Y Thủ Che Thiên

Chương 97: BẮT ĐẦU TẦM BẢO

/655


Cấm chế màu vàng càngngày càng nhạt, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người, hiện tại di tíchđã không còn bất cứ vật gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ rồi, nhưng vẫnkhông có một người nào động thân.

Trong di tích viễn cổcó bảo bối là nổi danh, tương ứng nguy hiểm cũng nổi danh, ai biết tiến vào cửarồi sẽ hiện lên ám khí hay không đây?

Mộ Chỉ Ly cũng có suynghĩ này, cũng không vội vàng nhất thời, trước hết để cho người khác tìm tòitrước rồi mình đi vào sau cũng không muộn, cẩn thận thì thuyền sẽ chạy được vạnnăm!

Song, tình trạng bấtđộng cũng không có kéo dài thật lâu, rất nhanh liền có người dẫn đầu đi tới, suynghĩ của hắn là đi vào trước thì cơ hội lấy được bảo bối cũng lớn hơn một chút,dù sao đây cũng là một chuyện có cả lợi cả hại.

Thấy một người hànhđộng, lại có thêm mấy người tiến lên, mấy người này căn bản đều là đi một mình,không phải là kiểu môn phái thế gia, mấy người này so với người thường lại càngthêm cẩn thận.

Mộ Chỉ Ly chú ý đếntình trạng của đại môn di tích, đi tới trước đại môn di tích mọi người đều trởnên nhỏ bé, mà khí thế cửa lớn làm cho bọn họ sinh ra một tia cảm giác kínhngưỡng, nhẹ nhàng đẩy cửa kia, chỉ nghe “két” một tiếng, cửa mở ra, tối đen nhưmực, nhìn không rõ lắm nhưng đối với mọi người lại tràn đầy lực hấpdẫn.

Không ít người nhìnthấy bọn họ đẩy cửa vào dễ dàng như vậy cũng động tâm liền lập tức nhích ngườiđi qua, Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Lăng Lạc Trần, bọn họ vẫn như cũ chưa có ýmuốn hành động.

Khi bọn hắn ở đỉnhnúi xa xa bên kia, Hàn Như Liệt cũng nhìn kỹ tình trạng đại môn di tích, chỉ cầnmấy người kia có một người thuận lợi tiến vào thì cũng chính là thời điểm bọn họhành động.

Trong lúc mấy ngườinày đang âm thầm cao hứng, bi kịch đã xảy ra, một người trong đó hướng vào bêntrong bước một bước, giống như bị trúng phải một cơ quan nào đó, vô số mũi tênliền bắn nhanh về phía bọn họ, chi chít, làm cho người ta da đầu têdại.

Tiếng kêu thảm thiếtliên tiếp vang lên, dĩ nhiên nếu phía trước có một nhóm người, thì người phíasau sẽ kịp thời ngăn cản và nhanh chóng lui đi ra ngoài. Di tích lại một lần nữayên tĩnh, đại môn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mộ Chỉ Ly mặc dù đãsớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng thời điểm nhìn thấy một màn này vẫn có chút cảmkhái, quả nhiên là lợi ích luôn đi cùng với nguy hiểm a! May mà mình không lỗmãng như vậy, nếu không hậu quả. . .

Nhìn nhóm người đầutiên chết thảm, tò mò trong lòng mọi người cũng bị kiềm hãm mấy phần. Tuy bảobối trọng yếu nhưng mạng cũng trọng yếu không kém.

Dĩ nhiên, lòng thamlà vô đáy, nhóm người thứ hai lại tiếp tục đi vào, cũng may lần này không có xảyra vấn đề gì, bọn họ bình an tiêu sái đi vào.

Trong lòng Mộ Chỉ Lycó chút nghi ngờ, chỉ có một lớp công kích thôi sao?

Biết được ý nghĩ củaMộ Chỉ Ly, Thiên Nhi mở miệng giải thích: “Đây mới chỉ là một cái đáng sợ đầutiên, vị cường giả năm đó nếu như không thật sự nguyện ý để cho người ta tiếnvào, bọn họ làm sao có thể tiến vào được đúng không? Nhóm người đầu tiên chẳngqua chỉ là kẻ xui xẻo thôi, để cho người ta thu liễm mấy phần, đối với di tíchcàng thêm coi trọng cùng tôn trọng! Sau đó đi vào mỗi người gặp được lại khônggiống nhau, có thật có giả. Công kích mũi tên không coi là nguy hiểm, chân chínhnguy hiểm có lẽ sau khi ngươi đi vào mới có thể nhìn thấy.”

“Chúng ta cũng hànhđộng đây! Một mình Mộ cô nương nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.”

Mộ Chỉ Ly gật đầucười: “Ta sẽ, ngươi cũng thế.”

Hàn Dạ cũng hướng HànNhư Liệt nói: “Công tử, hiện tại thời cơ đã đến, chúng ta cũng nên lênđường.”

Hàn Như Liệt gật đầu:“Lên đường đi. ” Trong khi hắn ngẩng đầu nhìn hướng đối diện trong nháy mắtthấy được vẻ thân ảnh cực kỳ quen thuộc, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng là hắncảm thấy phảng phất ở trong mộng xuất hiện trăm ngàn lần.

Người nọ chẳng lẽ làChỉ Ly? Hàn Như Liệt muốn nhìn kỹ một chút, nhưng lại bị mọi người cản trở tầmmắt, đợi lúc sau nhìn thấy rõ, thì thân ảnh người kia đã biến mất.

“Công tử?” Hàn Dạthấy Hàn Như Liệt vẫn nhìn phía đối diện không nhúc nhích không khỏi nghi hoặchỏi.

Đại khái chắc là domình nhớ quá nhiều nên hoa mắt đi! Hàn Như Liệt tự giễu lắc đầu, làm sao có thểnhìn thấy Mộ Chỉ Ly ở chỗ này đây? Nghĩ tới đây nhanh chóng tiến vào ditích.

Mộ Chỉ Ly cùng đámngười Lăng Lạc Trần tách ra, tự mình đi về phía bên trong di tích, lúc này mớiphát hiện bên trong di tích có khoảng trăm lối đi, mỗi lối đều tối đen làm chongười ta không rõ bên trong có tình huống gì.

Kỳ quái nhất chính làrõ ràng tất cả mọi người cùng nhau đi vào, tại sao hiện tại nàng chỉ thấy có mộtmình?

“Đúng là thủ đoạn củavị tiền bối kia, mỗi người hiện tại đều thấy tình huống giống nhau, bất quá nhưvậy cũng tốt, tránh đông người chật chội.”

Bất quá tình huốngnày cũng chỉ có thể dựa vào vận khí rồi, dù sao căn bản nàng cũng không phánđoán được những thông đạo này sẽ thông ra đâu, chẳng qua là từ chỗ này có thểnghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cũng là từ trong thông đạo truyềntới, song nơi này có một loại hiệu quả âm thanh rất kỳ lạ, chỉ có thể đủ để ngheđược âm thanh nhưng căn bản không phán đoán được nó từ thông đạo nào truyềnra.

Thấy thế, Mộ Chỉ Lycũng liều vượt qua, đã như vậy chỉ có thể tùy tiện chọn một con đường thôi, đãvậy chọn cái này đi, Mộ Chỉ Ly hướng lối đi đối diện đi vào.

Song, ngay lúc nàynàng phát hiện Thiên Sát Cổ Giới dị động trên tay mình, trên Cổ Giới tản ra ánhhuỳnh quang yếu ớt, ngay tại thời điểm ban đầu trích máu nhận chủ nhân, nàngcùng Thiên Sát Cổ Giới đã hòa thành một thể, tự nhiên có thể cảm nhận được ThiênSát Cổ Giới dị động.

Ngón tay hướng về mấycon đường này quay một vòng, rồi lại phát hiện Thiên Sát Cổ Giới ở lối đi đầutiên bên phải trở nên sáng nhất, hiển nhiên làm cho Mộ Chỉ Ly chọn đúng conđường kia.

Thấy thế, Mộ Chỉ Lykhông chút do dự nào đi về lối đầu tiên bên phải, lúc đầu đi tới Thiên Huyền ĐạiLục cũng là Thiên Sát Cổ Giới mang nàng đến, nàng nếu không tin Thiên Sát CổGiới thì còn có thể tin ai đây? Qua thời gian lâu như vậy, nàng có thể đạt đượcthành tựu như bây giờ giúp đỡ nàng lớn nhất chính là Thiên Sát CổGiới.

Bởi vì trong ThiênSát Cổ Giới có nhiều kiến thức làm cho nàng giảm đi không ít hao phí, nếu khôngchỉ dựa theo công pháp Mộ gia tu luyện thì căn bản nàng không có cách nào tuluyện nhanh như vậy.

Lối đi rất nhỏ hẹp,chỉ có thể đủ cho một người đi lại, thời điểm mới đầu còn có chút ánh sáng,nhưng là càng về sau lại càng tối đen như mực làm cho người ta không nhìn rõ,lối đi là một loại đá rất kỳ lạ, bóng loáng như gương, sờ có chút lạnh lẽo,phảng phất giống như hàn ngọc.

Cũng may Mộ Chỉ Lytrước kia thường ở nơi tối đen như mực như trong động cánh sắt Kiến Bay, cho nênđối với bóng tối này cũng tương đối quen thuộc, hơn nữa có thể nhìn thấy mộtchút, chứ không phải hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Trong thông đạo cũngkhông có những thứ khác, chẳng qua là rất dài, làm cho người ta không biết đếntột cùng là dài bao nhiêu, Mộ Chỉ Ly cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, chỉcảm thấy mình ở nơi này đã rất lâu, lại không thấy được một tia ánhsáng.

Dần dần, Mộ Chỉ Lycảm thấy không được bình thường, lấy cước bộ của mình dù thế nào cũng nên đi tớicuối rồi, làm sao vẫn một mực ở chỗ này.

Lúc này nếu có ngườinhìn thấy Mộ Chỉ Ly sẽ có thể phát hiện ra nàng mặc dù vẫn bước đi, nhưng kỳthật vẫn đứng ở một chỗ, căn bản chưa từng đi tới chỗ nào.

“Thiên Nhi” phát hiệnđiểm này xong, Mộ Chỉ Ly hô một tiếng Thiên Nhi, song làm cho Mộ Chỉ Ly khiếp sợchính là Thiên Nhi không có trả lời, hơn nữa mình không cảm nhận được Thiên Nhi,thậm chí liên lạc với Thiên Sát Cổ Giới còn nhạt đi mấy phần, chẳng qua là trêntay vẫn giống như cũ tản ra ánh huỳnh quang ảm đạm, như là Thiên Sát Cổ Giới xácđịnh nó chính là ở chỗ này.

Phát hiện vấn đề, MộChỉ Ly liền dừng bước, tinh tế hồi tưởng lại, kể từ khi mình đi vào thông đạonày liền một mực đi tới, mà hoàn cảnh chung quanh cơ hồ không có chút biến hóa,Mộ Chỉ Ly muốn quay đầu lại nhìn, nhưng trong một khắc kia khi nàng định quayđầu lại thì liền dừng lại.

Không thể quay đầulại, trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ này, giống như là không có đường về, nếu đãvào thì không thể quay đầu lại, tựa như mình vẫn luôn kiên định, nếu quyết địnhđi vào, như vậy quyết không thể bỏ dở giữa chừng.

Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, đường đang ở dưới chân mình, trong lòng muốn điđường, nếu tâm đã đạt tới điểm cuối, như vậy chân há lại không thể đến điểmcuối?

Sau khi Mộ Chỉ Ly đạtđến tâm cảnh này, bóng tối chung quanh chợt biến mất hẳn, giống như hết thảy lúctrước đều chưa từng tồn tại, khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đang đứng trên đấtbằng, mà nhìn sang bên cạnh lại thấy một màn kinh ngạc, chỉ thấy bên cạnh nànglà những lối đi trong suốt, còn có thần sắc của phần lớn những người khác nhauđang không ngừng bước đi, bất quá trong nhiều thông đạo lại là người chết, bọnhọ chết rất thảm, làm cho người ta không rét mà run.

Nghĩ tới đây, lúctrước nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ đâu tới, Thiên Sát Cổ Giới lựa chọnlà chính xác, ở nơi này có trên trăm thông đạo chỉ sợ có duy nhất cái lối đimình chọn là không có nguy hiểm, những thông đạo khác sợ là mọi người đều phảichết, dĩ nhiên bởi vì mỗi người đều chọn một cái lối đi, nên hiện tại Mộ Chỉ Lynhìn thấy có khoảng ngàn vạn cái lối đi.

Nhìn những người kiavẻ mặt mê võng tiếp tục bước đi, Mộ Chỉ Ly cười cười, lúc trước mình cũng nhưvậy đi, cũng may mình phát hiện có cái gì không đúng mà nghĩ thôngsuốt.

Đang đi ra phía sauthông đạo, Mộ Chỉ Ly phát hiện liên lạc của mình và Thiên Sát Cổ Giới vừa khôiphục lại bình thường, mà Thiên Nhi cũng mở miệng nói chuyện: “Mới vừa rồi ta chỉcảm thấy có một loại lực lượng cường đại ngăn chặn liên lạc giữa ta và ngươi,lời của ta nói ngươi không nghe được. Xem ra chủ nhân của di tích viễn cổ nàythật là cực kỳ khủng bố.”

Nhớ tới một màn trướckia, Thiên Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng là thần thú, bản thân chính làlực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù hiện tại chỉ còn là yêu linh, nhưng thực lựccũng không kém, song lực lượng vừa rồi làm cho nàng không hề có lực để hoànthủ.

Xem ra di tích viễncổ này không hề đơn giản, sợ là so với dự liệu của mình mạnh hơn khôngít!

Nghe được lời ThiênNhi nói, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, nàng dĩ nhiên biết Thiên Nhi sẽkhông cố ý không nói lời nào, cho nên ngay từ đầu nàng đã nghĩ ra nguyênnhân.

“Hiện tại khôi phụclà tốt rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi, sớm hành động sẽ tốt hơn.” Nếukhông đợi người khác thu hết bảo bối thì mình lỗ to.

“Ừ!”

Lúc này trước mặt MộChỉ Ly chính là con đường quanh co ngoằn ngoèo, mặc dù không có ánh nến chiếusáng, nhưng vẫn sáng vô cùng, làm cho Mộ Chỉ Ly không hỏi cảm khái di tích nàythật thần kỳ, đồng thời với chủ nhân của di tích này cũng tràn đầy hứng thú, nơinày thật thần kỳ, bất luận là trăm lối đi vào hay một màn chứng kiến lúc này,đều chứng minh hắn không đơn giản.

Ở bên cạnh lối đichính là các gian phòng, mà trong phòng có đồ vật gì chính là làm cho người tatò mò.

Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy nhanh chóng đi tới, tùy ý lựa chọn một cái lối đi, Thiên Sát Cổ Giới cũngkhông chỉ dẫn gì, đây cũng nói rõ các thông đạo này không khác nhaulắm.

Mộ Chỉ Ly cầm lấykiếm cẩn thận đi tới gian phòng thứ nhất, lại không phát hiện ra chút nguy hiểmnào, trong đó vậy mà lại chỉ có một giá sách, đi vào nhìn lại, trên giá sách vậymà lại là Huyền Phẩm vũ kỹ, phải biết rằng Huyền Phẩm vũ kỹ của Mộ gia cũngkhông đầy đủ, nơi này là một giá sách đầy đủ a!

Này, đây thật sự làđại thủ bút rồi, tuy nói Huyền Phẩm vũ kỹ đối với Mộ Chỉ Ly lực hấp dẫn khônglớn, dù sao sau khi thực lực tăng lên, vũ kỹ phẩm cấp thấp hiệu quả không lớntất nhiên không thể quá tốt, Huyền Phẩm cao cấp đúng là hữu dụng mọi chỗ, bấtquá đối với nàng chỗ dùng không lớn, nhưng mang về có thể đem thực lực Mộ giatăng lên rất lớn không phải sao?

Không cần ngồi nganghàng với Vương gia, Tô gia, mà chính là đứng hàng đầu! Ban đầu, Mộ Chỉ Ly đemtổn thất của Mộ gia do nàng gánh chịu tránh nhiệm để bọn họ khôi phục lại nhưcũ, thậm chí càng thêm phồn vinh!

Đây cũng là một tiakiên trì cực kỳ kiêu ngạo trong lòng Mộ Chỉ Ly, chưa từng nói ra, nàng khôngthích nhất chính là thất hẹn với người khác, mặc dù ban đầu hết thảy là Mộ ThiênTĩnh hay là mẫu thân nàng đều không thể nhìn thấy, chẳng qua đây tất cả là dobọn họ dẫn đến, cho nên nàng vẫn muốn làm cho Mộ gia chấn hưng.

Như vậy Mộ Chỉ Ly mớicó thể đối với Mộ gia không có chút nào thua thiệt, trong tương lai khi phụ thântỉnh lại thấy một màn này nhất định sẽ vui vẻ, nàng không muốn khi Mộ Thiên Tĩnhtỉnh lại sẽ là vẻ mặt áy náy, đây không phải là nàng mong muốn.

Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy liền đem tất cả những thứ vũ kỹ này thu vào trong túi càn khôn, dù sao túicàn khôn rất lớn, để như thế cũng không có vấn đề gì.

Những thứ vũ kỹ nàyđược bảo tồn vô cùng hoàn hảo, mặc dù không biết đã để ở chỗ này bao nhiêu năm,nhưng trang giấy không có chút hư tổn nào, bất quá giá sách này cũng không phảilà an trí tốt, nghĩ đến chủ nhân di tích này căn bản cũng không chú ý, chẳng qualà tùy ý đặt ở chỗ này thôi.

Mộ Chỉ Ly tốc độ rấtnhanh, từ lúc tiến vào gian phòng thứ nhất đến lúc đi ra chỉ mất có hai phútngắn ngủn mà thôi, đối với nàng bây giờ mà nói, giành giật từng giây mới làchuyện rất cần thiết!

Mà Mộ Chỉ Ly đi haigian phòng kế tiếp, lại phát hiện bên trong không có chút đồ nào, nghĩ rằng cóngười đã nhanh chân đến trước rồi, cho nên nàng tăng tốc độ, nàng phát hiện ranơi này bốn phương thông suốt không có quy tắc nào, có gian phòng có người đếnrồi, có cái thì chưa.

Sau khi liên tiếp thuhoạch một số đồ vật, Mộ Chỉ Ly đi tới một tọa chủ điện.

Song, người tới đâykhông chỉ có mình nàng, còn có hai người khác, thời điểm nhìn thấy hai ngườinày, Mộ Chỉ Ly sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của câu oan gia ngõ hẹp, hai ngườilần này chính là hai trong bốn người đã xung đột với nàng ở bên ngoài ditích!

Mà hiển nhiên haingười cũng nhận ra Mộ Chỉ Ly, thấy bên cạnh Mộ Chỉ Ly không có Lăng Lạc Trần,trên mặt bọn họ lộ ra vẻ dữ tợn: “Hiện tại không có Lăng Lạc Trần, ta xem ngươicó thể làm gì nào!”

Phải biết rằng bởi vìLăng Lạc Trần làm cho bọn họ mất không ít thể diện, sau khi trở vì bị cáctrưởng bối trong gia tộc khiển trách, mà các cô gái khác thấy họ lại cười nhạomột trận, nói bọn họ mềm yếu, bất luận thế nào cũng không thể so được với LăngLạc Trần, Lăng Lạc Trần chẳng qua chỉ nói mấy câu bọn họ liền biết điều cútđi.

Mặc dù chỉ ngắn ngủncó một ngày mà bọn họ cảm giác như đã trôi qua mấy năm, nghĩ đến Mộ Chỉ Ly vàLăng Lạc Trần trong lòng bọn họ lại tràn đầy tức giận, chẳng qua thực lực củaLăng Lạc Trần khiến cho bọn họ không thể làm được gì, nếu là Mộ Chỉ Ly thì bọnhọ không sợ.

Nhìn bộ dạng bọn họ,Mộ Chỉ Ly biết rằng sợ là không thể tránh khỏi phải chiến đấu với bọn họ mộtphen rồi, chẳng qua là không nghĩ tới hai người bọn họ có thể thông qua lối đitối đen kia nhanh như vậy, xem ra bọn họ cũng có mấy phần bản lãnh.

Ba người bọn họ lúctrước vây mình, làm cho mình khó có thể tìm được khe hở để hoàn thủ, hiện tạiđổi thành hai người liên thủ, gánh nặng kia tự nhiên giảm đi không ít, nàng tintưởng mình có thể đánh bại bọn họ!

Bây giờ di tích đốivới nàng trọng yếu hơn hết thảy, khi bọn họ đánh nhau, có không biết bao nhiêungười tiến vào tầm bảo, mà nàng mặc dù có lòng tin đánh bại bọn họ, nhưng cũngtốn thời gian không nhỏ với bọn họ, như vậy chắc chắn là một chuyện vô cùngkhông đáng giá rồi.

Nghĩ tới đây, Mộ ChỉLy cùng Thiên Nhi liên lạc: “Thiên Nhi, hai người bọn họ giao cho ngươi xử lýđược không?”

Thiên Nhi hiển nhiêncũng hiểu được tâm tư Mộ Chỉ Ly, nghe Mộ Chỉ Ly nói cũng gật đầu nói: “Giao chota không thành vấn đề!” Vốn thực lực của nàng bị giảm xuống rất nhiều, bất quáthời điểm Mộ Chỉ Ly ở đảo Yêu Thú đã săn giết không ít yêu thú, mà yêu linh thìbị nàng ăn, cho nên thực lực tăng lên không ít.

Mặc dù so với trạngthái đỉnh phong lúc trước chênh lệch rất lớn nhưng đối phó với hai người này thìcũng không có vấn đề gì.

Hai người kia thấy MộChỉ Ly đứng yên không nói không cười, bọn họ xem ra nàng sợ đến choáng váng rồi,thì Mộ Chỉ Ly lại mở miệng nói: “Các ngươi đã tự tìm đến đường chết, ta đây sẽđưa các ngươi một đoạn đường!”

Nghe vậy, lúc haingười vừa mới chuẩn bị cười Mộ Chỉ Ly thì kinh ngạc hai mắt trợn to, bởi vìtrước mặt họ xuất hiện một con Bạch Long quanh thân đầy mây mù, điều này sao cóthể?

Đang yên lành tại saolại xuất hiện một con Bạch Long? Nhìn bộ dạng của Mộ Chỉ Ly không có kinh ngạcchút nào, hai người sững sờ, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Bạch Longnày là Mộ Chỉ Ly. . . . . . . . .

Này, chuyện này quảthực là không tin được!

Cho dù ai cũng biếtLong tộc cực kỳ kiêu ngạo, không phải người thực lực cao cường căn bản không thểcùng Long tộc trở thành bằng hữu, mà thực lực Mộ Chỉ Ly dĩ nhiên không thể coilà cao cường, nhưng hết thảy trước mặt thì giải thích như thế nàođây?

Đương nhiên Thiên Nhilà không có ý định dài dòng, vừa ra khỏi Thiên Sát Cổ Giới liền không lãng phíchút thời gian nào, phải biết rằng qua nhiều năm như vậy nàng không có nhúcnhích, trong lòng mơ hồ còn có chút hưng phấn.

Thời điểm ở đảo YêuThú nàng đã từng muốn động chân động tay rồi, chẳng qua ở đảo Yêu Thú ngườitương đối nhiều, vạn nhất bị phát hiện thì sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ tới Mộ ChỉLy, cho nên nó mới nhẫn nại, hiện tại trong di tích viễn cổ hiển nhiên không cóchút bận tâm nào, huống chi hai người kia nó nhìn cũng sớm không vừamắt!

Đuôi rồng màu trắnghuỳnh quang đảo qua giống như tảng đá nghìn cân vứt một người lên tường, đâycũng là nàng cố ý làm. Nam tử kia chỉ cảm thấy xương cốt cả người mình đều bị đèép, lực lượng khổng lồ làm cho tường hắn đụng phải suýt nữa bị đổ, phải biếtrằng đây cũng không phải là loại tường bình thường mà là tường Thiết Thạch cựckỳ chắc chắn!

Lập tức hắn giống nhưlà không xương xụi lơ ngã trên mặt đất, miệng mũi chảy đầy máu, dáng vẻ nửa sốngnửa chết.

Nhìn thấy một mànnày, Mộ Chỉ Ly cũng bị sức mạnh của Thiên Nhi làm cho rung động rồi, khó tráchThiên Nhi vẫn cường điệu tầm quan trọng của mình như vậy,sau khi nhìn thấy sứcmạnh của Thiên Nhi nàng mới sâu sắc hiểu được một chút.

Dù biết trong một nămrưỡi qua không buông tha cho cường độ huấn luyện thân thể của mình, nếu đổi lạilà mình, mặc dù tình trạng sẽ tốt hơn không ít so với nam tử này, nhưng lấy lựcđạo của Thiên Nhi thì chắc cũng là nửa sống nửa chết a. Nghĩ tới đây Mộ Chỉ Lyxác định chính mình trong tương lai không thể đắc tội với Thiên Nhi a! Nếu khôngcho mình một đuôi như vậy là đủ thảm rồi.

Người còn lại nhìnthấy một màn này xong, phản ứng của hắn không phải là cầm kiếm phản kháng mà làxoay người chạy trốn. Dù sao đối với lực lượng trước mắt hắn tuyệt đối không cókhí lực phản kháng.

Ở Thiên Huyền ĐạiLục, mặc dù cũng có người biết Long tộc tồn tại, nhưng người chân chính nhìnthấy lại rất ít, huống chi là Bạch Long cực kỳ hiếm thấy trong Long tộc, hắnthậm chí còn không có biết được Thiên Nhi chẳng qua chỉ là yêu linh mà không cóthực thể.

Hắn vừa chạy vừa hô:“Long đại nhân, tha mạng a tha mạng a!” Vốn Long tộc có trí khôn cực cao, có thểnghe hiểu được tiếng loài người, Thiên Nhi căn bản cũng lười quản hắn đang nóicái khỉ gió gì, đuổi theo hắn, long trảo không chút lưu tình bắt được đầu củahắn.

Chỉ nghe thấy một âmthanh thanh thúy vang lên “Răng rắc”, đầu nam tử đang sống sờ sờ kia bị ThiênNhi bóp nát.

Mà lúc này nam tử kiacũng đã chết, trận chiến này có thể nói tuyệt đối tốc chiến tốc thắng, đây làlần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Thiên Nhi xuất thủ, không nghĩ tới lại gọn gàngnhư thế.

Bất quá điều này cũngđủ huyết tinh, song Thiên Nhi một chút cũng không cảm thấy, chỉ là có chút bấtđắc dĩ lắc đầu nói: “Ai, giết người thật không tốt, không có yêu linh để ăn,thật là không đáng mà.”

Nghe vậy Mộ Chỉ Lycũng là hết chỗ nói, suy nghĩ của Thiên Nhi này đúng là không bình thường, đoánchừng cũng chỉ có nàng ta mới có suy nghĩ này.

“Lần này ngươi thiếuta hai yêu linh, nga, không, là mười. Bọn họ khó giải quyết một chút.” Thiên Nhicò kè mặc cả.

“Được rồi, chờ có cơhội đã!” Đây cũng là đề tài bọn họ hay nói chuyện thời điểm ở đảo Yêu Thú, vềphần khó giải quyết, nàng không cho là vậy, đơn gian chỉ là hai người liền giảiquyết xong rồi, rốt cuộc khó giải quyết ở chỗ nào?

Nếu đã giải quyết haingười phiền toái, Mộ Chỉ Ly tự nhiên sẽ chạy về phía Chủ Điện, nếu là Chủ Điện,đương nhiên đồ trong đó không thể tầm thường!


/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status