Tối hôm đó, Thiệu Vinh ở KTV chơi thật vui.
Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài tụ họp với bạn học, lại vừa vặn gặp được cậu bạn Từ Cẩm Niên tính tình phóng khoáng này, mới đầu còn hơi không được tự nhiên và bất an, nhưng trong giọng ca tệ hại của nhóm bạn rất nhanh liền tan thành mây khói. Thiệu Vinh thả lỏng ngồi trên sô pha xem đám người kia hát loạn xạ, nhất là tên trùm sò Từ Cẩm Niên này, cầm mic là cứ như không nỡ buông xuống, hát mấy giờ giọng cũng khàn luôn.
Đó là buổi tối vui vẻ, thoải mái nhất từ lúc Thiệu Vinh lên trung học tới giờ.
Do mới thi xong nên tâm trạng mọi người vô cùng thoải mái, ở KTV làm loạn mấy tiếng đồng hồ, lúc kết thúc đã sắp mười hai giờ đêm.
Lúc mọi người bước ra khỏi KTV vừa vặn gặp tuyết lớn.
Nhà hai bạn học kia ở gần đó nên bọn họ trực tiếp đi về. Thiệu Vinh và Từ Cẩm Niên ở xa, đành phải đứng ở cửa chờ xe taxi.
Tuyết rơi mùa đông, thời tiết đặc biệt rét lạnh, trên đường phố vắng vẻ lưa thưa một ít người, cả hai đứng tại chỗ thật lâu cũng không thấy bóng chiếc xe taxi nào.
Từ nhỏ Thiệu Vinh đã sợ lạnh, một trận gió rét thổi tới, cậu nhịn không được rụt cổ lại, đem tay nhét vào túi áo khoác, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn xung quanh.
Từ Cẩm Niên đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy Thiệu Vinh mặc áo khoác màu trắng, quàng khăn quàng cổ màu xanh, trên tóc dính đầy tuyết, đem mặt vùi vào trong khăn quàng cổ chỉ lộ ra đôi mắt. . . . . Đặc biệt giống người tuyết mới xếp trước đây.
Từ Cẩm Niên là một người thẳng tính, nghĩ gì liền lập tức nói đó: “Thiệu Vinh, sao cậu giống người tuyết vậy?”
Sắc mặt Thiệu Vinh nghiêm túc, “Cậu khen tớ hay là chê tớ đấy?”
Bởi vì động tác quay đầu mà bông tuyết trên lọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống, đọng trên đôi môi xinh đẹp, rất nhanh liền bị nhiệt khí thở ra hòa tan, môi cũng vì vậy mà trở nên ướt át.
Tử Cẩm Niên nhìn cặp mắt đen nháy của cậu, trong nhất thời có chút ngây người.
“Làm sao vậy?” Thiệu Vinh nghi hoặc hỏi.
Từ Cẩm Niên lại thẳng thắn thốt ra, “Thiệu Vinh, mắt của cậu đẹp lắm.”
Thiệu Vinh rõ ràng có chút không vui, nhìn cậu ta nghiêm túc nói: “Mấy lời khen này dùng trên người nữ sinh thì thích hợp hơn.”
Từ Cẩm Niên gãi gãi đầu, “Mắt đẹp đâu cần phân biệt nam nữ, với lại mắt của cậu đẹp thật mà, có thể đi đóng quảng cáo thuốc nhỏ mắt đó.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh mím môi không trả lời.
Từ Cẩm Niên cười cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, kỳ thật trường chúng ta có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu.”
“Nói bậy.” Thiệu Vinh giận tái mặt.
“Tớ lừa cậu làm gì? Cậu lúc nào cũng lạnh lùng không có biểu tình, mỗi lần trả lời câu hỏi của các thầy đều đặc biệt chuẩn xác, lời nói sắc bén, lại thích mặc áo khoác màu trắng, mấy nhỏ đó nói trên người cậu có loại khí chất sạch sẽ của tiểu vương tử. Chỉ tại cậu quá lạnh nhạt nên mấy nhỏ ấy không dám gửi thư tình cho cậu thôi, bởi vậy cậu mới không biết.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Tuy rằng cái tuổi này đúng là thời điểm các thiếu nam thiếu nữ bắt đầu có mối tình đầu, xung quanh cậu cũng có mấy nữ sinh len lén gấp ngôi sao may mắn với nghìn con hạc giấy cho người trong lòng, cũng có nam sinh tụ họp một chỗ thảo luận nên viết thư tình như thế nào, nhưng cái từ “tình yêu” này đối với Thiệu Vinh mà nói vẫn còn rất xa lạ.
Nhìn Thiệu Vinh vẻ mặt hoang mang, Từ Cẩm Niên đột nhiên cảm thấy, cái cậu Thiệu Vinh này chỉ số thông minh tuy rằng rất cao, mỗi lần thi đều đạt thành tích tốt, nhưng ở phương diện tình cảm lại đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Có lẽ cậu ấy. . . . . . Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng còn bảo lưu đi? bị trộm mất rồi =))
“Ê, chẳng lẽ cậu thật sự không nhận được thư tình?” Từ Cẩm Niên nhịn không được hỏi, “Cũng không có thích bạn gái?”
Thiệu Vinh xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, “Cậu không cảm thấy hơn nửa đêm tuyết rơi mà đi thảo luận loại vấn đề này rất không thích hợp sao?”
“Tớ cảm thấy rất thích hợp a,” Từ Cẩm Niên nói, “Không thảo luận chứ trời lạnh im re đứng chờ xe không phải càng không thích hợp hơn sao?”
Thiệu Vinh không trả lời.
“Đúng rồi, cậu cảm thấy Trần Lâm Lâm thế nào?”
“Trần Lâm Lâm là ai?”
“Hoa khôi của trường chúng ta đó, mẹ nó, ngay cả việc này mà cậu cũng không biết, cả ngày cậu suy nghĩ cái gì thế?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh nghiêng đầu sang chỗ khác không nói lời nào.
Đây là thẹn quá thành giận sao?
Từ Cẩm Niên nhịn không được cười cười, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu đừng giận.”
Hai người im lặng một hồi, Từ Cẩm Niên mới hỏi: “Xe taxi khó đón quá. Nhà cậu ở đâu? Hay để tớ đưa cậu về?”
Thiệu Vinh do dự, “Tuyết lớn quá,” ngừng một chút, “Nếu không để tớ gọi baba lái xe tới đón đi.”
Cậu vốn không nghĩ làm phiền Thiệu Trường Canh, bởi vì cuối tháng 12 đầu tháng 1 hàng năm là thời điểm baba bận nhất, hơn nữa vụ án buôn lậu nội tạng lúc trước cũng mới vừa qua, rồi còn các cuộc họp hằng năm, các loại bữa tiệc, ba làm viện trưởng dĩ nhiên tránh không được mấy phương thức xã giao đó.
Nhưng lúc này đã sắp mười hai giờ, cũng không thể cứ đứng chờ mãi. . . . . .
Thiệu Vinh lấy điện thoại ra, đột nhiên phát hiện di động lại ở trạng thái tắt máy. Cậu vội vàng khởi động máy, sau đó thấy trên màn hình hiện đầy tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ baba.
“Thi xong chưa?”
“Con thi xong đừng về nhà, ba tới đón con, buổi tối dẫn con đi ăn lẩu.”
“Tại sao di động vẫn tắt máy?”
“Con ở đâu?”
“Thấy tin nhắn mau gọi lại cho ba!”
Cái tin nhắn cuối cùng còn có thêm dấu chấm than, Thiệu Vinh nhìn vào liền bị doạ sợ.
Ba là người rất bình tĩnh, bình thường hay dùng những câu đơn giản lưu loát kết thúc bằng dấu chấm tròn, mà cái dấu chấm than này đủ để chứng minh tâm trạng của ba lúc đó cực kì không xong. . . . . .
Xong rồi, ba nhất định rất tức giận.
Từ năm sáu tuổi bị hắn đánh một trận xong, mỗi lần Thiệu Vinh không về nhà đúng giờ đều gửi tin nhắn báo cho baba biết. Hôm nay đi thi giúp Từ Cẩm Niên gian lận làm tâm tình cậu quá mức khẩn trương, ra trường thi quên khởi động máy, kết quả quên luôn chuyện gửi tin nhắn.
Thiệu Vinh vội vàng ấn điện thoại gọi lại, chỉ tít một tiếng điện thoại đã được tiếp, hiển nhiên đối phương đang chờ đợi cú điện thoại này.
“Baba,” trong lòng Thiệu Vinh có chút áy náy, “Thật xin lỗi, con tắt điện thoại . . . . .”
“Con ở đâu?” Thiệu Trường Canh ngắt lời cậu, thanh âm lạnh đến dọa người.
“A, con ở đường số 3 Trung Hoa trước cửa quán KTV California Red.”
“Đứng ở đó đừng nhúc nhích, nội trong 10 phút ba tới đón con.”
Tút một tiếng điện thoại cúp, Thiệu Vinh thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt âm trầm của baba ở đầu bên kia điện thoại.
Trong lòng dần dần dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
Thiệu Trường Canh quả nhiên rất đúng giờ, trong vòng mười phút, xe của hắn đã lái đến cửa KTV.
Nhìn thấy đèn xe quen thuộc chiếu sáng cả con đường tuyết đọng, cách lớp cửa kính bắt gặp cặp mắt đen nhánh thâm trầm kia, trong lòng Thiệu Vinh nhất thời trở nên khẩn trương.
Giống như trẻ con phạm sai lầm bị ba mẹ bắt được, cái loại cảm giác bất an này. . . Lo lắng sẽ bị trừng phạt . . . Tâm trạng thật khẩn trương.
Từ Cẩm Niên thấy sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, còn tưởng rằng bạn mình quá lạnh, nhịn không được vươn tay giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ bị gió thổi loạn, “Đừng nóng vội, tuyết rơi lớn nên tốc độ xe không thể nhanh vậy đâu, ba cậu chắc vẫn còn đang trên đường tới.”
Trên thực tế tốc độ xe của Thiệu Trường Canh nhanh hơn tưởng tượng của Từ Cẩm Niên, xe của hắn đã ở trong khoảng cách không đến năm thước.
Thiệu Vinh không đáp, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Từ Cẩm Niên lúc này mới cảm thấy không đúng, nhìn theo tầm mắt của Thiệu Vinh, chỉ thấy cách đó không xa một chiếc xe màu xám bạc dừng lại. Cậu bình thường rất mê nghiên cứu các loại nhãn hiệu ô tô, bởi vậy vừa liếc một cái liền nhìn ra giá trị của chiếc xe này.
Nhãn hiệu trên xe là hình một con báo châu Mỹ đang nhảy lên phía trước, mạnh mẽ dũng mãnh, có cảm giác thời đại đánh vào thị giác của người ta, đường cong xe lưu loát lộ ra vẻ tiêu sái. Chiếc xe này là xe thể thao loại mới năm trước hãng Jaguar vừa phát hành, thể hiện chủ xe không chỉ có tiền mà còn rất có phẩm vị.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi ở ghế lái, hai tay đặt trên tay lái, ánh mắt thâm thúy đang ném về phía mình.
Tuy rằng hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đằng kia, lại giống như con báo ẩn núp trong rừng rậm, trên người có loại lực uy hiếp đáng sợ.
Từ Cẩm Niên bị loại ánh mắt sắc bén này nhìn đến có chút không hiểu, vô tội gãi gãi đầu.
Thiệu Vinh cúi đầu nói: “Ba tớ đến rồi, chúng ta qua đó đi.”
Đi đến bên cạnh xe, nghe được tiếng Thiệu Trường Canh ấn mở khóa, Thiệu Vinh mở cửa xong liền để Từ Cẩm Niên vào ngồi trước, cậu cũng đi theo ngồi xuống ghế sau.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Thiệu Vinh đều tự nhiên ngồi ở bên ghế phụ, nhưng mà hôm nay, không hiểu tại sao. . . . . . Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Trường Canh làm cho cậu hơi hoảng sợ.
Ngồi gần hắn như vậy, sẽ có một loại cảm giác. . . áp bách thở không nổi.
Cho nên cậu mới tránh ánh mắt của hắn, cùng Từ Cẩm Niên ngồi ở phía sau.
Hệ thống sưởi hơi bên trong xe làm Từ Cẩm Niên thoải mái thở ra, Thiệu Vinh cũng đem khăn quàng cổ lấy xuống.
Từ Cẩm Niên tiến đến bên tai Thiệu Vinh, nhỏ giọng hỏi: “Ba cậu đó hả?”
Thiệu Vinh gật gật đầu.
“. . . . . . Còn trẻ quá.” Từ Cẩm Niên có chút không dám tin.
Ngẩng đầu lên, từ trong kính nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thiệu Trường Canh, Từ Cẩm Niên rất lễ phép nhếch miệng cười cười, nói: “Cháu chào chú.”
“Chào cháu,” Thiệu Trường Canh bình thản gật đầu, sau đó nói, “Thiệu Vinh, sao không giới thiệu một chút?”
“. . . . . . Đây là Từ Cẩm Niên bạn học con.” Thiệu Vinh khẩn trương giải thích.
Thiệu Trường Canh không đáp lại, ánh mắt có chút lạnh.
Chỉ một cái chớp mắt như vậy, Thiệu Vinh thậm chí hoài nghi hắn sẽ nổi giận trước mặt bạn học mình cho mình xấu hổ luôn.
Nhưng Thiệu Trường Canh cũng rất nhanh tỉnh táo lại, khởi động xe, thấp giọng hỏi: “Cháu Từ, nhà cháu ở đâu?”
Từ Cẩm Niên vội vàng nói: “Nhà cháu trong hoa viên Cẩm Tú ở Tây thành, làm phiền chú.”
Xe không tiếng động chạy về phía hoa viên Cẩm Tú.
Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc trở lại.
Xe rất nhanh đã dừng trước cửa hoa viên Cẩm Tú, lúc Từ Cẩm Niên xuống xe còn vẫy vẫy tay với Thiệu Vinh, “Thiệu Vinh, học kỳ sau gặp lại nha, hôm nay cám ơn cậu, lần sau tớ mời cậu ăn cơm.”
Cậu ta nói cám ơn, dĩ nhiên là cảm ơn chuyện Thiệu Vinh đã cho biết đáp án ở cuộc thi tiếng Anh.
Thiệu Vinh lúng túng vẫy vẫy tay, “Ừ, tạm biệt.”
Từ Cẩm Niên nhếch miệng cười sáng lạn, sau đó xoay người đi vào tiểu khu.
Không khí bên trong xe so với vừa rồi càng thêm nặng nề.
Thiệu Trường Canh không nói lời nào, Thiệu Vinh cũng không mở miệng trước.
Rõ ràng Thiệu Trường Canh đang rất tức giận, nhưng cơn giận của hắn vẫn bị lý trí áp chế, trong không gian im lặng này càng làm tâm tình Thiệu Vinh thêm bất an.
Xe rốt cục chạy đến tiểu khu quen thuộc, Thiệu Trường Canh đem xe dừng ở bãi đỗ xe tầng 2, mở cửa bước xuống.
Thiệu Vinh yên lặng đi theo phía sau, hai người cùng nhau đứng trong thang máy, đến lầu 17 dừng lại, Thiệu Trường Canh lấy ra chìa khóa mở cửa nhà.
Suốt toàn bộ quá trình, Thiệu Trường Canh vẫn không mở miệng, thẳng đến sau khi vào nhà, cửa bị người nhẹ nhàng khóa trái.
“Thiệu Vinh,” Thiệu Trường Canh rốt cuộc lên tiếng, gọi lại Thiệu Vinh đang muốn bỏ chạy vào phòng, giọng điệu bình tĩnh nói, “Giải thích với ba, tối nay con đi đâu, tại sao lại tắt máy?”
Bởi vì cùng bạn học gian lận quá mức khẩn trương nên sau khi thi xong quên khởi động máy. . . . . . Chuyện như vậy Thiệu Vinh thật sự không dám nói ra khỏi miệng, đành phải giản lược nói: “Lúc thi thầy giáo yêu cầu tắt máy, ra phòng thi con quên mở.”
Thiệu Trường Canh nhìn cậu một lúc lâu, “Thi xong vì sao không trở về nhà?”
“Mấy bạn nói muốn đi KTV thả lỏng nên con cùng đi.”
“Ở bên kia chơi đến mười hai giờ?”
“Vâng.”
“Chơi thật vui, phải không?” Ánh mắt Thiệu Trường Canh lạnh như băng.
“. . . . . . Dạ, đúng vậy.” Thiệu Vinh khẩn trương gật đầu.
“Tuyết lớn như vậy, con chơi đến mười hai giờ vẫn chưa về nhà, cũng không báo cho ba một tiếng, không biết ba sẽ lo lắng sao?” Thanh âm Thiệu Trường Canh bởi vì tức giận mà càng thêm trầm thấp, hai tay khẽ nắm chặt bên người.
Thiệu Vinh bị giọng điệu như chất vấn tội phạm của hắn hỏi đến không thoải mái, nghiêng đầu đi, sắc mặt cứng ngắc nói: “Con cũng không phải trẻ con nữa, sao thể tùy tiện xảy ra chuyện? Cho dù lạc đường tự con không biết thuê xe về nhà sao? Ba quản con có phải quá nghiêm rồi không?”
Thiệu Trường Canh trầm mặc.
“Bắt đầu từ lúc sáu tuổi, mỗi lần về nhà không đúng giờ đều phải báo cáo với ba, có đôi khi muộn nửa giờ ba cũng hỏi lý do. Thầy giáo con dạy quá giờ, hay con trực nhật ở lại trường quét rác, hay có bài tập chưa làm xong, thậm chí sinh nhật bạn học đi ra ngoài ăn một miếng bánh ngọt. . . . Mấy cái đó cũng phải báo cáo với ba sao?”
Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo lại tròng mắt.
“Con đã mười sáu tuổi rồi, nhưng cả tự do tối thiểu cũng không có. Việc gì cũng phải báo cáo, việc gì cũng phải được sự đồng ý của ba, ngay cả muốn đi Thất Trung học cũng đều bị ba một ngụm cự tuyệt!” Thiệu Vinh càng nói càng kích động, “Ba có cảm thấy mình rất bá đạo không? Con là con của ba chứ không phải là sủng vật ba nuôi!”
Thiệu Trường Canh bình tĩnh ngắt lời cậu, “Thiệu Vinh, đây là thái độ con nói chuyện với ba?”
“Chẳng lẽ con nói sai sao? Con làm chuyện gì ba cũng muốn quản, con đã trưởng thành, con cũng cần không gian của mình, con cũng muốn có bạn bè của mình, ba chỉ là ba của con, cũng không phải. . . . . .A?!”
Thiệu Vinh khiếp sợ mở to hai mắt.
Đôi môi đang kịch liệt kháng nghị của cậu đột nhiên bị một cỗ đại lực chặn lại.
Môi chạm môi, truyền đến xúc cảm đau đớn rõ ràng, độ ấm nóng bỏng như muốn đem người hòa tan.
Đầu lưỡi Thiệu Trường Canh nhanh chóng cạy mở khớp hàm Thiệu Vinh, xâm nhập vào bên trong, tiến quân thần tốc, bá đạo lướt qua khoang miệng, mang theo hương vị xâm chiếm và trừng phạt nồng đậm.
Răng nanh, hàm trên, mặt lưỡi, không nơi nào không bị đầu lưỡi kia hôn qua, trong miệng Thiệu Vinh tràn ngập hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ của nam tử trưởng thành.
Lưỡi cứng ngắc rất nhanh bị hắn cuốn lấy, điên cuồng mút vào. Cái ót cũng bị hai tay dùng sức chế trụ, không thể phát ra một chút phản kháng.
Bên tai chỉ còn lại thanh âm môi lưỡi quấn giao. . . . . .
Nụ hôn thật sâu, tựa hồ muốn hoàn toàn đem mình nuốt vào, Thiệu Vinh cảm thấy chết lặng ngay cả tri giác cũng mất. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Thiệu Vinh mới đột nhiên từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại, tức giận dùng hết toàn lực đẩy hắn ra.
Trong cặp mắt kinh hoảng tràn ngập khuất nhục bị cường hôn, cùng với vẻ không thể tin “cư nhiên bị baba hôn.”
Trong miệng tràn đầy hương vị hắn lưu lại, còn mang theo mùi rượu nồng nặc, giống như nhắc nhở mình thật sự vừa bị hắn bá đạo cường hôn.
Nụ hôn đầu tiên cư nhiên bị hắn cướp đoạt như vậy.
Chẳng qua chỉ vì mình nói mấy câu phản bác hắn, hắn liền trực tiếp dùng sức mạnh hôn để chặn thanh âm của mình. . .
Lúc này đứng trước mặt mình mà khuôn mặt của hắn vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Thiệu Vinh cảm thấy yết hầu như bị hỏa thiêu, gượng gạo không nói nên lời.
Đè lại trái tim bởi vì hô hấp không thông mà đập kịch liệt, Thiệu Vinh nhìn Thiệu Trường Canh, thanh âm run rẩy nói: “Ba điên rồi. . . .”
Dứt lời xoay người chạy trốn vào phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại, rốt cuộc phá vỡ thế cân bằng duy trì nhiều năm thật cẩn thận giữa cha và con.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【kịch trường cha lừa dối】
Tác giả: Tiểu Vinh đáng thương bị doạ sợ lắm phải không (sờ sờ đầu). Lấy cá tính cường ngạnh của Thiệu cha, tôi đối với tương lai cậu cảm thấy thật lo lắng – -
Thiệu Vinh: bởi vậy mới nói lúc đầu tôi hẳn nên sống với cậu, ít nhất cậu sẽ không đối với tôi. . .
An Lạc (đột nhiên nhô ra): vậy cũng không chắc, khẩu vị của cậu sống nguội không kị.
Thiệu Vinh: = = nếu đi theo chú có tốt hơn chút nào không?
Tô Thế Văn (xuất hiện sau lưng): thật xin lỗi, chú là pháp y, chỉ thích giao tiếp với người chết.
Thiệu Vinh (chảy nước mắt): Đây là cái đám thân thích kiểu gì vậy!!
Thiệu Trường Canh: Cho nên con vẫn đi theo ba đi, ngoan.
Thiệu Vinh: – - không để ý đến ba.
Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài tụ họp với bạn học, lại vừa vặn gặp được cậu bạn Từ Cẩm Niên tính tình phóng khoáng này, mới đầu còn hơi không được tự nhiên và bất an, nhưng trong giọng ca tệ hại của nhóm bạn rất nhanh liền tan thành mây khói. Thiệu Vinh thả lỏng ngồi trên sô pha xem đám người kia hát loạn xạ, nhất là tên trùm sò Từ Cẩm Niên này, cầm mic là cứ như không nỡ buông xuống, hát mấy giờ giọng cũng khàn luôn.
Đó là buổi tối vui vẻ, thoải mái nhất từ lúc Thiệu Vinh lên trung học tới giờ.
Do mới thi xong nên tâm trạng mọi người vô cùng thoải mái, ở KTV làm loạn mấy tiếng đồng hồ, lúc kết thúc đã sắp mười hai giờ đêm.
Lúc mọi người bước ra khỏi KTV vừa vặn gặp tuyết lớn.
Nhà hai bạn học kia ở gần đó nên bọn họ trực tiếp đi về. Thiệu Vinh và Từ Cẩm Niên ở xa, đành phải đứng ở cửa chờ xe taxi.
Tuyết rơi mùa đông, thời tiết đặc biệt rét lạnh, trên đường phố vắng vẻ lưa thưa một ít người, cả hai đứng tại chỗ thật lâu cũng không thấy bóng chiếc xe taxi nào.
Từ nhỏ Thiệu Vinh đã sợ lạnh, một trận gió rét thổi tới, cậu nhịn không được rụt cổ lại, đem tay nhét vào túi áo khoác, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn xung quanh.
Từ Cẩm Niên đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy Thiệu Vinh mặc áo khoác màu trắng, quàng khăn quàng cổ màu xanh, trên tóc dính đầy tuyết, đem mặt vùi vào trong khăn quàng cổ chỉ lộ ra đôi mắt. . . . . Đặc biệt giống người tuyết mới xếp trước đây.
Từ Cẩm Niên là một người thẳng tính, nghĩ gì liền lập tức nói đó: “Thiệu Vinh, sao cậu giống người tuyết vậy?”
Sắc mặt Thiệu Vinh nghiêm túc, “Cậu khen tớ hay là chê tớ đấy?”
Bởi vì động tác quay đầu mà bông tuyết trên lọn tóc nhẹ nhàng rơi xuống, đọng trên đôi môi xinh đẹp, rất nhanh liền bị nhiệt khí thở ra hòa tan, môi cũng vì vậy mà trở nên ướt át.
Tử Cẩm Niên nhìn cặp mắt đen nháy của cậu, trong nhất thời có chút ngây người.
“Làm sao vậy?” Thiệu Vinh nghi hoặc hỏi.
Từ Cẩm Niên lại thẳng thắn thốt ra, “Thiệu Vinh, mắt của cậu đẹp lắm.”
Thiệu Vinh rõ ràng có chút không vui, nhìn cậu ta nghiêm túc nói: “Mấy lời khen này dùng trên người nữ sinh thì thích hợp hơn.”
Từ Cẩm Niên gãi gãi đầu, “Mắt đẹp đâu cần phân biệt nam nữ, với lại mắt của cậu đẹp thật mà, có thể đi đóng quảng cáo thuốc nhỏ mắt đó.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh mím môi không trả lời.
Từ Cẩm Niên cười cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, kỳ thật trường chúng ta có rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu.”
“Nói bậy.” Thiệu Vinh giận tái mặt.
“Tớ lừa cậu làm gì? Cậu lúc nào cũng lạnh lùng không có biểu tình, mỗi lần trả lời câu hỏi của các thầy đều đặc biệt chuẩn xác, lời nói sắc bén, lại thích mặc áo khoác màu trắng, mấy nhỏ đó nói trên người cậu có loại khí chất sạch sẽ của tiểu vương tử. Chỉ tại cậu quá lạnh nhạt nên mấy nhỏ ấy không dám gửi thư tình cho cậu thôi, bởi vậy cậu mới không biết.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.
Tuy rằng cái tuổi này đúng là thời điểm các thiếu nam thiếu nữ bắt đầu có mối tình đầu, xung quanh cậu cũng có mấy nữ sinh len lén gấp ngôi sao may mắn với nghìn con hạc giấy cho người trong lòng, cũng có nam sinh tụ họp một chỗ thảo luận nên viết thư tình như thế nào, nhưng cái từ “tình yêu” này đối với Thiệu Vinh mà nói vẫn còn rất xa lạ.
Nhìn Thiệu Vinh vẻ mặt hoang mang, Từ Cẩm Niên đột nhiên cảm thấy, cái cậu Thiệu Vinh này chỉ số thông minh tuy rằng rất cao, mỗi lần thi đều đạt thành tích tốt, nhưng ở phương diện tình cảm lại đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Có lẽ cậu ấy. . . . . . Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng còn bảo lưu đi? bị trộm mất rồi =))
“Ê, chẳng lẽ cậu thật sự không nhận được thư tình?” Từ Cẩm Niên nhịn không được hỏi, “Cũng không có thích bạn gái?”
Thiệu Vinh xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, “Cậu không cảm thấy hơn nửa đêm tuyết rơi mà đi thảo luận loại vấn đề này rất không thích hợp sao?”
“Tớ cảm thấy rất thích hợp a,” Từ Cẩm Niên nói, “Không thảo luận chứ trời lạnh im re đứng chờ xe không phải càng không thích hợp hơn sao?”
Thiệu Vinh không trả lời.
“Đúng rồi, cậu cảm thấy Trần Lâm Lâm thế nào?”
“Trần Lâm Lâm là ai?”
“Hoa khôi của trường chúng ta đó, mẹ nó, ngay cả việc này mà cậu cũng không biết, cả ngày cậu suy nghĩ cái gì thế?”
“. . . . . .” Thiệu Vinh nghiêng đầu sang chỗ khác không nói lời nào.
Đây là thẹn quá thành giận sao?
Từ Cẩm Niên nhịn không được cười cười, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu đừng giận.”
Hai người im lặng một hồi, Từ Cẩm Niên mới hỏi: “Xe taxi khó đón quá. Nhà cậu ở đâu? Hay để tớ đưa cậu về?”
Thiệu Vinh do dự, “Tuyết lớn quá,” ngừng một chút, “Nếu không để tớ gọi baba lái xe tới đón đi.”
Cậu vốn không nghĩ làm phiền Thiệu Trường Canh, bởi vì cuối tháng 12 đầu tháng 1 hàng năm là thời điểm baba bận nhất, hơn nữa vụ án buôn lậu nội tạng lúc trước cũng mới vừa qua, rồi còn các cuộc họp hằng năm, các loại bữa tiệc, ba làm viện trưởng dĩ nhiên tránh không được mấy phương thức xã giao đó.
Nhưng lúc này đã sắp mười hai giờ, cũng không thể cứ đứng chờ mãi. . . . . .
Thiệu Vinh lấy điện thoại ra, đột nhiên phát hiện di động lại ở trạng thái tắt máy. Cậu vội vàng khởi động máy, sau đó thấy trên màn hình hiện đầy tin nhắn chưa đọc, đều là đến từ baba.
“Thi xong chưa?”
“Con thi xong đừng về nhà, ba tới đón con, buổi tối dẫn con đi ăn lẩu.”
“Tại sao di động vẫn tắt máy?”
“Con ở đâu?”
“Thấy tin nhắn mau gọi lại cho ba!”
Cái tin nhắn cuối cùng còn có thêm dấu chấm than, Thiệu Vinh nhìn vào liền bị doạ sợ.
Ba là người rất bình tĩnh, bình thường hay dùng những câu đơn giản lưu loát kết thúc bằng dấu chấm tròn, mà cái dấu chấm than này đủ để chứng minh tâm trạng của ba lúc đó cực kì không xong. . . . . .
Xong rồi, ba nhất định rất tức giận.
Từ năm sáu tuổi bị hắn đánh một trận xong, mỗi lần Thiệu Vinh không về nhà đúng giờ đều gửi tin nhắn báo cho baba biết. Hôm nay đi thi giúp Từ Cẩm Niên gian lận làm tâm tình cậu quá mức khẩn trương, ra trường thi quên khởi động máy, kết quả quên luôn chuyện gửi tin nhắn.
Thiệu Vinh vội vàng ấn điện thoại gọi lại, chỉ tít một tiếng điện thoại đã được tiếp, hiển nhiên đối phương đang chờ đợi cú điện thoại này.
“Baba,” trong lòng Thiệu Vinh có chút áy náy, “Thật xin lỗi, con tắt điện thoại . . . . .”
“Con ở đâu?” Thiệu Trường Canh ngắt lời cậu, thanh âm lạnh đến dọa người.
“A, con ở đường số 3 Trung Hoa trước cửa quán KTV California Red.”
“Đứng ở đó đừng nhúc nhích, nội trong 10 phút ba tới đón con.”
Tút một tiếng điện thoại cúp, Thiệu Vinh thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ mặt âm trầm của baba ở đầu bên kia điện thoại.
Trong lòng dần dần dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
Thiệu Trường Canh quả nhiên rất đúng giờ, trong vòng mười phút, xe của hắn đã lái đến cửa KTV.
Nhìn thấy đèn xe quen thuộc chiếu sáng cả con đường tuyết đọng, cách lớp cửa kính bắt gặp cặp mắt đen nhánh thâm trầm kia, trong lòng Thiệu Vinh nhất thời trở nên khẩn trương.
Giống như trẻ con phạm sai lầm bị ba mẹ bắt được, cái loại cảm giác bất an này. . . Lo lắng sẽ bị trừng phạt . . . Tâm trạng thật khẩn trương.
Từ Cẩm Niên thấy sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, còn tưởng rằng bạn mình quá lạnh, nhịn không được vươn tay giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ bị gió thổi loạn, “Đừng nóng vội, tuyết rơi lớn nên tốc độ xe không thể nhanh vậy đâu, ba cậu chắc vẫn còn đang trên đường tới.”
Trên thực tế tốc độ xe của Thiệu Trường Canh nhanh hơn tưởng tượng của Từ Cẩm Niên, xe của hắn đã ở trong khoảng cách không đến năm thước.
Thiệu Vinh không đáp, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Từ Cẩm Niên lúc này mới cảm thấy không đúng, nhìn theo tầm mắt của Thiệu Vinh, chỉ thấy cách đó không xa một chiếc xe màu xám bạc dừng lại. Cậu bình thường rất mê nghiên cứu các loại nhãn hiệu ô tô, bởi vậy vừa liếc một cái liền nhìn ra giá trị của chiếc xe này.
Nhãn hiệu trên xe là hình một con báo châu Mỹ đang nhảy lên phía trước, mạnh mẽ dũng mãnh, có cảm giác thời đại đánh vào thị giác của người ta, đường cong xe lưu loát lộ ra vẻ tiêu sái. Chiếc xe này là xe thể thao loại mới năm trước hãng Jaguar vừa phát hành, thể hiện chủ xe không chỉ có tiền mà còn rất có phẩm vị.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi ở ghế lái, hai tay đặt trên tay lái, ánh mắt thâm thúy đang ném về phía mình.
Tuy rằng hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đằng kia, lại giống như con báo ẩn núp trong rừng rậm, trên người có loại lực uy hiếp đáng sợ.
Từ Cẩm Niên bị loại ánh mắt sắc bén này nhìn đến có chút không hiểu, vô tội gãi gãi đầu.
Thiệu Vinh cúi đầu nói: “Ba tớ đến rồi, chúng ta qua đó đi.”
Đi đến bên cạnh xe, nghe được tiếng Thiệu Trường Canh ấn mở khóa, Thiệu Vinh mở cửa xong liền để Từ Cẩm Niên vào ngồi trước, cậu cũng đi theo ngồi xuống ghế sau.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Thiệu Vinh đều tự nhiên ngồi ở bên ghế phụ, nhưng mà hôm nay, không hiểu tại sao. . . . . . Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Trường Canh làm cho cậu hơi hoảng sợ.
Ngồi gần hắn như vậy, sẽ có một loại cảm giác. . . áp bách thở không nổi.
Cho nên cậu mới tránh ánh mắt của hắn, cùng Từ Cẩm Niên ngồi ở phía sau.
Hệ thống sưởi hơi bên trong xe làm Từ Cẩm Niên thoải mái thở ra, Thiệu Vinh cũng đem khăn quàng cổ lấy xuống.
Từ Cẩm Niên tiến đến bên tai Thiệu Vinh, nhỏ giọng hỏi: “Ba cậu đó hả?”
Thiệu Vinh gật gật đầu.
“. . . . . . Còn trẻ quá.” Từ Cẩm Niên có chút không dám tin.
Ngẩng đầu lên, từ trong kính nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thiệu Trường Canh, Từ Cẩm Niên rất lễ phép nhếch miệng cười cười, nói: “Cháu chào chú.”
“Chào cháu,” Thiệu Trường Canh bình thản gật đầu, sau đó nói, “Thiệu Vinh, sao không giới thiệu một chút?”
“. . . . . . Đây là Từ Cẩm Niên bạn học con.” Thiệu Vinh khẩn trương giải thích.
Thiệu Trường Canh không đáp lại, ánh mắt có chút lạnh.
Chỉ một cái chớp mắt như vậy, Thiệu Vinh thậm chí hoài nghi hắn sẽ nổi giận trước mặt bạn học mình cho mình xấu hổ luôn.
Nhưng Thiệu Trường Canh cũng rất nhanh tỉnh táo lại, khởi động xe, thấp giọng hỏi: “Cháu Từ, nhà cháu ở đâu?”
Từ Cẩm Niên vội vàng nói: “Nhà cháu trong hoa viên Cẩm Tú ở Tây thành, làm phiền chú.”
Xe không tiếng động chạy về phía hoa viên Cẩm Tú.
Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc trở lại.
Xe rất nhanh đã dừng trước cửa hoa viên Cẩm Tú, lúc Từ Cẩm Niên xuống xe còn vẫy vẫy tay với Thiệu Vinh, “Thiệu Vinh, học kỳ sau gặp lại nha, hôm nay cám ơn cậu, lần sau tớ mời cậu ăn cơm.”
Cậu ta nói cám ơn, dĩ nhiên là cảm ơn chuyện Thiệu Vinh đã cho biết đáp án ở cuộc thi tiếng Anh.
Thiệu Vinh lúng túng vẫy vẫy tay, “Ừ, tạm biệt.”
Từ Cẩm Niên nhếch miệng cười sáng lạn, sau đó xoay người đi vào tiểu khu.
Không khí bên trong xe so với vừa rồi càng thêm nặng nề.
Thiệu Trường Canh không nói lời nào, Thiệu Vinh cũng không mở miệng trước.
Rõ ràng Thiệu Trường Canh đang rất tức giận, nhưng cơn giận của hắn vẫn bị lý trí áp chế, trong không gian im lặng này càng làm tâm tình Thiệu Vinh thêm bất an.
Xe rốt cục chạy đến tiểu khu quen thuộc, Thiệu Trường Canh đem xe dừng ở bãi đỗ xe tầng 2, mở cửa bước xuống.
Thiệu Vinh yên lặng đi theo phía sau, hai người cùng nhau đứng trong thang máy, đến lầu 17 dừng lại, Thiệu Trường Canh lấy ra chìa khóa mở cửa nhà.
Suốt toàn bộ quá trình, Thiệu Trường Canh vẫn không mở miệng, thẳng đến sau khi vào nhà, cửa bị người nhẹ nhàng khóa trái.
“Thiệu Vinh,” Thiệu Trường Canh rốt cuộc lên tiếng, gọi lại Thiệu Vinh đang muốn bỏ chạy vào phòng, giọng điệu bình tĩnh nói, “Giải thích với ba, tối nay con đi đâu, tại sao lại tắt máy?”
Bởi vì cùng bạn học gian lận quá mức khẩn trương nên sau khi thi xong quên khởi động máy. . . . . . Chuyện như vậy Thiệu Vinh thật sự không dám nói ra khỏi miệng, đành phải giản lược nói: “Lúc thi thầy giáo yêu cầu tắt máy, ra phòng thi con quên mở.”
Thiệu Trường Canh nhìn cậu một lúc lâu, “Thi xong vì sao không trở về nhà?”
“Mấy bạn nói muốn đi KTV thả lỏng nên con cùng đi.”
“Ở bên kia chơi đến mười hai giờ?”
“Vâng.”
“Chơi thật vui, phải không?” Ánh mắt Thiệu Trường Canh lạnh như băng.
“. . . . . . Dạ, đúng vậy.” Thiệu Vinh khẩn trương gật đầu.
“Tuyết lớn như vậy, con chơi đến mười hai giờ vẫn chưa về nhà, cũng không báo cho ba một tiếng, không biết ba sẽ lo lắng sao?” Thanh âm Thiệu Trường Canh bởi vì tức giận mà càng thêm trầm thấp, hai tay khẽ nắm chặt bên người.
Thiệu Vinh bị giọng điệu như chất vấn tội phạm của hắn hỏi đến không thoải mái, nghiêng đầu đi, sắc mặt cứng ngắc nói: “Con cũng không phải trẻ con nữa, sao thể tùy tiện xảy ra chuyện? Cho dù lạc đường tự con không biết thuê xe về nhà sao? Ba quản con có phải quá nghiêm rồi không?”
Thiệu Trường Canh trầm mặc.
“Bắt đầu từ lúc sáu tuổi, mỗi lần về nhà không đúng giờ đều phải báo cáo với ba, có đôi khi muộn nửa giờ ba cũng hỏi lý do. Thầy giáo con dạy quá giờ, hay con trực nhật ở lại trường quét rác, hay có bài tập chưa làm xong, thậm chí sinh nhật bạn học đi ra ngoài ăn một miếng bánh ngọt. . . . Mấy cái đó cũng phải báo cáo với ba sao?”
Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo lại tròng mắt.
“Con đã mười sáu tuổi rồi, nhưng cả tự do tối thiểu cũng không có. Việc gì cũng phải báo cáo, việc gì cũng phải được sự đồng ý của ba, ngay cả muốn đi Thất Trung học cũng đều bị ba một ngụm cự tuyệt!” Thiệu Vinh càng nói càng kích động, “Ba có cảm thấy mình rất bá đạo không? Con là con của ba chứ không phải là sủng vật ba nuôi!”
Thiệu Trường Canh bình tĩnh ngắt lời cậu, “Thiệu Vinh, đây là thái độ con nói chuyện với ba?”
“Chẳng lẽ con nói sai sao? Con làm chuyện gì ba cũng muốn quản, con đã trưởng thành, con cũng cần không gian của mình, con cũng muốn có bạn bè của mình, ba chỉ là ba của con, cũng không phải. . . . . .A?!”
Thiệu Vinh khiếp sợ mở to hai mắt.
Đôi môi đang kịch liệt kháng nghị của cậu đột nhiên bị một cỗ đại lực chặn lại.
Môi chạm môi, truyền đến xúc cảm đau đớn rõ ràng, độ ấm nóng bỏng như muốn đem người hòa tan.
Đầu lưỡi Thiệu Trường Canh nhanh chóng cạy mở khớp hàm Thiệu Vinh, xâm nhập vào bên trong, tiến quân thần tốc, bá đạo lướt qua khoang miệng, mang theo hương vị xâm chiếm và trừng phạt nồng đậm.
Răng nanh, hàm trên, mặt lưỡi, không nơi nào không bị đầu lưỡi kia hôn qua, trong miệng Thiệu Vinh tràn ngập hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ của nam tử trưởng thành.
Lưỡi cứng ngắc rất nhanh bị hắn cuốn lấy, điên cuồng mút vào. Cái ót cũng bị hai tay dùng sức chế trụ, không thể phát ra một chút phản kháng.
Bên tai chỉ còn lại thanh âm môi lưỡi quấn giao. . . . . .
Nụ hôn thật sâu, tựa hồ muốn hoàn toàn đem mình nuốt vào, Thiệu Vinh cảm thấy chết lặng ngay cả tri giác cũng mất. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Thiệu Vinh mới đột nhiên từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại, tức giận dùng hết toàn lực đẩy hắn ra.
Trong cặp mắt kinh hoảng tràn ngập khuất nhục bị cường hôn, cùng với vẻ không thể tin “cư nhiên bị baba hôn.”
Trong miệng tràn đầy hương vị hắn lưu lại, còn mang theo mùi rượu nồng nặc, giống như nhắc nhở mình thật sự vừa bị hắn bá đạo cường hôn.
Nụ hôn đầu tiên cư nhiên bị hắn cướp đoạt như vậy.
Chẳng qua chỉ vì mình nói mấy câu phản bác hắn, hắn liền trực tiếp dùng sức mạnh hôn để chặn thanh âm của mình. . .
Lúc này đứng trước mặt mình mà khuôn mặt của hắn vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Thiệu Vinh cảm thấy yết hầu như bị hỏa thiêu, gượng gạo không nói nên lời.
Đè lại trái tim bởi vì hô hấp không thông mà đập kịch liệt, Thiệu Vinh nhìn Thiệu Trường Canh, thanh âm run rẩy nói: “Ba điên rồi. . . .”
Dứt lời xoay người chạy trốn vào phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa lại, rốt cuộc phá vỡ thế cân bằng duy trì nhiều năm thật cẩn thận giữa cha và con.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【kịch trường cha lừa dối】
Tác giả: Tiểu Vinh đáng thương bị doạ sợ lắm phải không (sờ sờ đầu). Lấy cá tính cường ngạnh của Thiệu cha, tôi đối với tương lai cậu cảm thấy thật lo lắng – -
Thiệu Vinh: bởi vậy mới nói lúc đầu tôi hẳn nên sống với cậu, ít nhất cậu sẽ không đối với tôi. . .
An Lạc (đột nhiên nhô ra): vậy cũng không chắc, khẩu vị của cậu sống nguội không kị.
Thiệu Vinh: = = nếu đi theo chú có tốt hơn chút nào không?
Tô Thế Văn (xuất hiện sau lưng): thật xin lỗi, chú là pháp y, chỉ thích giao tiếp với người chết.
Thiệu Vinh (chảy nước mắt): Đây là cái đám thân thích kiểu gì vậy!!
Thiệu Trường Canh: Cho nên con vẫn đi theo ba đi, ngoan.
Thiệu Vinh: – - không để ý đến ba.
/78
|