Y Đạo Quan Đồ

Chương 266 - Dám Làm Việc Nghĩa

/2583


Lôi Quốc Đào nói: Lúc trước tôi thấy cháu gái của Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi có quan hệ rất tốt với Trương Dương nên cảm thấy khẩn trương. Về sau tôi nghe nói Kim Thượng Nguyên muốn tới Giang Thành khảo sát, thế là liền gọi điện thoại hỏi.

Kiều Mộng Viện nói: Thế là Tôn Đông Cường liền nói tin tức nội tình của phía Giang Thành cho anh?

Lôi Quốc Đào nói: Chúng tôi là bạn học cũ, những chuyện này hắn không phải giấu tôi, vả lại, chuyện Kim Thượng Nguyên tới Giang Thành khảo sát sớm muộn gì tôi cũng biết.

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Lôi Quốc Đào nói: Tôi rất khẩn trương, dẫu sao thì tôi nỗ lực lâu như vậy, không ai muốn nỗi khổ tâm của mình lại trôi theo dòng nước, cho nên đầu óc có chút hồ đồ, nói ra một số điều không nên nói, sau cuộc đàm phán ngày hôm nay, tôi phát hiện tâm cơ của Kim Thượng Nguyên còn thâm trầm hơn trong dự đoán của tôi, sự nóng vội lôi kéo đầu tư của tôi đã bị y lợi dụng.

Kiều Mộng Viện nói: Một thương nhân chân chính như y tuyệt đối sẽ không chịu sự ảnh hưởng của người ngoài, y chỉ lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng để mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình mà thôi.

Lôi Quốc Đào gật đầu đầy đồng cảm, hắn nói khẽ: Là tôi khiến chuyện này trở thành bị động.

Kiều Mộng Viện uống một ngụm trà, ánh mắt lại nhìn về phía hồ nước, nói: Quyền chủ động đã giao vào tay Kim Thượng Nguyên rồi, lựa chọn thế nào là chuyện của y, tôi chỉ muốn khuyên chủ nhiệm Lôi một câu, phải có đại cục quan! Bất kể nơi sản xuất của Lam Tinh cuối cùng đặt ở Giang Thành hay là Đông Giang, thậm chí là bất kỳ một nơi nào tại Trung Quốc, đối với quốc gia mà nói đều là có lợi cả. Kiều Mộng Viện nói xong cũng cảm thấy đạo lý của mình hơi lớn lao, không khỏi bật cười: Bỏ đi, dẫu sao thì các anh cũng hiểu nguyên tắc hơn tôi, thật sự không ngờ rằng, hiện tại người làm ăn của Hàn Quốc còn giảo hoạt hơn người Nhật Bản!

..

Trương Dương rất phản cảm với cách làm của Lôi Quốc Đào, nhưng hắn bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng có thể lý giải, ánh mắt của tập đoàn Lam Tinh hướng về phía Bình Hải sớm nhất là nhờ Lôi Quốc Đào, Giang Thành họ giữa đường giết ra, khiến cho Lôi Quốc Đào có chút trở tay không kịp, không ai muốn thành quả thắng lợi của mình bị người khác đoạt đi, Lôi Quốc Đào vì thế nên mới đưa ra hạ sách này, lúc Trương Dương hồi báo lại chuyện này cho Đỗ Thiên Dã với những từ ngữ rất có đại cục quan này: Tên Lôi Quốc Đào này rất thiếu đại cục quan, thật sự không biết hắn làm thế nào mà bò được lên chức chủ nhiệm phòng chiều thương? Bôi nhọ hình tượng của toàn thể cán bộ Giang Thành chúng ta thì có thể khiến hắn nổi hơn à?Nằm mơ đi! Kim Thượng Nguyên vốn là đang lợi dụng hắn! Sau khi từ chỗ Kiều Mộng Viện biết được dụng ý chân chính của Kim Thượng Nguyên, lời nói của Trương Dương cũng có sức mạnh hơn.

Đỗ Thiên Dã nói: Có chuyện mà tôi không rõ, vì sao Lôi Quốc Đào lại nắm rõ hành trình của Kim Thượng Nguyên như vậy?

Bí thư đoàn thị ủy Tôn Đông Cường và chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào là bạn học cũ, tôi sớm đã nói rồi, vấn đề là ở nội bộ chúng ta!

Đỗ Thiên Dã có chút phẫn nộ nói: Gã làm cái quái gì vậy? Không ngờ lại vạch áo cho người xem lưng?

Đừng tức giận, tôi thấy là bởi vì chuyện thanh niên mười tốt của tỉnh khiến gã ghi hận trong lòng, tìm cơ hội để tiến hành báo thù tôi.

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: Làm bậy làm bạ, sao có thể lẫn lộn thù oán cá nhân và công tác chung với nhau được? Một chút quan niệm chủ nghĩa tập thể cũng không có!

Trương Dương khó lắm mới biểu hiện ra lý trí và bình tĩnh: Bỏ đi, dẫu sao cũng không có chứng cứ, Lôi Quốc Đào nói là gã, không chừng là hai người họ có thù, Lôi Quốc Đào là cố ý hại gã thôi!

Đỗ Thiên Dã không khỏi nhìn Trương Dương với con mắt khác: Được đấy, cảnh giới lại đề thăng rồi!

Biết sao được, trời sinh mà, cấp độ này tôi cũng muốn xuống, nhưng nỗ lực thế nào cũng không xuống được!

Đỗ Thiên Dã cười nói: Còn chưa khen cậu béo cậu đã thở gấp rồi, được! Cậu có cái nhìn thế nào về chuyện của Kim Thượng Nguyên?

Trương Dương nói: Tôi đã tìm hiểu điều kiện mà phía Đông Giang đưa ra, điều kiện mà bọn họ giành cho Kim Thượng Nguyên khẳng định không ưu đãi bằng Giang Thành, đây là do sự bất đồng về trình độ phát triển kinh tế của hai nơi quyết định, Đông Giang là tỉnh lị, kinh tế cao, giao thông cũng thuận lợi hơn Giang Thành, đây là ưu thế của họ, nhưng Giang Thành chúng ta đất đai tiện nghi, tiền lương bình quân thấp, lão đạo thị ủy lại ra sức nâng đỡ khu phát triển, cũng có ưu thế mà Đông Giang không bằng được. Y lợi dụng chuyện mà Lôi Quốc Đào nói ra để chế tạo thị phi giữa hai thành thị chúng ta, tôi hiện tại coi như là minh bạch rồi, những lời đó là y căn bản cố ý nói cho Kim Mẫn Nhi, để Kim Mẫn Nhi nói lại với tôi. y chỉ mong nhìn thấy hai thành thị Giang Thành và Đông Giang cạnh tranh hạ giá, sau đó y có thể giành được điều kiện ưu đãi nhất, cây gậy già này suy tính ghê thật!

Đỗ Thiên Dã nói: Chúng ta đối với phía thương nhân đầu tư cũng sẽ đưa ra lựa chọn, người ta có ý muốn giành được điều kiện ưu đãi nhất cũng là bình thường thôi mà.

Trương Dương nói: Tôi thấy tính toán của Kim Thượng Nguyên lần này khẳng định là thất bại.

Đỗ Thiên Dã có chút hứng thú nói: Sao lại tự tin thế?

Trương Dương gật đầu, nói: Kiều Mộng Viện và Kim Mẫn Nhi cùng nhau tới Đông Giang, cô ta muốn ở trước mặt Kim Thượng Nguyên bàn chuyện hợp tác làm ăn, thuận tiện tạo chút áp lực cho Lôi Quốc Đào!

Đỗ Thiên Dã nói: Nếu Kiều Mộng Viện đồng ý ra tay, chuyện này chắc sẽ dễ làm hơn, phải để Lôi Quốc Đào hiểu rõ một chuyện, Đông Giang và Giang Thành là thành thị anh em, không thể đấu đá lẫn nhau để người ngoài giành được lợi ích. Bất kể là Kim Thượng Nguyên cuối cùng lựa chọn thành thị nào để đầu tư, đối với Bình Hải chúng ta mà nói đều là một chuyện tốt!

Buổi chiều, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đi bộ men theo con đường nhỏ của Nam Quốc sơn trang, Kim Mẫn Nhi nói: Bác, chuyện đầu tư xây nhà máy có quyết định chưa?

Kim Thượng Nguyên mỉm cười, nói: Sắp rồi!

Kim Mẫn Nhi kéo cánh tay y, nói: Rốt cuộc là chọn nơi nào?

Kim Thượng Nguyên nói: Đông Giang và Giang Thành đều có ưu thế của mình, bác đang đưa ra cân nhắc cuối cùng!

Kim Mẫn Nhi bĩu môi, nói: Chẳng khác nào là không nói gì!

Kim Thượng Nguyên nói: Trước đây nước ta có một cố sự, một con trai tỏa ra ánh sáng mặt trời, một con cò bay tới mổ thịt nó, con tai lập tức khép miệng lại, kẹp lấy miệng con cò. Cò nói: Hôm nay trời không đổ mưa, ngày mai trời không đổ mưa, ngươi sẽ khô chết. Con trai cũng nói với con cò: Hôm nay miệng ngươi không há ra được, ngày mai miệng ngươi cũng không há ra được, cũng sẽ bị đói chết. Cò và trai đều không con nào chịu bỏ ra, ngư phủ đi tới bắt cả hai con. Hiện tại Giang Thành và Đông Giang chính là cò và trai, bác đang đợi tới thời cơ cuối cùng thì hạ thủ.

Kim Mẫn Nhi nói: Bác, bác âm hiểm quá đi!

Trên thương trường cái này không gọi là âm hiểm mà gọi là mưu lược!

Kim Mẫn Nhi chỉnh lại: Còn nữa, điển cổ trai cò tranh nhau không phải là xuất phát từ nước ta mà là từ Trung Quốc!

Kim Thượng Nguyên ngây ra, lập tức bật cười: Vậy ư? Bác nhớ sai rồi! Y bước tới đài ngắm cảnh, từ nơi đây có thể nhìn thấy một góc của thành phố Giang Thành ở nơi xa, Kim Thượng Nguyên cảm thán trong lòng: Sau khi Trung Quốc cải cách mở cửa, tốc độ phát triển rất nhanh, cứ tiếp tục như thế này, rất nhanh sẽ trở thành bá chủ kinh tế của Châu Á!

Kim Mẫn Nhi nói: Cho nên bác mới đặt mục tiêu phát triển ở Trung Quốc, đây là muốn chiếm tiên cơ!

Kim Thượng Nguyên mỉm cười, nói: Giả như cháu ở vị trí của bác, cháu sẽ lựa chọn thế nào trong hai thành phố này?

Kim Mẫn Nhi không chút do dự nói: Cháu chọn Giang Thành!

Vì sao?

Trương Dương là bạn tốt của cháu. Lý do này rất trực tiếp và đầy đủ.

Kim Thượng Nguyên cười ha ha, nói: Nhưng trên sinh ý không thể dựa vào tình cảm mà làm việc, sự thực thường thường chứng minh, sự lựa chọn trong lúc xúc động đều là sai lầm.

Kim Mẫn Nhi mỉm cười, nói: Cháu chưa bao giờ là người làm ăn cả, cho nên cháu không cần phải sống bằng lý trí như bác và cha cháu, cháu cảm thấy cái gì đúng thì cháu sẽ làm!

Kim Thượng Nguyên nói: Tên Trương Dương đó đối với người Hàn Quốc chúng ta rất không hữu hảo, lần trước chuyện của tập đoàn RG chính là hắn khơi mào!

Kim Mẫn Nhi nói: Bác cả, chuyện đó cháu cũng trải qua cả quá trình, đích xác là các bác trai làm sai, trong giao dịch dùng thủ đoạn lừa gạt!

Kim Thượng Nguyên thở dài, nói: Tuy bác và y là bạn bè, nhưng cũng không dám đồng ý với cách làm đó, làm ăn muốn lâu dài thì phải chú ý chữ tín, nếu như không thể giành được sự tín nhiệm của người ta thì làm sao mà hợp tác với người khác được. Y thở dài giang tay ra: Yên tâm đi, bác mà có quyết định, nhất định sẽ nói với cháu đầu tiên!

Kim Mẫn Nhi nói: Cháu vẫn kiến nghị chọn Giang Thành, nhân công hay đất đai của Đông Giang so với Giang Thành thì đắt đỏ hơn rất nhiều, cùng xây dựng nơi sản xuất, ở Đông Giang phải đầu tư thêm ba mươi phần trăm. Bác, bác tinh minh như vậy, bác biết cân nhắc lợi hại mà.

Kim Thượng Nguyên không nhịn được liền bật cười: Con nhóc cháu có chút không đúng rồi, rốt cuộc là nói tốt cho Giang Thành hay là cho Trương Dương vậy?

Kim Mẫn Nhi bị bác cả nhìn thấu tâm tư, không khỏi đỏ mặt, cô ta cắn môi: Bác cả, bác đừng nghĩ nhiều, cháu và Trương Dương chỉ là bạn thân thôi!

Kim Thượng Nguyên nói: Vậy là tốt nhất, bác nghe nói Trương Dương là con rể tương lai của tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh!

Kim Mẫn Nhi ngây ra, cô ta và Trương Dương quen nhau tuy mới được một đoạn thời gian, nhưng không hiểu lắm về thế giới tình cảm của Trương Dương, chỉ biết Trương Dương từng có một người bạn gái trông giống hệt như mình, cô ta tên là Xuân Tuyết Tình, đã qua đời nhiều năm, bởi thế nên Kim Mẫn Nhi nảy xinh một loại cảm giác đồng tình với Trương Dương, ít nhất thì cô ta cho rằng đây là một loại đồng tình, nhưng khi nghe bác cả nói Trương Dương đã có vợ chưa cưới, Kim Mẫn Nhi không khỏi cảm thấy thất lạc.

Kim Thượng Nguyên không phải là vô duyên vô cớ lại nói ra chuyện này, y nhìn ra cháu gái đã nảy sinh tình cảm đối với Trương Dương, thân là trưởng bối nên y phải nhắc nhở.

Phía sau vang lên giọng nói của Kim Nguyên Thượng: Kim tiên sinh cũng đang tản bộ à!

Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đồng thời quay đầu lại thì thấy Kim Mẫn Nhi và Thời Duy mặc quần áo thể thao lưng đeo vợt tennis đi tới, sắc mặt hai người đều đỏ bừng, chắc vừa vận động ở sân tennis. Kim Thượng Nguyên cười nói: Quen rồi, tuổi lớn rồi nên không vận động mạnh được, tản bộ là phương thức tốt nhất.

Kiều Mộng Viện đi tới trước mặt y, mỉm cười nói: Kin tiên sinh suy nghĩ thế nào rồi?

Kim Thượng Nguyên nói: Ngày mai tôi và cô cùng về Giang Thành, khảo sát tập đoàn Hối Thông của các cô!

...

Trương Dương biết được tin tức Kim Thượng Nguyên quay lại thì không cảm thấy quá kích động, xem ra đúng như Thường Lăng Phong đã phân tích, Kim Thượng Nguyên lúc trước đột nhiên bỏ đi là sách lược lạt mềm buộc chặt, mục đích của y chính là từ ban đầu đã nắm quyền chủ động trong tay, lợi dụng Lôi Quốc Đào để tạo thành cạnh tranh ác tính giữa Đông Giang và Giang Thành, từ trong sự cạnh tranh của song phương mà giành được lợi ích tốt nhất. Nhưng sự gia nhập của Kiều Mộng Viện lại khiến chuyện phát sinh biến hóa.

Thường Lăng Phong sau khi phân tích tổng họp ưu thế giữa Giang Thành và Đông Giang, sau cùng đưa ra kết luận: Tập đoàn Lam Tinh chắc sẽ đóng ở Giang Thành, tôi tính toán sơ bộ một chút, nếu họ lựa chọn Đông Giang làm nơi sản xuất, giá thành sẽ cao hơn Giang Thành khoảng ba mươi phần trăm, hơn nữa yêu cầu hợp tác của tập đoàn hối thông cũng có sức dụ hoặc tương đối.

Trương Dương nói: Kim Thượng Nguyên làm ra nhiều chuyện như vậy, mục đích chính là cố gắng giành được điều kiện ưu đãi hơn từ chỗ chúng ta.

Thường Lăng Phong nói: Điều kiện mà chúng ta đưa ra đã khá ưu đãi rồi, Đông Giang không thể nào cho y như vậy được.

Trương Dương cười nói: Hiện tại xem ra Đông Giang đã cơ bản thua cuộc rồi, nếu như y cảm thấy hứng thú đối với Đông Giang thì sẽ không quay lại Giang Thành. Có câu, ngựa tốt không quay lại ăn cỏ, xem ra cây gậy Cao Ly cũng có khái niệm này.

Thường Lăng Phong nói: Nếu như quay lại vẫn ăn ngon thì quay lại ăn một miếng cũng chẳng sao, ăn no rồi mới có khí lực mà tiến tiếp. Có điều y đã quay lại, chúng ta cũng không thể đưa ra bất kỳ nhượng bộ nào, tôi tin rằng chỉ cần kết quả khảo sát khiến y hài lòng, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội phát triển này, cũng chính là nói quyền chủ động đã quay lại tay chúng ta.

Trương Dương nói: Người Hàn Quốc biến thành càng lúc càng giảo hoạt.

Thường Lăng Phong nói: Nghe nói tập đoàn An Đại đã sốt ruột rồi, tổng tài của họ năm sau sẽ tới đàm phàm ký hợp đồng cụ thể với nhà máy máy móc cơ giới.

Tập đoàn Hải Đức của nước Đức nói thế nào?

Tháng sau sẽ phái đoàn khảo sát tới, chắc phải gần tới tết âm lịch.

Trương Dương nhíu mày: Đúng là biết chọn thời gian! Có điều lại nghĩ người Đức không phải đón tết âm lịch, ngươi ta muốn đến lúc nào là việc của người ta.

Để chuẩn bị cho việc Kim Thượng Nguyên quay lại khu phát triển Giang Thành để khảo sát, Trương Dương đặc biệt tới chính phủ thành phố, báo cáo lại chuyện này cho đại thị trưởng Tả Viên Triêu.

Tả Viên Triêu đang ở trong phòng làm việc thương lượng chuyện thông xe đường vòng tròn ba với phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, lúc Trương Dương tới, Lý Trường Vũ đang muốn đi, Trương Dương chào Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ cười nói: Trương Dương tới rà, tôi vừa hay có chuyện muốn tìm cậu đây!

Chuyện gì vậy?

Tả Viên Triêu nói: Chúng tôi vừa bàn xong chuyện cắt băng thông xe cho đường vòng tròn ba, muốn mời tỉnh trưởng Tống tới!

Trương Dương hiểu rồi, hai người này là muốn mình đi tìm Tống Hoài Minh, bằng vào quan hệ giữa mình và Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh chắc sẽ nể mặt. Trương Dương gật đầu, nói: Tôi lát nữa sẽ liên hệ với tỉnh trưởng Tống.

Lý Trường Vũ nói: Chuyện của Phương Văn Nam sao rồi? Thân là tổng thầu công trình đường vòng tròn ba, vào thời khắc giao nhận công trình không ngờ lại không ở Giang Thành!

Trương Dương thở dài, nói: Gã bị chút đả kích, tôi thấy đầu óc gã không bình thường nữa rồi , mấy ngày trước tới viện kiểm sát tỉnh tố cáo Điền Bân, nghe nói là bị bác bỏ.

Tả Viên Triêu nhíu mày: Gã cứ làm vậy quả thực là có chút cố tình gây sự mà, chuyện của con trai gã đã có định luận rồi? Là Đổng Đắc Chí sắp đặt âm mưu đó, không có quan hệ gì tới Điền Bân cả.

Lý Trường Vũ nói: Gã khóa chặt mục tiêu lên người Điền Bân rồi!

Tả Viên Triêu cảm thán: Con người ta một khi chui và ngõ cụt thì không thể tự thoát ra được, Phương Văn Nam trước đây từng là đại biểu xí nghiệp dân doanh Giang Thành, hiện tại lại ra nông nỗi này thực sự khiến người ta tiếc hận.

Trương Dương báo cáo chuyện Kim Thượng Nguyên quay trở lại Giang Thành khảo sát.

Tả Viên Triêu nói: Ngày mai để phó thị trưởng Nghiêm tiếp đãi y đi, tôi còn có mấy cuộc họp, ta lát nữa xen an bài nhật trình, nếu như buổi tối rảnh thì tôi sẽ mở tiệp tảy trần cho y!

Trương Dương gật đầu, hắn vốn cũng không có chuyện quan trọng gì khác, cùng Lý Trường Vũ đứng dậy rời đi.

Sau khi hai người ra khỏi cửa, Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, quan hệ giữa cậu và Phương Văn Nam không tồi, có rảnh thì nói chuyện với gã đi, cứ mãi như vậy cũng không phải là biện pháp, thính trưởng Điền và tôi cũng có quan hệ tốt, ông ta cũng cảm thấy rất phiền phức vì Phương Văn Nam cứ dây dưa Điền Bân như vậy.

Trương Dương cười khổ, nói: Tôi cũng khuyên gã mấy lần rồi, nhưng gã căn bản không thèm nghe, hiện tại trong đầu Phương Văn Nam chỉ có hai chữ bao thù, gã đã coi Điền Bân là kẻ thù, tôi thấy đây chính là sự gửi gắm của gã.

Lý Trường Vũ lắc đầu: Kỳ thực hại chết con trai gã chính là bả thân gã, là gã chiều quá hóa hư Phương Hải Đào. Nói xong câu này lại liên tưởng tới mình, mình cũng chẳng phải cũng lơ là đối với việc dạy dỗ con cái ư? Nghĩ tới đây, Lý Trường Vũ thở dài, nói: Trương Dương, chuyện của Tường Quân cậu đừng chấp nó làm gì, thằng nhóc này trước giờ đều có tính hỗn trướng, nói năng không bao giờ suy nghĩ!

Trương Dương nói: Thị trưởng Lý, yên tâm đi, tôi sẽ không so đo với hắn đâu!

Lý Trường Vũ gật đầu: Triệu Tĩnh sắp nghỉ đông rồi, hay là năm nay đưa cha mẹ cậu tới Giang Thành đón năm mới đi!

Trương Dương cũng không lập tức đáp ứng: Tôi lát nữa sẽ thương lượng với họ, tết năm nay không biết có phải tăng ca không!

Sao vậy?

Nghe nói tập đoàn Hải Đức của nước Đức có thể tới Giang Thành khảo sát vào khoảng thời gian tết âm lịch, nếu như vậy thì khẳng định là phải đi làm rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thấy Phương Văn Đông bước tới, sau khi gã kết thúc giáo dục lao động, quay về tập đoàn Thịnh Tế công tác, Phương Văn Nam hiện tại trên cơ bản đã không hỏi tới chuyện của công ti, việc lớn việc nhỏ đều giao hết cho Phương Văn Đông phụ trách. Công trình đường vòng tròn ba sắp giao nhận, hai ngày nay Phương Văn Đông cũng bôn ba khắp nơi, bận tối tăm mặt mũi.

Phương Văn Đồng chào một tiếng thị trưởng Lý, Lý Trường Vũ gật đầu, cũng không nói nhiều với gã mà tiếp tục đi về phía văn phòng.

Trương Dương dừng bước, từ sau khi Phương Văn Đông ra tù Trương Dương còn chưa gặp gã, mỉm cười nói: Công trình tiến triển đến đâu rồi? Tất cả vẫn thuận lợi chứ?

Phương Văn Đông nói: Hiện tại cũng gần sxong hết rồi, không còn việc gì, mấy bộ môn chủ quản thượng cấp đều nghiệm thu thông qua, đợi làm xong thủ tục giao nhận cuối cùng là chúng tôi xong việc.

Trương Dương cười nói: Đừng nói một cách dễ dàng như vậy, bất kỳ chuyện gì cũng cần thời gian kiểm nghiệm, đường vòng tròn ba cũng không ngoại lệ, nếu như dùng được mấy ngày mà đường có sự cố gì thì vẫn tìm các anh tính sổ đó.

Phương Văn Đông thở dài, nói: Tôi thật sự không biết anh tôi vì sao lại muốn làm cái công trình khó nuốt này, thị lý hiện tại còn thiếu chúng tôi một khoản tiền, chủ nhiệm Trương, chuyện này còn phải nhờ anh giúp đỡ, phiền anh nói với thị lý, có thể nhanh chóng thanh toán hết các khoản công trình cho chúng tôi không, hiện tại tình trạng kinh tế của tập đoàn Thịnh Thế không được lạc quan. Anh biết đó, từ lúc Hải Đào xảy ra chuyện, anh tôi trên cơ bản mặc kệ không quản chuyện của công ty nữa, tập đoàn Thịnh Thế trước đây phát tài từ nghiệp ẩm thực, hiện tại thì nghiệp này trên cơ bản đều bán trao tay hết rồi, chuyện của cây cầu sông Sắc Vi khiến chúng tôi tổn thất một khoản tiền lớn.

Trương Dương cũng có thể thông cảm cho chỗ khó của họ, gật đầu nói: Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh, tìm cơ hội phản ánh với thị lý một chút, ra sức thanh toán những khoản còn thiếu cho các anh.

Phương Văn Động gật đầu cảm tạ.

Trương Dương nói: Gần đâu tôi không gặp Phương tổng, anh ấy hiện tại đang ở đâu?

Nhắc tới anh tai, Phương Văn Đông không khỏi mặt mày ủ dột, nói: Anh ấy ở Giang Thành, cả ngày không hút thuốc thì cũng uống rượu, trong khoản thời gian ngắn mà trông như già đi cả chục tuổi.

Tôi cũng muốn giúp anh ấy, đáng tiếc anh ấy căn bản không muốn nghe lời tôi.

Phương Văn Đông nói: Đừng nói là anh, lời của bất kỳ ai anh ấy cũng chẳng thèm nghe. Chủ nhiệm Trương, cảm ơn sự quan tâm của anh đối với anh trai tôi, khi nào tôi về sẽ truyền đại lại với anh ấy.

Tửu lượng của Phương Văn Nam không tốt, dù làm kinh thương nhiều năm như vậy, nhưng gã rất ít khi uống rượu, nhưng hiện tạ gã đột nhiên mê luyến cái vật ở trong chén này, sau khi con trai chết, tay của gã bắt đầu run rẩy, về sau phát hiện uống rượu có thể hóa giải bệnh trạng này, thế là gã bắt đầu uống rượu, nhưng gần đây uống rượu cũng không giúp gì được chứng run rẩy của gã, mà gã cũng chẳng bỏ được.

Khi Phương Văn Đông bước vào trong văn phòng, trong phòng đầy khói, Phương Văn Nam một tay cầm xì gà, tay kia cầm chén rượu, bên trong còn lại nửa chén.

Phương Văn Đông đi tới mở cửa sổ ra.

Phương Văn Nam gắt khẽ: Đóng vào, anh ghét ánh sáng!

Phương Văn Đông thở dài: Đại ca, Hải Đào đã chết rồi, anh không thể nghĩ mãi tới chuyện này được, anh hiện tại như thế này thì công ty sẽ ra sao đây? Trơ mắt nhìn sự nghiệp vốn thuộc về anh giờ đã thay tên đổi họ, chẳng lẽ anh không thấy đau lòng à, chẳng lẽ anh không thấy tiếc một chút nào ư?

Vẻ mặt của Phương Văn Nam trơ như gỗ, hai mắt ngốc trệ nhìn Phương Văn Đông, tựa hồ như căn bản không nghe thấy gã nói gì.

Phương Văn Đông gào lên: Đại ca, anh tỉnh lại đi, anh có thể tỉnh lại một chút không hả!

Phương Văn Nam cười vô cùng kỳ quái: Anh luôn rất tỉnh táo, anh biết anh đang làm đi? Mất đi Đế Hào Thịnh Thế, mất đi Ngư Mễ chi Hương đối với chúng ta mà nói thì tính là gì, tất cả tài phú của anh đều là để lại cho Hải Đào, hiện giờ Hải Đào không còn nữa, cho dù có kiếm được nhiều tiền hơn thì với anh cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa cả.

Phương Văn Đông nìn gã: Đại ca, trừ Hải Đào ra, trên thế giới không còn chuyện gì để anh quan tâm nữa ư?

Phương Văn Nam gật đầu, gã nói nhỏ: Anh vốn cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì mà tiền bạc không làm được, nhưng hiện tại anh phát hiện, anh đã sai rồi, sai rất nhiều. Tiền vĩnh viễn không thể nào so sánh được với quyền thế, dù có nhiều tiền hơn nữa thì ở trước mặt quyền thế cũng không đáng một xu, chỉ cần người ta muốn, tùy thời đều có thể cướp đi tất cả của anh.

Đại ca, chúng ta còn có cơ hội, công trình đường vòng tròn ba đã thuận lợi giao nhận rồi, Trương Dương cũng đáp ứng, sẽ giúp chúng ta đòi những khoản nợ còn lại, có chỗ tiền này, hai anh em ta có thể đông sơn tái khởi, có thể chính chỉnh lại cờ trống, chúng ta có thể đòi lại tất cả những gì mà mình đã mất.

Phương Văn Nam cười ha ha một tiếng: Có gì hay chứ? Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, có thể đổi lại được tính mạng của con trai anh không? Anh không muốn tiền, anh chỉ muốn một cái công đạo thôi!

Phương Văn Đông nói: Cái chết của Hải Đào đã định án rồi, chuyện này không liên quan gì tới Điền Bân, là Đổng Đắc Chí sặp đặt cả chuyện này, hiện tại Đổng Đắc Chí đã sa lưới, chuyện gì cũng kết thúc rồi, đại ca, anh không thể nào vĩnh viễn vướng mãi vào chuyện này được.

Nếu không phải vì Điền Ban, Hải Đào sẽ không phải vào ngục, nếu như không phải là nó bị bắt vào ngục, thì làm sao mà xảy ra chuyện này?

Phương Văn Đông lớn tiếng nói: Chẳng lẽ anh nhất định muốn giết hắn?

Phương Văn Nam gật đầu: Không sai, anh muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu!

Phương Văn Đông ngây ra một thoáng, nói: Đại ca...

Phương Văn Nam đột nhiên đỡ lấy hai tay gã, nói: Văn Đông, anh chỉ có một đứa em là em thôi, em giúp anh đi, anh muốn giết Điền Bân, muốn báo thù rửa hận cho Hải Đào, em giúp anh liên hệ Tống Kim đi.

Phương Văn Đông lắc đầu, nói: Đại ca, anh không biết mình đang nói gì ư?

Phương Văn Nam nói: Anh biết, bọn chúng quan lại bao che cho nhau, tên hung thủ Điền Bân này không ngờ lắc mình biến thành anh hùng, thế giới này đã không còn công đạo nữa rồi, anh phải bảo vệ chính nghĩa, anh muốn tất cả mọi người biết rằng, trên thế giới này vẫn có công chính.

Phương Văn Đông cực kỳ đau khổ thở dài một tiếng, một lúc sau mới nói: Đại ca, cái chết của Hải Đào em cũng rất đau lòng, nhưng anh cứ như vậy thì chỉ tổ càng lấn sâu hơn thôi, tới cuối cùng thì bị hủy trong tay mình.

Phương Văn Nam nói: Anh mặc kệ anh sẽ có kết cục như thế nào, em chỉ cần giúp anh tìm phương tức liên hệ với Tống Kim là được! Anh cần tính mạng của Điền Bân để tế con trai anh!

Lúc Kim Thượng Nguyên một lần nữa tới Giang Thành, đúng vào lúc Giang Thành hạ nhiệt độ, gió rất lớn, không khí lạnh căm mà khô rát, Kim Thượng Nguyên nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, lúc này đúng là lúc giữa trưa tan tầm, trên đường cái đâu đâu cũng là người lái xe đạp.

Kim Thượng Nguyên nói: Trung Quốc đúng là nước lớn về xe đạp!

Kim Mẫn Nhi nói: Lái xe đạp cũng rất hay, không những có thể thay đi bộ hơn nữa còn bảo vệ được môi trường.

Kiều Mộng Viện nói: Kinh tế hiện tại của Giang Thành vẫn còn rất lạc hậu, đương nhiên không thể sánh bằng những quốc gia tiên tiến, có điều theo sự phát triển của nền công nghiệp ô tô Trung Quốc, sau này xe hơi chạy trên đường sẽ càng lúc càng nhiều, tất nhiên là xe đạp sẽ càng ngày càng ít đi.

Kim Thượng Nguyên nói: Một tỷ người Trung Quốc, nếu như mỗi người có một chiếc ô tô, vậy thì bất kỳ chỗ nào ở Trung Quốc cũng có tắc đường.

Kim Mẫn Nhi trực tiếp an bài cho Kim Thượng Nguyên ở khach sạn Nam hồ ở khu phát triển, khách sạn này là khách sạn năm sao chuẩn mà khu phát triển bỏ vốn ra xây, ở khách sạn Nam Hồ có thể nìn thấy Nam hồ ở phía trước, bởi vì nhiệt độ xuống thấp, trên Nam hồ đã đóng một lớp băng dày, rất nhiều trẻ con đang đùa giỡn trên mặt băng.

Kim Thượng Nguyên dùng tiếng Hàn nói: Nguy hiểm quá, bảo bọn trẻ đừng chơi ở trên đó nữa!

Kiều Mộng Viện nhìn vào mặt hồ, Thời Duy ở bên cạnh nói: Em đi, đối phó với trẻ con em có cách nhất!

Xe hơi lái tới trước Giang Thành, Kim Mẫn Nhi đã thông tri tin tức họ về Giang Thành cho Trương Dương.

Phó thị trưởng chủ quản công nghiệp Giang Thành Nghiêm Tân Kiến, chủ nhiện quản ủy hội khu phát triển Giang Thành Tiếu Minh, chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp Giang Thành Trương Dương, toàn bộ đều tới khách sạn Nam hồ để đợi, tuy Trương Dương có chút phản cảm với cách làm ăn của Kim Thượng Nguyên, nhưng nể mặt Kim Mẫn Nhi, hắn vẫn tới tham gia nghi thức chào đón này, có câu binh bất yếm trá, hiện tại động cơ Kim Thượng Nguyên hắn đã nắm rõ, cây gậy già này muốn chiếm tiện nghi lớn từ Giang Thành ư, không có cửa đâu!

Thường Lăng Phong cũng ở trong đoàn người nghênh đón, gã nói nhỏ với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, y đã quay về thì chứng tỏ chuyện này cũng gần xong rồi.

Trương Dương mỉm cười: Lão già này giảo hoạt lắm, nói chừng lần này còn muốn đòi điều kiện quá đáng nào đó!

Thường Lăng Phong nhỏ giọng nói: Chỉ cần y nhìn trúng khu đất Giang Thành này, chúng ta có thể kiên trì không nhượng bộ, ở phương diện nhỏ mà thì không sao, nhưng nguyên tắc lớn thì một tấc cũng không nhường!

Trương Dương mỉm cười gật đầu, đi theo bọn Nghiêm Tân Kiến, rất nhiệt tình bắt tay với Kim Thượng Nguyên: Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!

Kim Thượng Nguyên khó lắm mới nở ra được một nụ cười: Rất cao hứng được gặp lại chủ nhiệm Trương!

Trương Dương giới thiệu Thường Lăng Phong ở đằng sau cho Kim Thượng Nguyên, Thường Lăng Phong chìa tay về phía Kim Thượng Nguyên, dùng tiếng Hàn thành thạo nói: Chào Kim tiên sinh, hoan nghênh ngài tới Giang Thành, tin rằng lần này Giang Thành nhất định sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho ngài.

Kim Thượng Nguyên kinh ngạc trước tiến Hàn thành thạo của Thường Lăng Phong, y mỉm cười, nói: Thường tiên sinh vì sao lại khẳng định như vậy?

Thường Lăng Phong nói: Sự phát triển của Giang Thành biến chuyển từng ngày, Kim tiên sinh đi ba ngày, biến hóa trong ba ngày này sẽ khiến ngài kinh thán không thôi! Đổi một góc độ khác để nhìn Giang Thành, Kim tiên sinh sẽ nhìn thấy ưu điểm nhiều không đếm xuể của nó.

Kim Thượng Nguyên nghe ra Thường Lăng Phong còn có ám chỉ khác, không khỏi bật cười.

Lúc đoàn người đang chuẩn bị đi vào trong thì đằng xa đột nhiên phát ra tiếng kêu cứu, bọn họ quay người lại, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang đang hoảng hốt từ bờ Nam hồ chạy về phía này, bọn nó vừa chạy vừa khóc, hò hét cứu mạng đến khàn cả giọng!

Sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều biến đổi, Trương Dương xông ra trước tiên, lao ra sau không ngờ lại là Kim Thượng Nguyên, trường kỳ rèn luyện khiến thể chất của Kim Thượng Nguyên được bảo trì rất tốt, y bước đi như bay, theo sau Trương Dương xông tới Nam hồ.

Tốc độ của Trương Dương rõ ràng là Kim Thượng Nguyên không thể nào so sánh được, hắn chạy tới ven Nam hồ ngay lập tức, trên đường đã cởi y phục của mình ra, phát hiện mặt bằng vừa rồi mà bọn trẻ đứng trên đó chơi đã nứt ra, ở giữa lộ ra một cái hố lớn, Trương Dương cởi quần dài, chỉ mặt quần cộc nhảy vào trong hồ nước lạnh căm.

Kim Thượng Nguyên cũng cởi quần áo trên người ra, lúc y muốn nhảy xuống hồ thì bị chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh giữ lại: Kim tiên sinh, đừng mạo hiểm!

Kim Thượng Nguyên đẩy Tiếu Minh ra, tức giận quát: Tránh ra!

Tiếu Minh không hiểu y nói gì, song vẫn bị tiếng quát của y khiến cho giật nảy mình, sau đó thì nhìn Kim Thượng Nguyên nhảy xuống.

Tiếu Minh và phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đều là loại vịt trên cạn, Nghiêm Tân Kiến đi tới ven hồ, cũng đi lên mặt băng, nhưng bị Kim Mẫn Nhi lên tiếng ngăn lại, Kim Mẫn Nhi sợ người đi trên mặt băng quá nhiều, tạo thành băng nứt mới, tới lúc đó người cần cứu viện sẽ càng nhiều hơn.

Trương Dương đã thành công cứu một đứa bé ở dưới nước lên, kéo nó nhô lên, đặt đứa bé trên mặt băng giao cho Kim Mẫn Nhi và Kiều Mộng Viện đang đợi ở trên rìa mặt băng, hắn lớn tiếng nói: Hỏi rõ xem bên dưới có mấy đứa nhỏ, đừng để quá nhiều người đi lên mặt băng!

Kiều Mộng Viện vừa gật đầu vừa khẩn trương nói: Thời Duy chắc cũng ở bên dưới đó!

Trương Dương gật đầu, hít một hơi, lại chìm xuống nước, loáng thoáng nghe thấy tiếng dặn dò của Kim Mẫn Nhi: Trương Dương, cẩn thận!

Nước hồ lạnh thấu xương, đối với Trương Dương mà nói thì không có bất kỳ vấn đề gì, ở trong nước tìm kiếm một lát, hắn tìm thấy một đứa nhỏ khác, nắm lấy tay nó, kéo nó lên, ôm đứa nhỏ bơi lên, Kim Thượng Nguyên cũng tìm thấy một đứa, kéo nó bơi lên. Trương Dương ở trong mặt nước giơ ngón tay cái với Kim Thượng Nguyên, Kim Thượng Nguyên cũng làm ra dấu thắng lợi với hắn.

Hai người cơ hồ đồng thời nổi lên mặt nước.

Kim Mẫn Nhi và Kiều Mộng Viện chạy tới tiếp lấy hai đứa nhỏ, Kim Mẫn Nhi nói: Hỏi rõ rồi, tổng cộng có ba đứa trẻ rơi xuống nước!

Kiều Mộng Viện lo đến sắp phát khóc tới nơi rồi: Trương Dương, Thời Duy vẫn còn ở bên dưới!

Trương Dương nói với Kim Thượng Nguyên: Kim tiên sinh lên đi, tôi đi tìm cô ấy!

Kim Thượng Nguyên môi đã lạnh tới tím tái, song vẫn kiên trì nói: Thêm một người thì có thêm một phần sức lực!

Kim Mẫn Nhi thấy tình huống không tốt, cố khuyên nhủ: Bác cả, bác lên đi, để cháu xuống!

Trương Dương lớn tiếng nói: Thôi đừng gây phiền phức nữa, tôi không muốn phải cứu thêm một người đâu! Hắn chìm xuống mặt nước, tầm nhìn ở dưới mặt băng không được tốt, tạo thành khó khăn cho việc ứng cứu của Trương Dương, trong phạm vi năm mét mà băng nứt không tìm thấy bóng của Thời Duy, hắn chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Kim Thượng Nguyên lên bờ, có người lao tới chùm áo lông lên người ông ta, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến kích động vô cùng, y lớn tiếng nói: Đây chính là tinh thần chủ nghĩa quốc tế không biết sợ! Mấy phóng viên vây quanh vốn đang chuẩn bị viết tin hoan nghênh Kim Thượng Nguyên đều tích cực công tác, ghi chép lại đề tài hiếm có này.

Một nữ phóng viên muốn phỏng vấn Kim Thượng Nguyên, lại bị Kim Thượng Nguyên gạt micro ra, y gầm lên: Còn có một người ở bên dưới... Mau.. Mau cứu người...

Hai thanh niên bơi giỏi cũng nhảy xuống, nhưng không lâu sau, bọn họ không có thu hoạch bò lên, chỉ xuống có một lát mà ngay cả nói cũng không thành tiếng.

Kiều Mộng Viện và Kim Mẫn Nhi tuy đều biết bơi, nhưng trình độ cũng bình bình, bọn họ đều không dám nhảy xuống, nhảy xuống không những không giúp được gì, ngược lại còn tạo thêm gánh nặng cho Trương Dương. Thời gian chầm chậm trôi qua, Kiều Mộng Viện mắt đã đỏ bừng lên, chỉ chút nữa là bật khóc, cô ta và Thời Duy từ nhỏ đã ở với nhau, hai người tuy khác tính, nhưng tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột, nếu như Thời Duy có gì bất tắc, Kiều Mộng Viện khẳng định sẽ đau đớn vô cùng.

Kim Mẫn Nhi thì chỉ lo cho Trương Dương, tuy cô ta rất có lòng tin đối với Trương Dương, nhưng tình huống hôm nay lại biến thành càng lúc càng nghiêm trọng, Trương Dương ở dưới nước đã gần năm phút rồi, chẳng lẽ hắn có gì bất trắc ư?

Người ở trên bờ cũng bắt đầu lo lắng, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến và chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển sắc mặt đều khó goi, vốn là nghi thức hoan nghênh, ai ngờ lại gặp phải lọa chuyện này, Trương Dương không chút do dự nhảy vào Nam hồ, nói ra cũng xấu hổ, hai người đầu tiên là nghĩ rằng Trương Dương đang làm mánh khóe chính trị, nhưng theo từng đứa nhỏ được cứu lên, theo từng giây từng phút thời gian trôi qua, bọn họ cũng bị tinh thần dám làm việc nghĩa của Trương Dương khiến cho cảm động, cho dù là mánh khóe chính trị, cũng cần phải có dũng khí không sợ hãi, bọn họ tuy là vịt lên cạn, nhưng cho dù là bọn họ biết bơi, e rằng cũng không có được lọai quyết tâm làm việc nghĩa không chùn bước như Trương Dương. Tất cả mọi người đều quan sát mặt hồ, mặt băng vừa nứt ra, một lát sau đóng thành một lớp băng mỏng. Ống kính của mấy phóng viên đều nằm vào mặt hồ ở xa xa, tâm tình của bọn họ đều bắt đầu biến thành trầm trọng, hi vọng những gì chụp được vừa rồi không phải là hình ảnh cuối cùng của Trương Dương.

Đúng vào lúc mọi người đần dần mất đi hi vọng thì nhìn thấy lớp băng trên mặt hồ bị phá ra, Trương đại quan nhân ôm Thời Duy từ dưới mặt băng thò đầu ra, thằng nhóc này tìm lâu như vậy, vừa rồi ở nơi cách mặt băng nứt hơn ba mươi mét tìm thấy Trương Dương, sau khi Trương Dương nổi lên, một quyền đấm vỡ mặt băng, hắn trước tiên đặt Thời Duy đã hôn mê bất tỉnh lên mặt băng, sau đó thì mới bò lên.

Kiều Mộng Viện và Kim Mẫn Nhi nhìn thấy Trương Dương cứu được Thời Duy, đồng thời chạy đến, Trương Dương vội vàng lớn tiếng nói: Đừng tới đây, mặt băng không chịu được trọng lượng của chúng ta đâu, các cô lên bờ trước đi! Hai người án chiếu theo sự phân phó của quay lên bờ.

Trương Dương ôm Thời Duy chậm chậm đi lên bờ, lúc hắn bước đi, quần chúng vây xem trên bờ đều phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả ống kính đều nhắm về phía Trương Dương. Lúc này hắn chính là trung tâm của mọi người, cũng trở thành tiêu điểm của Giang Thành!

Kim Thượng Nguyên mặc áo lông, nhìn Trương Dương thành công thoát hiểm, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Thường Lăng Phong ở bên cạnh nói: Chủ nhiệm Trương là Thanh niên mười tốt của Bình Hải, là niềm kiêu ngạo của Giang Thành chúng tôi!

Kim Thượng Nguyên quay người lại nhìn: Danh hiệu Thanh niên mười tốt của anh ta là hoàn toàn xứng đáng!

Khi Trương Dương bước lên bờ, các quần cộc trên người đã đóng băng rồi, Thời Duy thì càng thảm hơn, sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người đã hoàn toàn đông cứng.

Kiều Mộng Viện xông tới dùng khăn lông bọc Thời Duy, nước mắt không ngừng rơi.

Trương Dương nói: Đừng ai động tới cô ta!

knn đi tới bên cạnh Trương Dương, chùm khăn lông lên cho hắn, quan tâm hỏi: Trương Dương, anh không sao chứ?

Trương Dương cười nói: Tôi không sao! Dưới loại tình huống này cũng chỉ có Trương đại quan nhân mới có thể cười được.

Xe cấp cứu sau khi nhận được điện thoại thì tới ngay lập tức, ba đứa nhỏ được cứu kịp thời nên tình trạng sức khỏe không có vấn đề gì lớn, ngược lại Thời Duy bởi vì thời gian ở trong hồ quá lâu, nhiệt độ thấp khiến cho cô ta bị sốc, bác sĩ cấp cứu đề nghị lập tức đưa Thời Duy tới bệnh viện ngay.

Kiều Mộng Viện mắt lệ chứa chan nhìn Trương Dương, cô ta đang trưng cầu ý kiến của Trương Dương, Trương Dương nói: Muốn cô ta không sao thì đưa tới khách sạn, tôi cứu cô ấy!

Kim Mẫn Nhi biết y thuật của Trương Dương rất thần kỳ, cô ta nói với Kiều Mộng Viện: Kiều tiểu thư, nghe Trương Dương đi, anh ấy nhất định có biện pháp!

Kiều Mộng Viện chỉ đành gật đầu, án chiếu theo cách nói của bác sĩ cấp cứu, cho dù là đưa Thời Duy tới bệnh viện thì cũng nhất định sẽ vẫn để lại một số di chứng, dẫu sao thì thời gian Thời Duy rơi xuống nước quá lâu, sản sinh ra hiện tượng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.

Sau khi an bài cho Thời Duy nằm trong phòng, Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện và Kim Mẫn Nhi ở lại, còn những người khác thì rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, câu nói đầu tiên của Trương Dương khiến Kiều Mộng Viện và Kiều Mộng Viện há miệng trợn mắt: Cở hết quần áo của cô ta ra!

/2583

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status