Bóng đêm bao phủ cả vùng đất, thời điểm bốn phía tĩnh lặng, hai đạothân ảnh đỏ trắng nắm tay nhau đứng ở bờ sông, nước sông lấp lánh tinhquang, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước tùy ý chảy xuôi.
Hai người cũng là lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu Mộ Chỉ Ly lúc này mới đánh vỡ yên tĩnh: “Ngày mai ta phải đi Hoàng Thành rồi.”
“Ta biết, ta cùng đi với nàng.” Hắn thật sự không muốn cùng nàng tách ra, bọn hắn bây giờ nếu hai người có thể ở chung một chỗ thì sẽ ở chung một chỗ, …
Mộ Chỉ Ly gật đầu, nàng hiểu suy nghĩ của Hàn Như Liệt: “Nếu đến lúcta tiến vào nơi đó, chàng…” Nơi đó chính là nơi các thiên tài chiến đấu ở vương quốc khác, nơi đó, Hàn Như Liệt là không thể đi vào, điều duynhất có thể làm chính là chờ nàng đi ra ngoài.
Mà phải cần bao nhiêu thời gian, nàng cũng không biết, hoặc là có thể nói nàng ngay cả việc mình có thể còn sống hay không để đi ra ngoàicũng không biết.
“Ta chờ nàng.” Hàn Như Liệt không chút chần chừ nói ra ba chữ kia:“Bất luận là lúc nào, ta cũng chờ nàng.” Đời này hắn chỉ chấp nhận duynhất một người là nàng Mộ Chỉ Ly rồi.
“Chàng…” Mộ Chỉ Ly giương mắt nhìn Hàn Như Liệt, trong tâm cảm động, nhất thời không nói nên lời.
Song, đang lúc này, hai người nhìn đối phương một cái, chợt cực kỳ ăn ý hướng mục tiêu chạy tới, bởi vì bọn họ phát hiện cách bọn họ không xa có người đang nghe lén bọn hắn nói chuyện!
Ngay từ ba tháng trước bọn họ đã chú ý tới điểm này, chẳng qua làtrong khoảng thời gian này vẫn đều bị vây trong nhiều việc bận rộn nêncũng không có tâm tư đi quản những thứ này, hôm nay lần nữa gặp phải vôluận như thế nào cũng không thể để cho đối phương chạy!
Thân ảnh của hai người giống như một loại khói xanh nhanh chóng laođi, người nghe lén kia nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy haingười kia đang nói chuyện hăng say sao bỗng nhiên lại rời đi, đợi tớilúc kịp phản ứng thì trước tiên chính là xoay người chạy trốn.
Chẳng qua là lần này hắn làm cách nào để chạy trốn được đây? Lầntrước là do bọn họ chưa từng chú ý đến nên mới để cho hắn chạy, bây giờbọn họ có chuẩn bị mà đến thì đương nhiên không thể nào có cơ hội.
Này vừa ra tay, Mộ Chỉ Ly coi như là dùng Phiêu Miểu thân pháp đếncực hạn cũng không theo kịp Hàn Như Liệt, nàng có thể nhìn ra Hàn NhưLiệt cũng không có vận dụng vũ kỹ gì, chênh lệch này cũng khiến cho Mộ Chỉ Ly phải chắc lưỡi hít hà.
Bất quá tốc độ kẻ nghe lén kia cũng là vô cùng nhanh, thấy thế, HànNhư Liệt chính là đi vòng qua một bên, còn ngân châm trên tay Mộ Chỉ Lycũng lóe lên hướng về phía đối phương.
Chỉ thấy thời điểm Hàn Như Liệt bắt được đối phương, người nọ cũngphát ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên là ngân châm của Mộ Chỉ Ly đã đâmvào chỗ yếu hại của hắn.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chạy tới, sau khi thấy rõ dung mạo người nọ thì sinh lòng nghi ngờ, nam tử này ước chừng bốn mươi tuổi, tựa hồ chỉ làhạ nhân của Mộ gia, có thực lực như vậy nhưng cam nguyện ở Mộ gia làm hạ nhân, điều này thật sự là khó hiểu.
Bất quá Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới từ trong ngực nam tử kia rơi ra mộthà bao, không khỏi nhặt lên bỏ vào trong ống tay áo của mình.
Hai người trực tiếp đem người này dẫn tới Thanh Phù viện, Mộ Chỉ Lyđem ngân châm đâm trên huyệt đạo của hắn thu về, ánh mắt nhìn về phíahắn cũng là ngạc nhiên, loại đau nhức như này mà hắn chưa hề hừ hừ mộtcâu, như vậy, khả năng nhẫn nại thực không phải người bình thường có thể chịu được.
“Ngươi là ai? Ba tháng trước theo dõi chúng ta ở sau núi có phải làngươi hay không?” Mộ Chỉ Ly nghiêm túc hỏi, thân phận người này thật sự là làm cho người ta hoài nghi, nói không chừng độc trên người mìnhchính là do hắn!
Nam tử nhìn Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt một hồi lâu cũng chưa từng nói chuyện.
“Miệng cũng rất cứng rắn, hiện tại nếu ngươi không nói, thì đời này ngươi cũng không có cơ hội nói chuyện rồi.”
Song, nam tử kia làm như không nghe thấy, căn bản không để ý tới uy hiếp trong lời nói của Mộ Chỉ Ly: “Muốn giết cứ giết!”
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, người này hẳn là ngay cả chết cũng không sợ, thực sự cực kỳ khó đối phó, bọn họ quan tâmkhông phải sinh tử của nam tử này, mà là ở chỗ những chuyện tình mà hắnbiết.
“Ngươi thật không nói? Ta có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.” Hàn Như Liệt đưa tay nắm lấy cổ nam tử, lực đạo kia khiến cho nam tử có chút không thở nổi, trong đôi mắt tràn ngập vẻ ngoan tuyệt, hắn tuyệtđối không cho phép kẻ nào uy hiếp Chỉ Li, tuyệt đối không cho phép!
Nam tử kia hai mắt lạnh lùng nhìn Hàn Như Liệt như cũ, không có chút ý sợ hãi nào, thậm chí có thể thấy được trong mắt của hắn một chút mùi vị được giải thoát.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng là nhớ lại hà bao mà mình nhặt lên vừa nãy,không khỏi lấy ra, một đại nam tử mà luôn giữ hà bao, không khỏi quá kỳquái chút ít!
Song, khi Mộ Chỉ Ly cầm hà bao ra, sắc mặt nam tử đột nhiên khẩn trương lên: “ Đó là đồ của ta, trả lại cho ta!”
Thấy thế, ánh mắt Mộ Chỉ Ly cũng trở nên sáng ngời: “Ngươi không chịu nói vậy thì ta liền làm hỏng nó.” Xem ra hà bao này hẳn là người yêucủa hắn lưu lại, nếu không thì cũng sẽ không để ý như vậy, không nghĩtới hắn cũng là loại si tình.
“Đừng!” Nam tử lộ ra vẻ rất là khẩn trương, hai mắt nhìn chăm chú vào hà bao kia, thậm chí có chút lo lắng nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly.
Song, chuyện nam tử kia không muốn cũng đã xảy ra, Mộ Chỉ Ly đánh giá hà bao trên tay, đột nhiên phát hiện hoa văn ở phía dưới hà bao có đềtên – Bạch Mạt Lăng.
Bạch gia! Trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ còn rơi lại hai chữ này, nam tửnày chẳng lẽ là người của Bạch gia? Tuyệt đối không thể nào là người nào khác của Bạch gia, nhất định chính là của mẫu thân nàng.
Bước nhanh đi tới trước mặt nam tử: “Mau nói, ngươi đến tột cùng làai? Ngươi từ Bạch gia tới? Người Bạch gia muốn đưa ta vào chỗ chết? Tatrúng độc có phải là do ngươi hay không!” Thanh âm Mộ Chỉ Ly một câu lại một câu ngày càng cao, hiển nhiên là kích động vô cùng.
Nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly, nam tử cũng là lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Không phải là người Bạch gia muốn đưa ngươi vào chỗ chết, nếu là bọn họ muốn làm như vậy, ngươi bây giờ cũng đã sớm chết.”
“Vậy thì vì cái gì, Bạch Mạt Lăng là ai?”
“Nàng là…” Trả lời vấn đề thứ nhất của Mộ Chỉ Ly xong, nam tử kiacũng không giấu diếm gì nữa, bởi vì hắn không hi vọng Mộ Chỉ Ly hiểu lầm Bạch gia.
Hàn Như Liệt đứng ở trước cửa phòng Mộ Chỉ Ly, do dự một chút rồi rời đi, nàng đang cần yên lặng một mình một người một chút.
Mộ Chỉ Ly nằm ở trên giường, trong đầu đều là lời nói của nam tử kia, nàng cũng không có lấy tính mạng của hắn, mà là để cho hắn đi. Nam tửnày tên là Lôi Khuông, từ tên cái tên này cũng có thể hiểu ra rất nhiềuchuyện.
Hắn không phải đến từ Bạch gia, mà là đến từ Lôi gia, tổ tông hắn vốn cũng là hạ nhân của Lôi gia, mà đương nhiên hắn cũng là như vậy, ngườicả nhà bọn họ vẫn ở Lôi gia phục vụ nhiều năm qua, có lẽ người khác sẽxem thường hạ nhân, nhưng thân là hạ nhân của một đại thế gia, cái thân phận này cũng không phải là mất mặt, nhất là người hầu hạ từ đời nàyqua đời khác như bọn hắn.
Ở Lôi gia, đãi ngộ của bọn hắn cũng không tệ, mà từ nhỏ hắn đã đitheo bên cạnh Lôi Tiêu Quân, hầu hạ hắn, cũng cùng hắn lớn lên, quan hệhai người cũng không tệ, thiên phú tu luyện của Lôi Tiêu Quân rất tốt,thân phận cũng rất là cao, cho nên trở thành đệ tử kiệt xuất nhất củaLôi gia.
Lúc ấy, Lôi gia cùng Bạch gia quan hệ giao hảo, người của hai gia tộc thường xuyên gặp mặt, Lôi Tiêu Quân ở lần đầu tiên gặp mặt đã thíchBạch gia Bạch Mạt Lăng. Này thật cũng không thể trách hắn, Bạch Mạt Lăng có thể nói là diễm danh lan xa.* (danh tiếng diễm lệ)
Các thế gia cũng biết Bạch gia có một nữ tử khuynh thành hiếm thấynhư Bạch Mạt Lăng, nàng không chỉ có tướng mạo xinh đẹp hiếm thấy, thựclực cũng là cực kỳ vượt trội, cho nên khi đó Bạch Mạt Lăng chính là nữthần trong suy nghĩ của rất nhiều thanh niên tài tuấn, hoàn mỹ, cơ hồmỗi nam tử trông thấy nàng đều mơ tưởng cùng nàng cả đời.
Song, hiển nhiên Bạch Mạt Lăng cũng là một cô gái có tư tưởng có chút kỳ lạ, nàng có ý nghĩ của mình, đối với những thứ thanh niên tài tuấntự cho mình là siêu phàm kia rất là khinh thường, người nàng muốn sợ làchỉ có chính nàng mới biết được.
Lôi Tiêu Quân luôn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để ý tớibất kì nữ tử nào, hắn cho là sắc đẹp đối với hắn cũng chỉ là vấn đề sinh lý, song sau khi gặp được Bạch Mạt Lăng thì hết thảy đều thay đổi, ýnghĩ lúc trước bị lật đổ triệt để, hắn đối với Bạch Mạt Lăng gần như làcuồng nhiệt theo đuổi, chẳng qua là Bạch Mạt Lăng đối với hắn không cóhảo cảm.
Lôi Khuông lúc ấy ngày ngày đi theo bên cạnh Lôi Tiêu Quân, đươngnhiên cũng là thường xuyên có thể nhìn thấy Bạch Mạt Lăng, không ngoàidự tính, Bạch Mạt Lăng cũng là nữ thần trong suy nghĩ của hắn, chẳng qua là chỉ có thể ở xa xa nhìn nữ thần, mà hà bao kia lại là do Bạch MạtLăng không cẩn thận đánh mất, hắn nhặt được cũng chưa từng mang trả lạicho nàng, vẫn đem cất bên mình, coi như là để hoài niệm.
Bạch Mạt Lăng chính là mẫu thân Mộ Chỉ Ly! Ban đầu Bạch Mạt Lăng bịáp lực từ gia tộc bức bách định ra hôn ước cùng với Lôi Tiêu Quân, trong lòng cũng là cực kỳ không nguyện ý, lúc này mới đi ra ngoài du đãng coi như là giải sầu, khi đó Bạch gia biết Bạch Mạt Lăng không vui, cho nêncũng không có ngăn cản.
Cũng chính vì lần đó không có ngăn cản, cũng đã mang đến cho Bạch gia biến cố khổng lồ, chuyến đi này của Bạch Mạt Lăng chính là hai năm, mànàng lúc trở lại lần nữa đã không còn là thân hoàn bích, thậm chí nàngcòn có một hài tử!
Đây không thể nghi ngờ là một đạo Kinh Lôi, kinh hãi không riêng gìBạch gia và Lôi gia, trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả các thế gia đềubán tán, Bạch gia vì vậy mà hổ thẹn, Lôi gia vì vậy mà tức giận, lúc này mới cùng đi tới Mộ gia tìm kẻ gây tội.
Ngay lúc đó Bạch Mạt Lăng ra sức chống cự, nhưng hiệu quả cũng khônglớn, cuối cùng Mộ Thiên Tĩnh đã chết, nàng dùng tất cả sức lực của mìnhsử dụng bí pháp để có thể giữ được một tia hơi thở cuối cùng của MộThiên Tĩnh, mà Mộ Chỉ Ly vốn là phải chết, bởi vì nàng đối với Bạch giacùng Lôi gia mà nói chính là nghiệp chướng!
Thật ra thì Bạch gia ban đầu cũng có người không nhẫn tâm, đáng tiếc ở dưới lửa giận của Lôi gia, bọn họ cũng chỉ có thể thỏa hiệp mấy phần,dù sao vốn chính là Bạch gia bọn họ thật sự có lỗi với Lôi gia, mà BạchMạt Lăng lấy cái chết bức bách, nếu là giết con của nàng, nàng cũng sẽkhông sống một mình.
Cũng bởi vì vậy nên Mộ Chỉ Ly mới được lưu lại, chẳng qua là chuyệncũng không đơn giản như vậy, Lôi Tiêu Quân mặc dù ngoài mặt đáp ứng,nhưng trước khi đi cũng đã lệnh cho Lôi Khuông, ở lại sát hại Mộ Chỉ Ly.
Đợi người của hai gia tộc rời đi, Lôi Khuông do dự thật lâu, cuốicùng cũng không động thủ, không phải vì hắn, mà vì nàng là hài tử củaBạch Mạt Lăng, hắn không muốn Bạch Mạt Lăng thống khổ, nếu như Mộ Chỉ Ly chết đi, Bạch Mạt Lăng sợ là cũng sẽ rời khỏi thế giới này.
Nhưng là thiên phú của Mộ Thiên Tĩnh cùng Bạch Mạt Lăng đều cao nhưvậy, con của bọn hắn há sẽ lại là phàm nhân? Cho nên hắn lựa chọn hạđộc, một khi Mộ Chỉ Ly không thể tu luyện, nàng sẽ không thể nào bìnhyên sống qua cả đời này, ít nhất sẽ không thể an ổn mà sống, nếu nhưkhông làm như vậy, Mộ Chỉ Ly sau khi lớn lên sẽ nghĩ tới việc đi trảthù, như vậy sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn, nếu để cho Lôi TiêuQuân biết, như vậy cả nhà hắn cũng sẽ bị dính líu.
Không nghĩ tới cho dù ban đầu hắn đã dự tính tốt như vậy, thế mà độc của Mộ Chỉ Ly lại được giải, có lẽ đây chính là số mệnh!
Từ trong miệng Lôi Khuông nghe được những chuyện cũ này, Mộ Chỉ Lylàm sao có thể hạ thủ với hắn? Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, coi như là bởi vì hắn, mình trải qua mười bốn năm cuộc sống không phải người,thì ít nhất mình vẫn là còn sống.
Nàng đáp ứng Lôi Khuông, khi nàng đứng ở trước Lôi gia, nàng sẽ bảotoàn gia tộc Lôi Khuông, hắn không cách nào thừa nhận được việc bởi vìhắn mà lại mang đến tai nạn cho toàn gia tộc, mà nàng cũng sẽ khôngkhiến cho ân nhân cứu mạng mình gặp nguy hiểm.
Bất quá lần này nàng cũng đã biết được tên họ của mẫu thân mình –Bạch Mạt Lăng, một tên vừa dễ nghe lại tốt đẹp, tựa như cùng mẹ nànggiống nhau.
Khóe miệng vung lên nụ cười, cho dù nhiều năm như vậy cũng chỉ cónàng một mình trải qua, nhưng là nàng yêu cha mẹ nàng, cũng biết bọn họvì mình mà đã bỏ ra bao nhiêu, cho nên mình chưa từng cô đơn, mà nàngbây giờ muốn gánh vác hết thảy, vì có thể nhìn thấy mẹ ruột của mình, vì có thể làm phụ thân sống lại, vì người một nhà bọn họ!
Hôm sau, Mộ Chỉ Ly cả đêm qua vẫn chưa từng nghỉ ngơi, thật sớm đã đi ra, Hàn Như Liệt phảng phất như đứng cả đêm ở cửa, nghe được động tĩnhtrong phòng Mộ Chỉ Ly truyền ra liền xoay người lại.
Mộ Chỉ Ly hôm nay vẫn một bộ bạch y, mặc dù đơn giản, nhưng nhìn kỹcũng có thể phát hiện sự tinh xảo trên chiếc áo này, mặc ở trên ngườinàng nổi bật hẳn lên, phiêu dật xuất trần, cả người tản mát ra khí chấtthanh nhã như có như không tựa như ảo mộng, vừa nhìn liền có thể hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh.
Hàn Như Liệt thấy ánh mắt Mộ Chỉ Ly trong suốt cùng kiên định, hắncũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm qua cũng không ảnh hưởng tới tâm tình Mộ Chỉ Ly, như vậy mới tốt.
Thật ra thì hôm qua đứng ở bên cạnh nghe, trong lòng hắn cũng rất làrung động, chuyện này phát sinh khi hắn còn bé, hắn cũng mơ hồ nhớ đượcmột chút ít chuyện lúc đó, không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy,đồng thời cũng càng thêm hiểu rõ quyết tâm của Mộ Chỉ Ly.
Ba người Mộ gia còn có Hàn Như Liệt cùng đi tới hành cung, hai ngườiTô gia so với bọn họ còn sớm hơn, trong mắt còn có mơ hồ hưng phấn.
Hoàng Xích sau khi nhìn thấy Hàn Như Liệt cũng cùng đi, khẽ cau màynhưng cũng không có nói gì, việc hắn phải làm hiện tại chỉ là dẫn nămngười bọn họ tới Hoàng Thành thôi, về phần những người khác hắn cũngkhông cần để ý tới, huống chi từ trên người nam tử trẻ tuổi này hắn cóthể cảm giác được nguy hiểm, kẻ trước mặt mình này lại sâu không lườngđược như vậy.
“Chúng ta lên đường đi!”
Thành La Thiên cách Hoàng Thành rất xa, đi đường cũng phải mất cảtháng, song Hoàng Xích một chút cũng không vội, để cho bọn họ chuẩn bịhai tháng mới lên đường, điểm này thực làm cho người ta kinh ngạc, bấtquá Mộ Chỉ Ly cũng không có suy nghĩ nhiều, Hoàng Xích làm như vậy tựnhiên là có lý do của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chậmtrễ thời gian tham dự cuộc thi cả nước.
Thời điểm mọi người hướng ra cửa chuẩn bị lên đường, thì Hoàng Xíchcũng là xoay người hướng bên kia đi tới, mọi người liếc mắt nhìn nhauđều là ngờ vực, mà vẻ mặt Hàn Như Liệt thì lộ ra nụ cười, lôi kéo Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi theo phía sau Hoàng Xích hướng sâu trong hành cung đitới.
Thấy thế, bốn ngươi kia cũng lập tức đi theo phía sau hai người Mộ Chỉ Ly hướng nội bộ hành cung đi tới.
Càng đi bọn họ càng phát hiện hành cung này khổng lồ, nơi mà bọn họnhìn thấy qua cũng chỉ là một góc hành cung thôi, lúc này xâm nhập vàomới thây rõ hành cung này đến tột cùng lớn bao nhiêu, sợ là Mộ gia cùngTô gia hai thế gia có tích góp từng ngày cũng không vượt qua được hànhcung trước mắt này.
Ước chừng đi được thời gian khoảng một nén hương, Hoàng Xích dừng lại trước một đại môn màu vàng kim, chỉ thấy Hoàng Xích đem một miếng ngọcthạch hình ngôi sao đặt ở trong máng ngũ giác hình sao lõm xuống bêncạnh cửa, hai thứ khớp nhau đến hoàn mỹ, một trận tia sáng màu vàng kimhiện lên.
“Ùng ùng.” Cánh cửa cực lớn kia tự động mở ra, hơi thở vô cùng dàycộp nặng nề phả vào mặt, vẻ mặt năm người trở nên rung động, bởi vì ởphía sau cánh cửa chính là một cung điện vô cùng khổng lồ, cung điện này so với đài tỷ võ lúc trước thấy ở bên ngoài cũng phải lớn hơn gấp mấylần!
Trong cung điện này có mười hai cây Tường Long Kim trụ, trừ đó racũng không có thứ đồ gì khác, bất quá tầm mắt mọi người cũng là tậptrung vào đài cao ở chính giữa, từ đó bọn họ có thể cảm nhận được hơithở huyền ảo từ phía trên mơ hồ truyền đến, mặc dù không rõ ràng nhưngthần bí khó hiểu, làm cho người ta nhìn không ra.
“Đó là Truyền Tống Trận” Hàn Như Liệt đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly nói:“Tiến vào Truyền Tống trận này là có thể trong thời gian ngắn đi tớiđích đến, ta nghĩ đằng kia của Truyền Tống trận chắc là Hoàng Thành đi!”
Hoàng Xích chợt xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Hàn Như Liệt cũng là cóchút bất đồng, quả nhiên như hắn đoán, nam tử này tuyệt đối không phảingười bình thường, Truyền Tống trận này coi như là ở Thiên Thăng quốccũng chỉ một ít người trong hoàng thất biết được, vậy mà hắn lại có thểbiết rõ như vậy.
“Không sai, đây chính là Truyền Tống trận, bây giờ các ngươi theo ta cùng đi vào đi thôi.”
Sáu người đi theo Hoàng Xích cùng tiến vào Truyền Tống trận, HoàngXích chính là lấy ra một miếng tinh thể cao cấp đem khảm vào trongTruyền Tống trận, mọi người chỉ cảm thấy tầm mắt hoàn toàn bị màu vàngkim phủ kín, đâm vào làm đau ánh mắt bọn họ, cho nên cũng là nhắm haimắt lại, bọn họ chỉ cảm thấy thân thể của mình không bị khống chế, chung quanh người hoàn toàn là không gian rộng lớn.
Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra lần nữa, hoàn cảnh chung quanh bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, chung quanh truyền đến từng trận âm thanh ồn àonáo động, bên cạnh bọn hắn hản là có không ít người, trên căn bản toànlà những người ba mươi tuổi trở xuống, chắc đều là những người có tưcách tuyển thủ, mà bên cạnh Truyền Tống trận chỗ bọn họ còn có mấy cáiTruyền Tống trận khác nữa, có thể thấy bọn họ giống nhau đều là truyềntống tới nơi này.
Người trông coi Truyền Tống trận nơi này nhìn thấy Hoàng Xích cũng là nhiệt tình chào hỏi: “Hoàng Xích, ngươi đã đến rồi ah, đây cũng là nămtiểu tử của thành La Thiên sao? Di, sao nhiều hơn một?”
Hoàng Xích khẽ lắc đầu: “ Chỉ có năm, trong đó có một người không phải.”
Trong mắt nam tử kia cũng là lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng TruyềnTống trận này chuyên môn dùng để truyền tống tuyển thủ, tầm mắt của hẳnliền chuyển dời đến trên người Hàn Như Liệt, ở trên người Hàn Như Liệthắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chắc người nọ chính là hắn đi!
Lập tức cũng là gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng thì đã sáng tỏ….
Hai người cũng là lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu Mộ Chỉ Ly lúc này mới đánh vỡ yên tĩnh: “Ngày mai ta phải đi Hoàng Thành rồi.”
“Ta biết, ta cùng đi với nàng.” Hắn thật sự không muốn cùng nàng tách ra, bọn hắn bây giờ nếu hai người có thể ở chung một chỗ thì sẽ ở chung một chỗ, …
Mộ Chỉ Ly gật đầu, nàng hiểu suy nghĩ của Hàn Như Liệt: “Nếu đến lúcta tiến vào nơi đó, chàng…” Nơi đó chính là nơi các thiên tài chiến đấu ở vương quốc khác, nơi đó, Hàn Như Liệt là không thể đi vào, điều duynhất có thể làm chính là chờ nàng đi ra ngoài.
Mà phải cần bao nhiêu thời gian, nàng cũng không biết, hoặc là có thể nói nàng ngay cả việc mình có thể còn sống hay không để đi ra ngoàicũng không biết.
“Ta chờ nàng.” Hàn Như Liệt không chút chần chừ nói ra ba chữ kia:“Bất luận là lúc nào, ta cũng chờ nàng.” Đời này hắn chỉ chấp nhận duynhất một người là nàng Mộ Chỉ Ly rồi.
“Chàng…” Mộ Chỉ Ly giương mắt nhìn Hàn Như Liệt, trong tâm cảm động, nhất thời không nói nên lời.
Song, đang lúc này, hai người nhìn đối phương một cái, chợt cực kỳ ăn ý hướng mục tiêu chạy tới, bởi vì bọn họ phát hiện cách bọn họ không xa có người đang nghe lén bọn hắn nói chuyện!
Ngay từ ba tháng trước bọn họ đã chú ý tới điểm này, chẳng qua làtrong khoảng thời gian này vẫn đều bị vây trong nhiều việc bận rộn nêncũng không có tâm tư đi quản những thứ này, hôm nay lần nữa gặp phải vôluận như thế nào cũng không thể để cho đối phương chạy!
Thân ảnh của hai người giống như một loại khói xanh nhanh chóng laođi, người nghe lén kia nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy haingười kia đang nói chuyện hăng say sao bỗng nhiên lại rời đi, đợi tớilúc kịp phản ứng thì trước tiên chính là xoay người chạy trốn.
Chẳng qua là lần này hắn làm cách nào để chạy trốn được đây? Lầntrước là do bọn họ chưa từng chú ý đến nên mới để cho hắn chạy, bây giờbọn họ có chuẩn bị mà đến thì đương nhiên không thể nào có cơ hội.
Này vừa ra tay, Mộ Chỉ Ly coi như là dùng Phiêu Miểu thân pháp đếncực hạn cũng không theo kịp Hàn Như Liệt, nàng có thể nhìn ra Hàn NhưLiệt cũng không có vận dụng vũ kỹ gì, chênh lệch này cũng khiến cho Mộ Chỉ Ly phải chắc lưỡi hít hà.
Bất quá tốc độ kẻ nghe lén kia cũng là vô cùng nhanh, thấy thế, HànNhư Liệt chính là đi vòng qua một bên, còn ngân châm trên tay Mộ Chỉ Lycũng lóe lên hướng về phía đối phương.
Chỉ thấy thời điểm Hàn Như Liệt bắt được đối phương, người nọ cũngphát ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên là ngân châm của Mộ Chỉ Ly đã đâmvào chỗ yếu hại của hắn.
Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chạy tới, sau khi thấy rõ dung mạo người nọ thì sinh lòng nghi ngờ, nam tử này ước chừng bốn mươi tuổi, tựa hồ chỉ làhạ nhân của Mộ gia, có thực lực như vậy nhưng cam nguyện ở Mộ gia làm hạ nhân, điều này thật sự là khó hiểu.
Bất quá Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới từ trong ngực nam tử kia rơi ra mộthà bao, không khỏi nhặt lên bỏ vào trong ống tay áo của mình.
Hai người trực tiếp đem người này dẫn tới Thanh Phù viện, Mộ Chỉ Lyđem ngân châm đâm trên huyệt đạo của hắn thu về, ánh mắt nhìn về phíahắn cũng là ngạc nhiên, loại đau nhức như này mà hắn chưa hề hừ hừ mộtcâu, như vậy, khả năng nhẫn nại thực không phải người bình thường có thể chịu được.
“Ngươi là ai? Ba tháng trước theo dõi chúng ta ở sau núi có phải làngươi hay không?” Mộ Chỉ Ly nghiêm túc hỏi, thân phận người này thật sự là làm cho người ta hoài nghi, nói không chừng độc trên người mìnhchính là do hắn!
Nam tử nhìn Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt một hồi lâu cũng chưa từng nói chuyện.
“Miệng cũng rất cứng rắn, hiện tại nếu ngươi không nói, thì đời này ngươi cũng không có cơ hội nói chuyện rồi.”
Song, nam tử kia làm như không nghe thấy, căn bản không để ý tới uy hiếp trong lời nói của Mộ Chỉ Ly: “Muốn giết cứ giết!”
Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, người này hẳn là ngay cả chết cũng không sợ, thực sự cực kỳ khó đối phó, bọn họ quan tâmkhông phải sinh tử của nam tử này, mà là ở chỗ những chuyện tình mà hắnbiết.
“Ngươi thật không nói? Ta có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.” Hàn Như Liệt đưa tay nắm lấy cổ nam tử, lực đạo kia khiến cho nam tử có chút không thở nổi, trong đôi mắt tràn ngập vẻ ngoan tuyệt, hắn tuyệtđối không cho phép kẻ nào uy hiếp Chỉ Li, tuyệt đối không cho phép!
Nam tử kia hai mắt lạnh lùng nhìn Hàn Như Liệt như cũ, không có chút ý sợ hãi nào, thậm chí có thể thấy được trong mắt của hắn một chút mùi vị được giải thoát.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng là nhớ lại hà bao mà mình nhặt lên vừa nãy,không khỏi lấy ra, một đại nam tử mà luôn giữ hà bao, không khỏi quá kỳquái chút ít!
Song, khi Mộ Chỉ Ly cầm hà bao ra, sắc mặt nam tử đột nhiên khẩn trương lên: “ Đó là đồ của ta, trả lại cho ta!”
Thấy thế, ánh mắt Mộ Chỉ Ly cũng trở nên sáng ngời: “Ngươi không chịu nói vậy thì ta liền làm hỏng nó.” Xem ra hà bao này hẳn là người yêucủa hắn lưu lại, nếu không thì cũng sẽ không để ý như vậy, không nghĩtới hắn cũng là loại si tình.
“Đừng!” Nam tử lộ ra vẻ rất là khẩn trương, hai mắt nhìn chăm chú vào hà bao kia, thậm chí có chút lo lắng nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly.
Song, chuyện nam tử kia không muốn cũng đã xảy ra, Mộ Chỉ Ly đánh giá hà bao trên tay, đột nhiên phát hiện hoa văn ở phía dưới hà bao có đềtên – Bạch Mạt Lăng.
Bạch gia! Trong đầu Mộ Chỉ Ly chỉ còn rơi lại hai chữ này, nam tửnày chẳng lẽ là người của Bạch gia? Tuyệt đối không thể nào là người nào khác của Bạch gia, nhất định chính là của mẫu thân nàng.
Bước nhanh đi tới trước mặt nam tử: “Mau nói, ngươi đến tột cùng làai? Ngươi từ Bạch gia tới? Người Bạch gia muốn đưa ta vào chỗ chết? Tatrúng độc có phải là do ngươi hay không!” Thanh âm Mộ Chỉ Ly một câu lại một câu ngày càng cao, hiển nhiên là kích động vô cùng.
Nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly, nam tử cũng là lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Không phải là người Bạch gia muốn đưa ngươi vào chỗ chết, nếu là bọn họ muốn làm như vậy, ngươi bây giờ cũng đã sớm chết.”
“Vậy thì vì cái gì, Bạch Mạt Lăng là ai?”
“Nàng là…” Trả lời vấn đề thứ nhất của Mộ Chỉ Ly xong, nam tử kiacũng không giấu diếm gì nữa, bởi vì hắn không hi vọng Mộ Chỉ Ly hiểu lầm Bạch gia.
Hàn Như Liệt đứng ở trước cửa phòng Mộ Chỉ Ly, do dự một chút rồi rời đi, nàng đang cần yên lặng một mình một người một chút.
Mộ Chỉ Ly nằm ở trên giường, trong đầu đều là lời nói của nam tử kia, nàng cũng không có lấy tính mạng của hắn, mà là để cho hắn đi. Nam tửnày tên là Lôi Khuông, từ tên cái tên này cũng có thể hiểu ra rất nhiềuchuyện.
Hắn không phải đến từ Bạch gia, mà là đến từ Lôi gia, tổ tông hắn vốn cũng là hạ nhân của Lôi gia, mà đương nhiên hắn cũng là như vậy, ngườicả nhà bọn họ vẫn ở Lôi gia phục vụ nhiều năm qua, có lẽ người khác sẽxem thường hạ nhân, nhưng thân là hạ nhân của một đại thế gia, cái thân phận này cũng không phải là mất mặt, nhất là người hầu hạ từ đời nàyqua đời khác như bọn hắn.
Ở Lôi gia, đãi ngộ của bọn hắn cũng không tệ, mà từ nhỏ hắn đã đitheo bên cạnh Lôi Tiêu Quân, hầu hạ hắn, cũng cùng hắn lớn lên, quan hệhai người cũng không tệ, thiên phú tu luyện của Lôi Tiêu Quân rất tốt,thân phận cũng rất là cao, cho nên trở thành đệ tử kiệt xuất nhất củaLôi gia.
Lúc ấy, Lôi gia cùng Bạch gia quan hệ giao hảo, người của hai gia tộc thường xuyên gặp mặt, Lôi Tiêu Quân ở lần đầu tiên gặp mặt đã thíchBạch gia Bạch Mạt Lăng. Này thật cũng không thể trách hắn, Bạch Mạt Lăng có thể nói là diễm danh lan xa.* (danh tiếng diễm lệ)
Các thế gia cũng biết Bạch gia có một nữ tử khuynh thành hiếm thấynhư Bạch Mạt Lăng, nàng không chỉ có tướng mạo xinh đẹp hiếm thấy, thựclực cũng là cực kỳ vượt trội, cho nên khi đó Bạch Mạt Lăng chính là nữthần trong suy nghĩ của rất nhiều thanh niên tài tuấn, hoàn mỹ, cơ hồmỗi nam tử trông thấy nàng đều mơ tưởng cùng nàng cả đời.
Song, hiển nhiên Bạch Mạt Lăng cũng là một cô gái có tư tưởng có chút kỳ lạ, nàng có ý nghĩ của mình, đối với những thứ thanh niên tài tuấntự cho mình là siêu phàm kia rất là khinh thường, người nàng muốn sợ làchỉ có chính nàng mới biết được.
Lôi Tiêu Quân luôn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để ý tớibất kì nữ tử nào, hắn cho là sắc đẹp đối với hắn cũng chỉ là vấn đề sinh lý, song sau khi gặp được Bạch Mạt Lăng thì hết thảy đều thay đổi, ýnghĩ lúc trước bị lật đổ triệt để, hắn đối với Bạch Mạt Lăng gần như làcuồng nhiệt theo đuổi, chẳng qua là Bạch Mạt Lăng đối với hắn không cóhảo cảm.
Lôi Khuông lúc ấy ngày ngày đi theo bên cạnh Lôi Tiêu Quân, đươngnhiên cũng là thường xuyên có thể nhìn thấy Bạch Mạt Lăng, không ngoàidự tính, Bạch Mạt Lăng cũng là nữ thần trong suy nghĩ của hắn, chẳng qua là chỉ có thể ở xa xa nhìn nữ thần, mà hà bao kia lại là do Bạch MạtLăng không cẩn thận đánh mất, hắn nhặt được cũng chưa từng mang trả lạicho nàng, vẫn đem cất bên mình, coi như là để hoài niệm.
Bạch Mạt Lăng chính là mẫu thân Mộ Chỉ Ly! Ban đầu Bạch Mạt Lăng bịáp lực từ gia tộc bức bách định ra hôn ước cùng với Lôi Tiêu Quân, trong lòng cũng là cực kỳ không nguyện ý, lúc này mới đi ra ngoài du đãng coi như là giải sầu, khi đó Bạch gia biết Bạch Mạt Lăng không vui, cho nêncũng không có ngăn cản.
Cũng chính vì lần đó không có ngăn cản, cũng đã mang đến cho Bạch gia biến cố khổng lồ, chuyến đi này của Bạch Mạt Lăng chính là hai năm, mànàng lúc trở lại lần nữa đã không còn là thân hoàn bích, thậm chí nàngcòn có một hài tử!
Đây không thể nghi ngờ là một đạo Kinh Lôi, kinh hãi không riêng gìBạch gia và Lôi gia, trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả các thế gia đềubán tán, Bạch gia vì vậy mà hổ thẹn, Lôi gia vì vậy mà tức giận, lúc này mới cùng đi tới Mộ gia tìm kẻ gây tội.
Ngay lúc đó Bạch Mạt Lăng ra sức chống cự, nhưng hiệu quả cũng khônglớn, cuối cùng Mộ Thiên Tĩnh đã chết, nàng dùng tất cả sức lực của mìnhsử dụng bí pháp để có thể giữ được một tia hơi thở cuối cùng của MộThiên Tĩnh, mà Mộ Chỉ Ly vốn là phải chết, bởi vì nàng đối với Bạch giacùng Lôi gia mà nói chính là nghiệp chướng!
Thật ra thì Bạch gia ban đầu cũng có người không nhẫn tâm, đáng tiếc ở dưới lửa giận của Lôi gia, bọn họ cũng chỉ có thể thỏa hiệp mấy phần,dù sao vốn chính là Bạch gia bọn họ thật sự có lỗi với Lôi gia, mà BạchMạt Lăng lấy cái chết bức bách, nếu là giết con của nàng, nàng cũng sẽkhông sống một mình.
Cũng bởi vì vậy nên Mộ Chỉ Ly mới được lưu lại, chẳng qua là chuyệncũng không đơn giản như vậy, Lôi Tiêu Quân mặc dù ngoài mặt đáp ứng,nhưng trước khi đi cũng đã lệnh cho Lôi Khuông, ở lại sát hại Mộ Chỉ Ly.
Đợi người của hai gia tộc rời đi, Lôi Khuông do dự thật lâu, cuốicùng cũng không động thủ, không phải vì hắn, mà vì nàng là hài tử củaBạch Mạt Lăng, hắn không muốn Bạch Mạt Lăng thống khổ, nếu như Mộ Chỉ Ly chết đi, Bạch Mạt Lăng sợ là cũng sẽ rời khỏi thế giới này.
Nhưng là thiên phú của Mộ Thiên Tĩnh cùng Bạch Mạt Lăng đều cao nhưvậy, con của bọn hắn há sẽ lại là phàm nhân? Cho nên hắn lựa chọn hạđộc, một khi Mộ Chỉ Ly không thể tu luyện, nàng sẽ không thể nào bìnhyên sống qua cả đời này, ít nhất sẽ không thể an ổn mà sống, nếu nhưkhông làm như vậy, Mộ Chỉ Ly sau khi lớn lên sẽ nghĩ tới việc đi trảthù, như vậy sẽ vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn, nếu để cho Lôi TiêuQuân biết, như vậy cả nhà hắn cũng sẽ bị dính líu.
Không nghĩ tới cho dù ban đầu hắn đã dự tính tốt như vậy, thế mà độc của Mộ Chỉ Ly lại được giải, có lẽ đây chính là số mệnh!
Từ trong miệng Lôi Khuông nghe được những chuyện cũ này, Mộ Chỉ Lylàm sao có thể hạ thủ với hắn? Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, coi như là bởi vì hắn, mình trải qua mười bốn năm cuộc sống không phải người,thì ít nhất mình vẫn là còn sống.
Nàng đáp ứng Lôi Khuông, khi nàng đứng ở trước Lôi gia, nàng sẽ bảotoàn gia tộc Lôi Khuông, hắn không cách nào thừa nhận được việc bởi vìhắn mà lại mang đến tai nạn cho toàn gia tộc, mà nàng cũng sẽ khôngkhiến cho ân nhân cứu mạng mình gặp nguy hiểm.
Bất quá lần này nàng cũng đã biết được tên họ của mẫu thân mình –Bạch Mạt Lăng, một tên vừa dễ nghe lại tốt đẹp, tựa như cùng mẹ nànggiống nhau.
Khóe miệng vung lên nụ cười, cho dù nhiều năm như vậy cũng chỉ cónàng một mình trải qua, nhưng là nàng yêu cha mẹ nàng, cũng biết bọn họvì mình mà đã bỏ ra bao nhiêu, cho nên mình chưa từng cô đơn, mà nàngbây giờ muốn gánh vác hết thảy, vì có thể nhìn thấy mẹ ruột của mình, vì có thể làm phụ thân sống lại, vì người một nhà bọn họ!
Hôm sau, Mộ Chỉ Ly cả đêm qua vẫn chưa từng nghỉ ngơi, thật sớm đã đi ra, Hàn Như Liệt phảng phất như đứng cả đêm ở cửa, nghe được động tĩnhtrong phòng Mộ Chỉ Ly truyền ra liền xoay người lại.
Mộ Chỉ Ly hôm nay vẫn một bộ bạch y, mặc dù đơn giản, nhưng nhìn kỹcũng có thể phát hiện sự tinh xảo trên chiếc áo này, mặc ở trên ngườinàng nổi bật hẳn lên, phiêu dật xuất trần, cả người tản mát ra khí chấtthanh nhã như có như không tựa như ảo mộng, vừa nhìn liền có thể hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh.
Hàn Như Liệt thấy ánh mắt Mộ Chỉ Ly trong suốt cùng kiên định, hắncũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm qua cũng không ảnh hưởng tới tâm tình Mộ Chỉ Ly, như vậy mới tốt.
Thật ra thì hôm qua đứng ở bên cạnh nghe, trong lòng hắn cũng rất làrung động, chuyện này phát sinh khi hắn còn bé, hắn cũng mơ hồ nhớ đượcmột chút ít chuyện lúc đó, không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy,đồng thời cũng càng thêm hiểu rõ quyết tâm của Mộ Chỉ Ly.
Ba người Mộ gia còn có Hàn Như Liệt cùng đi tới hành cung, hai ngườiTô gia so với bọn họ còn sớm hơn, trong mắt còn có mơ hồ hưng phấn.
Hoàng Xích sau khi nhìn thấy Hàn Như Liệt cũng cùng đi, khẽ cau màynhưng cũng không có nói gì, việc hắn phải làm hiện tại chỉ là dẫn nămngười bọn họ tới Hoàng Thành thôi, về phần những người khác hắn cũngkhông cần để ý tới, huống chi từ trên người nam tử trẻ tuổi này hắn cóthể cảm giác được nguy hiểm, kẻ trước mặt mình này lại sâu không lườngđược như vậy.
“Chúng ta lên đường đi!”
Thành La Thiên cách Hoàng Thành rất xa, đi đường cũng phải mất cảtháng, song Hoàng Xích một chút cũng không vội, để cho bọn họ chuẩn bịhai tháng mới lên đường, điểm này thực làm cho người ta kinh ngạc, bấtquá Mộ Chỉ Ly cũng không có suy nghĩ nhiều, Hoàng Xích làm như vậy tựnhiên là có lý do của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chậmtrễ thời gian tham dự cuộc thi cả nước.
Thời điểm mọi người hướng ra cửa chuẩn bị lên đường, thì Hoàng Xíchcũng là xoay người hướng bên kia đi tới, mọi người liếc mắt nhìn nhauđều là ngờ vực, mà vẻ mặt Hàn Như Liệt thì lộ ra nụ cười, lôi kéo Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi theo phía sau Hoàng Xích hướng sâu trong hành cung đitới.
Thấy thế, bốn ngươi kia cũng lập tức đi theo phía sau hai người Mộ Chỉ Ly hướng nội bộ hành cung đi tới.
Càng đi bọn họ càng phát hiện hành cung này khổng lồ, nơi mà bọn họnhìn thấy qua cũng chỉ là một góc hành cung thôi, lúc này xâm nhập vàomới thây rõ hành cung này đến tột cùng lớn bao nhiêu, sợ là Mộ gia cùngTô gia hai thế gia có tích góp từng ngày cũng không vượt qua được hànhcung trước mắt này.
Ước chừng đi được thời gian khoảng một nén hương, Hoàng Xích dừng lại trước một đại môn màu vàng kim, chỉ thấy Hoàng Xích đem một miếng ngọcthạch hình ngôi sao đặt ở trong máng ngũ giác hình sao lõm xuống bêncạnh cửa, hai thứ khớp nhau đến hoàn mỹ, một trận tia sáng màu vàng kimhiện lên.
“Ùng ùng.” Cánh cửa cực lớn kia tự động mở ra, hơi thở vô cùng dàycộp nặng nề phả vào mặt, vẻ mặt năm người trở nên rung động, bởi vì ởphía sau cánh cửa chính là một cung điện vô cùng khổng lồ, cung điện này so với đài tỷ võ lúc trước thấy ở bên ngoài cũng phải lớn hơn gấp mấylần!
Trong cung điện này có mười hai cây Tường Long Kim trụ, trừ đó racũng không có thứ đồ gì khác, bất quá tầm mắt mọi người cũng là tậptrung vào đài cao ở chính giữa, từ đó bọn họ có thể cảm nhận được hơithở huyền ảo từ phía trên mơ hồ truyền đến, mặc dù không rõ ràng nhưngthần bí khó hiểu, làm cho người ta nhìn không ra.
“Đó là Truyền Tống Trận” Hàn Như Liệt đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly nói:“Tiến vào Truyền Tống trận này là có thể trong thời gian ngắn đi tớiđích đến, ta nghĩ đằng kia của Truyền Tống trận chắc là Hoàng Thành đi!”
Hoàng Xích chợt xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Hàn Như Liệt cũng là cóchút bất đồng, quả nhiên như hắn đoán, nam tử này tuyệt đối không phảingười bình thường, Truyền Tống trận này coi như là ở Thiên Thăng quốccũng chỉ một ít người trong hoàng thất biết được, vậy mà hắn lại có thểbiết rõ như vậy.
“Không sai, đây chính là Truyền Tống trận, bây giờ các ngươi theo ta cùng đi vào đi thôi.”
Sáu người đi theo Hoàng Xích cùng tiến vào Truyền Tống trận, HoàngXích chính là lấy ra một miếng tinh thể cao cấp đem khảm vào trongTruyền Tống trận, mọi người chỉ cảm thấy tầm mắt hoàn toàn bị màu vàngkim phủ kín, đâm vào làm đau ánh mắt bọn họ, cho nên cũng là nhắm haimắt lại, bọn họ chỉ cảm thấy thân thể của mình không bị khống chế, chung quanh người hoàn toàn là không gian rộng lớn.
Đợi đến lúc mọi người mở mắt ra lần nữa, hoàn cảnh chung quanh bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, chung quanh truyền đến từng trận âm thanh ồn àonáo động, bên cạnh bọn hắn hản là có không ít người, trên căn bản toànlà những người ba mươi tuổi trở xuống, chắc đều là những người có tưcách tuyển thủ, mà bên cạnh Truyền Tống trận chỗ bọn họ còn có mấy cáiTruyền Tống trận khác nữa, có thể thấy bọn họ giống nhau đều là truyềntống tới nơi này.
Người trông coi Truyền Tống trận nơi này nhìn thấy Hoàng Xích cũng là nhiệt tình chào hỏi: “Hoàng Xích, ngươi đã đến rồi ah, đây cũng là nămtiểu tử của thành La Thiên sao? Di, sao nhiều hơn một?”
Hoàng Xích khẽ lắc đầu: “ Chỉ có năm, trong đó có một người không phải.”
Trong mắt nam tử kia cũng là lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng TruyềnTống trận này chuyên môn dùng để truyền tống tuyển thủ, tầm mắt của hẳnliền chuyển dời đến trên người Hàn Như Liệt, ở trên người Hàn Như Liệthắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chắc người nọ chính là hắn đi!
Lập tức cũng là gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng thì đã sáng tỏ….
/655
|