Y Thủ Che Thiên

Chương 100: Vô cùng căng thẳng

/655


Mộ Chỉ Ly nhìn áo bàomàu tím của Mị Cơ dần dần bị nhuộm thành màu đỏ, đỏ tiên diễm, đỏ mỹ lệ, mộtloại mỹ cảm thê lương từ trên người nàng truyền ra, cũng là loại mị lực khó gặp,giống như tất cả những gì từ nàng hiện ra đều mỹ lệ.

Ngay cả Mộ Chỉ Lycùng là nữ tử mà còn nhìn đến ngốc nghếch, nàng rung động trước thực lực của MịCơ, thán phục mị lực của Mị Cơ, thương tiếc chuyện xưa của Mi Cơ, thêm nữa cànghâm mộ tình cảm giữa Mị Cơ và Vị Ương kiếm.

Mộ Chỉ Ly quên đi bảnthân, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của Mị Cơ, cảm nhận thương tâm của nàng,chấp niệm của nàng cùng không cam lòng của nàng, tất cả đều không phải hư ảo, mànàng thật sự nhìn thấy rõ ràng, như nó chính là thực vậy.

Nàng cũng biết Mị Cơchính là chủ nhân lúc trước của Vị Ương kiếm, tất cả những gì mình chứng kiếnđều do Vị Ương kiếm nhớ lại, nó không quên chủ nhân lúc trước, cho dù trăm ngànnăm trôi qua, nó vẫn không hề quên.

Nàng nhìn thấy Mị Cơgiết người mình yêu mến rồi đem Vị Ương kiếm để lại trên đỉnh núi, còn bản thânlại lựa chọn nhảy xuống vực.

Một khắc kia, trờichiều đẹp như thế.

Vị Ương kiếm giốngnhư bàn thạch đứng vững vàng ở đó không nhúc nhích, tựa như ngắm nhìn chủ nhân ởphía dưới.

Rất nhiều năm sau, VịƯơng kiếm bị một người đem đi đặt ở đây, bởi vậy mới có một màn lúc này, mặc dùtất cả những thứ đó đều không phải của mình, nhưng Mộ Chỉ Ly lại vô cùng cảmđộng.

Nàng cảm nhận được tình cảm của Vị Ương kiếm đối với Mị Cơ, tình cảmmãnh liệt như vậy làm cho nàng xúc động, dĩ nhiên, trong phần tình cảm này cũngbao hàm một tia không cam lòng, giống như không rõ vì sao Mị Cơ không mang theonó cùng rơi xuống, mà lại đem nó để trên đỉnh núi.

Mộ Chỉ Ly cũng hiểu,Mị Cơ làm như vậy bởi vì nàng yêu Vị Ương kiếm. Nàng hy vọng Vị Ương kiếm có thểmột lần nữa tìm thấy chủ nhân tốt.

Trong nháy mắt, mườingày đã trôi qua, Thiên Nhi lại ngẩng đầu lên nhìn Mộ Chỉ Ly, chỉ thấy nàng vẫnduy trì như trước, không chút thay đổi nào, xem ra vẫn còn đang thu phụcđây.

Có điều trong đáy mắtThiên Nhi lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt, xem ra Vị Ương kiếm này có khả năng sẽbị Chỉ Li thu phục, dù sao cho đến bây giờ nó cũng chưa có dấu hiệu muốn tự hủy,nếu trong thời gian mười ngày mà vẫn không thành công thì đã nên sớm bỏ qua,song Mộ Chỉ Ly bây giờ lại không như vậy.

Điều đó chứng tỏ, MộChỉ Ly đang trong quá trình thu phục, cho nên kế tiếp cũng chỉ là vấn đề thờigian, nó làm sao có thể không vui được?

Yêu linh trong bụngđã hấp thu non nửa, có điều vẫn dư lại hơn nửa, nó cũng không gấp, Chỉ Li chậmmột chút cũng không sao, dù sao nó còn phải hấp thu những yêu linh này, khôngphải chiến đấu gì, nhưng mỗi thời khắc nó đều phải chống lại những thứ oán khícủa yêu linh, dù sao oán khí cũng không thể khinh thường, nó phải cẩn thận đốiphó.

Mà trong di tích viễncổ này nguy hiểm trập trùng, bất kể là nguy hiểm của chính di tích hay nguy hiểmdo con người, đều rất khó đối phó, hiện tại chỗ này không ai tìm được nên có thểan tâm, song sau khi rời khỏi đây nếu không thể giúp Mộ Chỉ Ly thì nó thật sựkhông an tâm chút nào.

Một thángsau.

Trong quá trình MộChỉ Ly chìm đắm vào nhận thức tình cảm của Vị Ương kiếm, nàng một chút cũngkhông cảm nhận được thời gian trôi qua, nàng chỉ cảm thấy câu thông giữa mình vàVị Ương kiếm càng ngày càng tốt, bài xích của Vị Ương kiếm đối với nàng đã dầndần tiêu trừ, nhất là khi Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Mị Cơ rơi xuống vách núi, nhìn VịƯơng kiếm đứng trên đỉnh núi, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảyxuống.

Có lẽ chính nàng cũngkhông biết, nhưng đây là giọt nước mắt tràn đầy tình cảm, thời điểm Mộ Chỉ Lyrơi giọt nước mắt này, Vị Ương kiếm đột nhiên lóe sáng, một cột ánh sáng màu lamvây quanh Mộ Chỉ Ly, ánh sáng màu lam này rất nhanh liền biến thành một điểmsáng, dung hợp vào thân thể nàng.

Thiên Nhi cảm nhậnđược sự biến hóa này liền mở mắt. Cẩn thận nhìn một màn trước mặt.

Mộ Chỉ Ly vẫn nhắmchặt mắt như cũ, Vị Ương kiếm trên tay nàng từng chút từng chút tiêu tán, hóathành những điểm sáng màu lam sáp nhập vào trong cơ thể Mộ Chỉ Ly, quá trình nàyrất mỹ lệ, giống như ngàn ngàn ngôi sao trong dải ngân hà, Thiên Nhi nhìn màtrên mặt cũng lộ ra dáng vẻ say mê.

Vị Ương kiếm khôngtầm thường, phương thức nhận chủ cũng không tầm thường a! Thiên Nhi tất nhiên đãnhìn thấy Vị Ương kiếm đón nhận Mộ Chỉ Ly, mắt rồng tràn đầy ý cười, Chỉ Li bảnlãnh thật lớn, quả nhiên không hổ là chủ nhân của Thiên Sát Cổ Giới, là chiếnhữu của Thiên Nhi ta, ha ha!

Đợi đến khi điểm sángbiến mất, Mộ Chỉ Ly mở mắt, thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng làm cho nàngkhông khỏi nheo mắt lại, mà Vị Ương kiếm trong tay đã hoàn toàn biếnmất.

Nhìn thấy việc này,trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao không thấy Vị Ương kiếm?”

“Ngươi cảm nhận mộtchút xem trong cơ thể ngươi có biến hóa gì hay không?” Thiên Nhi nhắc nhở nói,linh bảo này không giống với binh khí bình thường, binh khí là vật chết, đặt đâunằm đó, nhưng linh bảo sau khi tiếp nhận chủ nhân xong, thì chính là một phầntrong thân thể chủ nhân.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Lylập tức dùng tâm cảm nhận tình huống trong cơ thể mình, lại phá hiện bên cạnhđan điền xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu lam, vỏ kiếm màu trắng, đây không phảichính là Vị Ương kiếm thu nhỏ hay sao?

“Đi ra ngoài” Mộ ChỉLy thầm nghĩ trong lòng.

Lời vừa nghĩ, Vị Ươngkiếm liền xuất hiện trong tay Mộ Chỉ Ly, tốc độ cực nhanh giống như đã biết đượctâm ý của nàng, hiện tại dáng vẻ của Vị Ương kiếm so với lúc trước còn hoa lệhơn mấy phần, quang mang trên thân kiếm sáng ngời, nếu nói lúc trước chỉ nhìnqua cũng có thể biết được kiếm này không phải vật bình thường, thì hiện tại chỉcần cảm nhận hơi thở của nó đã có thể cảm thụ được.

Mộ Chỉ Ly vuốt vuốtVị Ương kiếm, cảm thấy giống như là do chính bản thân mình tạo ra, muốn gì đượcnấy, đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có.

“Sau này, chúng tachính là bằng hữu chí thân, vĩnh viễn không rời bỏ!” Mộ Chỉ Ly nhìn Vị Ương kiếmchậm rãi nói, trong mắt nàng tràn đầy nghiêm túc, đây là lời hứa củanàng.

Vị Ương kiếm dườngnhư cũng cảm nhận được tình cảm thật lòng của Mộ Chỉ Ly, âm thanh vù vù từ mũikiếm truyền ra, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười.

Đem Vị Ương kiếm thulại xong, Mộ Chỉ Ly liền đem ánh mắt chuyển đến Thiên Nhi, khí tức trên ngườiThiên Nhi có vẻ đã mạnh hơn vài phần, yêu linh cũng hấp thụ được không ít, thấyvậy, Mộ Chỉ Ly vô cùng vui vẻ, cao hứng nói: “Thiên Nhi, cắn nuốt những yêu linhnày xong thực lực của ngươi hẳn là tiến bộ không nhỏ đi?”

Nghe vậy, Thiên Nhicũng cao hứng gật đầu: “Đó là tất nhiên, cũng không nhìn xem Thiên Nhi ta làai!”

Nhìn bộ dạng ra vẻ tựđắc của Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly buồn cười, cái tính này dường như là bẩm sinhchăng.

“Những yêu linh kiaquả là số lượng khổng lồ, cho dù ta hấp thu lâu như vậy, vẫn không hấp thu đượchoàn toàn, sợ là phải cần một thời gian nữa, mà trong thời gian này, ta e khônggiúp được cho ngươi.”

Nghe được lời ThiênNhi, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu, dù sao nàng cũng có thể cảm thụ được khí tức của ThiênNhi tăng lên, đồng thời thấy được trong mắt Thiên Nhi hiện lên một chút mệt mỏi,hiển nhiên hấp thu yêu linh đã tiêu tốn của nó không ít sức lực.

“Chúng ta đã ngâyngười ở đây bao lâu rồi?” Mộ Chỉ Ly mở miệng hỏi.

“Một tháng.”

“Cáigì? Một tháng, này sao có thể?” Mộ Chỉ Ly hết hồn, vô tình thời gian đã trôi qualâu như vậy, nhưng nàng lại chỉ cảm thấy như mới qua mấy canh giờ thôi, chênhlệch quả là lớn.

Thấy thế, Thiên Nhicũng cười cười: “Thật sự đã qua một tháng, ta đã nhiều lần nhìn ngươi nhưngkhông thấy ngươi có dấu hiệu tỉnh lại, ở chỗ này tốn thời gian cũng không ít,bây giờ nên đi ra ngoài, di tích to như thế, còn có thể ra ngoài xem chung quanhmột chút.”

Mộ Chỉ Ly gật đầu,trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ có thể như vậy, ở chỗ này mất một tháng, sợlà bên ngoài cũng không còn thừa bảo bối gì.” Nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng nhớ ramình đã có Vị Ương kiếm, vẻ bất đắc dĩ liền biến mất, cao hứng nói: “Ta đã cóđược Vị Ương kiếm, cũng đủ rồi, không nên tham lam.”

Nói xong những lờinày, Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được trên thân Vị Ương kiếm tràn đầy vui sướng,loại cảm giác huyết nhục tương liên này làm cho nàng thấy vô cùng thânthiết.

Mật thất này lúc tiếnvào khổ sở bao nhiêu, thì lúc đi ra lại dễ dàng bấy nhiêu.

Quả nhiên đúng như MộChỉ Ly dự liệu, trên đường đi cũng không còn đồ gì, chẳng qua nàng cũng không cótâm lý nhất định phải tìm được cái gì, chỉ đi xem một chút, vừa xem vừa không bỏsót đồ, nhưng đoạn đường này cũng không có cái gì đặc biệt.

Trong nháy mắt bangày đã trôi qua.

Mộ Chỉ Ly không khỏicảm khái di tích này thật lớn, nàng đi hết ba ngày nhưng tuyệt không hề quay vềchỗ cũ, không biết nơi này rốt cuộc rộng bao nhiêu.

Trong ba ngày qua,nàng cũng không phải không thu hoạch được gì, cũng tìm được một ít đồ vật, mặcdù so với Vị Ương kiếm chênh lệch rất lớn, nhưng cũng có giá trị.

Cho dù lực hấp dẫnđối với Mộ Chỉ Ly không lớn, nhưng lại rất hấp dẫn với Mộ gia.

Dọc đường đi, nàngđụng phải không ít người, dù sao người tiến vào di tích không ít, mặc dù trênđường chết khá nhiều, nhưng cũng có không ít người có thể thông qua.

Những người độc lậptiến vào hầu như đều không qua được, song những người trong môn phái hay đệ tửthế gia phần lớn đều vào được, có điều lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy họ đều có ý nétránh, dù sao đối phương người đông thế mạnh, đắc tội với họ là chuyện vô cùngkhông sáng suốt.

Mà những người đó dĩnhiên cũng không chủ động tìm Mộ Chỉ Ly gây phiền toái, mục đích chủ yếu của bọnhọ là di tích viễn cổ, đối với những chuyện khác đều không để ý lắm.

Mộ Chỉ Ly cũng nhìnthấy rất nhiều người vì tranh bảo bổi mà đánh nhau, không ít gian phòng haytrong điện đều để lại các thi thể, đối với chuyện này, tâm tình nàng cũng khôngcó chút biến hóa nào, dù sao bản chất của con người vốn là tham lam.

Dù là thân thân nhưngvào thời điểm có lợi ích cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, huống chi mấy ngườikhông quen biết?

Mộ Chỉ Ly thừa nhậnmình cũng không phải người tốt, lúc gặp phải đồ vật nàng cần, nàng cũng đoạt lấycủa người khác, đương nhiên là nhìn thực lực đối phương có thể giải quyết đượcthì nàng mới làm vậy, có điều cũng không đưa người ta vào chỗ chết.

Nhưng nếu gặp ngườiđáng ghét thì nàng cũng không thèm để ý tới những thứ này, tất cả đều tùy ý màlàm, gặp người cường đại nàng tạm tránh, gặp người có thể ứng phó dĩ nhiên khôngcần để ý như vậy.

Đây chỉ sợ cũng lànội tâm chân thật nhất của nàng, muốn làm gì thì làm cái đó, nếu làm một ngườitốt, quả thật có quá nhiều trói buộc, sau khi xuyên qua, nàng nghĩ nhân sinh cảđời chỉ cần mình thích là được, cần gì câu nệ những thứ nhỏ nhặt bêntrong.

Khi làm một sốchuyện, Mộ Chỉ Ly phát hiện Thiên Nhi còn hưng phấn hơn cả mình, quả thực thấyngười có bảo bối tốt liền muốn đoạt là chuyện thường tình, có điều ở Thiên HuyềnĐại Lục này lại là một chuyện quan trọng. Chẳng qua Thiên Nhi oán giận không thểđi ra tham dự, điều này làm cho nó cảm thấy buồn bực.

Hôm nay, Mộ Chỉ Ly tiếptục tìm kiếm trong di tích.

Bất chợt, nàng pháthiện ra lối đi này rất giống với lối đi đến phòng đặt Vị Ương kiếm, quả thựcgiống nhau, trong đầu Mộ Chỉ Ly hiện lên một ý nghĩ: nàng xác định mình không cóquay trở lại chỗ cũ, vậy thì nói không chừng ở đây cũng cất giấu cái gì đóchăng?

Nếu thật sự như vậycó thể sẽ chưa bị người khác phát hiện, nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly liền lập tứcchạy qua.

Ở góc tường có mộtchỗ nhô ra, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, xem ra suy đoán của mình khôngsai!

“Ha ha, Chỉ Li vậnkhí của ngươi quả nhiên rất tốt! Không nghĩ tới trong di tích này lại có mậtthất cấu tạo giống nhau!” Thiên Nhi cười ha ha nói, từ độ trân quý của Vị Ươngkiếm lúc trước có thể thấy được đồ trong gian mật thất này đương nhiên sẽ khôngbình thường.

Có điều lần này ThiênNhi không cảm giác ra được là cái gì, mà Mộ Chỉ Ly lại có thể cảm nhận được, bởivì nàng ngửi được mùi dược liệu vô cùng nhẹ, đổi lại người khác sẽ không ngửi rađược, song Mộ Chỉ Ly đối với mùi vị này vô cùng nhạy cảm.

Nhưng, một người mộtrồng đều không chú ý phía sau bọn họ có hai thân ảnh đang lén lút nhìn về phíamình!

“Đại ca, cô gái nàykhông phải là cô gái lúc chúng ta đùa giỡn được Lăng Lạc Trần cứu sao?” Nam tửmặc áo bào xám nhìn Mộ Chỉ Ly nói.

Namtử áo xanh bêncạnh nghe được cũng gật đầu: “Không sai, chính là nàng! Không nghĩ tới nàng cũngcó thể đi vào, thật là oan gia ngõ hẹp.”

“Đại ca, hiện tạiLăng Lạc Trần cũng không ở đây, lúc trước chúng ta bị mất mặt trước bao nhiêungười như vậy, hôm nay không bằng giải quyết nàng coi như rửa nhục đi!” Nam tửmặc áo bào xám chuẩn bị đi lên phía trước.

Đúng lúc này, nam tử áo xanh đưatay cản lại, làm một động tác ý bảo đừng gây tiếng động, nhỏ giọng nói: “Đừngvội, xem nàng ta rốt cuộc đang làm gì? Nơi này rõ ràng không có gian phòng nào,nhưng nàng ta vẫn không chịu rời đi, sợ là đã phát hiện ra chỗ kỳlạ.”

“Đại ca, lúc trướcngươi nói thông đạo này có chỗ kỳ lạ, nhưng chúng ta tìm thật lâu cũng khôngphát hiện ra. Chỉ bằng nàng có thể tìm ra sao?” trên mặt nam tử mặc áo bào xámtỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên không tin chuyện bọn họ không làm được mà Mộ ChỉLy lại có thể làm được.

Song vừa dứt lời, cửađá trước mặt Mộ Chỉ Ly mở ra, nam tử mặc áo bào xám vẻ mặt cứng ngắc, như bị kẹtở tảng đá kia nói không nên lời.

Namtử áo xanh nhìnhắn một cái, trong mắt cũng thoáng hiện lên một tia khinh thường, có điều rấtnhanh liền bị che dấu: “Một gian mật thất bí mật như thế, bên trong tất có bảobối, chúng ta cũng tới nhìn xem sao!”

Mộ Chỉ Ly đi vào mậtthất xác định suy đoán của mình quả nhiên chính xác, bên trong mật thất này toànlà đan dược, mùi thuốc nồng đậm tràn khắp cả gian phòng.

Nếu ở trong này, chỉngửi mùi hương thôi cũng đã có lợi ích rất lớn đối với thân thể. Mộ Chỉ Ly ngửinhững mùi thuốc này xong cảm thấy hô hấp thông thuận hơn rất nhiều, tham lam hítsâu thêm vài hơi mới dừng lại.

Trong mật thất bàyrất nhiều bình lọ, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, có điều những bình lọ nàyđều có dán tên đan dược cùng phẩm cấp, đơn giản mà dễ hiểu.

Thiên Nhi từ trongThiên Sát Cổ Giới chạy ra ngoài, cầm lấy túi càn khôn nhanh chóng đi lên, mặc dùMộ Chỉ Ly cũng luyện chế đan dược, nhưng hiện tại chỉ ở trình độ dược sư, mặc dùgần khoảng cách đột phá rồi, song nơi này có rất nhiều đan dược cao cấp a, đềunói đan dược là tính mạng thứ hai, nói không chừng có lúc cần dùng tới.

Huốngchi những đan dược này giá tiền vô cùng cao, dù sao cũng có thể bán lấy tiềnnha.

Thời điểm Thiên Nhithu vô cùng thống khoái, tầm mắt Mộ Chỉ Ly lại không dừng ở chỗ các đan dượcnày, bởi vì nàng nhìn thấy trên đài cao có một chiếc hộp vuông để ngay ngắn trênđó, tách biệt khỏi các bình sứ khác.

Lấy trình độ của MộChỉ Ly, thì đan dược trân quý nhất trong gian phòng này chính là trong chiếc hộpvuông đó, nàng thậm chí từ trong mùi thuốc nồng đậm của cả gian phòng có thểngửi thấy mùi thuốc từ trong chiếc hộp này truyền ra, so với những đan dược khácthì nồng đậm hơn bao nhiêu.

Nàng biết đan dượcnày phẩm cấp tất nhiên bất phàm, nhưng cao đến bao nhiêu thì nàng cũng khôngbiết.

Rốt cục, Mộ Chỉ Ly đitới trước chiếc hộp, đem chiếc hộp cầm trong tay, chỉ thấy trên hộp viết: Thấtphẩm tử tâm phách chướng đan.

Chỉ hai chữ thất phẩmđã làm Mộ Chỉ Ly kinh hãi, thất phẩm mặc dù là phẩm cấp thấp nhất trong thánhphẩm, nhưng lại thuộc về thánh phẩm, lục phẩm dù chỉ cách thất phẩm một phẩmgiai, nhưng một thuộc về tiên phẩm, một thuộc về thánh phẩm, ở giữa hai loại cókhác biệt giống như hồng câu vậy (ý chỉ ranh giới rõ ràng), đây cũng làđan dược thánh phẩm đầu tiên mà nàng nhìn thấy a.

Ở trên tên của đandược còn viết rõ hiệu quả: Tử tâm chướng đan, có thể gia tăng xác xuất đột phábất kỳ cấp bậc nào, bất quá thực lực càng cao, tỷ lệ càng nhỏ.

Đây cũng đúng thôi,nhưng chỉ hai chữ bất kỳ đã thể hiện được điểm mạnh của viên thuốc này, đan dượccó thể giúp người đột phá thì luôn có nhu cầu lớn nhất, trong các đan dược cùngphẩm cấp, đan dược có thể giúp người đột phá luôn có giá cao nhất, bởi vậy cóthể thấy Tử tâm chướng đan này trân quý đến cỡ nào.

Song đang lúc Mộ ChỉLy đánh giá Tử tâm chướng đan, cửa đá lại mở ra, Mộ Chỉ Ly không khỏi quay đầunhìn lại phía sau, hai thân ảnh xuất hiện ở trước mắt nàng.

Vừa nhìn nàng cũngkhông nhịn được mà kinh ngạc, còn có thể đúng dịp đến thế sao? Mình ra khỏithành cũng chỉ đắc tội với bốn người thôi, mà hết lần này tới lần khác ở trongdi tích đều gặp được họ!

Hai vị lúc trước đãchết trong tay nàng, hiện tại lại xuất hiện hai người.

Namtử áo xanh cùngnam tử áo xám đi tới đúng lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cầm chiếc hộp vuông trên tay,ánh mắt hai người, nhìn một cái liền nhận ra đây là bảo bối!

Vốn là các loại bìnhlọ đã bị Thiên Nhi thu thập hết vào túi càn khôn rồi, nó cũng không lãng phíchút thời gian nào, càng không muốn đem nhưng đan dược bảo bối này để lại chongười khác.

Thời điểm hai người đi đến, Thiên Nhi đã tiến vào Thiên Sát CổGiới, mà túi càn khôn cũng đã bị nó thuận tay đem vào theo, cho nên Tử tâmchướng đan trên tay Mộ Chỉ Ly không có chỗ cất, chỉ có thể cầm trêntay.

“Hừ hừ, không nghĩtới hôm nay ở trong di tích có thể gặp lại ngươi, không bị chết trong di tíchcoi như ngươi mạng lớn, có điều vận khí của ngươi cũng chỉ đến bây giờ mà thôi!”Nam tử áo xám trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn từ khi bị Mộ Chỉ Ly đạp mộtcước đã sinh ra hận ý trong lòng, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội trảthù.

Namtử áo xanh lại đemlực chú ý đặt ở chiếc hộp trên tay Mộ Chỉ Ly, nói: “Chỉ cần ngươi đem chiếc hộptrong tay giao cho chúng ta, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào? Ngươi cầnphải biết, hiện tại chỉ có một mình ngươi, huống chi bất cứ người nào trongchúng ta cũng có thực lực mạnh hơn ngươi, một khi chúng ta xuất thủ, ngươi sẽkhông còn bất cứ một cơ hội nào, kẻ thức thời mới là trang tuấnkiệt.”

Nghe vậy, trên mặt MộChỉ Ly lộ ra nụ cười giễu cợt: “Các ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Hôm nay dù thếnào giữa chúng ta đều không thể tránh khỏi đánh một trận, ta nói cho các ngươibiết, ta thà phá hủy nó chứ không đưa cho các ngươi.”

Loại chuyện này nàngthấy nhiều rồi, cũng không tin những lời nói dối này.

“Đại ca, không cầncùng nàng dài dòng như vậy, trực tiếp động thủ đoạt lấy tốt hơn!” Nam tử áo xámlộ vẻ hưng phấn.

Nghe được lời này củahắn, nam tử áo xanh cũng gật đầu: “Ngươi đã không biết tốt xấu như thế, cũngkhông thể trách chúng ta được.”

Không khí trong nháymắt liền trở nên khẩn trương, chiến đấu hết sức căng thẳng.

Tâm thần vừa động,Thiên lực trong người Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chuyển động, bởi vì tốc độ cựcnhanh, trong cơ thể chấn động nổi lên âm thanh nước chảy, làm cho người ta kinhhãi, cùng lúc đó, một thanh bảo kiếm màu lam xuất hiện trong tay Mộ Chỉ Ly,giống như từ trong không khí hiện ra.

Hai người nhìn thanhkiếm trong tay Mộ Chỉ Ly, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, bọn họ đến từ đại thếgia, bảo bối nhìn thấy cũng không ít, càng có thể nhìn ra được kiếm trong tay MộChỉ Ly là một trân phẩm khó cầu, không nghĩ tới thế nhưng lại là đồ củanàng.

Có điều như vậy cũngtốt, đợi bọn hắn giải quyết xong Mộ Chỉ Ly, những bảo bối này đều là của bọn hắnrồi! Nghĩ tới đây, Thiên lực trong cơ thể hai người cùng chuyển động.

Dù sao bây giờ chỉ cóba người bọn họ, không có người bên cạnh nhìn thấy, cũng không cần quan tâm đếncái gì ỷ đông hiếp yếu, dù sao thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ giết Mộ ChỉLy, còn ai nhắc tới chuyện này đây?

“Động thủ!” Nam tử áoxanh mở miệng nói.


/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status