Y Thủ Che Thiên

Chương 241: Bạch Mạt lăng

/655


Edit: Phú Hường BCBeta: SakuraCửu Thiên tỳ bà cùng Cầm Lăng Cửu Thiên là đặc trưng rõ ràng nhất của Tử Thấm, hắn tin tưởng nếu không phải tự mình Tử Thấm truyền thụ cho,Mộ Chỉ Ly căn bản là không thể nào học xong.

Cố nén kích động trong lòng, hắn đợi nhiều năm như vậy rốt cục chờ được môn chủ tương lai của bọn hắn rồi!

Trong cuộc sống ở Dược Tông, mặc dù hắn trải qua rất là tốt, nhưnghắn vẫn không quên đi chuyện này. Hắn là trưởng lão Thiên Âm Môn, hắnchỉ thuộc về Thiên Âm Môn.

Ở nơi này chờ đợi dài dằng dặc, hắn đã từng nghĩ tới có hay khôngkhông có khả năng, nhưng mỗi lần sinh ra loại ý nghĩ này trong đầu sẽ bị hắn bỏ đi đầu tiên. Tử Thấm tuyệt đối sẽ không lừa gạt bọn họ, Thiên Âm Môn nhất định sẽ có một ngày chấn hưng một lần nữa.

Không riêng gì hắn, những người khác đều nghĩ giống nhau. Cũng may ngày này rốt cục đã tới rồi, hắn sao có thể không kích động?

“Ta gặp sư phụ Tử Thấm khi ở chiến trường Thiên Huyền, ta đón nhậntruyền thừa của nàng và cũng tiếp nhận nhiệm vụ trọng chấn Thiên Âm Môn, ta hi vọng ngài có thể trợ giúp ta cùng nhau chấn hưng Thiên Âm Môn.”Mộ Chỉ Ly nói khẩn thiết, nàng không chắc cách nhiều năm như vậy, cáchnghĩ của Thiên Ngô có thể thay đổi hay không.

Dù sao làm Đại trưởng lão ở trong môn phái Dược Tông lớn như vậy làchuyện tình bao nhiêu người hâm mộ. Cùng so với Dược Tông, tình huốngThiên Âm Môn có vẻ kém nhiều. Không phải nói nàng không tin Tử Thấm màlà cái thế giới này vốn tương đối thực tế.

Nghe vậy, Thiên Ngô trưởng lão gật đầu nói: “Nếu không phải vì đãnhận lời trọng chấn Thiên Âm Môn, ta đã sớm ẩn cư đi. Cố ý không thayđổi tên chính là vì ngươi có thể sớm ngày tìm được ta. Ta đã chờ đợingày này quá nhiều năm. Ánh mắt Tử Thấm Môn chủ quả thật không tệ,ngươi rất ưu tú, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể dẫn dắt Thiên ÂmMôn huy hoàng một lần nữa!”

Dựa vào danh tiếng của Mộ Chỉ Ly, hắn liền biết cô gái này thực lựcbất phàm, được Tử Thấm Môn chủ coi trọng cũng là bình thường, ánh mắtcủa nàng tuyệt đối sẽ không sai.

Nghe lời nói của Thiên Ngô, Mộ Chỉ Ly cũng yên lòng. Tử Thấm sư phụtự tin là có đạo lý, cho dù qua nhiều năm như vậy những người thân tínnày vẫn trung thành như cũ đối với nàng, hẳn là vì nàng mà thành Đạitrưởng lão Dược Tông, thử hỏi trên đời đày có bao nhiêu người có thểlàm được như vậy?

“Thiên Ngô trưởng lão, bây giờ ngươi cùng những người khác trongThiên Âm Môn còn có liên lạc không? sư phụ Tử Thấm cho ta một tờ danhsách, nói trên danh sách đều là thân tín của nàng, để cho ta tìm bọnhọ.”

“Ta chỉ biết tin tức hai người khác, về phần những người khác ban đầu đã phân tán khắp nơi, tất cả mọi người không biết đối phương ở chỗ nào. Khi đó bên ngoài Thiên Âm Môn gặp tai hoạ ngập đầu, mọi người chạy trốn khắp nơi không biết tình hình lẫn nhau nhưng cũng không đến nỗi bị bắt, có người bị bắt lại, hôm nay muốn tìm được bọn họ cũng có chút khókhăn.Những năm gần đây ta mất một phen tìm kiếm mới tìm được hai ngườitrong đó, về phần những người khác liền từ từ tìm. Đợi đến khi danhtiếng Thiên Âm Môn chúng ta truyền bá lần nữa, tin tưởng bọn họ vừa nghe thấy sẽ trở lại .”

Thời điểm Mộ Chỉ Ly nghe tin tức kia, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá ít nhất cũng biết được tin tức hai người khác, khiến nànggiảm đi không ít thời gian. Ít nhất hôm nay nàng biết nên làm như thếnào.

“Thiên Ngô trưởng lão, bây giờ ta tu luyện Thần Quyết Cung, một mặtvì tăng lên thực lực của ta, một mặt cũng là để tiện tìm được các ngươi. Trọng chấn Thiên Âm Môn không phải là một sớm một chiều liền có thểthành công, trước hết bây giờ chúng ta nên tìm những người thất lạc kia, như thế nào?” Mộ Chỉ Ly đề nghị.

Ở trong Thần Quyết Cung, nàng còn có rất nhiều thứ chưa được học,hiển nhiên hiện tại xuất hiện chấn hưng Thiên Âm Môn là không thực tế.Cho dù có chấn hưng thành công, nàng không có thực lực vẫn là vô dụng.

Thiên Ngô gật đầu: “Hiện tại ta đây sẽ nhanh chóng bắt đầu làm sựtình của Thiên Âm Môn, hiện tại Thiên Âm Môn cũng không có thiếu đệ tử,chẳng qua là ẩn giấu khiến cho mọi người chưa từng biết đến thôi. Hiệngiờ ngươi cứ tu luyện thật tốt, đợi đến khi chúng ta tìm được đại bộphận người liền họp lại bàn bạc hết thảy.”

Tuổi Mộ Chỉ Ly vẫn còn nhỏ, nếu nàng là Môn chủ kế nhiệm do Môn chủTử Thấm khâm định, hiển nhiên bọn họ sẽ tuân theo. Nhưng rất nhiều lúcthực lực là trọng yếunhất, hôm nay thực lực của nàng đã không tệ, nhưngnếu muốn trở thành Môn chủ thì phải dốc sức hơn nữa mới được.

. . . . . .

Sau khi Thiên Ngô trưởng lão rời đi, Mộ Chỉ Ly cảm thấy sự kiện đènặng ở trong lòng kia đã giảm bớt mấy phần. Việc trọng chấn Thiên Âm Môn không nên quá mức vội vàng xao động, kinh nghiệm đối với môn phái củaThiên Ngô trưởng lão càng phong phú hơn so với nàng, bây giờ nàng chỉcần tăng lên thực lực của mình cho tốt là được.

Nàng biết một khi tin tức trọng chấn Thiên Âm Môn truyền bá ra, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, mà khi đó phải có thực lực tuyệt đốimới ổn định hết thảy!

Bạch gia.

Trong một tiểu viện tinh xảo, một nữ tử khuôn mặt đầy u sầu ngồi ở trong đình nhìn nước chảy phía dưới, cau mày.

Cô gái đang mặc một bộ áo trắng, mặc dù chân mày nhíu chặt nhưng cũng không che khuất được dung nhan tuyệt sắc, dung mạo của nàng chỉ có ởtrên trời, nhân gian khó gặp được vài lần.

Sắc mặt cô gái hiện vẻ tái nhợt, đáy mắt giống như một hồ nước trongkhông có một tia ba động, ánh mắt tuy là nhìn nước chảy, tâm tư lại đinơi nào, giống như búp bê mất đi linh hồn, nhưng vẫn tràn đầy mị lực cực hạn.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cô gái cùng Mộ Chỉ Ly có chút giống nhau,chẳng qua là nàng càng nhiều thêm mấy phần ưu sầu so với Mộ Chỉ Ly màthôi.

“Mạt Lăng, cũng đã hai mươi năm rồi, chẳng lẽ ngươi còn không buôngtay sao?” Một cô gái mặc áo xanh hỏi, khuôn mặt cô gái có chút giốngvới Bạch Mạt Lăng.

“Mạt Thanh tỷ, đời này ta cũng không thể buông ra chuyện này.” Đốivới nàng, cuộc sống của nàng ngay từ hai mươi năm trước đã kết thúc, hôm nay nàng bất quá là một thể xác, còn tâm đã sớm chết rồi.

Nghe vậy, Bạch Mạt Thanh thở dài: “Nhưng cuộc sống của ngươi còn rất dài, chẳng lẽ ngươi cứ sống như vậy cả đời?”

Cho dù là nàng cũng khó mà quên sự kiện hai mươi năm trước, huống chi là Bạch Mạt Lăng? Chuyện lúc ấy thực sự quá chấn động, cảnh tượng thảmthiết ấy toàn bộ đặt ở trên người muội muội mình, nàng cảm thấy thực đau lòng.

Nhìn muội muội của mình mất đi linh hồn , không bao giờ vui vẻ như trước đây, nàng cực kì khó chịu.

Trong hai mươi năm nay, nàng đã hỏi Bạch Mạt Lăng vô số lần, có từnghối hận khi gặp phải Mộ Thiên Tĩnh. Nếu như nàng không có gặp hắn, nhưvậy những chuyện kia sẽ không phát sinh, muội muội ngây thơ hồn nhiêncũng sẽ không biến thành bộ dáng hôm nay.

Nhưng mà cho dù qua hai mươi năm, muội muội chưa một lần hối hận. Nếu thời gian có thể trở về lúc trước, nàng cũng sẽ đi con đường ấy như cũ. Mặc dù khổ cả đời, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng đã đủ làmcho nàng nhớ lại cả đời .

Trong mắt Bạch Mạt Lăng, nếu như không gặp được Mộ Thiên Tĩnh, như vậy nàng sống cuộc đời này cũng vô dụng rồi.

“Dù vậy vẫn tốt hơn nhiều so với miễn cưỡng cười vui, nếu như có thểta hi vọng mình không phải là người Bạch gia, như vậy ta có thể cùngsống cuộc sông bình thường với Thiên Tĩnh. Mà không phải như hiên tại,Thiên Tĩnh nằm trong quan tài bằng băng, mà ta thì ở trong sân này.”

“Mạt Lăng, nên buông tay, thật sự nên buông tay. Mặc dù Mộ Thiên Tĩnh cũng chưa chết, nhưng muội không thể nào trở lại Mộ gia nữa, hắn cũngkhông thể tỉnh lại, thì hai người cũng khác gì nhau ? Muội đang ở Bạchgia không có tự do, mặc dù phụ mẫu nguyện ý để muội rời đi, nhưng Lôigia Lôi Đình nhất định sẽ giận dữ. Đến lúc đó không riêng muội đi khôngđược, gia tộc cũng sẽ dính líu. . . . . .”

Bạch Mạt Thanh nói chưa xong liền bị Bạch Mạt Lăng cắt đứt: “Ta biếtlà ta vô dụng, ban đầu ta đã bỏ ra thật nhiều, đó chính là cả đời này bị nhốt ở nơi này.Không nên nói đến Lôi gia, ta hận Lôi gia, nếu là có thể ta hận không được đều giết tất cả bọn họ. Bọn họ giết hài tử của ta,hài tử còn trong tã lót của ta a! Bé là vô tội, bọn họ sao có thể nhẫntâm như thế!” Bạch Mạt Lăng nắm chặt hai tay, móng tay hung hăng bấmvào trong thịt, trong nháy mắt móng tay tinh sảo nhiễm màu đỏ xinh đẹp,thế nhưng nàng không cảm giác được chút đau đớn nào.

Nước mắt không khỏi chảy ra, mỗi lần nghĩ đến Chỉ Ly chết đi nàngliền thống khổ không chịu nổi. Nàng thật xin lỗi Thiên Tĩnh, thật xinlỗi Chỉ Ly a. . . . . . Nàng thật hận, hận mình vô dụng, vận mệnh củamình đều không thể nắm giữ ở trong tay của mình, mặc dù nàng hận Lôigia, nhưng cũng không có cách nào trả thù.

Bạch Mạt Thanh vội vạch tay Bạch Mạt Lăng ra, nhìn bốn dấu mong tayđâm thật sâu vào da thịt,không khỏi nói: “Muội đần độn a? Cho dù khổ sởcũng không thể thương tổn tới mình a.”

“Nếu là có thể ta thật hy vọng ta có thể chết đi, nhưng là ta không thể chết được, ta muốn dùng cả đời bồi lại hết thảy.”

Nhìn bộ dáng kia của Bạch Mạt Lăng, Bạch Mạt Thanh chỉ cảm thấy mìnhthật sự không nên gạt nàng nữa, ít nhất đem chuyện kia nói ra, tronglòng Mạt Lăng vẫn có thể ôm một tia hi vọng, ít nhất như vậy nàng cóthểvui vẻ được chút.

Lập tức liền lên tiếng nói: “Mạt Lăng, có một việc ta vẫn cũng chưa nói cho muội biết, hôm nay ta cần phải nói cho muội biết.”

“Chuyện gì?” Bạch Mạt Lăng không thèm để ý hỏi, đối với nàng bây giờmà nói, chuyện gì cũng không trọng yếu. Trừ phi Thiên Tĩnh sống lại hoặc là Chỉ Ly không có chết, trừ điều đó ra, những thứ khác hết thảy đềukhông liên quan với nàng.

“Nữ nhi của muội Mộ Chỉ Ly chưa chết!” Bạch Mạt Thanh chậm rãi nói.

Đầu tiên Bạch Mạt Lăng cũng không thèm để ý, song sau khi nàng ngherõ mới giật mình, sít sao lôi kéo tay của Bạch Mạt Thanh hỏi: “Tỷ nóicái gì? Tỷnói lại một lần nữa? Chỉ Ly không có chết?”

Bạch Mạt Lăng gật nhẹ đầu: “Muội bình tĩnh một chút, thật sự bé không có chết. Ban đầu Lôi Tiêu Quân sai người dưới tay hắn đi giết Chỉ Ly,nhưng người này vẫn luôn ái mộ muội, cho nên chưa từng giết bé.Ta lấydanh nghĩa của muội cho Chỉ Ly một khối ngọc bội, hi vọng đời này nàngchỉ làm người bình thường, dù sao nếu cháu nó biết hết thảy tất cả nhấtđịnh sẽ trở lại tìm muội. Lôi gia thực lực thật sự quá kinh khủng, cănbản cháu ấy không thể thừa nhận. Người nọ lại hạ độc, khiến cho cháu ấykhông cách nào tu luyện. Mạt Lăng, muội nên biết kết cục như vậy là tốtnhất rồi, ít nhất con của muội có thể sống tốt.”

“Đúng vậy, đây là kết cục tốt nhất rồi … Tỷ tỷ, cám ơn tỷ, ít nhấtcon của muội không có chết.” Rốt cục trong mắt Bạch Mạt Lăng hiện lênmột tia biến hóa, hài tử của nàng cùng Thiên Tĩnh không có chết, thật sự là quá tốt rồi!

Đây là ngày vui vẻ nhất của nàng trong vòng hai mươi năm nay, lập tức không khỏi hỏi: “Nhưng vì sao nhiều năm như vậy tỷ cũng chưa từng nóicho muội biết?”

Bạch Mạt Thanh thở dài: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếunhư mà Lôi gia biết đến, bất luận Chỉ Ly có thể tu luyện hay không, cũng sẽ nhất định sẽ giết nàng, cho nên ta dấu diếm nhiều năm như vậy, ngoại trừ ta cùng với người kia không có người nào biết. Ta sợ rằng sau khinói cho muội biết biểu hiện của muôi sẽ bị người khác phát hiện, phảibiết rằng qua nhiều năm như vậy mặc dù muội vẫn ở chỗ này, nhưng ngườichú ý muội cũng không ít. . . . . .Nếu không phải sợ muội làm ra việcngu ngốc, đời này ta cũng sẽ không nói cho muôi biết.”

Nghe được Bạch Mạt Thanh giải thích, Bạch Mạt Lăng cũng gật đầu: “Cám ơn tỷ đã làm nhiều như vậy, ta sẽ không biểu hiện ra.” Trong lòng không nhịn được nhảy nhót, nữ nhi không có chết, thật sự là quá tốt.

“Bây giờ nữ nhi của ta sống như thế nào?” Bọt mép lăng kích động hỏi, tính ra Chỉ Ly hẳn là vừa lúc hai mươi tuổi, đã là đại cô nương. Khôngbiết hình dáng hiện tại của nàng ra sao, có lập gia đình chưa? Nghĩ tớinhững thứ này, Bạch Mạt Lăng cảm giác phảng phất như sống lại lần nữavậy.

Nhìn bộ dáng kia của Bạch Mạt Lăng, Bạch Mạt Thanh một trận bất đắcdĩ: “Ta đã nói ngươi khó mà khống chế tâm tình mà, nàng sống ở Mộ giarất tốt, không cần lo lắng. Ta cũng đã thật lâu không có hỏi thăm tintức của nàng rồi, nếu như bị Lôi gia phát hiện có thể sẽ không tốt.”

Nhưng trong lòng thì thầm than, nàng nếu là biết Chỉ Ly ở Mộ gia trởthành phế vật mà bị khi dễ, sợ là sẽ càng thêm khổ sở, chẳng qua hếtthảy điều này cũng không có cách nào khác. Cũng đã khoảng gần mười nămnàng chưa từng nghe qua tin tức Mộ Chỉ Ly, nhưng ít nhất ở Mộ gia tánhmạng của nàng không có nguy hiểm.

“Sống tốt là tốt rồi, ta đây an tâm. Nữ nhi chính là ràng buộc duynhất của ta.” Bạch Mạt Lăng chợt nói, nàng đã sớm không có gì để luyếntiếc, chưa từng nghĩ vẫn còn có Chỉ Ly, làm cho nàng thêm mấy phần niệmtưởng.

Nghe vậy, Bạch Mạt Thanh không khỏi lên tiếng giải thích: “Mạt Lăng,mặc dù muội hận Lôi gia nhưng cũng không nên hận cha mẹ a. Bọn họ mặc dù cường thế, nhưng bọn họ cũng bất đắc dĩ. Nhìn muội bộ dáng kia quanhiều năm như vậy, trong lòng cha mẹ cũng không vui. Mỗi lần mẫu thânđi qua viện của của muội, sau khi trở về cũng nhịn không được rơi lệ,cha mặc dù chưa từng rơi lệ, nhưng thật ra trong lòng ông ấy rất khóchịu.Những năm gần đây, quan hệ Bạch gia cùng Lôi gia dần bất hòa, giatộc lại càng phát triển. Muội cũng biết gia tộc đang không ngừng pháttriển thực lực, tương lai có thể chống cự Lôi gia, đây hết thảy khôngphải bởi vì muội? Nếu muội vẫn đối xử như thế này với cha mẹ, bọn họkhông khỏi quá đáng thương.”

Bạch Mạt Lăng ngẩn ra: “Thật là như vậy sao?” Những năm gần đây nàngvẫn sống ở trong viện, chưa từng bước một bước ra ngoài bao giờ, đối với sự tình gia tộc cũng không hiểu rõ, không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy.

“Đương nhiên là như vậy! Muội vốn là nữ nhi cha mẹ thương yêu nhất, bọn họ há có thể không hy vọng muội vui vẻ?”

“Nói như vậy, là ta trách lầm cha mẹ.” Trên mặt Bạch Mạt Lăng nhiềura một phần cảm khái, ban đầu thời điểm Bạch gia cùng nhau đi đối phó Mộ gia, nàng hận Lôi gia cũng hận luôn Bạch gia, qua nhiều năm như vậy trừ Bạch Mạt Thanh, nàng cũng chưa từng để ý tới ai.

. . . . . .

Mộ Chỉ Ly vừa trở về trong phòng liền bị Hạng Tử Thanh lôi đi rangoàil ần nữa, Hạng Tử Thanh cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với Dược Tông, chẳng qua là lúc trước nàng một mình một người đi loạn ở bên ngoài cũng không nhìn thấy được cái gì hay.

Lúc trước nghe nói Thiếu tông chủ Dược Tông Tư Đồ Diêu mang Mộ Chỉ Ly đi thăm quan, hiện tại đương nhiên liền nữa lôi kéo Mộ Chỉ Ly mang mình đi thăm thú!

“Chỉ Ly sư muội, ngươi cũng quen Thiếu tông chủ Dược Tông a?” Hạng Tử Thanh không khỏi lên tiếng hỏi, nàng phát hiện sư muội của mình quenbiết thật là không ít người.

Hàn gia Thiếu chủ là người yêu của nàng, Thần Quyết Cung Lăng LạcTrần là bằng hữu của nàng, mà Dược Tông Thiếu tông chủ lại cũng quenbiết nàng, còn tự mình dẫn theo nàng đi thăm quan? Những người này đềulà thanh niên tài tuấn thân thế bất phàm, thực lực cao cường a.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là cười nói: “Chúng ta quen biết lúc ở chiến trường Thiên Huyền, tỷ thí lôi đài kia ngươi cũng biết .” Nhìn bộ dángHạng Tử Thanh liền có thể suy đoán ra ý tưởng của nàng , thật sự là rấtđơn giản.

Hạng Tử Thanh chợt hiểu ra: “Ta làm sao lại quên đi chuyện này chứ,khó trách các ngươi quen biết.” Trí nhớ của mình không khỏi cũng quákém, bất quá điều này tốt hơn so với mình, mình đồng dạng cũng cùng TưĐồ Diêu tỷ thí luyện đan, bất quá vẫn không coi là quen biết.

“Chỉ Ly sư muội, trên cuộc thi trao đổi luyện đan lần này sẽ phảixem biểu hiện của ngươi a.” Hạng Tử Thanh thở dài: “Tranh thủ đánh bạiTư Đồ Diêu a, ha ha” vốn là nàng còn hăng hái bừng bừng muốn cùng Tư Đồ Diêu tỷ thí luyện đan, nhưng kể từ khi cùng Chỉ Ly tỷ thí một trận,nàng không còn tự tin kia nữa. Hay là mình luyện nhiều thêm một chút rồi nói sau, ít nhất năm nay là không có hy vọng.

Tuy nói như thế, nàng cũng không có mất đi ý chí chiến đấu, hôm naychẳng qua là nàng biết rõ ràng chênh lệch giữa bọn họ, cho nên tranh thủ kéo gần khoảng cách này hơn thôi.

“Tư Đồ Diêu luyện đan đạt thành tựu rất cao, ta cũng không có lòngtin. Giữ tâm bình tĩnh, tận lực là được rồi.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói,cách lôi đài tỷ thí lần trước đã mấy tháng, cũng không biết thuật luyệnđan củaTư Đồ Diêu có tiến bộ hay không.

Hôm nay nàng vẫn không có thể thành công luyện chế ra lục phẩm đandược, Tư Đồ Diêu nói không chừng đã sớm dẫn đầu luyện chế ra lục phẩmđan dược. Lúc trước bởi vì Hỗn Độn Thiên lực tiến hóa cùng với VạnNguyên Quy Nhất kiếm pháp, nàng cũng không có tiếp tục thử luyện chế.

Đối với phương pháp luyện chế lục phẩm đan dược nàng đã nắm giữ rấtnhiều tâm đắc, nàng tin tưởng chỉ thiếu chút nữa liền có thể luyện chếra lục phẩm đan dược, chẳng qua thời gian qua quá nhanh, nên một bướccuối cùng này cũng không kịp thử.

Hạng Tử Thanh gật đầu: “Không từ mà biệt, chỉ là tâm thái của ngươicũng rất tốt. Chỉ Ly sư muội, bất luận như thế nào ta đều ủng hộ ngươi!Dù sao trên phương diện lyện đan ngươi đã đạt thành tựu rất cao, khôngnói cái này nữa, hôm nay Tư Đồ Diêu Đô dẫn ngươi nhìn cái gì? Ngươi cũng mang ta xem một chút đi?”

Nàng vừa tới Dược Tông, một tông phái lớn như vậy nàng thật đúng là tìm không ra có gì xem, nhìn thấy cũng chỉ là người thôi.

“Ta dẫn ngươi đi xem Dược Điền Dược Tông được không?” Mộ Chỉ Ly cườinói, nàng cảm thấy đáng giá nhất trong Dược Tông dao động nhân tâm mảnhlớn chính là Dược Điền rồi!

“Tốt, ta cũng muốn đi rồi, xem một chút có phải thật hay không ngoại trừ dược thảo cũng không có những thực vật khác.”

“Đó là thật.”

Vừa nói, hai người cùng hướng phương hướng Dược Điền đi tới, cườicười nói nói lộ ra vẻ cực kỳ vui vẻ. Dọc theo đường đi lưu lại trận trận tiếng cười dễ nghe, dẫn tới không ít đệ tử Dược Tông dừng lại quansát.

Ngày thứ hai, chính là ngày trao đổi mà đệ tử hai môn phái đều cực kỳ mong đợi rồi!

Ngày mới vừa sáng, đám người Mộ Chỉ Ly liền hội hợp lại với nhau.Những người tu luyện này ban đêm không cần nghỉ ngơi, cho nên khi nàodậy cũng không có vấn đề gì.

“Hôm nay chính là thời gian của hội trao đổi, chúng ta bốn điện tỷthí ở phía trước, sau khi cuộc tỷ thí của chúng ta chấm dứt là tỷ thícủa Luyện Đan Thất. Đến lúc đó bốn điện cũng sẽ có người ra thi đấu, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” Trữ Trí Viễn nhìn mọi người lên tiếng nói.

~~~~


/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status