Y Thủ Che Thiên

Chương 70: Đảo yêu thú

/655


Không tốn chút khí lực, Hàn Như Liệt đã tìm được tiểuviện của Mộ Chỉ Ly—— Thanh Phù viện. Chỉ là thấy Mộ gia có nhiều tiểu viện nhưvậy, khi đi vào tiểu viện của Mộ Chỉ Ly, hắn không nhịn được nhíumày.

Vì sao Mộ Chỉ Ly lại ở một tiểu viện nhỏ như vậy? Từ TộcHội lúc trước, có thể nhìn ra Mộ Chỉ Ly là đệ tử xuất sắc nhất trong đám tiểubối của mộ gia, dựa theo lẽ thường trên Thiên Huyền Đại Lục, nếu thực lực càngmạnh, thiên phú càng cao, đãi ngộ lại càng tốt, vì sao Mộ Chỉ Ly lại không đượcvậy?

Hàn Như Liệt phát hiện mình còn chưa biết rất nhiều điềuvề Mộ Chỉ Ly, đi vào gian phòng của Mộ Chỉ Ly, hắn càng nhịn không được kinhngạc một phen, bởi vì Mộ Chỉ Ly thật quá khác với những nữ tử bìnhthường.

Gian phòng của Mộ Chỉ Ly có thể nói là sạch sẽ quá mức,ngoại trừ cái bàn, cái ghế cùng giường ra, trong phòng không còn bố trí vật gìkhác, tựa hồ gian phòng này chỉ được nàng dùng để nghỉ ngơi, trừ đó ra, khôngcòn bất kỳ tác dụng gì.

Cho dù Hàn Như Liệt hắn chưa bao giờ vào gian phòng củanữ tử khác, nhưng chỉ cần nhìn muội muội nhà mình đã có thể đoán được khuê phòngcủa nàng như thế nào rồi, phần lớn thời gian đều nghĩ đến chuyện ăn mặc chảichuốt, cho nên thực lực hiện tại của nó mới có thể bình thường như vậy. Có điềunhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly chỉ tùy tiện cột tóc lại là xong, có thể thấy được nàngchẳng hề coi trọng phương diện này.

Có lẽ đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, chuyện quan trọng nhấtlà tu luyện đi, có điều nhìn bộ dáng tùy ý kia của nàng lại hết sức mê người,không chưng diện mà vẫn xinh đẹp mới thật là vẻ đẹp thật sự.

Chỉ là Mộ Chỉ Ly đi đâu rồi nhỉ? Mới chốc lát như vậy,hắn đuổi tới đã không thấy nàng đâu, nhưng cũng không sao, hắn đợi nàng về làđược

Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt vào ngồi pha trà chờ Mộ Chỉ Lytrở về.

Khi Hàn Như Liệt đang chờ Mộ Chỉ Ly tại Thanh Phù viện,Mộ Chỉ Ly lại đến tiểu viện của gia chủ. Nàng tin rằng sau khi Tộc Hội kết thúcMộ Kình Lệ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi mình, đợi ông phái ngườiqua gọi không bằng mình trực tiếp qua trước đi cho xong.

Sau khi rời khỏi Tộc Hội, Mộ Kình Lệ liền về tiểu việncủa mình, tuy Tộc Hội lần này phát sinh rất nhiều chuyện không đoán trước được,nhưng rất rõ ràng là kết quả cũng không tệ, chỉ là thực lực mà Mộ Chỉ Ly biểuhiện ra thực vượt lên hết thảy mà!

Có điều cái chết của Vương Thiên Tuấn mang đến phiềnphức lớn, nhưng đột nhiên xuất hiện chuyển biến, không biết Hàn Như Liệt kia đếntột cùng là có quan hệ như thế nào với Mộ Chỉ Ly, chỉ cần có Hàn Như Liệt, vậykhông cần lo lắng chút gì về Vương gia.

Nói như vậy cũng không phải Mộ gia lão sợ Vương gia,dùng thực lực của Mộ gia, hiện tại thật sự không cần e ngại Vương gia, nhưngtrong La Thiên thành này trừ hai gia tộc bọn họ ra còn có Tô gia, đợi đến lúcthực lực hai nhà bọn họ suy yếu, Tô gia chẳng phải sẽ nhảy lên thành đệ nhất giatộc trong La Thiên thành?

Chuyện như vậy không phải là chuyện lão có thể chấpnhận, tin chắcVương gia cũng không muốn, nhưng mà Vương gia ắt không có khả năngchịu nuốt xuống cục tức này, cho nên mới nói, chuyện có chút khó giảiquyết.

Đến khi Mộ Kình Lệ chuẩn bị gọi hạ nhân mời Mộ Chỉ Lyđến, hạ nhân lại chạy tới thông báo: "Gia chủ, Mộ Chỉ Ly cầukiến."

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ kinh ngạc một hồi, xem ra Mộ Chỉ Lyđã dự đoán rằng mình đây sẽ tìm nàng, cho nên lúc này mới tới trước, tâm trí củacháu mình thật đúng không tầm thường ah.

"Để nàng vào."

"Vâng" Hạ nhân lên tiếng, chạy đi truyền lại với Mộ ChỉLy.

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đã vào đến, thấy Mộ Kình Lệ đứngtrước bàn chờ mình.

"Ngồi" Mộ Kình Lệ mở miệng nói

Mộ Chỉ Ly vừa ngồi xuống, liền nhìn Mộ Kình Lệ nói: "Giachủ, ngàimuốn hỏi gì cứ hỏi, ta sẽ một năm một mười nói rõ với ngài." Chuyện hômnay do nàng gây ra, nàng tất nhiên cần giải thích, nhưng rất hiển nhiên, đối vớichuyện hôm nay nàng đã làm, nàng không hối hận, cho dù hiện tại phát sinh chuyệnnhư thế một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Dù sao tính cách của Mộ Chỉ Ly nàng chính là như vậy,tuyệt đối sẽ không bởi vì gia thế của đối phương mà lùi bước, huống hồ thân phậncủa Mộ Chỉ Ly nàng so với Vương Thiên Tuấn kia thì cũng không chênh lệch baonhiêu, không đúng sao? Dù sao nếu không phải mình giết hắn, sẽ là hắn giết mình,lựa chọn của nàng tất nhiên là loại thứ nhất.

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ liền chuyển mắt lên trên người MộChỉ Ly, trong đôi con ngươi tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu cùng với uy nghiêm,loại uy nghiêm này vô tri vô giác đã thành thói quen qua nhiều năm lão sống, chodù vào bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ như vậy, qua đó cũng có thể thể hiện uynghiêm của một gia chủ như lão.

Nếu là đệ tử Mộ gia bình thường, sợ là căn bản cũngkhông dám đối mặt với Mộ Kình Lệ, bởi vì cảm giác kia thật sự quá kinh khủng,nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại không chút sợ hãi, cứ như không nhìn thấy bộ dáng nghiêmtúc kia của Mộ Kình Lệ.

Trong tiềm thức của Mộ Chỉ Ly, căn bản cũng không có haichữ sợ hãi, nếu đối phương không muốn gây tổn thương mình, vậy có cần thiết phảisợ hãi hay không? Ngược lại, nếu đối phương đã có ý như vậy, sợ hãi cũng vôdụng, cho nên đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, sợ hãi là một loại cảm xúc không cầnthiết.

"Cháu nói cháu đột phá Tiên Thiên cảnh giới ngay trướcTộc Hội sao? Nếu thật sự như vậy, cháu không thể nào đả bại Vương Thiên Tuấnđược, hắn đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới hai năm rồi, huống chi lúc sau hắncòn ăn đan dược, dựa theo lẽ thường mà nói, đây đúng là chuyện không thể nào."Lúc trước lão cũng đã rất nghi ngờ chuyện này, quả thực đúng là chuyện không thềxảy ra, thế nhưng lại phát sinh trước mặt lão

Trong đầu của lão tràn ngập một loại ý nghĩ, chính là MộChỉ Ly đã sớm đột phá Tiên Thiên cảnh giới từ trước, ngoài ra còn hiểu rõ nhiềuphương diện về Tiên Thiên cảnh giới, chỉ vì muốn gạt ông nên mới nói rằng nó mớiđột phá không lâu, mà sau khi Vương Thiên Tuấn xuất hiện, nàng lại không thểkhông thể hiện thực lực của mình ra, ngoại trừ lý do này, lãokhông thể tin đượcbất luận lý do nào khác.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng ăn ngay nói thật, mặc dù biếtlời này khiến người khác khó có thể tin, nhưng sự thật chính là nhưvậy.

"Gia chủ, sự thật là hôm qua ta mới tiến vào Tiên Thiêncảnh giới,về phần vì sao ta có thể đánh bại Vương Thiên Tuấn, ta cũng không biếtrõ, tuy nhiên hôm qua ta đã trải qua tẩy tinh phạt tủy rồi, hơn nữa còn trongthời gian tương đối dài, cũng nhờ thế, thực lực mới tăng lên rất nhiều." Nguyênnhân đánh bại Vương Thiên Tuấn, tất nhiên nàng biết rõ, nhưng mà nàng không muốngiải thích.

Hiện tại mà để lộ át chủ bài của mình ra là một việc làmkhông sáng suốt, cho dù người trước mặt là gia gia của mình, chuyện này cũngkhông thể!

Nghe Mộ Chỉ Ly nói thế, Mộ Kình Lệ kinh ngạc một hồi,lúc nãy khi thấy Mộ Chỉ Ly tỷ thí cùng Vương Thiên Tuấn, lão đã tự hỏi rằngkhông biết nàng đã trải qua tẩy tinh phạt tủy hay chưa, nhưng chuyện này dườngnhư có chút không có khả năng a, bởi vì nỗi đau đớn kịch liệt của quá trình tẩytinh phạt tủy, không phải ai cũng có thể chịu được, nhưng mà, đêm qua, trongThanh Phù viện lại không truyền đến bất kỳ âm thanh gì.

Trừ phi Mộ Chỉ Ly đến nơi khác để tẩy tinh phạt tủy,nhưng mà rõ ràng là đêm qua nàng ở ngay trong Thanh Phù viện, không hề đi đếnnơi nào khác.

"Tẩy tinh phạt tủy đau đến cực điểm, cháu có thể chịuđược? Tổng cộng qua bao nhiêu thời gian?" Lão nghe Mộ Chỉ Ly nói "thời giantương đối giàn", vậy rốt cuộc là dài bao lâu?

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: "Quá trình đúng thật là rất thốngkhổ, nhưng không phải không thể chịu đựng được, tổng cộng hết mười hai canhgiờ." Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt nói ra số thời gian khiến người ta kinhhãi.

Đúng vậy, đích thực là kinh hãi! Ít nhất Mộ Kình Lệ đãbị kinh hãi rồi!

"Cháu, cháu nói cái gì? Mười hai canh giờ?" Lão sống lâunhư vậy, chưa từng nghe qua có người tiến hành tẩy tinh phạt tủy trong mười haicanh giờ. Đó, còn là người sao?

Thân là người từng trải, hắn biết rất rõ rằng thời giantẩy tinh phạt tủy càng dài, điểm tốt đối với mình càng lớn, nhưng mà muốn đượcbao nhiêu phải trả bấy nhiêu, nỗi khống khổ kia, tuyệt đối không phải người bìnhthường có thể chịu nổi. Hắn từng nghe nói có người trải qua tẩy tinh phạt tủytrong sáu canh giờ, cuối cùng do đau không chịu được, từ người sống biến thànhngười chết, bởi vậy có thể tấy được, nhịn đau mười hai canh giờ là chuyện khủngbố đến cỡ nào!

Thế nhưng, vừa rồi Mộ Chỉ Ly nói gì đó? Không phải khôngthể chịu được? Đây là lời do người nói ra hay sao?

Nhìn thấy bộ dạng không thể tin của Mộ Kình Lệ, đáy mắtMộ Chỉ Ly không có chút chấn động: "Đúng vậy, mười hai canh giờ." Dù sao thốngkhổ đến mấy thì cũng đã qua, còn nghĩ đến chút chuyện kia làm cái gì? Nàng chỉmừng rằng lần tẩy tinh phạt tủy nàng có ích cho con đường tu luyện trong tươnglai của mình.

Mộ Kình Lệ có chút không kịp phản ứng, nếu Mộ Chỉ Lythật sự mạnh như vậy, chuyện đánh bại Vương Thiên Tuấn không phải là chuyệnkhông thể nào, dù sao trên thế giới này đích thị còn có một loại người được gọilà thiên tài, chuyện mà dù người khác cố gắng thật lâu cũng không thể làm được,thiên tài kia lại có thể làm được. Mộ Chỉ Ly chính là người như vậysao?

"Lời cháu nói đều là thật sao?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu, trong đáy mắt lộ vẻ chuyên chú: "Thậtsự, lúc trước ta cũng không nghĩ mình có thể đánh bại Vương Thiên Tuấn, có điềusau khi hắn nuốt đan dược, lực lượng của ta hoàn toàn kém hắn, đó là sựthật." Mộ Chỉ Ly không chút để ý mà thừa nhận chuyện này.

Một người muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, cần phải thừanhận đến tột cùng mình có chỗ nào thiếu sót, nếu một mực không thể tiếp nhận,vậy ngươi cũng không có khả năng tiếp tục tiến bộ.

"Tay của cháu tốt rồi? Không có bất kỳ di chứng nàosao?" Điều này, lão cũng đã phát hiện, nếu không tốt triệt để hắn cũng không thểnào phản ứng nhanh như hôm nay. Tuy trong lòng cảm thấy có chút không có khảnăng, nhưng nghĩ lại lời lúc trước của Mộ Chỉ Ly, hết thảy lại biến thành có khảnăng,

Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên ý cười lạnh lẽo, hiển nhiênnàng đã nhớ đến chuyện lúc trước mọi người không tin mình, đó là chuyện mà vĩnhviễn nàng cũng không thể quên: "Tốt lên triệt để , không có chút di chứng nào,lúc trước ta đã nói qua, chỉ là các ngươi không tin mà thôi."

Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ có chút xấu hổ,không phải là lão không tin nàng, mà do tất cả căn cứ chứng thực đều hướng vềphía Mộ Chỉ Ly, lão cũng không thể nói rằng những thứ kia đều là giả ah, dù saongay lúc đó thực sự là không phản bác được. Qua lời của nàng có thể nhận ra sựbất mãn của nàng, có điểu nhìn từ góc độ của Mộ Chỉ Ly, cảm giác bị oan uổngthực sự khó có thể chấp nhận.

Hằn còn nhớ thời điểm Mộ Chỉ Ly tự phế một cánh tay, bộdạng kia thoạt nhìn thật có chút thảm thiết!

"Chỉ Ly này, trước kia gia gia không tin cháu, là lỗicủa gia gia, gia gia hi vọng cháu có thể tha thứ cho ông, những năm gần đây takhông thể chiếu cố cháu, điều này, ông thật xin lỗi, nhưng mà sau này, ông tuyệtđối sẽ không để chuyện như thế phát sinh, hy vọng cháu có thể cho ông một cơhội." Mộ Kình Lệ chân thành nói, những lời này, đều là lời từ đáy lònglão.

Nếu nói trước kia ông chỉ hi vọng Mộ Chỉ Ly có thể bìnhbình đạm đạm mà sống cả đời, hiện tại ông càng hi vọng đứa cháu gái này có thểtỏa sáng rực rỡ! Bởi vì biểu hiện hiện tại của nàng đã thể hiện rằng nàng khôngphải người tầm thường, nàng tất sẽ mở ra một mảnh trời của riêng nàng, lão tinchắc! Còn gia gia này, ắt sẽ giúp cháu gái mình quét sạch mọi chướngngại!

Từ giờ phút này trở đi, Mộ Kình Lệ quyết định tương laimình nhất định phải tin tưởng cháu gái mình, không nghi ngờ lời nói của nàngnữa, bởi vì từ trên người Mộ Chỉ Ly, ông đã thấy quá nhiều kỳtích.

Cho dù trong tương lai Mộ Chỉ Ly có nói với ông chuyệngì không thể tin, ông cũng không chút do dự mà tin tưởng, đơn giản bởi vì đứacháu gái này của ông không phải người thường.

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu nhìn Mộ Kình Lệ, nàng không nghĩ tớiMộ Kình Lệ lại nói những lời như vậy. Một vị gia chủ cao quý, vậy mà lại xin lỗimình, thỉnh cầu sự tha thứ của mình? Hiện tại trước mặt mình, lão dùng thân phậnmột vị gia gia bình thường mà xin lỗi cháu gái mình, nàng biết Mộ Kình Lệ làmnhư vậy đến tột cùng có bao nhiêu khó dễ.

Nghĩ đến những chuyện Mộ Kình Lệ làm gần đây, đều thựccố gắng, sự chiếu cố lão dành cho nàng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhấtlà chuyện lão kể lại những việc trước đây với mình, còn mang mình đi thăm MộThiên Tĩnh, đã thể hiện rõ rằng lão muốn làm một vị gia gia tốt, không phảisao?

Huống chi nàng cũng biết rõ trước kia Mộ Kình Lệ làm vậyđều do có nỗi khổ tâm, tuy trong lòng còn có chút oán hận, nhưng nàng cũng khôngnhỏ mọn như vậy, mỗi người đều phạm sai lầm, chỉ cần có thể sửa đổi là tốt rồi,huống chi người này là gia gia của nàng, còn gì quí hơn máu mủ tìnhthâm?

Mộ Kình Lệ chăm chú quan sát Mộ Chỉ Ly, dưới đáy mắthiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng, lão không biết Mộ Chỉ Ly có tha thứ cholão hay không, nhưng hắn đã quyết định rồi, cho dù nàng có tha thứ cho mình haykhông, lão cũng sẽ làm vậy.

"Gia gia, người không cần nghĩ quá nhiều, người là giagia của ta, không gì không thể tha thứ." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói ra những lờinày, song khi nàng nói vậy, dường như cả người đều nhẹ nhõm, có đôi khi, oán hậnmột người cũng là một chuyện rất khó khăn.

Trong mắt Mộ Kình Lệ hiện lên vệt sáng, trên khuôn mặttràn đầy nếp nhăn vì kích động mà ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, thoạt nhìn trẻ tuổi hơnnhiều: "Chỉ Ly, cảm ơn cháu." Nàng rốt cuộc nguyện ý gọi mình là gia gia rồi, cótrời mới biết rốt cuộc chuyện này quan trọng với lão đến nhườngnào!

Nhìn bộ dạng này của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly không nhịnđược nở một nụ cười, có lẽ đây cũng là điều nàng mong muốn a, nếu không nàngcũng không thấy vui vẻ như thế này.

"Vậy còn Hàn Như Liệt kia?" Vấn đề này, Mộ Kình Lệ muốnhỏi lâu rồi, chỉ nhìn đã đoán được thân thế của Hàn Như Liệt kia không hề đơngiản, chỉ là không biết rốt cuộc hai người vì sao lại quen nhau? Ông cảm thấymình đây có nhiều nghi vấn lắm, mỗi lần nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đều muốn hỏi nàngthật nhiều chuyện.

Nhưng mà điều này cũng không thể trách ông đúng không?Ai bảo trên người Mộ Chỉ Ly lại nhiều bí mật như vậy, đã biết một cái lại xuấthiện một cái khác, cuối cùng khiến lão cảm thấy Mộ Chỉ Ly như một mê cung, khimình nghĩ rằng mình hiểu nàng, cuối cùng lại phát hiện mình không biết bất kỳđiều gì cả.

Nghe đến cái tên Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly cũng xấu hổ mộthồi, cảm giác này, sao lại giống như nghe trưởng bối hỏi về bạn trai mình vậychứ?

"Ách, thật ra trước kia cháu cũng không quen Hàn NhưLiệt, đến hôm nay mới đúng lúc biết đến người này, về phần vì sao hắn làm nhưvậy, có lẽ bởi do tính cách của hắn vốn rất tùy ý, muốn làm như vậy liền làma."

"Vừa mới quen sao?" Mộ Kình Lệ có chút thất vọng, vậy màlại là vừa mới quen nhau? Nếu mới quen vậy tại sao đối phương lại cứu Mộ ChỉLy?

"Đúng vậy, vừa mới quen, gia chủ có thể xem như là hắnchưa từng xuất hiện." Đối với nàng mà nói, chuyện Hàn Như Liệt làm cũng khôngphải không thể lý giải, dùng thân thế cùng thực lực của hắn, rất nhiều chuyệnhắn làm đều chỉ vì yêu thích, cảm thấy thú vị nên làm, đó cũng là bìnhthường.

Mộ Chỉ Ly nàng cũng thích thế, nếu trong tương lai nàngcó thực lực rất mạnh, vậy thì có lẽ nàng cũng làm chuyện đồng dạng như vậy.Sống, nên tùy ý mà sống, nếu sống mà co chân co tay vậy thì sống cũng vô dụng.Có điều hiện tại nàng còn chưa có thực lực để khinh thường mọi người màthôi.

Mộ Kình Lệ thở dài: "Ông biết rồi, những này này tốtnhất cháu đừng rời khỏi Mộ gia, Vương gia hiện tại đã ghi hận cháu, nếu cháu rangoài một mình, rất có thể sẽ bị công kích, nếu cần gì cứ sai hạ nhân đi làmgiúp cháu, cháu cứ ở trong phòng mà tu luyện cho tốt."

"Vâng." Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp, Mộ Kình Lệ lo lắng cho antoàn của nàng, nàng cũng nên biết tốt xấu, dù sao hiện tại đúng là nàng cần phảilàm quen với Tiên Thiên cảnh giới.

Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, sắc mặt của Mộ Kình Lệ hòa hoãnhơn rất nhiều, cũng may Mộ Chỉ Ly hiểu chuyện, nếu nàng ngang ngược phản đối,vậy đúng thật phiền toái. Bỗng dưng, Mộ Kình Lệ gọi hạ nhân vào: "Đi mời MộNhược Hiên, Mộ Chí Cương, Mộ Tử Hạm và Mộ Hàn Mặc đến, nói rằng ta có chuyệnmuốn bàn."

"Dạ." Hạ nhân vừa nghe xong lập tức chạy đi gọi người,gia chủ đã giao phó, bọn họ không dám làm qua loa, Mộ Chỉ Ly nghe thấy lời củaMộ Kình Lệ, trong lòng cũng đoán được đại khái, có lẽ Mộ Kình Lệ sắp nói rachuyện mà mình đã hiểu kỳ bao lâu nay.

Mộ Nhược Hiên, Mộ Chí Cương, Mộ Tử Hạm đều là những tiểubối cực kỳ tài năng của Mộ gia, tuổi của bọn họ đều qua mười lăm tuổi, cho nênbọn họ không tham dự Tộc hội lần này, thậm chí còn không thèm tới quansát.

Bọn họ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, rất rõràng là do bọn họ đã rất rất cố gắng, cơ hồ dùng tất cả thời gian mình có đượcmà tu luyện. Mộ Chỉ Ly cũng thường nghe nhắc đến tên của bọn họ, trong Mộ gia,nam tử có thực lực mạnh tương đối nhiều, mà Mộ Tử Hạm có thể theo chân họ đạtđến thực lực như vậy, rất hiển nhiên đạt được sự tôn trọng rất lớn trong đám nữbối* ở Mộ gia. (*ghép từ: nữ tử+tiểu bối)

Trước kia, Mộ Chỉ Ly rất hâm mộ Mộ Tử Hạm, bởi vì nàngấy hoàn toàn ngược lại với nàng, nhưng mà trong lòng Mộ Chỉ Ly lại hết sức hivọng mình có thể trở thành người như Mộ Tử Hạm, hiện tại rất rõ ràng, khoảngcách giữa nàng cũng Mộ Tử Hạm cũng không còn xa lắm.

Trong ba năm này, Mộ Chỉ Ly dường như hoàn toàn không hềnhìn thấy bọn họ, nghe nói sau khi bọn họ tham gia Tộc Hội liền bế quan tuluyện, từ đó liền không xuất hiện, đám đệ tử Mộ gia cũng không ai biết họ đi đếnnơi nào, có lẽ có người biết nhưng lại không nói ra, Mộ Chỉ Ly cũng hiếu kỳkhông thôi.

Có lẽ hôm nay bí mật này sẽ được giảiđáp!

Ước chừng sau một nén nhang, bốn người đều đến đông đủ,đồng loạt cúi chào Mộ Kình Lệ, nói: "Bái kiến gia chủ*." (*nguyên văn là"gia chủ tốt", kiểu như chào, có điều ta thấy đã chuyển ngữ thì chuyển cho tốt,để thế...ngứa mắt lắm)

Mộ Kình Lệ nhẹ gật đầu, sắc mặt khôi phục vẻ nghiêm túc:"Hôm nay gọi các ngươi đến vì muốn nói cho các ngươi biết hai chuyện" Mộ Kình Lệtrực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thấy bộ dạng nghiêm túc của Mộ Kình Lệ, sắc mặt nămngười đều trở nên nghiêm túc, nhất định chuyện kế tiếp rất quan trọng, bằngkhông cũng sẽ không triệu tập năm người bọn họ tới.

"Trong Tộc hội lần này, biểu hiện của Mộ Chỉ Ly cùng MộHàn Mặc rất xuất sắc, ta rất hài lòng, hiện tại Mộ Chỉ Ly đã tiến vào Tiên Thiêncảnh giới, Mộ Hàn Mặc thì cũng không còn cách Tiên Thiên cảnh giới bao xa, tinchắc không lâu nữa sẽ có thể đột phát, cho nên kế tiếp ta chuẩn bị cho hai ngườicác ngươi cùng đến đảo yêu thú cùng bọn Mộ Nhược Hiên để tiến hành lịch luyện*,Nhược Hiên, Chí Cương, Tử Hạm, khi hai người kia mới đến đó sẽ không quen, cácngươi dưới tư cách là ca ca, tỷ tỷ, phải chiếu cố bọn hắn cho tốt, biết chưa?"Mộ Kình Lệ chuyển mắt về phía bọn họ, nghiêm túc dặn dò.(*gốc 历练 cóhai nghĩa: 1,trải sự đời, rèn luyện 2, rèn luyện để lấy kinhnghiệm. Trong trường hợp này dùng vs nghĩa thứ 2 thì đúnghơn)

"Dạ!" Ba người đồng loạt hồi đáp, tuy ngoài miệng thìnói như vậy, nhưng lại không nhịn được chuyển mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, bọn họkhông nghe nhầm chứ? Nữ tử xinh đẹp không ai sánh bằng đang đứng trước mặt mìnhlại là đệ nhất xấu nữ của Mộ gia sao? Hơn nữa chuyện nàng là phế vật, toàn bộ LaThiên thành đều biết, hiện tại "phế vật" ấy lại đột phá Tiên Thiên cảnhgiới?

Tuy trong ba năm nay hầu như bọn họ không hề ở tại Mộgia nhưng trước đó bọn họ cũng biết rất rõ về chuyện của Mộ Chỉ Ly, thế nhưngchỉ trong ba năm ngắn ngủn đã xảy ra biến hóa lớn như vậy sao?

Nhưng mà, hình như chuyện này quả thực không có khả nănga! Cho dù nàng có thể tu luyện, nhưng chỉ trong ba năm đã đột phá Tiên Thiêncảnh giới đúng là chuyện không thể nào a? Chỉ là bây giờ đang ở trước mặt giachủ, bọn họ không thể nói ra nghi hoặc của bản thân, chỉ là sự chú ý dành cho MộChỉ Ly lại nhiều thêm một chút.

Nếu bọn họ biết được Mộ Chỉ Ly chỉ tu luyện trong mộtnăm đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến không nói nênlời.

Đối với sự dò xét của ba người, Mộ Chỉ Ly tất nhiên cũngcó thể cảm nhận được, nàng biết rõ sự biến hóa của nàng khiến người khác khótiếp nhận đến nhường nào, nhưng mà, sự thật là thế.

Nghe được câu trả lời của ba người, lúc này Mộ Kình Lệmắt quay đầu nhìn Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc, nói: "Đảo yêu thú, ta biết rõ đâylà lần đầu tiên hai người nghe đến, các ngươi nhất định hiểu kỳ vì sao sau mỗilần Tộc hội, những đệ tử có biểu hiện ưu tú đều bế quan, không xuất hiện. Thậtra thì cũng không phải bọn họ bế quan, mà là đến đảo yêu thú lịch luyện. Chỉ tuluyện ở chỗ này sẽ không thể nào khiến các ngươi tiến bộ, muốn có thực lực, nhấtđịnh phải chính thức chém chém giết giết, chỉ có như thế, các ngươi mới có thểtiến bộ, mà đảo yêu thú, chính là nơi cung cấp cơ hội ấy cho các ngươi. Yêu thúở Thiên Huyền đại lục rất nhiều, tuy trong La Thiên Thành ta không có yêu thú,nhưng trong thâm sơn rừng rậm lại có rất nhiều. Lần này hai ngươi hãy theo bọnhọ cùng đến đảo yêu thú mà lịch luyện, khi mới đến, chưa hiểu gì có thể hỏi họ,nhớ lấy, đừng lỗ mãng, bởi vì một khi thất thủ, sẽ phải trả bằng tính mạng củacác ngươi!"

Nghe vậy, thân hình của hai người Mộ Chỉ Ly cùng Mộ HànMặc đều thoáng chấn động. Từ bộ dáng kia của Mộ Kình Lệ đã biết những lời lãonói đều là thật, tuyệt đối không cố ý dọa bọn họ, nhưng mà, đây cũng là điều bọnhọ muốn, không phải sao?

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một vầng sáng, đến ThiênHuyền đại lục lâu như vậy, chưa từng thấy qua yêu thú, nàng đã hiếu kỳ lâu rồi,hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội để nàng mở mang tầm mắt mộtphen!

Mộ Hàn Mặc hiển nhiên cũng giống như vậy, trong lòng MộHàn Mặc có một loại khát vọng mãnh liệt. Có được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽkhông bỏ qua.

Thiên Huyền đại lục, yêu thú tung hoành, chiến tranhgiữa nhân loại cùng yêu thú thường xuyên bùng phát, mỗi ngày đều có vô số ngườitranh đấu cùng yêu thú, tuy lực phá hoại của yêu thú gây rất nhiều thương tổnđến con người, nhưng bản thân yêu thú lại có không ít chỗ tốt với conngười.

Ví dụ như, da lông, con mắt của yêu thú...vân vân, đềucó thể bán đi đối lấy tiền, bởi vì có một số loại da lông yêu thú có thể làmthành quần áo và trang sức của người phú quý, y phục như thế được rất nhiềungười phú quý ưa thích. Còn máu tươi, mắt, sừng...vân vân, cũng có thể dùng làmdược liệu.

Cho nên ở Thiên Huyền đại lục có không ít người kiếmsống dựa vào việc giết yêu thú, một mặt vừa có thể giữ hòa bình thế giớ, một mặtlại có thể kiếm tiền, kiếm bạc, đây đúng là một công việc không tồi, chỉ có điềutính nguy hiểm trong công việc này rất lớn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn,sẽ phải trả bằng chính mạng sống của chính mình.

"Hai người các ngươi có thể nghĩ kỹ? Nguyện ý đi không?Nếu không muốn thì cũng có thể không đi." Mộ Kình Lệ mở miệng nói, từ góc độ củalão, tất nhiên không hi vọng có người không muốn đi, nếu không muốn đi, vậy đồngnghĩa với việc bọn họ không khát vọng thực lực, nếu ngay cả điều này cũng khôngcó, thành tựu trong tương lai của bọn họ sẽ chững lại.

Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc liếc mắt nhìn nhau, đồng loạtmở miệng nói: "Chúng ta nguyện ý đi!"

Nghe thấy câu trả lời của hai người, khóe miệng Mộ KìnhLệ hiện lên một nụ cười. Đây mới là đệ tử của Mộ gia lão, quả nhiên không khiếnlão thất vọng.

"Ngoại trừ chuyện này ra còn có một chuyện khác, chuyệnnày còn quan trọng hơn." Mộ Kình Lệ chậm rãi nói.

Năm người không ai mở miệng nói chuyện, im lặng đứng ychờ Mộ Kình Lệ.

"Từ Cuộc thi cả nước lần trước đến giờ cũng đã gần haimươi năm, đều này cũng có nghĩa là các ngươi có cơ hội Cuộc thi cả nước lần này,có điều gần đây chúng ta mới nhận được một tin, Cuộc thi cả nước lần này tựa hồsẽ trịnh trọng hơn dĩ vãng, người tham gia cũng sẽ nhiều hơn, hơn nữa sẽ hoãnhai năm, vì muốn phối hợp với Cuộc thi cả nước của các quốc gia lân cận. Điềunày cũng có nghĩa rằng các ngươi có nhiều thêm hai năm để đề cao thực lực củamình, ta hi vọng trong hai năm này, các ngươi có thể mau chóng tăng thực lựclên, đến lúc đó hãy tham dự Cuộc thi cả nước. Cuộc thi cả nước được tổ chức nhằmtuyển chọn nhân tài, chỉ cần đến lúc đó trổ hết tài năng, có thể được các mônphái chọn trúng, được gia nhập môn phái. Chuyện này có bao nhiêu ích lợi đối vớitương lai của các ngươi, không cần nói cũng biết, thậm chí còn mang đến ích lợicho toàn bộ Mộ gia ta, hi vọng các ngươi có thể cố gắng!"

Năm người đồng loạt gật đầu, vô luận như thế nào bọn họcũng sẽ cố hết sức. Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tầng ánh sáng, trước kiakhông biết nên làm gì mới có thể gia nhập môn phái, nhưng bây giờ đã có một lốisáng, chỉ cần đến lúc đó nàng phát huy hết tài năng của mình là có thểrồi!

Có điều từ điểm này cũng có thể thấy được sẽ có baonhiêu người tham gia, đến lúc đó ắt sẽ có nhiều ngọa hổ tàng long, mình đây nhấtđịnh phải tranh thủ thời gian để tu luyện, đề cao thực lực của mình, nhất địnhphải gia nhập môn phái!

Đối với cái thế giới thuộc về môn phái kia, nàng cón cóquá nhiều câu hỏi cần giải đáp, ví dụ như rốt cuộc lúc trước Mộ Thiên Tĩnh đãphạm vào sai lầm như mà lại bị trục xuất khỏi môn phái? Nàng đã suy nghĩ rấtlâu, với cách làm người của Mộ Thiên Tĩnh, chắc có lẽ sẽ không làm ra chuyện gìkhác người, rất rõ ràng, trong đó tuyệt đối ẩn chứa khúc mắc không muốn ngườikhác biết.

Còn mẹ ruột của nàng nữa, chỉ đến khi nàng mạnh mẽ mớicó thể tìm bà, nàng tin tưởng nhất định nàng sẽ tìm được bà! Nàng nhất định phảitìm cách để phụ thân thức tỉnh!

Không biết Lăng Lạc Trần thuộc môn phái nàonữa...

Việc nàng cần làm thực quá nhiều, bây giờ nàng phải phấnđấu!

"Trong một tháng này các ngươi trước tu luyện ở Mộ gia,củng cố vững chắc tu vi, mặc khác cũng phải sắm sửa hành trang một phen, cònphải đến chỗ Lý Dược sư lấy chút ít đan dược. Một tháng sau, xuấtphát!"

...

Khi Mộ Chỉ Ly trở lại cảm thấy trong lòng có chút nặngnề, trong đầu tự hỏi về đảo yêu thú, đến bây giờ nàng mới chỉ chứng kiến một yêuthú là Thiên Nhi, mà Thiên như không hẳn là yên thú, nàng ấy thuộc về phạm trùthần thú, nói thật, nàng đúng có chút tò mò.

Nhưng mà, đến thời điểm nàng trở lại Thanh Phù viện,đứng trước cửa phòng mình, nàng liền phát hiện ra vấn đề. Cái cửa kia vốn đónglại mở, đứng ngoài cửa đã thấy một thân ảnh hồng chói thảnh thơi ngồi trong kiathưởng thức trà!

"Hàn Như Liệt!" Mộ Chỉ Ly như là nghiến răng ra ba chữkia, chỉ biến đi mới một lúc, nàng còn nghĩ hắn đã cút đi đâu rồi, tại sao lạiquay lại đây, còn nghênh ngang ngốc người trong phòng mìnhchứ?

Nghe thấy tiếng của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt rất caohứng, từ khi Mộ Chỉ Ly quay lại hắn đã biết, cười tươi quay đầu lại, nhìn đôimắt như sắp phun ra lửa của Mộ Chỉ Ly, tà mị nở nụ cười: "Nương tử, nàng rốtcuộc cũng trở về, vi phu đợi nàng thật vất vả."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly giận đến không kiềm chế được: "Nóibao nhiêu lần, ta không phải nương tử của ngươi." Bước nhanh đến trước mặt HànNhư Liệt, đoạt đi chén trà trong tay hắn: "Đây là phòng ta, ngươi không biếtchưa được chủ nhân cho phép mà đã vào phòng thì rất không lễ phép haykhông?"

Hàn Như Liệt lại không chút quan tâm: "Nàng là nương tửcủa ta, ta đến phòng nàng là chuyện đương nhiên a, không có nàng, chẳng lẽ lạiđể vi phu đứng chờ ngoài cửa sao? Ta tin nương tử nàng thiện lương như thế, nhấtđịnh không nỡ để vi phu chịu khổ." Đáy mắt lộ vẻ vui vẻ, hắn tựa hồ đã yêu bộdáng tức giận của Mộ Chỉ Ly, trong mắt hắn, nàng như thế thật đángyêu.

Nhìn thấy Hàn Như Liệt bày ra cái bộ kia, Mộ Chỉ Ly thậtsự bất đắc dĩ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì a! Ta xin ngươi đấy, mau về nhà ngươiđi, được không?" Mộ Chỉ Ly nàng không phải không hung ác, không muốn trực tiếpđộng thủ, mà là do cái loại này thật khó chơi, nàng đánh hắn, đánh không lại,hắn lại không có ác ý với nàng, không đánh hắn, hắn luôn quấn lấy nàng, vậy saochịu nổi?

Hàn Như Liệt lắc đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly, thâm tình nói:"Nương tử, ta không nỡ xa nàng, cho nên ta quyết định ở lại với nàng, trừ phinàng về nhà cùng ta."

Mộ Chỉ Ly cắn răng, nắm đấm càng siết chặt: "Ngươi cótin ta đánh ngươi hay không?" Nàng phát hiện hoàn toàn không thể nói chuyệnnghiêm túc với cái loại vô lại này.

"Nương tử, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?" Hàn NhưLiệt mở miệng, kỳ thật hắn thật sự định ở đây mấy ngày với Mộ Chỉ Ly, ít nhấtnhư thế thì đám người Vương gia kia cũng không dám động đậy, hơn nữa, việc tuluyện của Mộ Chỉ Ly cần được chỉ điểm, hắn cũng có thể giúp đỡ chútít.

"Không tin ta liền đánh cho ngươi xem." Vừa nói, Mộ ChỉLy liền đấm thẳng vào mắt Hàn Như Liệt.

"Aaaaa...." Một tiếng kêu thảm thiết, xé gan xé ruộtvang lên, hù dọa đám chim tước trên cây...

Hàn Như Liệt che con mắt bị thương của mình, không thểtin được mà nhìn Mộ Chỉ Ly: "Nàng nỡ đánh ta? Vi phu thật thương tâm mà." Sốnglâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh thẳng lên mặtnè!

Mộ Chỉ Ly thu hồi nắm đẩm của mình: "Ngươi thấy đấy, talà người dã man thế đó, ngươi vẫn là mau rời đi!" Như vậy chắc sẽ không thíchmình đâu nhỉ? Trong mắt Mộ Chỉ Ly, bộ dạng Hàn Như Liệt yêu nghiệt như vậy, cólẽ hết sức chú trọng hình tượng của mình, nếu mình đây hủy hình tượng của hắn,chắc chắn sẽ khiến hắn rất tức giận.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt thả tay xuống, chỉ thấy con mắthiện tại của hắn đã biến thành mắt gấu mèo 0.0, khuôn mặt yêunghiệt kia lộ ra vẻ chật vật, tóm lại thoạt nhìn rất khôi hài: "Nương tử, cho dùnàng có dã man như thế nào, vi phu cũng không rời xa nàng, điểm ấy nàng yên tâm.Có điều hiện tại vi phu biến dạng rồi, chỉ cần nương tử không chê là tốtrồi."

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly lại không nhịn được phì cười, bởi vìbộ dạng hiện tại của Hàn Như Liệt thật quá khôi hài mà! Một nam nhân đẹp traithế kia lại bị mình hủy thành cái bộ dạng này, hơn nữa còn tỏ vẻ tội nghiệp,nàng cảm thấy thật rất thú vị, vì sao một nam nhân có gia thế, có thực lực lạilàm ra chuyện như thế chứ?

Nàng cũng nghi ngờ, nàng không cho là mình có mị lực nhưvậy. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Mộ Chỉ Ly mà thôi, nếu nàng không cómị lực, tại sao ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, Hàn Như Liệt đã quyết định biếnnàng thành nương tử của hắn chứ?

Nụ cười này của Mộ Chỉ Ly, giống như hoa sen tuyết trênđỉnh Thiên Sơn, thuần khiết và xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn thật khiếnHàn Như Liệt nhìn đến ngẩn người...

Mộ Chỉ Ly dừng cười, thấy Hàn Như Liệt vẫn nhìn mìnhkhông nhúc nhích, không nhịn được khua khua tay trước mặt Hàn Như Liệt, nói:"Ngươi làm sao vậy?" Kỳ thật ấn tượng nàng dành cho Hàn Như Liệt cũng không tệlắm, tuy rất vô lại, đáng ghét, nhưng nàng không ghét hắn.

Đến lúc này Hàn Như Liệt mới kịp phản ứng, trên mặt hiệnlên nụ cười xấu hổ: "Không, không có gì." Nhiều năm như vậy mình chưa từng để ýđến bất kỳ nữ tử nào, không nghĩ tới lần này lại thật tâm với Mộ Chỉ Ly, cáinày, thật khiến hắn xấu hổ.

Nhưng mà, lúc này, Mộ Chỉ Ly lại nhìn chằm chằm vào HànNhư Liệt, ánh mắt chăm chú, Hàn Như Liệt thấy thế còn tưởng trên mặt mình có thứgì bẩn, không nhịn được xoa xoa khuôn mặt mình, nhưng mà cũng không có gìa!

"Nương tử, nàng nhìn vi phu chằm chằm như vậy, vi phu sẽcó ý xấu đấy."

Sau một khắc, Mộ Chỉ Ly lại nói ra lời khiến Hàn NhưLiệt ngây người: "Ngươi trúng độc."

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói ra những lời này, ngữ khí lạichắc chắn, không thể nghi ngờ, nàng tin rằng mình tuyệt đối không phán đoán sai,bởi vì con mắt phải của Hàn Như Liệt bị mình đánh sưng lên, ẩn ẩn có thể nhìnthấy mạch máu màu đen, nàng hiểu rõ độc dược, chỉ nhìn đã biết hắn đã trúngđộc.

"Nàng nói gì?" Hàn Như Liệt vốn cho Mộ Chỉ Ly đang lừamình, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng lại không giống như nói đùa, tuyhắn mới chỉ quen Mộ Chỉ Ly không bao lâu, nhưng đối với tính cách của nàng, hắncũng hiểu được vài phần.

"Ngươi trúng độc." Mộ Chỉ Ly lặp lại lần nữa: "Hơn nữacó lẽ đã trúng độc được một thời gian rồi, loại độc này là độc mãn tính, nếukhông sớm giải, qua bảy ngày nữa sẽ không thể cứu chữa." Chẳng biết tại sao, lúcMộ Chỉ Ly nói lời này, nàng lại cảm thấy có vài phần may mắn.

Có lẽ trong tiềm thức của nàng không hi vọng Hàn NhưLiệt chết, tuy hắn rất phiền, rất vô lại, luôn quấn lấy mình, nhưng mà nàngkhông hi vọng hắn chết.

"Gần đây có phải ngươi cảm thấy cây xương sườn thứ bacủa ngươi trở nên đau nhức? Mỗi lần đau cũng không phải rất kịch liệt, có thểnhịn được, có điểu rất không thoải mái?"

Hàn Như Liệt thu hồi thần sắc bỡn cợt, sắc mặt trở nênngưng trọng, Mộ Chỉ Ly nói không sai, dạo gần đây mình đúng thật bị vậy. Hắn cònnghĩ rằng khi mình luận võ để lại chút vấn đề, không nghĩ tới mình lại bị hạđộc, hơn nữa còn trong thời gian dài, mình đây thậm chí không biết? Mình vẫnluôn để ý đến chuyện ăn uống, đến tột cùng đã bị hạ độc lúcnào?

Nếu Mộ Chỉ Ly biết được ý nghĩ của Hàn Như Liệt, nhấtđịnh sẽ rất kinh ngạc, nàng thật không ngờ Hàn Như Liệt thế mà lại tin tưởngmình.

"Làm sao nàng biết?" Hàn Như Liệt tò mò hỏi, hắn pháthiện nương tử của mình còn giỏi không ít chuyện!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mở miệng nói: "Ta là Dược sự, mặc dùchỉ mới nhập môn, luyện đan cũng chẳng thế luyện được đan dược phẩm chất cao,nhưng có biết sơ lược về độc tố." Chuyện này nàng chưa từng nói với người khác,hiện tại lại nói cho Hàn Như Liệt, bởi vì nàng biết Hàn Như Liệt sẽ không bánđứng mình, tuy không hiểu vì sao, nhưng nàng cho là vậy.

Không thể phủ nhận, trực giác của Mộ Chỉ Ly hoàn toànchuẩn xác, Hàn Như Liệt đúng là sẽ không làm chuyện như vậy.

Kỳ thật Mộ Chỉ Ly cũng không có ý định giấu giếm chuyệnnày, có điều đám người Mộ Kình Lệ không hỏi, mình đây cũng không cố ý nói, nhưvậy chẳng phải sẽ thành khoe khoang sao? Mộ Chỉ Ly nàng là một người rất hướngnội, tuyệt đối sẽ không chủ động nói những chuyện như vậy.

"Không nghĩ nương tử của ta lại có bản lĩnh đến thế a!Nếu nương tử không nói cho ta biết, chắc hẳn bảy này sau vi phu sẽ chết chắcrồi." Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt cũng có chút sợ, hoàn toàn chính xác, nếu hôm nayMộ Chỉ Ky không nói cho hắn biết, chắc hẳn hắn không thể pháthiện.

Mộ Chỉ Ly không để ý đến lời trêu chọc của Hàn Như Liệt,ngay lúc này mà Hàn Như Liệt còn có tâm trí để đùa giỡn, điều này đã chứng minhtâm lý của hắn có bao nhiêu mạnh mẽ, đổi lại là người bình thường, lúc biết rõviệc này, nhất định sẽ thập phần khẩn trương, nhưng mà hắn lại hoàn toàn ngượclại.

"Vậy, nương tử, độc này, khó giải không?" Hàn Như Liệtthấy Mộ Chỉ Ly không chú ý đến vẻ bỡn cợt của mình, không nhịn được chuyển lờivề chuyện kia, đầu tiên hắn cần giải độc trên người mình, sau đó quay lại kiatra xem đến tột cùng lần này ai muốn hại mình! Hắn tuyệt đối không buông tha chokẻ kia!

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Khó, độc này rất khó phối, nguyênliệu rất phức tạp, ngươi chờ ở đây một lúc, ta ra ngoài một lát." Vừa nói xong,Mộ Chỉ Ly không thèm để ý đến Hàn Như Liệt, trực tiếp rangoài.

Nhưng mà, nơi nàng đến không phải là nơi nào khác, mà làphố dược liệu.

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status