Y Quan Cầm Thú

Chương 127: LÃNH KHỐC VÔ TÌNH

/129


Tư Mã Thái không nghĩ tới con gái sẽ trong đêm khuya đến nhà, từ sau khi đế quân Huyền Tư Triết qua đời, nàng còn chưa bao giờ trở lại trong nhà. Trên mặt lộ vẻ tươi cười khó được, mỉm cười nói: " Phỉ Phỉ, đã trở lại."

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Phỉ Phỉ lạnh lùng nhìn phía phụ thân: " Có thể buông tha cho Phổ bá bá?"

Tư Mã Thái ngạc nhiên nói: " Ngươi có ý tứ gì?"

" Có thể buông tha cho Phổ bá bá?" Thanh âm Tư Mã Phỉ Phỉ càng lớn hơn rất nhiều.

Tư Mã Thái thở dài nói: " Ta cùng với Phổ đại nhân là bạn tri kỷ tốt suốt mấy chục năm, ta lại làm sao có thể hại hắn?"

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Ngươi cùng mẹ ta vẫn là vợ chồng hoạn nạn có nhau, nhưng bà vẫn chết trong tay của ngươi!"

" Làm càn!" Tư Mã Thái rít gào, hắn đột nhiên tát lên mặt Tư Mã Phỉ Phỉ, trên mặt nàng lập tức hiện lên năm dấu tay.

Vẻ mặt Tư Mã Phỉ Phỉ không có gì biến hóa, lạnh lùng nói: " Ngươi luôn là như vậy, ích kỷ, vô tình, lãnh khốc, trên thế giới này ngươi yêu chỉ có chính ngươi, vì quyền thế ngươi không tiếc giết chết bằng hữu, không tiếc hại chết chủ nhân, cũng không tiếc bán đứng thân thể con gái!"

Sắc mặt Tư Mã Thái trở nên xanh mét, hắn thấp giọng nói: " Ngươi nói thêm câu nữa, ta liền giết chết đứa con gái ngỗ nghịch như ngươi!"

" Phụ thân!" Nghe tin chạy tới, Tư Mã Thiên Phong cuống quýt ngăn cản trước người Tư Mã Phỉ Phỉ.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Đế quân tuy rằng đã chết, nhưng ta đối với ngươi vẫn là quý phi, ngươi đánh ta chính là bất trung, ngươi đánh ta chính là phạm thượng, ngươi đánh ta chính là ý đồ mưu phản, ngươi chết chính là ngươi!"

Tư Mã Thái nổi giận gầm lên một tiếng nhảy tới một bước, lại bị Tư Mã Thiên Phong quỳ xuống ôm lấy hai đầu gối: " Phụ thân! Ngài buông tha muội muội đi! Nàng chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện!"

Tư Mã Phỉ Phỉ rưng rưng nói: " Ta nhịn ngươi đã thật lâu, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, năm đó nếu không phải ngươi đánh mẫu thân, bà sẽ không cắt mạch tự sát, mà ngươi nhìn thấy bà tự sát, cũng không đi cứu bà, mặc cho mẫu thân hấp hối nằm ở trên giường, ba ngày ba đêm, nếu trong lòng ngươi có chút nhân tính, mẹ ta sẽ không phải chết đi!"

Tư Mã Thái cả giận nói: " Nàng đáng chết, nàng xứng đáng đi tìm chết, nếu hiện tại nàng xuất hiện ở trước mắt ta, ta còn là sẽ không chút do dự giết chết nàng!"

Tư Mã Phỉ Phỉ cùng với Tư Mã Thiên Phong đều bị lời nói phẫn nộ của Tư Mã Thái làm chấn kinh.

Tư Mã Thiên Phong tràn ngập bi thống nói: " Phụ thân!"

Tư Mã Phỉ Phỉ lại lạnh lùng nói: " Ngươi không xứng làm phụ thân chúng ta!"

Ánh mắt Tư Mã Thái trở nên âm lãnh mà vô tình: " Ta cũng không có nữ nhân như vậy, ngươi đi, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ gật đầu, xoay người đi vào bóng đêm mênh mông.

Tư Mã Thiên Phong hô lớn: " Muội muội trở về!"

Lại nghe Tư Mã Thái ảm đạm nói: " Để cho nó đi, không cần phải xen vào!"

Tư Mã Thiên Phong rưng rưng nói: " Phụ thân, nàng nói là thật sao?"

Tư Mã Thái mấp máy môi, hồi lâu mới nói: " Cả đời ta hận nhất chính là người đàn bà phản bội, hơn nữa nữ nhân này còn mang thai một đứa con của tên nô lệ…"

Tư Mã Thiên Phong giống như nghe được chuyện đáng sợ nhất trên đời, bên trong hai mắt lộ ra quang mang hoảng sợ.

Tư Mã Thái nghiến răng nghiến lợi nói: " Ta hận nàng, kiếp này ta cũng sẽ không tha thứ cho tiện nhân kia, nghiệt chủng của nàng cùng với nàng giống nhau, không xứng sống trên thế giới này!"

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, cầm cánh tay Tư Mã Thiên Phong: " Đi…giết nàng…giết nàng…"

Tư Mã Phỉ Phỉ mờ mịt bất lực đi trên đường phố, thủ hạ của nàng cẩn thận khống chế tòa xe đi theo phía sau nàng, Tư Mã Phỉ Phỉ bỗng nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát: " Cút ngay, cút ngay cho ta! Ngươi muốn cái gì! Vì cái gì đi theo ta!"

Thủ hạ bị bộ dáng của nàng dọa sợ, rốt cuộc không dám đi theo sau.

Tư Mã Phỉ Phỉ một mình đi không mục đích, bất tri bất giác thế nhưng lại đi qua đường Bàn Long, lướt qua cầu nhỏ, đi đến phía trước phòng khám Xuân Huy ngày xưa, hiện giờ phòng khám đã sớm vứt đi, phía trên đầu tường cũng cỏ hoang um tùm, nhớ tới vẻ tươi cười sáng lạn của Đường Liệp, Tư Mã Phỉ Phỉ không khỏi lại rơi lệ. Nàng đi tới trước cửa, dùng sức đập mạnh: " Đường Liệp, đi ra gặp ta! Đường Liệp, ngươi là tên lòng lang dạ sói, mau ra đây gặp ta!" Tiếc rằng đêm dài người tĩnh, không có bất luận kẻ nào đáp lại, Tư Mã Phỉ Phỉ ôm mặt khóc nức nở.

Qua hồi lâu lại nghe được một tiếng thở dài: " Muội muội, ngươi tội gì chứ?"

Tư Mã Phỉ Phỉ ngẩng mặt lên, lại là ca ca Tư Mã Thiên Phong đi tới trước mặt.

Trong lòng Tư Mã Phỉ Phỉ đau xót nói: " Hắn đã nói qua, giữa chúng ta không còn quan hệ."

Tư Mã Thiên Phong thở dài: " Muội muội, vô luận phụ thân làm như thế nào, ta thủy chung vẫn xem ngươi là muội muội của ta."

Trong lòng Tư Mã Phỉ Phỉ cảm động, không thể tưởng được vị ca ca từ trước tới nay luôn đối với mình nghiêm khắc không dễ dàng để lộ cảm tình, vẫn luôn quan tâm chính mình.

Tư Mã Thiên Phong nói: " Tòa nhà này vốn là nhà chúng ta, ngươi không phải là nhớ Đường Liệp mới đến đây?"

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Ta nghĩ vào xem!"

Tư Mã Thiên Phong gật đầu, rút ra cây đao nơi thắt lưng, chặt đứt khóa đẩy cửa ra, Tư Mã Phỉ Phỉ chậm rãi đi vào, nhìn thấy ngoài sân cỏ dại mọc thành bụi, dưới trăng lạnh, càng hiện vẻ thê lương.

Tư Mã Thiên Phong xoay người đóng cửa, cầm đao không buông, nhìn thân ảnh nhỏ bé của Tư Mã Phỉ Phỉ, trong lòng hắn vẫn đang do dự.

Tư Mã Phỉ Phỉ không quay đầu lại, ánh mắt dừng ở cảnh vật chung quanh thật lâu, yên lặng nhớ từng chút một những hình ảnh nàng cùng Đường Liệp trải qua ở đây, đôi mắt đẹp nhắm lại, bỗng nhiên nói: " Ca ca, ngươi muốn giết ta sao?"

Nội tâm Tư Mã Thiên Phong run lên, trong lúc nhất thời lại càng do dự.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Ta biết, ta vẫn sỉ nhục nề nếp gia đình của Tư Mã gia, các ngươi chưa bao giờ xem ta là người thân mà đối đãi."

Tư Mã Thiên Phong do dự một hồi rốt cuộc đem loan đao đặt lên đất: " Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng trở về gặp phụ thân." Hắn xoay người hướng ngoài cửa đi đến.

Tư Mã Phỉ Phỉ yên lặng xoay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn loan đao lòe lòe trên mặt đất, nhẹ giọng nói: " Ta sống trên đời này đã không còn ý nghĩa gì…" Bàn tay mềm chậm rãi hướng loan đao cầm lên, nàng cầm chuôi đao, đứng dậy hướng phòng trong đi đến, đi vào bên giường ngồi xuống, nhớ tới ngày xưa cùng Đường Liệp triền miên, hết thảy dường như đã qua mấy đời mấy kiếp: " Đường Liệp, kiếp sau gặp lại!" Tư Mã Phỉ Phỉ trở ngược chuôi đao hướng vùng cổ trắng hủy diệt.

Đúng lúc này, một bàn tay hữu lực bắt lấy cánh tay của nàng, ngạnh sanh đem loan đao đoạt lấy.

Tư Mã Phỉ Phỉ vừa định kêu lên sợ hãi, bị bàn tay đối phương che môi anh đào, một thanh âm khàn khàn nói: " Buông tha cho sinh mệnh giống như không phải tính cách của ngươi."

Tư Mã Phỉ Phỉ nghe ra thanh âm này cùng Chu Dực khá giống, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Chu Dực vì sao phải đi đến nơi đây. Nàng chợt nhớ tới hôm nay nhìn thấy tình cảnh Phù Linh, bỗng nhiên bừng tỉnh, trước kia không phải nàng chưa từng gặp qua Chu Dực, nhưng lần này nhìn thấy hắn thì cảm giác luôn luôn có chút bất đồng, chẳng lẽ nói…

Đường Liệp kề sát bên tai nàng thấp giọng nói: " Nếu hiện tại ta nguyện ý mang ngươi đi, ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi không?"

Trong lòng Tư Mã Phỉ Phỉ không còn gì nghi ngờ, bên trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt, nàng dùng sức gật đầu, trong bóng tối Đường Liệp yên lặng bỏ tay ra khỏi miệng nàng, kỳ thật vừa rồi Tư Mã Phỉ Phỉ ở ngoài cửa quát to, Đường Liệp đã ở bên trong phòng khám, hắn vạn lần không ngờ Tư Mã Phỉ Phỉ lại tình thâm đối với mình như thế, nhìn thấy nàng không còn lưu luyến nhân thế, muốn tự sát, hắn há có thể ngồi yên không lý đến? Rốt cuộc không chút do dự lao tới, căn bản không có lo lắng việc thân phận bị bại lộ.

Tư Mã Phỉ Phỉ thấp giọng mắng trong bóng tối: " Ngươi đúng là tên không có trái tim, nếu không phải ta muốn tìm chết, chỉ sợ bây giờ ngươi còn không đi ra."

Đường Liệp áy náy nói: " Tình thế bức bách, có một số việc ta không thể không làm như vậy, mong rằng Phỉ Phỉ có thể hiểu cho ta."

Tư Mã Phỉ Phỉ nghe được Đường Liệp gọi tên mình, oán hận trong lòng đối với hắn đã sớm tiêu tán vô tung vô ảnh, ngoài miệng cũng không buông tha nói: " Ngươi là dâm tặc, hôm nay làm trò trước mặt ta cùng với Phù Linh, cũng là tình thế bức bách sao?"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Khi đó ta còn không biết ngươi yêu ta như thế."

Tư Mã Phỉ Phỉ đột nhiên nắm cổ tay Đường Liệp dùng sức cắn mạnh, làm Đường Liệp đau đến suýt kêu lên thành tiếng, nàng vẫn không đành nhẫn tâm, đang cắn thì đôi môi nhẹ nhàng hôn lên cổ tay Đường Liệp: " Trên đời này người ta yêu duy nhất chính là ngươi."

" Phỉ Phỉ!" Đường Liệp động tình nói.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói: " Cha ta muốn giết ta, ca ca đã không muốn nhận ta nữa, nếu ngươi thật sự không để ý ta, Phỉ Phỉ chỉ còn lại con đường chết."

Đường Liệp kề sát tai nàng nói: " Yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cho ngươi lại thất vọng…"

" Có lầm hay không? Tư Mã Phỉ Phỉ cũng biết thân phận của ngươi?" Lệ Ti giống như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên.

Đường Liệp gật đầu nói: " Ta từng có lỗi với nàng, về sau sẽ không làm lỗi với nàng nữa."

Lệ Ti nói: " Nhưng nàng là con gái của Ma Thương, ai có thể cam đoan lập trường của nàng? Ai có thể đảm bảo nàng sẽ không bán đứng ngươi?"

Phước Long Hải nãy giờ vẫn không nói gì, chợt lên tiếng: " Tư Mã Phỉ Phỉ cùng Tư Mã Thái từ trước đến nay vốn không hợp, chuyện này sau lưng kỳ thật có nội tình."

Đường Liệp cùng Lệ Ti đều ngẩn ra, ánh mắt cùng nhìn Phước Long Hải.

Phước Long Hải nói: " Các ngươi có nghĩ tới trên đời này có người cha nào lại nhẫn tâm như thế, cư nhiên đem con gái của mình đưa vào hố lửa?"

Đường Liệp thở dài nói: " Lúc trước Tư Mã Thái đưa nàng vào cung, ta luôn khó hiểu, không thể tưởng được trên thế gian này còn có người cha nhẫn tâm như thế."

Phước Long Hải nói: " Ta chuyên môn điều tra qua, Tư Mã Thái cũng không phải là cha ruột của Tư Mã Phỉ Phỉ, mẫu thân của nàng năm đó cấu kết cùng một vị nô lệ trong Tư Mã phủ, sinh ra nàng, Tư Mã Thái giận dữ giết chết nô lệ kia, bức bách mẫu thân nàng tự sát, hiện tại xem ra hắn lưu lại nàng chỉ là vì báo thù."

Lệ Ti hút một ngụm rét lạnh nói: " Trên đời này không ngờ còn người nhẫn tâm như vậy."

Đường Liệp nói: " Tư Mã Thái là thủ hạ lợi hại nhất của Ma Đế, có thể độc tài quyền to, thực lực cùng tâm cơ hắn đều siêu nhân một bậc."

Phước Long Hải nói: " Nhưng để nàng ở lại đế đô cũng là một tai họa ngầm, tuy rằng bề ngoài nàng đang cực kỳ bi thương, cùng Tư Mã gia đoạn tuyệt lui tới, nhưng khi chúng ta chân chính xuống tay đối phó Tư Mã Thái, chưa chắc nàng sẽ không sinh ra lòng thương hại."

Đường Liệp nói: " Ý của ngươi là…"

Phước Long Hải nói: " Không bằng phái người hộ tống nàng rời đi, nàng ở lại chỗ này cũng chỉ thêm nguy hiểm."

Lệ Ti nói: " Là một biện pháp tốt, Phù Linh cũng cùng đi, bằng không một khi nhấc lên tranh đấu, đối với các nàng cũng không phải chuyện tốt."

Đường Liệp hướng Phước Long Hải nói: " Tiễn bước hai nàng giao cho ngươi."

Phước Long Hải cười nói: " Chuyện này không khó, chỉ cần họ nguyện ý, ta đêm nay có thể an bài họ rời đi." Hắn lại nói: " Đường tiên sinh nghĩ ra biện pháp đối phó Ma Thương chưa?"

Đường Liệp cười cười, đứng dậy đi tới lui hai bước, mới nói: " Thực lực Ma Thương không thể khinh thường, ta cũng không tất thắng nắm chắc, nhưng ta nghĩ tới một phương pháp, không biết là được không."

" Phước Long Hải chăm chú lắng nghe."

Đường Liệp nói: " Ma Thương cùng Á Đương Tư đại tướng quân đều là Long kỵ sĩ, hai người đều là hạng người tâm địa ác độc, nếu ngay mặt chống lại, gặp phải sẽ là hai địch nhân cường đại, chẳng ngầm châm ngòi quan hệ hai người, làm cho bọn họ trở thành nước lửa, trai cò tranh nhau, mà chúng ta làm ngư ông thủ lợi."

Phước Long Hải khen: " Là một biện pháp tốt, Đường tiên sinh tính toán bắt đầu từ ai?"

Đường Liệp mỉm cười nói: " Lai Tư Đặc là một phế vật, tốt nhất xuống tay chính là hắn, chỉ tiếc hiện tại Sùng Văn Hầu Chu Dực cùng Lai Tư Đặc đã công khai sự mâu thuẫn, Á Đương Tư khẳng định sẽ nghĩ đến ta đầu tiên."

Phước Long Hải nói: " Vậy chỉ có lựa chọn Tư Mã Thiên Phong."

Đường Liệp gật đầu: " Chẳng những là Tư Mã Thiên Phong, chúng ta còn phải xuống tay với vài tên thủ hạ của Ma Thương, yêu cầu hết thảy làm không lưu dấu vết."

Cùng quyền vị của Tư Mã Thái không ngừng đề cao, Tư Mã Thiên Phong cũng nhờ cha mà nổi lên, trong lúc nhất thời đã trở thành tướng lãnh có tiền đồ nhất của đế quốc, hắn đã bắt đầu đối với đế vị biểu hiện ra nguyện vọng mãnh liệt, thậm chí bắt đầu cảm thấy mê hoặc, vì sao phụ thân đến bây giờ còn không làm thêm bước cuối cùng, đem giả hoàng đế con rối kia bắt lấy?

Rời khỏi phủ đệ của phụ thân, chỉ cách chừng trăm bước xa.

Tư Mã Thiên Phong cưỡi trên Độc Giác Thú, trong đầu yên lặng nghĩ tâm sự.

Bỗng nhiên bốn gã tùy tùng phát ra một tiếng thét kinh hãi, Tư Mã Thiên Phong vừa ngẩng đầu, bốn người đã bị bắn chết trên mặt đất, sát khí cường đại vô hình từ bốn phương tám hướng hướng Tư Mã Thiên Phong bức bách mà đến, hắn cảm thấy một loại sợ hãi, dưới khí thế này hắn cảm thấy mình vô cùng nhỏ yếu.

Một vị nam tử thân hình cao lớn lẳng lặng đứng phía trước, hắn mặc hắc bào, mang mặt nạ màu bạc, trong tay không có vũ khí, chỉ bằng sát khí ẩn hình liền đã lặng yên vô tức giết chết bốn gã võ sĩ cao cường, hắc y nam tử này chính là Đường Liệp cải trang giả dạng.

Tư Mã Thiên Phong cuống quýt rút trường đao bên người, thân thể Đường Liệp như làn gió vọt lên trước, năng lượng trong tay hắn hình thành trường thương vô hình, Tư Mã Thiên Phong rút ra trường đao ở phía trước thân thể hình thành đao thuẫn, mà năng lượng thương của Đường Liệp không hề bị ngăn trở đột phá xuyên đao thuẫn của hắn, đột nhiên đâm thẳng vào tim hắn.

Đồng tử của Tư Mã Thiên Phòng vì trái tim vỡ vụn mà nhanh chóng khuếch tán, hắn thậm chí ngay cả gương mặt của đối thủ đều không nhìn thấy rõ thì đã chết trên lưng Độc Giác Thú.

Trong lòng Đường Liệp nảy lên nỗi bi ai khó hiểu, hắn cũng không muốn giết người, nhưng vì sự hòa bình của Cách Lan Đế Á đại lục, hắn không thể không làm.

Thẳng đến khi bóng dáng Đường Liệp biến mất trong bóng tối, thân hình Tư Mã Thiên Phong mới lay động một chút, máu tươi nơi ngực phun ra ồ ạt, mềm nhũn ghé lên lưng tọa kỵ, Độc Giác Thú cảm nhận được máu tươi của chủ nhân, phát ra một tiếng tê minh hoảng sợ, xoay người liều mạng chạy như điên về phủ thừa tướng.

Tư Mã Thái căn bản không có nghĩ đến đứa con sinh long hoạt hổ chỉ vừa mới rời đi, sau khi trở về thế nhưng lại biến thành một khối thi thể, thân hình cao lớn của hắn khom xuống, mái tóc hoa râm tán loạn trên đầu vai, trên mặt xuất hiện nếp nhăn ưu thương, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ mỏi mệt và thương cảm nói không nên lời, ánh mắt của hắn tràn ngập bi phẫn cùng với tuyệt vọng, bàn tay vuốt ve lên miệng vết thương của Tư Mã Thiên Phong, miệng vết thương không phải do vũ khí gây thương tích, năng lượng của đối thủ cùng ngang bằng với hắn. Bên trong đế quốc có được năng lượng này chỉ có một người, chính là Á Đương Tư.

Tư Mã Thái hung tợn nói: " Á Đương Tư, ta muốn cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"

Á Đương Tư nghe được tin tức về cái chết của Tư Mã Thiên Phong, có vẻ dị thường kinh ngạc: " Cái gì? Tư Mã Thiên Phong đã chết?"

Võ sĩ thủ hạ gật đầu nói: " Vô cùng chính xác, nghe nói là bị giết chết trước cửa thừa tướng phủ, thậm chí còn không kịp phản kháng."

Trong lòng Á Đương Tư cảm thấy không ổn, vũ lực của Tư Mã Thiên Phong hắn rõ ràng, thân là kim giáp võ sĩ, ở trong Huyền Vũ quốc đã là một thế hệ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, hiện tại không kịp phản ứng thì đã bị người khác giết chết, có được loại thực lực này chỉ sợ không nhiều người…Hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì, chuyện này sẽ không tính lên đầu mình chứ? Hiện tại là lúc mình cùng Tư Mã Thái tranh giành kịch liệt nhất, lại cố tình phát ra chuyện này.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy nói: " Người đâu, nhanh đi tìm Lai Tư Đặc về cho ta!"

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo, lại là trưởng công chúa Huyền Tư Linh đã tới.

Á Đương Tư biết nàng nhất định là vì chuyện này mà đến, đón nàng vào phòng ngồi xuống, Huyền Tư Linh chứng kiến sắc mặt Á Đương Tư cũng hiểu được hắn đã nghe nói chuyện Tư Mã Thiên Phong bị giết, thở dài nói: " Chuyện này không có đơn giản như vậy, nhất định là có người cố tình khơi mào sự mâu thuẫn giữa chúng ta cùng Tư Mã Thái."

Á Đương Tư gật đầu nói: " Sát thủ có thể trong khoảng thời gian ngắn giết chết Tư Mã Thiên Phong, có thể thấy được thực lực của hắn đã ngang hàng với ta."

Trưởng công chúa Huyền Tư Linh hút một hơi lãnh khí: " Tư Mã Thái sẽ không đem món nợ này tính lên người của ngươi a?"

Á Đương Tư cười khổ nói: " Ta cơ hồ có thể kết luận, hắn nhất định sẽ đem bút trướng này tính trên đầu của ta."

Huyền Tư Linh tâm tình trầm trọng nói: " Đến tột cùng là ai hại chúng ta?"

Á Đương Tư lắc đầu nói: " Có lẽ là phía Huyền Ba công chúa, có lẽ là phía Ma Đế Thu Thiện, tóm lại bọn họ làm chuyện này mục đích là khiến cho Tư Mã Thái xuống tay với chúng ta."

Huyền Tư Linh nói: " Không bằng chúng ta đi tìm Tư Mã Thái nói cho rõ ràng."

Á Đương Tư ha hả cười nói: " Trưởng công chúa nghĩ hắn sẽ tin sao? Chuyện này như tên đã lên dây, không thể không phát."

Huyền Tư Linh nói: " Ngươi là có ý tứ gì?"

Á Đương Tư lộ ra sát khí âm lãnh nói: " Xuống tay trước là hơn, xuống tay sau sẽ gặp tai ương, hiện tại sự tình đã ra, chúng ta chỉ có tiếp tục làm đi xuống."

Huyền Tư Linh vẫn tràn ngập băn khoăn nói: " Nhưng hiện tại thực lực của Tư Mã Thái đã không giống ngày xưa, nghĩ muốn hoàn toàn gạt bỏ hắn chỉ sợ là không dễ dàng như vậy."

Á Đương Tư lạnh lùng nói: " Hôm nay đem tên hoàng đế giả kia giết chết, ngươi mới là người thừa kế chân chính của hoàng thất, chỉ riêng Tư Mã Thái lợi dụng hoàng đế giả, là có đủ tru hắn cửu tộc!"

Huyền Tư Linh vẫn đang do dự.

Lúc này lại một gã võ sĩ đến báo tin tức mới nhất cho Á Đương Tư: " Đại tướng quân, nghe nói đêm qua sáu gã thân tín của Tư Mã Thái cũng đã bị giết…"

Á Đương Tư cười lạnh nói: " Thấy được, cho dù chúng ta nghĩ muốn lui, cũng không có đường lui!" Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã hạ quyết tâm, nếu thế cục đã đến tình trạng trước mắt, rõ ràng là phải cùng Tư Mã Thái hoàn toàn quyết liệt.

Tư Mã Thái cùng Á Đương Tư tranh giành quyền thế rốt cuộc toàn diện nhấc lên, sáng sớm ngày đó, Á Đương Tư liên thủ với Huyền Tư Linh đem hoàng đế giả giết chết, liệt kê Tư Mã Thái có bảy mươi hai tội đại nghịch, suất lĩnh quân đội ủng lập Huyền Tư Linh đi lên ngôi vị nữ hoàng của Huyền Vũ quốc.

Mà Tư Mã Thái cũng phát động lực lượng của Long Tương quân, đem tam bộ phía bắc đế đô chiếm lĩnh, thực lực của hắn trong đế đô hơn xa Á Đương Tư.

Á Đương Tư điều khiển đại quân ngày đêm lên đường hướng đế đô tiến tới, không cần ba ngày là có thể đến.

Trong lúc hai phe hừng hực khí thế tranh đấu, Đường Liệp vẫn đang ở lại trong Sùng Văn hầu phủ cùng với Lệ Ti, Phước Long Hải ba người nhàn nhã đắc ý uống rượu.

Phước Long Hải nói: " Có tin tức tốt, nữ hoàng cùng Huyền Ba công chúa đã ký kết hiệp nghị liên minh tại Mặc Vân Thành, liên minh đại quân bắt đầu hướng đế đô xuất phát."

Lệ Ti cười nói: " Chỉ sợ Á Đương Tư phải luống cuống."

Đường Liệp gật đầu nói: " Á Đương Tư cùng Tư Mã Thái đều là gian thần, chỉ cần Huyền Ba công chúa xuất ra di chiếu tiên đế cùng với quyền trượng, tướng sĩ Huyền Vũ quốc sẽ hoàn toàn tan rã quân tâm."

Phước Long Hải nói: " Vô luận như thế nào, Á Đương Tư lần này tương đương giúp chúng ta một đại ân, nếu không phải vào lúc này hắn giết chết con rối hoàng đế, ủng lập Huyền Tư Linh lên ngôi, chuyện này còn không dễ dàng giải quyết như vậy."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Chỉ sợ Á Đương Tư đã biết mình sai lầm rồi."

Phước Long Hải nói: " Vô luận đúng hay sai, hắn cùng Ma Thương không thể tránh được một trận chiến."

Đường Liệp tràn ngập tin tưởng nói: " Lần này ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ."

Lệ Ti nói: " Ngươi chớ quên, Ma Thương dù sao cũng là phụ thân của Tư Mã Phỉ Phỉ, nếu ngươi tự tay giết chết hắn, chỉ sợ về sau khó giải thích với nàng."

Phước Long Hải cười nói: " Không làm cũng đã làm, có gì đáng hối hận? Chỉ cần chúng ta bảo vệ cho bí mật này, nàng khẳng định sẽ không biết nội tình trong đó, huống chi Ma Thương căn bản không phải là cha ruột của nàng, mà là người giết cha ruột nàng."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Thực lực của Ma Thương ở đế đô còn mạnh hơn ta tưởng tượng, xem ra Á Đương Tư không đợi được quân tiếp viện."

Ma Thương Tư Mã Thái lệnh cho tướng sĩ hướng hoàng thành phát động thế công mãnh liệt, hắn đã biết tin tức đế quốc cùng liên minh đại quân đang trước sau hướng đế đô tới gần, nên muốn trước khi đại quân đến phải bắt được Á Đương Tư.

Tường thành hoàng thành đã sụp xuống nhiều chỗ, huyết chiến vẫn còn tiếp tục.

Á Đương Tư cùng Huyền Tư Linh sóng vai đứng trên giác lâu, nhìn chung quanh dấy lên gió lửa, trong ánh mắt toát ra vẻ bi ai thật sâu.

Á Đương Tư thấp giọng nói: " Đám thủ hạ của Tư Mã Thái có sức chiến đấu vượt xa sự tưởng tượng của ta."

Huyền Tư Linh nói: " Chỉ cần ráng chống đỡ thêm hai ngày, đại quân sẽ đến đế đô cứu viện chúng ta."

Á Đương Tư bỗng nhiên thở dài, hắn tràn ngập thương tiếc nhìn Huyền Tư Linh nói: " Có chuyện ta thủy chung không có nói cho ngươi biết."

Huyền Tư Linh ngây ra: " Sự tình gì?"

" Tư Mã Thái chính là vị Long kỵ sĩ thần bí nhất của đế quốc, hắn cũng là Ma Thương thủ hạ của Ma Đế Thu Thiện!"

Huyền Tư Linh kinh hãi: " Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

" Tư Mã Thái chính là Ma Thương!" Thanh âm Á Đương Tư trầm thấp nói.

Huyền Tư Linh cả giận: " Nếu ngươi đã biết sao không sớm nói cho ta biết?"

Thanh âm Á Đương Tư trầm thấp nói: " Ta chưa bao giờ nghĩ tới Ma Đế thế nhưng có thể phá tan phong ấn…"

Trên bầu trời âm u đột nhiên xẹt qua một đạo tia chớp, theo sau vang lên một trận tiếng sấm oanh long long.

Huyền Tư Linh mờ mịt nói: " Chúng ta có phải đã không còn đường lui?"

Á Đương Tư hai mắt thâm thúy nhìn lên trời cao: " Này không chỉ là chiến tranh giữa Ma Thương cùng ta!"

Một gã nam tử áo lam lẳng lặng đứng trong hư không, mây đen quanh thân hắn chậm rãi tán đi, khuôn mặt của hắn tựa như một khối bảo thạch màu lam trong suốt mượt mà, nhộn nhạo ra quang hoa thần bí khó lường, trên gương mặt không nhận ra hình dạng ngũ quan. Phía sau tầng mây như xoắn ốc thong thả vận chuyển, màu làm hào quang kỳ dị từ phía sau bắn tới, làm cho toàn bộ thân hình của hắn có vẻ cao lớn thần bí hơn.

Á Đương Tư vỗ nhẹ lên cánh tay Huyền Tư Linh, thân hình hắn lăng không bay lên, mây đen theo lòng bàn tay hắn dựng lên, nâng thân hình khôi vĩ của hắn hướng lam bào nam tử nghênh tới.

Hai người giằng co trong hư không, mây đen dưới chân Á Đương Tư càng tụ càng dày đặc, quang mang phía sau lam bào nam tử cũng trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.

Á Đương Tư lạnh lùng nói: " Nếu dám tiến đến, cần gì phải giấu đầu sợ đuôi!"

Ba quang màu lam kỳ dị từ mặt đối phương xẹt qua, gương mặt Tư Mã Thái xuất hiện trước mặt Á Đương Tư.

Á Đương Tư mỉm cười nói: " Tư Mã thừa tướng, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, đại danh đỉnh đỉnh Ma Thương lại che giấu trong đế quốc, Á Đương Tư ta thật là có mắt không tròng."

Tư Mã Thái bình tĩnh nhìn Á Đương Tư chăm chú, lúc này trong ánh mắt của hắn đã không còn cừu hận thấu xương: " Giữa chúng ta sớm hay muộn đều có trận chiến này, chẳng qua ta thật không ngờ chính là ở đây."

Á Đương Tư gật đầu nói: " Con của ngươi không phải ta giết!"

" Ta biết!" Hai ngày nay Tư Mã Thái đã cẩn thận suy nghĩ, mâu thuẫn giữa hắn và Á Đương Tư nhất định có người bày ra.

Á Đương Tư bình tĩnh nói: " Lại là ta vẫn muốn giết ngươi!"

Tư Mã Thái hứng thú nói: " Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể đứng chung một lập trường?"

Á Đương Tư thở dài nói: " Ta vốn tưởng rằng chúng ta có rất nhiều chỗ chung, có thể hôm nay ta lại phát hiện chúng ta thủy chung đều là đối lập, ta tuy rằng nằm mộng cũng muốn cướp lấy quyền lực của đế quốc, nhưng ta không bao giờ nghĩ đi phá hủy tấm thổ địa này."

Tư Mã Thái lạnh lùng nói: " Không thể tưởng được linh hồn của ngươi còn có chỗ cao thượng."

Á Đương Tư mỉm cười nói: " Có biết sự khác nhau lớn nhất giữa chúng ta là cái gì? Ta chỉ là một người xấu dã tâm bừng bừng, mà ngươi lại là ma!"

Đồng tử Tư Mã Thái chợt co lại, đối mặt vị Long kỵ sĩ cường đại nhất đế quốc, hắn cũng không dám sai lầm, năng lượng hội tụ trong song chưởng, một cây trường thương dài hai trương hào quang màu lam, xuất hiện trong tay của hắn.

Á Đương Tư nắm lên hai tay, phía trên hai đấm đột nhiên bốc lên một đoàn khí thể tối tăm, mây đen dưới chân hắn giống như cơn sóng tách ra, một con hắc long đang chậm rãi hiện lên.

Quang mang màu lam phía sau Tư Mã Thái đột nhiên trở nên mãnh liệt, một con lam long trong suốt như nước xoay quanh thân hình hắn.

Lam long cùng hắc long va chạm ánh mắt cùng một chỗ, đồng thời bộc phát ra một tiếng bạo rống chấn triệt vòm trời, tiếng rống đem tất cả binh lính đang giao chiến kinh ngạc đến ngây người, cũng truyền khắp toàn bộ đế đô.

Á Đương Tư bộc phát ra tiếng gầm lên giận dữ, hai đấm bốc mây đen, cách không phóng ra, năng lượng hình thành hai quyền vô hình hướng Tư Mã Thái hung hăng đánh tới.

Trường thương trong tay Tư Mã Thái lập tức như ma thuật trong nháy mắt biến dài, mũi thương bức ra một vòng tròn tuyệt vời như tranh, đem hai năng lượng quyền của Á Đương Tư nhập vào trong đó. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Hai cỗ năng lượng thật lớn va chạm xé rách màn trời âm u, Á Đương Tư cưỡi hắc long bay về phía trước, mà tốc độ của lam long cũng hoành hướng lao tới, lấy đuôi dài quét về thân hình hắc long.

Hắc long đồng dạng dùng đuôi dài quét ngang ra ngoài, hai chiếc đuôi dài chạm vào nhau, lực lượng không phân biệt ngang nhau, lẫn nhau dây dưa.

Tư Mã Thái đứng trên đỉnh đầu lam long, trường thương trong tay nhuyễn động, trên không trung huyễn hóa ra hàng vạn hàng ngàn đầu mâu, mà năng lượng hình thành đầu mâu tựa như bão tố thoát ly trường thương khống chế, bay nhanh hướng Á Đương Tư vọt tới.

Song chưởng Á Đương Tư đánh ra, u ám ở phía trước hắn hình thành khí thuẫn dày đặc, đầu mâu liên tiếp bắn lên khí thuẫn, trong lúc nhất thời kim quang lóng lánh, tiếng nổ mạnh không ngừng bên tai.

Một làn sóng thế công đầu tiên còn chưa ngừng lại, Tư Mã Thái đã phát động thế công thứ hai, năng lượng mâu màu lam ở trong tay hắn đột nhiên mềm hóa lên, trường mâu giống như một cây roi dài hướng thân thể Á Đương Tư quất qua.

Á Đương Tư lấy năng lượng bảo vệ quanh thân, tay phải chuẩn xác không lầm bắt lấy đỉnh năng lượng trường mâu, hét lớn một tiếng, ý đồ bứt đoạn năng lượng liên tục không ngừng của Tư Mã Thái.

Trường mâu như con rắn quấn quanh cánh tay Á Đương Tư, năng lượng màu lam bò quanh cánh tay hắn, xé rách ống tay áo, lại chứng kiến cánh tay hắn đã được năng lượng màu đen hình thành hộ giáp bảo hộ.

Hai chiếc đuôi dài của lam long cùng hắc long tách ra, lẫn nhau lợi trảo lại xé rách cùng một chỗ.

Cùng tiếng rống hùng hồn giận dữ của Á Đương Tư, hắn đột nhiên đem năng lượng màu lam quấn quanh cánh tay xả đứt, vô số tia chớp thật nhỏ gãy văng óng ánh.

Hai người khống chế cự long tách ra, tách ra một khoảng cách nhất định, đồng thời hướng đối phương gia tốc phóng đi, thương lẫn quyền tương giao, năng lượng đem tầng mây chung quanh bức ra bốn phía, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, chiếu đến mức binh lính bên dưới cơ hồ không mở được mắt.

Lam long do Tư Mã Thái khống chế đột nhiên quay chung quanh Á Đương Tư điên cuồng xoay tròn, u ám chung quanh dưới sự khống chế của nó hình thành một đám mây hình xoắn ốc, đem Á Đương Tư cùng hắc long bao vây trong đó.

Á Đương Tư dùng hắc long lấy bản thân làm trục tâm, cũng bay nhanh xoay tròn, phạm vi lan đến không ngừng mở rộng, hắn ý đồ dùng năng lượng đem tầng mây hình xoắn ốc thật lớn này cắt thành hai đoạn.

Vô số mâu ảnh lóe ánh sáng hướng trung tâm Á Đương Tư đâm tới, chung quanh thân thể Á Đương Tư hình thành hộ thuẫn kiên cường đem trường mâu ám sát toàn bộ cản trở về.

Nắm tay hai người trong ngàn vạn lần quyền ảnh va chạm cùng nhau, hắc long chuẩn xác không lầm cắn được đuôi lam long, cùng lúc đó, hàm răng lam long cũng cắn trúng đuôi nó.

Ánh mắt hai người gắt gao dính vào nhau, gương mặt Tư Mã Thái bỗng nhiên khôi phục vẻ quỷ dị ban đầu, tựa như một tinh thể màu lam, nhộn nhạo quang hoa quỷ bí.

Nội tâm Á Đương Tư không ngừng run lên, hắn đột nhiên nghe được tiếng tim đập của Tư Mã Thái " Đông!", trái tim Á Đương Tư không khỏi nhảy theo, nguyên bản tiết tấu đang bình thường lại bị đánh gãy. Trái tim Tư Mã Thái đập càng ngày càng nhanh, trái tim của Á Đương Tư bị trái tim của hắn khống chế, tùy theo không ngừng nhảy lên.

Hắn thầm kêu không ổn, kiệt lực khống chế ý thức của mình, thúc giục hắc long đột nhiên dùng sức, đem đuôi lam long kéo xuống bên dưới, lam long bị đau, liều mạng cắn cánh hắc long, chúng nó hiểu được chủ nhân đang liều mạng sinh tử, cho nên cũng đều đem hết toàn lực.

Lam long cùng hắc long đột nhiên phát lực, làm cho Tư Mã Thái có chút phân thần, Á Đương Tư nhân cơ hội đảo ngược trái tim bị khống chế, hắn một quyền mở ra trường mâu Tư Mã Thái muốn đâm chính mình, cổ họng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, tiếng cười dị thường khó nghe, tim của Tư Mã Thái không khỏi nhảy loạn hai cái, biết đây là Á Đương Tư muốn khống chế tinh thần của mình, cuống quýt thu liễm tâm thần, cùng Á Đương Tư chạm nhau một quyền.

Lúc này lam long cùng hắc long đã mình đầy thương tích, Á Đương Tư cố ý kéo gần khoảng cách với Tư Mã Thái, thời gian dài tranh đấu đã hao tổn năng lượng của hắn thật lớn, nhưng Tư Mã Thái lại không hề có chút cảm giác mỏi mệt. Trong lòng Á Đương Tư không khỏi sinh ra kinh hoảng, nếu cứ theo đà này hắn sẽ không thể duy trì thời gian quá lâu, Tư Mã Thái đến tột cùng dùng loại phương pháp nào bổ sung năng lượng? Vì sao năng lượng của hắn có thể sinh sôi không thôi, không thấy tiêu hao?

Trong lòng Tư Mã Thái cảm thấy đắc ý, lúc trước khi giết Hắc Thiếp Nhĩ hắn cũng bởi vì có thể bổ sung năng lượng từ hoàn cảnh chung quanh, đây là chỗ vượt qua của hắn so với những Long kỵ sĩ khác, năng lượng bọn họ dù có cường thịnh cũng không ngừng tiêu hao trong chiến đấu, thời gian lâu, xu hướng suy tàn sẽ hiện ra.

Hắc long cùng lam long lại dây dưa cùng một chỗ, Tư Mã Thái cùng Á Đương Tư lại tiếp cận lần nữa, Tư Mã Thái ngưng tụ năng lượng, trường mâu như tia chớp hướng Á Đương Tư đâm tới, quyền ảnh của Á Đương Tư đơn độc đánh thẳng trường mâu, ngay khoảnh khắc hai cỗ năng lượng sắp va chạm, hắn bỗng nhiên buông quyền, thân thể hắc long đột nhiên chìm xuống phía dưới, mà thân hình Á Đương Tư lại nhảy khỏi lưng hắc long.

Tư Mã Thái thật không ngờ thân là Long kỵ sĩ, Á Đương Tư lại buông tha cho tọa kỵ của chính mình, buông tha hắc long tương đương buông tha cho tính mạng của hắn.

Á Đương Tư nhìn ra, chính mình chỉ có tử chiến đến cùng, mới có cơ hội chiến thắng đối thủ, hắn nhảy lên lưng lam long, ngưng tụ toàn lực một quyền hướng lam long đánh tới, hắn muốn giết chết lam long.

Tư Mã Thái đang muốn đón đánh, lúc này thân thể hắc long liều lĩnh hướng thân thể hắn quét ngang mà tới, đây là đấu pháp ôm nhau cùng chết, trong lòng Tư Mã Thái lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng trường thương hướng hắc long đâm tới.

Á Đương Tư ngưng tụ một quyền toàn lực đã đem xương cốt lam long đánh nát.

Hắc long phát ra một tiếng tru lên thảm thống, trường mâu đã xuyên thủng trán của nó.

Á Đương Tư cố nén nội tâm đau xót một quyền hướng Tư Mã Thái công tới, Tư Mã Thái cùng đồng dạng một quyền hướng hắn nghênh đi.

Lực lượng Á Đương Tư tiêu hao đã không còn được ở trạng thái đỉnh phong như trước nên không ngang bằng Tư Mã Thái, thân hình thế nhưng bị Tư Mã Thái đánh rớt ra khỏi lưng lam long, hắn liên tục bốc lên hai cái trên không trung, rốt cuộc rơi xuống giác lâu, chụp được trụ lan can, phun ra ngụm máu tươi.

Tư Mã Thái tận mắt nhìn thấy chiến hữu thân thiết nhất của mình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, trong lòng bi thống không thể diễn tả bằng lời, hắn giận dữ hét: " Á Đương Tư, để mạng lại!"

Thân hình như ảo ảnh vọt tới trên giác lâu, phía sau thân thể hắc long cùng lam long đang dây dưa ầm ầm từ trời cao rơi xuống, những binh lính đang xem cuộc chiến bên dưới rất nhiều người không kịp thoát đi mà bị đè thành thịt nát.

Tư Mã Thái hai mắt màu đỏ nhìn Á Đương Tư: " Ngươi là kẻ điên!"

Á Đương Tư ha ha cười lên điên cuồng: " Ngươi hôm nay mới biết được sao?" Chân phải hắn bước về phía trước, mặt đá dưới chân hắn hướng bốn phía như mạng nhện vỡ vụn ra, vọng lâu ầm ầm sập xuống, trong lúc nhất thời bụi mù nổi lên bốn phía.

Á Đương Tư tựa như con liệp báo vọt tới Tư Mã Thái, dùng phương pháp vật lộn chặt chẽ ôm lấy cơ thể hắn, Tư Mã Thái một quyền đánh tới lưng hắn, Á Đương Tư dùng đầu hung hăng chàng bụng hắn.

Hai người trong bụi mù quần đấu sống chết, máu tươi cùng bụi bặm tung bay tán loạn.

Binh lính trên giác lâu chung quanh như nước thủy triều xa xa tán đi, rất sợ trận ẩu đả liều mạng này lan đến gần mình.

Bỗng nhiên một người kêu lớn: " Long!"

Mọi người ngẩng đầu hướng không trung nhìn lại, đã thấy một con kim long đang xuyên phá mây đen bay nhanh hướng trung tâm chiến trường vọt tới.

Kim long lao xuống giác lâu, Đường Liệp mặc y phục võ sĩ màu trắng từ trên lưng kim long nhảy xuống, Đồ Long Đao trong tay đột nhiên hướng bên trong bụi mù bổ tới.

Tan thành mây khói.

Á Đương Tư máu tươi đầm đìa đang đứng nơi đó, ánh mắt tựa như dã thú nhìn thẳng Tư Mã Thái, song chưởng hắn đã bị bẻ gãy, nhưng vẫn kiên trì đứng nơi đó.

Ngực của Tư Mã Thái phập phồng kịch liệt, năng lượng của hắn phải cần mặt trời làm bổ sung, nhưng không trung lúc này lại trời u ám, che mất nơi phát ra năng lượng cho hắn.

Á Đương Tư tràn ngập ưu thương nhìn phía Đường Liệp: " Nguyên lai đều do ngươi làm ra!"

Đường Liệp bình tĩnh gật đầu.

Lúc này trong ánh mắt Á Đương Tư lại không hề có gì phẫn nộ: " Buông tha Lai Tư Đặc!" Hắn bỗng nhiên điên cuồng hướng Ma Thương Tư Mã Thái phóng đi, Tư Mã Thái không ngờ loại thời điểm này Á Đương Tư vẫn lựa chọn mình làm mục tiêu của hắn, giận dữ hét: " Kẻ điên!" Hắn đâm một thương vào ngực Á Đương Tư, lại nghe Á Đương Tư khàn giọng hét: " Ra tay!"

Tựa như tia chớp xẹt qua phía chân trời, quang mang Đồ Long Đao làm cho mọi người có mặt đều nhắm nghiền hai mắt.

Ma Thương Tư Mã Thái là ngoại lệ, hắn trơ mắt nhìn Đồ Long Đao của Đường Liệp chém thẳng vào thân thể mình, nhưng không hề có lực hoàn thủ, thân hình Á Đương Tư giống như hòa làm một thể với hắn, trói buộc toàn bộ thân thể hắn.

Đường Liệp lẳng lặng đứng nơi đó, mũi đao của Đồ Long Đao chúc xuống phía dưới, một giọt máu tươi bị gió thổi rơi xuống mặt đất, tựa như một đóa hoa hải đường đẫm máu nở rộ.

Đám binh lính bị tràng giết chóc kinh tâm động phách làm kinh ngạc đến ngây người hồi lâu không kịp phản ứng, trong đám người, Huyền Tư Linh thần tình bi thương chạy vội ra, nàng gục trên người Á Đương Tư lớn tiếng bật khóc: " Vì cái gì? Vì cái gì?"

Khóe môi Á Đương Tư toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt: " Ở…trong lòng…ngươi…từng có vị trí của ta không?"

Huyền Tư Linh rưng rưng gật mạnh đầu, trong lòng bi thống làm nàng nói không ra lời.

Á Đương Tư nói: " Ta là thua trên tay mình…ta tuy rằng lòng ôm chí lớn…nhưng ta…thủy chung là người…không phải…ma…" Đầu của hắn vô lực gục xuống, sinh mệnh đã rời khỏi thân thể hắn.

Huyền Tư Linh rốt cuộc ức chế không được nội tâm cực kỳ bi ai, lớn tiếng khóc lên, lúc này nàng mới phát hiện quyền lực địa vị đối với mình cũng không nặng như vậy, lúc này nàng mới phát hiện kỳ thật Á Đương Tư vẫn ở trong lòng của nàng, chính là bởi vì nàng sợ hãi mà không hiểu được là mình yêu hắn.

Đường Liệp tràn ngập thương tiếc nhìn Huyền Tư Linh, nàng đã sai lầm rất nhiều, bỏ lỡ rất nhiều, không biết còn có cơ hội quay đầu lại hay không.

Binh lính chung quanh rốt cuộc thanh tỉnh lại, một gã tướng lãnh quát lớn: " Các huynh đệ, đem nghịch tặc Đường Liệp bắt lại!"

Đường Liệp bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt lạnh như băng lạnh lùng quét ngang mọi người, binh lính chung quanh bị ánh mắt của hắn nhiếp hồn, sợ tới mức lui nhanh về phía sau.

Kim long xoay quanh một vòng trên không trung chậm rãi đáp xuống bên người Đường Liệp, Huyền Tư Linh chậm rãi đứng lên, tràn ngập ưu thương nói: " Huyền Ba công chúa mới là nữ hoàng chân chính của đế quốc…"

.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status