Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 32 - Nghiêm Túc, Viên Thuốc Cứu Mạng

/161


Ngô đại phu nhìn chằm chằm Lâm Sơ Cửu không chớp mắt, nhìn nước muối trong tay Lâm Sơ Cửu, theo cái phễu rót nhập vào trong miệng Tào Lâm, không hề chảy ra ngoài một giọt, miệng của Ngô đại phu há thành hình chữ o, thật lâu cũng không thể khép lại......

Trước đó hắn cũng dùng một cái phễu và rót nước vào cho Tào Tâm, nhưng Tào Tâm căn bản không thể nuốt vào, toàn bộ nước đều bị nhổ ra ngoài.

Vị cô nương này cũng quá lợi hại, như thế nào nàng có thể làm được điều đó?

Hai mắt Ngô đại phu tỏa ánh sáng nhìn Lâm Sơ Cửu, nếu không phải biết rằng hiện tại Tào Lâm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hắn khẳng định sẽ tiến lên tìm hỏi một phen.

Trên thực tế, không phải Lâm Sơ Cửu quá lợi hại, chẳng qua là vật trên tay nàng dùng rất tốt, một đầu khác của cái phễu trực tiếp để ở chỗ cổ họng, Lâm Sơ Cửu căn bản không lo lắng Tào Lâm sẽ nhổ nước ra ngoài.

Lâm Sơ Cửu cũng không dám rót nhiều, sau khi cho Tào Lâm uống hai chén nước, Lâm Sơ Cửu liền thu tay lại.

Uống nước xong, sắc mặt và môi Tào Lâm đều tốt hơn rất nhiều, Lâm Sơ Cửu sờ sờ trán hắn, vẫn rất nóng, dường như thuốc hạ sốt liều cao vẫn chưa có tác dụng......

Tuy nhiên, việc này không thể gấp được, trước khi thuốc hạ sốt có công hiệu, nàng có thể giúp Tào Lâm rửa sạch sẽ miệng vết thương của hắn trước.

Lâm Sơ Cửu không biết chính xác đại phu đã chăm sóc như thế nào, dù sao miệng vết thương của Tào Lâm hư thối cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải lúc trước nàng đã xử lý rất tốt, ruột Tào Lâm có thể cũng đã thối rữa.

Nếu như ở hiện đại, nhìn thấy miệng vết thương như vậy, Lâm Sơ Cửu khẳng định sẽ tức giận mắng chửi người, chỉ trích đại phu và người nhà không có trách nhiệm, nhưng hiện tại thì sao?

Lâm Sơ Cửu không thể nói gì, nàng chỉ có thể yên lặng rửa sạch miệng vết thương, tận lực cứu chữa.

Lâm Sơ Cửu từ đầu tới cuối không hề hé răng một lời, sau khi thay một bộ bao tay sạch sẽ khác, tiếp tục rửa sạch thịt thối trên miệng vết thương cho Tào Lâm.

Lâm Sơ Cửu vùi đầu làm việc, hoàn toàn bỏ qua mọi người trong phòng, từng chút một lấy thịt thối trong ngoài miệng vết thương ra ngoài, đặt ở trên mâm đã được chuẩn bị trước đó.

Xác thịt đã thối cùng với máu đỏ xen lẫn mủ vàng giống như bùn lầy, tăng lên từng chút một. Lúc vừa mới bắt đầu, đám người Tào quản gia vẫn không cảm thấy gì, chờ đến khi thịt thối xếp thành một đống, mọi người lập tức cảm thấy hết sức ghê tởm, da đầu tê dại.

Làm sạch thịt thối trong miệng vết thương, là một quá trình cực kỳ tỉ mỉ, Lâm Sơ Cửu căn bản không dám phân tâm, vẫn luôn vùi đầu làm việc, vai trái mơ hồ đau đớn nhưng không dám dừng tay, cho đến khi toàn bộ thịt thối đều bị xoá sạch, Lâm Sơ Cửu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Cuối cùng, mọi thứ đã xong!

Lâm Sơ Cửu đứng dậy, hơi quơ quơ cánh tau đau nhức của mình, sau khi nghỉ ngơi lập tức bắt đầu bôi dược cho Tào Lâm.

Tào quản gia vốn định lợi dụng khi Lâm Sơ Cửu nghỉ ngơi, tiến lên muốn tìm hỏi tình huống, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sơ Cửu, Tào quản gia lại không dám mở miệng, vừa tiến lên lại ngoan ngoãn lui xuống.

Lâm Sơ Cửu cũng không có thói quen vừa mới cứu trị được một nửa, lập tức nói với người nhà bệnh nhân về tình trạng bệnh tình. Vì vậy, Lâm Sơ Cửu chỉ liếc mắt nhìn Tào quản một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Tào Lâm vốn bị thương nặng, miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, sau khi đã rửa sạch chỉ có thể tra dược và băng bó, chờ miệng vết thương chậm rãi khép lại, không thể khâu lại lần nữa.

Tra dược cho Tào Lâm xong, Lâm Sơ Cửu quấn băng vải ở trên miệng vết thương. Lâm Sơ Cửu cố ý quấn thêm nhiều vòng thành mấy tầng băng vải, chỉ sợ miệng vết thương sẽ vỡ ra lần nữa.

Khi quấn băng vải, Lâm Sơ Cửu để Ngô đại phu và Tào quản gia tiến lên hỗ trợ, thoáng nâng Tào Lâm dậy, nàng có thể thuận tiện quấn băng vải quanh eo hắn.

Khi Lâm Sơ Cửu bắt tay vào trị liệu, Ngô đại phu và Tào quản gia vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng, không tin vào kỹ năng y thuật của Lâm Sơ Cửu. Hiện tại, khi Lâm Sơ Cửu mở miệng muốn bọn họ hỗ trợ, hai người vội vàng tiến lên phía trước, thái độ ân cần khác hẳn lúc trước.

Sau khi đã quấn xong băng vải, Lâm Sơ Cửu dọn dẹp một chút, khi nàng đang chuẩn bị kiểm tra xem Tào Lâm có hạ sốt hay không, lập tức nghe được tiếng hô vui mừng của Ngô đại phu: Hạ sốt, hạ sốt, Tào quản gia, nhi tử ngươi không còn sốt nữa.

Mấy ngày nay Ngô đại phu đã nghĩ mọi cách, đều không thể khiến Tào Lâm hạ sốt, hiện tại Lâm Sơ Cửu vừa ra tay, chưa đến nửa canh giờ Tào Lâm đã hạ sốt, Ngô đại phu vừa vui mừng nhưng đồng thời cũng có vài phần mất mát.

Y thuật của hắn, quả nhiên là không được!

Thật sự, thật sự hạ sốt? Tào quản gia sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, đến khi Ngô đại phu khẳng định mấy lần, Tào quản gia mới tin đây là thật sự.

Con ta được cứu rồi, con ta được cứu rồi. Tào quản gia bắt đầu chảy nước mắt, xoay người chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lâm Sơ Cửu, nhưng bị Lâm Sơ Cửu nói một câu ngăn lại.

Lâm Sơ Cửu nói: Đừng vui mừng quá sớm, sốt chỉ tạm thời lui đi, cần phải xem tình huống đêm nay. Đêm nay là kỳ nguy hiểm, nếu như chịu đựng được qua đêm nay mới là chân chính không có việc gì.

Những lời này của Lâm Sơ Cửu giống như một chậu nước đá, xối đến nỗi khiến toàn thân Tào quản gia lạnh băng, trong lòng vừa mới bốc cháy lên hy vọng nháy mắt tan biến. Tào quản gia run môi hỏi: Vương... Vương phi, con ta sẽ xảy ra chuyện gì?

Vương phi? Ngươi... ngươi là Vương phi? Ngô đại phu lớn tiếng hỏi, nhìn Tào quản gia, lại nhìn Lâm Sơ Cửu.

Tào quản gia căn bản không có tâm tư để ý tới Ngô đại phu, Lâm Sơ Cửu chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói với Tào quản gia: Thương thế quá nghiêm trọng, ta cũng không dám bảo đảm hắn có thể chịu đựng được hay không. Hơn nữa, hắn sốt một thời gian khá lâu, đầu óc có bị hỏng hay không, phải đợi hắn tỉnh lại mới biết được.

Việc thiếu trang thiết bị, thiếu dụng cụ, có dược cũng không dám lấy ra dùng, Lâm Sơ Cửu thực sự đã cố hết sức.

Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Liên tiếp gặp đả kích, Tào quản gia chỉ có hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Lâm Sơ Cửu thực sự có thể hiểu được tâm tình của Tào quản gia, liếc mắt nhìn Tào Lâm một cái, nói: Thương thế của Tào Lâm đã tạm thời ổn định, chiều nay ngươi hãy ở bên hắn, cách mỗi một canh (2h) giờ cho hắn uống nước một lần, nếu như lại bị nóng lên, ngươi lập tức đi tìm ta. Buổi tối là kỳ nguy hiểm, vì vậy tối nay ta sẽ qua trông chừng hắn. Hiện tại ta phải đi về nghỉ ngơi.

Kiếp trước, khi Lâm Sơ Cửu còn làm việc ở trong bệnh viện, từng có thói quen phải trực ban đêm hoặc là làm việc liên tục mười mấy giờ, nhưng rõ ràng hiện tại nàng không thể chịu đựng nổi, độc tố trong cơ thể nàng vẫn chưa bài trừ hết, nàng càng yếu hơn so với người bình thường.

Nô tài đã biết, nô tài tạ ơn Vương phi nương nương cứu mạng. Tào quản gia lấy lại tinh thần, lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu muốn ngăn cản cũng đều không kịp......

Sau khi nâng Tào quản gia dậy, Lâm Sơ Cửu giao dược của Tào Lâm cho Tào quản gia, để Tào quản gia đút cho Tào Lâm ăn buổi chiều. Tào quản gia cẩn thận nhận lấy, Ngô đại phu muốn liếc mắt nhìn một cái đều không thể nhìn được.

Tiễn Lâm Sơ Cửu rời đi, theo sự phân phó của Lâm Sơ Cửu, Tào quản gia xử lý xong máu đen và băng vải, lập tức đi gặp Tiêu Thiên Diệu, báo cáo toàn bộ quá trình trị liệu của Lâm Sơ Cửu đối với Tào Lâm, đồng thời trình lên viên dược mà Lâm Sơ Cửu đưa cho Tào Lâm.

Vương gia, đây là dược Vương phi cho Tào Lâm ăn. Tào quản gia thật cẩn thận đưa ba viên thuốc viên tới trước mặt Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu cầm lên một mảnh, sau khi nhìn kỹ một lúc lâu, ngửi ngửi mùi vị, liên tục xác định hắn chưa từng nhìn thấy viên thuốc thế này trước đây.

Trả lại viên thuốc cho Tào quản gia, Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói: Sau này nếu vẫn còn nữa, hãy lưu lại một mảnh. Hắn muốn cho người đi điều tra xem, những viên thuốc của Lâm Sơ Cửu rốt cuộc đã được tạo ta như thế nào.

Nô tài tuân lệnh. Tào quản gia vội vàng gật đầu, đồng thời cẩn thận cất viên thuốc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rớt.

Đây chính là viên thuốc cứu mạng Tào Lâm!

Tào quản gia đi rồi, Tiêu Thiên Diệu cũng không bắt đầu công việc của mình. Thay vào đó, hắn giống như suy tư điều gì, nhìn về phía phương xa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ theo tiết tấu ở trên tay vịn: Lâm Sơ Cửu, ngươi rốt cuộc là người nào?

/161

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status