Y Thủ Che Thiên

Chương 410: Săn giết

/655


Edit: Doãn Xuân ThuBeta: Sakura“ Đây không phải là thú Thiên Hùng bảo hộ quả Hoàng Kim sao?” trênmặt người nói chuyện tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng mà cái bộ dáng chắcchắn kia rõ ràng chính là rất hiểu rõ về thú Thiên Hùng.

“ Thú thủ hộ quả Hoàng Kim? Ngươi xác định?” Một người bên cạnh không khỏi lên tiếng hỏi, thú Thiên Hùng thì bọn họ không biết, nhưng quảHoàng Kim thì hầu như người người điều biết, khả năng loại thiên tài địa bảo này xuất hiện thực sự rất nhỏ.

“Ta xác định! Trước kia ta may mắn được nhìn thấy một lần, tuyệt đối sẽ không nhìn sai a!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy vị đệ tử đang đứng xung quanh đềuxảy ra biến hóa, vốn là chuyện không liên quan đến mình bây giờ lại trởnên cực kỳ để ý, mọi ánh mắt lửa nóng đều rơi vào trên người hai ngườiĐông Phương Ly và Đông Phương Liệt.

Nếu như không phải bởi vì quả Hoàng Kim …, thì thú Thiên Hùng cũngsẽ không công kích hai người bọn họ như vậy, nếu như thế thì quả HoàngKim được nói đến kia chắc hẳn là đang ở trên người hai người bọn họ!

Đây chính là quả Hoàng Kim a, bảo bối có tiền mà không mua được, mặc dù ở trong kho tài nguyên của Đông Phương gia có một viên, nhưng mà cái điểm tích lũy để đổi lấy nó quả thật đúng là cao kinh người, khả năngthực sự quá nhỏ đi.

Cảm nhận được tầm mắt lửa nóng của mọi người, trong lòng Mộ Chỉ Lycũng không khỏi hiện lên vẻ bất an. Nàng mới biết được thì ra thú Thiên Hùng ở trước mắt chính là thú thủ hộ quả Hoàng Kim, kể từ đó là có thểhoàn toàn hiểu rõ rồi.

Nếu bây giờ thú Thiên Hùng đang ở trạng thái thanh tĩnh mà nói, nghĩđến sẽ có chút ít vui mừng, ít nhất không hề bị bọn họ cho rằng là mộtcon gấu ngu ngốc, nhưng nó lại lâm vào trạng thái cuồng bạo rõ ràng hếtthảy mọi chuyện đều không biết gì.

Vốn là tính toán ngư ông đắc lợi Đông Phương Cường lúc này cũng làngây ngẩn cả người, vận khí Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt lại tốtđến như vậy, ngay cả quả Hoàng Kim loại bảo bối khó gặp này cũng có thểtìm thấy, thật sự là …

Nghĩ tới đây, trong mắt Đông Phương Cường hiện lên ý cười. Vận khítốt hơn nữa thì như thế nào? Chỉ bằng thực lực bây giờ của bọn họ cănbản không có tư cách giữ được quả Hoàng Kim, nên biết điều một chút giao ra đây.

Trong lòng Hàn Như Liệt có chút phức tạp, bọn họ vẫn không hy vọngtin tức tìm được quả Hoàng Kim bị truyền đi ra ngoài, không nghĩ tới bây giờ chẳng những truyền ra ngoài, mà còn bị nhiều người biết như vậy,muốn không đếm xỉa đến cũng đã không thể nào a.

Thú Thiên Hùng đang trong trạng thái cuồng bạo nên lực chiến đấu mạnh mẽ hung hãn như vậy, bọn họ muốn đối phó vốn cũng đã khó khăn rồi,huống chi phía sau còn có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy?

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly trầm xuống, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt kia dâng lên một vẻ nghiêm túc. Việc đã đến nước này, nàng rất rõ ràng những cái gọi là đồng môn sư huynh đệ này ở lợi ích trước mắt căn bản tuyệt đốisẽ không để ý đến cái gì tình nghĩa đồng môn.

“ Liệt, tin tức quả Hoàng Kim đã bị truyền ra ngoài, cho dù chúng taphủ nhận thì cũng không có người tin tưởng, không bằng lấy ra một quảHoàng Kim?” Mộ Chỉ Ly truyền âm cho Hàn Như Liệt.

Đây là biện pháp tốt nhất bây giờ, tuy nói một quả Hoàng Kim đúng làlàm cho người ta thiệt đau lòng, nhưng từ đầu đến cuối tính mạng của bọn họ vẫn là thứ trọng yếu nhất. Hai đấm nan chắn tử thủ (hai nắm đấm khó ngăn cản được liều chết), điểm này bọn họ so với ai khác điều hiểu rõ ràng.

“ Cứ làm như thế đi.” Mộ Chỉ Ly vừa nói ra thì chiếm được sự đồng ýcủa Hàn Như Liệt, hiển nhiên ý nghĩa của hai người bọn họ đều giốngnhau.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly gợi lên một độ cong quỷ dị, chợt đang ở trongtầm mắt của mọi người lấy ra một quả Hoàng Kim, lên tiếng nói: “ Vậnkhí của ta rất tốt chiếm được một viên quả Hoàng Kim, nhưng bây giờ lạikhông đối phó được thú Thiên Hùng này.

Ta nguyện ý giao ra quả Hoàng Kim này, còn hi vọng chư vị sư huynh đệ xuất thủ tương trợ!” Giọng nói Mộ Chỉ Ly rất thành khẩn, ai cũng khôngcách nào hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng.

Dù sao thú Thiên Hùng đang trong trạng thái cuồng bạo đúng là khôngphải hai người bọn họ có thể ngăn cản được, ở dưới tình huống nguy hiểmđến tánh mạng giao ra quả Hoàng Kim đây là cách làm tuyệt đại đa số mọi người chọn dùng.

Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt cũng không phải là kẻ ngu dốt, cho dù bọn họ đánh bại thú Thiên Hùng cũng không thể mang quả Hoàng Kim này đi được, chẳng phải biết điều một chút giao đi ra, cũng có thể giảmbớt mấy phần phiến toái.

Kèm theo âm thanh của Mộ Chỉ Ly rơi xuống, tiếng hít thở của mọingười cũng ồ ồ lên vài phần, đây chính là quả Hoàng Kim a! Một khi nuốtchửng quả Hoàng Kim, tu vi của bọn họ liền có thể đủ để tăng lên một cấp bậc, lấy tu vi hôm nay của bọn họ muốn tăng lên một cấp cần hao tốnrất nhiều thời gian a……

Nhìn biến hóa của mọi người, tâm của Mộ Chỉ Ly cũng buông xuống. Maylà không có ai biết trên cây Hoàng Kim quả đến tột cùng có bao nhiêu quả Hoàng Kim, giao ra một quả nàng và Liệt vẫn còn có thể một người mộtquả, thật cũng không coi là thiệt thòi a!

Trong mắt Đông Phương Cường cũng hiện lên vẻ thèm thuồng, nhưng nếunhư hắn nhận được quả Hoàng Kim này trong lời nói…, thì ngày sau hắn sẽkhông cần lo lắng về Đông Phương Hào nữa rồi, danh hiệu cao thủ đệ nhấtcủa Đông Phương gia cũng sẽ thuộc về hắn!

Tại một vật có sức hấp dẫn lớn ở trước mặt như vậy, căn bản không cóngười nào có thể giữ vững bản tâm. Cùng lúc đó, hai người Đông PhươngHào và Đông Phương Tinh cũng là nghe tiếng chạy đến, khi nhìn thấy quả Hoàng Kim trong tay Mộ Chỉ Ly, bọn họ cũng là mở to hai mắt nhìn.

Thời điểm thú Thiên Hùng nhìn thấy quả Hoàng Kim, dường như màu đỏnhư máu trong mắt lại tăng lên thêm mấy phần, lực lượng trong cơ thểcuồng bạo lần nữa bạo động ra, trong lúc mơ hồ hẳn là có khuynh hướngđột phá một lần nữa.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng không có lãng phí thời giannữa. Lúc này quả Hoàng Kim trong tay không còn là bảo bối nữa, mà làkhoai lang phỏng tay.

Sau một khắc, ở dưới tầm mắt khiếp sợ của mọi người, Mộ Chỉ Ly cầmHoàng Kim quả ở trong tay ném lên không trung hướng về phía đám người , thời gian phảng phất dừng lợi ở một khắc này, mọi người nhìn thấy mộtquả trái cây ánh vàng rực rỡ chậm rãi từ trên cao rơi xuống.

Thú Thiên Hùng điên cuồng, không hề để ý đến hai người Mộ Chỉ Ly vàHàn Như Liệt nữa, thẳng hướng quả Hoàng Kim vọt tới, hết thảy tất cảcũng chỉ có quả Hoàng Kim là quan trọng nhất!

Đương nhiên các đệ tử khác của Đông Phương gia khác cũng không thể để cho quả Hoàng Kim này bị thú Thiên Hùng cướp đi như vậy, bây giờ nhìnlại Đông Phương Ly thật sự không có ý định muốn quả Hoàng Kim này rồi,về phần cuối cùng có thể rơi vào trong tay của ai ước chừng phải xem bản lĩnh của người đó!

Tốc độ Đông Phương Cường cực nhanh, dường như ở thời điểm ĐôngPhương Ly quăng quả Hoàng Kim lên trời, thì thân hình vừa động chính làvượt qua tuyệt đại đa số cao thủ đưa tay chộp tới quả Hoàng Kim.

Song, đang ở thời điểm tay của hắn cách Hoàng Kim quả chỉ có mộtthước, dưới chân căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, thì tên Đông Phương Hàokia không biết lúc nào xuất hiện, lại đưa tay kéo chân hắn lại, trựctiếp kéo hướng mặt đất.

Trong mắt Đông Phương Hào hiện lên vẻ khinh thường, hắn cũng khôngthể để cho Đông Phương Cường cướp được quả Hoàng Kim này. Sau khi kéoĐông Phương Cường xuống, hắn cũng nhanh chóng xông về phía quả HoàngKim kia.

Cùng lúc đó, thân thể khổng lồ của thú Thiên Hùng kia cũng xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ, những đệ tử khác cũng rối rít đi tới trungtâm, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn.

Ở thời điểm mọi người tranh nhau cướp đoạt quả Hoàng Kim, Mộ Chỉ Lyvà Hàn Như Liệt đã lặng lẽ rời đi trong tầm mắt của mọi người, dưới loại tình huống này căn bản không có người đến chú ý bọn họ, cho nên lúc rời đi rất thuận lợi.

Một đường hướng về phía trước chạy sau hồi lâu hai người lúc này mớidừng lại nghỉ ngơi, phía sau không có nửa điểm hơi thở của con người,nghĩ đến mọi người muốn tranh đoạt Hoàng Kim quả kia, phía sau có ngườimới là lạ.

“Chàng đoán xem quả Hoàng Kim này cuối cùng sẽ rơi vào tay ngườinào?” Mộ Chỉ Ly mở to đôi mắt đẹp nhiều hứng thú nhìn Hàn Như Liệt: “Tacảm thấy được hẳn là Hào sư huynh.”

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly như tinh linh khả ái, trong mắt Hàn Như Liệt tràn đầy sủng nịch: “Không phải là Đông Phương Hào thì chính là ĐôngPhương Cường, nhưng có Đông Phương Tinh ở đó, thì cơ hội của Đông Phương Cường rất nhỏ.”

Thực lực của Đông Phương Cường đúng là không tệ, nhưng ở trước mặtcao thủ đệ nhất Đông Phương Hào thì hiển nhiên không là cái gì. Trênthực tế, quả Hoàng Kim này cuối cùng không rơi vào trong tay Đông Phương Cường cũng chỉ có Đông Phương Hào.

Những đệ tử khác mặc dù muốn nhân cơ hội đục nước béo cò nhận được,nhưng là tại nơi có nhiều ánh mắt phía dưới như vậy, muốn thần khôngbiết quỷ không hay thu hồi vào trong túi của mình làm sao có thể.

Muốn nhận được bảo bối, trừ cơ duyên ở ngoài còn phải có thực lựcphải đủ mạnh. Vật này nếu là rơi vào trong tay Đông Phương Hào hoặc Đông Phương Cường lời mà nói…, những thứ đệ tử khác cũng không dám đánh chủ ý của bọn hắn, đây không phải là tự mình tìm chết sao?

Ở nơi này, Mộ Chỉ Ly không muốn thừa nhận cũng không được, lấy thựclực bây giờ của bọn họ không có cách nào làm cho các đệ tử khác khiếpsợ.

“Bị Hào sư huynh lấy đi thì tốt một chút, nếu là bị Đông Phương Cường lấy đi trong lời mà nói…, chúng ta đối mặt vấn đề khó khăn lại lớn a.”Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói

“Nàng không phải đợi Hào sư huynh bọn họ tới mới ném quả Hoàng Kim đi ra sao?” Hàn Như Liệt hỏi ngược lại, những người khác không có chú ýtới, nhưng hắn vẫn chú ý tới a.

Mộ Chỉ Ly le lưỡi phấn nộn ra: “Bị chàng phát hiện, nhưng ta khôngthể để cho quả Hoàng Kim rơi vào trong tay của Đông Phương Cường.”

Đông Phương Cường rất buồn bực, mình rõ ràng có cơ hội tìm được quảHoàng Kim, không nghĩ tới bị Đông Phương Hào kia chặn ngang một đòn,hiện tại thật là không thể nhận được mà còn bị thương không nhẹ.

Nghĩ tới Đông Phương Hào nuốt chửng quả Hoàng Kim, thì thực lực củahắn sẽ lại lần nữa mạnh hơn một bậc, danh hiệu cao thủ đệ nhất càngngày càng cách hắn rất xa rồi, thật sự đáng hận!

Nhưng nếu hắn sớm biết được sự tồn tại của quả Hoàng Kim…, thì hoàntoàn có thể tại lúc người khác không có phát hiện giết người diệt khẩu,đem Hoàng Kim quả này thu vào trong túi của mình, chỉ tiếc hiện tại bấtluận hối hận như thế nào cũng vô dụng rồi.

Tiện nghi cho Đông Phương Hào tiểu tử kia, còn để cho Đông Phương Lycùng Đông Phương Liệt hai người này trốn thoát, không biết có phải haykhông là năm xưa bất lợi, dường như năm nay hắn đặc biệt xui xẻo!

Mình nên dùng phương pháp gì để cho hai người Đông Phương Ly này chết ở trong truyền thừa chi địa đây? Đông Phương Cường nhíu mày bắt đầunghĩ biện pháp, bất luận như thế nào cũng không thể để cho hai người bọn họ sống sót.

Đột nhiên, trong mắt Đông Phương Cường hiện lên một nụ cười âm tàn:“Muốn trách thì phải trách các ngươi đắc tội ta, bản thân ta là muốn xem một chút các ngươi còn có thể sống được mấy ngày!”

Vừa nói xong, Đông Phương Cường chính là không hề đánh giá hết thảy chung quanh, nhanh chóng hướng phía trước chạy tới.

Bảy ngày sau.

Kể từ sau khi chuyện tình quả Hoàng Kim chấm dứt thì hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không còn có cái loại may mắn lúc trước nữa, nhưngcó thể có được hai quả Hoàng Kim này đã cực kỳ tốt rồi, còn muốn vật gìđó khác không khỏi quá tham lam chút ít.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một trận tiếng vang, hai người dừnglại cước bộ của mình, nhìn nhau trên khuôn mặt đều là lộ ra vẻ kinhngạc.

Lặng lẽ đem thân hình ẩn nấp, nhìn đoàn người đối phương chậm rãi đitới. Từ trên phục sức của những người này cũng biết bọn họ không phải là người của Đông Phương gia, từ áo quần màu xanh trên người bọn họ hẳn là người của Lương gia.

Xem ra bọn họ hiện tại chạy tới vị trí trung tâm của truyền thừa chiđịa , nếu không cũng sẽ không đụng phải người của thế lực khác, ý nghĩacủa cái này chính là bọn họ cần phải cẩn thận gấp đôi, người của thế lực khác nhưng là khẩn cấp muốn chém giết bọn họ.

Vốn là, Mộ Chỉ Ly đối với đệ tử Lương gia này cũng không có quá nhiều để ý, nhưng là trong lời nói của bọn họ nói chuyện với nhau làm cho sắc mặt nàng khẽ biến.

“Các ngươi nói hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt kia chạyđến đâu đi? Tìm lâu như vậy cũng không tìm được bọn họ a!” Lương TĩnhSiêu có chút bất đắc dĩ cảm khái nói.

Kể từ khi bọn họ biết tin tức quả Hoàng Kim sau vẫn đang tìm haingười Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt bọn họ, nhưng đến bây giờ cũngkhông có thấy nửa điểm tung tích.

“Nào có dễ dàng tìm đượcnhư vậy? Mặt khác, người của mấy thế lựckhác cũng tìm không được sao? Bọn họ chiếm được quả Hoàng Kim khẳngđịnh cẩn thận gấp đôi, nếu dễ dàng bị người tìm được còn đến phiên chúng ta sao?” Lương Tĩnh Hoa lên tiếng nói.

Nhìn bộ dáng Lương Tĩnh Hoa nghiêm túcnhư vậy, Lương Tĩnh Siêu thuliễm mấy phần, nói: “Còn không xác định tin tức này là thật hay giả,không phải nói Đông Phương Hào chiếm được một quả Hoàng Kim sao? QuảHoàng Kim này cũng không phải là củ cải trắng, vừa nắm liền được một bóto.”

“Quản nó là thật hay giả, chỉ cần có một chút khả năng cũng không thể bỏ qua. Đã có người truyền ra tin tức kia, vậy hẳn chính là thật rồi, ở trên đường nếu nhìn thấy một nam một nữ, bất kể là phải hay không, giết là được.”

“Chiêu này của ngươi thật là ngoan a, thà rằng giết lầm, cũng không bỏ qua a.”

. . . . . .

Đợi sau khi đám người Lương Tĩnh Hoa rời đi, Mộ Chỉ Ly và Hàn NhưLiệt mới chậm rãi hiện thân, vốn là trên mặt tươi cười đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vẻ rất nghiêm trọng.

“Chúng ta đã giao quả Hoàng Kim ra rồi, tin tức này truyền đi mọingười đều biết, hẳn là có người ở đó truyền ra tin tức này đi.” Hàn NhưLiệt trầm giọng nói, trên khuôn mặt tuấn dật kia hiện lên vẻ giấu diếm.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, môi đỏ mọng khẽ mở: “Trừ Đông Phương Cường ởngoài còn có thể là ai, muốn mượn tay những người khác giết chúng tasao.” Chỉ có Đông Phương Cường có thù hận cùng bọn họ mới có thể làm như vậy, nhưng không thể phủ nhận cái này đúng thật là một phương phápkhông tệ, ít nhất mang đến cho bọn họ phiền toái không nhỏ.

“Chúng ta bị một chiêu này của Đông Phương Cường đẩy danh tiếng tớiđỉnh sóng, hiện tại sợ là tứ đại thế lực mọi người đều đi tìm chúng taa.” Hàn Như Liệt chậm rãi phân tích, vốn bọn họ chỉ đối mặt áp lực chủyếu chính là người của tam đại thế lực, nhưng bây giờ lại biến thành tứđại thế lực rồi.

“Hiện tại trừ chúng ta ra, ai cũng không thể tin tưởng, cho dù gặpphải đệ tử của Đông Phương gia chúng ta cũng phải cẩn thận gấp đôi.” MộChỉ Ly tự nhiên hiểu ý tứ của Hàn Như Liệt.

Đệ tử Đông Phương gia là thấy bọn họ lấy ra quả Hoàng Kim không sai, nhưng ôm lấy may mắn trong lòng đệ tử tuyệt đối không ít, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ quả nhiên là tứ diện sở ca* (địch nhân bốn bề) a.

Sau khi buồn bực, trên mặt Hàn Như Liệt lần nữa giương lên vẻ nụcười, nụ cười tà mị kia tràn đầy vô hạn mị hoặc: “Đã có nhiều ngườimuốn chém giết chúng ta như vậy, vậy chúng ta dứt khoát sẽ tới săn giếtthì tốt.”

Nghe được đề nghị của Hàn Như Liệt, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiệnlên tia sáng kỳ dị: “Tốt! Thông qua chém giết đối thủ chúng ta có thểđạt được nhiều lợi ích, nói không chừng chúng ta tổn thất quả Hoàng Kim còn có thể bù trở lại đây.”

Nếu đối phương ôm tâm tình đi chém giết bọn hắn, bọn họ cũng khôngcần khách khí những thứ gì, dám đánh chủ ý lên người của bọn họ phải trả giá thật nhiều a.

“Đông Phương Cường, những ngày an nhàn của ngươi không còn nhiềulắm.” Mộ Chỉ Ly ở trong lòng âm thầm nói, cho dù nhất định trả giáthật đắt, nàng cũng muốn chém giết Đông Phương Cường, nếu không sẽ cònkhông biết sẽ tạo thành cho bọn họ bao nhiêu phiền toái tiếp nữa.

Kế tiếp, thời gian của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trở nên bận rộn.

Bọn họ không có cải trang gì hết, thậm chí nghênh ngang xuất hiện ởtrước mặt những người khác, trên thực tế trừ đệ tử Đông Phương gia ra,đệ tử của những thế lực khác căn bản là không rõ ràng lắm bộ dạng củahai người bọn họ.

Đối với hai người bọn họ hiểu rõ duy nhất chính là tổ hợp một nam một nữ có tướng mạo xuất chúng, cho nên những người đánh chú ý lên bọn họphàm là thấy được một nam một nữ, bất kể là thị phi trắng đen cũng sẽxuất thủ.

Mà đối với người như vậy, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt hạ thủcũng cực kỳ ngoan lệ, ở nơi này trong quá trình chiến đấu, độ ăn ý củahai người nhanh chóng tăng lên, một cái mờ ám rất nhỏ của đối phương,một cái ánh mắt của bọn họ đã biết hiểu ý nghĩ của đối phương, phối hợpcực kì ăn ý.

Dần dần, những tam đại thế lực khác bắt đầu phát hiện nhân số sưhuynh đệ của bọn hắn càng ngày càng ít, không biết lúc nào đã bị ngườichém giết.

Đồng thời cũng có người truyền ra tin tức, sở dĩ người chết cũng làdo một đôi tình lữ Đông Phương Ly này làm, tất cả mọi người là ôm tâm tư đi chém giết hai người bọn họ, mà người chết toàn bộ đều bởi kiếmthương của bọn họ, có người trên khuôn mặt còn mang theo một tia ý mừng, chẳng qua là nụ cười này còn không vung lên đã bị chém giết.

Từ trên nhiều điểm giống nhau như vậy, người thông minh đều đoánđược những người này chết đi hẳn là cùng một cái đội ngũ làm, mà khảnăng lớn nhất chính là hai người Đông Phương Ly và Đông Phương liệt làmrồi, chỉ là không có căn cứ chính xác mà thôi.

Đông Phương Cường rất khốn hoặc, hắn tung tin tức như vậy, theo lýthuyết nhiều người như vậy chém giết hai người Đông Phương Ly hẳn là một chuyện dễ dàng a, nhưng đến bây giờ cũng không có truyền ra tin tức bọn họ bỏ mình, số lượng hai người bọn họ chém giết cũng là càng ngày càngnhiều.

Nhìn những thứ thi thể kia bị chém giết sau, trong tim của hắn cũngtràn đầy lạnh lẽo. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến Đông Phương Ly bọn họ thế nhưng chọn dùng phương thức như thế, theo thủ đoạn máu tanh này cóthể nhìn ra thái độ của bọn hắn.

Một ngày kia, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt hai người đang định trên tàng cây nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian ngắn này ở trong truyền thừa chiđịa này, trên tay bọn họ lây dính màu tươi tuyệt đối là đạt tới trìnhđộ dọa người.

Lần chiến tích này của bọn họ trong mắt người khác rất là kinh người, cho nên mấy ngày nay người tìm đến bọn họ gây phiên toái cùng dần dầnít đi, trên thực tế bọn họ mấy ngày nay trôi qua cũng cực kỳ cực khổ,thời thời khắc khắc tinh thần đều lâm vào trạng thái căng thẳng, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay đều phải cẩn thận.

Ngay cả lúc tu luyện khôi phục cũng phải một người tu luyện, mộtngười trông chừng, mỏi mệt này có thể nghĩ, cũng may lấy tu vi thân thểbọn họ hôm nay cực kỳ tốt, nếu không sợ là hoàn toàn suy sụp.

Lúc này Hàn Như Liệt đang khôi phục Thiên Lực trong cơ thể, còn lạiMộ Chỉ Ly là đang đánh giá chung quanh. Đột nhiên, lỗ tai Mộ Chỉ Ly hơi động một chút, hơi thở cả người đều thu liễm lại.

“Mẹ nó, ngươi nói nhiều người như vậy đều đụng phải hai người ĐôngPhương Liệt rồi, làm sao chúng ta đến bây giờ cũng không đụng phải?”Lương Tĩnh Siêu vẻ mặt bất mãn cảm khái nói, bọn họ ở chỗ này đi langthang nhiều ngày như vậy chưa bao giờ từng thấy thân ảnh của hai ngườikia.

“Nhiều người chết ở trên tay hai người bọn họ như vậy, nếu là chúngta có thể chém giết bọn họ…, sau khi trở về danh tiếng của chúng ta lantruyền khắp nơi a.” Lương Tĩnh Hoa có chút mong đợi cảm khái nói.

Nghe được chiến tích của hai người Đông Phương Liệt sau, hắn cũngbiết quả Hoàng Kim kia tồn tại khả năng cực kỳ nhỏ bé rồi, cho dù có sợ là cũng bị hai người bọn họ ăn rồi, làm sao có thể còn ở trên người bọn họ chứ?

Vẻ mặt Lương Tĩnh Siêu đồng ý gật đầu, nịnh hót đi đến trước mặtLương Tĩnh Hoa cười chói lọi nói: “Nếu như bọn họ gặp phải Hoa Thiếungươi, nhất định là một cái tử lộ a! Ta xem nhất định là bọn họ biết sựlợi hại Hoa Thiếu ngươi, cho nên cố ý ẩn núp ngươi a!”

Nghe được Lương Tĩnh Siêu vuốt đuôi ngựa, Lương Tĩnh Hoa lộ ra rất là vui vẻ, nhìn về phía trong mắt Lương Tĩnh Siêu hiện lên vẻ hài lòng,hắn thu một người hầu không sai a, thật là rất biết nói chuyện a.

“Đó là dĩ nhiên, lúc trước bọn họ chém giết những cái kia cũng bấtquá chỉ là bất nhập lưu (không ra gì), nếu như gặp phải ta còn khôngphải ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ hay sao?” Lương Tĩnh Hoa cười đắc ý: “Đi lâu như vậy thật cũng mệt mỏi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút .”

“Được được!” Lương Tĩnh Siêu đồng ý nói, ba người khác nghe được lời của Lương Tĩnh Hoa sau cũng ở tại chỗ nghỉ ngơi.

Hiển nhiên Lương Tĩnh Hoa là bị lời nói của Lương Tĩnh Siêu kích động rồi, lập tức chính là tiện đà nói khoác, nói: “Nhớ ngày đó, ta. . . . . .”

Mộ Chỉ Ly trên tàng cây vẻ mặt giễu cợt hướng phía dưới đám ngườiLương Tĩnh Hoa đang cao hứng nói, ngay cả nàng ở chỗ này cũng không phát hiện được còn muốn đem bọn họ chém giết? Thật sự buồn cười.

Kể từ khi lúc trước nhìn thấy bọn hắn một lần sau liền không còn cónhìn thấy nữa, nàng còn tưởng rằng bọn hắn đã bỏ đi ý định này, khôngnghĩ tới ở nơi này còn rất cố chấp.

Sau khi Thiên Lực trong cơ thể Hàn Như Liệt khôi phục thì lúc nàymới mở mắt, lúc trước hắn mặc dù đang tu luyện, nhưng đối với chuyệntình phát sinh ở dưới cũng biết rõ ràng.

Hai người nhìn nhau, thân hình vừa động chính là cùng nhau từ trêncây nhảy xuống. Lấy độ ăn ý của bọn họ hôm nay, đã sớm biết tính toáncủa đối phương, thậm chí đối phương chọn dùng cái phương thức gì chémgiết bọn họ cũng nhất thanh nhị sở.

Lương Tĩnh Hoa đang khoác lác vui vẻ nói, đột nhiên nhìn thấy trướcmắt hiện lên hai đạo thân ảnh, đang nói chuyện hắn đột nhiên cảm thấycổ nóng lên, máu tươi ấm áp kia từ trên cổ hắn chảy xuống, muốn nóichuyện nhưng cái gì đều nói không ra, thẳng hướng phía sau ngã xuống. . . . . .

Lương Tĩnh Siêu u mê, hắn còn đang nghe Lương Tĩnh Hoa nói chuyệnxưa, làm sao vừa ngẩng đầu Lương Tĩnh Hoa liền nhã xuống rồi, vừa sờmặt tất cả đều là máu nóng hầm hập!

Lúc này, Lương Tĩnh Siêu mới nhìn thấy rõ hai đạo thân hình ở phíatrước bọn họ, hai người một nam một nữ giống như một đôi được trời đấttạo nên, áo trắng không nhiễm bụi trần, nhưng lợi kiếm trong tay bọn họ đang không ngừng chảy xuôi máu tươi.

“Nghe nói, các ngươi đang tìm chúng ta?” Mộ Chỉ Ly há miệng, âm tham lãnh đạm từ trong miệng truyền ra.

“Chúng ta đây rồi, chờ các ngươi bộc phát thực lực cho chúng ta dậpđầu cầu xin tha thứ.” Khóe miệng Hàn Như Liệt như cũ tràn đầy nụ cười tà mị.

Lương Tĩnh Siêu sửng sốt, hắn không thể nghĩ tới mới vừa rồi bọn họcòn đang nói hai người đó, hiện tại liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ,này không khỏi cũng quá đúng dịp sao!

“Các ngươi. . . . . . Các ngươi là. . . . . . Là Đông Phương Ly vàĐông Phương Liệt?” Giọng nói của Lương Tĩnh Siêu có chút run rẩy, mộtcâu nói nói lắp bắp mấy lần lúc này mới nói rõ ràng.

Trừ bỏ Lương Tĩnh Siêu ra ba người kia lúc này cũng kinh ngạc nhìnhai người trước mắt từ trên trời giáng xuống giống như sát thần, vừa ratay đã như vậy, Lương Tĩnh Hoa ngay trước mặt bọn họ ngay cả chết thếnào cũng không biết, đủ để chứng minh thực lực hai người trước mắt xa xa vượt ra khỏi bọn họ.

Chẳng qua là hiện tại hối hận cũng không được rồi, thế nhưng trêuchọc tới hai người sát thần này, trong lúc nhất thời, mọi người đối vớiLương Tĩnh Hoa – người đã chết kia đều hận đến không được. . . . . .


/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status