Sự hiện diện của Hoàng hậu rất mạnh mẽ, Thái tử ở trước mặt Hoàng hậu căn bản không bày ra được giá trị mình là trữ quân (người thừa kế ngai vàng). Hoàng hậu trầm mặt xuống, Thái tử ngay lập tức không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lâm Sơ Cửu, chắp hai tay thi lễ, Hoàng thẩm, ta nhất thời lỡ lời, thỉnh hoàng thẩm tha thứ.
Nói xong, hắn rốt cuộc vái lạy, mặc dù không khom lưng chín mươi độ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Bất luận là động tác hay lời nói đều hoàn toàn khô khan, người sáng suốt đều biết Thái tử không hề thật tình.
Lâm Sơ Cửu cũng không để ý tới việc Thái tử có thật tình hay không, nàng bất quá chỉ đang thử, đồng thời cũng khiến Thái tử hiểu rằng, Lâm Sơ Cửu nàng không phải là Lâm Sơ Cửu ngày đó, nhận cái tát của Thái tử nơi hậu viện Lâm gia.
Thái tử xin hãy mau đứng lên, Thái tử là trữ quân một nước, sao ta có thể đảm đương nổi đại lễ của Thái tử. Lâm Sơ Cửu ngoài miệng nói không đảm đương nổi, nhưng người vẫn đứng tại chỗ, tuỳ ý nhận lễ của Thái tử.
Thái tử tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cố tình hắn không thể làm gì được Lâm Sơ Cửu. Sau khi thi lễ xong, Thái tử áp xuống lửa giận trong lòng, nói: Lâm...... Hoàng thẩm, dường như thương thế trên người đã khỏi, không biết khi nào sẽ hồi phủ? Uyển Đình mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng cho ngươi, nhưng ngại với Tiêu hoàng thúc, Uyển Đình cũng không dám tới cửa thăm ngươi.
Lâm Sơ Cửu khẽ thở dài, ra vẻ khó xử nói: Thái tử, thương thế của Vương gia chưa lành, Vương gia hiện tại căn bản không thể ra khỏi cửa, nếu không ta cũng sẽ không tiến cung tạ ơn một mình. Tình huống của Vương gia như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm để hắn hồi phủ cùng ta? Ta nghĩ phụ thân và mẫu thân nhất định có thể hiểu được. Chỉ bằng một chút thủ đoạn này mà Thái tử cũng muốn lừa nàng, nằm mơ đi.
Hoàng thẩm có thể một mình tiến cung tạ ơn, vì sao không thể một mình hồi phủ? Chẳng lẽ hoàng thẩm không muốn hồi phủ? Khí thế của Thái tử biến đổi, hùng hổ doạ người. Hoàng hậu lại giống như không nghe thấy gì, ngồi yên chỗ kia giống như pho tượng, mỉm cười nhìn Thái Tử và Lâm Sơ Cửu.
Hoàng hậu đã mặc kệ, Lâm Sơ Cửu cũng không cần kiêng kỵ tới mặt mũi Hoàng hậu, châm chọc nói: Chẳng lẽ Thái tử cho rằng, Lâm gia có thể so sánh với hoàng tộc hay sao?
Hoàng thẩm, ngươi đừng nói gần nói xa. Thái tử nhíu mày, căn bản không dám trả lời chính diện, Nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn không buông tha hắn, Thái tử, ngươi không hiểu cũng không sao, hãy đi hỏi thái phó của ngươi một chút, bổn vương phi có phải dù không bị bệnh, vẫn nên tự kéo mình hồi Lâm phủ một mình hay không?
Lời này của Lâm Sơ Cửu không hề khách khí chút nào, chỉ thẳng vào sự vụng về của Thái tử. Sắc mặt Thái tử đại biến, há mồm liền nói: Người tới!
Lâm Sơ Cửu cười như không cười, ngay khi nàng đang chờ xem Thái tử định giải quyết thế nào, Hoàng hậu bỗng đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Khụ khụ......
Được rồi, Sơ Cửu, Thái tử cũng chỉ lo lắng cho ngươi, đừng so đo với một hài tử như hắn. Hoàng hậu tươi cười dịu dàng, không dung Lâm Sơ Cửu và Thái Tử nói không, sau đó tiếp tục nói: Sơ Cửu, Hoàng thượng ban thiện, chờ phòng bếp chuẩn bị xong hãy ở lại dùng bữa cùng với bổn cung, hiện tại hãy để Thái tử lập công chuộc tội, đưa ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên một lúc.
Hoàng hậu nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, để lại Thái tử và Lâm Sơ Cửu đứng ở trong điện.
Hoàng hậu đã nói đến mức này, Lâm Sơ Cửu không đi dạo Ngự Hoa Viên cũng không được, không lưu lại ăn cơm cũng không được.
Hoàng thẩm, thỉnh...... Thái tử nổi giận đùng đùng, nhưng không dám làm trái ý Hoàng hậu.
Lâm Sơ Cửu không quan tâm, bên người nàng mang theo nha hoàn Tiêu Vương phủ, không lo lắng Thái tử sẽ chơi xấu chút nào. Hai người một trước một sau đi tới Ngự Hoa Viên, và Thái tử cũng làm hết phận sự, ven đường giới thiệu cho Lâm Sơ Cửu rất nhiều loại hoa và các cảnh quan.
Lâm Sơ Cửu một đường chỉ lắng nghe mà không nói lại một câu nào với Thái tử. Hiện tại, nàng đang nghĩ lại ấn tượng của nguyên chủ đối với Thái tử, còn có Thái tử và Hoàng hậu.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Thái tử rất oai hùng, ngay cả triều thần đều tán thưởng, Hoàng thượng cũng rất coi trọng Thái tử, Hoàng hậu cũng rất yêu quý Thái tử, nhưng......
Qua vài lần tiếp xúc, Lâm Sơ Cửu không hề nhìn thấy trên người Thái tử thật sự có tài, ngược lại cảm thấy Thái tử này vô cùng ngu xuẩn. Liệu Hoàng hậu có thật sự yêu quý Thái tử?
Nếu thực sự yêu quý hắn, vì sao không thể hiện ra?
Sự tình hoàng thất, quả thật rất khó hiểu!
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, Thái tử nói một câu nàng cũng không hề nghe thấy. Thái tử nói nửa ngày cũng không có được lời đáp lại, lập tức bực mình, nhưng hiện tại Lâm Sơ Cửu chính là trưởng bối của hắn, cho dù hắn bực mình cũng không thể nói lời cay độc với nàng.
Thái tử chưa từng bị người coi khinh như thế, nếu không thể bộc phát tức giận, sao hắn có thể tiếp tục đi tiếp?
Thái tử đang muốn cáo từ, nhưng vào lúc này một tiểu nam hài bảy tám tuổi mặc cẩm y, mang theo hai tiểu thái giám cũng lớn bằng nó, vẻ mặt vui mừng nói: Thái tử ca ca, Sơ Cửu tỷ tỷ.
Tử Mặc, sao đệ lại tới đây? Không đi tới thư phòng hay sao? Thái tử lập tức tươi cười đầy mặt, quên mất việc phải rời đi.
Thái tử ca ca, hôm nay đệ tới đây dùng cơm với mẫu hậu, vì thế được nghỉ học sớm. Tiểu nam hài vẻ mặt ngoan ngoãn, đôi mắt mở lớn linh động dễ thương.
Lâm Sơ Cửu ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhớ lại tiểu nam hài trước mặt chính là Thất hoàng tử, tiểu nhi tử của Hoàng hậu, cực kỳ thông minh, được Hoàng hậu yêu thích nhất.
Thất điện hạ. Lâm Sơ Cửu gọi một tiếng. Thất hoàng tử lập tức chú ý tới Lâm Sơ Cửu, Sơ Cửu tỷ...... không đúng, hiện tại phải gọi là hoàng thẩm. Hoàng thẩm, người đã lâu không tiến cung thăm ta, ta còn tưởng rằng người đã quên ta rồi.
Thất điện hạ thân thuộc lôi kéo cánh tay Lâm Sơ Cửu, làm nũng ở bên người Lâm Sơ Cửu, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, con ngươi đen bóng trong sáng, cho dù là thật hay giả, đều khiến người không thể nào ngăn được không muốn đẩy ra.
Thất điện hạ đáng yêu như vậy, sao ta có thể quên được. Lâm Sơ Cửu nghĩ đến nguyên chủ và Thất điện hạ luôn luôn không phân biệt lớn nhỏ, đều luôn gần gũi như vậy. Nàng duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của Thất hoàng tử, đổi lấy là sự lên án đầy ủy khuất của Thất hoàng tử, Hoàng thẩm, ta đã không phải là tiểu hài tử, người không thể tiếp tục xoa đầu ta.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Thất hoàng tử không hề chạy đi, vẫn tiếp tục bám vào bên người Lâm Sơ Cửu, lôi kéo Lâm Sơ Cửu đi về phía trước, Hoàng thẩm, Ngự Hoa Viên có gì đẹp đâu, mỗi ngày nhìn xem một chút cũng không có hứng, hai ngày trước ta có một con chim biết nói, ta dẫn người đi xem.
Thất hoàng tử không quan tâm lôi kéo Lâm Sơ Cửu, lập tức chạy về phía cung điện mình sống. Đối với Thái tử phía sau? Hai người đều xem như không nhìn thấy.
Thất hoàng tử giống như một hài tử nghịch ngợm, ngoại trừ đưa con chim biết nói ra, còn lấy ra một số đồ chơi, quấn lấy Lâm Sơ Cửu cùng chơi với nó.
Ngây thơ, thẳng thắn, tự nhiên......
Trên người Thất hoàng tử, có tính chất đặc biệt giống như bất cứ tiểu hài tử bình thường, nhưng chính vì như vậy nên Lâm Sơ Cửu mới cảm thấy kỳ lạ.
Trong hoàng cung, có tiểu hài tử bình thường hay sao?
Đương nhiên, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, Lâm Sơ Cửu đều sẽ không biểu lộ ra ngoài. Thất hoàng tử muốn chơi, nàng có thể chơi đến cùng, dù sao hôm nay nàng tiến cung chẳng khác gì đi tới chiến trường. Chơi tâm kế cùng với Hoàng hậu, so với chơi tâm kế cùng với Thất hoàng tử cũng không có bất luận khác biệt gì.
Lâm Sơ Cửu và Thất hoàng tử giống như hai kẻ điên vui đùa ầm ĩ nửa ngày, cho đến khi cung nhân tới báo giờ cơm trưa đã đến. Hoàng thượng sẽ đến Loan Phượng điện cùng nhau dùng bữa, lúc này hai người mới ngừng lại được.
Hoàng thẩm, quần áo của ta đã bẩn, ta muốn đổi một bộ quần áo khác rồi đi, không thể để phụ hoàng nhìn thấy bộ dáng dơ bẩn của ta. Thất hoàng tử mang vẻ mặt ghét bỏ, phủi phủi quần áo của mình.
Đi thôi, ta cũng phải đi sửa sang lại một chút. Lâm Sơ Cửu phất phất bụi bám trên quần áo, bình tĩnh cười nói.
Hai người xoay người, mang theo hạ nhân tùy thân của từng người rời đi. Ngay khi hai người quay người lại, biểu tình trên mặt đều ngay lập tức thay đổi.
Lúc quay về hãy nói với Vương gia một tiếng, để hắn điều tra Thất hoàng tử. Sắc mặt Lâm Sơ Cửu ngưng trọng, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Hãy nói với mẫu hậu, Lâm Sơ Cửu còn khó xử lý hơn trước kia, có lẽ nàng ấy thật sự biết bí mật kia, gả nàng ấy cho Tiêu Vương thúc thật sự là quá thất sách. Khuôn mặt nhỏ của Thất hoàng tử trở nên âm trầm, không còn sáng lạn hồn nhiên như lúc trước nữa.
Trong hoàng cung, mỗi người dường như đều cất giấu những bí mật rất lớn...
Nói xong, hắn rốt cuộc vái lạy, mặc dù không khom lưng chín mươi độ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Bất luận là động tác hay lời nói đều hoàn toàn khô khan, người sáng suốt đều biết Thái tử không hề thật tình.
Lâm Sơ Cửu cũng không để ý tới việc Thái tử có thật tình hay không, nàng bất quá chỉ đang thử, đồng thời cũng khiến Thái tử hiểu rằng, Lâm Sơ Cửu nàng không phải là Lâm Sơ Cửu ngày đó, nhận cái tát của Thái tử nơi hậu viện Lâm gia.
Thái tử xin hãy mau đứng lên, Thái tử là trữ quân một nước, sao ta có thể đảm đương nổi đại lễ của Thái tử. Lâm Sơ Cửu ngoài miệng nói không đảm đương nổi, nhưng người vẫn đứng tại chỗ, tuỳ ý nhận lễ của Thái tử.
Thái tử tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cố tình hắn không thể làm gì được Lâm Sơ Cửu. Sau khi thi lễ xong, Thái tử áp xuống lửa giận trong lòng, nói: Lâm...... Hoàng thẩm, dường như thương thế trên người đã khỏi, không biết khi nào sẽ hồi phủ? Uyển Đình mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng cho ngươi, nhưng ngại với Tiêu hoàng thúc, Uyển Đình cũng không dám tới cửa thăm ngươi.
Lâm Sơ Cửu khẽ thở dài, ra vẻ khó xử nói: Thái tử, thương thế của Vương gia chưa lành, Vương gia hiện tại căn bản không thể ra khỏi cửa, nếu không ta cũng sẽ không tiến cung tạ ơn một mình. Tình huống của Vương gia như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm để hắn hồi phủ cùng ta? Ta nghĩ phụ thân và mẫu thân nhất định có thể hiểu được. Chỉ bằng một chút thủ đoạn này mà Thái tử cũng muốn lừa nàng, nằm mơ đi.
Hoàng thẩm có thể một mình tiến cung tạ ơn, vì sao không thể một mình hồi phủ? Chẳng lẽ hoàng thẩm không muốn hồi phủ? Khí thế của Thái tử biến đổi, hùng hổ doạ người. Hoàng hậu lại giống như không nghe thấy gì, ngồi yên chỗ kia giống như pho tượng, mỉm cười nhìn Thái Tử và Lâm Sơ Cửu.
Hoàng hậu đã mặc kệ, Lâm Sơ Cửu cũng không cần kiêng kỵ tới mặt mũi Hoàng hậu, châm chọc nói: Chẳng lẽ Thái tử cho rằng, Lâm gia có thể so sánh với hoàng tộc hay sao?
Hoàng thẩm, ngươi đừng nói gần nói xa. Thái tử nhíu mày, căn bản không dám trả lời chính diện, Nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn không buông tha hắn, Thái tử, ngươi không hiểu cũng không sao, hãy đi hỏi thái phó của ngươi một chút, bổn vương phi có phải dù không bị bệnh, vẫn nên tự kéo mình hồi Lâm phủ một mình hay không?
Lời này của Lâm Sơ Cửu không hề khách khí chút nào, chỉ thẳng vào sự vụng về của Thái tử. Sắc mặt Thái tử đại biến, há mồm liền nói: Người tới!
Lâm Sơ Cửu cười như không cười, ngay khi nàng đang chờ xem Thái tử định giải quyết thế nào, Hoàng hậu bỗng đột nhiên ho nhẹ một tiếng, Khụ khụ......
Được rồi, Sơ Cửu, Thái tử cũng chỉ lo lắng cho ngươi, đừng so đo với một hài tử như hắn. Hoàng hậu tươi cười dịu dàng, không dung Lâm Sơ Cửu và Thái Tử nói không, sau đó tiếp tục nói: Sơ Cửu, Hoàng thượng ban thiện, chờ phòng bếp chuẩn bị xong hãy ở lại dùng bữa cùng với bổn cung, hiện tại hãy để Thái tử lập công chuộc tội, đưa ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên một lúc.
Hoàng hậu nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, để lại Thái tử và Lâm Sơ Cửu đứng ở trong điện.
Hoàng hậu đã nói đến mức này, Lâm Sơ Cửu không đi dạo Ngự Hoa Viên cũng không được, không lưu lại ăn cơm cũng không được.
Hoàng thẩm, thỉnh...... Thái tử nổi giận đùng đùng, nhưng không dám làm trái ý Hoàng hậu.
Lâm Sơ Cửu không quan tâm, bên người nàng mang theo nha hoàn Tiêu Vương phủ, không lo lắng Thái tử sẽ chơi xấu chút nào. Hai người một trước một sau đi tới Ngự Hoa Viên, và Thái tử cũng làm hết phận sự, ven đường giới thiệu cho Lâm Sơ Cửu rất nhiều loại hoa và các cảnh quan.
Lâm Sơ Cửu một đường chỉ lắng nghe mà không nói lại một câu nào với Thái tử. Hiện tại, nàng đang nghĩ lại ấn tượng của nguyên chủ đối với Thái tử, còn có Thái tử và Hoàng hậu.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Thái tử rất oai hùng, ngay cả triều thần đều tán thưởng, Hoàng thượng cũng rất coi trọng Thái tử, Hoàng hậu cũng rất yêu quý Thái tử, nhưng......
Qua vài lần tiếp xúc, Lâm Sơ Cửu không hề nhìn thấy trên người Thái tử thật sự có tài, ngược lại cảm thấy Thái tử này vô cùng ngu xuẩn. Liệu Hoàng hậu có thật sự yêu quý Thái tử?
Nếu thực sự yêu quý hắn, vì sao không thể hiện ra?
Sự tình hoàng thất, quả thật rất khó hiểu!
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của mình, Thái tử nói một câu nàng cũng không hề nghe thấy. Thái tử nói nửa ngày cũng không có được lời đáp lại, lập tức bực mình, nhưng hiện tại Lâm Sơ Cửu chính là trưởng bối của hắn, cho dù hắn bực mình cũng không thể nói lời cay độc với nàng.
Thái tử chưa từng bị người coi khinh như thế, nếu không thể bộc phát tức giận, sao hắn có thể tiếp tục đi tiếp?
Thái tử đang muốn cáo từ, nhưng vào lúc này một tiểu nam hài bảy tám tuổi mặc cẩm y, mang theo hai tiểu thái giám cũng lớn bằng nó, vẻ mặt vui mừng nói: Thái tử ca ca, Sơ Cửu tỷ tỷ.
Tử Mặc, sao đệ lại tới đây? Không đi tới thư phòng hay sao? Thái tử lập tức tươi cười đầy mặt, quên mất việc phải rời đi.
Thái tử ca ca, hôm nay đệ tới đây dùng cơm với mẫu hậu, vì thế được nghỉ học sớm. Tiểu nam hài vẻ mặt ngoan ngoãn, đôi mắt mở lớn linh động dễ thương.
Lâm Sơ Cửu ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhớ lại tiểu nam hài trước mặt chính là Thất hoàng tử, tiểu nhi tử của Hoàng hậu, cực kỳ thông minh, được Hoàng hậu yêu thích nhất.
Thất điện hạ. Lâm Sơ Cửu gọi một tiếng. Thất hoàng tử lập tức chú ý tới Lâm Sơ Cửu, Sơ Cửu tỷ...... không đúng, hiện tại phải gọi là hoàng thẩm. Hoàng thẩm, người đã lâu không tiến cung thăm ta, ta còn tưởng rằng người đã quên ta rồi.
Thất điện hạ thân thuộc lôi kéo cánh tay Lâm Sơ Cửu, làm nũng ở bên người Lâm Sơ Cửu, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, con ngươi đen bóng trong sáng, cho dù là thật hay giả, đều khiến người không thể nào ngăn được không muốn đẩy ra.
Thất điện hạ đáng yêu như vậy, sao ta có thể quên được. Lâm Sơ Cửu nghĩ đến nguyên chủ và Thất điện hạ luôn luôn không phân biệt lớn nhỏ, đều luôn gần gũi như vậy. Nàng duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của Thất hoàng tử, đổi lấy là sự lên án đầy ủy khuất của Thất hoàng tử, Hoàng thẩm, ta đã không phải là tiểu hài tử, người không thể tiếp tục xoa đầu ta.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Thất hoàng tử không hề chạy đi, vẫn tiếp tục bám vào bên người Lâm Sơ Cửu, lôi kéo Lâm Sơ Cửu đi về phía trước, Hoàng thẩm, Ngự Hoa Viên có gì đẹp đâu, mỗi ngày nhìn xem một chút cũng không có hứng, hai ngày trước ta có một con chim biết nói, ta dẫn người đi xem.
Thất hoàng tử không quan tâm lôi kéo Lâm Sơ Cửu, lập tức chạy về phía cung điện mình sống. Đối với Thái tử phía sau? Hai người đều xem như không nhìn thấy.
Thất hoàng tử giống như một hài tử nghịch ngợm, ngoại trừ đưa con chim biết nói ra, còn lấy ra một số đồ chơi, quấn lấy Lâm Sơ Cửu cùng chơi với nó.
Ngây thơ, thẳng thắn, tự nhiên......
Trên người Thất hoàng tử, có tính chất đặc biệt giống như bất cứ tiểu hài tử bình thường, nhưng chính vì như vậy nên Lâm Sơ Cửu mới cảm thấy kỳ lạ.
Trong hoàng cung, có tiểu hài tử bình thường hay sao?
Đương nhiên, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, Lâm Sơ Cửu đều sẽ không biểu lộ ra ngoài. Thất hoàng tử muốn chơi, nàng có thể chơi đến cùng, dù sao hôm nay nàng tiến cung chẳng khác gì đi tới chiến trường. Chơi tâm kế cùng với Hoàng hậu, so với chơi tâm kế cùng với Thất hoàng tử cũng không có bất luận khác biệt gì.
Lâm Sơ Cửu và Thất hoàng tử giống như hai kẻ điên vui đùa ầm ĩ nửa ngày, cho đến khi cung nhân tới báo giờ cơm trưa đã đến. Hoàng thượng sẽ đến Loan Phượng điện cùng nhau dùng bữa, lúc này hai người mới ngừng lại được.
Hoàng thẩm, quần áo của ta đã bẩn, ta muốn đổi một bộ quần áo khác rồi đi, không thể để phụ hoàng nhìn thấy bộ dáng dơ bẩn của ta. Thất hoàng tử mang vẻ mặt ghét bỏ, phủi phủi quần áo của mình.
Đi thôi, ta cũng phải đi sửa sang lại một chút. Lâm Sơ Cửu phất phất bụi bám trên quần áo, bình tĩnh cười nói.
Hai người xoay người, mang theo hạ nhân tùy thân của từng người rời đi. Ngay khi hai người quay người lại, biểu tình trên mặt đều ngay lập tức thay đổi.
Lúc quay về hãy nói với Vương gia một tiếng, để hắn điều tra Thất hoàng tử. Sắc mặt Lâm Sơ Cửu ngưng trọng, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Hãy nói với mẫu hậu, Lâm Sơ Cửu còn khó xử lý hơn trước kia, có lẽ nàng ấy thật sự biết bí mật kia, gả nàng ấy cho Tiêu Vương thúc thật sự là quá thất sách. Khuôn mặt nhỏ của Thất hoàng tử trở nên âm trầm, không còn sáng lạn hồn nhiên như lúc trước nữa.
Trong hoàng cung, mỗi người dường như đều cất giấu những bí mật rất lớn...
/161
|