Y Thủ Che Thiên

Chương 549: Chuyện cũ​

/655


Theo những gì Tù Vô Bi nói thì Mộ Chỉ Ly biết hắn và sư phụ Lưu NhanNgọc trong quá khứ có chuyện, tuy nhiên sau khi nghe xong thì trong lòng buồn bã, đồng thời cũng biết được nỗi buồn của Tù Vô Bi. Tù Vô Bi vàLưu Nhan Ngọc có thể nói là thanh mai trúc mã từ thời thơ ấu. Hai ngườilớn lên cùng nhau, cùng tu luyện nên rất hiểu tính tình của nhau.

Bất luận là Tù Vô Bi hay Lưu Nhan Ngọc thì đều có thiên phú tu luyện cực kì mạnh mẽ, chỗ bọn họ ở là Thiên Lan Đại Lục vậy nên hai người bọn họcó cơ hội nổi lên nên tất nhiên là lúc đó bọn họ được nở mày mở mặt.Trong lòng Tù Vô Bi thì Lưu Nhan Ngọc là tất cả. Từ lúc mới quen thì Lưu Nhan Ngọc đã khắc sâu trong lòng hắn, qua nhiều năm vẫn không thay đổi. Lưu Nhan Ngọc đối với Tù Vô Bi cũng rất tốt, hai người gắn bó với nhau, hiểu rõ về nhau dù là điều nhỏ nhất.

Mãi đến khi Ti Hạo Quân xuất hiện thì Lưu Nhan Ngọc như gặp trúng mụctiêu nên tìm mọi cách để được bước cùng Ti Hạo Quân. Biết được chuyệnnày Tù Vô Bi rất đau lòng, nhìn Lưu Nhan Ngọc và Ti Hạo Quân ở bên nhauvui vẻ thì hắn đã lựa chọn buông tay. Lưu Nhan Ngọc là tất cả với hắn,nụ cười của Lưu Nhan Ngọc là quan trọng nhất. Kể từ đó Lưu Nhan Ngọc vàTi Hạo Quân song tu cùng nhau, hai người đều có thiên phú vô song nêntất nhiên là thành tích của họ không hề kém. Mộ Chỉ Ly biết Ti Hạo Quânlà một lão nhân lâu năm, và Lưu Nhan Ngọc thì cũng không chọn lầm ngườivì từ trước đến nay hai người họ rất hạnh phúc. Tuy nhiên đứng trước mặt Tù Vô Bi thì nàng không thể nói như vậy được, ngàn năm trôi qua thìtrong lòng Tù Vô Bi cũng chỉ có một mình Lưu Nhan Ngọc, đây chính làtình cảm chân thành.

Dù sao một cường giả như Tù Vô Bi thì nữ tử ái mộ hắn không hề ít, nhưng bây giờ Lưu Nhan Ngọc đã quên đi một ngàn năm đó, còn hắn thì vẫn lẻloi một mình.

Điều khiến cho Mộ Chỉ Ly rung động chính là Tù Vô Bi phải trả giá vìchuyện tình cảm này, lúc trướcTừ Vô Bi đứng trước cơ hội được nhậntruyền thừa, Tù Vô Bi và Lưu Nhan Ngọc đều có cơ hội nhận được truyềnthừa nhưng ngay lúc đó Ti Hạo Quân cũng muốn hướng đến điều đó, vì muốnLưu Nhan Ngọc và Ti Hạo Quân thêm xứng đôi nên hắn đã bỏ qua cơ hội này.

Từ lúc đó Tù Vô Bi ở lại trong Huyết sắc địa ngục, không xuất hiện trước mặt Lưu Nhan Ngọc nữa, nhưng vẫn quan tâm đến nàng. Huyết sắc địa ngụclà do một mình Tù Vô Bi tạo nên, sau đó biết Lưu Nhan Ngọc và Ti HạoQuân gặp chuyện thì Tù Vô Bi giận đến tím mặt, hắn tìm đến lão nhân hắcám để báo thù, thế nhưng lão nhân hắc ám cùng với những người khác đãliên thủ lại và đánh bại hắn....

Nhưng chuyện này cũng đã chứng minh được thực lực mạnh mẽ của Tù Vô Bi,mặc dù hắn chưa nói nhưng Mộ Chỉ Ly biết về mặt thiên phú không gianchúc tính thì hắn cao hơn Lưu Nhan Ngọc, nếu lão nhân hắc ám kia khôngliên thủ với người khác thì

sẽ không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Mộ Chỉ Ly đứng trước mặt Tù VôBi, thấy ẩn sau khuôn mặt cực kì anh tuấn, phong độ kia là một tâm tìnhcực kì phức tạp. Sau một lúc mới cất tiếng nói:

- Sư phụ có tiền bối như vậy thật là thích, đúng là có phước.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì Tù Vô Bi khẽ cười, nụ cười tỏa sáng như ngôi sao trong đêm tuyệt đẹp.

- Có lẽ vậy, nhưng với Ngọc Nhi mà nói thì tình cảm của ta cũng không quan trọng.

Mộ Chỉ Ly im lặng, ngàn năm trôi qua, Tù Vô Bi vẫn cố chấp với chuyệntình cảm. Tình cảm của hắn đến tột cùng là như thế nào mà lại khắc cốtghi tâm như vậy? Ngàn năm thầm thương mến, vì muốn người yêu dấu đượchạnh phúc mà chọn bơ vơ cả đời, một đời hào kiệt như vậy đúng là làm cho người ta bội phục tận đáy lòng.

Từ sau khi Mộ Chỉ Ly đi vào Thiên Huyền đại lúc thì bản tính hiền lànhđã trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn hơn, nhưng nghe thấy câu chuyện yêu đơnphương này thì trong lòng nàng lại hơi nhói đau, lão giả trước mặt nàyrốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ vậy?

Một lúc sau nét mặt của Tù Vô Bi đã dần trở lại bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi là đệ tử của Ngọc Nhi thì ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể làm giúp ta một chuyện.

- Báo thù cho sư phụ là trách nhiệm của ta.

Mộ Chỉ Ly cất tiếng nói, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự kiên định.

Trong lòng nàng đã sớm xem lão nhân hắc ám là kẻ thù rồi. Tù Vô Bi giậtmình nhưng ngay lập tức nở nụ cười sảng khoái, trên mặt tràn đầy sự vuivẻ.

- Được, quả nhiên là Ngọc Nhi có được một đồ đệ tốt.

Điều hắn tiếc nuối nhất trong cuộc đời này là không thể báo thù cho LưuNhan Ngọc vì không phải là người thừa kế chúc tính, thực lực của hắnnhất định không thể đạt đến bước đó được. Nhưng Mộ Chỉ Ly thì khác, chỉcần nàng cố gắng thì trong tương lai nhất định đạt đến trình độ đó. Đợiđến khi đó thì sẽ có đủ khả năng để đối phó với lão nhân hắc ám. Phụchồi lại tinh thần, Tù Vô Bi hỏi:

- Ngươi là đệ tử của Thiên Âm Môn?

Mộ Chỉ Ly gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.

- Vốn là như vậy nhưng bây giờ thì không phải?

- Tại sao?

Tù Vô Bi nhíu mày, chuyện này có vẻ khó tin.

Mộ Chỉ Ly đem chuyện xảy ra ở Huyết sắc địa ngục kể cho Tù Vô Bi nghe. Nghe xong tất cả thì Tù Vô Bi tức giận nói:

- Đệ tử Thiên Âm Môn sao lại hồ đồ như vậy, tuy nhiên cũng chỉ là một Thiên Âm Môn thôi mà, không cần phải lo, không sao hết.

Sắc mặt Tù Vô Bi có chút khinh thường, hình như chẳng thèm quan tâm đến Thiên Âm Môn.

- Cả Thiên Âm Môn, người duy nhất có thực lực là môn chủ Thiên Âm Môn,tuy nhiên lão già đó cũng đã bế quan trăm năm, không biết giờ thế nàorồi.

Mộ Chỉ Ly ngạc nhiên, há to miệng nói:

- Bế quan một trăm năm?

- Đúng vậy, đạt đến tu vi như bọn ta thì bế quan một trăm năm cũng làchuyện bình thường. Bây giờ thực lực các ngươi đã tăng lên khá nhanh,nhưng sau khi đến Tạo Vật Cảnh thì đó lại là một trình độ khác, đến lúcđó cho dù thiên phú tu luyện có cường thịnh như thế nào thì muốn tănglên một bậc cũng phải mất đến 10 năm.

Tù Vô Bi lạnh lùng nói. Trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm khiếp sợ, cho đến naytốc độ tu luyện của nàng đều khá nhanh, hóa ra đợi đến khi đạt được TạoVật Cảnh thì muốn tăng tu vi lên lại khó như vậy. Nói vậy thì thực lựccủa Tù Vô Bi không vượt quá Tạo Vật Cảnh, lúc trước ra thi đấu thì lúcbiến đổi có thể nhìn ra được. Nhất cử nhất động trong lúc thiên địa đổisắc thì đó là thực lực mà chắc chắn bọn họ không thể chạm tới vào lúcnày. Nếu chuyện Huyết sắc địa ngục thần bí quỷ dị này là do lão nhântrước mặt này tạo ra mà bị truyền ra ngoài thì không biết kết quả sẽ như thế nào nữa.

Nghĩ đến đây Mộ Chỉ Ly liền hỏi:

- Tù tiền bối, tu luyện giả của bốn môn phái lúc trước đều là do ngườigiết sao? Bọn họ đều là đệ tử của bốn môn phái lớn, nếu bọn họ biết được việc này......

- Ta không giết bọn họ mà chỉ đưa họ đến một nơi khác trong Huyết sắc địa ngục thôi, đến đó làm thức ăn cho Tiểu Huyết.

Sắc mặt Tù Vô Bi bình thản, hờ hững nói:

- Tứ đại môn phái là cái gì? Ta bắt bọn đệ tử đó lại đây, có bản lĩnh thì bọn họ đến tìm ta mà tính sổ.

Nhìn thấy bộ dạng khinh thường của Tù Vô Bi thì Mộ Chỉ Ly liền hiểu được suy nghĩ lúc nãy của mình là thừa, với thực lực của Tù Vô Bi thì cănbản không cần phải lo lắng.

- Tù tiền bối, không biết người có thể tặng bọn họ cho ta được không?

Mộ Chỉ Ly hỏi thăm dò, nếu đem số tu luyện giả đó vào trong căn cứ bí mật thì thực lực của bọn họ chắc chắc mạnh thêm vài phần.

- Tiền bối cái gì mà tiền bối, ngươi là đồ đệ của Ngọc Nhi thì cũng gọita một tiếng sư phụ đi, nàng ấy vốn là sư muội của ta, chắc là sẽ khôngtính toán gì đâu.

Tù Vô Bi nói.

Mộ Chỉ Ly giật mình, nhưng sau đó lại cười và gọi Tù Vô Bi một tiếng "sư phụ". Trong lòng nàng kính nể, một vị cường giả tuyệt thế như vậy thậtđáng để mọi người kính nể.

Nghe được Mộ Chỉ Ly gọi như vậy thì Tù Vô Bi mỉm cười, nhìn vào mắt Mộ Chỉ Ly kèm theo sự yêu mến, nói:

- Đồ đệ ngoan, ngươi muốn làm gì với đám tu luyện giả đó?

- Ta muốn đào tạo bọn họ thành người của ta.

Mộ Chỉ Ly không e dè nói.

Tù Vô Bi vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm.

- Vậy giao cho ngươi, bọn họ ở cách đây 20 dặm.

Mộ Chỉ Ly cười vui vẻ, ôm quyền cảm tạ:

- Đa tạ sư phụ.

- Ngươi cầm lấy miếng ngọc bội này thì có thể an toàn đi lại trong Huyết sắc địa ngục.

Tù Vô Bi nói.

Mộ Chỉ Ly nhận lấy ngọc bội, đây là Dương Chi Ngọc hảo hạng, nắm trongtay có thể cảm nhận được sự ôn hòa, Mộ Chỉ Ly cảm động chào tạm biệt TùVô Bi rồi bước về phía trước. Tuy nhiên nàng vừa mới đi không được baoxa thì giọng nói già nua quen thuộc kia lại vang lên trong tai nàng:

- Phía trước đó là một quặng mỏ tinh thạch.

Chỉ với một câu nói đơn giản như vậy, không kèm theo bất cứ ý tứ nàonhưng Mộ Chỉ Ly vẫn có thể hiểu được. Điều này khiến cho nàng mừng rõ, ý của Tù Vô Bi kia là nàng có thể đến quặng mỏ tinh thạch kia và lấy tinh thạch đi. Nàng tươi cười, những vấn đề phức tạp trước đó thì giờ đãđược giải quyết hoàn toàn. Có tinh thạch, có tu luyện già, thế lực củanàng có thể nhanh chóng được gây dựng. Ai ngờ được là ở trong này lại có thể gặp được cố nhân của sư phụ, có thể sư phụ đã đi về cõi tiên nhưngvẫn phù hộ cho nàng. Nếu như không gặp được Tù Vô Bi thì con đường củanàng bây giờ sẽ không dễ dàng như vậy được.

- Sư phụ, đa tạ người. Đệ tử nhất định báo thù cho người, sẽ tự tay mình đâm chết lão nhân hắc ám và đồng bọn.

Mộ Chỉ Ly kiên định nói, đây là lời thề của nàng.

Mộ Chỉ Ly đi đến nơi mà Tù Vô Bi chỉ thì gặp được tu luyện giả của Tứ đại môn phái đang bị giam ở đó.

Bọn họ bị một cái lưới lớn màu máu trói lại, không thể động đậy. Mọingười nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xuất hiện thì trên mặt hiện lên sự kinh ngạc,dường như không hiểu được vì sao nàng lại xuất hiện ở đây. Hoặc có thểnói là bọn họ không hiểu tại sao nàng được tự do đi lại còn bọn họ lạibị trói lại như vậy. Không ít người lộ rõ mong muốn là hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể cứu họ, trả lại tự do cho họ. Tuy nhiên miệng đã bị bịt lại nênhọ không thể nói nên lời, đúng là không có cách nào khác. Mộ Chỉ Ly quan sát tất cả mọi người, nàng hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng chắcchắn hôm nay phải làm họ thất vọng rồi. Cuối cùng nàng dừng tầm mắt lạitrên người Sở Lê Hiên, cùng lúc đó Sở Lê Hiên cũng đang nhìn nàng.

Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có những suy nghĩ khác nhau. Mộ Chỉ Ly không nói câu nào mà trực tiếp bắt một gã đệ tử gần nhất để nhiếp hồn. Con ngươi trong suốt màu đen đột nhiênbiến thành màu đỏ, từng đạo hồng tuyến giống như rắn độc xuyên qua đôimắt nàng, làm cho người ta lạnh sống lưng.

- A.......

Một âm thanh thảm thiết vang lên từ miệng tên tu luyện giả kia. Ngay sau đó Mộ Chỉ Ly vung bàn tay trắng nõn lên thì tên tu luyện giả đó biếnmất ngay tại chỗ giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy. Nhìn thấycảnh quỷ dị này thì trên mặt mọi người đều hiện lên sự sợ hãi, không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Với hành động vừa rồi của Mộ Chỉ Ly thì bọn họ liền nghĩ đến những người biến mất trước đó rất có thể liên quan đến nàng. Trong tất cả mọi người ở đây thì chỉ có duy nhất một người hiểuđược mọi chuyện đó là Sở Lê Hiên. Lúc trước gặp Mộ Chỉ Ly thì nàng đãnói qua cho hắn nghe chuyện những tu luyện giả khác bị nàng nhốt ở mộtnơi khác. Nói vậy những tu luyện giả biến mất kia không hề chết mà bịđưa đến một nơi khác.

Cùng lúc đó trong căn cứ bí mật, ba người Bạch Thừa Duẫn ngầm hiểu nênđã thu nhận tu luyện giả mới đến. Mặc dù không biết rốt cuộc trong Huyết sắc địa ngục đã xảy ra chuyện gì nhưng họ vẫn tin là đợi đến khi Mộ Chỉ Ly trở về thì bọn họ sẽ biết được mọi chuyện. Một tu luyện giả biến mất thì đội ngũ trong căn cứ bí mật sẽ càng thêm lớn mạnh.

Mỗi khi Mộ Chỉ Ly đến trước mặt một gã tu luyện giả thì trong mắt đốiphương sẽ hiện lên sự sợ hãi, tuy nhiên lúc huyết tuyến trong mắt Mộ Chỉ Ly nhập vào họ thì họ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Trong phút chốc thì Mộ Chỉ Ly trong mắt mọi người giống như là ma quỷ dưới địa ngục vậy, sự sợ hãi vây quanh họ, không biết rằng tiếp theo mình sẽ đối mặt vớichuyện gì nữa. Tốc độ của Mộ Chỉ Ly rất nhanh, những tu luyện giả trướcmặt có thực lực không hề kém nhưng lúc nãy đối phó với Huyết Nhân Hạt đã tiêu hao không ít sức lực, với lại bây giờ họ đang bị lưới máu thần bícắn nuốt sức lực của họ cho nên trước mặt Mộ Chỉ Ly bọn họ không có khảnăng phản kháng.

Rất nhanh Mộ Chỉ Ly đã đến trước mặt Sở Lê Hiên, lần thứ hai nhìn thấySở Lê Hiên thì tâm trạng của Mộ Chỉ Ly cũng có chút phức tạp. Lúc trướcnàng vốn chuẩn bị đưa Sở Lê Hiên vào trong căn cứ bí mật thì đúng lúc đó hắn lại cứu nàng cho nên nàng mới tha cho hắn một lần, không ngờ là đến cuối cùng hắn vẫn rơi vào tay nàng.

Sở Lê Hiên nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, đôi mắt trong suốt đầybình tĩnh, không lo lắng, không e ngại mà lại rất lạnh lùng. Không biếtvì sao hắn lại cảm thấy bị Mộ Chỉ Ly đưa đến thế giới kia cũng khôngphải là chuyện xấu. Lúc trước đối với chuyện này hắn cũng không bàixích, xem ra bây giờ đúng là duyên tiền định rồi. Mộ Chỉ Ly thoáng do dự nhưng sau đó cũng thực hiện nhiếp hồn với Sở Lê Hiên. Những nghi hoặcvề việc làm của Mộ Chỉ Ly thì giờ phút này hắn đã hiểu được, chỉ cảmthấy bên trong thức hải có nhiều đạo huyết tuyến, đầu bên kia của huyếttuyến do Mộ Chỉ Ly khống chế.

Hắn biết tính mạng của mình đã bị Mộ Chỉ Ly nắm trong tay, chỉ cần làmbất cứ chuyện gì bất lợi cho Mộ Chỉ Ly thì mình sẽ bị nổ tan xác màchết. Hắn khiếp sợ, võ học bá đạo cỡ này, rốt cuộc là nàng đến từ đâu?Lúc hắn đang tràn đầy nghi hoặc thì đã lặng lẽ được đưa đến một thế giới khác, nhìn thấy những thứ trước mắt hắn vô cùng kinh ngạc. Một thế giới khác, đúng là một thế giới khác.

Lúc này bên ngoài Huyết sắc địa ngục, trưởng lão của sáu môn phái lớnđều nhíu mày. Kinh nghiệm nói cho họ biết, trong Huyết sắc địa ngục đãxảy ra một vài chuyện khác thường vì không thể liên lạc được với đệ tửcủa mình nữa. Sắc mặt của trưởng lão Huyễn Sát Điện đột nhiên khiếp sợ,nói:

- Tại sao ta không thể liên hệ với những tu luyện giả được phái đi vậy?

Ôn Nho Lan vừa dứt lời thì thì lão Vi Bất Quần của Sất Trá Điện cũng lên tiếng:

- Tu luyện giả ta phái đến cũng không liên lạc được.

Tiếp sau đó trưởng lão Trác Cư Nhạc của Phích Lịch Đường và Ô Chấn Sơncủa Huyết Khấp Minh cũng nói giống như vậy. Bốn người nhìn nhau, tronglòng xuất hiện sóng lớn. Nhiều năm qua đưa đệ tử đến Huyết sắc địa ngụcđể tu luyện thì chưa hề xuất hiện tình huống như vậy. Toàn quân bị diệt, mà lại là tu luyện giả của tứ đại môn phái bị diệt cùng một lúc, chuyện này đúng là không bình thường. Bốn người mất hết hy vọng và nhìn vềphía trưởng lão Tịch Như Cận của môn phái Thiên Âm Môn và trưởng lãoThiệu Nguyễn Thanh của Thiên Ma Tông, muốn biết xem đệ tử của bọn họ cógặp phải chuyện gì hay không. Tịch Như Cận chậm rãi nói:

- Đệ tử của ta vẫn có người còn sống, chưa bị cắt liên lạc

Thiệu Nguyễn Thanh tiếp lời:

- Đệ tử Thiên Ma Tông cũng không sao cả.

Nghe hai người nói xong thì bốn người còn lại sắc mặt trở nên khó coi,nếu tu luyện giả của sáu môn phái đều biến mất thì trong lòng bọn họ cóthể giữ được một chút thăng bằng, nhưng bây giờ thì có thể đệ tử của họđã bị giết chết.

- Chắc chắn trong đó đã xảy ra biến cố, nếu không thì không có chuyện tất cả đệ tử đều bị diệt được.

Ôn Nho Lan bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ bọn nó gặp phải một đàn Huyết Nhân Hạt và bị bao vây sao?

Vi Bất Quần cau mày suy tính.

Tịch Như Cận cũng suy nghĩ, sau đó đôi mắt hắn chợt mở to lên, rồi trên khuôn mặt bĩnh tĩnh kia hiện lên một tia lo lắng:

- Không lẽ bọn chúng lại chọc tới vị kia sao?

Nghe Tịch Như Cận phỏng đoán thì sắc mặt sáu vị trưởng lão đại biến. Nếu đúng là như vậy thì không xong rồi. Nhiều năm như vậy ký kết ngầm kiakhông thể bị phá vỡ như vậy được.

- Để ta vào xem.

Ôn Nho Lan quyết định rất nhanh, sau đó thân hình biến mất tại chỗ, hướng vào sâu bên trong Huyết sắc địa ngục.

Trưởng lão của ba môn phái khác cũng không hề do dự mà theo sát Ôn NhoLan tiến vào trong Huyết sắc địa ngục. Bọn họ không biết là đã xảy rachuyện gì nên cần phải đi tìm hiểu để trở về khai báo rõ ràng.

- Tịch trưởng lão, đệ tử của Thiên Âm Môn các người vậy mà không bị diệt toàn quân, đúng là đáng mừng mà.

Giọng nói của Thiệu Nguyễn Thanh xen lẫn ý châm biếm. Nghe vậy Tịch Như Cận hừ lạnh một tiếng:

- Chưa thể giết được đệ tử của Thiên Ma Tông đúng là đáng tiếc à.

- Đệ tử của Thiên Ma Tông ta cũng không dễ đối phó như vậy đâu, chẳngphải Thiên Âm Môn các người tự xưng là danh môn chính phái đó sao, saolại trơ mắt nhìn đệ từ hai môn phái chính đạo bị chém giết vậy?

Thiệu Nguyễn Thanh nói châm biếm.

- Ngươi chưa tận mắt thấy thì sao biết đệ tử ta phái đi không ta tay? Thiểu trưởng lão rất giỏi suy đoán lung tung đấy.

Tịch Như Cận lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp.

Sau đó Tịch Như Cận cũng không thèm để ý đến Thiệu Nguyễn Thanh mà thânhình khẽ động tiến vào trong Huyết sắc địa ngục. Thấy thế Thiệu NguyễnThanh cũng không cam chịu rớt lại phía sau nên vội lao vào trong Huyếtsắc địa ngục.

Sáu vị trưởng lão đối với Huyết sắc địa ngục rất quen thuộc cho nên bayvút đi cực kì nhanh để tìm đệ tử của mình. Tuy nhiên khi mọi người nhìnthấy tình huống trước mặt thì nhíu mày. Đỗ Vũ Phàm thấy đột nhiên trưởng lão xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt khẽ biến, chư vị tu luyện giảđang xụi lơ ngồi nghỉ dưới đất liền đứng dậy thi lễ với Tịch Như Cận,nói:

- Bái kiến Tịch trưởng lão.

Tịch Như Cận xua tay hỏi:

- Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi có thấy tu luyện giả của Phích Lịch Đường và Sất Trá Điện không?

- Thưa trưởng lão, lúc nãy bọn ta bị Huyết Nhân Hạt bao vây, sau đó lạixuất hiện một vị lão giả thần bí, tu luyện giả của tứ đại môn phái liềnbiến mất, chắc là đã chết rồi.

Đõ Vũ Phàm cung kính nói. Cùng lúc đó Hoàng Phổ Vân cũng trả lời giống như vậy với Thiệu Nguyễn Thanh.

Sắc mặt sáu vị trưởng lão cực kì khó coi, liếc nhìn nhau, đều cảm giácđược chuyện này rất khó giải quyết, xem ra những điều họ nói không phảilà giả rồi. Đám đệ tử đó đã trêu chọc đến vị đại năng kia....lại cònkhiến cho vị đại năng kia nổi giận, việc này cũng không dễ xử lý đâu.

- Vậy tại sao đệ tử của tứ đại môn phái bị biến mất mà các ngươi lại không làm sao cả?

Ôn Nho Lan hỏi, đệ tử của lục đại môn phái đều tề tụ ở đây vậy mà chỉ có đệ tử của hai môn phái bình yên vô sự, đúng là kì quái. Nghe vậy sắcmặt Đỗ Vũ Phàm có chút xấu hổ, ấp úng nói không nên lời. Thấy thế ThiệuNguyễn Thanh nhìn Hoàng Phổ Vân nói:

- Hoàng Phổ Vân, ngươi nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hoàng Phổ Vân giật mình, lập tức nói:

- Vị lão giả kia giữ lại đệ tử của hai môn phái để giáo huấn vì bọn tađã làm vật cưng của lão bị thương. Nhưng không biết vì sao hình như vịlão giả đó lại nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và có hứng thú với nàng ấy nên đã bắt Mộ Chỉ Ly đi và bỏ bọn ta ở lại.

Nghe Hoàng Phổ Vân giải thích thì sắc mặt của sáu vị trưởng lão càng thêm kì lạ, tất cả đều im lặng không hỏi thêm gì nữa.

- Chuyến đi tu luyện ở Huyết sắc địa ngục lần này coi như kết thúc rồi, các ngươi theo ta trở về.

Tịch Như Cận sau một lúc im lặng thì cất tiếng nói, lục đại môn phái giờ chỉ còn lại hai môn phái, tiếp tục ở lại Huyết sắc địa ngục cũng khôngcòn ý nghĩa gì. Bọn họ đã đắc tội với Vô Bi lão giả, nếu tiếp tục đứng ở đây thì không biết là sẽ làm cho lão nổi giận đến nhường nào nữa, trởvề bàn bạc tính toán là hợp lý.

Thiệu Nguyễn Thanh cũng quyết định giống vậy, lập tức mang đệ tử ThiênMa Tông trở về, Thiên Ma Tông đi vào đến 50 đệ tử vậy mà lúc này chỉ còn lại một nửa, tổn thất này đúng là rất lớn. Nhưng tổn thất lớn nhấtchính là tứ đại môn phái còn lại, sắc mặt bốn vị trưởng lão kia cực kìkhó coi. Toàn quân bị diệt như vậy, chuyện này truyền ra ngoài thì đúnglà trò cười cho thiên hạ.

Nguồn dịch : truyen.org

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status