người ta cười đến rụng răng mất. Thôi thì cứ làm ra vẻ thần bí, để người ta cứ tự tưởng tượng ra là tốt nhất.

Ngồi đợi cả nửa ngày mà Trương Dương cũng chẳng chịu hé miệng lấy nửa lời, Thư Mạn Lệ cũng không che giấu được thất vọng: “Bí mật thật! Không hổ danh là cán bộ!”

Đỗ Vũ Phong nghe thấy bà vợ nói những lời này, bỗng nhiên nhớ tới một truyện cười. Tủm tỉm cười nói: “Ta kể ngươi nghe một chuyện xưa! Có một con gấu nọ vào núi muốn gây dựng sự nghiệ. Một người nông dân cho hắn một cái liềm, còn một người tiều phu cho hắn một cái búa. Con gấu vào đến rừng thì gặp cọp xám, con gấu sợ tới mức đem cả búa lẫn liềm để lên đỉnh đầu. Cọp xám cười nói: “Tưởng ai! Hóa ra cũng là đảng viên àh?” Kể xong hắn ôm bụng cười nắc nẻ.

Thư Mạn Lệ thì ngược lại, nghiêm mặt nhìn hắn, một chút cũng không thấy buồn cười chút nào.

Trương Dương nghi hoặc hỏi: “Chị dâu! Ngươi là đảng viên phải không?”

Thư Mạn Lệ lắc đầu, Trương Dương cũng lắc đầu: “Ta cũng không phải!” Hai người đều chuyển hướng nhìn về Đỗ Vũ Phong, đồng thanh nói: “Thế thì con gấu ngươi là đảng viên rồi!” Trương Dương cười đến đâu cả bụng, gập người lại, Thư Mạn Lệ cũng che miệng cười suốt. Đỗ Vũ Phong thấy hai người đều cười mình, ngẫm lại chẳng phải hai người bọn họ nói móc mình sao? Hắn cũng không có giận, lại còn hùa theo ha ha cười lớn hơn, vui vẻ nâng chén: “Nào! Cạn!”

Trương Dương cũng không yếu thế, nâng chén cụng ly uống cạn. Rốt cuộc đến cái thời đại này cũng có được người bạn chân chính, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy ấm áp vài phần.

Buổi họp hội nghị thường nhật sáng thứ sáu, họp đến khoảng mười giờ là kết thúc, Trương Dương đối với mấy buổi họp nhàn chán này cũng chẳng có hứng thú gì lắm. Căn bản toàn là bí thư đảng ủy với trưởng xã, hay phó trưởng xã phát biểu trình bày chứ cái dạng chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình như hắn thì chẳng được lên tiếng lần nào. Đồng dạng là họp hội nghị, thế nhưng ngồi phía trên với phía dưới lại khác nhau một trời một vực. Cán bộ cấp cao ngồi bên trên thì nước ngọt khăn lạnh, hoa quả bày la liệt, còn người nghe bên dưới thì ngáp ngủ đuổi muỗi dài dài.

Lúc Hồ trưởng xã tuyên bố kết thúc phiên họp, Trương Dương hưởng ứng vỗ tay to nhất. Chẳng hiểu sao Hồ Ái Dân ánh mắt lạnh lùng lại xẹt qua người Trương Dương hắn. Mà kể cũng lạ, con người ta nếu đã không vừa mắt với người nào, thì bất kể lúc nào cũng thấy đối phương muốn đối nghịch với mình. Hồ trưởng xã chính là người như thế.

Trương Dương cũng chẳng thèm chấp nhặt với hắn làm gì. Tại xã Hắc Sơn Tử này mới ở có một tuần thế mà chẳng hiểu sao đã thấy nhớ nhà rồi. Vừa bước ra khỏi phòng họp, Cảnh Tú Cúc ở phía sau đã gọi với hắn lại.

Trương Dương đứng lại, tủm tỉm cười: “Cảnh tỷ, tìm ta có việc gì không?”

Cảnh Tú Cúc nhìn ngó xung quanh một chút, kéo tay hắn tới phòng làm việc riêng. Lấy ra một cái túi hoa màu xanh, bên trong có một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Trương Dương cuống quít xua tay: “Trời đất! Ta có phải là một đi không trở lại đâu mà lại đưa những đồ này?”

“Không!” Cảnh Túc Cúc cũng đã vài lần được lĩnh giáo cái miệng khôn khéo của chủ nhiệm Trương này rồi. Cười mắng: “Có phải là cho ngươi đâu! Ngươi là định lên huyện đúng không? Ta định nhờ ngươi mang ít đồ cho con gái ta, nó đang học cấp ba ở trường trung học huyện. Vì còn phải bận học, không có thời gian về thăm nhà, mà ta cũng không có thời gian lên đó được. Lần này ngươi nhất định phải giúp ta đó.”

Trương Dương hiểu rõ đầu đuôi tai nheo, cũng sảng khoái nhận lời: “Việc nhỏ thôi mà, Cảnh tỷ cứ yên tâm, ta sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!” Ngoài miệng thì tươi cười, trong lòng Trương Dương lại thầm nghĩ. Chuyến này lên huyện, chỉ có mình Vương bí thư biết, thế nào mà nhanh như vậy, Cảnh Tú Cúc này lại nghe ngóng được rồi? Chợp nhớ tới mấy tin đồn về quan hệ ám muội giữa hai người này. Thực đúng là không có lửa thì sao có khói.

Cảnh Tú Cúc lấy ra một xấp một trăm đồng chuẩn bị từ trước, đưa cho Trương Dương.

Trương Dương cũng cười cười trêu đùa: “Khỏi cần thù lao đi!”

“Ngươi mơ đấy à? Đây là tiền sinh hoạt cho con gái ta, đừng có mà bòn rút đi đó!” Cảnh Tú Cúc cười nói.

Trương Dương cũng không trêu nữa, cầm tiền cất đi.

Cảnh Tú Cúc nhẹ giọng dặn dò: “Con gái ta tên Trần Tuyết, trường trung học huyện ban nhất. Ngươi đã nhớ chưa?”

Ra khỏi phòng làm việc của Cảnh Tú Cúc, Trương Dương đến thẳng phòng bảo vệ, lấy cặp gà đã nhờ lão Tôn mua từ trước. Lần này về lại huyện Xuân Dương, cũng không cần phải ngồi xe đò nữa, chẳng là Đỗ Vũ Phong cũng vừa vặn có việc phải lên huyện một chuyện. Trương Dương cũng tiện thể đi nhờ xe của hắn luôn.

Nhìn cái bọc to đùng đựng quần áo với đồ dùng của Trương Dương. Đỗ Vũ Phong không khỏi cười lớn: “Ngươi tính dọn nhà đó àh? Khuân nhiều đồ theo làm gì?”

Trương Dương lúc này mới dở khóc dở cười đem chuyện Cảnh Tú Cúc nhờ mang đồ nói ra một lượt. Đỗ Vũ Phong cũng gật gật đầu: “Thực tình nàng ta cũng không có dễ dàng. Quả phụ độc thân một mình nuôi con gái, lại còn cho nàng ta học trên huyện nữa chứ!” Nói xong hắn cũng khởi động máy.

Trương Dương với cái môn lái xe này cũng thấy có hứng thú, trên đường thỉnh thoảng cũng hỏi cái này hỏi cái kia. Đỗ Vũ Phong cười nhẹ: “Cuối tuần này về, ta bớt chút thời gian ra dạy ngươi lái xe, chỉ loáng cái là biết lái ngay thôi.”

Hai người cũng trò truyện rôm rả, thời gian cũng như rút ngắn đi rất nhiều. Đỗ Vũ Phong lái xe cũng khá nhanh, có hơn một tiếng mà đã tới huyện Xuân Dương rồi. Trương Dương cũng âm thầm cảm thán, có ô tô thật đúng là thuận tiện.

Nhìn đồng hồ mới có mười một giờ hơn chút, Trương Dương kêu Đỗ Vũ Phong tới trường trung học huyện trước đã. Vì Đỗ Vũ Phong còn có chuyện phải đi, cũng không có đợi Trương Dương nữa, chào một tiếng rồi phi thẳng. Trương Dương buộc lại túi đồ, xách đôi gà đến trước cổng trường, lại bị bảo vệ cản lại: “Ngươi đến đây có chuyện gì vậy?”

Trương Dương cũng hòa ái cười cười: “Chú à! Là ta tới tìm em gái!”

Gã bảo vệ nhìn khắp lượt trên dưới Trương Dương một hồi, trừng mắt quát: “Còn chưa có tan học. Trường có quy định, không phải người trong trường thì không được vào trong. Ngươi cứ đứng đợi ở ngoài này đi!”

Trương Dương hiểu ý, nhanh tay lấy ra một hộp hồng trà cười cười niềm nở hối lộ cho gã bảo vệ. Thế nhưng không có nghĩ rằng tốn công tốn của như vậy mà chỉ có được ngồi trên cái ghế con con ở ngoài cổng này. Móc điện thoại ra xem giờ một chút, cũng còn phải nửa tiếng nữa mới tan học.

Lúc này phía ngoài cổng trường đã đỗ khá nhiều xe đạp, trong đó cũng có vài chiếc ô tô. Chắc là cuối tuần rồi nên muốn đưa con cái về thăm nhà luôn.

Trương Dương nhàn chán nhìn nhìn mấy chiếc ô tô đỗ ngoài kia. Cũng là trước kia, những lúc dỗi dãi hắn cũng hay đọc báo với xem tạp chí nên cũng biết chút ít về ô tô. Có mấy chiếc hắn biết như Santana, Crown cũng có, còn vài cái khác thì chịu chết, không biết mặt mũi ra sao cả. Đến lúc nhìn đến một chiếc ở xa xa, ánh mắt hắn không khỏi sáng rực lên. Đích thị là một chiếc Cadillac đen bóng, chắc chắn là xe mới mua không lâu, trông vẫn còn mới toanh. Biển số xe cũng cực kỳ dọa người: D8888, Trương Dương nhìn đến mà thèm dỏ dãi, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Hắn cũng tự thầm nhủ: sau này lão tử mà có nhiều tiền, nhất định phải mua mấy cái như thế chạy vòng vòng chơi mới được.

Đúng 11:45, chuông tan học cuối cùng cũng reo. Cổng trường vừa mở ra, học sinh tụm năm tụm bảy vừa cười đùa nói chuyện vừa đi về. Trường cấp ba này không chỉ là trường điểm của cả huyện Xuân Dương, mà ngay đến cả thành phố Giang Thành này cũng có tiếng nhất nhì. Bởi vậy có con học tại trường này thì cha mẹ cũng được hãnh diện rất nhiều. Mà bộ trưởng bộ giáo dục thành phố Giang Thành trước kia cũng đã từng làm hiệu trưởng kiêm bí thư đảng ủy tại trường cấp ba này, bởi vậy danh tiếng của ngôi trường này thực không có nhỏ chút nào.

Trương Dương đang định tiến vào thì lại bị gã bảo vệ nọ ngăn lại: “Tiểu tử, ngươi không thể vào được!”

“Chẳng phải là tan học rồi sao? Sao ta lại không được vào?” Trương Dương cũng có chút nóng nảy hỏi lại. Hắn căn bản là không có biết mặt Trần Tuyết, hiện tại học sinh còn chưa có ra hết bây giờ đi vào tìm thì còn may ra thấy, chứ để một chốc nữa thì ..

Gã bảo vệ vẫn cứ lãnh đạm như thường: “Ta nói ngươi không được vào, tức là không được vào. Ngươi có hiểu không?” Thấy gã bảo vệ nhất quyết muốn làm khó mình, Trương Dương cũng đang định bốp chát lại, bỗng nhiên đằng sau có tiếng ai đó vui vừng gọi hắn: “Tiểu ca!”

Trương Dương cũng ngờ ngợ, quay đầu nhìn lại thì thấy cô em gái Triệu Tĩnh mặc một bộ đồng phục vừa dài vừa rộng màu xanh đang vẫy vẫy tay chạy tới.

Trương Dương cũng nở nụ cười. Hắn thầm nghĩ, là tới đưa đồ cho Trần Tuyết, thế nào lại quên khuấy mất cô em gái gái Triệu Tĩnh cũng học ở trường này. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì Triệu Tĩnh này cũng học cấp ba thì phải. Thấy vẻ mặt cực kỳ vui mừng của em gái, Trương Dương tự nhiên lại thấy xấu hổ. Bởi lẽ từ cái lần về nhà ở khu tập thể công nhân viên nhà máy cơ khí nông nhiệp lần trước. Từ đáy lòng hắn cũng không muốn thừa nhận đó là gia đình của mình nữa, hắn cũng thầm hạ quyết tâm sẽ không có quan hệ tiếp xúc gì với những người trong nhà đó nữa. Thế nhưng hắn không thể nào biết được, dù hắn có chối bỏ họ đi chăng nữa, thì trong gia đình đó vẫn có người quan tâm lo lắng đến hắn.

Trương Dương bùi ngùi xoa xoa đầu cô em gái Triệu Tĩnh đáng yêu này. Triệu Tĩnh xấu hổ gắt giọng mắng: “Tiểu ca! Ngươi thực là đáng ghét lắm! Người ta đã lớn như vậy rồi, vậy mà vẫn đối xử với ta như với con nít vậy mà coi được àh? Tóc đều bị ngươi vò loạn lên rồi đây này!”

Trương Dương cũng ha ha cười to.

Triệu Tĩnh lúc này mới chú ý đến hai tay Trương Dương, đang xách một đôi gà. Ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Trương Dương hỏi nhỏ: “Tiểu ca, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Àh! Là có người nhờ ta chút việc, đem cho con gái người ta ít đồ. Được rồi, ngươi có biết người nào tên là Trần Tuyết không vậy?”

Triệu Tĩnh cũng ngỡ ngàng hô to: “Trần Tuyết? Là bạn học cùng với ta mà! Ca sao lại biết nàng ta vậy?”

Trương Dương cười cười: “Chẳng là ta có quen mẹ của nàng ta. Cô ấy nhờ ta chuyển dùm ít đồ cho con gái. Ngươi hiểu chưa?”

Triệu Tĩnh ngọt ngào nở nụ cười: “Hiểu rồi! Chỉ là lúc này mọi người cũng đã về hết ký túc xá rồi. Đi, để ta dẫn đường cho!”

Triệu Tĩnh vui đùa cướp lấy túi đồ trong tay Trương Dương. Hai người sóng vai cùng đi tới khu ký túc xá phía đối diện. Vừa đi qua cây cầu nhỏ, đã thấy bốn gã thanh niên mặc áo da màu đen đang vây bắt một cô gái mặc áo khoác lông màu xám. Cô gái kia để tóc ngắn, màu da trắng nõn như tuyết, đôi mi thanh tú cong cong, một đôi mắt to tròn đen lánh trông cực kỳ cuốn hút. Chỉ là ánh mắt lại có chút lạnh nhạt, đôi môi hồng đang cắn chặt vào nhau. Dường như nàng ta đang rất tức giận.

Một gã thanh niên cao gầy cợt nhả trêu đùa: “Ngươi đừng sợ. Ta không có ý gì đâu, chỉ là muốn kết bạn mà thôi. Ngươi xem, cũng đã trưa rồi, không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm đi?” Vừa nói hắn vừa hất cằm về phía chiếc Cadillac màu đen biển số D8888 xa xa, nét mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Cô gái kia cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, vẻ băng lãnh lại càng khích thích tính chinh phục của nam nhân hơn: “Tránh ra, bằng không ta gọi người tới đó!”

Vài tên nghe thấy thế cũng không sợ, lại còn cười đểu. Gã thanh niên cao gầy cũng là một người có địa vị, hắn tên Dương Chí Thành, bố của hắn là chủ tịch huyện Xuân Dương, kiêm phó bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa. Chính vì vậy mà tại cái huyện Xuân Dương này, Dương Chí Thành chẳng khác nào là con trời cả, mà mấy gã suốt ngày bám đuôi theo hắn thì cũng toàn là con ông cháu cha quan chức dưới quyền bố hắn. Trước kia hắn cũng từng là học sinh trường cấp ba này, chẳng qua học thì dốt như bò, lại thuộc cái thành phần bất hảo, suốt ngày ăn chơi tụ tập đàn đúm gây chuyện. Nếu không phải vì mặt mũi mình thì Dương Thủ Nghĩa cũng đã đuổi hắn ra khỏi nhà từ lâu rồi. Tốt nghiệp cấp ba cũng miễn cưỡng được đỗ vớt, cũng không có dám đi thi đại học. Cha hắn là nhờ quan hệ, tống hắn được vào một trường dân lập trên thành phố, nhưng bởi vì thành tích học tập quá kém nên bây giờ bị tạm nghỉ học. Trở về Xuân Dương lại tiếp tục làm một thằng phá gia chi tử.

Triệu Tĩnh túm lấy ống tay áo Trương Dương giật giật, nhỏ giọng nói: “Ca! Nàng ta là Trần Tuyết!”

Trương Dương cũng không khỏi giật mình, hắn thực không nghĩ rằng Trần Tuyết lại là cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực đã đạt đến mức hại nước hại dân rồi. Kỳ thực, làm cho Trương Dương thấy kỳ quái nhất, là tuýp mỹ nữ băng lãnh như Trần Tuyết này thường lạnh lùng vô cảm như băng tuyết ngàn năm. Điều đó khiến cho người ta rất khó sinh ra được cảm giác thân thiết, thế nhưng Trần Tuyết này cũng chỉ mới mười bảy tuổi chứ mấy? Đáng nhẽ độ tuổi này phải là tươi vui rực rỡ mơn mởn như hoa mới đúng, thế sao lại có vẻ già dặn, lãnh đạm khó gần như vậy được nhỉ? Trương Dương cũng nhận định, chắc chắn cô bé Trần Tuyết này có thù hận rất sâu nặng với xã hội này, chỉ như thế mới làm tính cách nàng ta trở nên như vậy được.

Dương Chí Thành vẫn đang mặt dày cản đường Trần Tuyết: “Chỉ là mời ngươi ăn bữa cơm thôi mà? Phải chăng ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao?”

Vài tên nam sinh cùng trường, thấy bên này Dương Chí Thành đang bắt nạt nữ sinh, cũng không dám tới gần, lập tức xoay người bỏ hết đi nơi khác. Ở cái trường trung học này, có ai là không biết đến danh tiếng Trương Chí Thành, ai mà không biết biệt danh “hỗn thế ma vương” của hắn. Thực sự là không có người nào có gan xía vào chuyện của hắn cả.

Trương Dương đem đôi gà nhét vào tay Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh cũng đoán ra được Trương Dương định làm trò gì, có chút lo lắng kêu lên: “Ca!”

Trương Dương chỉ cười nhẹ, cũng không có nói gì nữa, xoay người đi đến đám người đằng xa.

Trần Tuyết phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Chí Thành: “Ngươi thực là vô liêm sỉ!”

Mấy gã kia cũng không có giận, ngược lại còn cười to hơn. Trương Chí Thành bị một tiểu nha đầu chửi trước đám đông như vậy, thẹn quá hóa giận, nắm lấy tay Triệu Tĩnh: “Con mẹ nó chứ, ông đây đã nể mặt lắm rồi mà còn làm đòi làm cao. Lên xe!”

Trần Tuyết cố sức giãy dụa: “Buông ra!”

Dương Chí Thành cười lạnh: “Ông mày không buông đấy, để xem thằng nào dám xía vào chuyện của ông!”

Một âm thanh lười biếng vang lên: “Ta nói cái con mẹ ngươi đó. Lỗ tai ngươi có vấn đề rồi phải không? Không nghe thấy nàng ta nói gì àh?”

Dương Chí Thành cũng sửng sốt. Tại cái huyện Xuân Dương nhỏ bé này, có người nào mà dám lớn gan nói với hắn như vậy chứ? Hắn xoay người lại, thấy Trương Dương đang chậm rãi tiến đến đây. Chỉ ngây người một chút mà Trần Tuyết đã giãy tay ra được khỏi tay hắn rồi.

Dương Chí Thành cùng mấy đứa đàn em chặn đường Trương Dương: “Ôi! Con mẹ nó chứ, mày cũng thật vĩ đại quá đi! Mày là ai? Liên quan *** gì tới mày chứ?”

Trương Dương chỉ Trần Tuyết: “Nàng ta là em gái ta!”

Trần Tuyết cũng hơi giật mình, trong đôi mắt to tròn lạnh lùng cũng thoáng có tia sáng.

Dương Chí Thành cũng ngẩn cả người, thế nhưng hắn cũng rất nhanh tự chủ lại được: “Cũng được! Vậy mời cả ngươi đi ăn cơm luôn vậy. Cho ta chút mặt mũi chứ hả?”

Trương Dương cũng chỉ cười nhạt. Tiểu tử ngươi tưởng ta là ai chứ? Định lừa cả ông mày nữa sao? Trương Dương lắc lắc đầu: “Không thích! Ta khuyên ngươi nên cút nhanh cho khất mắt ta, nếu còn ở đây làm trò mèo nữa, cẩn thận ta đánh cho què giò.”

Dương Chí Thành cũng thực sự nổi giận rồi. Từ trước tới giờ chỉ là hắn đi dọa đánh người, nào có đứa nào dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt hắn như thế bao giờ đâu. Đang định xông lên cho Trương Dương một bài học, thì có vài thầy cô giáo từ trong trường đi ra, trong đó còn có cả một vị phó hiệu trưởng nữa. Dương Chí Thành dù là du côn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thế nhưng hắn cũng biết sợ ông già hắn. Nếu như để lão già ấy biết được hắn tại trong huyện Xuân Dương này đi trêu ghẹo nữ sinh ngay trước cổng trường, khẳng định lại được nghe lão ca một bài vọng cổ dài đằng đẵng. Ngẫm lại một hồi, Trương Chí Thành cũng đành cắn răng, tay chỉ thẳng mặt Trương Dương: “Tiểu tử. Ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi đó!”

Trương Dương cũng khinh thường cười nhạt: “Đám chó cắn càng các ngươi, ta cũng chẳng thèm để vào mắt!”

Dương Chí Thành giận sôi người, trừng mắt nhìn Trương Dương, kéo đám đàn em chui vào xe. Chiếc Cadillac đen loáng cái đã chạy mất tăm, chỉ để lại đằng sau đám bụi mù.

Trần Tuyết lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn kỹ Trương Dương một lượt, cũng chẳng thèm nói tiếng cảm ơn, xoay người đi về ký túc xá.

“Trần Tuyết!” Trương Dương cũng hơi ngạc nhiên trước hành động của nàng ta, gọi với lại.

Tại cái huyện Xuân Dương này, tên của nàng ta cũng không có ít người biết đến. Một đại mỹ nhân lạnh lùng kiêu sa, một hoa khôi toàn trường trung học như nàng, tuy rằng không muốn người khác chú ý tới mình, thế nhưng vẻ đẹp băng lãnh đó cũng đủ trở thành tiêu điểm của bất cứ gã nam nhân nào.

Trương Dương cũng thấy cảm thán trước tích cách này của Trần Tuyết. Đi tới trước mặt nàng ta nhỏ giọng nói: “Ta mới từ xã Hắc Sơn Tử lên!”

Trần Tuyết trong lòng khẽ động, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương. Đối diện với đôi mắt cực kỳ lạnh lùng của Trần Tuyết, khiến Trương Dương không khỏi rùng mình một chút. Tính cách nàng ta cũng thật đúng với cái tên: Trần Tuyết. Lạnh lùng lãnh đạm như tuyết, trắng tinh khiết như tuyết, không nhiễm chút bụi trần nào, xa lánh đời, xa lánh người.

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Trần Tuyết cả lời nói cũng lạnh lùng như ánh mắt, khiến người khác cảm giác rất khó gần gũi được.

Trương Dương vẫy vẫy tay Triệu Tĩnh, kêu nàng ta mang đồ qua bên này. Trương Dương cầm lấy túi đựng đồ màu xanh to đùng, đưa cho Trần Tuyết: “Là mẹ ngươi nhờ ta chuyển ít đồ!” Rồi lấy ví tiền, rút ra một trăm đồng đưa lại: “Còn đây là tiền sinh hoạt của ngươi!”

Trần Tuyết hờ hững nhận hết đồ, rồi chỉ nhỏ giọng cảm ơn một tiếng. Sau đó cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng tới khu ký túc xá.

Nhìn bóng lưng người đẹp băng lãnh xa dần, Trương Dương cũng không khỏi thở dài một hơi: “Thực sự là tất cả mọi người đều có thù oán với nàng ta hay sao?”

Triệu Tĩnh cũng cười nhẹ: “Trần Tuyết là hoa hậu của cả trường muội đó. Ba năm học, kết quả học tập cũng là đứng đầu khối. Chỉ là nàng ta dường như không thích tiếp xúc với người ngoài. Đừng nói là bạn học, cho dù là thầy hay cô giáo nàng ta cũng đều lạnh lùng như vậy cả.”

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới bà chị nhanh mồm nhanh miệng Cảnh Tú Cúc, hai mẹ con đúng là khác nhau một trời một vực.

Triệu Tĩnh lại làm nũng, lắc lắc cánh tay hắn: “Ca! Chúng ta về thăm mẹ đi?”

Nhắc tới về nhà, Trương Dương lại cảm thấy ong hết cả đầu: “Ta nói nha đầu ngươi, ta cũng không muốn về đó nữa. Như vậy đi, ta mời ngươi đi ăn cơm. Được chưa?”

“Định hối lộ sao?”

“Tiểu nha đầu này!” Trương Dương nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo cái mũi cô em gái đáng yêu Triệu Tĩnh này. Hai anh em vừa đi vừa cười đùa vui vẻ.

Triệu Tĩnh cũng không có biết Trương Dương đã làm quan, nghe Trương Dương kể lại một hồi cũng giật mình ngây ngốc: “Thực vậy sao? Ca! Làm sao mà đột nhiên ca lại thành cán bộ xã vậy?”

Trương Dương cũng đắc ý phổng mũi, đem thẻ chứng nhận công tác ra cho Triệu Tĩnh lác mắt một phen. Triệu Tĩnh cầm lấy, tỉ mỉ soi sét người trong ảnh với Trương Dương một hồi, nhìn qua nhìn lại một lúc lâu mới hoàn toàn tin tưởng.: “Ca àh! Ngươi cũng thật là uy phong quá đi. Chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, là cán bộ cấp khoa phải không?”

Nhắc tới cấp bậc, Trương Dương cũng đành cười khổ, ho khan một tiếng: “Cũng không phải. Phỏng chừng sáu tháng cuối năm mới có thể đề cấp khoa được!” Trương Dương dõng dạc giải thích.

Triệu Tĩnh hai mắt sáng ngời. Dù sao mãi cho tới bây giờ, chưa có một người nào là cán bộ cấp khoa cả. Hiện tại tiểu ca làm chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, sáu tháng cuối năm còn có thể được thăng làm cán bộ cấp khoa nữa, thực là hấp dẫn quá đi! Thế nhưng Triệu Tĩnh lại nghĩ tới một vấn đề, tiểu ca nguyên bản chỉ là một thực tập sinh vệ giáo, còn một đoạn thời gian nữa mới được tốt nghiệp, đùng đùng thế nào lại được làm cán bộ xã nhỉ?

Trương Dương cũng đã sớm nghĩ ra lý do thỏa đáng rồi, hắn mỉm cười giải thích: “Kỳ thực là từ năm trước đã có chuyện này rồi. Trên huyện định cử một số cơ sở cán bộ về xã, ta nghĩ có tốt nghiệp Vệ giáo cũng không có tiền đồ gì lắm, quyết định cứ đi ghi danh cuộc thi cán bộ, thật không có ngờ ta lại được chọn.”

“Là do tiểu ca thông minh đó thôi!” Triệu Tĩnh tự đáy lòng cũng hãnh diện thay Trương Dương.

Trương Dương giả vờ thần bí nói: “Chuyện này cũng đừng cho mẹ biết nhé. Mẹ rất coi trọng ta phải tốt nghiệp xong, nếu như biết ta đi thi làm cán bộ, không chừng lại suy nghĩ nhiều sinh bệnh đó. Chờ đến khi ta vào Đảng rồi, lúc đó hẵng nói cho mẹ biết. Ngươi xem thế nào?”

Triệu Tĩnh bướng bỉnh làm nũng: “Ca bắt muội gạt mẹ, cũng đừng có nói suông như vậy chứ?”

Trương Dương ha hả cười to: “Tiểu nha đầu ngươi đó! Đến cả ca ca mà ngươi cũng dám đòi công à? Thôi được rồi, ngươi thích ăn gì thì cứ chọn đi, ca ca sẽ trả tất.”

“Có thế chứ. Vậy mới là ca ca tốt!”


/2583

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status