Thiệu Trường Canh tan tầm thì đột nhiên nhận được điện thoại của em gái Thiệu Hân Du: “Anh, tối nay về nhà một chuyến đi, nhớ mang theo Tiểu Vinh.”
“Có chuyện gì?” Thiệu Trường Canh hỏi thật trực tiếp. Hắn không có nhiều thời gian đi hưởng thụ tình cảm gia đình đầm ấm gì đó, gần cuối năm là thời điểm bận nhất của bệnh viện.
Thanh âm Thiệu Hân Du nhỏ lại, tựa hồ có chút quẫn bách, “Ách, chỉ là em mang bạn trai về nhà đón năm mới, lần đầu tiên chính thức giới thiệu với người trong gia đình, hi vọng anh cũng có mặt. . . . . .”
“Được rồi, anh sẽ trở về.”
Trước đó Thiệu Hân Du đã đổi qua ba người bạn trai, bạn trai đầu tiên cũng là mối tình đầu của cô là một pháp y, bạn trai thứ hai là sư huynh học y học lâm sàng, người bạn trai mới nhất này nghe nói là một sinh viên tài giỏi đang học kinh doanh tên Từ Nhiên. Lần này Thiệu Hân Du muốn mang bạn trai về nhà, xem ra đại cục đã định chuẩn bị kết hôn rồi đây. Thiệu Trường Canh rất thương yêu em gái này, trong lòng cũng vui vẻ khi thấy cô rốt cuộc cũng tìm được nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, khóe môi nhịn không được giương lên, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh: “Sau khi tan học ra đứng trước cổng trường, baba tới đón con.”
Rất nhanh nhận được tin hồi âm: “Dạ.”
Sau khi tan tầm, Thiệu Trường Canh vào bãi đỗ xe khởi động chiếc Jaguar màu xám bạc của mình, khi lái đến cổng thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là y tá trưởng phòng giải phẫu Trần Đan.
Cô hiển nhiên cũng nhìn thấy xe hắn, nghiêng đầu cười chào hỏi: “Bác sĩ Thiệu tan tầm rồi?”
Cô không gọi hắn là viện trưởng Thiệu, mà vẫn gọi là bác sĩ Thiệu, không biết do thói quen hay do nguyên nhân khác. Thiệu Trường Canh cũng không quá để ý, dù sao đối phương lớn hơn mình rất nhiều, là nhân vật cấp nguyên lão theo cha rất nhiều năm, nói sao cũng xem như tiền bối.
Thiệu Trường Canh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói: “Muốn tôi tiện đường đưa cô đi đâu à?”
Trần Đan lắc đầu, lấy ra một phong thư trong túi đưa qua, “Vừa rồi tôi có đến phòng viện trưởng tìm anh, Lâm Hiên nói anh đã tan tầm, tôi cứ tưởng ngày mai mới đưa được cho anh chứ, không ngờ lại gặp nhau ở trong này.”
Trên phong thư viết ba chữ to rõ ràng: đơn từ chức.
Thiệu Trường Canh không nghĩ ra được vì sao cô phải từ chức.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nhiều năm trước trong một đêm tuyết rơi đưa cô về nhà thì bị kẹt xe, đó cũng là cái đêm Thiệu Vinh mất tích làm hắn nóng vội tự xuống xe đi bộ, đem xe ném lại nhờ cô lái về; ngày hôm sau cô đã lái xe tới bệnh viện, trong xe còn đặt rất nhiều đồ chơi tặng cho Thiệu Vinh.
Khi đó cô chỉ là một y tá ngoại khoa, còn nay đã là y tá trưởng của toàn bộ khu giải phẫu, các y tá trong bệnh viện đều kính trọng gọi cô một tiếng chị Trần, sự nghiệp cũng xem như đã đạt đến đỉnh.
Lúc này lại gửi đơn từ chức thật sự là không hiểu nổi.
Trần Đan cười giải thích: “Con gái tôi muốn đi du học, mấy năm nay tôi cứ luôn ở bệnh viện làm việc không ngừng, không có nhiều thời gian chăm sóc con bé, vừa vặn gửi tiết kiệm được một khoản tiền cho nên muốn cùng con bé sang nước ngoài.”
Lý do này khó tránh có chút miễn cưỡng.
Vừa mới được thăng chức làm y tá trưởng, nay lại muốn vứt bỏ tất cả để xuất ngoại chăm sóc con gái, Thiệu Trường Canh hiểu tình thương của người mẹ rất vĩ đại, nhưng càng hiểu một người phụ nữ có lí trí sẽ không vì vậy mà bỏ dở cho sự nghiệp sáng chói của mình chỉ để chăm sóc đứa con gái đã trưởng thành.
“Đơn từ chức trước tôi giữ lại,” Thiệu Trường Canh bình tĩnh nhìn cô, “Cho cô nghỉ ba ngày, cô về nhà suy nghĩ kĩ lại.”
Trần Đan do dự một chút mới gật gật đầu nói: “Được.”
Thiệu Trường Canh cũng không quá rối rắm vì vấn đề này, đánh nhẹ tay lái, xe chuyển hướng trường học của Thiệu Vinh.
Thập Nhất Trung vừa mới tan học, chuông hết tiết vang, cổng trường đã tuôn ra một đám học sinh; học sinh mặc đồng phục chỉnh tề giống như đàn kiến đông nghịt, ở trong đám nhóc quần áo giống nhau đó tìm người thật sự rất khảo nghiệm nhãn lực.
Thiệu Trường Canh dừng xe ở ngã tư đường đối diện, ánh mắt thâm thúy xuyên qua cửa kính xe quét về phía cổng trường; học sinh tốp năm tốp ba, nữ sinh vén tay áo, nam sinh khoác vai nhau, vẻ mặt hưng phấn tám chuyện, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, ngay cổng trường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Không giống mấy bạn học đang hào hứng líu ríu ở xung quanh, cậu có vẻ im lặng và thong dong, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến mình. Ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt bình tĩnh của thiếu niên, cậu đem hai tay nhét vào trong túi áo yên lặng cúi đầu đi đường, nhìn qua có chút hờ hững thản nhiên.
Hình ảnh đó làm cho Thiệu Trường Canh đột nhiên nhớ lại hồi trung học lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thế Văn.
Huyết thống quả nhiên có loại năng lực thần kì, tuy rằng tính tình Thiệu Vinh không lạnh nhạt giống người Tô gia, nhưng càng lúc càng lớn lại càng lộ ra nhiều phẩm chất riêng của người Tô gia. Cái huyết thống bug này quả là nhân tố mà con người không thể thay đổi được.
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, bấm di động gọi cho cậu.
Thiệu Vinh từ trong túi áo lấy ra điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình lập tức nở nụ cười, “Baba.”
Thiệu Trường Canh nhịn không được thở dài trong lòng —— Hắn thật sự là cực kì yêu nụ cười trên khuôn mặt bình tĩnh của Thiệu Vinh, trong khoảnh khắc đó, đá lạnh giống như đã tan chảy thành nước vậy, thật sự là làm cho người ta động tâm.
“Lại đường đối diện đi, baba đang đợi con,” Giọng nói của Thiệu Trường Canh vô cùng dịu dàng.
Thiệu Vinh dạ một tiếng, cất điện thoại, tầm mắt chuyển sang đường đối diện, rất nhanh liền phát hiện xe của baba. Cậu bước nhanh tới, mở cửa ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Ba đợi lâu rồi phải không? Thầy của con hôm nay dạy quá giờ.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Không sao,” nói xong liền chậm rãi khởi động xe.
Thiệu Vinh quay đầu sang hỏi: “Sao đột nhiên lại đến trường đón con? Baba muốn chở con đi đâu hả?”
“Đi nhà ông nội.”
Thiệu Vinh gật gật đầu: “Nha,” dừng một chút mới tiếp tục nói, “Không phải cô lại nướng bánh ngọt rủ chúng ta đến ăn đấychứ. . . . . .” Đối với bánh ngọt của cô mình, Thiệu Vinh thật sự bị ám ảnh. Trước đây khi ăn lần đầu tiên, cậu cảm thấy hương vị ngọt lịm kia cũng không tệ lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy, hương vị cư nhiên vẫn không đổi, riết rồi ngọt đến dọa người.
Thiệu Thần thường nói: “Thời đại bây giờ phát triển như vậy mà bánh ngọt cô nướng vẫn dậm chân tại chỗ.”
Tuy Thiệu Vinh cũng cho là thế, nhưng cậu cũng chỉ giấu ở trong lòng, không bắt chước Thiệu Thần nói ra bị cô đuổi đánh.
Thấy vẻ mặt buồn rầu của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh nhịn không được cười cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, lần này không phải gọi con đến ăn bánh ngọt, là cô dẫn bạn trai về đón tết muốn cả nhà chúng ta đoàn tụ một bữa.”
Thiệu Vinh kinh ngạc nói: “Dẫn bạn trai về nhà? Cô tính. . . . . Chuẩn bị kết hôn sao?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Cô cũng đã ba mươi rồi, nếu còn không lập gia đình chúng ta sẽ lấy chổi đuổi cô khỏi cửa.”
Thiệu Vinh nhịn không được bật cười, “Đúng nha, cô thật sự nên kết hôn rồi.”
Thiệu Trường Canh nhìn nụ cười của Thiệu Vinh trên kính, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
—— Hắn nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào cướp Thiệu Vinh khỏi người mình.
***
Trong số họ hàng của Thiệu gia, quan hệ của Thiệu Vinh và Thiệu Hân Du là tốt nhất, tốt thứ hai là Thiệu Thần. Đối với ông nội bà nội bác trai bác gái gì đấy, Thiệu Vinh cảm thấy khá xa lạ.
Đến Thiệu gia, Thiệu Trường Canh qua gara đỗ xe, Thiệu Vinh xuống xe trước đến gõ cửa.
Người mở cửa là Thiệu Thần, vừa nhìn thấy Thiệu Vinh liền giang rộng hai tay ôm cậu một cái thật chặt, “Tiểu Vinh, đã lâu không gặp a, nhớ anh không?” vừa nói vừa hung hăng vò tóc Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh bị Thiệu Thần ôm vào trong ngực, tóc cũng bị vò thành ổ gà, đang ngượng ngùng không biết nói cái gì thì chợt nghe bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp.
“Thiệu Thần, cháu mấy tuổi rồi mà còn nháo như vậy?”
—— Câu trần thuật vừa thong thả, bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm không thể xem thường.
Thiệu Thần giống như chuột thấy mèo nhanh chóng buông tay ra, đứng nghiêm tại chỗ, ngoan ngoãn đáp: “Bác hai.”
Cậu từ nhỏ cũng rất sợ vị bác hai này, bình thường tính tình ương ngạnh chỉ cần nhìn thấy Thiệu Trường Canh liền lập tức biến thành mèo con nhu thuận.
Thiệu Trường Canh lạnh lùng liếc cậu một cái, “Còn không vào nhà?”
“Dạ,” Thiệu Thần nhanh chóng chạy vào trong.
Nhìn bộ dáng bị khi dễ chật vật của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, vươn tay ra nhẹ nhàng giúp Thiệu Vinh vuốt mớ tóc bị làm cho lộn xộn, thấp giọng nói: “Đi thôi, đừng để ý đến anh con.”
“Dạ,” Thiệu Vinh đi theo sau baba vào nhà.
Trong phòng tụ tập một đám người, ông nội bà nội ngồi ở giữa sô pha trong phòng khách, bác trai đang đứng một bên nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, còn cô và bác gái thì đang vội vàng từ phòng bếp bưng lên một mâm đồ ăn.
Người đàn ông xa lạ đó chắc là bạn trai mới của cô, Thiệu Vinh nhìn anh ta, mở miệng nói: “Chào chú.”
Tính tình người kia thật ra rất ôn hòa, mỉm cười đáp: “Cháu là Thiệu Vinh phải không? Hân Du thường nhắc tới cháu với chú.”
Thiệu Vinh có chút xấu hổ, “Ách, vậy sao,” không biết cô nhắc gì nhỉ. . . . . .
Thấy Thiệu Trường Canh đi tới, người kia liền đứng lên lễ phép vươn tay ra, “Anh hai.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Xin chào, Từ Nhiên.”
Mọi người chào hỏi nhau xong bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên. Hôm nay vừa vặn tân niên, Thiệu An Quốc thấy con gái rốt cuộc cũng có nơi đi chốn về, tâm tình tốt lấy ra chai rượu đỏ trân quý hơn mười năm, rót cho mỗi người một ly.
Tầm mắt Thiệu An Quốc chuyển tới Thiệu Vinh đang ngồi đối diện, đột nhiên nói: “Thiệu Vinh vẫn còn học trung học, chỉ nên uống đồ uống thường thôi.”
Thiệu Vinh chưa từng uống qua rượu, tuy rằng rất muốn nếm thử, nhưng nếu ông nội đã nói như vậy, baba hẳn cũng sẽ không cho phép đi. . . . . .
Thiệu Trường Canh tựa hồ nhìn thấu tâm tư cậu, cúi xuống bên tai cậu thấp giọng nói: “Con đã sắp mười sáu tuổi rồi, baba cho phép con uống rượu, không cần lo,” tiếp theo ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thiệu An Quốc: “Cứ để thằng bé uống đi, có con ở đây không có việc gì đâu.”
Thiệu An Quốc liếc nhìn Thiệu Trường Canh, lại liếc nhìn Thiệu Vinh, há miệng, cuối cùng cũng không biết nói gì.
Được cho phép, trên mặt Thiệu Vinh lập tức lộ ra biểu tình hưng phấn, cậu cầm lấy ly rượu cúi đầu chậm rãi nhấm nháp, lại bị vị rượu đỏ nồng đậm làm nhíu mày.
Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, khẽ hỏi bên tai cậu, “Không dễ uống giống như con nghĩ phải không?”
Thiệu Vinh gật gật đầu, nhăn mặt nhìn ly rượu đầy trước mặt.
Thiệu Trường Canh mỉm cười càng thêm ôn nhu, “Uống không được thì đưa ba.”
Thiệu Vinh cố chấp cầm lấy ly rượu, “Con sẽ từ từ uống, uống đến hết luôn.”
Thiệu An Quốc nhìn cha con bọn họ không coi ai ra gì nói chuyện, đột nhiên nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Hân Du, các con tính khi nào kết hôn?”
Thiệu Hân Du sửng sốt một chút, không nghĩ tới ba mình sẽ trực tiếp ở trên bàn cơm hỏi tới vấn đề này, lúng túng đỏ mặt.
Từ Nhiên thế nhưng lại rất bình tĩnh, mỉm cười đáp: “Con cùng Hân Du đã thương lượng qua, ngay mùng 1 tháng 5 năm nay, vừa đúng lúc có kì nghỉ dài.”
Thiệu An Quốc gật gật đầu: “Ừm, vậy tốt.”
Thiệu Thần cười xấu xa tiến đến nói nhỏ bên tai Thiệu Hân Du, “Cô nè, con với Tiểu Vinh có phải cũng nên sửa miệng gọi chú Từ là dượng rồi không?”
Thiệu Hân Du cốc đầu cậu: “Con câm miệng!”
Thiệu Thần nhún nhún vai, “Thẹn thùng cái gì a, về sau cô sinh em bé nó còn phải gọi con một tiếng anh họ,” nói đến chủ đề em bé, Thiệu Thần lại đột nhiên hưng phấn, “Đúng rồi, khi nào thì cô sinh con? Theo góc độ sinh lí học mà nói, phụ nữ vào lúc hai mươi tám đến ba mươi tuổi sinh con là tốt nhất, sau ba mươi lăm sẽ có nguy cơ. . . . . .”
Thiệu Trường Canh thấy bộ dáng em gái hận không thể chui xuống bàn, hảo tâm ra mặt thay cô giải vây: “Tiểu Thần, cháu thi phụ khoa được bao nhiêu điểm mà dám khoe khoang ở trước mặt cả nhà?”
Thiệu Hân Du lập tức phụ họa: “Đúng vậy, nhóc con xấu này mới học y được hai năm mà đã bày đặt bắt chước bác sĩ chuyên nghiệp nói chuyện rồi, ba con và bác hai con còn ngồi ở bên cạnh, con không biết xấu hổ à?!”
Thiệu Thần lập tức ủ rũ, “Con không nói nữa, con ăn cơm, con ăn cơm được chưa?” nói xong quả nhiên ngoan ngoãn vùi đầu buồn bực ăn cơm.
Một đám người bị động tác khoa trương của cậu chọc cho cười rộ lên.
Thiệu Vinh uống rượu đỏ, đầu choáng váng choáng váng , khuôn mặt tươi cười của nhóm người trước mặt giống như phân thành hai, ách, mặt baba cư nhiên phân thành bốn. . . . . .
Tuy rằng nghe không rõ bọn họ ở nói cái gì, nhưng trong lòng Thiệu Vinh lại ngập tràn ấm áp.
Những người này là người Thiệu gia, ai trong bọn họ cũng đều đáng mến như vậy, ai cũng đối xử với cậu rất tốt.
Cậu thậm chí còn âm thầm tự hào vì mình là con cháu của Thiệu gia.
“Có chuyện gì?” Thiệu Trường Canh hỏi thật trực tiếp. Hắn không có nhiều thời gian đi hưởng thụ tình cảm gia đình đầm ấm gì đó, gần cuối năm là thời điểm bận nhất của bệnh viện.
Thanh âm Thiệu Hân Du nhỏ lại, tựa hồ có chút quẫn bách, “Ách, chỉ là em mang bạn trai về nhà đón năm mới, lần đầu tiên chính thức giới thiệu với người trong gia đình, hi vọng anh cũng có mặt. . . . . .”
“Được rồi, anh sẽ trở về.”
Trước đó Thiệu Hân Du đã đổi qua ba người bạn trai, bạn trai đầu tiên cũng là mối tình đầu của cô là một pháp y, bạn trai thứ hai là sư huynh học y học lâm sàng, người bạn trai mới nhất này nghe nói là một sinh viên tài giỏi đang học kinh doanh tên Từ Nhiên. Lần này Thiệu Hân Du muốn mang bạn trai về nhà, xem ra đại cục đã định chuẩn bị kết hôn rồi đây. Thiệu Trường Canh rất thương yêu em gái này, trong lòng cũng vui vẻ khi thấy cô rốt cuộc cũng tìm được nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, khóe môi nhịn không được giương lên, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thiệu Vinh: “Sau khi tan học ra đứng trước cổng trường, baba tới đón con.”
Rất nhanh nhận được tin hồi âm: “Dạ.”
Sau khi tan tầm, Thiệu Trường Canh vào bãi đỗ xe khởi động chiếc Jaguar màu xám bạc của mình, khi lái đến cổng thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là y tá trưởng phòng giải phẫu Trần Đan.
Cô hiển nhiên cũng nhìn thấy xe hắn, nghiêng đầu cười chào hỏi: “Bác sĩ Thiệu tan tầm rồi?”
Cô không gọi hắn là viện trưởng Thiệu, mà vẫn gọi là bác sĩ Thiệu, không biết do thói quen hay do nguyên nhân khác. Thiệu Trường Canh cũng không quá để ý, dù sao đối phương lớn hơn mình rất nhiều, là nhân vật cấp nguyên lão theo cha rất nhiều năm, nói sao cũng xem như tiền bối.
Thiệu Trường Canh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói: “Muốn tôi tiện đường đưa cô đi đâu à?”
Trần Đan lắc đầu, lấy ra một phong thư trong túi đưa qua, “Vừa rồi tôi có đến phòng viện trưởng tìm anh, Lâm Hiên nói anh đã tan tầm, tôi cứ tưởng ngày mai mới đưa được cho anh chứ, không ngờ lại gặp nhau ở trong này.”
Trên phong thư viết ba chữ to rõ ràng: đơn từ chức.
Thiệu Trường Canh không nghĩ ra được vì sao cô phải từ chức.
Hắn nhớ rất rõ ràng, nhiều năm trước trong một đêm tuyết rơi đưa cô về nhà thì bị kẹt xe, đó cũng là cái đêm Thiệu Vinh mất tích làm hắn nóng vội tự xuống xe đi bộ, đem xe ném lại nhờ cô lái về; ngày hôm sau cô đã lái xe tới bệnh viện, trong xe còn đặt rất nhiều đồ chơi tặng cho Thiệu Vinh.
Khi đó cô chỉ là một y tá ngoại khoa, còn nay đã là y tá trưởng của toàn bộ khu giải phẫu, các y tá trong bệnh viện đều kính trọng gọi cô một tiếng chị Trần, sự nghiệp cũng xem như đã đạt đến đỉnh.
Lúc này lại gửi đơn từ chức thật sự là không hiểu nổi.
Trần Đan cười giải thích: “Con gái tôi muốn đi du học, mấy năm nay tôi cứ luôn ở bệnh viện làm việc không ngừng, không có nhiều thời gian chăm sóc con bé, vừa vặn gửi tiết kiệm được một khoản tiền cho nên muốn cùng con bé sang nước ngoài.”
Lý do này khó tránh có chút miễn cưỡng.
Vừa mới được thăng chức làm y tá trưởng, nay lại muốn vứt bỏ tất cả để xuất ngoại chăm sóc con gái, Thiệu Trường Canh hiểu tình thương của người mẹ rất vĩ đại, nhưng càng hiểu một người phụ nữ có lí trí sẽ không vì vậy mà bỏ dở cho sự nghiệp sáng chói của mình chỉ để chăm sóc đứa con gái đã trưởng thành.
“Đơn từ chức trước tôi giữ lại,” Thiệu Trường Canh bình tĩnh nhìn cô, “Cho cô nghỉ ba ngày, cô về nhà suy nghĩ kĩ lại.”
Trần Đan do dự một chút mới gật gật đầu nói: “Được.”
Thiệu Trường Canh cũng không quá rối rắm vì vấn đề này, đánh nhẹ tay lái, xe chuyển hướng trường học của Thiệu Vinh.
Thập Nhất Trung vừa mới tan học, chuông hết tiết vang, cổng trường đã tuôn ra một đám học sinh; học sinh mặc đồng phục chỉnh tề giống như đàn kiến đông nghịt, ở trong đám nhóc quần áo giống nhau đó tìm người thật sự rất khảo nghiệm nhãn lực.
Thiệu Trường Canh dừng xe ở ngã tư đường đối diện, ánh mắt thâm thúy xuyên qua cửa kính xe quét về phía cổng trường; học sinh tốp năm tốp ba, nữ sinh vén tay áo, nam sinh khoác vai nhau, vẻ mặt hưng phấn tám chuyện, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, ngay cổng trường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Không giống mấy bạn học đang hào hứng líu ríu ở xung quanh, cậu có vẻ im lặng và thong dong, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến mình. Ánh mặt trời chiếu vào một bên mặt bình tĩnh của thiếu niên, cậu đem hai tay nhét vào trong túi áo yên lặng cúi đầu đi đường, nhìn qua có chút hờ hững thản nhiên.
Hình ảnh đó làm cho Thiệu Trường Canh đột nhiên nhớ lại hồi trung học lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thế Văn.
Huyết thống quả nhiên có loại năng lực thần kì, tuy rằng tính tình Thiệu Vinh không lạnh nhạt giống người Tô gia, nhưng càng lúc càng lớn lại càng lộ ra nhiều phẩm chất riêng của người Tô gia. Cái huyết thống bug này quả là nhân tố mà con người không thể thay đổi được.
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, bấm di động gọi cho cậu.
Thiệu Vinh từ trong túi áo lấy ra điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình lập tức nở nụ cười, “Baba.”
Thiệu Trường Canh nhịn không được thở dài trong lòng —— Hắn thật sự là cực kì yêu nụ cười trên khuôn mặt bình tĩnh của Thiệu Vinh, trong khoảnh khắc đó, đá lạnh giống như đã tan chảy thành nước vậy, thật sự là làm cho người ta động tâm.
“Lại đường đối diện đi, baba đang đợi con,” Giọng nói của Thiệu Trường Canh vô cùng dịu dàng.
Thiệu Vinh dạ một tiếng, cất điện thoại, tầm mắt chuyển sang đường đối diện, rất nhanh liền phát hiện xe của baba. Cậu bước nhanh tới, mở cửa ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Ba đợi lâu rồi phải không? Thầy của con hôm nay dạy quá giờ.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Không sao,” nói xong liền chậm rãi khởi động xe.
Thiệu Vinh quay đầu sang hỏi: “Sao đột nhiên lại đến trường đón con? Baba muốn chở con đi đâu hả?”
“Đi nhà ông nội.”
Thiệu Vinh gật gật đầu: “Nha,” dừng một chút mới tiếp tục nói, “Không phải cô lại nướng bánh ngọt rủ chúng ta đến ăn đấychứ. . . . . .” Đối với bánh ngọt của cô mình, Thiệu Vinh thật sự bị ám ảnh. Trước đây khi ăn lần đầu tiên, cậu cảm thấy hương vị ngọt lịm kia cũng không tệ lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy, hương vị cư nhiên vẫn không đổi, riết rồi ngọt đến dọa người.
Thiệu Thần thường nói: “Thời đại bây giờ phát triển như vậy mà bánh ngọt cô nướng vẫn dậm chân tại chỗ.”
Tuy Thiệu Vinh cũng cho là thế, nhưng cậu cũng chỉ giấu ở trong lòng, không bắt chước Thiệu Thần nói ra bị cô đuổi đánh.
Thấy vẻ mặt buồn rầu của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh nhịn không được cười cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, lần này không phải gọi con đến ăn bánh ngọt, là cô dẫn bạn trai về đón tết muốn cả nhà chúng ta đoàn tụ một bữa.”
Thiệu Vinh kinh ngạc nói: “Dẫn bạn trai về nhà? Cô tính. . . . . Chuẩn bị kết hôn sao?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Cô cũng đã ba mươi rồi, nếu còn không lập gia đình chúng ta sẽ lấy chổi đuổi cô khỏi cửa.”
Thiệu Vinh nhịn không được bật cười, “Đúng nha, cô thật sự nên kết hôn rồi.”
Thiệu Trường Canh nhìn nụ cười của Thiệu Vinh trên kính, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
—— Hắn nhất định sẽ không để bất luận kẻ nào cướp Thiệu Vinh khỏi người mình.
***
Trong số họ hàng của Thiệu gia, quan hệ của Thiệu Vinh và Thiệu Hân Du là tốt nhất, tốt thứ hai là Thiệu Thần. Đối với ông nội bà nội bác trai bác gái gì đấy, Thiệu Vinh cảm thấy khá xa lạ.
Đến Thiệu gia, Thiệu Trường Canh qua gara đỗ xe, Thiệu Vinh xuống xe trước đến gõ cửa.
Người mở cửa là Thiệu Thần, vừa nhìn thấy Thiệu Vinh liền giang rộng hai tay ôm cậu một cái thật chặt, “Tiểu Vinh, đã lâu không gặp a, nhớ anh không?” vừa nói vừa hung hăng vò tóc Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh bị Thiệu Thần ôm vào trong ngực, tóc cũng bị vò thành ổ gà, đang ngượng ngùng không biết nói cái gì thì chợt nghe bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp.
“Thiệu Thần, cháu mấy tuổi rồi mà còn nháo như vậy?”
—— Câu trần thuật vừa thong thả, bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm không thể xem thường.
Thiệu Thần giống như chuột thấy mèo nhanh chóng buông tay ra, đứng nghiêm tại chỗ, ngoan ngoãn đáp: “Bác hai.”
Cậu từ nhỏ cũng rất sợ vị bác hai này, bình thường tính tình ương ngạnh chỉ cần nhìn thấy Thiệu Trường Canh liền lập tức biến thành mèo con nhu thuận.
Thiệu Trường Canh lạnh lùng liếc cậu một cái, “Còn không vào nhà?”
“Dạ,” Thiệu Thần nhanh chóng chạy vào trong.
Nhìn bộ dáng bị khi dễ chật vật của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, vươn tay ra nhẹ nhàng giúp Thiệu Vinh vuốt mớ tóc bị làm cho lộn xộn, thấp giọng nói: “Đi thôi, đừng để ý đến anh con.”
“Dạ,” Thiệu Vinh đi theo sau baba vào nhà.
Trong phòng tụ tập một đám người, ông nội bà nội ngồi ở giữa sô pha trong phòng khách, bác trai đang đứng một bên nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, còn cô và bác gái thì đang vội vàng từ phòng bếp bưng lên một mâm đồ ăn.
Người đàn ông xa lạ đó chắc là bạn trai mới của cô, Thiệu Vinh nhìn anh ta, mở miệng nói: “Chào chú.”
Tính tình người kia thật ra rất ôn hòa, mỉm cười đáp: “Cháu là Thiệu Vinh phải không? Hân Du thường nhắc tới cháu với chú.”
Thiệu Vinh có chút xấu hổ, “Ách, vậy sao,” không biết cô nhắc gì nhỉ. . . . . .
Thấy Thiệu Trường Canh đi tới, người kia liền đứng lên lễ phép vươn tay ra, “Anh hai.”
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Xin chào, Từ Nhiên.”
Mọi người chào hỏi nhau xong bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên. Hôm nay vừa vặn tân niên, Thiệu An Quốc thấy con gái rốt cuộc cũng có nơi đi chốn về, tâm tình tốt lấy ra chai rượu đỏ trân quý hơn mười năm, rót cho mỗi người một ly.
Tầm mắt Thiệu An Quốc chuyển tới Thiệu Vinh đang ngồi đối diện, đột nhiên nói: “Thiệu Vinh vẫn còn học trung học, chỉ nên uống đồ uống thường thôi.”
Thiệu Vinh chưa từng uống qua rượu, tuy rằng rất muốn nếm thử, nhưng nếu ông nội đã nói như vậy, baba hẳn cũng sẽ không cho phép đi. . . . . .
Thiệu Trường Canh tựa hồ nhìn thấu tâm tư cậu, cúi xuống bên tai cậu thấp giọng nói: “Con đã sắp mười sáu tuổi rồi, baba cho phép con uống rượu, không cần lo,” tiếp theo ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thiệu An Quốc: “Cứ để thằng bé uống đi, có con ở đây không có việc gì đâu.”
Thiệu An Quốc liếc nhìn Thiệu Trường Canh, lại liếc nhìn Thiệu Vinh, há miệng, cuối cùng cũng không biết nói gì.
Được cho phép, trên mặt Thiệu Vinh lập tức lộ ra biểu tình hưng phấn, cậu cầm lấy ly rượu cúi đầu chậm rãi nhấm nháp, lại bị vị rượu đỏ nồng đậm làm nhíu mày.
Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, khẽ hỏi bên tai cậu, “Không dễ uống giống như con nghĩ phải không?”
Thiệu Vinh gật gật đầu, nhăn mặt nhìn ly rượu đầy trước mặt.
Thiệu Trường Canh mỉm cười càng thêm ôn nhu, “Uống không được thì đưa ba.”
Thiệu Vinh cố chấp cầm lấy ly rượu, “Con sẽ từ từ uống, uống đến hết luôn.”
Thiệu An Quốc nhìn cha con bọn họ không coi ai ra gì nói chuyện, đột nhiên nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Hân Du, các con tính khi nào kết hôn?”
Thiệu Hân Du sửng sốt một chút, không nghĩ tới ba mình sẽ trực tiếp ở trên bàn cơm hỏi tới vấn đề này, lúng túng đỏ mặt.
Từ Nhiên thế nhưng lại rất bình tĩnh, mỉm cười đáp: “Con cùng Hân Du đã thương lượng qua, ngay mùng 1 tháng 5 năm nay, vừa đúng lúc có kì nghỉ dài.”
Thiệu An Quốc gật gật đầu: “Ừm, vậy tốt.”
Thiệu Thần cười xấu xa tiến đến nói nhỏ bên tai Thiệu Hân Du, “Cô nè, con với Tiểu Vinh có phải cũng nên sửa miệng gọi chú Từ là dượng rồi không?”
Thiệu Hân Du cốc đầu cậu: “Con câm miệng!”
Thiệu Thần nhún nhún vai, “Thẹn thùng cái gì a, về sau cô sinh em bé nó còn phải gọi con một tiếng anh họ,” nói đến chủ đề em bé, Thiệu Thần lại đột nhiên hưng phấn, “Đúng rồi, khi nào thì cô sinh con? Theo góc độ sinh lí học mà nói, phụ nữ vào lúc hai mươi tám đến ba mươi tuổi sinh con là tốt nhất, sau ba mươi lăm sẽ có nguy cơ. . . . . .”
Thiệu Trường Canh thấy bộ dáng em gái hận không thể chui xuống bàn, hảo tâm ra mặt thay cô giải vây: “Tiểu Thần, cháu thi phụ khoa được bao nhiêu điểm mà dám khoe khoang ở trước mặt cả nhà?”
Thiệu Hân Du lập tức phụ họa: “Đúng vậy, nhóc con xấu này mới học y được hai năm mà đã bày đặt bắt chước bác sĩ chuyên nghiệp nói chuyện rồi, ba con và bác hai con còn ngồi ở bên cạnh, con không biết xấu hổ à?!”
Thiệu Thần lập tức ủ rũ, “Con không nói nữa, con ăn cơm, con ăn cơm được chưa?” nói xong quả nhiên ngoan ngoãn vùi đầu buồn bực ăn cơm.
Một đám người bị động tác khoa trương của cậu chọc cho cười rộ lên.
Thiệu Vinh uống rượu đỏ, đầu choáng váng choáng váng , khuôn mặt tươi cười của nhóm người trước mặt giống như phân thành hai, ách, mặt baba cư nhiên phân thành bốn. . . . . .
Tuy rằng nghe không rõ bọn họ ở nói cái gì, nhưng trong lòng Thiệu Vinh lại ngập tràn ấm áp.
Những người này là người Thiệu gia, ai trong bọn họ cũng đều đáng mến như vậy, ai cũng đối xử với cậu rất tốt.
Cậu thậm chí còn âm thầm tự hào vì mình là con cháu của Thiệu gia.
/78
|