Việt vương Câu Tiễn, Văn Chủng đại phu và Phạm Lãi đại phu, cũng chính là Dương Dạ, đang ngồi trong đại điện Việt vương bắt đầu thương lượng về chuyện thảo phạt nước Ngô, nhưng lúc này Dương Dạ đang rất là bồn chồn, Câu Tiễn và Văn Chủng cứ nói liên tục và liên tục, còn Dương Dạ thì suy nghĩ đi đâu không à, thậm chí là còn nhìn lén xung quanh, cảm thấy kỳ quái vì nguyên một cái điện lớn như vậy mà lại chẳng có một bóng người, thậm chí ngay cả một cung nữ cũng chẳng có!
"Phạm đại phu, Phạm đại phu trầm tư lâu như vậy, có phải là đang nghĩ đến thượng sách nào không?" Việt vương Câu Tiễn bỗng nhiên chuyển hướng về Dương Dạ.
Bây giờ Dương Dạ đang rất là hoảng hốt, hắn cảm thấy rằng mình đang nằm mơ tập hai, bởi vì hắn từ một cô nhi mà tự nhiên biến thành Phạm Lãi đại phu bên cạnh Việt vương Câu Tiễn? Mình thật sự đang sống trong lịch sử sao? Rồi còn cần phải chỉnh sửa sai lầm? Còn bộ đồ lỗi thời này nữa chứ! Râu trên mặt không phải đã cạo trước khi đi rồi sao? Việt vương và Văn Chủng trước mắt là thật sao?
Bất chợt bị Việt vương hỏi một câu, càng làm cho Dương Dạ luống cuống hơn nữa.
"Ơ? À! Tôi nghĩ là ... à không, vi thần cho rằng đại vương có thể ..." Dương Dạ cúi đầu, khẩn trương điều chỉnh là ngôn ngữ của mình, hắn nhớ ra rằng mình đang nói chuyện với Câu Tiễn, người này chỉ cần nói giết là giết : "Vi thần muốn nói là, đại vương có thể ... mỗi năm cống nhiều vật phẩm một ít, ví dụ như vòng vàng châu báu, kim cương đá ... à không, mấy thứ bằng vàng ấy, sau đó lợi dụng việc Ngô vương bất cẩn, đẩy hắn vào con đường chết!"
"Con đường chết?' Việt vương và Văn Chủng cùng bật thốt lên một lời.
"Không sai!" Dương Dạ cảm thấy không được tự nhiên khi ở trước mặt của Câu Tiễn, muốn tranh thủ thời gian tìm Tây Thi rồi đưa đến chổ của Ngô Vương Phù Sai, sau đó kêu Câu Tiễn diệt nước Ngô, còn mình thì nhanh chóng trở về làm đại thiếu gia của thế giới bên kia cho lẹ.
"Ý của Phạm đại phu là ..." Trên mặt của Việt vương hiện ra vẻ vui mừng, nhìn chằm chằm vào Dương Dạ.
"Ý của thần là, tìm một tuyệt đại mỹ nữ đưa cho Ngô Vương, mê hoặc hắn ta! Dằn vặt hắn! Làm chết hắn! Sau đó trong lúc Ngô Vương Phù Sai kiệt sức và thiếu phòng bị, tìm cơ hội tiêu diệt cả Ngô Quốc!" Lúc Dương Dạ nói ra những lời này, trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
"Ồ? Cái này có thể xem là một kế sách tốt!" Việt vương Câu Tiễn đưa tay vuốt chòm râu của mình, khẽ cười : "Trên Việt quốc chúng ta, nhất định có thể tuyển ra được một tuyệt thế mỹ nữ đủ để mê hoặc lão tặc Phù Sai kia!"
"Không sai, kế sách của Phạm huynh thậm là thâm diệu! Thâm diệu!" Trong lòng Văn Chủng rất không thoải mái, bởi vì cảm thấy bị Phạm Lãi đoạt tiếng thơm, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể cười gượng, chắp tay nói : "Đại Vương, vi thần cũng vừa nghĩ đến kế này, không ngờ đã bị Phạm huynh nói ra trước một bước, ha ha ha ha ..."
"Hay hay hay, Phạm đại phu, Văn đại phu, hai ngươi nhanh chóng hành sự theo kế hoạch! Trên dưới Việt quốc, truyền lệnh của ta, tuyển chọn tuyệt sắc mỹ nữ từ các thành các huyện các thôn!" Câu Tiễn lại vuốt chòm râu của mình, hai mắt lóe sáng lên.
Hả? Đi từng làng mà tìm? Có cần phải vậy không? Dương Dạ hoảng hốt, ở đây ngay cả một chiếc xe cũng không có, đi tuyển như vậy, đến năm nào tháng nào mới tuyển được chứ, đến bao giờ mới tìm được Tây Thi? Dương Dạ nghĩ như vậy, liền nhăn mặt nhíu mày cúi đầu không nói lời nào.
Văn Chủng nhìn thấy Dương Dạ cúi đầu ủ rũ, trong lòng liền vui vẻ, tiến lại chắp tay với Việt vương, nói : "Đại vương yên tâm, vi thần lập tức đi làm việc này ngay, chọn mỹ nữ toàn quốc!"
"Được được, Phạm đại phu, nghe nói vị sư phụ Kế Nhiên mà ngươi dẫn gặp quả nhiên, là một vị huấn luyện tài nghệ hoàn mỹ, nếu như là mỹ nữ do ông ta nhìn trúng khẳng định không phải là hạng người tầm thường, lần tuyển chọn mỹ nữ tiến cống Ngô vương này, không bằng để cho Kế Nhiên lão tiên sinh trợ giúp quả nhân một tay" Việt vương Câu Tiễn nói với Dương Dạ.
A? Trong lòng Dương Dạ liền căng thẳng, tuy rằng hắn cũng có hiểu biết về đoạn lịch sử này, nhưng mà cũng không đến mức quan tâm quá độ, nghe Việt vương nói như thế, trong đầu mới mơ hồ nhớ ra, hình như Phạm Lãi có một người sư phụ tên là Kế Nhiên, là người của nước Tấn, không ngờ đúng là có người này thật.
"Không thành vấn đề, đại vương, vi thần nhất định sẽ mời lão sư ra hỗ trợ" Dương Dạ đã bắt đầu làm quen với kiểu mỗi lần nói chuyện đều chắp tay cả, do dự một chút, nói tiếp : "Nhưng mà đại vương, cái này .... chọn như vậy rất phiền phức, hơn nữa còn làm chậm trễ thời gian, làm chậm trễ đến thời gian đại vương diệt Ngô quốc, cái này không phải là mất nhiều hơn được sao?"
Câu Tiễn mở to mắt ra nhìn Dương Dạ, mãi đến một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, ho khan vài tiếng, hỏi : "Vậy Phạm đại phu có cao kiến gì?"
"Đại vương, tuyển mỹ nữ, chúng ta có thể quảng cáo!"
"Quảng cáo?" Câu Tiễn và Văn Chủng cùng há hốc mồm ra.
"À ... chính là bố cáo ra trong phạm vi toàn quốc" Dương Dạ ngẩng đầu lên, rung đùi đắc ý nói : "Ví dụ như tổ chức hoạt động tuyển chọn siêu cấp nữ tử, nói rằng chúng ta muốn người đó làm đại sứ thân thiện của Việt quốc, người đoạt giải có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ở Việt quốc có địa vị gần với đại vương ... Các người nghĩ đi, điều kiện như vậy, có nữ tử nào không động tâm? Sau đó, chúng ta tập trung toàn bộ mỹ nữ toàn quốc đến đây, để cho lão sư Kế Nhiên của ta chọn, cái này không phải là giảm bớt rất nhiều chuyện hay sao?"
Việt vương Câu Tiễn và Văn Chủng hoàn toàn bị cái miệng lưu loát của Dương Dạ làm cho sợ đến ngây ra như phỗng.
Câu Tiễn nghĩ : Phạm Lãi quả nhiên là một nhân tài! Trong bụng có nhiều kỳ mưu diệu kế như vậy.
Văn Chủng nghĩ : Ta đúng là không đấu lại Phạm Lãi trí dũng song toàn này, những lời mà hắn vừa nói, ngay cả một nửa ta cũng không hiểu ...
................................................
Nói ít lại thôi.
Việt vương Câu Tiễn yên tâm đồng ý với kiến nghị của Dương Dạ, để cho Dương Dạ và Văn Chủng cứ làm thoải mái, triệu tập toàn bộ "nam thanh nữ tú" trong phạm vi toàn quốc lại kinh thành, sau đó để cho Kế Nhiên lão sư chọn.
Trong buổi chiều cùng ngày, Dương Dạ cùng Văn Chủng đi gặp lão sư Kế Nhiên của Phạm Lãi trong truyền thuyết. và làm cho Dương Dạ bất ngờ chính là, Kế Nhiên đúng thật là một lão đầu vô cùng dễ chịu. Dương Dạ vừa mở miệng nhắc đến chuyện này, Kế Nhiên lập tức đáp ứng ngay lập tức, thậm chí là còn làm mặt mừng rỡ nữa.
Lúc Văn Chủng đi viết bố cáo, thì Kế Nhiên kéo tay Dương Dạ lại, nhỏ giọng nói : "Lãi Nhi, ta rốt cục đã chờ được ngày này'
Dương Dạ bị câu nói của Kế Nhiên làm cho hoảng sợ, lo lắng hỏi :"Ông già, à không phải, cái ... Lão sư, ngài làm sao vậy?"
"Lãi nhi, lúc trước con dẫn ta đến gặp đại vương Việt quốc, ta vốn cho rằng ta sẽ không được trọng dụng, nếu không phải vậy, con nhìn đi, ngay cả một tỳ nữ mà ta cũng không có, cuộc sống của ta vô cùng thảm"
"Lão sư, cán bộ về hưu đều như vậy cả, không phải con đã an bài công việc cho ngài rồi sao!" Dương Dạ cười cười, cũng nắm tay của Kế Nhiên.
"Đúng vậy, ta khổ đợi không biết bao lâu, hôm n ay rốt cục đã được đền bù mong muốn!" Kế Nhiên nói đến đây, trên mặt tự nhiên đỏ hồng lên.
Cái này lại càng làm cho Dương Dạ hoảng sợ, để cho lão già Kế Nhiên này chọn tuyệt thế mỹ nữ, mà ông ta lại tự nhiên hưng phấn như vậy, chẳng lẽ ...
"Lão sư, không phải ngài muốn ..."
"Không được, già rồi già rồi" Mặt của Kế Nhiên càng lúc càng đỏ hơn, không giống như là xấu hổ, mà là hưng phấn : "Chỉ có thể nhìn, chứ chẳng thể chơi được ..."
Dương Dạ nhếch miệng cười làm bộ : "Lão sư, con phát hiện ra tâm của ngài thật sự vẫn còn rất trẻ"
......................................
Cáo biệt lão sư Kế Nhiên, Dương Dạ mang tâm tình kích động đi lòng vòng trong cung của Việt vương, và đã nhìn thấy được một vài thị vệ, còn có một chút tỳ nữ, nhưng mà những người này vẫn còn kém rất xa mỹ nữ trong cung theo tưởng tượng của Dương Dạ, thậm chí là tướng mạo của mấy tỳ nữ này, làm cho Dương Dạ hoài nghi là đi cửa sau mới vào được.
Dạo một vòng rồi lại một vòng, Dương Dạ rốt cục đã hết hy vọng, ngay cả một tỳ nữ tính là mỹ nữ cũng không gặp được! Hắn bỗng nhiên nhớ đến những vở kịch hay phim cổ trang truyền hình, trong lòng bỗng bừng tỉnh, thì ra không phải là những diễn viên quần chúng vào vai tỳ nữ xấu, mà là do đạo diễn tôn trọng tính thực tế của lịch sử!!!
Thật ra thì ... vấn đề nằm ở chổ là ... không phải Dương Dạ thích đi dạo ở đây, mà bởi vì ... hắn không tìm được phòng của mình!!! Cuối cùng, sau một hồi lòng vòng và lòng vòng, dọc đường đi thấy mọi người hành lễ cúi đầu với mình, đến cuối cùng Dương Dạ đã tìm được một tỳ nữ "miễn cưỡng" thuận mắt, nhờ nàng ta dẫn hắn về phòng của mình, sau đó hỏi rest room, à không, nhà vệ sinh ... à không phải nữa, mao xí ở đâu, sau khi đã thuộc được đường đi đến đó, trong lòng mới kiên định lại.
Trở về cái "giường" của mình, Dương Dạ lôi mấy cái thuốc tráng dương và thuốc tránh thai ra, tâm tình vô cùng đau khổ, tim như chảy máu, cầm mấy thứ đó lẩm bẩm : "Đây chính là công viên khủng long của Việt quốc, toàn là khủng long nữ không hà, xem ra bọn mày không cần phải dùng đến rồi ..."
"Phạm đại phu, Phạm đại phu trầm tư lâu như vậy, có phải là đang nghĩ đến thượng sách nào không?" Việt vương Câu Tiễn bỗng nhiên chuyển hướng về Dương Dạ.
Bây giờ Dương Dạ đang rất là hoảng hốt, hắn cảm thấy rằng mình đang nằm mơ tập hai, bởi vì hắn từ một cô nhi mà tự nhiên biến thành Phạm Lãi đại phu bên cạnh Việt vương Câu Tiễn? Mình thật sự đang sống trong lịch sử sao? Rồi còn cần phải chỉnh sửa sai lầm? Còn bộ đồ lỗi thời này nữa chứ! Râu trên mặt không phải đã cạo trước khi đi rồi sao? Việt vương và Văn Chủng trước mắt là thật sao?
Bất chợt bị Việt vương hỏi một câu, càng làm cho Dương Dạ luống cuống hơn nữa.
"Ơ? À! Tôi nghĩ là ... à không, vi thần cho rằng đại vương có thể ..." Dương Dạ cúi đầu, khẩn trương điều chỉnh là ngôn ngữ của mình, hắn nhớ ra rằng mình đang nói chuyện với Câu Tiễn, người này chỉ cần nói giết là giết : "Vi thần muốn nói là, đại vương có thể ... mỗi năm cống nhiều vật phẩm một ít, ví dụ như vòng vàng châu báu, kim cương đá ... à không, mấy thứ bằng vàng ấy, sau đó lợi dụng việc Ngô vương bất cẩn, đẩy hắn vào con đường chết!"
"Con đường chết?' Việt vương và Văn Chủng cùng bật thốt lên một lời.
"Không sai!" Dương Dạ cảm thấy không được tự nhiên khi ở trước mặt của Câu Tiễn, muốn tranh thủ thời gian tìm Tây Thi rồi đưa đến chổ của Ngô Vương Phù Sai, sau đó kêu Câu Tiễn diệt nước Ngô, còn mình thì nhanh chóng trở về làm đại thiếu gia của thế giới bên kia cho lẹ.
"Ý của Phạm đại phu là ..." Trên mặt của Việt vương hiện ra vẻ vui mừng, nhìn chằm chằm vào Dương Dạ.
"Ý của thần là, tìm một tuyệt đại mỹ nữ đưa cho Ngô Vương, mê hoặc hắn ta! Dằn vặt hắn! Làm chết hắn! Sau đó trong lúc Ngô Vương Phù Sai kiệt sức và thiếu phòng bị, tìm cơ hội tiêu diệt cả Ngô Quốc!" Lúc Dương Dạ nói ra những lời này, trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
"Ồ? Cái này có thể xem là một kế sách tốt!" Việt vương Câu Tiễn đưa tay vuốt chòm râu của mình, khẽ cười : "Trên Việt quốc chúng ta, nhất định có thể tuyển ra được một tuyệt thế mỹ nữ đủ để mê hoặc lão tặc Phù Sai kia!"
"Không sai, kế sách của Phạm huynh thậm là thâm diệu! Thâm diệu!" Trong lòng Văn Chủng rất không thoải mái, bởi vì cảm thấy bị Phạm Lãi đoạt tiếng thơm, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể cười gượng, chắp tay nói : "Đại Vương, vi thần cũng vừa nghĩ đến kế này, không ngờ đã bị Phạm huynh nói ra trước một bước, ha ha ha ha ..."
"Hay hay hay, Phạm đại phu, Văn đại phu, hai ngươi nhanh chóng hành sự theo kế hoạch! Trên dưới Việt quốc, truyền lệnh của ta, tuyển chọn tuyệt sắc mỹ nữ từ các thành các huyện các thôn!" Câu Tiễn lại vuốt chòm râu của mình, hai mắt lóe sáng lên.
Hả? Đi từng làng mà tìm? Có cần phải vậy không? Dương Dạ hoảng hốt, ở đây ngay cả một chiếc xe cũng không có, đi tuyển như vậy, đến năm nào tháng nào mới tuyển được chứ, đến bao giờ mới tìm được Tây Thi? Dương Dạ nghĩ như vậy, liền nhăn mặt nhíu mày cúi đầu không nói lời nào.
Văn Chủng nhìn thấy Dương Dạ cúi đầu ủ rũ, trong lòng liền vui vẻ, tiến lại chắp tay với Việt vương, nói : "Đại vương yên tâm, vi thần lập tức đi làm việc này ngay, chọn mỹ nữ toàn quốc!"
"Được được, Phạm đại phu, nghe nói vị sư phụ Kế Nhiên mà ngươi dẫn gặp quả nhiên, là một vị huấn luyện tài nghệ hoàn mỹ, nếu như là mỹ nữ do ông ta nhìn trúng khẳng định không phải là hạng người tầm thường, lần tuyển chọn mỹ nữ tiến cống Ngô vương này, không bằng để cho Kế Nhiên lão tiên sinh trợ giúp quả nhân một tay" Việt vương Câu Tiễn nói với Dương Dạ.
A? Trong lòng Dương Dạ liền căng thẳng, tuy rằng hắn cũng có hiểu biết về đoạn lịch sử này, nhưng mà cũng không đến mức quan tâm quá độ, nghe Việt vương nói như thế, trong đầu mới mơ hồ nhớ ra, hình như Phạm Lãi có một người sư phụ tên là Kế Nhiên, là người của nước Tấn, không ngờ đúng là có người này thật.
"Không thành vấn đề, đại vương, vi thần nhất định sẽ mời lão sư ra hỗ trợ" Dương Dạ đã bắt đầu làm quen với kiểu mỗi lần nói chuyện đều chắp tay cả, do dự một chút, nói tiếp : "Nhưng mà đại vương, cái này .... chọn như vậy rất phiền phức, hơn nữa còn làm chậm trễ thời gian, làm chậm trễ đến thời gian đại vương diệt Ngô quốc, cái này không phải là mất nhiều hơn được sao?"
Câu Tiễn mở to mắt ra nhìn Dương Dạ, mãi đến một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, ho khan vài tiếng, hỏi : "Vậy Phạm đại phu có cao kiến gì?"
"Đại vương, tuyển mỹ nữ, chúng ta có thể quảng cáo!"
"Quảng cáo?" Câu Tiễn và Văn Chủng cùng há hốc mồm ra.
"À ... chính là bố cáo ra trong phạm vi toàn quốc" Dương Dạ ngẩng đầu lên, rung đùi đắc ý nói : "Ví dụ như tổ chức hoạt động tuyển chọn siêu cấp nữ tử, nói rằng chúng ta muốn người đó làm đại sứ thân thiện của Việt quốc, người đoạt giải có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ở Việt quốc có địa vị gần với đại vương ... Các người nghĩ đi, điều kiện như vậy, có nữ tử nào không động tâm? Sau đó, chúng ta tập trung toàn bộ mỹ nữ toàn quốc đến đây, để cho lão sư Kế Nhiên của ta chọn, cái này không phải là giảm bớt rất nhiều chuyện hay sao?"
Việt vương Câu Tiễn và Văn Chủng hoàn toàn bị cái miệng lưu loát của Dương Dạ làm cho sợ đến ngây ra như phỗng.
Câu Tiễn nghĩ : Phạm Lãi quả nhiên là một nhân tài! Trong bụng có nhiều kỳ mưu diệu kế như vậy.
Văn Chủng nghĩ : Ta đúng là không đấu lại Phạm Lãi trí dũng song toàn này, những lời mà hắn vừa nói, ngay cả một nửa ta cũng không hiểu ...
................................................
Nói ít lại thôi.
Việt vương Câu Tiễn yên tâm đồng ý với kiến nghị của Dương Dạ, để cho Dương Dạ và Văn Chủng cứ làm thoải mái, triệu tập toàn bộ "nam thanh nữ tú" trong phạm vi toàn quốc lại kinh thành, sau đó để cho Kế Nhiên lão sư chọn.
Trong buổi chiều cùng ngày, Dương Dạ cùng Văn Chủng đi gặp lão sư Kế Nhiên của Phạm Lãi trong truyền thuyết. và làm cho Dương Dạ bất ngờ chính là, Kế Nhiên đúng thật là một lão đầu vô cùng dễ chịu. Dương Dạ vừa mở miệng nhắc đến chuyện này, Kế Nhiên lập tức đáp ứng ngay lập tức, thậm chí là còn làm mặt mừng rỡ nữa.
Lúc Văn Chủng đi viết bố cáo, thì Kế Nhiên kéo tay Dương Dạ lại, nhỏ giọng nói : "Lãi Nhi, ta rốt cục đã chờ được ngày này'
Dương Dạ bị câu nói của Kế Nhiên làm cho hoảng sợ, lo lắng hỏi :"Ông già, à không phải, cái ... Lão sư, ngài làm sao vậy?"
"Lãi nhi, lúc trước con dẫn ta đến gặp đại vương Việt quốc, ta vốn cho rằng ta sẽ không được trọng dụng, nếu không phải vậy, con nhìn đi, ngay cả một tỳ nữ mà ta cũng không có, cuộc sống của ta vô cùng thảm"
"Lão sư, cán bộ về hưu đều như vậy cả, không phải con đã an bài công việc cho ngài rồi sao!" Dương Dạ cười cười, cũng nắm tay của Kế Nhiên.
"Đúng vậy, ta khổ đợi không biết bao lâu, hôm n ay rốt cục đã được đền bù mong muốn!" Kế Nhiên nói đến đây, trên mặt tự nhiên đỏ hồng lên.
Cái này lại càng làm cho Dương Dạ hoảng sợ, để cho lão già Kế Nhiên này chọn tuyệt thế mỹ nữ, mà ông ta lại tự nhiên hưng phấn như vậy, chẳng lẽ ...
"Lão sư, không phải ngài muốn ..."
"Không được, già rồi già rồi" Mặt của Kế Nhiên càng lúc càng đỏ hơn, không giống như là xấu hổ, mà là hưng phấn : "Chỉ có thể nhìn, chứ chẳng thể chơi được ..."
Dương Dạ nhếch miệng cười làm bộ : "Lão sư, con phát hiện ra tâm của ngài thật sự vẫn còn rất trẻ"
......................................
Cáo biệt lão sư Kế Nhiên, Dương Dạ mang tâm tình kích động đi lòng vòng trong cung của Việt vương, và đã nhìn thấy được một vài thị vệ, còn có một chút tỳ nữ, nhưng mà những người này vẫn còn kém rất xa mỹ nữ trong cung theo tưởng tượng của Dương Dạ, thậm chí là tướng mạo của mấy tỳ nữ này, làm cho Dương Dạ hoài nghi là đi cửa sau mới vào được.
Dạo một vòng rồi lại một vòng, Dương Dạ rốt cục đã hết hy vọng, ngay cả một tỳ nữ tính là mỹ nữ cũng không gặp được! Hắn bỗng nhiên nhớ đến những vở kịch hay phim cổ trang truyền hình, trong lòng bỗng bừng tỉnh, thì ra không phải là những diễn viên quần chúng vào vai tỳ nữ xấu, mà là do đạo diễn tôn trọng tính thực tế của lịch sử!!!
Thật ra thì ... vấn đề nằm ở chổ là ... không phải Dương Dạ thích đi dạo ở đây, mà bởi vì ... hắn không tìm được phòng của mình!!! Cuối cùng, sau một hồi lòng vòng và lòng vòng, dọc đường đi thấy mọi người hành lễ cúi đầu với mình, đến cuối cùng Dương Dạ đã tìm được một tỳ nữ "miễn cưỡng" thuận mắt, nhờ nàng ta dẫn hắn về phòng của mình, sau đó hỏi rest room, à không, nhà vệ sinh ... à không phải nữa, mao xí ở đâu, sau khi đã thuộc được đường đi đến đó, trong lòng mới kiên định lại.
Trở về cái "giường" của mình, Dương Dạ lôi mấy cái thuốc tráng dương và thuốc tránh thai ra, tâm tình vô cùng đau khổ, tim như chảy máu, cầm mấy thứ đó lẩm bẩm : "Đây chính là công viên khủng long của Việt quốc, toàn là khủng long nữ không hà, xem ra bọn mày không cần phải dùng đến rồi ..."
/133
|