Y Thủ Che Thiên

Chương 606: Mộ Chỉ Ly trở về​

/655


Đôi mắt đen huyền lặng lẽ biến hóa, kim mang chói mắt từ trong con ngươi bắn ra, trong nháy mắt biến thành màu vàng kim sắc bén, trực giác kinhkhủng của Khiếu Nguyệt Thiên Lan tỏa ra xung quanh, ánh mắt nhìn TầnLãng đang đứng trước mặt tựa như con mồi của mình, bất cứ lúc nào cũngcó thể hành động.

Đòn công kích của Tần Lãng bộc phát mạnh mẽ mà nhạy bén, sức mạnh trongquả đấm kia phảng phất như có thể oanh bạo tất cả, nhưng trảo công củaLiễu Bình cũng đã luyện đến lô hỏa thần thanh, bất kể hắn công kích từphương hướng nào thì ngũ trảo của Liễu Bình đều có thể đuổi theo, gắtgao ngăn chặn tất cả công kích của hắn.

Trên nắm đấm truyền đến cảm giác trận trận nóng bỏng, ngũ trảo sắc bén của Liễu Bình còn cường hãn hơn nắm đấm của hắn.

Giữa đôi lông mày của Tần Lãng không kềm được mà nhíu chặt, mức độ khógiải quyết của người trước mắt trái lại đã nằm ngoài sự liệu của hắn.Nếu như cứ tiếp tục tấn công bằng sức mạnh như vậy thì đối với hắn không có chỗ tốt.

Cơ hồ đã nghĩ thông suốt điểm này, trong nháy mắt thân hình Tần Lãngbiến thành một luồng gió, đột ngột biến mất trước mặt Liễu Bình.

Tần Lãng đã đứng ở cách đó mấy chục thước, lạnh nhạt nhìn Liễu Bình vàNgạo Khinh Cuồng đang đứng cách đó không xa, trong con ngươi màu vàngcủa Ngạo Khinh Cuồng chợt xuất hiện một tia sáng thú tính, đó là một đôi mắt sói, tràn đầy sự tàn nhẫn và hung sác.

Ánh mắt có hơi biến hóa, toàn thân hai người trước mắt lộ ra sự quỷ dị,bất kể là ngũ trảo của Liễu Bình hay là đôi mắt của Ngạo Khinh Cuồng đều hoàn toàn khác biệt với những tu luyện giả mà hắn đã từng tiếp xúc qua, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào thì hắn không rõ.

- Thực lực của hai ngươi khiến ta kinh ngạc, nhưng chỉ đủ làm ta kinh ngạc mà thôi.

Tần Lãng thản nhiên nói, trên khuôn mặt đột nhiên nở nụ cười, dáng vẻung dung đó của hắn khiến trong lòng Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình cựckỳ căng thẳng.

Bọn họ hiểu rõ trận đấu vừa rồi chỉ để làm nóng người mà thôi, trận đấukế tiếp mới kịch liệt, nhưng trong lòng hai người cũng không hề lạcquan, bởi vì thực lực của Tần Lãng quả thật quá mạnh mẽ!

Tần Lãng hét lớn một tiếng, thiên lực hùng hồn từ giữa hai tay hắn bắtđầu khởi động, ánh mắt ngưng trọng, hai tay kết ấn nhanh như chớp kếtxuất ra, ngay sau đó đánh ra một quyền!

- Ầm ầm!

Quả đấm khổng lồ dài khoảng trăm trượng lặng lẽ xuất hiện, hào quangxanh đen chớp động, âm u lạnh lẽo, phảng phất như tới từ địa ngục theoquả đấm màu đen này mà xuất hiện, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanhdường như giảm xuống mấy phần.

Hàn quang chớp động trong mắt Liễu Bình, trên gương mặt tuấn tú xuấthiện vẻ ngưng trọng, tiếp theo sau, hắn cũng ngẩng đầu lên bầu trời kêulên một tiếng.

- Rống!

Tiếng rồng ngâm trong trẻo nặng nề truyền khắp không trung, xé ráchkhông gian rót vào tai mọi người. Trong mắt Tần Lãng xẹt qua một tiasửng sốt.

Liễu Bình hóa thân thành một con cự long khổng lồ dài khoảng mấy trămtrượng dưới con mắt ngạc nhiên của Tần Lãng. Cự long kim sắc bay lượnkhắp không trung, khí thế bệ vệ đứng đầu thiên hạ từ trên thân kim longtỏa ra, đôi mắt rồng lạnh lùng như băng ngàn năm không có nửa điểm cảmxúc như loài người.

Tần Lãng ngạc nhiên, Liễu Bình này lại không phải là con người mà là một con cự long kim sắc? Ở Chủ thế giới, hắn chưa từng thấy qua cự long,chớ nói chi là thân thể con người hóa thành cự long. Hôm nay, tuy rằngThiên Huyền đại lục này hoang vu hẻo lánh, nhưng lại có yêu thú mà Chủthế giới không có.

Hắn chuyển mắt sang, nhìn về phía Ngạo Khinh Cuồng, tâm thầm suy đoánchẳng lẽ Ngạo Khinh Cuồng này cũng không phải là con người?

Kế tiếp Ngạo Khinh Cuồng biến thân xác nhận phỏng đoán của Tần Lãng, chỉ nghe một tiếng sói tru Ngạo Khinh Cuồng xuyên thấu tâm hồn vang lên từ miệng của Ngạo Khinh Cuồng. Một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang to lớn lậptức xuất hiện trước mắt của hắn, bộ lông màu vàng mạ kim, khí tức vươnggiả vô cùng vô tận từ trên người Ngạo Khinh Cuồng bộc phát ra.

Khí tức vương giả bực này phảng phất như bẩm sinh đã có, so với Tần Lãng hắn còn kiêu ngạo hơn gấp mấy lần, xem ra đây không phải là KhiếuNguyệt Thiên Lang bình thường mà là Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương nha.

Ngay cả thú tộc cũng động thủ sao? Tu luyện giả của Thiên Huyền đại lụcđúng là đoàn kết mà, đợi sau khi hắn giải quyết được hai người này thìsẽ đến Long tộc cùng Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương một chuyến.

Hắn muốn nắm trong tay cả Thiên Huyền đại lục, thú tộc có năng lực mạnhmẽ như thế thì hiển nhiên cũng phải tính vào trong đó rồi.

Quả đấm màu đen càng ngày càng đến gần, cái đuôi rồng to lớn của LiễuBình hung hăng quét qua, hướng đến nắm đấm màu đen đó mà đánh tới.

Ầm!

Tiếng nổ lớn như tiếng sấm sét vang dội khắp bầu trời, toàn bộ Thiên ÂmMôn cũng phảng phất như bị chấn động, đuôi rồng liên tục công kích. Nắmđấm màu đen bị đuôi rồng quất vào phát ra tiếng ầm ầm, biến mất trên bầu trời.

Ngạo Khinh Cuồng hóa thành một đạo kim quang, thân hình nhanh như tiachớp, khoảng cách mấy chục thước trong nháy mắt rút ngắn lại, miệng sóidần dần mở rộng, răng nanh lạnh lẽo hung cắn xuống người Tần Lãng!

Ánh mắt Tần Lãng ngưng trọng, thân hình chợt lui về phía sau tránh nécông kích của Ngạo Khinh Cuồng. Sau khi Ngạo Khinh Cuồng hóa thành Khiếu Nguyệt Thiên Lang thì tốc độc không chỉ tăng lên gấp đôi, cho dù là hắn mà đối mặt với tốc độ nhanh như vậy cũng có chút miễn cưỡng.

Đuôi của Liễu Bình hung hăng vỗ xuống Tần Lãng! Bầu không khí trên đường đuôi rồng đi qua bị chấn động nổ tung tóe. Nếu như một kích này rơitrên người Tần Lãng thì không nghi ngờ Tần Lãng sẽ biến thành một bãithịt nát.

Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên bay cao lên giữa khôngtrung, bay thẳng đến nghênh đón đuôi rồng kia. Đuôi rồng tuy mạnh nhưngít nhất còn có thể thấy được, so với thân hình quỷ mị phía dưới ngượclại càng dễ đối phó hơn.

Tiếp theo sau, hay tay Tần Lãng liên tục đánh ra một quyền nối tiếp mộtquyền, mênh mông thiên lực ở trong tay hắn phảng phất như vô cùng vô tận vậy. Quả đấm màu đen kia trong nháy mắt nhanh chóng phóng to trong mắtLiễu Bình, quyền thứ nhất ngăn cản đuôi rồng của Liễu Bình, có thể khiến công kích của Liễu Bình dừng lại một giây.

Một quyền này của Tần Lãng đã đủ giúp hắn tránh thoát đòn công kích củaLiễu Bình. Sau một phen giao thủ, hắn đã hiểu được thực lực của haingười. Bọn họ đều là cường giả có ưu thế tác chiến gần, vì thế khi đánhnhau với bọn họ, hắn chỉ có thể đánh nhau ở khoảng cách xa, bằng khôngthì cực kỳ bất lợi đối hắn.

Chỉ thấy hai quả đấm của Tần Lãng tưa như mưa sa trút xuống, như đá rơitầng tầng lớp lớp hướng đến Liễu Bình và Ngạo Khinh Cuồng.

Đám người Hàn Thành Hạo nghe Thiên Âm Môn truyền tới âm thanh thì trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Trước kia, không ít tu luyện giả giao chiến ở Thiên Âm Môn, bọn họ nghetiếng động phát ra rất rõ ràng, nhưng mà kết quả bao nhiêu tu luyện giảđến đó đều chết trong tay của Tần Lãng.

Hôm nay, bọn họ không hy vọng là lại có những tu luyện giả vô tội đến tự tìm đường chết nữa, mỗi lần nghe thấy tiếng đánh nhau là lòng bọn họđều vô cùng thống khổ, nếu cứ như vậy thì sợ tất cả cường giả cùng vớinhững thanh niên có tiềm lực đều bị Tần Lãng giết hết mất.

Đợi đến lúc đó thì cho dù bọn người Mộ Chỉ Ly có quay trở về từ Chủ thếgiới thì Thiên Huyền đại lục cũng rơi vào tình huống không thể gượng dậy nổi.

Chỉ là, mặt ngoài tình huống chiến đấu hôm nay lại có chút đặc biệt, bởi vì bọn họ nghe được tiếng long ngâm cùng với tiếng sói tru, chẳng lẽ là tu luyện giả của Long tộc cùng với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc đến?

Bọn họ cũng biết Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc và Long tộc có chút quan hệ với Thiên Âm Môn. Trước đây, lúc diệt Lôi gia thì Khiếu Nguyệt ThiênLang tộc cùng với Long tộc có tham dự, nhưng chuyện Khiếu Nguyệt ThiênLang tộc với Long tộc cùng nhau đến Thiên Âm Môn đối phó với Tần Lãngquả thật là nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

- Nói không chừng Long tộc cùng với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc liên thủ với nhau có thể đánh bại Tần Lãng!

Một đệ tử kích động nói.

- Sợ rằng không dễ dàng như vậy, chỉ có hai người tới thôi.

Lăng Phong trầm giọng nói, từ cơn chấn động phát mà trận chiến phát rathì có thể suy đoán được trận giao thủ này chỉ có mấy người.

Nếu như không thể giải quyết được Tần Lãng, mà còn liên lụy đến Long tộc cùng với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc thì chuyện này càng không xong.

Long trảo liên tục chụp vỡ những quả đấm bay tới, chỉ là lực đạo cườnghãn từ những quả đấm kia lại khiến cho thân hình Liễu Bình liên tục luivề phía sau. Mặc dù là thân Long tộc nhưng đối mặt với đòn công kích dày đặc như thế cũng không thể làm gì.

Ngạo Khinh Cuồng phảng phất như một tia chớp kim sắc không ngừng côngkích xuyên qua khe hở, khó khăn lắm mới có thể tránh né được tất cả cáccông kích.

Thân thể của hắn uyển chuyển không hề có chút sai lầm, tốc độ cực nhanhkhiến cho người khác không có cách nào phân biệt được, trực giác kinhkhủng kia lan tỏa ra, khiến cho hắn di chuyển trong đám công kích dàyđặc này mà không có chút ảnh hưởng nào.

Mắt sói nhìn chằm chằm vào Tần Lãng trước mặt, thân hình tựa như một luồng ánh sáng chớp động.

Tần Lãng đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, trực giác của hắn cảmnhận được nguy hiểm bên cạnh, lại nói tiếp tên Khiếu Nguyệt Thiên Langnày lại càng khó đối phó hơn.

Thình thịch!

Ngạo Khinh Cuồng nhún người một cái nhảy vọt lên, trực tiếp vồ lấy TầnLãng, răng nanh lạnh lẽo kia trực tiếp xé một khối thịt trên vai của Tần Lãng.

- A!

Tần Lãng gầm lên một tiếng, trên vai trái truyền đến cơn đau buốt khiếntrán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, kể từ lúc hắn đến Thiên Huyền đại lục chođến bây giờ chưa từng bị thương!

Vậy mà hai tên súc sinh trước mắt này lại khiến hắn bị thương, đáng ghét! Quả thật là đáng ghét mà!

Sau khi Ngạo Khinh Cuồng cắn một miếng thịt thì liền nhảy vọt lên tránhra xa, bốn móng vuốt cắm sâu xuống đất, mặt đất nơi bốn móng vuốt tiếpxúc đều xuất hiện từng đạo từng đạo liệt ngân, trên nanh sói rõ ràng làmáu tươi.

Lồng ngực Tần Lãng phồng to, lửa giận bùng nổ hừng hực sôi trào tronglồng ngực của hắn, một cảm giác khuất nhục tàn sát bừa bãi trong đầu của hắn, hắn là thần thánh ở Thiên Huyền đại lục lại bị một con súc sinhgây thương tích, hắn muốn con súc sinh đó phải chết!

Khí tức Tần Lãng biến đổi, Thiên Lực vô biên đột ngột bộc phát ra, nănglượng chấn động tựa như gợn sóng lấy hắn làm trung tâm phân tán ra bốnphía cuốn theo tất cả những vật có trên đường đi. Mặt đất xung quanh đều bị nứt nẻ, mũ ngọc trên đầu cũng bị vỡ vụn phát ra tiếng ầm ầm, bụiphấn tung bay, phảng phất như Ma thần giáng thế.

Ngạo Khinh Cuồng cùng với Liễu Bình hóa thành hình người đứng vững vàngtrên mặt đất, nhìn thấy dáng dấp của Tần Lãng thì trong lòng bọn họ chấn động.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, khí tức của Tần Lãng lại lần nữamạnh hơn vài phần! Chẳng lẽ thực lực mà Tần Lãng bày ra trước đó cũngkhông phải là tất cả thực lực của hắn?

Nghĩ đến có thể trước đó Tần Lãng đã giấu giếm thực lực thì da đầu haingười đều tê dại. Thực lực trước đó vốn bọn họ muốn đối phó cũng đã cựckỳ khó khăn rồi, mà bây giờ thực lực của Tần Lãng lại tăng lên lần nữa,thế thì hy vọng chiến thắng của hai người bọn họ chẳng phải là càngngày càng mù mịt sao?

Lúc Hàn Như Liệt tiếp nhận xong truyền thừa đi ra thì liền phát hiệnKhông Gian chi lực trong sơn cốc này mạnh hơn gấp mấy lần, cây cối nơinày tươi tốt hơn lúc bọn họ mới tới rất nhiều, thật sự rất kỳ lạ.

Tiếp nhận xong truyền thừa thì hắn có một cảm giác như đã thay da đổithịt. Hắn dùng linh thức đảo qua một vòng thì biết Mộ Chỉ Ly đã tiếpnhận xong truyền thừa và rời khỏi. Nhắc đến mới nói năng lực lĩnh ngộcủa Mộ Chỉ Ly còn mạnh hơn mình nhiều.

Tiếp theo, bóng dáng Hàn Như Liệt bỗng dưng biến mất, thông qua truyềntống trận trở về Đông Phương gia, sau đó lại đi đến thông đạo số mườisáu, chắc chắn hiện tại Chỉ Ly đang ở đó sửa chữa thông đạo.

Hàn Như Liệt vừa đến ngoài thành thì liền gặp được Hiên Viên Dật cùng với Mộc Thiên Nam, bước chân đột nhiên nhanh hơn, nói:

- Hiên Viên, Thiên Nam.

Hiên Viên Dật quay đầu lại, nhìn thấy người tới là Hàn Như Liệt thì mỉm cười nói:

- Như Liệt, ngươi đã đến rồi, Chỉ Ly đã đi sửa chữa thông đạo rồi.

Hàn Như Liệt nhướng mày nói:

- Chỉ Ly đã bắt đầu sửa chữa thông đạo khi nào?

- Đã được vài ngày rồi, đến bây giờ cũng chưa từng đi ra, ta và HiênViên cũng không rõ tình huống thế nào, cho nên mới ở chỗ này chờ.

Mộc Thiên Nam cau mày nói, trong giọng nói mang theo chút lo lắng.

- Yên tâm đi, Chỉ Ly không có việc gì.

Trong giọng nói tràn đầy tự tin, sau khi tiếp nhận truyền thừa thì hắnliền biết được truyền thừa mạnh mẽ thế nào, tất nhiên Chỉ Ly sẽ khônggặp nguy hiểm gì. Nếu như đã vài ngày rồi thì chắc là không bao lâu nữasẽ sửa xong.

- Hiện tại bọn người Lạc Trần chắc vẫn còn ở Bồng Lai bí cảnh.

Hàn Như Liệt chậm rãi nói.

- Sau khi Chỉ Ly đến đây thì lập tức đi sửa chữa thông đạo, chúng tôi cũng không biết là bọn họ có biết tin tức này không nữa.

Hiên Viên Dật bất đắc dĩ nói.

- Vậy hai người ở nơi này trông chừng, ta trở về Bồng Lai bí cảnh một chuyến.

Trước tiên, Hàn Như Liệt trở về Trụ sở bí mật, lúc này mới kinh ngạcphát hiện tu luyện giả ở Trụ sở bí mật nhiều hơn lúc trước rất nhiều,trong lòng hắn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lúc trước phái mười tu luyệngiả lại có thể chiêu mộ được nhiều người như vậy?

- Ca, ca đã trở lại rồi!

Hàn Dĩnh Nhi mỉm cười đi tới, trên khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nàng có vẻ cực kỳ vui mừng.

Hàn Như Liệt mỉm cười gật đầu:

- Trong khoảng thời gian này, tu luyện giả trong Trụ sở bí mật tăng lên rất nhiều.

- Đúng vậy, mười tu luyện giả được phái ra ngoài chiêu mộ không ít tántu, mà Lăng đại ca và Tư Đồ đại ca càng lợi hại hơn, số tán tu mà bọn họ chiêu mộ được lại càng nhiều hơn.

- Ô?

Hàn Như Liệt nhướng mày, có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền cảm thấyđây là chuyện bình thường. Bất luận là Lăng Lạc Trần hay là Tư Đồ Diêuđều rất có năng lực, chuyện chiêu mộ nà hẳn là thứ mà bọn họ rất amhiểu.

- Ca, tẩu tẩu sửa chữa thông đạo thuận lợi chứ?

- Hẳn rất là thuận lợi, chúng ta cứ chờ đợi là được.

Hắn rất có lòng tin với Chỉ Ly, sau đó hắn đi đến phía trước. Bạch ThừaDuẫn đang huấn luyện tu luyện giả, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trong Trụ sở bí mật lại có thêm rất nhiều tòa nhà, đây là nơi mọi ngườinghỉ ngơi, so với vẻ lạnh lẽo trước đây thì hiện tại có thể nói là náonhiệt hơn rất nhiều.

Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy Hàn Như Liệt đã quay trở về thì mỉm cười nói:

- Muội phu, cuối cùng đệ đã trở lại rồi.

- Gần đây thế nào? Không xảy ra vấn đề gì chứ?

Quản lý một nhóm nhiều tu luyện giả như vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

- Trên phương diện huấn luyện không có vấn đề gì, nhưng số lượng tinhthạch còn lại không nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết. Ngược lại tuyệt phẩm tinh thạch vẫn không đủ

Bạch Thừa Duẫn có chút khó xử.

Trước khi Hàn Như Liệt rời đi đã nói muốn hắn lấy tốc độ nhanh nhấtkhiến cho những tu luyện giả này mạnh mẽ lên, cho nên hắn đã liều mạngthao luyện bọn họ, cộng thêm Bồ Đề Đan thì thực lực của mọi người tiếnbộ thần tốc.

Nhưng chính bởi vì tốc độ tăng lên cực nhanh nên mỗi lần thực lực tănglên một cấp đều cần lượng thiên lực khổng lồ, mà những tinh thạch kiatuy thoạt nhìn rất nhiều, nhưng đã qua một khoảng thời gian dài như vậycũng đã tiêu hao hơn nữa.

Hàn Như Liệt khẽ gật đầu:

- Đệ đã biết rồi! Việc này, đệ sẽ nghĩ biện pháp, huynh không cần lolắng. Hiện tại số tinh thạch còn dư lại có thể chống đỡ trong thời gianbao lâu?

- Nhiều nhất là nửa tháng.

Bạch Thừa Duẫn suy tư chốc lát rồi lên tiếng, con số này tương đối dè dặt.

- Hẳn là đủ, đợi đến khi cửa tiệm của Chỉ Ly khai trương thì chúng ta sẽ không cần vì chuyện tinh thạch mà buồn phiền nữa.

Hàn Như Liệt trầm giọng nói.

- Vậy cũng được, thuật luyện đan của hai dược sư mà biểu muội tìm về đều rất giỏi, hiện tại đan dược mà bọn họ luyện chế đều cung cấp cho tuluyện giả ở Trụ sở bí mật sử dụng.

- Lạc Trần bọn họ thì vẫn còn ở Bồng Lai tụ địa để tuyển nhận tán tu sao?

Hàn Như Liệt nghi ngờ hỏi.

- Bọn họ đặc biệt thành lập một nhóm tu luyện giả đi tuyển nhận tán tu,hiện tại huynh đã phái một nhóm người đi tiếp đón rồi, mà dường như gầnđây bọn họ đang đi du ngoạn ở Bồng Lai tụ địa. Cao Chính Thanh cùng vớiNguyễn Ngọc Hành cũng tìm về không ít tu luyện giả, chỉ có điều gần đâycũng không có tin tức gì về bọn họ.

Bạch Thừa Duẫn xoa xoa tay.

- Vậy có ai đi theo bọn họ không?

- Có, huynh có phái người đi theo bảo vệ bọn họ, ở Bồng Lai tụ địa cókhông ít cao thủ, mà thực lực của bọn họ cũng không mạnh, chỉ có điềunếu như gặp phải xung đột vậy thì không lạc quan cho lắm.

- Như vậy thì không có vấn đề gì, cứ để cho bọn họ đi du ngoạn một vài ngày đi.

Hàn Như Liệt cười nói, Bồng Lai tụ địa quả thực có nhiều điểm thú vị hơn Linh Viêm quốc.

Thế nhưng đang lúc hai người đang nói chuyện thì bốn người Lăng LạcTrần; Tư Đồ Diêu; Cao Chính Thanh; Nguyễn Ngọc Hành cùng nhau đi vào.

- Trước đó chúng ta nghe nói Chỉ Ly đã đi sửa chữa thông đạo rồi, đươngnhiên chúng ta cũng không thể vì du ngoạn mà bỏ lỡ thời cơ trở về được.

Tư Đồ Diêu cười lớn.

- Đó cũng không phải là chuyện quan trọng, dù cho Bồng Lai tụ địa có thú vị thế nào đi nữa cũng không quan trọng bằng việc quay trở về ThiênHuyền đại lục. Cũng không biết là phải chờ bao lâu mới có thể quay về?

Trên gương mặt thô lỗ của Cao Chính Thanh nở nụ cười, thân hình hắn hiện tại đã cao lớn hơn nhiều, thân cao đến một thước chín. Thân thể cao lớn như vậy mà lại mang theo nụ cười ngây ngô, khiến cho người ta cảm giáccó sự mâu thuẫn cực lớn.

Còn gương mặt của Nguyễn Ngọc Hành thì vô cùng xúc động:

- Thực sự là càng tiếp xúc với thế giới này càng cảm thấy nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a. Thực lực của một số tán tu ở Bồng Lai tụ địa này còn mạnh hơn chúng ta nhiều, tương lai chúng ta vẫn còn một con đường rất dài phải đi.

- Đừng có sốt ruột, chúng ta còn rất nhiều thời gian, một ngày nào đó chúng ta cũng có thể đạt đến thực lực như vậy.

Lăng Lạc Trần mỉm cười tao nhã, giọng nói không nóng không lạnh nhưng lại tràn đầy tự tin.

Mặc dù lời nói của Lăng Lạc Trần rất bình thường nhưng vô hình lại khiến cho tâm trạng nôn nóng của mọi người bình tĩnh trở lại. Bọn họ còn trẻ, còn thời gian rất dài để cố gắng, chỉ cần kiên trì không buông tha thìcuối cùng sẽ có một ngày có thể thành công.

Tình huống của Liễu Bình và Ngạo Khinh Cuồng hiện tại rất là gay go,trên thân rồng của Liễu Bình đã mang theo vết máu, ngay cả vảy rồng cũng bị Tần Lãng xé xuống không ít, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, mà khítức của hắn cũng bắt đầu yếu đi.

Đôi mắt rồng vẫn tràn đầy sự kiên định như trước, chỉ là sự mệt mỏi vô cùng kia lại không cách nào che giấu được.

Tình hình của Ngạo Khinh Cuồng lại càng gay go hơn, lúc này hắn đã bịtrọng thương, thậm chí bản thể đã không thể tiếp tục trận chiến, xươngsườn bị gãy và tay phải cũng triệt để bị gãy xương, sức chiến đấu đãkhông còn dư lại bao nhiêu.

Sắc mặt của hắn vô cùng nhợt nhạt, ánh mắt nhìn Tần Lãng đứng cách đókhông xa, trong lòng khổ sở không thôi. Bọn họ đã dốc toàn lực để chiếnđấu, thế nhưng thực lực của Tần Lãng quá mạnh mẽ, cho dù hai người bọnhọ liên thủ cũng không có cơ hội chiến thắng.

Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cảm nhận được Thiên Lang Vương gặp nguyhiểm, sau khi biết được tình huống khác thường đã rối rít chạy tới Thiên Âm Môn. Bất kể thế nào thì bọn họ cũng không thể để cho Thiên LangVương xảy ra chuyện được.

Long tộc cũng cảm nhận được khí tức yếu ớt của Liễu Bình, trong lòng bọn họ vô cùng khiếp sợ. Liễu Bình liên thủ với Thiên Lang Vương mà cũngkhông thể thành công, vậy thì thực lực của người này cũng không đơngiản, nhưng mà chuyện chém giết kim long cũng không phải là chuyện màLong tộc có thể khoanh tay ngồi nhìn.

Vào giờ khắc này, Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc và Long tộc đồng thời hành động, đang cùng nhau chạy tới Thiên Âm Môn.

Cuối cùng Liễu Bình và Ngạo Khinh Cuồng vẫn thua trên tay của Tần Lãng,thế nhưng lúc Tần Lãng chuẩn bị giết chết hai người thì hắn đột nhiênthay đổi ý định. Trước tiên cứ giữ hai người này lại, đến lúc đó muốnLong tộc cùng với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc thuần phục thì nói khôngchừng hai người bọn chúng vẫn còn có chút tác dụng..

Cứ như vậy, hai người cũng bị Tần Lãng ném vào trong đại điện, về phầnsống hay chết thì hắn không quan tâm, nếu như hai người bọn họ thật sựđã chết thì hắn cũng có chút phiền lòng.

Đám người Hàn Thành Hạo nhìn thấy Ngạo Khinh Cuồng cùng với Liễu Bình bị thương ỉu xìu thì lập tức đỡ hai người bọn họ sang một bên nghỉ ngơi,thương thế của hai người còn nghiêm trọng hơn bọn họ trước kia nhiều.

Ngạo Khinh Cuồng nhìn mọi người trước mắt thì trong mắt hiện lên tia vô cùng kinh ngạc:

- Các ngươi không có chết?

Hắn vẫn cho là tất cả bọn họ đã ngã xuống trong trận chiến đấu trướckia. Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy bọn họ thì cảm thấy vô cùng kinh ngạcvà vui mừng.

Hàn Thành Hạo gật đầu:

- Sau trận chiến ấy thì chúng tôi vẫn luôn bị giam giữ ở nơi này, sao hai người lại tới nơi đây?

Ngạo Khinh Cuồng chậm rãi đem những chuyện đã xảy ra kể với mọi người,sau khi mọi người nghe ngóng được tình hình ở Thiên Huyền đại lục thìmỗi người đều thở dài tuyệt vọng.

- Tuy rằng chúng tôi không có chết nhưng vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này,cũng không biết là sau này Tần Lãng sẽ làm gì chúng tôi nữa.

Tư Đồ Tĩnh thở dài một tiếng, tâm tư của Tần Lãng chắc chắn không đơnthuần như vậy, từ việc hắn chém giết tất cả những người khiêu chiến đãchứng minh việc đó.

Nghe những lời Tư Đồ Tĩnh nói thì sắc mặt của Ngạo Khinh Cuồng đột nhiên trở nên khó coi.

- Hắn vốn hận ta thấu xương, nhưng cuối cùng lại không động thủ giết ta, sợ là hắn có mưu toan với Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc.

Ngạo Khinh Cuồng hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như hắn muốn lợi dụng ta để làm chuyện gì thì ta sẽ trực tiếp tự vẫn, kiên quyết không thể để cho hắn lợi dụng.

- Ai, đều do chúng tôi vô dụng, ngay cả các ngươi cũng bị kéo vào.

Nhìn bộ dáng Bạch Mạch Lãng như vậy thì Hàn Thành Hạo vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Bạch huynh, chớ có tuyệt vọng, chỉ cần bọn chúng quay trở về thì tấtcả trắc trở cũng đều được giải quyết. Chỉ cần chúng ta không chết có thể đi đến Chủ thế giới thì tương lai mai này cũng sẽ có thực lực như vậy.

Ngạo Khinh Cuồng cũng gật đầu:

- Đúng vậy, mọi người chúng ta cũng không cần nản lòng, tuy rằng hiệntại bị giam ở nơi này nhưng cũng chưa chắc là tương lai không thể nổidanh.

Lời này của Ngạo Khinh Cuồng vừa vang lên thì sắc mặt mọi người trở nêndễ coi hơn. Hiện tại, điều bọn họ có thể làm chính là chờ đợi.

Hành động của Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc rất nhanh, thậm chí trên đường đi còn giữ nguyên bản thể nhanh chóng chạy đến. Sau khi Bạch Mạt Lăngbiết được Ngạo Khinh Cuồng gặp nguy hiểm thì trong lòng bà cảm thấy rấtáy áy, nên đã quyết định cùng theo bọn họ trở về.

Nếu như Ngạo Khinh Cuồng ngã xuống thì bà chính là đầu sỏ gây nên tội.

Bảy ngày sau, dưới tốc độ chạy như điên của Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộcthì cuối cùng bọn họ đã đến dưới chân núi Thiên Âm Môn. Có chừng trămcon Khiếu Nguyệt Thiên Lang thuần một màu, ánh sáng màu bạc chói mắt,phảng phất như ngôi sao vậy.

Còn Bạch Mạt Lăng thì mang Mộ Thiên Tĩnh trở về Mộ gia, hôm nay dù choTần Lãng có muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết thì bà cũng sẽ không trốntránh. Người sống trên đời phải thản nhiên đối mặt với tất cả mọichuyện, thay vì tham sống sợ chết, chi bằng cứ chết một cách oanh oanhliệt liệt.

Sau khi Mộ gia biết được chuyện này thì bọn họ cảm thấy vô cùng hổ thẹnvới Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, mà Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cùng với Long tộc đứng ra càng khiến cho bọn hắn cảm thấy hổ thẹn hơn. Chuyệnnày vốn dĩ không liên quan gì đến những người đó nhưng họ lại sẵn sàngđứng ra, mà bọn họ thì chỉ có thể ở nơi này sống không có tôn nghiêmdanh dự.

Mộ Kình Lệ trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền đưa ra một quyết định,lão sẽ dẫn theo tộc nhân cùng nhau tiến đến Thiên Âm Môn! Tuy rằng bọnhọ rất yếu ớt, ở trước mặt Tần Lãng căn bản không có năng lực đánh trảnhưng vì danh dự và tôn nghiêm, vì muốn ngẩng cao đầu với thiên hạ, nênbọn họ nhất định phải làm như vậy!

Vẻ yếu đuối trên mặt của Bạch Mạt Lăng đã biến mất, ngược lại cùng độingũ của Mộ gia tiến về Thiên Âm Môn, cho dù kết quả khó tránh khỏi cáichết nhưng ít ra bọn họ không thẹn với lương tâm!

Tất cả gia tộc nhìn thấy hành động của Mộ gia thì đều vô cùng kinh hãi,lúc này trên năng lượng dao động trên Thiên Âm Môn cũng chậm rãi truyềnra.

Từ sau khi Thiên Âm Môn giải trừ trận pháp thì năng lượng dao động liềnkhông còn ẩn giấu như trước nữa, cho nên mỗi lần có tu luyện giả đếnkhiêu chiến thì bọn họ đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Nhìn hành động này của Mộ gia thì bất cứ người nào cũng không thể hiểutính toán của bọn họ là gì, mà phản ứng đầu tiên của mọi người chính làkhiếp sợ và ngạc nhiên. Mộ gia biết rõ chuyến đi này chính là chịu chếtmà vẫn muốn xông lên, chẳng lẽ bọn họ không sợ gia tộc mình bị diệt sao?

So với khiếp sợ và ngạc nhiên thì mọi người càng cảm thấy khâm phụcnhiều hơn. Mộ gia có thể có dũng khí như vậy, còn bọn họ có thể làm được sao? Bọn họ hiểu rõ một điều, dù cho hôm nay Mộ gia bị diệt tộc thì Mộgia cũng lưu lại dấu ấn sâu đậm khó phai mờ trong lịch sử của ThiênHuyền đại lục.

- Mộ gia cũng dám xông đến thì vì sao chúng ta lại không dám chứ?

- Cái tên Tần Lãng kia quả thật khinh người quá đáng mà, tuy rằng làmrùa đen rút đầu có thể sống tiếp nhưng mà tương lai chúng ta làm sao cóthể ngẩng cao đầu được chứ?

- Thà rằng chết một cách oanh oanh liệt liệt, cũng không muốn sống khúm núm như vậy!

Nhiệt huyết đang sôi sục trong lòng mọi người, từng lời từng chữ khônghẹn mà từ miệng mọi người truyền ra. Vào giờ khắc này vốn trong lòng mọi người rất sợ chết nhưng hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.

Ít nhất bọn họ có thể vì sự bình an của Thiên Huyền đại lục mà hy sinhtính mạng, bọn họ là anh hùng, cho dù không ai nhớ nhưng bọn họ có thểthẳng lưng mà đối mặt với mọi chuyện!

Một màn như vậy đã đồng thời phát sinh ở các môn phái và thế gia.

- Ngay cả môn chủ cũng bị Tần Lãng giết, chúng ta lại không đi báo thù cho môn chủ mà ở chỗ này làm gì chứ?

- Cứ bị Tần Lãng áp chế như thế này, lúc nào cũng phải lo lắng hắn cógiết chúng ta hay không, ta đã chán ghét cuộc sống như thế này!

- Ta muốn đi theo đội ngũ của Mộ gia đánh lên Thiên Âm Môn!

Đội ngũ của Mộ gia lặng lẽ lớn mạnh hơn, Mộ Kình Lệ nhìn phía sau xuấthiện những đệ tử môn phái cùng với thế gia khác thì đầu tiên là vô cùngkinh ngạc sau đó là nở một nụ cười hài lòng, xem ra rất nhiều người đềuôm lý tưởng giống như họ.

Ầm ầm!

Trên bầu trời truyền đến tiếng vang to lớn, tràn ngập bên tai của mọingười, khiến cho mọi người nhịn không được mà ngẩng đầu lên.

Thế nhưng khi mọi người nhìn thấy tình huống trên bầu trời thì đều trợn to đôi mắt.

- Long tộc! Thiên Huyền đại lục thật sự có Long tộc tồn tại a!

- Trời ơi! Vậy mà lại có nhiều rồng như vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng đi Thiên Âm Môn?

- Ha ha, xem ra nhân tộc và thú tộc trong chuyện này trái lại rất ăn ý và đoàn kết a! Hôm nay chính là ngày chết của Tần Lãng!

Tinh thần của mọi người trong nháy mắt tăng lên đến đỉnh điểm, nỗi sợhãi lực lượng bọn họ quá yếu ớt đã không còn nữa, trong lòng bọn họ chỉcó lòng tin tuyệt đối, quyết không để cho Tần Lãng khống chế Thiên Huyền đại lục.

Bạch gia là gia tộc thứ hai đứng ra, thân gia đã làm như vậy thì bọn họhiển nhiên không thể bị rớt lại phía sau được. Hôm nay bọn họ sẽ liềumạng!

Hành động của Bạch gia mang theo hiệu ứng dây chuyền, không ít thế giavà môn phái một người tiếp nối một người theo sau, từng người từng người có khuôn mặt không giống nhau, nhưng ai ai cũng tràn đầy sự kiên địnhvà quyết liệt!

Nếu như hôm nay đã quyết định đứng ra thì bọn họ sẽ không quay đầu lại.

Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhìn đội ngũ trùng trùng điệp điệp sau lưng mình thì trong lòng bọn họ vốn vô cùng căm hận, vào giờ khắc này cũng tiêutan không ít. Ít nhất nhân tộc còn dám đứng ra, chỉ dựa vào phần khí thế này cũng khiến cho bọn họ vô cùng khâm phục rồi.

Hôm nay, rất nhiều người trong bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này, nhưngbọn họ không cô đơn một mình! Cho dù có hy sinh nhiều tính mạng hơn nữa, chỉ cần có thể giết chết Tần Lãng thì bọn họ cũng không quan tâm!

Tần Lãng đang nằm ở trong điện, bỗng nhiên nghe được phía dưới Thiên ÂmMôn truyền tới trận trận âm thanh cùng với chấn động thì không kềm đượcmà nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Hắn vội vàng từ trong điện đi ra, đứng ở trên đỉnh Thiên Âm Môn, khi hắn nhìn thấy đội ngũ trùng trùng điệp điệp phía dưới thì trong mắt hiệnlên một tia vô cùng kinh ngạc.

Làm sao có thể? Đội ngũ khổng lồ gần như không thể nhìn thấy điểm cuối như vậy, lúc này đang đi về phía Thiên Âm Môn!

Chẳng lẽ đám người này không muốn sống nữa sao? Trước đó rõ ràng bọnchúng đã bị mình áp chế hết rồi mà, sao hiện tại lại giống như cùng nhau xông lên?

Lần này, cho dù là hắn có chút hoảng loạn, tuy thực lực của hắn rất mạnh nhưng cùng một lúc đối mặt với số lượng tu luyện giả khổng lồ như vậythì trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng, chỉ là đám người này cũngsẽ khiến cho hắn giết đến chùn tay.

Tình huống trước mắt đã sai lệch quá nhiều so với suy nghĩ của hắn, nếunhư hắn giết chết tất cả đám người này vậy thì hắn ở Thiên Huyền đại lục này cũng chính là sát thần không hơn không kém.

Nhìn kỹ một chút thì lúc này hắn mới phát hiện đội ngũ đứng ở phía trước nhất chính là một đám Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Trong lòng hắn thấtkinh, hắn đã từng kiến thức qua tốc độ cực nhanh của Khiếu Nguyệt ThiênLang, cũng may là thực lực của bọn chúng không mạnh bằng Ngạo KhinhCuồng, bằng không thì sợ rằng hôm nay hắn sẽ ngã xuống ở chỗ này.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lại đột nhiên nhìn thấy rất nhiều rồng đangbay lượng giữa không trung, chúng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tần Lãng nuốt một ngụm nước bọt, đội ngũ khổng lồ này so với đội ngũcường giả đỉnh phong của Thiên Huyền đại lục mà hắn nhìn thấy lần trướccàng khiến hắn chấn động hơn, vốn trong lòng hắn đang đang rất lo lắngcũng dần dần tiêu tan mấy phần.

Đây là lực lượng của cả Thiên Huyền đại lục sao? Sao lại kinh khủng như thế chứ?

Bên trong đại điện, hai mắt Ngạo Khinh Cuồng đột nhiên sáng ngời:

- Bên ngoài có khí tức của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, tộc nhân của ta đang chạy tới!

Ngay sau đó, Ngạo Khinh Cuồng nhíu chặt mày, hắn hiểu rất rõ thực lựccủa Tần Lãng mạnh thế nào, bọn đến chẳng phải là chịu chết sao?

Liễu Bình theo sát kêu lên:

- Tu luyện giả của Long tộc cũng đến!

Những tu luyện giả khác trong đại điện đều rối rít mở to mắt, KhiếuNguyệt Thiên Lang tộc cùng với Long tộc cũng tới? Nhìn tình hình nàychắc số lượng cũng không ít!

So sánh mà nói thì biểu hiện của nhân tộc cũng không tệ.

Thế nhưng một khắc sau, tất cả các môn chủ cùng với gia chủ thế gia đều đồng thanh nói:

- Người của chúng tôi cũng đến!

Mọi người liếc nhìn nhau, cả đám đồng thời cười ha ha, nụ cười vui sướng đó đã xóa tan tất cả những ngày mây mù che kín vầng thái dương kia, cho dù có thể đoán trước được kế tiếp chắc chắn sẽ gặp thương vong, nhưngmọi người có loại dũng khí này cũng khiến bọn hắn hãnh diện rồi.

Bị áp chế lâu như vậy nên trong lòng bọ họ vẫn luôn cảm giác ngột ngạt,mà hiện tại có thể phun ra ngoài những lời này khiến trên mặt mọi ngườiđều vô cùng phấn chấn cùng với cảm giác vinh quang.

Hàn Thành Hạo đột nhiên lên tiếng:

- Nếu như bọn họ đều tới, vậy thì chúng ta hãy thử xem có thể phá vỡ cánh cửa này không, thế nào?

Tất cả mọi người đều tán thành ý kiến của Hàn Thành Hạo, sau đó bọn họnhao nhao đứng dậy, bắt đầu khởi động thiên lực, ngay sau đó cùng nhauđánh về phía cửa đại điện!

Phá vỡ cánh cửa này cũng không khó, nhưng mà khi phá vỡ nhất định sẽtruyền ra tiếng động cực kỳ lớn. Mà một khi bị Tần Lãng phát hiện thì sợ là tình huống của bọn họ sẽ càng thêm gay go hơn, cho nên cho đến tậnbây giờ, mọi người vẫn chưa hành động.

Chỉ là tình huống hôm nay đã không giống với lúc trước, bọn họ đã khôngcòn lo lắng về Tần Lãng nữa, nơi này vốn không phải là thế giới của TầnLãng, cho nên người nên lo lắng hẳn là hắn mới đúng!

Ầm!

Một trận tiếng vang to lớn truyền ra, cửa lớn kia dưới một kích của mọi người đã sụp đổ!

Nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đã lâu không thấy, trên mặt mọi ngườikhông kềm được mà giương lên nụ cười, thân hình khẽ run run bước rangoài cửa.

Thương thế của Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình vẫn chưa khỏi hẳn, trongthời gian này mọi người vẫn luôn chăm sóc hai người. Tất cả bọn họ cùngnhau đi ra bên ngoài.

Tần Lãng nhìn mọi người phía dưới thì tâm tình hắn vốn là gay go đến cực điểm, nhưng hiện tại nhìn thấy đám người Hàn Thành Hạo phá vỡ cửa điệnthì càng cảm thấy phẫn nộ đến tột đỉnh.

Hắn bắt đầu hối hận, tại sao trước kia không nuôi dưỡng thực lực củachính mình, nên hôm nay mới lâm vào tình huống một người đối mặt với một đội ngũ khổng lồ như vậy thật sự là không bằng người ta.

Tất cả những điều Tần Lãng làm ở Thiên Huyền đại lục từ lúc mới đến đãlà một sai lầm rồi, hắn áp dụng phương thức vũ lực đàn áp, mà không phải là khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.

Cách thức như vậy chỉ có thể trấn áp tạm thời thôi, sau đó nhất định sẽ bị mọi người hợp lực lại lật đổ.

Thực lực của những người này cũng không mạnh, bất cứ người nào hắn đềucó thể chém giết một cách dễ dàng, nhưng nhiều người như vậy tụ hợpthành một lực lượng khổng lồ, cho dù là hắn cũng không thể chểnh mãngđược.

Sau khi các thế gia và môn phái nhìn thấy môn chủ và gia chủ của mìnhthì đều hoan hô lên, tinh thần của mọi người vốn đã được nâng cao đếnđỉnh điểm giờ lại tăng lên mấy phần, phảng phất như hận không thể lậptức giết chết Tần Lãng!

Vào giờ khắc này, vô số đội ngũ bất đồng lại vô cùng ăn ý, cùng nhau vọt đến Thiên Âm Môn!

Đám người Hàn Thành Hạo thì vô cùng ăn ý trở về đội ngũ của mình, dẫn thế lực của mình xông tới!

Sau khi Tần Lãng khiếp sợ trong chốc lát thì liền khôi phục lại bìnhthường, trên mặt của hắn hiện lên một tia hung ác. Nếu như những ngườinày không biết thức thời như vậy thì hắn sẽ khiến cho nơi này máu chảythành sông!

Lấy thực lực của hắn muốn bỏ trốn thì những người này căn bản không theo kịp tốc độ của hắn! Hắn muốn mượn cơ hội hôm nay để đập tan triệt để sự kiêu ngạo của bọn họ, để cho bọn họ từ nay vể sau sẽ không có chút lòng phản kháng nào nữa, để cho bọn họ hiểu rõ trước mắt thực lực là tuyệtđối, tất cả những thứ khác đều phí công!

- Giết Tần Lãng! Đưa Thiên Huyền đại lục của chúng ta trở về thời kỳ yên bình như xưa!

- Giết Tần Lãng! Giết Tần Lãng!

Mọi người đều sôi nổi reo hò, dồn dập tấn công Tần Lãng.

Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, mênh mông thiên lực trong nháy mắt khởi đồng, tức giận hét lên:

- Nếu như các ngươi đã không biết sống chết như thế thì ta sẽ cho tất cả các ngươi xuống lòng đất mà đưa tin!

Tần Lãng hung hăng đánh ra một kích, tức khắc có một đám tu luyện giảngã xuống, máu tươi tràn lan trên mặt đất, nhưng những tu luyện giả saulưng không hề có chút sợ hãi, người trước ngã xuống thì người sau vọttới.

Long tộc đang bay lượn trên bầu trời phía trên cũng không ngừng côngkích Tần Lãng, Khiếu Nguyệt Thiên Lang tùy thời di chuyển, mỗi khi nhìnthấy chỗ sơ hở của Tần Lãng sẽ nhanh như tia chớp lợi dụng thời cơ hunghăng đánh tới!

Dưới sự phối hợp của tất cả mọi người thì Tần Lãng cũng bị thương khôngnhẹ, mà bất kể là thú tộc hay là nhân tộc đều tổn thất không nhỏ. TầnLãng càng công kích mạnh hơn, nhưng trong lòng của hắn thì lại khiếp sợđến tột đỉnh.

Những người này đều bị điên rồi sao? Đối mặt với tử vong mà không hệ sợ hãi sao?

Hắn vốn tưởng rằng có thể trấn áp bọn họ nhưng bọn họ cứ như không nhìnthấy vô số thi thể trên mặt đất, cứ liều mạng phóng ra công kích về phía hắn.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy chỉ còn dư lại một chút hắc động thì khóe miệng khẽmỉm cười, nàng đã liên tiếp sửa chữa trong nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng thành công. Nghĩ đến việc có thể trở về Thiên Huyền đại lục thìtrong lòng của nàng tràn đầy xúc động.

Nghĩ đến điểm này thì nàng vô cùng hưng phấn, ngay cả tốc độ bàn tay của nhanh hơn vài phần, không ngừng ngưng tụ Không Gian chi lực, sửa chữađiểm hắc động còn lại, lấy mắt thường có thể nhìn thấy hắc động đangbiến mất dần.

Không lâu sau, giọng nói trong trẻo của Mộ Chỉ Ly liền truyền về Trụ sở bí mật, nàng nói:

- Thông đạo không gian đã sửa chữa thành công rồi. Liệt, chàng hãy dẫnHiên Viên đại ca và cả Mộc đại ca vào Trụ sở bí mật, chúng ta sẽ trở vềThiên Huyền đại lục.

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt của đám người Hàn Như Liệt đang ở trong trụ sở bí mật đều không tự chủ được mà dâng lên vẻ kích động. Hàn NhưLiệt vội vàng đi tới Linh Viêm quốc, dẫn Hiên Viên Dật và Mộc Thiên Namvào Trụ sở bí mật, ngay sau đó liền truyền âm cho Mộ Chỉ Ly:

- Đã chuẩn bị xong rồi!

- Bây giờ chúng ta sẽ trở về Thiên Huyền đại lục!

Giọng nói trong trẻo truyền tới, mọi người nhìn nhau mỉm cười, bọn họ đã sống ở Chủ thế giới lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể trở vềrồi. Mặc dù Chủ thế giới là thiên đường của tu luyện giả nhưng cũngkhông phải là cố hương của bọn họ.

Trong thông đạo, Mộ Chỉ Ly nhanh chóng tiến về phía trước, dần dần, nàng đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ở phía xa xa.

Ánh sáng tuy nhỏ nhưng lại vô cùng rực rỡ khiến cho lòng của nàng vôcùng phấn khởi. Trên gương mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly khó nén được sựkích động, nàng đã quanh quẩn ở Chủ thế giới mấy năm, cuối cùng cũng đãcó thể trở về Thiên Huyền đại lục rồi.

Nhưng cách ánh sáng càng gần thì giữa đôi lông mày của Mộ Chỉ Ly càngnhíu chặt, bên tai nàng truyền đến tiếng chém giết cùng với tiếng kêurên, chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ cái tên Tần Lãng đó đang tàn sát tu luyện giả của Thiên Âm Môn? Biểu tình trên mặt của Mộ Chỉ Ly gần như trong nháy mắt lạnh xuống, đôi mắt lạnh như hố băng, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt. Nếu nhưTần Lãng dám làm như thế thì nàng nhất định sẽ khiến cho hắn sống khôngbằng chết!

Sự vui sướng trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan, Mộ Chỉ Ly từ trong thôngđạo đi ra, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, nàng quả thật đã trở về rồi.

Nhưng tiếng chém giết bên tai nàng lại vô cùng rõ ràng, Thiên Âm Môn đang xảy ra một trận chém giết thảm thiết.

Ánh mắt nàng ngưng trọng, trên bầu trời còn có mấy con kim long, Longtộc vốn không màn thế sự mà cũng xuất hiện ở Thiên Âm Môn sao?

Ánh mắt của các vị trưởng lão Thiên Âm Môn biến đổi, vừa rồi rõ ràng bọn họ cảm nhận được ở nơi thông đạo truyền đến một trận chấn động, chẳnglẽ lại có tu luyện giả ở Chủ thế giới tới?

Trong lòng của mọi người vô cùng căng thẳng, hiện tại mọi người đã bịtổn thất vô cùng kinh khủng, tuy rằng Tần Lãng còn lực công kích nhưngnếu cứ tiếp tục như thế thì hắn cũng sẽ không thể kiên trì quá lâu,nhưng nếu như có tu luyện giả của Chủ thế giới tới thì cục diện này sẽbị phá vỡ.

Thế nhưng một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng cũng rất quen thuộcvang lên, khiến cho tất cả tu luyện giả của Thiên Âm Môn đều vô cùng vui mừng.

- Ai dám gây sự ở Thiên Âm Môn của ta?

Tuy rằng giọng nói trong trẻo lạnh lùng này không lớn nhưng lại truyềnvào trong tai của mọi người rất rõ ràng. Mọi người không hẹn mà cùngnhau nhìn về phía thân ảnh màu trắng giữa không trung.

Bạch y lúc ẩn lúc hiện, nàng đứng giữa không trung phảng phất như thầntiên, gương mặt tinh xảo vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng đôi mắt của nànglại vô cùng lạnh lùng, chăm chú nhìn mọi người đang bao vây Tần Lãng,trong mắt tràn đầy sự tàn khốc, dường như muốn giết chết Tần Lãng ngaytại chỗ!

Tần Lãng cũng nhìn về phía nữ tữ đang đứng giữa không trung, bởi vì khítức trên người nữ tử đó sâu không lường được, hắn căn bản không thể nhìn rõ tu vi của nàng, chắc chắc là thực lực của nàng mạnh hơn hắn khôngbiết bao nhiêu lần!

Làm sao có thể? Thiên Huyền đại lục sao có thể xuất hiện một cường giảmạnh mẽ như thế? Chẳng lẽ nàng ta cũng là tu luyện giả đến từ Chủ thếgiới? Thế nhưng lời nàng ta nói vừa rồi là có ý gì?

Chư vị đệ tử của Thiên Âm Môn dường như tìm được đấng cứu thế, trong giọng nói mang theo sự kích động:

- Môn chủ!

Một tiếng môn chủ này bao hàm quá nhiều thứ. Mấy ngày gần đây, bọn họluôn trông mong môn chủ có thể trở về, trông chờ cả ngày lẫn đêm, màhiện tại môn chủ đã thật sự xuất hiện trước mặt của bọn họ.

Mộ Chỉ Ly nhìn vô số thi thể dưới mặt đất, một ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng của nàng, nàng chuyển mắt sang Tần Lãng:

- Tần Lãng, ngươi đáng chết!

Chương mới nhất tại: Truyen.Org

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status