Y Thống Giang Sơn

Chương 17: Bút hội (trung)

/306


Lão quản gia Hồ An trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: "Nhà ngươi oan uổng cái rắm, Thiếu gia hiện tại ra khỏi phủ, nếu có gì sơ sót thì tất cả là do ngươi."

Lương Đại Tráng tức giận cãi lại: "Sao lại là ta chứ, chẳng phải là thiếu gia không cho chúng ta đi theo sao?"

Hồ An cốc đầu Lương Đại Tráng: "Ngươi có còn biết suy nghĩ không, Thiếu gia chỉ là không cho ngươi đi, cũng không cấm ngươi đi theo, bọn họ tới bút hội ở Yến Thủy Các, các ngươi lặng lẽ theo sau, nếu như có gì xảy ra còn kịp thời xử lý." Từ chuyện bắt cóc Đường Khinh Tuyền lần trước, bất luận người nào trong phủ Thượng Thư cũng phải công nhận vị Đại Thiếu Gia này trời sinh giỏi nhất là gây họa.

Xe ngựa của Từ Chính Anh đã chờ sẵn bên ngoài, hắn ra tay hào phóng, vừa gặp mặt đã tặng Hồ Tiểu Thiên một gốc nhân sâm nghìn năm giá trị vô cùng xa xỉ, có thể thấy là tài sản cá nhân hẳn là phong phú. Xa kiệu của hắn cũng có chút xa hoa, thùng xe thoạt như một hình hộp thật lớn, đường viền xung quanh có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, ngoài ra còn có mái hiên cùng cửa sổ được thiết kế vô cùng tao nhã, giúp người ngồi bên trong có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đỉnh xe có hình lục giác, nóc xe rất lớn, bốn phía đều có mái che, như vậy có thể che gió tránh mưa rất là hiệu quả. Mái che phía trước thoai thoải về trước nhằm đảm bảo sự riêng tư cho người ngồi trong xe, đồng thời còn có tác dụng che chắn cho người đánh xe. Bốn phía thùng xe đều có màn che, chính diện là một mảnh vài mềm phủ xuống từ trên nóc, bên trên màn che còn dùng chuông đồng và tơ lụa Lưu Tô để trang trí. Đầu xe lại được trang trí bởi hình thú vô cùng uy nghiêm, ngoài ra còn thể hiện được thân phận tôn quý của chủ nhân.

Hồ Tiểu Thiên rất ít đi xe ngựa, xe ngựa trong phủ tuy rằng không ít nhưng xa hoa như thế này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Theo bước Từ Chính Anh ngồi vào trong xe, hắn cảm thấy ghế ngồi tạo cảm giác rất thoải mái, đệm ngồi êm êm co dãn vừa phải, giống như ngồi ghế sô pha vậy. Nhưng ngạc nhiên nhất là chiếc xe này tuy vô cùng đẹp đẽ xa hoa nhưng chỉ dùng hai thớt ngựa kéo xe. Hồ Tiểu Thiên không khỏi thắc mắc: "Từ thúc thúc, vì sao chỉ dùng hai thớt ngựa, nếu làm một dàn ngựa tám con kéo xe, hẳn là uy phong hơn nhiều!"

Từ Chính Anh nghe hắn nói như vậy sắc mặt không khỏi biến đổi, hắn hớt hải nhìn xung quanh, giọng nói có chút khẩn trương: "Hiền chất, những lời như vậy không thể nói lung tung, xe tám ngựa kéo chỉ có Hoàng Thượng mới có tư cách sử dụng, dựa theo quy củ của Đại Khang, số ngựa kéo xe của ta không thể vượt quá ba thớt."

Hồ Tiểu Thiên âm thầm cười trộm, thật ra hắn trong thời gian này cũng đã tìm hiểu một ít văn hóa Đại Khang, đương nhiên dùng tám thớt ngựa để kéo xe là đãi ngộ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể hưởng thụ, Thân Vương được dùng sáu thớt, Vương tử công chúa mới được phép dùng bốn ngựa để kéo xe, về phần đám đại thần đa số đều dao động từ hai đến ba thớt ngựa, còn lại dân chúng bình thường chỉ có thể dùng một thớt ngựa để kéo xe. Từ Chính Anh nếu có can đảm dùng tám con ngựa kéo xe rong ruổi khắp phố xá tại Kinh Thành, chỉ sợ đích đến cuối cùng đang chờ lão chính là Thiên Lao. Gia hỏa này vẫn chưa chịu ngồi yên, lại lên tiếng trêu chọc Từ Chính Anh: "Từ thúc thúc, người có thể đúc ra tiền đúng không, nếu không tại sao nhà chúng ta tuy có không ít xe ngựa nhưng lại không thể mua được một cỗ xe phong cách xa hoa như thế này."

Từ Chính Anh lại một phen giật mình, ta nói, ngươi đây là bịp ta mà! Hắn cuống quít giải thích: "Hiền chất, đúng là ta chịu trách nhiệm đúc tiền cho Đại Khang nhưng tới bây giờ luôn tuân thủ công tư rõ ràng, chiếc xe ngựa này là do cha vợ ta tặng, nếu hiền chất cảm thấy vừa mắt, ta liền tặng chiếc nó cho ngươi là được."

Câu tiếp theo mà Hồ Tiểu Thiên bắn ra thiếu chút nữa làm Từ Chính Anh tức đến muốn lăn xuống xe mà chết: "Xe second-hand ta không cần!"

Từ Chính Anh chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện nhưng trong lòng lại lần lượt đem mười tám đời cụ kị tổ tiên nhà Hồ Tiểu Thiên ra ân cần hỏi thăm một lượt, hắn cũng đồng thời quyết định, khi trở về phải sai người làm tìm mua một cỗ xe tương tự, hôm nay hắn coi như phải tổn thất không ít máu, chỉ trách bản thân như thế nào gặp phải tên nhãi ranh có lòng tham không đáy như vậy.

Xe ngựa đưa hai người chạy băng băng trên đường chính tại Kinh Thành, hai thớt ngựa bước chân đồng đều, tiết tấu rõ ràng, chuông đeo cổ ngựa lại phát ra tiết tấu vô cùng vui tai. Màn che màu lam cùng rèm cửa tung bay trong gió, chuông gió treo bên cửa sổ lại phát ra những âm thanh trong trẻo. Từ Chính Anh hiển nhiên là hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, tơ lụa trong xe đều dùng hương liệu hun qua, gió xuân xuyên qua rèm cửa thổi vào trong xe, cái gọi là ngựa tốt xe thơm khiến người trong xe không khỏi có cảm giác vui vẻ, thoải mái cùng tự do tự tại.

Ngồi xe ngựa dĩ nhiên không thể thoải mái như ngồi xe hơi nhưng cảm giác mới lạ vẫn có nét cuốn hút riêng so với sự ưu việt của ô tô, dù sao tại niên đại này xe ngựa xa hoa cũng là vô cùng hiếm gặp, nơi mà xe ngựa đi qua đều thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ của người đi đường. Chiếc xe ngựa này ít nhất phải tương đương với đẳng cấp của BMW 5.0, mà không đúng, chỉ có hai con ngựa kéo xe thì hẳn phải là 2.0 mới phải! Thật là chán mà, ta trước kia ngồi lên cũng phải là xe 3.0 trở lên nhưng xe dòng thứ tám chỉ có Hoàng Đế mới có thể dùng, mà những đời cao cấp phía trước cũng phải tương đương Thân Vương mới có thể mơ tới, con bà nó, đúng là có tiền cũng không được tự do tiêu xài mà. Hồ Tiểu Thiên thân thể đung đưa theo xe ngựa, trong đầu lại đang suy nghĩ lung tung.

Từ Chính Anh khó hiểu nhìn qua tiểu tử này, thiên hạ đều nói con trai Hồ Bất Vi khờ khạo suốt mười sáu năm, chỉ là nửa năm trước đột nhiên khôi phục lý trí, gia hỏa này coi như vừa thức tỉnh đã bắt đầu học chữ, cùng lắm cũng mới có nửa năm đèn sách, chỉ là hơn người mù chữ một ít, một kẻ như vậy lại muốn theo ta xem cái gì náo nhiệt? Hôm nay đến Yên Thủy Các tham gia bút hội đều là tầng lớp trí thức của Đại Khang, tiểu tử ngươi nếu tới đó nói hươu nói vượn, chẳng những chính ngươi mất mặt, ngay cả thể diện của ta cũng bị ngươi làm liên lụy. Từ Chính Anh lại nghĩ tới, tiểu tử này là con trai Hồ Bất Vi, nếu để người khác nhận ra thân phận của hắn, nhất định sẽ chê cười lão Hồ kia không biết dạy con. Nghĩ tới đây hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chính mình hôm nay mặt dày tới nhà tặng tên nhóc này một gốc nhân sâm, mục đích thực sự là muốn dùng hành động để gián tiếp ôm đùi Hồ Bất Vi. Nếu tại bút hội chẳng may làm mất thể diện của Hồ Bất Vi, chẳng phải vuốt không trúng mông ngựa lại sờ nhầm lên trên, Hồ Bất Vi tám chín phần mười sẽ cho là mình thừa dịp hắn không có nhà, cố ý dẫn con trai hắn ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.

Từ Chính Anh lúc này quả thật là muốn tự vả miệng mình vài cái, ai bảo mình ngày thường ti tiện, hôm nay lại rãnh hơi nảy ra chủ ý tham gia bút hội làm gì?

Hồ Tiểu Thiên không để ý một hồi phong ba trong lòng lão Từ, vẫn gác đầu bên cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, bộ dáng như chim sổ lồng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Từ Chính Anh ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Hiền chất, ta nghĩ khi đến đó ngươi không nên để lộ thân phận của mình thì tốt hơn."

Hồ Tiểu Thiên vờ thắc mắc: "Vì sao chứ?"

Từ Chính Anh muốn xin gia hỏa kia ngàn vạn lần đừng nói nhiều, không nói gì vẫn là tốt nhất, nhưng lại sợ mách lòng Hồ Tiểu Thiên cho nên vẫn uyển chuyển giải thích. Hắn vẻ mặt ôn hòa nói: "Hôm nay có không ít đại thần trong triều tham gia bút hội, nếu như bọn hắn biết được ngươi là con trai Hồ đại nhân, nhất định sẽ tranh nhau chèo kéo, chẳng những gây cho người rất nhiều phiền toái mà tin đồn lọt ra chỉ sợ không tốt, Hồ đại nhân nếu biết chuyện khẳng định sẽ trách ta nhiều chuyện."

Hồ Tiểu Thiên trong lòng cười trộm, lão già ngươi chẳng qua là sợ ta bất học vô thuật, làm mất đi thể diện của ngươi, cho nên mới không muốn cho ta nhiều chuyện, ta nếu gây ra chuyện gì không hay, người khác chẳng những chê cười ta, chỉ sợ mặt mũi lão già nhà ta cũng chịu ảnh hưởng không ít, đến lúc đó lão ấy nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, nhìn vẻ mặt cười mà như mếu, cau có khổ sở của Từ Chính Anh, Hồ Tiểu Thiên thiếu chút đã không nhịn được mà cười to thành tiếng. Cuối cùng hắn vẫn chọn vờ vĩn lên tiếng trấn an: "Từ thúc thúc yên tâm, ta chỉ muốn mở rộng tầm mắt, thêm chút kiến thức, đợi khi tới đó, ta nhất định im lặng, không hé ra một câu."

Từ Chính Anh nghe hắp đáp ứng sảng khoái như vậy mới thấy yên lòng một chút.

Yên Thủy Các nằm bên bờ sông Thương Thủy tại Đông Nam Kinh Thành, dòng sông này quanh co khúc khuỷu trải dài từ Nam tới Bắc Kinh Thành, lại thông với Thiên Thủy Loan ở Đông Nam Kinh Thành, đây là vùng nước rộng rãi nhất, đừng trên Yên Thủy Các vừa vặn có thể nhìn thấy nơi giao nhau giữa hai dòng nước, cảnh sắc vô cùng tráng lệ, hùng vĩ. Yên Thủy Các này là một lầu nhỏ bằng gỗ có năm tầng với hơn ba trăm năm lịch sử. Lầu này trước giờ đã trải qua ba trận hỏa hoạn cùng nhiều phen sửa chữa. Lần tu bổ gần nhất là vào ba năm trước đây, đã đem gạch nói trên mái hiên toàn bộ đổi thành màu đỏ Lưu Ly, khi mặt trời chiếu xuống, lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, rất là bắt mắt.

Nhờ vào cảnh sắc như thế nên Yên Thủy Các trở thành nơi nhiều thi nhân mặc khách tìm đến để du ngoạn sơn thủy, quan sát cảnh vật tại Kinh thành, cũng đã lưu lại rất nhiều tuyệt tát vang danh. Ngoài bãi đất trông trước cửa Yên Thủy Các đã có hơn mười cỗ xe ngựa, từ cách trang trí có thể nhìn ra thân phận của chủ xe đều không phải tầm thường.

Khi xe ngựa dừng hẳn, Hồ Tiểu Thiên trước tiên từ trên xe nhảy xuống, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu quan sát một căn gác nhỏ. Ở thời đại này, rất ít công trình kiến trúc cao quá ba tầng lầu. Số tầng lầu của Yên Thủy Các đạt đến con số năm đã được xem như hạc giữa bầy gà tại Kinh Thành, phía trên cửa lớn còn có hoành phi chữ thếp vàng, bên trên đề ba chữ "Yên Thủy Các" thật to, chiếu sáng rạng rỡ, rồng bay phượng múa, đại khí bàng bạc, Hồ Tiểu Thiên dùng bút đầu cứng viết chữ cũng không xấu, nhưng khả năng dùng bút lông cũng chỉ đạt mức chấp nhận được, tuy rằng như thế, hắn cũng có thể nhìn ra ba chữ kia tuyệt đối là bút tích của bậc đại hành gia. Nhìn qua phần tên người gửi, chỉ thấy ba chữ Long Dận Không, người này hắn đương nhiên biết tới, chính là kẻ được xưng là thiên cổ nhất đế của Đại Khang, tài cao chí lớn, đánh Đông dẹp Bắc, thu người Hồ làm nô lệ, nhất thống thiên hạ, công lao to lớn vẫn được truyền tụng đến nay.

Chỉ tiếc thiên hạ này không thể nào tránh được đạo lí có hợp tất có tan, Đại Khang sau khi được Long Dận Không thống nhất đã trải qua hơn trăm năm thịnh thế, đến nay dần đần đi về hướng suy sụp, về sau sủng thần lộng quyền, gian nịnh hoành hành, truyền đến tay Minh tông Long Uyên, đất nước phải đương đầu với thù trong giặc ngoài, gần như sụp đổ, nhờ vào Long Uyên chăm lo việc nước, chỉnh đốn kỷ cương, lại khiến cho xã tắc lần nửa hồi phục sức sống, lại trải qua hơn một trăm năm phát triển nữa, vương triều Đại Khang lần nữa từ từ suy vi, thiên hạ lại rơi vào tình trạng hỗn loạn. Đại Ung ở phía Nam đã từ từ lớn mạnh, đóng quân ở Giang Nam, chăm lo việc nước, dần dần xơi tái phía nam bản đồ của Đại Khang. Xích Hồ tại phương Bắc cũng thỉnh thoảng xuôi quân quấy rối lãnh thổ Đại Khang khiến cho Hoàng Đế trong khoảng thời gian này cũng không được yên ổn.

Hồ Tiểu Thiên ngẩn người nhìn qua ba chữ Yên Thủy Các, sau đó cất tiếng ngợi khen: "Chữ tốt!"

Từ Chính Anh trong lòng tự nhủ ngươi thì biết được cái gì, tám phần là giả vờ giả vịt, ngoài miệng lại lên tiếng lấy lòng: "Hiền chất quả có con mắt tinh tường, ba chữ kia chính là thiên cổ nhất đế của Đại Khang Thái tông Hoàng Đế tự tay chấp bút."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đợi có thời gian ta cũng ghi mấy chữ treo lên."

Từ Chính Anh cười thầm tiểu tử này không biết trời cao đất dày, lại muốn so sánh với Thái tông Hoàng đế.

/306

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status