Sau khi rống lên với Tiêu Thiên Diệu một hồi, mặc dù Lâm Sơ Cửu có chút sợ hãi nhưng nàng không hề hối hận. Nàng tự nhận bản thân mình đã làm đủ tốt, Tiêu Thiên Diệu quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiêu Thiên Diệu là chiến thần Vương gia quyền cao ở Đông Văn quốc, hắn nói không phải không có đạo lý, nhưng hiện tại nói thế nào thì nàng vẫn là thê tử của Tiêu Thiên Diệu, cho dù hắn không thích nàng, cũng cần phải tôn trọng nàng chứ?
Mỗi lần Tiêu Thiên Diệu gặp nàng, không phải muốn giết nàng chính là uy hiếp nàng, muốn nàng bình tĩnh một chút cũng không thể được. Nàng là phải người, không phải thần linh.
Dọc theo đường đi, Lâm Sơ Cửu càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nỗi sợ hãi nơi đáy lòng cũng tiêu tán hết.
Nàng không sai, ngay cả khi nàng sai thì như thế nào? Nàng là người, nàng cũng rất nóng nảy.
Vương phi, có chuyện gì với người vậy? Trân Châu nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lâm Sơ Cửu, lo lắng hỏi.
Không phải Vương gia và Vương phi cãi nhau đấy chứ?
Không sao, ta đã đói bụng, chuẩn bị chút đồ ăn cho ta. Ở trong cung căn bản không được ăn no, sau khi trở về lại gặp phải ám sát một hồi, Lâm Sơ Cửu thật sự đã chịu đủ rồi, hiện tại nàng cần phải lấp đầy dạ dày để thư giãn đầu óc.
Vâng, nô tỳ này sẽ đi chuẩn bị. Phỉ Thuý và San Hô vội vàng đáp lời, sợ Lâm Sơ Cửu chờ lâu nên mất kiên nhẫn, bước chân nhanh hơn so với ngày thường một chút.
Bốn người Phỉ Thuý đã từng nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo của Lâm Sơ Cửu lúc ở cửa cung, bọn họ đều biết Vương phi nhà mình rất tốt bụng và dễ nói chuyện, nhưng tuyệt đối không hề dễ chọc, các nàng không muốn đâm mình vào họng súng.
Tốc độ của Phỉ Thuý và San Hô có thể nói cực nhanh, nhưng bọn họ dù nhanh cũng không nhanh bằng Tiêu Thiên Diệu. Phỉ Thuý vừa mới đi tới cửa viện, lập tức nghe thấy tiếng của Tào quản gia.
Vương phi, Vương gia thấy có quá nhiều binh lính bị thương, một mình Ngô đại phu không thể lo liệu hết việc, vì vậy muốn mời Vương phi qua giúp đỡ. Hơn nữa có mấy người bị thương rất nặng, Ngô đại phu không dám động tới, muốn nhờ Vương phi qua hướng dẫn. Lúc này mới đầu mùa xuân, nhưng trên trán Tào quản gia lại đầy mồ hôi.
Ô ô ô...... Vương gia dám dùng Vương phi giống như đại phu, nhưng bọn họ lại không dám như thế.
Hỗn đản, hắn dựa vào đâu?! Tiêu Thiên Diệu có ý gì đây? Trước mặt vừa chỉ vào mũi và mắng nàng vô dụng, sau lưng lập tức dùng nàng giống như đại phu? Có người vô sỉ vậy sao?
Quả thực là đồ hỗn đản, đồ hỗn đản!
Khụ khụ...... Tào quản gia bị nước miếng của mình sặc đến nỗi chết khiếp, cúi đầu giả chết.
Lão không nghe thấy gì hết.
Lâm Sơ Cửu không muốn giận chó đánh mèo với người khác, nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng, sau đó nói: Có mấy người bị thương nặng mà Ngô đại phu không dám động thủ? Nàng trước tiên cần phải chuẩn bị đủ lượng dược cần thiết.
Ba người, hai người bị thương ở trước ngực, một người bị bắn trúng đùi, những người khác bị thương không nặng lắm, Ngô đại phu đều có thể xử lý. Tào quản gia thấy Lâm Sơ Cửu đã dịu lại, trái tim căng chặt lúc này mới nới lỏng ra.
Vương phi quả nhiên rất dễ nói chuyện.
Chờ một chút, ta thay quần áo xong sẽ đi. Lâm Sơ Cửu lạnh mặt, xoay người đi vào trong phòng, Mã Não muốn tiến lên hầu hạ nhưng đã bị Lâm Sơ Cửu cự tuyệt.
Lâm Sơ Cửu rất hiếm khi nổi giận, cho dù đối mặt với Lâm gia gây khó dễ cho nàng, nàng cũng chỉ cười cười phản kích trở về. Lần này mặc dù nàng tức giận nhưng không đập đồ vật hay mắng chửi người khác, tuy nhiên vẫn khiến hạ nhân quanh mình sợ hãi.
Tào quản gia vẫy vẫy tay, ý bảo Mã Não tiến lên, Vương phi có chuyện gì vậy? Có phải xảy ra chuyện gì trong cung nên người không vui?
Không có, Mã Não nhẹ nhàng lắc lắc đầu, các nàng không hề rời khỏi Vương phi một tấc lúc ở trong cung, mặc dù Vương phi bị người gây khó dễ nhưng không hề bị khinh bỉ. Vương phi đây là......
Từ sau khi Vương phi trở về từ trong cung và gặp Vương gia, Vương phi liền có bộ dáng này. Đôi mắt hơi đỏ giống như đã khóc, đoán chừng Vương gia đã khiến cho Vương phi khó chịu.
Đương nhiên, câu nói kế tiếp Mã Não không dám nói ra.
Thì ra Vương gia đã chọc cho Vương phi tức giận. Tào quản gia hiểu rõ gật đầu, sau đó giả bộ không biết gì nữa.
Làm hạ nhân, lão thật sự không có năng lực đi khuyên bảo Vương gia xin lỗi Vương phi.
Mã Não cũng bất đắc dĩ buông tay: Sự tình của chủ tử, hạ nhân các nàng không thể hiểu được.
Lâm Sơ Cửu trở lại trong phòng, lấy nước sát trùng ra từ Hệ thống Y Sinh, thuốc dùng để chữa ngoại thương, dụng cụ phẫu thuật, thuốc hạ sốt và những vật dụng khác. Riêng băng vải thì nàng dùng loại tự chế thay vì loại có sẵn ở trong hệ thống.
Không phải nàng keo kiệt, nhưng thật sự không cần lãng phí. Rốt cuộc, vật phẩm trong Hệ thống Y Sinh không những lấy không hết, dùng không cạn, mỗi một thứ trong Hệ thống Y Sinh đều không thể sử dụng lại, nhưng nàng vẫn muốn tiết kiệm một chút.
Lâm Sơ Cửu đặt tất cả vào trong hòm thuốc, sau đó chọn một bộ quần áo đơn giản để thay, đồng thời tháo hết tất cả kẹp tóc trên đầu, hoa tai, vòng tay cũng đều tháo hết.
Theo thói quen nghề nghiệp, Lâm Sơ Cửu không thích đeo đồ trang sức, chẳng qua nhập gia tùy tục, không muốn nhìn mình có vẻ không giống người thường mà thôi.
Ở thế giới này, thân phận nữ nhân tôn quý hay không đều dựa vào trang sức đầy đầu, nàng có thể đeo ít một chút, nhưng nếu như không đeo chút trang sức nào sẽ bị người nói là mình keo kiệt. Hơn nữa, nếu quá lập dị cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ bị người xem như quái thai.
Những người vĩ đại sáng tạo ra môi trường, những người có đầu óc sẽ thay đổi môi trường, người bình thường thì thích ứng với môi trường. Lâm Sơ Cửu tự nhận mình là một người bình thường, nàng chưa từng có ý muốn khiêu chiến với quy tắc của thế giới này, nàng chỉ muốn bình an sống hết cuộc đời mà thôi.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Sơ Cửu không trì hoãn thêm thời gian nữa, xách hòm thuốc lên và đi ra ngoài.
Hòm thuốc hơi nặng, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn có thể mang được, vì thế khi Tào quản gia tiến lên muốn xách giúp nàng, nàng đã cự tuyệt lão.
Thân thể này quá yếu, hơn nữa bởi vì độc mãn tính vẫn chưa được thanh trừ sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể huấn luyện quá chuyên sâu, chỉ có thể ngày thường rèn luyện một số bài tập cơ bản, nếu không nàng có thể gặp phải nguy hiểm.
Tất cả thị vệ bên người Tiêu Thiên Diệu không phải ai cũng đều biết Lâm Sơ Cửu, vì vậy khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu thoải mái xách theo hòm thuốc đi tới, rất nhiều người đều nhầm Lâm Sơ Cửu chính là y nữ, không ai đứng dậy hành lễ với nàng.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu đã thích ứng với thân phận mới, nhưng rốt cuộc nàng không phải được sinh ra và lớn lên giống như người Đông Văn, vì vậy Lâm Sơ Cửu không thèm để ý. Ngược lại, Tào quản gia lại rất bất mãn, khi lão đang muốn giải thích thân phận của Lâm Sơ Cửu thì bị Lâm Sơ Cửu ngăn lại, Không cần.
Đường đường là Vương phi lại bị người xem thành y nữ, đây không phải là sự tình đáng để khoe khoang. Nhưng, Lâm Sơ Cửu có thể ngăn Tào quản gia, lại không kịp ngăn Ngô đại phu.
Ngô đại phu từ xa nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi tới, vội vàng đứng dậy nói: Vương phi đã tới, Thành Hổ bị trúng một mũi tên trước ngực, cách trái tim chỉ một móng tay, ta thật sự không dám động thủ.
Cái gì? Vương phi? Đây là Vương phi nương nương? Tất cả thị vệ dù bị thương hay không bị thương đều đồng thời ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Cửu.
Nữ tử trước mắt ăn mặc một thân quần áo đơn giản mộc mạc, cố gắng mang theo một hòm thuốc đi tới, thật sự là Vương phi bọn họ?
Thế giới này quả là rất thần kỳ!
Đúng là giống Vương phi thật, lúc trước ta từng liếc mắt nhìn qua một cái, rất giống. Thị vệ nói từng gặp qua Lâm Sơ Cửu đột nhiên ngậm miệng lại, nhanh chóng đảo mắt qua một cái, rốt cuộc bọn họ không dám cũng không thể nhìn thẳng vào Lâm Sơ Cửu.
Tào quản gia đi theo phía sau nàng, vô cùng cung kính, khẳng định đây chính là Vương phi. Có người thông minh nói ra kết luận của mình, lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.
Mau, mau, còn không đứng dậy hành lễ với Vương phi.
Cho dù Tiêu Thiên Diệu không coi trọng Lâm Sơ Cửu đến mức nào, nhưng trước khi Tiêu Thiên Diệu chưa từ bỏ Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu vẫn là Tiêu Vương phi, nữ nhân của Tiêu Vương phủ. Tiêu Thiên Diệu không coi trọng nàng, nhưng thị vệ và hạ nhân Tiêu Vương phủ lại không dám lên mặt, ít nhất mặt ngoài không thể khiến người soi ra.
Lời vừa nói ra, ngoại trừ mấy thị vệ bị thương không thể đứng dậy, những người khác đều lần lượt đứng dậy. Tuy nhiên, không đợi bọn họ hành lễ, bọn họ đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: Hôm nay ta mang thân phận đại phu tới đây, các ngươi không cần đa lễ.
Đại phu?
Đám thị vệ ngây người, bọn họ có nghe nói Vương phi hiểu biết y thuật, nhưng Vương phi thật sự có thể tự mình điều trị cho bọn họ sao?
Vương phi thật sự không tới nhầm chỗ đấy chứ?
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau......
Tiêu Thiên Diệu là chiến thần Vương gia quyền cao ở Đông Văn quốc, hắn nói không phải không có đạo lý, nhưng hiện tại nói thế nào thì nàng vẫn là thê tử của Tiêu Thiên Diệu, cho dù hắn không thích nàng, cũng cần phải tôn trọng nàng chứ?
Mỗi lần Tiêu Thiên Diệu gặp nàng, không phải muốn giết nàng chính là uy hiếp nàng, muốn nàng bình tĩnh một chút cũng không thể được. Nàng là phải người, không phải thần linh.
Dọc theo đường đi, Lâm Sơ Cửu càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nỗi sợ hãi nơi đáy lòng cũng tiêu tán hết.
Nàng không sai, ngay cả khi nàng sai thì như thế nào? Nàng là người, nàng cũng rất nóng nảy.
Vương phi, có chuyện gì với người vậy? Trân Châu nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lâm Sơ Cửu, lo lắng hỏi.
Không phải Vương gia và Vương phi cãi nhau đấy chứ?
Không sao, ta đã đói bụng, chuẩn bị chút đồ ăn cho ta. Ở trong cung căn bản không được ăn no, sau khi trở về lại gặp phải ám sát một hồi, Lâm Sơ Cửu thật sự đã chịu đủ rồi, hiện tại nàng cần phải lấp đầy dạ dày để thư giãn đầu óc.
Vâng, nô tỳ này sẽ đi chuẩn bị. Phỉ Thuý và San Hô vội vàng đáp lời, sợ Lâm Sơ Cửu chờ lâu nên mất kiên nhẫn, bước chân nhanh hơn so với ngày thường một chút.
Bốn người Phỉ Thuý đã từng nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo của Lâm Sơ Cửu lúc ở cửa cung, bọn họ đều biết Vương phi nhà mình rất tốt bụng và dễ nói chuyện, nhưng tuyệt đối không hề dễ chọc, các nàng không muốn đâm mình vào họng súng.
Tốc độ của Phỉ Thuý và San Hô có thể nói cực nhanh, nhưng bọn họ dù nhanh cũng không nhanh bằng Tiêu Thiên Diệu. Phỉ Thuý vừa mới đi tới cửa viện, lập tức nghe thấy tiếng của Tào quản gia.
Vương phi, Vương gia thấy có quá nhiều binh lính bị thương, một mình Ngô đại phu không thể lo liệu hết việc, vì vậy muốn mời Vương phi qua giúp đỡ. Hơn nữa có mấy người bị thương rất nặng, Ngô đại phu không dám động tới, muốn nhờ Vương phi qua hướng dẫn. Lúc này mới đầu mùa xuân, nhưng trên trán Tào quản gia lại đầy mồ hôi.
Ô ô ô...... Vương gia dám dùng Vương phi giống như đại phu, nhưng bọn họ lại không dám như thế.
Hỗn đản, hắn dựa vào đâu?! Tiêu Thiên Diệu có ý gì đây? Trước mặt vừa chỉ vào mũi và mắng nàng vô dụng, sau lưng lập tức dùng nàng giống như đại phu? Có người vô sỉ vậy sao?
Quả thực là đồ hỗn đản, đồ hỗn đản!
Khụ khụ...... Tào quản gia bị nước miếng của mình sặc đến nỗi chết khiếp, cúi đầu giả chết.
Lão không nghe thấy gì hết.
Lâm Sơ Cửu không muốn giận chó đánh mèo với người khác, nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng, sau đó nói: Có mấy người bị thương nặng mà Ngô đại phu không dám động thủ? Nàng trước tiên cần phải chuẩn bị đủ lượng dược cần thiết.
Ba người, hai người bị thương ở trước ngực, một người bị bắn trúng đùi, những người khác bị thương không nặng lắm, Ngô đại phu đều có thể xử lý. Tào quản gia thấy Lâm Sơ Cửu đã dịu lại, trái tim căng chặt lúc này mới nới lỏng ra.
Vương phi quả nhiên rất dễ nói chuyện.
Chờ một chút, ta thay quần áo xong sẽ đi. Lâm Sơ Cửu lạnh mặt, xoay người đi vào trong phòng, Mã Não muốn tiến lên hầu hạ nhưng đã bị Lâm Sơ Cửu cự tuyệt.
Lâm Sơ Cửu rất hiếm khi nổi giận, cho dù đối mặt với Lâm gia gây khó dễ cho nàng, nàng cũng chỉ cười cười phản kích trở về. Lần này mặc dù nàng tức giận nhưng không đập đồ vật hay mắng chửi người khác, tuy nhiên vẫn khiến hạ nhân quanh mình sợ hãi.
Tào quản gia vẫy vẫy tay, ý bảo Mã Não tiến lên, Vương phi có chuyện gì vậy? Có phải xảy ra chuyện gì trong cung nên người không vui?
Không có, Mã Não nhẹ nhàng lắc lắc đầu, các nàng không hề rời khỏi Vương phi một tấc lúc ở trong cung, mặc dù Vương phi bị người gây khó dễ nhưng không hề bị khinh bỉ. Vương phi đây là......
Từ sau khi Vương phi trở về từ trong cung và gặp Vương gia, Vương phi liền có bộ dáng này. Đôi mắt hơi đỏ giống như đã khóc, đoán chừng Vương gia đã khiến cho Vương phi khó chịu.
Đương nhiên, câu nói kế tiếp Mã Não không dám nói ra.
Thì ra Vương gia đã chọc cho Vương phi tức giận. Tào quản gia hiểu rõ gật đầu, sau đó giả bộ không biết gì nữa.
Làm hạ nhân, lão thật sự không có năng lực đi khuyên bảo Vương gia xin lỗi Vương phi.
Mã Não cũng bất đắc dĩ buông tay: Sự tình của chủ tử, hạ nhân các nàng không thể hiểu được.
Lâm Sơ Cửu trở lại trong phòng, lấy nước sát trùng ra từ Hệ thống Y Sinh, thuốc dùng để chữa ngoại thương, dụng cụ phẫu thuật, thuốc hạ sốt và những vật dụng khác. Riêng băng vải thì nàng dùng loại tự chế thay vì loại có sẵn ở trong hệ thống.
Không phải nàng keo kiệt, nhưng thật sự không cần lãng phí. Rốt cuộc, vật phẩm trong Hệ thống Y Sinh không những lấy không hết, dùng không cạn, mỗi một thứ trong Hệ thống Y Sinh đều không thể sử dụng lại, nhưng nàng vẫn muốn tiết kiệm một chút.
Lâm Sơ Cửu đặt tất cả vào trong hòm thuốc, sau đó chọn một bộ quần áo đơn giản để thay, đồng thời tháo hết tất cả kẹp tóc trên đầu, hoa tai, vòng tay cũng đều tháo hết.
Theo thói quen nghề nghiệp, Lâm Sơ Cửu không thích đeo đồ trang sức, chẳng qua nhập gia tùy tục, không muốn nhìn mình có vẻ không giống người thường mà thôi.
Ở thế giới này, thân phận nữ nhân tôn quý hay không đều dựa vào trang sức đầy đầu, nàng có thể đeo ít một chút, nhưng nếu như không đeo chút trang sức nào sẽ bị người nói là mình keo kiệt. Hơn nữa, nếu quá lập dị cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ bị người xem như quái thai.
Những người vĩ đại sáng tạo ra môi trường, những người có đầu óc sẽ thay đổi môi trường, người bình thường thì thích ứng với môi trường. Lâm Sơ Cửu tự nhận mình là một người bình thường, nàng chưa từng có ý muốn khiêu chiến với quy tắc của thế giới này, nàng chỉ muốn bình an sống hết cuộc đời mà thôi.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Sơ Cửu không trì hoãn thêm thời gian nữa, xách hòm thuốc lên và đi ra ngoài.
Hòm thuốc hơi nặng, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn có thể mang được, vì thế khi Tào quản gia tiến lên muốn xách giúp nàng, nàng đã cự tuyệt lão.
Thân thể này quá yếu, hơn nữa bởi vì độc mãn tính vẫn chưa được thanh trừ sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể huấn luyện quá chuyên sâu, chỉ có thể ngày thường rèn luyện một số bài tập cơ bản, nếu không nàng có thể gặp phải nguy hiểm.
Tất cả thị vệ bên người Tiêu Thiên Diệu không phải ai cũng đều biết Lâm Sơ Cửu, vì vậy khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu thoải mái xách theo hòm thuốc đi tới, rất nhiều người đều nhầm Lâm Sơ Cửu chính là y nữ, không ai đứng dậy hành lễ với nàng.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu đã thích ứng với thân phận mới, nhưng rốt cuộc nàng không phải được sinh ra và lớn lên giống như người Đông Văn, vì vậy Lâm Sơ Cửu không thèm để ý. Ngược lại, Tào quản gia lại rất bất mãn, khi lão đang muốn giải thích thân phận của Lâm Sơ Cửu thì bị Lâm Sơ Cửu ngăn lại, Không cần.
Đường đường là Vương phi lại bị người xem thành y nữ, đây không phải là sự tình đáng để khoe khoang. Nhưng, Lâm Sơ Cửu có thể ngăn Tào quản gia, lại không kịp ngăn Ngô đại phu.
Ngô đại phu từ xa nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đi tới, vội vàng đứng dậy nói: Vương phi đã tới, Thành Hổ bị trúng một mũi tên trước ngực, cách trái tim chỉ một móng tay, ta thật sự không dám động thủ.
Cái gì? Vương phi? Đây là Vương phi nương nương? Tất cả thị vệ dù bị thương hay không bị thương đều đồng thời ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Cửu.
Nữ tử trước mắt ăn mặc một thân quần áo đơn giản mộc mạc, cố gắng mang theo một hòm thuốc đi tới, thật sự là Vương phi bọn họ?
Thế giới này quả là rất thần kỳ!
Đúng là giống Vương phi thật, lúc trước ta từng liếc mắt nhìn qua một cái, rất giống. Thị vệ nói từng gặp qua Lâm Sơ Cửu đột nhiên ngậm miệng lại, nhanh chóng đảo mắt qua một cái, rốt cuộc bọn họ không dám cũng không thể nhìn thẳng vào Lâm Sơ Cửu.
Tào quản gia đi theo phía sau nàng, vô cùng cung kính, khẳng định đây chính là Vương phi. Có người thông minh nói ra kết luận của mình, lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.
Mau, mau, còn không đứng dậy hành lễ với Vương phi.
Cho dù Tiêu Thiên Diệu không coi trọng Lâm Sơ Cửu đến mức nào, nhưng trước khi Tiêu Thiên Diệu chưa từ bỏ Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu vẫn là Tiêu Vương phi, nữ nhân của Tiêu Vương phủ. Tiêu Thiên Diệu không coi trọng nàng, nhưng thị vệ và hạ nhân Tiêu Vương phủ lại không dám lên mặt, ít nhất mặt ngoài không thể khiến người soi ra.
Lời vừa nói ra, ngoại trừ mấy thị vệ bị thương không thể đứng dậy, những người khác đều lần lượt đứng dậy. Tuy nhiên, không đợi bọn họ hành lễ, bọn họ đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: Hôm nay ta mang thân phận đại phu tới đây, các ngươi không cần đa lễ.
Đại phu?
Đám thị vệ ngây người, bọn họ có nghe nói Vương phi hiểu biết y thuật, nhưng Vương phi thật sự có thể tự mình điều trị cho bọn họ sao?
Vương phi thật sự không tới nhầm chỗ đấy chứ?
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau......
/161
|