Người con gái đối diện nghe thấy tiếng thở dài thì nâng mắt lên nhìn, đôi mắt dao động như có sóng nước, lông mi khẽ run rẩy, lo lắng dò hỏi nhìn lại cô.
Một đôi trai gái tốt đẹp như vậy đến ông trời thấy cũng thương xót. Chung quy thì cô y tá vẫn còn trẻ nên dễ mềm lòng, không nhịn được mà tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: “Được phẫu thuật rất kịp thời, nếu vận khí anh ta không quá tệ, hẳn có thể khôi phục…”
“Úc Văn.” Giọng nói nghiêm khắc của bác sĩ từ cửa truyền vào, ngăn lời cô lại.
Cô y tá trẻ tên Úc Văn sợ hãi cúi đầu xuống, thấy bác sĩ bước nhanh vào, lúc nói chuyện với cô gái kia lại cực kỳ kính cẩn, “Bệnh nhân bây giờ còn chưa thích hợp để thăm hỏi, ngài cũng cần nghỉ ngơi, mời ngài về phòng bệnh trước.”
Người con gái yếu ớt trầm tĩnh kia gật đầu, nhưng vẫn nhìn chăm chú người đàn ông đang ngủ say kia một lúc lâu, sau đó mới quay người đi.
Úc Văn đưa cô ra ngoài, bước chầm chậm sau cô, muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại không biết lên tiếng thế nào.
Nhưng cô gái kia lại hỏi “Anh ấy sẽ mù sao?” Giọng nói thản nhiên nhưng âm điệu lại trống rỗng.
“Tôi nghĩ là không.” Giọng Úc Văn cũng chẳng hề chắc chắn.
Cô kia nghiêng người quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh nhìn của cô, Úc Văn cảm thấy một sức ép vô hình, lẩm bẩm, “Giác mạc bị tổn thương không quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ chưa thể chắc chắn, phải đợi thêm bốn năm ngày, tháo băng xuống…”
“Đến lúc đó nếu vẫn không nhìn thấy, có phải sẽ vĩnh viễn không thể nhìn được nữa?” Giọng cô từ tốn, từng câu nói đều rất rõ ràng.
Úc Văn chần chừ chốc lát, rồi yên lặng gật đầu.
Đến đây cô không nói thêm nữa, đi thẳng về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, khiến Úc Văn suýt không theo kịp.
Úc Văn thấy cầu thang phía cuối hành lang, không nén được mà nhắc nhở, “Ngài, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt đã thấy cô vấp xuống bậc thang, lảo đảo ngã quỳ gối xuống.
Úc Văn cuống quít chạy đến đỡ cô, còn cô thì cúi thấp đầu, bả vai cũng run nhè nhẹ.
“Phu nhân đừng quá lo âu, tiên sinh sẽ khỏe lên thôi, nhất định sẽ khỏe lại.” Úc Văn dịu dàng khuyên nhủ an ủi.
Nhưng cô chỉ nghẹn ngào.
Úc Văn giật mình, bỗng dưng nhớ lại, đoàn người này nửa đêm khuya khoắt vội vã nhập viện, có vẻ thân phận rất bí ẩn, làm kinh động đến viên trưởng suốt đêm. Khi đó từng nghe thấy tùy tùng của họ gọi người con gái này là phu nhân, còn người đàn ông kia lại gọi là Tứ thiếu, nên cô nghĩ có lẽ họ là vợ chồng.
“Xin lỗi, tôi nhầm rồi.” Úc Văn áy náy nói, khó kiềm chế lòng tò mò hỏi, “Người đó là anh của ngài sao?”
“Anh ấy…” Người con gái mỹ lệ ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt, giọng nói như cứng lại, “Anh ấy là…”
Cũng không biết, nên nói là ai.
Người thân hay bạn thân, là anh mà cũng không phải là anh.
Trải qua ngần ấy năm, anh vì cô mà vứt bỏ hết thảy, đổi về một thân một mình côi cút, cho tới giờ sẹo đau vẫn từng lớp chồng lên nhau, nhưng lại chẳng là gì của cô.
Năm ngày qua, dường như cả đời cũng chưa từng chờ đợi lâu đến vậy.
Và sự chờ đợi này, cũng như là cả đời này chưa từng bị dày vò trong bất lực đến vậy.
Đôi mắt của Tứ thiếu có thể khôi phục hay không, ngay ngày mai khi tháo lớp băng kia ra sẽ biết.
Bình sinh chưa bao giờ cầu xin chúa trời thần phật điều gì, vậy mà khi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên cách đây không xa, rồi lại nhìn cánh chim mệt mỏi dưới ánh hoàng hôn lướt qua mái hiên, thì Huệ Thù đứng lặng ở cuối hành lang cũng không kìm được mà đan hai bàn tay nắm trước ngực, khẩn cầu về phía bầu trời xa xa.
Thời khắc này, có lẽ cũng chỉ có sức mạnh của thần linh mới có thể cứu vớt người khỏi khổ cực, nhân từ ban ân cho chúng sinh.
Tứ thiếu, Tử Khiêm, Hứa Tranh, phu nhân… Bọn họ không đáng phải chịu những khổ nạn bất công này.
Một đường đồng hành với nhau, cuối cùng cũng bước đến được nơi bình an, nhưng lại mất tin tức của Tử Khiêm và Hứa Tranh, hai người họ sống chết chưa biết, mà Tứ Thiếu lại thương nặng, chỉ còn cô và phu nhân canh giữ ở bệnh viện này, ngày đêm đợi chờ những tin tức hoặc rất tốt hoặc rất xấu truyền đến.
Mặc dù đã đến được vùng quản lý của Hoắc Soái, nhưng phu nhân vẫn chưa biểu lộ thân phận, phía bệnh viện chỉ biết nhân vật quan trọng đến, dốc hết sức để giúp đỡ, chứ cũng không nghĩ rằng đích thân Hoắc phu nhân đến —— bởi lúc này ở Yến Thành, từ báo chí đến phố chợ, khắp nơi đều xôn xao một tin đồn vô cùng nghiêm trọng: Phu nhân Hoắc Trọng Hanh rơi vào cảnh hiểm nguy, bị tập kích chết tại phương Bắc.
Dù là Đông Hiếu Tích hạ thủ hay chính là tội ác của Đông Sầm Huân đi nữa, thì trách nhiệm về vụ huyết án này cũng rơi vào đầu cha con họ Đông.
Hoắc Soái đa tình người đời đều biết, chỉ sợ đang vô cùng giận dữ, vì hồng nhan quyết nợ máu phải trả bằng máu. Bây giờ, sáu trấn miền Bắc thần hồn nát thần tính, nơi nơi đều loan truyền Hoắc Trọng Hanh sắp điều quân bao vây toàn miền, sẽ gặp lại Đông Soái trong đao máu. Còn quân phiệt trên khắp miền Bắc đều bị kinh hãi, tự mình cầm binh đề phòng, họ đều biết một khi trận ác chiến xảy ra, nửa giang sơn này sẽ lại bị gột rửa một lần nữa, rồi không biết kẻ nào sẽ là người cười cuối cùng.
Chỉ nháy mắt, hoàng hôn buông xuống, ngày lại tối.
Huệ Thù chậm rãi xoay người đi xuyên qua hành lang tĩnh mịch, bên tai lại nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng đâu đây.
Kim nhảy chạm xuống đĩa nhạc, tiếng nhạc tràn ra một vũ khúc du dương.
Khúc nhạc đó nhẹ nhàng vui vẻ, tựa như thời thế vừa chuyển dời, như nắng chiều rực rỡ đang rọi xuống người, ngập tràn hương cỏ cây, chim ruồi bay lượn, dây hoa lan rừng quấn theo làn váy của cô gái.
Tiếng nhạc này phát ra từ phòng bệnh của Tứ Thiếu, còn láng máng có tiếng cô gái đang nói cười, “Được rồi được rồi, cuối cùng cũng phát được nhạc!”
Huệ Thù đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, nhìn thấy cô y tá Úc Văn cúi người điều chỉnh cái máy hát đã cũ, còn trên ghế cạnh cửa sổ là Tứ thiếu đang mỉm cười lắng tai nghe, Hoắc phu nhân ngồi ngay cạnh anh, nụ cười trên môi còn rõ ràng hơn.
Hoàng hôn vắng lặng bỗng trở nên ấm áp như xuân về.
Cảm giác như họ không phải ở trong căn phòng bệnh này, cũng không hề có nỗi lo sầu thương bệnh, từ sáng sớm đến chiều tối chỉ có một màu tươi vui hòa hợp, như người vợ xinh đẹp đang cười tươi tắn với chồng mình.
“Huệ Thù đến rồi.” Hoắc phu nhân vừa đưa mắt trông thấy cô, mỉm cười nói, “Cô xem Úc tiểu thư mang đến cái gì này.”
Mặc dù cười tươi như hoa, nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới mắt cô do thức trắng đêm không ngủ mà tích tụ thành. Mấy ngày qua, trông cô càng gầy gò hơn. Huệ Thù gượng cười, thuận tay sờ lên cái máy đĩa hát lại chạm vào đầy bụi. Úc Văn hơi xấu hổ, “Để lâu thế rồi, không ngờ vẫn nghe được.”
“Món quà này thật đặc biệt,” Tứ thiếu cười dịu dàng, “Cảm ơn cô, Tiểu Úc.”
Úc Văn mặt ửng đỏ như ráng chiều.
Huệ Thù ngẩn ra nhìn cô ấy, rồi lại quay đầu nhìn Hoắc phu nhân.
Hoắc phu nhân cúi đầu bên tai cô nói khẽ, “Hôm nay là sinh nhật anh ấy.”
Huệ Thù buột miệng kêu lên, “Hả, thì ra là hôm nay!”
Tứ thiếu cười nhẹ, “Tiểu Thất định tặng tôi cái gì đây?”
Huệ Thù lập tức ngượng ngùng, nhưng lại thấy anh hơi nghiêng mặt đi, khóe môi khẽ nhếch lên, dù trong lúc trêu ghẹo cũng không giấu được vẻ phóng khoáng trên khuôn mặt.
Con người phong thái như ngọc, có gặp gió táp mưa sa cũng không nghiêng ngả.
Cho dù trắc trở đến đâu cũng không làm thay đổi vẻ tự nhiên cởi mở của anh, dù bản thân có trải qua chuyện gì thì nụ cười vẫn luôn giữ trên môi anh.
Lòng khổ sở vô cùng nhưng Huệ Thù vẫn kìm nén, nhẹ nói, “Em chỉ có món quà này…” Cô nói rồi nghiêng người ôm lấy cổ anh, môi dịu dàng chạm lên má anh.
Anh ngẩn ra, rồi chợt nâng cao cằm, khẽ hôn lên trán cô.
Trước khi nước mắt rơi xuống, Huệ Thù vội buông tay lùi lại, cố nén khóc, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn, em cũng phải vui vẻ đấy.” Tứ thiếu mỉm cười.
Nước mắt Huệ Thù rơi xuống, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
Úc Văn chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Chỉ còn Niệm Khanh lẳng lặng ở phía sau anh.
Anh cũng không quay đầu, giọng nửa cười nửa không, “Còn món quà thần bí nào nữa à?”
Người phía sau không đáp, cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần em làm được, và chỉ cần anh muốn.”
Nụ cười trên môi anh cứng lại.
Chiều muộn buông xuống dày hơn, ánh sáng dần lụi tắt, hai bóng người cùng chìm vào bóng tối.
Chiếc đĩa hát vẫn xoay tròn, xoay hết một vũ khúc, trong bóng đêm lại vang lên điệu Waltz hoa lệ.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, “Vậy thì, em nợ tôi một điệu nhảy.”
Ba năm trước đây, bao công sức thiết kế buổi vũ hội kia lại tác thành cho đôi mỹ nhân anh hùng, làm nên một giai thoại có một không hai, và cũng giúp cô đạt được mục đích, để rồi cô quyết tuyệt quay người đi. Chỉ còn duy nhất người bạn nhảy bị bỏ rơi kia, mãi không quên được điệu nhảy đó vốn là của anh.
Điệu Waltz trong đêm, hai người dựa vào nhau.
Niệm Khanh nhắm mắt, nước mắt đẫm mi, “Vâng, em vẫn nhớ vũ khúc kia.”
Cô vươn tay, ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh.
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tay cô.
Cô nhanh nhẹn dựa vào khuỷu tay anh, tay anh đỡ bên hông cô như đang nâng mảnh tuyết mỏng.
Vũ khúc vang lên, điệu nhạc hoa mỹ xuôi như nước chảy, trong căn phòng nhỏ hẹp không ánh sáng này, anh nắm tay cô, dẫn cô theo bước nhảy của mình, xoay người, tiến rồi lùi… Khoảng cảnh giữa hai người chợt xa chợt gần, nhịp nhàng mà uyển chuyển.
Một bản nhạc êm ái trầm bổng, cứ xoay rồi lại bước lùi.
Đầu ngón tay áp trong lòng bàn tay, cứ chợt nóng lại lạnh.
Hơi thở ai đang vương vấn bên tai, là mái tóc ai thơm dịu như lan.
Điệu Waltz tựa như một tấm lụa mềm mại trải rộng trong bóng đêm, cả gian phòng tối tăm như đang nở bung ngàn đóa hoa, biến nơi đây thành một ảo mộng không thực, để bao ánh sáng rực rỡ lấp lánh khắp nơi nơi, để thời gian ngưng đọng lại; một bước nhảy xoay tròn kéo cả hai bóng người cùng bay lượn, trong bóng đêm cùng vượt qua thiên nhai mà gần nhau trong gang tấc, cuối cùng cũng ôm được nhau.
Một đôi trai gái tốt đẹp như vậy đến ông trời thấy cũng thương xót. Chung quy thì cô y tá vẫn còn trẻ nên dễ mềm lòng, không nhịn được mà tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: “Được phẫu thuật rất kịp thời, nếu vận khí anh ta không quá tệ, hẳn có thể khôi phục…”
“Úc Văn.” Giọng nói nghiêm khắc của bác sĩ từ cửa truyền vào, ngăn lời cô lại.
Cô y tá trẻ tên Úc Văn sợ hãi cúi đầu xuống, thấy bác sĩ bước nhanh vào, lúc nói chuyện với cô gái kia lại cực kỳ kính cẩn, “Bệnh nhân bây giờ còn chưa thích hợp để thăm hỏi, ngài cũng cần nghỉ ngơi, mời ngài về phòng bệnh trước.”
Người con gái yếu ớt trầm tĩnh kia gật đầu, nhưng vẫn nhìn chăm chú người đàn ông đang ngủ say kia một lúc lâu, sau đó mới quay người đi.
Úc Văn đưa cô ra ngoài, bước chầm chậm sau cô, muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại không biết lên tiếng thế nào.
Nhưng cô gái kia lại hỏi “Anh ấy sẽ mù sao?” Giọng nói thản nhiên nhưng âm điệu lại trống rỗng.
“Tôi nghĩ là không.” Giọng Úc Văn cũng chẳng hề chắc chắn.
Cô kia nghiêng người quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh nhìn của cô, Úc Văn cảm thấy một sức ép vô hình, lẩm bẩm, “Giác mạc bị tổn thương không quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ chưa thể chắc chắn, phải đợi thêm bốn năm ngày, tháo băng xuống…”
“Đến lúc đó nếu vẫn không nhìn thấy, có phải sẽ vĩnh viễn không thể nhìn được nữa?” Giọng cô từ tốn, từng câu nói đều rất rõ ràng.
Úc Văn chần chừ chốc lát, rồi yên lặng gật đầu.
Đến đây cô không nói thêm nữa, đi thẳng về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, khiến Úc Văn suýt không theo kịp.
Úc Văn thấy cầu thang phía cuối hành lang, không nén được mà nhắc nhở, “Ngài, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt đã thấy cô vấp xuống bậc thang, lảo đảo ngã quỳ gối xuống.
Úc Văn cuống quít chạy đến đỡ cô, còn cô thì cúi thấp đầu, bả vai cũng run nhè nhẹ.
“Phu nhân đừng quá lo âu, tiên sinh sẽ khỏe lên thôi, nhất định sẽ khỏe lại.” Úc Văn dịu dàng khuyên nhủ an ủi.
Nhưng cô chỉ nghẹn ngào.
Úc Văn giật mình, bỗng dưng nhớ lại, đoàn người này nửa đêm khuya khoắt vội vã nhập viện, có vẻ thân phận rất bí ẩn, làm kinh động đến viên trưởng suốt đêm. Khi đó từng nghe thấy tùy tùng của họ gọi người con gái này là phu nhân, còn người đàn ông kia lại gọi là Tứ thiếu, nên cô nghĩ có lẽ họ là vợ chồng.
“Xin lỗi, tôi nhầm rồi.” Úc Văn áy náy nói, khó kiềm chế lòng tò mò hỏi, “Người đó là anh của ngài sao?”
“Anh ấy…” Người con gái mỹ lệ ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt, giọng nói như cứng lại, “Anh ấy là…”
Cũng không biết, nên nói là ai.
Người thân hay bạn thân, là anh mà cũng không phải là anh.
Trải qua ngần ấy năm, anh vì cô mà vứt bỏ hết thảy, đổi về một thân một mình côi cút, cho tới giờ sẹo đau vẫn từng lớp chồng lên nhau, nhưng lại chẳng là gì của cô.
Năm ngày qua, dường như cả đời cũng chưa từng chờ đợi lâu đến vậy.
Và sự chờ đợi này, cũng như là cả đời này chưa từng bị dày vò trong bất lực đến vậy.
Đôi mắt của Tứ thiếu có thể khôi phục hay không, ngay ngày mai khi tháo lớp băng kia ra sẽ biết.
Bình sinh chưa bao giờ cầu xin chúa trời thần phật điều gì, vậy mà khi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên cách đây không xa, rồi lại nhìn cánh chim mệt mỏi dưới ánh hoàng hôn lướt qua mái hiên, thì Huệ Thù đứng lặng ở cuối hành lang cũng không kìm được mà đan hai bàn tay nắm trước ngực, khẩn cầu về phía bầu trời xa xa.
Thời khắc này, có lẽ cũng chỉ có sức mạnh của thần linh mới có thể cứu vớt người khỏi khổ cực, nhân từ ban ân cho chúng sinh.
Tứ thiếu, Tử Khiêm, Hứa Tranh, phu nhân… Bọn họ không đáng phải chịu những khổ nạn bất công này.
Một đường đồng hành với nhau, cuối cùng cũng bước đến được nơi bình an, nhưng lại mất tin tức của Tử Khiêm và Hứa Tranh, hai người họ sống chết chưa biết, mà Tứ Thiếu lại thương nặng, chỉ còn cô và phu nhân canh giữ ở bệnh viện này, ngày đêm đợi chờ những tin tức hoặc rất tốt hoặc rất xấu truyền đến.
Mặc dù đã đến được vùng quản lý của Hoắc Soái, nhưng phu nhân vẫn chưa biểu lộ thân phận, phía bệnh viện chỉ biết nhân vật quan trọng đến, dốc hết sức để giúp đỡ, chứ cũng không nghĩ rằng đích thân Hoắc phu nhân đến —— bởi lúc này ở Yến Thành, từ báo chí đến phố chợ, khắp nơi đều xôn xao một tin đồn vô cùng nghiêm trọng: Phu nhân Hoắc Trọng Hanh rơi vào cảnh hiểm nguy, bị tập kích chết tại phương Bắc.
Dù là Đông Hiếu Tích hạ thủ hay chính là tội ác của Đông Sầm Huân đi nữa, thì trách nhiệm về vụ huyết án này cũng rơi vào đầu cha con họ Đông.
Hoắc Soái đa tình người đời đều biết, chỉ sợ đang vô cùng giận dữ, vì hồng nhan quyết nợ máu phải trả bằng máu. Bây giờ, sáu trấn miền Bắc thần hồn nát thần tính, nơi nơi đều loan truyền Hoắc Trọng Hanh sắp điều quân bao vây toàn miền, sẽ gặp lại Đông Soái trong đao máu. Còn quân phiệt trên khắp miền Bắc đều bị kinh hãi, tự mình cầm binh đề phòng, họ đều biết một khi trận ác chiến xảy ra, nửa giang sơn này sẽ lại bị gột rửa một lần nữa, rồi không biết kẻ nào sẽ là người cười cuối cùng.
Chỉ nháy mắt, hoàng hôn buông xuống, ngày lại tối.
Huệ Thù chậm rãi xoay người đi xuyên qua hành lang tĩnh mịch, bên tai lại nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng đâu đây.
Kim nhảy chạm xuống đĩa nhạc, tiếng nhạc tràn ra một vũ khúc du dương.
Khúc nhạc đó nhẹ nhàng vui vẻ, tựa như thời thế vừa chuyển dời, như nắng chiều rực rỡ đang rọi xuống người, ngập tràn hương cỏ cây, chim ruồi bay lượn, dây hoa lan rừng quấn theo làn váy của cô gái.
Tiếng nhạc này phát ra từ phòng bệnh của Tứ Thiếu, còn láng máng có tiếng cô gái đang nói cười, “Được rồi được rồi, cuối cùng cũng phát được nhạc!”
Huệ Thù đẩy cửa phòng đang khép hờ ra, nhìn thấy cô y tá Úc Văn cúi người điều chỉnh cái máy hát đã cũ, còn trên ghế cạnh cửa sổ là Tứ thiếu đang mỉm cười lắng tai nghe, Hoắc phu nhân ngồi ngay cạnh anh, nụ cười trên môi còn rõ ràng hơn.
Hoàng hôn vắng lặng bỗng trở nên ấm áp như xuân về.
Cảm giác như họ không phải ở trong căn phòng bệnh này, cũng không hề có nỗi lo sầu thương bệnh, từ sáng sớm đến chiều tối chỉ có một màu tươi vui hòa hợp, như người vợ xinh đẹp đang cười tươi tắn với chồng mình.
“Huệ Thù đến rồi.” Hoắc phu nhân vừa đưa mắt trông thấy cô, mỉm cười nói, “Cô xem Úc tiểu thư mang đến cái gì này.”
Mặc dù cười tươi như hoa, nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới mắt cô do thức trắng đêm không ngủ mà tích tụ thành. Mấy ngày qua, trông cô càng gầy gò hơn. Huệ Thù gượng cười, thuận tay sờ lên cái máy đĩa hát lại chạm vào đầy bụi. Úc Văn hơi xấu hổ, “Để lâu thế rồi, không ngờ vẫn nghe được.”
“Món quà này thật đặc biệt,” Tứ thiếu cười dịu dàng, “Cảm ơn cô, Tiểu Úc.”
Úc Văn mặt ửng đỏ như ráng chiều.
Huệ Thù ngẩn ra nhìn cô ấy, rồi lại quay đầu nhìn Hoắc phu nhân.
Hoắc phu nhân cúi đầu bên tai cô nói khẽ, “Hôm nay là sinh nhật anh ấy.”
Huệ Thù buột miệng kêu lên, “Hả, thì ra là hôm nay!”
Tứ thiếu cười nhẹ, “Tiểu Thất định tặng tôi cái gì đây?”
Huệ Thù lập tức ngượng ngùng, nhưng lại thấy anh hơi nghiêng mặt đi, khóe môi khẽ nhếch lên, dù trong lúc trêu ghẹo cũng không giấu được vẻ phóng khoáng trên khuôn mặt.
Con người phong thái như ngọc, có gặp gió táp mưa sa cũng không nghiêng ngả.
Cho dù trắc trở đến đâu cũng không làm thay đổi vẻ tự nhiên cởi mở của anh, dù bản thân có trải qua chuyện gì thì nụ cười vẫn luôn giữ trên môi anh.
Lòng khổ sở vô cùng nhưng Huệ Thù vẫn kìm nén, nhẹ nói, “Em chỉ có món quà này…” Cô nói rồi nghiêng người ôm lấy cổ anh, môi dịu dàng chạm lên má anh.
Anh ngẩn ra, rồi chợt nâng cao cằm, khẽ hôn lên trán cô.
Trước khi nước mắt rơi xuống, Huệ Thù vội buông tay lùi lại, cố nén khóc, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn, em cũng phải vui vẻ đấy.” Tứ thiếu mỉm cười.
Nước mắt Huệ Thù rơi xuống, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
Úc Văn chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Chỉ còn Niệm Khanh lẳng lặng ở phía sau anh.
Anh cũng không quay đầu, giọng nửa cười nửa không, “Còn món quà thần bí nào nữa à?”
Người phía sau không đáp, cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần em làm được, và chỉ cần anh muốn.”
Nụ cười trên môi anh cứng lại.
Chiều muộn buông xuống dày hơn, ánh sáng dần lụi tắt, hai bóng người cùng chìm vào bóng tối.
Chiếc đĩa hát vẫn xoay tròn, xoay hết một vũ khúc, trong bóng đêm lại vang lên điệu Waltz hoa lệ.
Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, “Vậy thì, em nợ tôi một điệu nhảy.”
Ba năm trước đây, bao công sức thiết kế buổi vũ hội kia lại tác thành cho đôi mỹ nhân anh hùng, làm nên một giai thoại có một không hai, và cũng giúp cô đạt được mục đích, để rồi cô quyết tuyệt quay người đi. Chỉ còn duy nhất người bạn nhảy bị bỏ rơi kia, mãi không quên được điệu nhảy đó vốn là của anh.
Điệu Waltz trong đêm, hai người dựa vào nhau.
Niệm Khanh nhắm mắt, nước mắt đẫm mi, “Vâng, em vẫn nhớ vũ khúc kia.”
Cô vươn tay, ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh.
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tay cô.
Cô nhanh nhẹn dựa vào khuỷu tay anh, tay anh đỡ bên hông cô như đang nâng mảnh tuyết mỏng.
Vũ khúc vang lên, điệu nhạc hoa mỹ xuôi như nước chảy, trong căn phòng nhỏ hẹp không ánh sáng này, anh nắm tay cô, dẫn cô theo bước nhảy của mình, xoay người, tiến rồi lùi… Khoảng cảnh giữa hai người chợt xa chợt gần, nhịp nhàng mà uyển chuyển.
Một bản nhạc êm ái trầm bổng, cứ xoay rồi lại bước lùi.
Đầu ngón tay áp trong lòng bàn tay, cứ chợt nóng lại lạnh.
Hơi thở ai đang vương vấn bên tai, là mái tóc ai thơm dịu như lan.
Điệu Waltz tựa như một tấm lụa mềm mại trải rộng trong bóng đêm, cả gian phòng tối tăm như đang nở bung ngàn đóa hoa, biến nơi đây thành một ảo mộng không thực, để bao ánh sáng rực rỡ lấp lánh khắp nơi nơi, để thời gian ngưng đọng lại; một bước nhảy xoay tròn kéo cả hai bóng người cùng bay lượn, trong bóng đêm cùng vượt qua thiên nhai mà gần nhau trong gang tấc, cuối cùng cũng ôm được nhau.
/52
|