Có thể là Trương Chân Nhân trên trời hiển linh, Mạc Thanh Cốc tỉnh lại, cũng không có xuất hiện di chứng gì, ít nhất không có bị ngu dại, cũng không bị mất trí nhớ.
"Sư phó đâu?" Đây đã là Mạc Thanh Cốc hỏi lần thứ 26.
"Tẩu tử ngươi vừa mới tìm ta, ta đi trước." Tống Viễn Kiều tìm cớ chuồn mất.
"Tam ca, ngươi không phải nói có cái gì muốn cho ta xem sao." Du Đại Nham nháy mắt
"Ừ, Đúng vậy a" Trương Tùng Khê lôi Du Đại Nham nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
"Sáng nay ta còn chưa luyện kiếm a"
" Ta còn có việc quên chưa làm"
.**************
Không đến ba giây, trong phòng chỉ còn lại có ta cùng Mạc Thanh Cốc ngồi trên giường.
"Tiểu Cửu" Mạc Thanh Cốc kêu ta đang muốn chạy ra khỏi cửa, ta vội cười xoay người, thật sự là không hay ho, như thế nào có mình ta bị bắt lại. Các đại hiệp chạy đâu mất rôi, một chút nghĩa khí đều không có, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
"Sư phó có phải hay không đã xảy ra chuyện?"
"Ngươi biết" ta khẩn trương quá độ, lỡ miệng nói ra. Vội lấy tay che miệng lại nhưng cũng đã chậm.
Mạc Thanh Cốc mặt vốn đã không có một tý huyết sắc nào giờ đây biến thành xám trắng. Thanh âm cũng có chút run run, "Nguyên lai thật sự đã xảy ra chuyện."
Ta biết là muốn giấu cũng không được nữa, lấy sự hắn thông minh chắc là sớm đã phát giác ra . Kỳ thật chúng ta cũng biết, sự tình này sớm muộn gì thì hắn cũng biết , nhưng là mỗi khi đối với cặp mắt kỳ vọng kia, lại như thế nào cũng nói không được, chỉ phải chạy trối chết.
"Có phải hay không bởi vì ta"
Ánh mắt của hắn lộ ra đau thương, ta vài lần muốn mở miệng, lại một câu cũng nói không nên lời. Mạc Thanh Cốc lấy tay bụm mặt, thật lâu sau mới buông ra, "Tiểu Cửu, nói cho ta biết được không? Đừng giấu giếm ta, đừng gạt ta."
Có lẽ đau dài không bằng đau ngắn, hắn sớm muộn là phải biết , cùng với làm cho hắn bận tâm suy đoán, không bằng ta trực tiếp nói cho hắn biết, nhưng việc này thực tàn nhẫn. Ta hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, kéo tay hắn qua, đem tình huống đại khái nói một lần.
Mạc Thanh Cốc thật lâu không có phản ứng, ta có chút lo lắng có phải hay không tin tức quá mạnh, lập tức đưa hắn đánh choáng váng.
"Tiểu Thất, tiểu Thất, ngươi không sao chứ."
Hắn cực kỳ nhanh nghiêng đầu sang chỗ khác, đẩy ta, "Ngươi trước đi ra ngoài, ta mệt mỏi" thấy hắn đang cực lực áp chế tâm tình, ta còn nghe ra trong thanh âm của hắn có nghẹn ngào.
Ta ngồi vào giường, ôm lấy hắn , nhìn hắn giãy dụa, ta vội nói, "Để cho ta ở cùng ngươi, được không."
Đầu ta dựa vào cổ của hắn, hắn mạnh mẽ quay người lại, đem ta ôm vào ngực. Khí lực to đến nổi muốn đem ta bốp nát, ta cảm thấy trên lưng lành lạnh , hình như có chất lỏng đang rớt trên lưng ta.
Tâm bỗng nhiên căng thẳng, ta dùng hết toàn lực ôm chặt hắn, mắt ê ẩm , trướng trướng .
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ đã qua cả nữa thế kỷ , cũng có lẽ chỉ qua một cái nháy mắt.
********************
Núi non trùng điệp, sương mù vờn quanh, giống như một loại tiên cảnh nhân giang đầy ý vị. Ta nghĩ bên ngọn núi xa xôi kia, có phải hay không cũng có thần tiên trú ngụ?
Gió buổi sáng thổi tới trên mặt có chút lạnh, lòng ta có chút loạn, nhìn về phía bên cạnh Mạc Thanh Cốc còn đang đấm chìm trong không khí bi thương.
"Tiểu Thất, ngươi đừng như vậy." Đối mặt với hắn như vậy ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Mắt của hắn nhắm chặt lại , lặng im không chịu lên tiếng.
"Chân Nhân, cũng không hi vọng ngươi sẽ trở thành như vậy đâu ." Ta tiếp tục nói.
"Tiểu Cửu, ta muốn yên lặng một mình." Hắn quay đầu nhìn ta , vô cùng bình tĩnh.
Ta sửng sốt một lát, ta hi vọng hắn có thể trả lời, nhưng là. . . . . . Có lẽ ta đã đánh giá chính mình quá cao. Ta gật gật đầu, xoay người xuống núi.
Ta cũng không có lập tức trở về, mà là dọc theo đường nhỏ, đi mà chẳng có mục đích.
Khi ta phục hồi tinh thần , phát hiện mình lạc đường. Trời u u ám ám , tựa hồ trời muốn mưa. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, quay đầu nhìn lại trời đã sắp tối đen mơ hồ không còn nhìn thấy cuối đường, thôi vậy, trước nên tìm chổ tránh mưa đã rồi tính.
Trời chuyển mưa thật đáng sợ, ta còn chưa kịp phản ứng. Những hạt mưa to như hạt đậu đã rớt trên đầu, trên mặt ta. Một đạo tia chớp trắng bệch xé rách bầu trời, tiếng sấm vang ầm ầm làm cho lỗ tai muốn tê dại, đầu óc hoa cả lên.
Trời ạ, không biết ta sợ nhất sét đánh sao. Ta hoảng hốt chạy bừa, cũng không biết chạy bao nhiêu lâu, rốt cục trước khi trời tối, gặp được một cái miếu hoang phế . Ta nghĩ cũng không nghĩ liền chạy vọt vào.
Chùa miếu rất nhỏ, thực cũ nát, khắp nơi đều là mạng nhện. Phía dưới tượng Phật có một đám cỏ rơm thật dày , xem ra từng có người ở nơi này nghỉ chân. Nương theo ánh sáng, ta đứng ở trước tượng Phật, như là một tín đồ tận tụy. Mụ mụ nói qua,người có thể không tin thần Phật, nhưng trong lòng nhất định phải có điều sợ hãi.
Người hiện đại cũng là bởi vì không sợ hãi, mới không kiêng nể gì, chuyện thương thiên hại lý gì đều làm được. Ai, ta nghĩ chuyện đó làm gì, cũng không biết có thể hay không quay về được. Mặc kệ hiện đại như thế nào, ở đó dù sao cũng là nhà của ta, nơi đó mới là nơi ở của ta. Ở nơi này, nhiều năm như vậy, ta vẫn như cũ không thể hòa nhập vào thế giới này, trên sách nói, ông trời làm gì cũng có mục đích. Ta rất muốn hỏi một chút, mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì. Nhưng là, Phật tượng trước sau như một trầm mặc, ta đột nhiên muốn cười, mình là không phải là một người ngu si ở thời đại này . Cho dù thiên có thần Phật thật đi, không phải cũng từng có câu sao, cho dù đầy trời thần Phật, đều chẳng qua chỉ là những người đứng xem mà thôi, còn nguwoif muốn sinh tồn điều phỉa dựa vào chính mình sao.
Trời bên ngoài càng tối sầm, ta đóng kỹ cửa, ngồi ở trên bó cỏ, đầu dựa vào một bên cột, Mắt như thế nào cũng không dám nhắm, tiếng gió vù vù chà xát làm rung động cửa miếu, kèm theo tiếng mưa rơi thưa thớt .
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cực kỳ nhanh trốn ở mặt sau Phật tượng, cảnh giác nhìn chằm chằm phía cửa.
Một cái bóng đen tiến vào, quen thuộc đi tới chổ ta vừa nắm ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, người nọ liền lập tức nhảy dựng lên, mắt chăm chú nhìn chổ ta ẩn thân, "Ai?" Nghe thanh âm là một người nữ.
Hoàn hảo chỉ là một người, ta trong lòng sợ hãi vội vỗ ngực, đang do dự muốn hay không đi ra ngoài thì kiếm trong tay người nọ đã hướng về phía ta "Đi ra, nếu không ta không khách khí."
"Ha ha, nhĩ hảo a." Ta giả ngây cười cười đi ra.
"Là ngươi!" Người nọ kinh hô.
Nàng biết ta sao? Ta càng thêm nghi ngờ, "Ngươi nhận thức ta, ngươi là ai a."
Gặp ta đi ra, người nọ một phen che mặt, sẽ cực kỳ nhanh nhảy sau."Ta không biết ngươi, ngày mai ngươi liền đi đi." Nói xong, liền bế một chút cỏ, đến bên kia trải ra, ngồi xuống.
Ta quên mất câu danh ngôn: tò mò hại chết mèo.
Ta trực giác cô bé biết ta , ta nhanh như mèo lò mò đi qua, một thanh kiếm, đột nhiên xuất hiện đặt tại ta trên cổ, hung tợn uy hiếp, "Ngươi nếu lại gần một bước, ta liền giết ngươi."
Loại này khẩu khí, rất quen thuộc, như là đã gặp nhau ở nơi nào. Ta cố gắng tự hỏi, đột nhiên, ta kinh hô, "Ân Ly, ngươi là Ân Ly."
Người nọ toàn thân run lên, trên tay kiếm lập tức rớt xuống đống cỏ. Ta cuống quít giữ chặt tay nàng chưa kịp lui về, "Ta là Cửu tỷ tỷ a, ngươi không nhớ rõ sao."
Ân Ly một phen bỏ ra ta, lập tức lủi thật xa, "Ngươi nhận sai người"
Ta nhớ được trên sách, nàng bị Chu Chỉ Nhược hủy dung, mà vừa rồi nàng lại luôn vô tình hay cố ý mà nghĩ che khuất mặt, "Mặt của ngươi làm sao vậy?"
Ân Ly lập tức đứng im, toàn thân của nàng tản ra lãnh khí, nàng xoay người, trong mắt tràn đầy cừu hận, "Là Nga Mi các ngươi, là nàng, ta muốn giết ngươi." Nói xong, đằng đằng sát khí lao đến.
Không xong, ta lại gặp phải phiền toái.
"Nhưng là ta muốn giúp ngươi mà" ta vội hô to.
Cánh tay kia đột nhiên dừng lại, "Thật sự? Nhưng là, đại phu đều nói, không có biện pháp trị." Lại là chậm rãi oán hận.
"Ân Ly, ngươi phải biết y thuật của ta." Ta cũng không nói mình nhất định chữa khỏi nàng, nhưng ta đem phần phán đoán đó lưu lại cho nàng, chỉ cần nàng còn muốn khôi phục dung mạo, tự nhiên sẽ tin tưởng ta, sẽ đáp ứng ta. Nói thật, ta cũng không rõ ràng nàng rốt cuộc bị hủy đến trình độ nào, về phần nắm chắc, lại không thể nào nói đến. Nhưng ta là thiệt tình hy vọng có thể chữa khỏi nàng, cô bé này, ta vẫn thực thích.
"Sư phó đâu?" Đây đã là Mạc Thanh Cốc hỏi lần thứ 26.
"Tẩu tử ngươi vừa mới tìm ta, ta đi trước." Tống Viễn Kiều tìm cớ chuồn mất.
"Tam ca, ngươi không phải nói có cái gì muốn cho ta xem sao." Du Đại Nham nháy mắt
"Ừ, Đúng vậy a" Trương Tùng Khê lôi Du Đại Nham nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
"Sáng nay ta còn chưa luyện kiếm a"
" Ta còn có việc quên chưa làm"
.**************
Không đến ba giây, trong phòng chỉ còn lại có ta cùng Mạc Thanh Cốc ngồi trên giường.
"Tiểu Cửu" Mạc Thanh Cốc kêu ta đang muốn chạy ra khỏi cửa, ta vội cười xoay người, thật sự là không hay ho, như thế nào có mình ta bị bắt lại. Các đại hiệp chạy đâu mất rôi, một chút nghĩa khí đều không có, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
"Sư phó có phải hay không đã xảy ra chuyện?"
"Ngươi biết" ta khẩn trương quá độ, lỡ miệng nói ra. Vội lấy tay che miệng lại nhưng cũng đã chậm.
Mạc Thanh Cốc mặt vốn đã không có một tý huyết sắc nào giờ đây biến thành xám trắng. Thanh âm cũng có chút run run, "Nguyên lai thật sự đã xảy ra chuyện."
Ta biết là muốn giấu cũng không được nữa, lấy sự hắn thông minh chắc là sớm đã phát giác ra . Kỳ thật chúng ta cũng biết, sự tình này sớm muộn gì thì hắn cũng biết , nhưng là mỗi khi đối với cặp mắt kỳ vọng kia, lại như thế nào cũng nói không được, chỉ phải chạy trối chết.
"Có phải hay không bởi vì ta"
Ánh mắt của hắn lộ ra đau thương, ta vài lần muốn mở miệng, lại một câu cũng nói không nên lời. Mạc Thanh Cốc lấy tay bụm mặt, thật lâu sau mới buông ra, "Tiểu Cửu, nói cho ta biết được không? Đừng giấu giếm ta, đừng gạt ta."
Có lẽ đau dài không bằng đau ngắn, hắn sớm muộn là phải biết , cùng với làm cho hắn bận tâm suy đoán, không bằng ta trực tiếp nói cho hắn biết, nhưng việc này thực tàn nhẫn. Ta hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, kéo tay hắn qua, đem tình huống đại khái nói một lần.
Mạc Thanh Cốc thật lâu không có phản ứng, ta có chút lo lắng có phải hay không tin tức quá mạnh, lập tức đưa hắn đánh choáng váng.
"Tiểu Thất, tiểu Thất, ngươi không sao chứ."
Hắn cực kỳ nhanh nghiêng đầu sang chỗ khác, đẩy ta, "Ngươi trước đi ra ngoài, ta mệt mỏi" thấy hắn đang cực lực áp chế tâm tình, ta còn nghe ra trong thanh âm của hắn có nghẹn ngào.
Ta ngồi vào giường, ôm lấy hắn , nhìn hắn giãy dụa, ta vội nói, "Để cho ta ở cùng ngươi, được không."
Đầu ta dựa vào cổ của hắn, hắn mạnh mẽ quay người lại, đem ta ôm vào ngực. Khí lực to đến nổi muốn đem ta bốp nát, ta cảm thấy trên lưng lành lạnh , hình như có chất lỏng đang rớt trên lưng ta.
Tâm bỗng nhiên căng thẳng, ta dùng hết toàn lực ôm chặt hắn, mắt ê ẩm , trướng trướng .
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ đã qua cả nữa thế kỷ , cũng có lẽ chỉ qua một cái nháy mắt.
********************
Núi non trùng điệp, sương mù vờn quanh, giống như một loại tiên cảnh nhân giang đầy ý vị. Ta nghĩ bên ngọn núi xa xôi kia, có phải hay không cũng có thần tiên trú ngụ?
Gió buổi sáng thổi tới trên mặt có chút lạnh, lòng ta có chút loạn, nhìn về phía bên cạnh Mạc Thanh Cốc còn đang đấm chìm trong không khí bi thương.
"Tiểu Thất, ngươi đừng như vậy." Đối mặt với hắn như vậy ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Mắt của hắn nhắm chặt lại , lặng im không chịu lên tiếng.
"Chân Nhân, cũng không hi vọng ngươi sẽ trở thành như vậy đâu ." Ta tiếp tục nói.
"Tiểu Cửu, ta muốn yên lặng một mình." Hắn quay đầu nhìn ta , vô cùng bình tĩnh.
Ta sửng sốt một lát, ta hi vọng hắn có thể trả lời, nhưng là. . . . . . Có lẽ ta đã đánh giá chính mình quá cao. Ta gật gật đầu, xoay người xuống núi.
Ta cũng không có lập tức trở về, mà là dọc theo đường nhỏ, đi mà chẳng có mục đích.
Khi ta phục hồi tinh thần , phát hiện mình lạc đường. Trời u u ám ám , tựa hồ trời muốn mưa. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, quay đầu nhìn lại trời đã sắp tối đen mơ hồ không còn nhìn thấy cuối đường, thôi vậy, trước nên tìm chổ tránh mưa đã rồi tính.
Trời chuyển mưa thật đáng sợ, ta còn chưa kịp phản ứng. Những hạt mưa to như hạt đậu đã rớt trên đầu, trên mặt ta. Một đạo tia chớp trắng bệch xé rách bầu trời, tiếng sấm vang ầm ầm làm cho lỗ tai muốn tê dại, đầu óc hoa cả lên.
Trời ạ, không biết ta sợ nhất sét đánh sao. Ta hoảng hốt chạy bừa, cũng không biết chạy bao nhiêu lâu, rốt cục trước khi trời tối, gặp được một cái miếu hoang phế . Ta nghĩ cũng không nghĩ liền chạy vọt vào.
Chùa miếu rất nhỏ, thực cũ nát, khắp nơi đều là mạng nhện. Phía dưới tượng Phật có một đám cỏ rơm thật dày , xem ra từng có người ở nơi này nghỉ chân. Nương theo ánh sáng, ta đứng ở trước tượng Phật, như là một tín đồ tận tụy. Mụ mụ nói qua,người có thể không tin thần Phật, nhưng trong lòng nhất định phải có điều sợ hãi.
Người hiện đại cũng là bởi vì không sợ hãi, mới không kiêng nể gì, chuyện thương thiên hại lý gì đều làm được. Ai, ta nghĩ chuyện đó làm gì, cũng không biết có thể hay không quay về được. Mặc kệ hiện đại như thế nào, ở đó dù sao cũng là nhà của ta, nơi đó mới là nơi ở của ta. Ở nơi này, nhiều năm như vậy, ta vẫn như cũ không thể hòa nhập vào thế giới này, trên sách nói, ông trời làm gì cũng có mục đích. Ta rất muốn hỏi một chút, mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì. Nhưng là, Phật tượng trước sau như một trầm mặc, ta đột nhiên muốn cười, mình là không phải là một người ngu si ở thời đại này . Cho dù thiên có thần Phật thật đi, không phải cũng từng có câu sao, cho dù đầy trời thần Phật, đều chẳng qua chỉ là những người đứng xem mà thôi, còn nguwoif muốn sinh tồn điều phỉa dựa vào chính mình sao.
Trời bên ngoài càng tối sầm, ta đóng kỹ cửa, ngồi ở trên bó cỏ, đầu dựa vào một bên cột, Mắt như thế nào cũng không dám nhắm, tiếng gió vù vù chà xát làm rung động cửa miếu, kèm theo tiếng mưa rơi thưa thớt .
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cực kỳ nhanh trốn ở mặt sau Phật tượng, cảnh giác nhìn chằm chằm phía cửa.
Một cái bóng đen tiến vào, quen thuộc đi tới chổ ta vừa nắm ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, người nọ liền lập tức nhảy dựng lên, mắt chăm chú nhìn chổ ta ẩn thân, "Ai?" Nghe thanh âm là một người nữ.
Hoàn hảo chỉ là một người, ta trong lòng sợ hãi vội vỗ ngực, đang do dự muốn hay không đi ra ngoài thì kiếm trong tay người nọ đã hướng về phía ta "Đi ra, nếu không ta không khách khí."
"Ha ha, nhĩ hảo a." Ta giả ngây cười cười đi ra.
"Là ngươi!" Người nọ kinh hô.
Nàng biết ta sao? Ta càng thêm nghi ngờ, "Ngươi nhận thức ta, ngươi là ai a."
Gặp ta đi ra, người nọ một phen che mặt, sẽ cực kỳ nhanh nhảy sau."Ta không biết ngươi, ngày mai ngươi liền đi đi." Nói xong, liền bế một chút cỏ, đến bên kia trải ra, ngồi xuống.
Ta quên mất câu danh ngôn: tò mò hại chết mèo.
Ta trực giác cô bé biết ta , ta nhanh như mèo lò mò đi qua, một thanh kiếm, đột nhiên xuất hiện đặt tại ta trên cổ, hung tợn uy hiếp, "Ngươi nếu lại gần một bước, ta liền giết ngươi."
Loại này khẩu khí, rất quen thuộc, như là đã gặp nhau ở nơi nào. Ta cố gắng tự hỏi, đột nhiên, ta kinh hô, "Ân Ly, ngươi là Ân Ly."
Người nọ toàn thân run lên, trên tay kiếm lập tức rớt xuống đống cỏ. Ta cuống quít giữ chặt tay nàng chưa kịp lui về, "Ta là Cửu tỷ tỷ a, ngươi không nhớ rõ sao."
Ân Ly một phen bỏ ra ta, lập tức lủi thật xa, "Ngươi nhận sai người"
Ta nhớ được trên sách, nàng bị Chu Chỉ Nhược hủy dung, mà vừa rồi nàng lại luôn vô tình hay cố ý mà nghĩ che khuất mặt, "Mặt của ngươi làm sao vậy?"
Ân Ly lập tức đứng im, toàn thân của nàng tản ra lãnh khí, nàng xoay người, trong mắt tràn đầy cừu hận, "Là Nga Mi các ngươi, là nàng, ta muốn giết ngươi." Nói xong, đằng đằng sát khí lao đến.
Không xong, ta lại gặp phải phiền toái.
"Nhưng là ta muốn giúp ngươi mà" ta vội hô to.
Cánh tay kia đột nhiên dừng lại, "Thật sự? Nhưng là, đại phu đều nói, không có biện pháp trị." Lại là chậm rãi oán hận.
"Ân Ly, ngươi phải biết y thuật của ta." Ta cũng không nói mình nhất định chữa khỏi nàng, nhưng ta đem phần phán đoán đó lưu lại cho nàng, chỉ cần nàng còn muốn khôi phục dung mạo, tự nhiên sẽ tin tưởng ta, sẽ đáp ứng ta. Nói thật, ta cũng không rõ ràng nàng rốt cuộc bị hủy đến trình độ nào, về phần nắm chắc, lại không thể nào nói đến. Nhưng ta là thiệt tình hy vọng có thể chữa khỏi nàng, cô bé này, ta vẫn thực thích.
/40
|