Bởi vì ta có khinh công, cho nên hành trình chậm đi rất nhiều. Dương Tiểu Yến đối với việc này phi thường bất mãn, luôn miệng nói ta liên lụy bọn họ. Dương Tiểu Yến nhìn về phía chân trời, nhìn mặt trời sắp ngã về phía tây, chỉ chừa một chút chút ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn
"Nếu không như vậy đi, ta phái vài cái tỳ nữ hộ tống Lâm cô nương, Mạc thất hiệp, chúng ta đuổi theo trước đi?" Dương Tiểu Yến đưa ra lời đề nghị.
Mạc Thanh Cốc đem ta buông xuông, nãy giờ hắn vẫn luôn dũng khinh không mang ta chạy. Lắc đầu, chỉ chỉ phía trước, "Nơi đó có một trấn nhỏ, chúng ta trước đi mua vài con ngựa, như vậy sẽ không bị trì hoãn nửa."
Dương Tiểu Yến bực bội liếc ta một cái, ngược lại đối Mạc Thanh Cốc cười nói, "Liền theo lời Mạc thất hiệp vậy."
Mua vài con ngựa, bổ sung chút lương khô, chúng ta vội vả lên đường. Ta không biết cưỡi ngựa, Mạc Thanh Cốc chỉ còn cách mang theo ta, cùng ta cưỡi một con ngựa, Dương Tiểu Yến thấy thế lạnh lùng nhìn ta, giơ roi quất ngựa , chạy thẳng lên phía trước.
Đây là lần đầu tiên, ta cảm giác được mình là một trói buộc. Dọc theo đường đi, ta không nói một lời, đối mặt ánh mắt lo lắng của Mạc Thanh Cốc, ta cũng chỉ cười lắc đầu. Ta không muốn nói chuyện, không muốn nói . Ban đầu Dương Tiểu Yến còn phóng tới vài ánh mắt sắt như dao nhìn ta, sau vài lần liền coi như ta hoàn toàn trong suốt.
Lại qua một đêm chúng ta theo lệ của ngu ở trong núi dọc đường đi.
Mạc Thanh Cốc đi làm đồ ăn đi, ta ngồi ở bên cạnh đống lửa, lặng lặng nhìn ngọn lửa màu cam mag ngẩn người.
"Ngươi vì sao phải quấn quít lấy hắn" một câu hỏi đường đột vang lên, ta lập tức không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn nàng, "A?"
Dương Tiểu Yến vẻ mặt không hề che dấu chút nào vẻ khinh miệt, "Ngươi căn bản là không xứng với hắn." Thanh âm tăng thêm vài phần.
Ta ngây ngô , hỏi lại, "Người cho là ai xứng đôi hắn, ngươi sao?" Dương Tiểu Yến bị bất ngờ không cho rằng ta lại phản kích, ngây ra một lúc, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút hàn quang, "Ngươi là muốn đối nghich với ta phải không?”
"Ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghic như thế đó đi" ta lười nói chuyện với nàng, nữ nhân có phải hay không vĩnh viễn đối đầu với nữ nhân?
"Ngươi!" Ta nghĩ nếu có thể, nàng khẳng định đã sớm một kiếm đâm tới . Nhưng ta biết nàng sẽ không giết ta, có thể bởi vì bộ dạng này của ta , cũng có thể bởi vì hắn ở đây ai ~.
"Hừ, ta khuyên ngươi vẫn là nên chết tâm đi, hắn sẽ không thích ngươi đâu." Dương Tiểu Yến ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.
"Cám ơn nhắc nhở của ngươi." Ta đi đến một gốc cây ngồi xuống nhắm mắt.
Mạc Thanh Cốc vẫn chưa về, Dương Tiểu Yến cũng không có dây dưa nữa, nàng ngồi ở trên mặt thảm do tỳ nử chuẩn bị , nhắm mắt. còn hai tỳ nữ bước ra ngoài canh gác hướng lưng về phía ta
Đống củi bị lửa thiêu vang lên những âm thanh tía tách, qua một đoạn thời gian rất dài, Mạc Thanh Cốc mới trở về, hắn mang về một con thỏ, một ít quả dại.
"Dương cô nương, ăn một chút gì đi" Mạc Thanh Cốc đem mấy quả dại đưa đến trước mặt Dương Tiểu Yến.
Dương Tiểu Yến vui vẻ tươi cười, đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp nhận trái cây, liền ăn. Xem nàng vừa đem trái cây tới miệng cắn, mặt liền khổ giống như ăn phải mướp đắng, nhìn thấy Mạc Thanh Cốc còn ở bên cạnh, vội nuốt xuống, như thế nào ta không hiểu nàng vẫn còn ăn tiếp quả thứ hai.
Mạc Thanh Cốc lại đưa cho ta mấy quả, khi ta định đưa tay ra nhận thì hắn rụt tay lại, "quả này có chút chua, không tốt hay là đợi một tý ăn thịt thỏ đi”Ta gật gật đầu. Thấy hắn đứng dậy chuẩn bị đem con thỏ đi nướng. Dương Tiểu Yến liền đi tới vội nói, "Để ta giúp ngươi". Hai thị nữ kia cũng không hề động đây, coi như làm hết phận sự đứng ở khoảng cách xa coi như canh gác. Có lẽ không có dã thú nào dám tấn công , nên ta cũng an tâm ngủ môt giấc.
Tỉnh lại, một cổ mùi thơm sông vào mũi ta, ta theo bản năng ta chép miệng vài cái. Nghe được một đạo thanh âm trầm ấm vang lên, "Đói bụng không?" . Ta mở mắt ra, Mạc Thanh Cốc quay đầu mỉm cười nhìn ta . Trên đống lửa có một cái giá gỗ, dùng để nướng con thỏ, ta dùng sức hít hà, trong không khí tràn đầy mùi thịt thỏ. Dương Tiểu Yến nhìn ta một cái đầy khinh thường, sau đó nhìn về phía Mạc Thanh cốc đang nướng con thỏ, câu được câu mất hỏi chuyện
Ta trong đầu linh quang chợt lóe, vội tìm kiếm trong chiếc túi bên người. Có thể là động tác của ta quấy nhiễu đến bọn họ, Mạc Thanh Cốc không hiểu hỏi, "Tiểu Cửu, ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Tìm được rồi! Ta hưng phấn mà đem một cái lọ được buột cận thân giơ lên . Mạc Thanh Cốc cười tiếp nhận cái lọ ta đưa đến, mở nắp ra, hít hà, "Là bột hạt tiểu" , lại mở tiếp một hủ khác ra, "Hương thật thơm , đây là cái gì?"
"Là Hồi Hương phấn" ta đáp.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đem bột của hai hủ rắc đều lên con thỏ đang nướng, nhất thời hương thơm tỏa ra bốn phía. Làm cho Dương Tiêu Yến đang bày ra bản mặt lạnh ở một bên cũng phải nuốt nước miếng.
Mạc Thanh Cốc xé một cái chân thỏ cho Dương Tiểu Yến, "Dương cô nương" dương Tiểu Yến rất vui vẻ tiếp nhận. Hắn lại xé một cái mặt khác cho ta, ta rất không khách khí, há mồm liền cắn. Đã sớm đói bụng đến kêu rột rột, tục ngữ nói, ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.
"Ăn chậm một chút, đừng nuốt vội." Ta Mạc liếc mắt trừng Thanh Cốc một cái, ngươi nghĩ rằng talà đứa nhỏ ba tuổi sao ăn một chút đồ mà bị mất nghẹn?
Bửa cơm qua đi nhưng mùi vị vẫn còn thoang thoảng
Trải qua một buổi tối Dương Tiểu Yến vẫn đối xử với ta sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tò mò không chịu được hỏi ta “ Lâm cô nương những thứ dược liêu kia là gì vậy?”
Hừ, muốn cầu người khác mà còn bày ra bộ mặt như vậy. Ta liền quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy. Dương Tiểu Yến khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc đỏ một trận trắng, làm cho ta dị thường phấn khích.
Mạc Thanh Cốc thấy thế, giật nhẹ ống tay áo của ta, ý bảo ta đừng làm khó dễ Dương Tiểu Yến. Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người, lấy ra hai hủ nhỏ, ném qua. Dương Tiểu Yến tiếp nhận, xoay người đưa cho một vị tỳ nữ, hướng Mạc Thanh Cốc vừa chắp tay, "Đa tạ Mạc thất hiệp."
*******************
Ánh nắng của ngày hè đang chói chang đột nhiên xoay chuyển, mây đen che phủ ,một trân mưa thật đột ngột rơi xuống.
Làm cho chúng ta đi trên đương trở tay không kịp, chờ chúng ta tìm được một gian miếu đổ nát thì đã bị xối ướt sửng thật giống như con chuột lột a. Mạc Thanh Cốc đưa tay đặt ở trên vai ta, một cỗ sóng nhiệt, quần áo của ta rất nhanh, bị hơ cho khô . Ta nhìn về phía Dương tiểu Yến quần áo cũng đã khô còn đang bốc hơi nóng.
"Thanh cốc, ngươi mau đem quần áo hơ cho khô, đừng để bị lạnh." Dương Tiểu Yến gặp Mạc Thanh Cốc vẫn một thân ẩm ướt, cả kinh nói.
Thanh cốc? Ta mẫn cảm chú ý tới cách xưng hô bất thường này.
Mạc Thanh Cốc tựa hồ không có cảm thấy gì, hắn không sao cả cười cười, "Đừng lo, thân thể của ta rất cường tráng." Mới vận nội công, cầm quần áo hơ cho khô.
Mưa, vẫn rơi tí tách không có dấu hiện dừng lại
"A!" Đột nhiên truyền đến dương Tiểu Yến thét lên một tiếng kinh hãi. Mạc Thanh Cốc vội chạy qua, Dương Tiểu Yến ôm lấy cánh tay Mạc Thanh Cốc kêu to, miệng kêu to, "có chuột, có chuột kìa.” Mạc Thanh Cốc đầu tiên là cứng đờ, lông mày hơi nhíuđem Dương Tiểu Yến đẩy ra. Sau khi nghe được Dương Tiểu yến quát to, ngược lại mới cười nói, "Nguyên lai ngươi sợ chuột a?"
Dương Tiểu Yến đập Mạc Thanh Cốc một quyền, "Ngươi còn cười" . Hiển thị rõ nữ nhi kiều thái.
Mạc Thanh Cốc không biết là không thấy được, vẫn còn quá trì độn, hắn buông Dương Tiểu Yến ra, cười ha ha, "Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất , ha ha. . . . . ." Dương Tiểu Yến nhìn về phía ta liếc một cái, không để lại dấu vết tựa đầu dán trên cánh tay Mạc Thanh Cốc, "Ngươi lại khi dễ ta."
Mạc Thanh Cốc đưa tay lùi về, tươi cười không có bất kỳ biến hóa nào, "ta có cái gì mà khi dể ngươi, ta vẫn còn nhớ ân tình khi trước ngươi cứu mạng ta. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Tiểu Yến bẻ gãy, "Ta đã nói với ngươi rồi mà" . Dương Tiểu Yến biểu tình thực kiên định, như là hạ cái gì lớn quyết tâm. Mạc Thanh Cốc có chút mạc danh kỳ diệu, mắt không tự chủ nhìn về phía ta.
"Yên tâm, hai tỳ nữ của ta sẽ bảo hộ nàng." Dương Tiểu Yến chỉ tay về hai tỳ nữ nói.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, hai người thả người nhảy vào màn mưa.
Mưa, vẫn rơi, mặc dù không như lúc trước cuồn cuộn. Bọn họ đứng cách miếu một khoảng cách không xa, trong màn mưa có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của họ, Mạc Thanh Cốc còn thường thường hướng ánh mắt nhìn về phía ta. Ta đương nhiên biết Dương Tiểu Yến muốn nói gì, ta nghĩ nàng sở dĩ lựa chọn ở trong mưa, là không muốn Mạc Thanh Cốc nhìn thấy nàng khóc đi.
Qua một lúc lâu, bọn họ rốt cục nói xong rồi. Mạc Thanh Cốc là tiến vào, hắn mặt lạnh băng, lông mi hơi nhíu,nhưng khi nhìn về phía ta thì ánh mắt vẫn lộ vẻ tươi cười. Hắn cầm quần áo hơ cho khô sau, ngồi ở trước mặt của ta, không nói một lời. Ta không yên bất an, không biết hắn có động tâm rồi hay không, hoặc là. . . . . . Ta thử giật nhẹ tay áo của hắn, hắn ngẩng đầu, nở nụ cười, nắm tay của ta, lo lắng nói, "Ngươi phải phải bảo vệ chính mình biết không?" Tâm mạnh nhảy dựng, hắn lời này là có ý gì? Hắn phải rời khỏi ta sao? Hắn thích Dương Tiểu yến sao? Ta thử hỏi, "Ngươi, muốn rời đi sao. Vừa mới nói ra ta cảm thấy thanh âm có chút rung rẫy
Mạc Thanh Cốc sờ sờ đầu ta, đem ta ôm ở trong ngực, "Nha đầu ngốc, ta làm sao có thể rời khỏi ngươi, ta chỉ là sợ chính mình bảo hộ không được ngươi." Trong giọng nói của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, lo lắng.
Lúc Dương Tiểu Yến tiến vào, đầy người ướt sũng , nàng liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh băng làm ta muốn rung lên. Có hận, có oán, còn có sát khí. Nàng không có đem quần áo hơ cho khô, làm hai tỳ nữ của nàng thực lo lắng, lại không người dám mở miệng. Mạc Thanh Cốc thở dài, đi tới, chuẩn bị giúp Dương Tiểu Yến hông khô quần áo, lại bị Dương Tiểu Yến ôm lấy."Ngươi cũng biết mấy năm nay, ta vẫn chờ ngươi, nhớ ngươi." Mạc Thanh Cốc không có lại đem nàng đẩy ra, có chút bất đắc dĩ than nhẹ, "Ngươi đây cũng là tội gì, ta. . . . . ."
"Đừng cự tuyệt ta, ta chỉ muốn ngươi ôm ta một cái, liền buông." Dương Tiểu Yến vẻ mặt đáng thương nói , nếu ta là nam nhân, ta nghĩ ta cũng sẽ không đành lòng. Nàng nằm ở trên vai Mạc Thanh Cốc , nghiền ngẫm đối với ta cười, tựa hồ muốn nói,muốn theo ta tranh à? Ngươi còn non lắm .
"Nếu không như vậy đi, ta phái vài cái tỳ nữ hộ tống Lâm cô nương, Mạc thất hiệp, chúng ta đuổi theo trước đi?" Dương Tiểu Yến đưa ra lời đề nghị.
Mạc Thanh Cốc đem ta buông xuông, nãy giờ hắn vẫn luôn dũng khinh không mang ta chạy. Lắc đầu, chỉ chỉ phía trước, "Nơi đó có một trấn nhỏ, chúng ta trước đi mua vài con ngựa, như vậy sẽ không bị trì hoãn nửa."
Dương Tiểu Yến bực bội liếc ta một cái, ngược lại đối Mạc Thanh Cốc cười nói, "Liền theo lời Mạc thất hiệp vậy."
Mua vài con ngựa, bổ sung chút lương khô, chúng ta vội vả lên đường. Ta không biết cưỡi ngựa, Mạc Thanh Cốc chỉ còn cách mang theo ta, cùng ta cưỡi một con ngựa, Dương Tiểu Yến thấy thế lạnh lùng nhìn ta, giơ roi quất ngựa , chạy thẳng lên phía trước.
Đây là lần đầu tiên, ta cảm giác được mình là một trói buộc. Dọc theo đường đi, ta không nói một lời, đối mặt ánh mắt lo lắng của Mạc Thanh Cốc, ta cũng chỉ cười lắc đầu. Ta không muốn nói chuyện, không muốn nói . Ban đầu Dương Tiểu Yến còn phóng tới vài ánh mắt sắt như dao nhìn ta, sau vài lần liền coi như ta hoàn toàn trong suốt.
Lại qua một đêm chúng ta theo lệ của ngu ở trong núi dọc đường đi.
Mạc Thanh Cốc đi làm đồ ăn đi, ta ngồi ở bên cạnh đống lửa, lặng lặng nhìn ngọn lửa màu cam mag ngẩn người.
"Ngươi vì sao phải quấn quít lấy hắn" một câu hỏi đường đột vang lên, ta lập tức không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn nàng, "A?"
Dương Tiểu Yến vẻ mặt không hề che dấu chút nào vẻ khinh miệt, "Ngươi căn bản là không xứng với hắn." Thanh âm tăng thêm vài phần.
Ta ngây ngô , hỏi lại, "Người cho là ai xứng đôi hắn, ngươi sao?" Dương Tiểu Yến bị bất ngờ không cho rằng ta lại phản kích, ngây ra một lúc, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút hàn quang, "Ngươi là muốn đối nghich với ta phải không?”
"Ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghic như thế đó đi" ta lười nói chuyện với nàng, nữ nhân có phải hay không vĩnh viễn đối đầu với nữ nhân?
"Ngươi!" Ta nghĩ nếu có thể, nàng khẳng định đã sớm một kiếm đâm tới . Nhưng ta biết nàng sẽ không giết ta, có thể bởi vì bộ dạng này của ta , cũng có thể bởi vì hắn ở đây ai ~.
"Hừ, ta khuyên ngươi vẫn là nên chết tâm đi, hắn sẽ không thích ngươi đâu." Dương Tiểu Yến ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.
"Cám ơn nhắc nhở của ngươi." Ta đi đến một gốc cây ngồi xuống nhắm mắt.
Mạc Thanh Cốc vẫn chưa về, Dương Tiểu Yến cũng không có dây dưa nữa, nàng ngồi ở trên mặt thảm do tỳ nử chuẩn bị , nhắm mắt. còn hai tỳ nữ bước ra ngoài canh gác hướng lưng về phía ta
Đống củi bị lửa thiêu vang lên những âm thanh tía tách, qua một đoạn thời gian rất dài, Mạc Thanh Cốc mới trở về, hắn mang về một con thỏ, một ít quả dại.
"Dương cô nương, ăn một chút gì đi" Mạc Thanh Cốc đem mấy quả dại đưa đến trước mặt Dương Tiểu Yến.
Dương Tiểu Yến vui vẻ tươi cười, đắc ý liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp nhận trái cây, liền ăn. Xem nàng vừa đem trái cây tới miệng cắn, mặt liền khổ giống như ăn phải mướp đắng, nhìn thấy Mạc Thanh Cốc còn ở bên cạnh, vội nuốt xuống, như thế nào ta không hiểu nàng vẫn còn ăn tiếp quả thứ hai.
Mạc Thanh Cốc lại đưa cho ta mấy quả, khi ta định đưa tay ra nhận thì hắn rụt tay lại, "quả này có chút chua, không tốt hay là đợi một tý ăn thịt thỏ đi”Ta gật gật đầu. Thấy hắn đứng dậy chuẩn bị đem con thỏ đi nướng. Dương Tiểu Yến liền đi tới vội nói, "Để ta giúp ngươi". Hai thị nữ kia cũng không hề động đây, coi như làm hết phận sự đứng ở khoảng cách xa coi như canh gác. Có lẽ không có dã thú nào dám tấn công , nên ta cũng an tâm ngủ môt giấc.
Tỉnh lại, một cổ mùi thơm sông vào mũi ta, ta theo bản năng ta chép miệng vài cái. Nghe được một đạo thanh âm trầm ấm vang lên, "Đói bụng không?" . Ta mở mắt ra, Mạc Thanh Cốc quay đầu mỉm cười nhìn ta . Trên đống lửa có một cái giá gỗ, dùng để nướng con thỏ, ta dùng sức hít hà, trong không khí tràn đầy mùi thịt thỏ. Dương Tiểu Yến nhìn ta một cái đầy khinh thường, sau đó nhìn về phía Mạc Thanh cốc đang nướng con thỏ, câu được câu mất hỏi chuyện
Ta trong đầu linh quang chợt lóe, vội tìm kiếm trong chiếc túi bên người. Có thể là động tác của ta quấy nhiễu đến bọn họ, Mạc Thanh Cốc không hiểu hỏi, "Tiểu Cửu, ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Tìm được rồi! Ta hưng phấn mà đem một cái lọ được buột cận thân giơ lên . Mạc Thanh Cốc cười tiếp nhận cái lọ ta đưa đến, mở nắp ra, hít hà, "Là bột hạt tiểu" , lại mở tiếp một hủ khác ra, "Hương thật thơm , đây là cái gì?"
"Là Hồi Hương phấn" ta đáp.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đem bột của hai hủ rắc đều lên con thỏ đang nướng, nhất thời hương thơm tỏa ra bốn phía. Làm cho Dương Tiêu Yến đang bày ra bản mặt lạnh ở một bên cũng phải nuốt nước miếng.
Mạc Thanh Cốc xé một cái chân thỏ cho Dương Tiểu Yến, "Dương cô nương" dương Tiểu Yến rất vui vẻ tiếp nhận. Hắn lại xé một cái mặt khác cho ta, ta rất không khách khí, há mồm liền cắn. Đã sớm đói bụng đến kêu rột rột, tục ngữ nói, ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.
"Ăn chậm một chút, đừng nuốt vội." Ta Mạc liếc mắt trừng Thanh Cốc một cái, ngươi nghĩ rằng talà đứa nhỏ ba tuổi sao ăn một chút đồ mà bị mất nghẹn?
Bửa cơm qua đi nhưng mùi vị vẫn còn thoang thoảng
Trải qua một buổi tối Dương Tiểu Yến vẫn đối xử với ta sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng vẫn tò mò không chịu được hỏi ta “ Lâm cô nương những thứ dược liêu kia là gì vậy?”
Hừ, muốn cầu người khác mà còn bày ra bộ mặt như vậy. Ta liền quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy. Dương Tiểu Yến khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc đỏ một trận trắng, làm cho ta dị thường phấn khích.
Mạc Thanh Cốc thấy thế, giật nhẹ ống tay áo của ta, ý bảo ta đừng làm khó dễ Dương Tiểu Yến. Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người, lấy ra hai hủ nhỏ, ném qua. Dương Tiểu Yến tiếp nhận, xoay người đưa cho một vị tỳ nữ, hướng Mạc Thanh Cốc vừa chắp tay, "Đa tạ Mạc thất hiệp."
*******************
Ánh nắng của ngày hè đang chói chang đột nhiên xoay chuyển, mây đen che phủ ,một trân mưa thật đột ngột rơi xuống.
Làm cho chúng ta đi trên đương trở tay không kịp, chờ chúng ta tìm được một gian miếu đổ nát thì đã bị xối ướt sửng thật giống như con chuột lột a. Mạc Thanh Cốc đưa tay đặt ở trên vai ta, một cỗ sóng nhiệt, quần áo của ta rất nhanh, bị hơ cho khô . Ta nhìn về phía Dương tiểu Yến quần áo cũng đã khô còn đang bốc hơi nóng.
"Thanh cốc, ngươi mau đem quần áo hơ cho khô, đừng để bị lạnh." Dương Tiểu Yến gặp Mạc Thanh Cốc vẫn một thân ẩm ướt, cả kinh nói.
Thanh cốc? Ta mẫn cảm chú ý tới cách xưng hô bất thường này.
Mạc Thanh Cốc tựa hồ không có cảm thấy gì, hắn không sao cả cười cười, "Đừng lo, thân thể của ta rất cường tráng." Mới vận nội công, cầm quần áo hơ cho khô.
Mưa, vẫn rơi tí tách không có dấu hiện dừng lại
"A!" Đột nhiên truyền đến dương Tiểu Yến thét lên một tiếng kinh hãi. Mạc Thanh Cốc vội chạy qua, Dương Tiểu Yến ôm lấy cánh tay Mạc Thanh Cốc kêu to, miệng kêu to, "có chuột, có chuột kìa.” Mạc Thanh Cốc đầu tiên là cứng đờ, lông mày hơi nhíuđem Dương Tiểu Yến đẩy ra. Sau khi nghe được Dương Tiểu yến quát to, ngược lại mới cười nói, "Nguyên lai ngươi sợ chuột a?"
Dương Tiểu Yến đập Mạc Thanh Cốc một quyền, "Ngươi còn cười" . Hiển thị rõ nữ nhi kiều thái.
Mạc Thanh Cốc không biết là không thấy được, vẫn còn quá trì độn, hắn buông Dương Tiểu Yến ra, cười ha ha, "Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất , ha ha. . . . . ." Dương Tiểu Yến nhìn về phía ta liếc một cái, không để lại dấu vết tựa đầu dán trên cánh tay Mạc Thanh Cốc, "Ngươi lại khi dễ ta."
Mạc Thanh Cốc đưa tay lùi về, tươi cười không có bất kỳ biến hóa nào, "ta có cái gì mà khi dể ngươi, ta vẫn còn nhớ ân tình khi trước ngươi cứu mạng ta. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Tiểu Yến bẻ gãy, "Ta đã nói với ngươi rồi mà" . Dương Tiểu Yến biểu tình thực kiên định, như là hạ cái gì lớn quyết tâm. Mạc Thanh Cốc có chút mạc danh kỳ diệu, mắt không tự chủ nhìn về phía ta.
"Yên tâm, hai tỳ nữ của ta sẽ bảo hộ nàng." Dương Tiểu Yến chỉ tay về hai tỳ nữ nói.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, hai người thả người nhảy vào màn mưa.
Mưa, vẫn rơi, mặc dù không như lúc trước cuồn cuộn. Bọn họ đứng cách miếu một khoảng cách không xa, trong màn mưa có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của họ, Mạc Thanh Cốc còn thường thường hướng ánh mắt nhìn về phía ta. Ta đương nhiên biết Dương Tiểu Yến muốn nói gì, ta nghĩ nàng sở dĩ lựa chọn ở trong mưa, là không muốn Mạc Thanh Cốc nhìn thấy nàng khóc đi.
Qua một lúc lâu, bọn họ rốt cục nói xong rồi. Mạc Thanh Cốc là tiến vào, hắn mặt lạnh băng, lông mi hơi nhíu,nhưng khi nhìn về phía ta thì ánh mắt vẫn lộ vẻ tươi cười. Hắn cầm quần áo hơ cho khô sau, ngồi ở trước mặt của ta, không nói một lời. Ta không yên bất an, không biết hắn có động tâm rồi hay không, hoặc là. . . . . . Ta thử giật nhẹ tay áo của hắn, hắn ngẩng đầu, nở nụ cười, nắm tay của ta, lo lắng nói, "Ngươi phải phải bảo vệ chính mình biết không?" Tâm mạnh nhảy dựng, hắn lời này là có ý gì? Hắn phải rời khỏi ta sao? Hắn thích Dương Tiểu yến sao? Ta thử hỏi, "Ngươi, muốn rời đi sao. Vừa mới nói ra ta cảm thấy thanh âm có chút rung rẫy
Mạc Thanh Cốc sờ sờ đầu ta, đem ta ôm ở trong ngực, "Nha đầu ngốc, ta làm sao có thể rời khỏi ngươi, ta chỉ là sợ chính mình bảo hộ không được ngươi." Trong giọng nói của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, lo lắng.
Lúc Dương Tiểu Yến tiến vào, đầy người ướt sũng , nàng liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh băng làm ta muốn rung lên. Có hận, có oán, còn có sát khí. Nàng không có đem quần áo hơ cho khô, làm hai tỳ nữ của nàng thực lo lắng, lại không người dám mở miệng. Mạc Thanh Cốc thở dài, đi tới, chuẩn bị giúp Dương Tiểu Yến hông khô quần áo, lại bị Dương Tiểu Yến ôm lấy."Ngươi cũng biết mấy năm nay, ta vẫn chờ ngươi, nhớ ngươi." Mạc Thanh Cốc không có lại đem nàng đẩy ra, có chút bất đắc dĩ than nhẹ, "Ngươi đây cũng là tội gì, ta. . . . . ."
"Đừng cự tuyệt ta, ta chỉ muốn ngươi ôm ta một cái, liền buông." Dương Tiểu Yến vẻ mặt đáng thương nói , nếu ta là nam nhân, ta nghĩ ta cũng sẽ không đành lòng. Nàng nằm ở trên vai Mạc Thanh Cốc , nghiền ngẫm đối với ta cười, tựa hồ muốn nói,muốn theo ta tranh à? Ngươi còn non lắm .
/40
|