Y Thủ Che Thiên

Chương 553: Linh Nguyệt Phái​

/655


Mộ Chỉ Ly vừa nhìn thấy chiếc thuyền ngày đó của Thiên Âm Môn thì trongmắt nàng xuất hiện vẻ giảo quyệt. Lại nhìn sau lưng, Tịch Như Cận đangbị đám Huyết Nhân Hạt đuổi đến sứt đầu mẻ tráng, bộ dáng chạy thục mạngấy của hắn hoàn toàn khác với tác phong ngày thường.

Chốc lát sau, Mộ Chỉ Ly đã ngồi trên thuyền của Thiên Âm Môn, chiếcthuyền đang chậm rãi di chuyển về phía trước, trên mặt Mộ Chỉ Ly nở mộtnụ cười rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Lúc này, tâm tình của Tịch Như Cận cực kỳ phức tạp, Huyết Nhân Hạt saulưng hắn giống như bị điên vậy, dường như trong mắt bọn chúng chỉ thấymình hắn thôi, không hề nhìn thấy những người khác, tựa như bọn chúng đã xem hắn là mục tiêu duy nhất vậy. Trong lúc đang tránh né, trong lònghắn cũng không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân, chẳng lẽ Vô Bi lão giảbiết hắn vẫn luôn trấn thủ ở đây suốt một năm qua nên nổi giận? Vì thếmà lão mới sai những con Huyết Nhân Hạt đi đối phó với mình?

Ngay khi ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn thì hắn lại cảm thấysuy đoán như thế quả không sai. Tại Huyết Sắc Địa Ngục này cũng chỉ cómình Vô Bi lão giả có thể sai khiến Huyết Nhân Hạt.

Nghĩ đến đây, Tịch Như Cận nhanh chóng chạy đến bờ biển, hắn muốn rờikhỏi nơi này, nếu như hắn không rời đi thì Vô Bi lão giả nhất định sẽphát tiết lên người hắn, vậy thì cái mạng nhỏ này của hắn sẽ khó giữđược. Thừa cơ hội này nhanh chóng rời khỏi cũng không tệ, vậy thì hắn sẽ không cần phải ở chỗ này nữa. Thế nhưng lúc Tịch Như Cận tới bờ biểnthì hắn mới phát hiện chiếc thuyền của mình đã trôi dập dềnh ở phươngxa, ngay lúc này hắn chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ mà thôi!

Tịch Như Cận ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn đám Huyết Nhân Hạt vẫn luôn đuổi theo mình phía sau mình, hắn không kềm được mà tức giậnhét to:

- Kẻ nào dám đoạt thuyền của Thiên Âm Môn ta!

- Bịch bịch!

Đám Huyết Nhân Hạt sau lưng không hề dừng lại, Tịch Như Cận rơi vàođường cùng, chỉ có thể trốn vào đại dương huyết sắc bao la, bơi đếnnhững chiếc thuyền khác. Nếu như không phải là vùng xung quanh Huyết Sắc Địa Ngục không thể nào phi hành trên không trung thì hắn sẽ không thảmthương như bây giờ, hắn chưa từng rơi vào tình huống chật vật như vậy!

Đợi đến khi đám Huyết Nhân Hạt tản đi hết thì Tịch Như Cận nhìn về phíaphương xa, phát hiện đã không còn chiếc thuyền nào khác nữa, hắn hung ác nói:

- Đồ trộm cắp xấu xa, nếu như để ta biết được là người phương nào thì ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong!

Mộ Chỉ Ly nằm ở trên boong thuyền, nhìn huyết sắc mê vụ bay lượn trênkhông trung, nơi khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Cuối cũng nàng cũng đi đến Bồng Lai tụ địa, cũng may là sư phụ đã cho nàng bản đồ, nếukhông thì muốn tìm được Bồng Lai tụ địa giữa đại dương mênh mông như thế không phải là chuyện dễ dàng. Mộ Chỉ Ly khống chế con thuyền, phiêu bạt giữa đại dương bao la, phần lớn phạm vi của Bồng Lai Bí Cảnh đều làbiển khơi, mà mỗi môn phái chính là một cái đảo nhỏ.Dần dần, màu máutrong không khí loãng dần, màu máu trong nước biển cũng hoàn toàn biếnmất, thay vào đó là đại dương xanh thẳm.

Mộ Chỉ Ly đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc cùng với ánh dương rựcrỡ, cuối cùng thuyền đã ra khỏi phạm vi của Huyết Sắc Địa Ngục. Mộ ChỉLy đã nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc, ánh sáng mặt trời màu vàngchiếu lên người của Mộ Chỉ Ly, một cảm giác khoan khoái dễ chịu xuấthiện, ánh sáng màu vàng chiếu xuống biển khơi xanh thẳm, sóng vỗ vào đángầm văng lên bọt nước tung tóe, vô số chim hải âu bay lượn trên biển.Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly có thể thực sự thưởng thức biển khơi,trong gió biển mang theo mùi tanh, cho người ta một cảm giác tự do.

Mộ Chỉ Ly hít một hơi thật sâu, cảm xúc nói:

- Cảm giác tự do.... thật là tốt!

Kể từ khi nàng bắt đầu đi trên con đường tu luyện, trừ thời gian tuluyện ra thì những lúc khác nàng đều quanh quẩn trong môn phái, khôngthể tùy ý làm những chuyện mình muốn. Hôm nay, nàng đã rời khỏi Thiên Âm Môn, cũng không còn bất cứ nỗi băn khoăn nào nữa.

Một trận tiếng cười "Khanh khách" tựa như tiếng chuông bạc vang lên,chẳng biết Xảo Xảo đã chạy đến mặt biển từ khi nào, thân thể nó đang lơlững trên không trung, hai chân nó chìm trong nước biển, thỉnh thoảnglại cười khúc khích. Tuấn Tuấn và Tiểu Ác Ma cũng đứng ở một nơi cáchXảo Xảo không xa. Ba tên nhóc đang ở chỗ này nghịch nước, bộ dáng chúngvô cùng vui vẻ.

Mộ Chỉ Ly gọi một tu luyện giả từ căn cứ bí mật ra, điều khiển conthuyền, còn nàng thì ngồi tu luyện ở trên boong thuyền. Từ nơi này đếnBồng Lai Bí Cảnh cần thời gian ba tháng, trong khoảng thời gian này,nàng cũng không thể lãng phí được, dù sao thì tu luyện để tăng thêm mộtphần sức mạnh cũng tốt.

Thỉnh thoảng Hàn Như Liệt sẽ đến nơi này ở cùng với Mộ Chỉ Ly. Hôm nay,Hàn Như Liệt tu luyện còn chăm chỉ hơn lúc xưa. Bởi vì hắn biết Mộ ChỉLy muốn một mình đi đến Bồng Lai tụ địa, mà từ miệng của những đệ tửtrong môn phái, hắn biết được tuy rằng Bồng Lai tụ địa rất náo nhiệt,thế nhưng tán tu ở nơi đó rất dễ bị ức hiếp. Hắn nhất định phải nỗ lựcđể nâng cao tu vi của bản thân mình mới phải.

Một ngày này, có một gã nam tử anh tuấn đang ngồi ngay ngắn trên boongthuyền. Hắn mặc một bộ trường sam màu xanh của cây trúc, trên bề mặt cóthêu tranh thủy mặc phong hà, mái tóc màu đen huyền được một sợi dâyngọc buộc lên, tướng mạo cực kỳ tuấn tú. Hai mắt hắn khép hờ, lông midài như chiếc quạt hơi rung động, da thịt trắng noãn tựa như một viênngọc trong suốt vậy. Lúc này, phía trước đang có một gã nam tử cao tomặc một chiếc hắc bào đang chậm rãi đi tới, trên mặt lộ vẻ cung kính:

- Thủ lĩnh, phía trước có một hòn đảo, dường như có không ít người ởtrên bờ đang vẫy tay với chúng ta, ra hiệu bảo chúng ta dừng lại, khôngbiết ý của thủ lĩnh thế nào?

Nghe vậy, nam tử chậm rãi mở mắt, đôi mắt to yên tĩnh sâu thẳm như nước hồ thu, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vẻ lưỡng lự.

- Phía trước là môn phái nào?

- Chắc là Linh Nguyệt phái.

Trì Dự âm trầm không biểu lộ cảm xúc, chậm rãi nói.

Nam tử đứng dậy, nhìn đám người đang đứng bên bờ cách đó không xa, nhíu mày nói:

- Đi qua đó đi.

Nếu như thay đổi phương hướng rời khỏi thì nhất định sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ gặp phải một cái phiền toái lớn.

- Dạ thủ lĩnh!

Nam tử tuân lệnh, ngay sau đó điều khiển thuyền chạy đến bên bờ. Nam tửtuấn mỹ này không phải là ai khác mà chính là Mộ Chỉ Ly! Nàng một thânmột mình tiến về Bồng Lai Bí Cảnh, sau khi suy nghĩ cân nhắc cẩn thận,nàng quyết định dịch dung thành một nam tử. Như vậy thì ít nhất nàng sẽkhông vô duyên vô cớ bị người khác quấy rối.

Mộ Chỉ Ly nhìn về phía trước, từ trên bản đồ này, xem ra nơi này chínhlà Linh Nguyệt phái. Nàng đã phiêu đãng ở trên biển suốt một tháng. Trên đường đi, nàng đã gặp qua không ít môn phái, vận khí của bọn họ cũngkhông tệ lắm, phần lớn đều bình yên xuyên qua. Trong đó cũng có một sốmôn phái ngăn bọn họ lại, nhưng bọn họ chỉ hỏi thăm một phen, sau khixác định không có quan hệ với bọn họ thì liền thả nàng đi. Suy cho cùngchỉ là những môn phái đó cực kỳ cẩn thận, mỗi khi có thuyền nào đi quathì đều sẽ hỏi han chút thông tin. Nếu như trên thuyền là một đám đệ tửcủa một môn phái nào đó, bọn họ đoán là mọi người đi về Bồng Lai Bí Cảnh lịch luyện ngược lại cũng là một chuyện bình thường. Nhưng thuyền củaMộ Chỉ Ly chỉ có hai người thì đương nhiên sẽ khiến cho người khác nghingờ.

- Thuyền kia lập tức dừng lại!

Một giọng nữ nhân thanh thúy truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly. Mộ ChỉLy vừa nhìn liền phát hiện tất cả những người đứng trên bờ đều là nữ tử, không hề xuất hiện một người nam tử nào cả thì lúc này nàng mới giậtmình. Đệ tử của Linh Nguyệt phái đều là nữ tử, đặt ở chốn Bồng Lai BíCảnh này thì Linh Nguyệt phái cũng được xem là một môn phái kỳ lạ.

Linh Nguyệt phái là một môn phái thuộc môn phái chính đạo, trong tất cảcác môn phái cũng không tính là môn phái nằm trong nhóm có thực lực đứng đầu, thế nhưng cũng là một môn phái không tệ. Ai cũng biết, phần lớn tu luyện giả ở Bồng Lai Bí Cảnh đều là nam tử, nữ tu luyện giả ngược lạirất ít, mà nữ tu luyện giả xinh đẹp đã ít lại càng ít. Điều kiện mà Linh Nguyệt phái thu nạp đệ tử chính là tướng mạo phải đẹp, cho nên phần lớn nữ tu luyện giả xinh đẹp đều nhắm vào Linh Nguyệt phái. Gần như tất cảnam đệ tử của môn phái đi ra ngoài lịch luyện đều muốn gặp đệ tử củaLinh Nguyệt phái nhất, bởi thế nên Linh Nguyệt phái có địa vị như hômnay cũng là chuyện bình thường.

Thuyền dừng ở một chỗ gần bờ. Mộ Chỉ Ly nhìn đám nử tử duyên dáng đangđứng yên lặng trên bờ, bọn họ đều lấy lụa mỏng che mặt, không nhìn thấyrõ diện mạo thật của bọn họ, tuy nhiên dáng người thon thả cùng vớikhuôn mặt được che đậy cẩn thận, mang theo vẻ thần bí càng khơi dậy trítò mò của mọi người.

- Đây không phải là thuyền của Thiên Âm Môn sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Một nữ tử kinh ngạc nói, rõ ràng nàng ta đã nhận ra ký hiệu của Thiên Âm Môn.

- Không biết kỳ lịch luyện ở Huyết Sắc Địa Ngục đã sớm kết thúc, thuyềnnày sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ, quả thật là rất lạ lùng.

Một nữ tử đứng bên cạnh chậm rãi nói.

Lúc này, một nữ tử mặc y phục y phục màu vàng, có vẻ là người cầm đầu lớn tiếng nói:

- Kẻ trên thuyền là người phương nào? Tại sao lại điều khiển thuyền của Thiên Âm Môn? Mau xuống đây!

Nghe câu hỏi, Mộ Chỉ Ly cùng với Trì Dự lên bờ.

- Tại hạ là đệ tử của Thiên Âm Môn - Mộ Ly, xin chào chư vị đệ tử Linh Nguyệt phái!

Trên mặt Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười thanh tú, giọng nói trong trẻo mà vang dội.

Đám người Cam Thuần Nhi nhìn thấy người từ trên thuyền đi xuống lại làmột thiếu niên anh tuấn phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹ thì trên mặtđám nữ tử vốn tràn đầy vẻ nghi ngờ nhất thời đều thoáng rạng rỡ, thái độ của bọn họ tức khắc cũng thay đổi.

- Hóa ra là Mộ công tử, nhưng mà vì sao thuyền của Thiên Âm Môn mà chỉ có hai người các ngươi?

Cam Thuần Nhi nghi ngờ hỏi.

- Tại hạ từ Huyết Sắc Địa Ngục đến đây, bởi vì môn phái có việc nên mộtnăm trước đã phái hai ta cùng với Tịch trưởng lão đến Huyết Sắc ĐịaNgục. Hiện tại, Tịch trưởng lão bảo ta trở về môn phái báo cáo.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, trên môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ ấm áp như ánh mặt trời, ngay cả ánh mặt trời cũng bị nụ cười này làm lu mờ.

- Thì ra là như vậy, bọn ta chỉ nghi ngờ thuyền của Thiên Âm Môn sao lại xuất hiện ở nơi này. Không dám quấy rầy Mộ công tử nữa, người cứ rờikhỏi đây.

Cam Thuần Nhi cười nói, đôi mắt liên tục đánh giá Mộ Chỉ Ly, nam tử anh tuấn bực này quả thật hiếm thấy.

- Tại hạ ngẫu nhiên đi qua chốn này, lại gặp được mấy vị tiên nữ trên bờ biển, quả thật là kinh ngạc không thôi, không biết chúng ta còn có cơhội gặp lại?

Mộ Chỉ Ly thản nhiên cười nói.

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, tâm tình của vài vị nữ tử có mặt ở đây đều rungđộng, các nàng vẫn luôn tu luyện ở Linh Nguyệt phái, nhiều năm qua cũngchưa từng thấy qua nam tử. Hôm nay lại nghe được một người nam tử anhtuấn khen ngợi như vậy, hiển nhiên là trong lòng bọn họ rất là vui vẻrồi.

- Mộ công tử quá khen.

Đôi mắt trong suốt của Cam Thuần Nhi bỗng nhiên sáng rực, phảng phất như bị nước biển gột rửa vậy, sạch sẽ mà thông suốt.

- Vậy thì ta sẽ rời đi trước, có duyên sẽ tái kiến với các vị!

Mộ Chỉ Ly nói, sau đó nàng xoay người chuẩn bị rời khỏi. Lúc này mộttrận gió biển chợt thổi qua, một tấm vải mòng chợt bay xẹt qua trước mắt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly vươn tay một cái, lập tức bắt được khăn che mặt ởtrong tay. Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, chậm rãi quay đầu, hỏi:

- Cô nương, khăn che mặt của cô bị rớt.

Lúc này, cả người Cam Thuần Nhi chợt run lên, lập tức lấy tay che kínmặt, vô cùng hoảng hốt. Tuy rằng tốc độ phản ứng của Cam Thuần Nhi rấtnhanh, nhưng Mộ Chỉ Ly có thể nhìn thấy gương mặt của nàng. Đây là mộtnữ tử trong suốt như mặt nước, một đôi mắt tròn ngập nước ẩn dưới đôimày lá liễu, trong suốt như biển khơi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy đáy mắt.

Trên mặt mấy nữ tử bên cạnh cũng thoáng hiện lên vẻ lo âu, nữ tử phấnsam nhanh chóng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tiếp nhận khăn che mặt trongtay Mộ Chỉ Ly, sau đó vội vã đưa cho Cam Thuần Nhi. Cam Thuần Nhi vừađeo khăn che mặt, vừa hoảng hốt nói với Chỉ Ly:

- Mộ công tử, thừa dịp bây giờ chưa có ai người mau chóng rời đi đi!

Nghe vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút ngờ vực, nhưng nàng không có hỏi lại, mỉm cười nói:

- Vậy thì kẻ hèn xin rời khỏi.

Nhưng ngay lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi thì một giọng nói uy nghiêmbỗng truyền vào tai của nàng, cùng với giọng nói đó là một đạo uy áp đột nhiên bức tới:

- Tiểu tử thối! Đứng lại cho ta!

Mộ Chỉ Ly nghi hoặc xoay đầu lại, nàng nhìn thấy một bà lão ước chừngsáu mươi tuổi đang đi tới, trên mặt bà ta tràn đầy vẻ tức giận, phân nộquát:

- Vừa rồi có phải ngươi đã gỡ khăn che mặt của Thuần Nhi xuống và đã nhìn thấy gương mặt của nó phải không?

Nhìn thấy Triệu trưởng lão đột nhiên xuất hiện, Cam Thuần Nhi có chút hoảng sợ, vội vàng giải thích:

- Triệu trưởng lão, người hiểu lầm rồi, chuyện không phải như vậy!

Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy khăn che mặt của ngươi ở trong tay củahắn, ngươi còn dám nói không có sao? Có phải ngươi đã quên môn quy củaLinh Nguyệt phái chúng ta rồi không? Hay tên nam tử này là người tìnhcủa ngươi, ngay lúc đang hẹn hò vừa vặn để ta bắt gặp?

Nghe Triệu trưởng lão hung hăng chất vấn, sắc mặt Cam Thuần Nhi trở nên trắng bệch, liên tục giải thích:

- Sự tình không giống như những gì Triệu trưởng lão nói, tất cả đều là hiểu lầm thôi.

Những đệ tử khác cũng rối rít lên tiếng.

- Triệu trưởng lão à! Người đã hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là nhìn thấy có thuyền đi ngang nên mới ngăn lại dò hỏi chút chuyện.

Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:

- Các ngươi dám thông đồng với nhau nói dối à? Vừa rồi ta rõ ràng nhìnthấy tiểu tử thúi này cầm khăn che mặt, các ngươi xem ta là kẻ đui mùhay sao?

Một khắc sau, Triệu Xuân Anh đảo mắt qua Mộ Chỉ Ly đang đứng trước mặt, nói:

- Hay cho một tên phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt, lại dám đụng chạm đến đệ tử Linh Nguyệt phái ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!

Vừa dứt lời, Thiên Lực từ trong cơ thể Triệu Xuân Anh liền đột ngột bộcphát ra, lúc mênh mông thiên lực khởi động cũng là lúc khí tức của bàbộc phát ra hết không chút ẩn giấu. Cam Thuần Nhi nhìn thấy một màn nàythì lập tức vọt tới trước mặt Triệu Xuân Anh nói:

- Triệu trưởng lão, người thật sự hiểu lầm rồi! Là khăn che mặt của conbị gió thổi bay, Mộ công tử chẳng qua chỉ là trả lại cho con mà thôi.

Cam Thuần Nhi vừa dứt lời thì bạt tay của Triệu Xuân Anh liền rơi xuống mặt nàng.

- Ngươi là một đứa đệ tử chẳng biết nhục nhã! Gió có thể khiến cho khănche mặt của ngươi rơi xuống, vậy vì sao khăn che mặt của bọn họ đềukhông rơi xuống? Chính trong lòng ngươi nảy sinh tình cảm thì có. Hômnay, ngươi đã phạm vào môn quy, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!

Trên mặt Cam Thuần Nhi xuất hiện vẻ lo lắng, đôi mắt to không ngừng đảotrên người của Mộ Chỉ Ly và Triệu trưởng lão, chân mày nàng nhíu chặc,hốc mắt phiếm hồng, khiến người ta cảm thấy thương hại. Tuy rằng nhữngđệ tử khác cũng có lòng muốn giúp một tay thế nhưng bọn họ không biếtphải bắt đầu giúp từ đâu. Mộ Chỉ Ly nhìn Triệu Xuân Anh đang đứng trướcmặt, trong lòng dâng lên một tia giận dữ. Mặc dù nàng không biết cái gọi là môn quy mà Triệu Xuân Anh luôn mồm nói là cái gì, nhưng những gì bàta nói quả thật rất quá đáng!

- Triệu trưởng lão! Ngài phán đoán như vậy có phần quá độc đoán, tất cả mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm.

Mộ Chỉ Ly nhịn không được mà lên tiếng giải thích.

Xuân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta sống nhiều năm như vậy, hạng người gì mà ta chưa từng thấy qua, takhông phải là loại người dễ bị lừa bịp như vậy! Môn quy của phái ta, nếu như người nào bị nam tử nhìn thấy tướng mạo thì nam tử đó nhất địnhphải chết. Ngươi tốt nhất nên theo ta trở về chịu chết đi!

Nghe lời Triệu Xuân Anh nói, trên khuôn mặt của những cô nương kia đềutràn ngập vẻ lo âu. Các nàng không thể nào ngờ được, chỉ là hỏi han mộtchút lại dẫn đến tai họa như thế! Triệu Xuân Anh chìa tay bắt lấy Mộ Chỉ Ly. Trì Dự nhanh chóng tiến lên chắn trước Mộ Chỉ Ly, mặc dù hắn đã cốhết sức phản kháng nhưng hắn không phải là đối thủ của Triệu Xuân Anh.Cho nên vừa đối mặt chẳng bao lâu đã bị Triệu Xuân Anh bắt được. Thựclực của Triệu Xuân Anh đã vượt qua Hóa Thân Cảnh, đạt đến Xuất KhiếuCảnh, thực lực như vậy không phải trình độ mà Mộ Chỉ Ly có thể đối phónổi, cho nên nàng chỉ có thể để cho bà ta bắt trở về.

Trong địa lao, Mộ Chỉ Ly cùng với Trì Dự bị nhốt ở bên trong, xương bảvai của Trì Dự xuất hiện năm vết thương rất sâu, nhiễm đỏ y phục củahắn. Sau khi Mộ Chỉ Ly nhìn thấy xung quanh không có ai liền bắt đầugiúp Trì Dự chữa thương.

- Thủ lĩnh, ta có thể tự xử lý được, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.

Trì Dự vội vàng lên tiếng.

ikienthuc.org

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khoát tay nói:

- Không sao cái gì chứ? Ngươi bị thương thế kia làm sao tự mình xử lý được, để ta giúp ngươi.

Với hành động chủ động đứng ra che chở nàng của Trì Dự, khiến nàng cảmthấy rất vui mừng. Chỉ là Triệu Xuân Anh đó ra tay quá độc ác, vừa độngthủ đã đánh Trì Dự thành ra như vậy. Nếu như vết thương sâu thêm vàiphần thì muốn chữa khỏi cũng không phải là việc dễ dàng. Nàng biết rõthực lực của Triệu Xuân Anh rất mạnh, cũng không phải là trình độ mànàng có thể chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bà ta. Sau đó sẽtìm cơ hội rời khỏi cũng không muộn. Huống chi tuy nàng không đủ sức đối phó chính diện với Triệu Xuân Anh, nhưng nàng cũng có thể lén lút sửdụng chút thủ đoạn cũng có thể khiến cho Triệu Xuân Anh không dễ chịu.Đợi đến khi Mộ Chỉ Ly chữa trị thương thế cho Trì Dự xong thì Trì Dự tức giận nói:

- Cái bà lão đáng ghét đó chắc chắc là cả đời không có ai thích, cho nên mới biến thái như vậy!

Nói xong, Trì Dự mới ý thức được thủ lĩnh đang ở bên cạnh mình cũng là nữ tử, nhất thời có chút lúng túng.

Mộ Chỉ Ly không nhịn được bật cười.

- Ta cũng nghĩ như vậy!

Trì Dự ngẩn ra, hắn không ngờ cuối cùng Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, nhất thời cười hắc hắc. Mộ Chỉ Ly thở dài.

- Việc này không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, nhưng mà cô nương kia sẽ bị liên lụy, không biết bà ta sẽ xử lý nàng thế nào.

Mộ Chỉ Ly không phải là không nghĩ tới việc nói ra sự thật mình là nữ,nhưng nàng không biết là Thiên Âm Môn có đem tin tức của nàng nói ra hay không. Một khi các môn phái khác biết được nàng chính là đệ tử bị Thiên Âm Môn vứt bỏ, vậy thì muốn chạy khỏi nơi này cũng là chuyện không dễdàng. Cho nên nàng vẫn luôn chần chừ, cuối cùng nàng vẫn không có nói ra chuyện này.

- Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ra cũng sẽ không bị giết, mà Thuần Nhi cô nương chắc sẽ không sao.

Trì Dự suy xét.

Sắc trời dần dần biến thành màu đen, hai người Trì Dự cùng với Mộ Chỉ Ly ở trong địa lao, nơi này cực kỳ tối tăm và ẩm ướt, kỳ quái là xungquanh đây cũng không có sự tồn tại của bất cứ người nào khác, trong địalao lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Mộ Chỉ Ly thì đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này, vách địalao không biết được làm từ vật liệu gì mà có vẻ rất kiên cố, muốn đánhvỡ nó quả thật vô cùng khó khăn.

Đúng vào lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe được nơi cửa chính truyền đến một tiếng vang, ánh mắt nàng lập tức chuyển qua nơi cửa chính, tronglòng nàng cũng âm thầm cảnh giác. Trì Dự cũng đứng lên, sắc mặt cực kỳngưng trọng, chẳng lẽ là Triệu Xuân Anh tới, bà ta muốn hành quyết bọnhọ sao?

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status