“Oản Oản tỷ! Mau tới giúp một tay a!”
Oản Oản cũng không biết khóc rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc Tùy Tâm gọi nàng, đầu óc nàng còn đang mê mang hỗn loạn, xoay người kéo màn che, phát hiện trời đã sắp giữa trưa, vội vàng xoa xoa đôi mắt xót xa, cởi áo khoác bị nhăn thành nhiều nếp ra, chạy đến cửa, may mắn, thân thể này của nàng là thiên phú dị bẩm, dày vò như thế nào, gương mặt vẫn còn xinh đẹp, không khóc đến sưng mắt.
“Làm sao vậy?” Oản Oản mở cửa liền nhìn thấy người hầu của Đông lang quân đang ôm một người, người nọ quần áo rời rạc, đầy mùi rượu, lại tiến lên trước, đúng là Tình Khuynh. Chỉ là lúc này, tình trạng của Tình Khuynh thật không tốt, sắc mặt tái xanh, môi trắng bệch, mày cau lại, bất chợt còn phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Công tử... Công tử té xỉu.” Tùy Tâm vẻ mặt như đưa đám, đỡ một bên của Tình Khuynh, cùng đi vào trong.
“Đây là làm sao? Uống rượu sao?” Oản Oản dẫn người vào trong phòng, lại giúp cởi toàn bộ quần áo bị nôn bẩn ra, thay tiểu y sạch sẽ cho hắn, để hắn cẩn thận nằm lên giường ấm, đắp chăn gấm. Nào biết vừa mới nằm xuống, Tình Khuynh đã cuộn mình lại, hình như cực kì đau.
“Không phải, công tử uống vào mấy chén, bỗng nhiên không ngừng nôn mửa, còn ói lên người Dịch nhị công tử.” Tùy Tâm bận rộn vờn quanh, vừa giải thích với Oản Oản, vừa nhờ người hầu kia nhanh đi gọi đại phu đến.
“Dịch nhị công tử cũng đi?” Oản Oản hỏi xong mới nhớ tới, hình như Dịch nhị công tử đang nhậm chức quan binh, đêm qua mở tiệc chiêu đãi các quan viên, hắn khẳng định là có mặt.
“Dạ, công tử còn nói cái gì, chúc hắn cùng với phu nhân “cử án tề mi” (vợ chồng yêu thương nhau), sống đến bạc đầu.” Tùy Tâm dùng tay áo lau nước mắt, đau lòng khóc lên.
“Hắn có bị thương chỗ nào không?” Oản Oản vuốt cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của Tình Khuynh, tóc cũng dán lên mặt.
“Không, bởi vì công tử nôn mửa không ngừng, Đông lang quân không dám để công tử tiếp khách, liền đỡ đến phòng khách của thuyền hoa, mãi đến sáng nay cập bờ, chúng ta mới có thể đỡ công tử về, cũng không biết công tử đã ngất từ lúc nào thôi.” Dù sao Tùy Tâm cũng còn nhỏ, vừa thấy như vậy, tay chân đã sớm hoảng, căn bản không phát hiện rốt cục là Tình Khuynh làm sao bị đau.
Oản Oản thấy thế, làm ấm hai tay, trở lại trên giường, đưa tay mò vào trong chăn gấm, sờ soạng một chút. Quả nhiên tay Tình Khuynh cũng đang ôm dạ dày.
“Nhanh mau đi xem đại phu có tới không, công tử bị đau dạ dày.” Oản Oản nhăn mày, bệnh này có thể lớn có thể nhỏ, chữa trị không tốt sẽ bị viêm dạ dày, với điều kiện chữa bệnh ở thời đại này sợ sẽ làm chết người.
“Aizz! Đệ đi ngay.” Tùy Tâm sợ tới mức tay chân mềm nhũn, lúc chạy ra bên ngoài, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Oản Oản mang tới một cái chén, rót chút nước ấm, đi đến trên giường, từ từ nâng đầu Tình Khuynh dậy, khẽ dỗ dành nói: “Nào, ngoan, uống chút nước ấm, uống nước ấm sẽ không đau.”
Tình Khuynh như nghe lời, hé miệng nhấp một ngụm nhỏ, ai ngờ còn chưa uống được bao nhiêu, Tình Khuynh liền biến sắc, nằm ngã xuống đùi Oản Oản nôn mửa từng đợt, nhưng lúc này trong bụng hắn đã trống không , chỉ có thể nôn ra không ít dịch dạ dày, đau đến toàn thân phát run.
“Đừng lo a, đại phu lập tức tới ngay, uống thuốc sẽ không đau.” Nước mắt buổi sáng đã tán đi của Oản Oản lại lần nữa tụ lên, buông chén nước liền ôm lấy Tình Khuynh, vỗ nhẹ lưng hắn.
“Sĩ Học... Sĩ Học ta đau quá...”
Tình Khuynh mê sảng thấp giọng lẩm bẩm, khiến Oản Oản lại càng không biết làm sao, chỉ có thể chậm rãi dỗ dành nói: “Sẽ hết đau nhanh thôi.”
“Ta có phải sắp chết không, đau quá... Đau quá a... vì sao ngươi không cần ta, không phải đã nói sẽ thương ta cả đời, vì sao không cần ta...” giọng của Tình Khuynh càng ngày càng suy yếu, khiến trong lòng Oản Oản muốn làm thịt Dịch Ngạn Chi.
“Sẽ không, làm sao không cần ngươi chứ, Tình Khuynh tốt như vậy, ai cũng không bỏ Tình Khuynh.” Ôm vòng quanh Tình Khuynh, nhìn bộ dáng hắn khẽ run rẩy, Oản Oản cực lực dịu dàng nói.
“Không phải, hắn không cần ta, không cần ta, hắn có thê tử, hắn không thuộc loại người như ta, sẽ không... Trước kia cũng không...”
“Đau quá a, không ai quan tâm đến ta... Không để ý ta...”
“...Oản Oản! Oản Oản đâu!” Đương lúc Tình Khuynh hồ ngôn loạn ngữ, Oản Oản không biết đáp lại như thế nào, Tình Khuynh bỗng nhiên cao giọng kêu.
“Ta đây, ta ở đây!” Nghe hắn gọi mình, Oản Oản vội đáp lại.
“Ngươi ở đây, ngươi ở đây sao... Ngươi sẽ không rời ta chứ...” trong mê mang, Tình Khuynh mở hai mắt, dùng khí lực Oản Oản không thể tưởng được, ôm chặt lấy Oản Oản.
“Ngươi từ từ, từ từ a, ta sẽ không đi, ta thế nào cũng sẽ không đi, ngươi đừng lo, đừng lo a...” Oản Oản sợ hắn làm thương bản thân, liền cùng hắn nằm xuống.
“Oản Oản, đừng rời khỏi ta, ta chỉ có ngươi... Chỉ có ngươi...” Tình Khuynh ôm Oản Oản, rốt cục yên tĩnh lại, nhưng Oản Oản lại không biết trả lời như thế nào, bởi vì lúc này, nàng nhớ tới trong gối nằm trên giường, là phong thơ của tỷ tỷ.
Ngoài cửa lại có tiếng người, cánh cửa kéo ra, Tùy Tâm dẫn một lão đại phu râu dài đi vào. Vị đại phu thấy Oản Oản cùng Tình Khuynh ôm ấp nằm trên giường, ngay cả lông mày cũng không động, chỉ đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay ấn lên mạch đập của Tình Khuynh.
“Đại phu, hắn thế nào...” Oản Oản ngừng thở, cẩn thận hỏi.
Lão đại phu kia nâng lên mí mắt nhiều nếp nhăn, nhìn nhìn Oản Oản, thấp giọng nói: “Thiếu chút nữa dạ dày cũng không còn.”
Lúc này Oản Oản mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng tưởng rằng là không có việc gì, hắn chẳng những phải uống thuốc, ngày thường cũng phải làm ấm dạ dày, ít nhất trước lúc khỏi bệnh không thể uống rượu, cũng đừng ăn đồ chua cay, hơn nữa bệnh hắn tích tụ do tâm, bệnh này a, huyền bí vô cùng!” Lão đại phu nói xong, cũng không chờ Oản Oản đáp lời, mang theo Tùy Tâm liền đi ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Cái dạng này, cũng đừng tiếp khách, bằng không chết còn nhanh hơn.”
Oản Oản nghiêng mặt nhìn Tình Khuynh trong lòng, thở một hơi thật dài, vô luận như thế nào, tạm thời có thể giữ được mạng.
Uống thuốc xong, Tình Khuynh ngủ vẻn vẹn một ngày, đến giữa trưa ngày hôm sau mới thanh tỉnh, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, vẻ mặt càng thêm xám xịt, giống như tất cả hi vọng đều tan biến, không còn muốn sống. Chỉ thỉnh thoảng ở lúc Oản Oản dịu dàng hỏi han, mới lộ ra vài phần sáng rọi.
“Có đau đến như vậy không?” Oản Oản vuốt gò má gầy yếu của Tình Khuynh, cười hỏi.
“Ừ.” Nhắm mắt lại, mỏi mệt dựa vào lòng bàn tay ấm áp của Oản Oản, Tình Khuynh thở dài một hơi.
“Dưỡng bệnh cho thật tốt, đừng lo lắng chuyện gì khác, trong khoảng thời gian này Đông lang quân sẽ giúp ngươi xử lý.” Oản Oản nhìn hắn tinh thần vẫn không tốt, liền cẩn thận an ủi nói.
“Oản Oản...” Tình Khuynh nhẹ giọng kêu.
“Ừ?”
“Đừng đi...”
“Được.” Nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt, Oản Oản cúi mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo, trả lời.
“Công tử, Mặc Thiển công tử cùng Xuân Thiều công tử đến.” Ngoài cửa Tùy Tâm bỗng nhiên thông báo.
“Mời bọn họ vào đi.” Oản Oản thấy Tình Khuynh gật đầu, liền cao giọng nói.
Vừa dứt lời, cửa bị người kéo ra, hai vị công tử một trước một sau đi vào, một vị mặc y phục vạt dài màu xanh thẫm, một vị khác mặc y phục vạt chéo xanh biếc, người đi trước tuổi hơi lớn, thoạt nhìn lớn hơn Tình Khuynh một chút, mà người đi phía sau, hoàn toàn là thiếu niên, còn khiến Oản Oản nhìn có chút quen mắt.
“Thỉnh an hai vị công tử.” Xuống giường, Oản Oản nhường vị trí, hành lễ.
“Oản Oản cô nương không cần đa lễ, còn may mà Tình Khuynh được cô nương chăm sóc.” Người lớn hơn chắp tay khách khí nói.
“Mặc Thiển công tử quá lời.” Oản Oản xoay người rót hai chén nước mật hoa, ở chỗ Tình Khuynh không có nước trà, mọi người ai cũng đều biết.
“Khuynh ca ca thế nào?” Người lên tiếng hiển nhiên chính là Xuân Thiều, hắn mở đôi mắt to đen lúng liếng, thoạt nhìn có chút tinh nghịch nhưng dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, hai bên gò má đều mập mập mang theo chút tính trẻ con thơ ngây, tuy rằng bộ dáng có chút nữ tính, nhưng khí độ hào phóng, đã có chút giống quan gia tử. Oản Oản nhớ tới, lúc nàng ở hội Chợ Hoa nhìn hắn từ xa, cũng nghe nói hắn cuối năm sẽ tiếp khách.
“Tốt hơn nhiều, không còn đau như vậy nữa.” Oản Oản cười đưa chén nước qua.
“Quả nhiên vẫn là lão Bạch lợi hại.” Xuân Thiều nhấp một ngụm nước, ngọt ngào cười nói: “Đây là cái gì, uống ngon thật á.”
“Là nước mật, lão Bạch là ai?” Oản Oản lại đưa một chén khác cho Mặc Thiển.
“Chính là đại phu thường xuyên xem bệnh cho chúng ta, Xuân Thiều thấy lão ta có một chùm râu bạc, bèn gọi là lão Bạch, kỳ thực ông ta họ Tôn, mọi người đều gọi lão là Tôn đại phu.” Mặc Thiển cũng uống một ngụm, cảm giác không có gì đặc biệt, đôi mắt to của hắn khẽ nhếch lên, hiện nay là “Tiểu bạch kiểm” nổi tiếng trong tiểu quan quán, nhưng hắn lại có làn da màu lúa mạch, cẩn thận nhìn lại ngũ quan của hắn, hốc mắt sâu sắc, sống mũi cao thẳng, môi cũng có chút dày, con ngươi mắt có chút tương tự như Đông lang quân, đều là nâu nhạt, có lẽ, lúc trước trong viên lặng lẽ có tin đồn rằng Mặc Thiển và Đông Sơ có quan hệ huyết thống, cũng không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, ít nhất căn cứ vào dung mạo của họ, Oản Oản có thể đoán được, hai người đều có huyết thống người Hồ.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Tình nghiêng đầu, nằm ở trên giường ấm, hữu khí vô lực nhìn hai người nói.
“Nghe nói ngươi bệnh không nhẹ, bèn qua thăm một chút.” Mặc Thiển cười, lộ ra hàm răng, tiêu sái vén tay áo lên, tựa vào trên bàn con, cả người tràn ngập nét xinh đẹp bướng bỉnh.
“Yên tâm, một giờ nửa khắc không chết được.” Tình Khuynh cũng cười, chỉ là cười đến miễn cưỡng, nét cô đơn trong mắt vẫn không xua đi được.
“Khuynh ca ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ báo thù cho huynh.” Uống được nửa chén nước mật, Xuân Thiều chồm tới, căm giận nói: “Lần sau đệ gặp được Dịch Ngạn Chi, nhất định sẽ đánh chết hắn.”
“Xuân Thiều, không được nói bậy!” Mặc Thiển trầm mặt xuống, quát lớn nói.
“Đệ không nói bậy, người kia thực không phải là thứ tốt đẹp gì!” Xuân Thiều tức giận trả lời, đúng lúc đối diện Oản Oản đang suy nghĩ.
“Loại chuyện này, đệ còn nhỏ, đệ không hiểu, huống chi chúng ta lại làm công việc này, nếu không nghĩ thông suốt, ai cũng không giúp được chúng ta.” Mặc Thiển ngửa đầu uống hết nước mật trong chén, con ngươi nhợt nhạt tĩnh lặng làm người ta phát run.
“Ta không sao, Xuân Thiều... Lang quân có nói đệ khi nào thì treo quải bài không?” đôi môi Tình Khuynh trắng bệch, vờ như mới vừa rồi cũng chưa nghe thấy, chỉ ưu sầu nhìn Xuân Thiều, mới qua 14 tuổi, còn chưa bỏ được tính trẻ con, như hắn năm đó vậy, chỉ là năm đó hắn coi như mệnh tốt, gặp được Dịch Ngạn Chi, hắn vừa bao liền bao mình ba năm, chỉ là sau này...
“Lang quân nói, có thể phải đẩy đến sang năm.” Xuân Thiều nói đến câu này, ánh mắt liền sáng lên, chuyện như vậy, kéo dài càng lâu càng tốt.
“Vậy thì cực tốt rồi, nếu có thể sau mười lăm tuổi mới tiếp khách, thì rất tốt.” Tình Khuynh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Xuân Thiều mới được quan bán vào vài năm nay, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, miệng lại ngọt, tâm nhãn cũng không thiếu, chọc cho mọi người đều thích hắn, chỉ là thích thì thích vậy thôi, Đông lang quân sẽ không vì vậy mà nương tay, dù sao chủ nhân chân chính của viên này, không phải là hắn.
Oản Oản cũng không biết khóc rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc Tùy Tâm gọi nàng, đầu óc nàng còn đang mê mang hỗn loạn, xoay người kéo màn che, phát hiện trời đã sắp giữa trưa, vội vàng xoa xoa đôi mắt xót xa, cởi áo khoác bị nhăn thành nhiều nếp ra, chạy đến cửa, may mắn, thân thể này của nàng là thiên phú dị bẩm, dày vò như thế nào, gương mặt vẫn còn xinh đẹp, không khóc đến sưng mắt.
“Làm sao vậy?” Oản Oản mở cửa liền nhìn thấy người hầu của Đông lang quân đang ôm một người, người nọ quần áo rời rạc, đầy mùi rượu, lại tiến lên trước, đúng là Tình Khuynh. Chỉ là lúc này, tình trạng của Tình Khuynh thật không tốt, sắc mặt tái xanh, môi trắng bệch, mày cau lại, bất chợt còn phát ra vài tiếng rên rỉ.
“Công tử... Công tử té xỉu.” Tùy Tâm vẻ mặt như đưa đám, đỡ một bên của Tình Khuynh, cùng đi vào trong.
“Đây là làm sao? Uống rượu sao?” Oản Oản dẫn người vào trong phòng, lại giúp cởi toàn bộ quần áo bị nôn bẩn ra, thay tiểu y sạch sẽ cho hắn, để hắn cẩn thận nằm lên giường ấm, đắp chăn gấm. Nào biết vừa mới nằm xuống, Tình Khuynh đã cuộn mình lại, hình như cực kì đau.
“Không phải, công tử uống vào mấy chén, bỗng nhiên không ngừng nôn mửa, còn ói lên người Dịch nhị công tử.” Tùy Tâm bận rộn vờn quanh, vừa giải thích với Oản Oản, vừa nhờ người hầu kia nhanh đi gọi đại phu đến.
“Dịch nhị công tử cũng đi?” Oản Oản hỏi xong mới nhớ tới, hình như Dịch nhị công tử đang nhậm chức quan binh, đêm qua mở tiệc chiêu đãi các quan viên, hắn khẳng định là có mặt.
“Dạ, công tử còn nói cái gì, chúc hắn cùng với phu nhân “cử án tề mi” (vợ chồng yêu thương nhau), sống đến bạc đầu.” Tùy Tâm dùng tay áo lau nước mắt, đau lòng khóc lên.
“Hắn có bị thương chỗ nào không?” Oản Oản vuốt cái trán đã ướt đẫm mồ hôi của Tình Khuynh, tóc cũng dán lên mặt.
“Không, bởi vì công tử nôn mửa không ngừng, Đông lang quân không dám để công tử tiếp khách, liền đỡ đến phòng khách của thuyền hoa, mãi đến sáng nay cập bờ, chúng ta mới có thể đỡ công tử về, cũng không biết công tử đã ngất từ lúc nào thôi.” Dù sao Tùy Tâm cũng còn nhỏ, vừa thấy như vậy, tay chân đã sớm hoảng, căn bản không phát hiện rốt cục là Tình Khuynh làm sao bị đau.
Oản Oản thấy thế, làm ấm hai tay, trở lại trên giường, đưa tay mò vào trong chăn gấm, sờ soạng một chút. Quả nhiên tay Tình Khuynh cũng đang ôm dạ dày.
“Nhanh mau đi xem đại phu có tới không, công tử bị đau dạ dày.” Oản Oản nhăn mày, bệnh này có thể lớn có thể nhỏ, chữa trị không tốt sẽ bị viêm dạ dày, với điều kiện chữa bệnh ở thời đại này sợ sẽ làm chết người.
“Aizz! Đệ đi ngay.” Tùy Tâm sợ tới mức tay chân mềm nhũn, lúc chạy ra bên ngoài, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Oản Oản mang tới một cái chén, rót chút nước ấm, đi đến trên giường, từ từ nâng đầu Tình Khuynh dậy, khẽ dỗ dành nói: “Nào, ngoan, uống chút nước ấm, uống nước ấm sẽ không đau.”
Tình Khuynh như nghe lời, hé miệng nhấp một ngụm nhỏ, ai ngờ còn chưa uống được bao nhiêu, Tình Khuynh liền biến sắc, nằm ngã xuống đùi Oản Oản nôn mửa từng đợt, nhưng lúc này trong bụng hắn đã trống không , chỉ có thể nôn ra không ít dịch dạ dày, đau đến toàn thân phát run.
“Đừng lo a, đại phu lập tức tới ngay, uống thuốc sẽ không đau.” Nước mắt buổi sáng đã tán đi của Oản Oản lại lần nữa tụ lên, buông chén nước liền ôm lấy Tình Khuynh, vỗ nhẹ lưng hắn.
“Sĩ Học... Sĩ Học ta đau quá...”
Tình Khuynh mê sảng thấp giọng lẩm bẩm, khiến Oản Oản lại càng không biết làm sao, chỉ có thể chậm rãi dỗ dành nói: “Sẽ hết đau nhanh thôi.”
“Ta có phải sắp chết không, đau quá... Đau quá a... vì sao ngươi không cần ta, không phải đã nói sẽ thương ta cả đời, vì sao không cần ta...” giọng của Tình Khuynh càng ngày càng suy yếu, khiến trong lòng Oản Oản muốn làm thịt Dịch Ngạn Chi.
“Sẽ không, làm sao không cần ngươi chứ, Tình Khuynh tốt như vậy, ai cũng không bỏ Tình Khuynh.” Ôm vòng quanh Tình Khuynh, nhìn bộ dáng hắn khẽ run rẩy, Oản Oản cực lực dịu dàng nói.
“Không phải, hắn không cần ta, không cần ta, hắn có thê tử, hắn không thuộc loại người như ta, sẽ không... Trước kia cũng không...”
“Đau quá a, không ai quan tâm đến ta... Không để ý ta...”
“...Oản Oản! Oản Oản đâu!” Đương lúc Tình Khuynh hồ ngôn loạn ngữ, Oản Oản không biết đáp lại như thế nào, Tình Khuynh bỗng nhiên cao giọng kêu.
“Ta đây, ta ở đây!” Nghe hắn gọi mình, Oản Oản vội đáp lại.
“Ngươi ở đây, ngươi ở đây sao... Ngươi sẽ không rời ta chứ...” trong mê mang, Tình Khuynh mở hai mắt, dùng khí lực Oản Oản không thể tưởng được, ôm chặt lấy Oản Oản.
“Ngươi từ từ, từ từ a, ta sẽ không đi, ta thế nào cũng sẽ không đi, ngươi đừng lo, đừng lo a...” Oản Oản sợ hắn làm thương bản thân, liền cùng hắn nằm xuống.
“Oản Oản, đừng rời khỏi ta, ta chỉ có ngươi... Chỉ có ngươi...” Tình Khuynh ôm Oản Oản, rốt cục yên tĩnh lại, nhưng Oản Oản lại không biết trả lời như thế nào, bởi vì lúc này, nàng nhớ tới trong gối nằm trên giường, là phong thơ của tỷ tỷ.
Ngoài cửa lại có tiếng người, cánh cửa kéo ra, Tùy Tâm dẫn một lão đại phu râu dài đi vào. Vị đại phu thấy Oản Oản cùng Tình Khuynh ôm ấp nằm trên giường, ngay cả lông mày cũng không động, chỉ đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay ấn lên mạch đập của Tình Khuynh.
“Đại phu, hắn thế nào...” Oản Oản ngừng thở, cẩn thận hỏi.
Lão đại phu kia nâng lên mí mắt nhiều nếp nhăn, nhìn nhìn Oản Oản, thấp giọng nói: “Thiếu chút nữa dạ dày cũng không còn.”
Lúc này Oản Oản mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng tưởng rằng là không có việc gì, hắn chẳng những phải uống thuốc, ngày thường cũng phải làm ấm dạ dày, ít nhất trước lúc khỏi bệnh không thể uống rượu, cũng đừng ăn đồ chua cay, hơn nữa bệnh hắn tích tụ do tâm, bệnh này a, huyền bí vô cùng!” Lão đại phu nói xong, cũng không chờ Oản Oản đáp lời, mang theo Tùy Tâm liền đi ra ngoài, vừa đi còn vừa nói: “Cái dạng này, cũng đừng tiếp khách, bằng không chết còn nhanh hơn.”
Oản Oản nghiêng mặt nhìn Tình Khuynh trong lòng, thở một hơi thật dài, vô luận như thế nào, tạm thời có thể giữ được mạng.
Uống thuốc xong, Tình Khuynh ngủ vẻn vẹn một ngày, đến giữa trưa ngày hôm sau mới thanh tỉnh, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, vẻ mặt càng thêm xám xịt, giống như tất cả hi vọng đều tan biến, không còn muốn sống. Chỉ thỉnh thoảng ở lúc Oản Oản dịu dàng hỏi han, mới lộ ra vài phần sáng rọi.
“Có đau đến như vậy không?” Oản Oản vuốt gò má gầy yếu của Tình Khuynh, cười hỏi.
“Ừ.” Nhắm mắt lại, mỏi mệt dựa vào lòng bàn tay ấm áp của Oản Oản, Tình Khuynh thở dài một hơi.
“Dưỡng bệnh cho thật tốt, đừng lo lắng chuyện gì khác, trong khoảng thời gian này Đông lang quân sẽ giúp ngươi xử lý.” Oản Oản nhìn hắn tinh thần vẫn không tốt, liền cẩn thận an ủi nói.
“Oản Oản...” Tình Khuynh nhẹ giọng kêu.
“Ừ?”
“Đừng đi...”
“Được.” Nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt, Oản Oản cúi mắt, nghĩ một đằng nói một nẻo, trả lời.
“Công tử, Mặc Thiển công tử cùng Xuân Thiều công tử đến.” Ngoài cửa Tùy Tâm bỗng nhiên thông báo.
“Mời bọn họ vào đi.” Oản Oản thấy Tình Khuynh gật đầu, liền cao giọng nói.
Vừa dứt lời, cửa bị người kéo ra, hai vị công tử một trước một sau đi vào, một vị mặc y phục vạt dài màu xanh thẫm, một vị khác mặc y phục vạt chéo xanh biếc, người đi trước tuổi hơi lớn, thoạt nhìn lớn hơn Tình Khuynh một chút, mà người đi phía sau, hoàn toàn là thiếu niên, còn khiến Oản Oản nhìn có chút quen mắt.
“Thỉnh an hai vị công tử.” Xuống giường, Oản Oản nhường vị trí, hành lễ.
“Oản Oản cô nương không cần đa lễ, còn may mà Tình Khuynh được cô nương chăm sóc.” Người lớn hơn chắp tay khách khí nói.
“Mặc Thiển công tử quá lời.” Oản Oản xoay người rót hai chén nước mật hoa, ở chỗ Tình Khuynh không có nước trà, mọi người ai cũng đều biết.
“Khuynh ca ca thế nào?” Người lên tiếng hiển nhiên chính là Xuân Thiều, hắn mở đôi mắt to đen lúng liếng, thoạt nhìn có chút tinh nghịch nhưng dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, hai bên gò má đều mập mập mang theo chút tính trẻ con thơ ngây, tuy rằng bộ dáng có chút nữ tính, nhưng khí độ hào phóng, đã có chút giống quan gia tử. Oản Oản nhớ tới, lúc nàng ở hội Chợ Hoa nhìn hắn từ xa, cũng nghe nói hắn cuối năm sẽ tiếp khách.
“Tốt hơn nhiều, không còn đau như vậy nữa.” Oản Oản cười đưa chén nước qua.
“Quả nhiên vẫn là lão Bạch lợi hại.” Xuân Thiều nhấp một ngụm nước, ngọt ngào cười nói: “Đây là cái gì, uống ngon thật á.”
“Là nước mật, lão Bạch là ai?” Oản Oản lại đưa một chén khác cho Mặc Thiển.
“Chính là đại phu thường xuyên xem bệnh cho chúng ta, Xuân Thiều thấy lão ta có một chùm râu bạc, bèn gọi là lão Bạch, kỳ thực ông ta họ Tôn, mọi người đều gọi lão là Tôn đại phu.” Mặc Thiển cũng uống một ngụm, cảm giác không có gì đặc biệt, đôi mắt to của hắn khẽ nhếch lên, hiện nay là “Tiểu bạch kiểm” nổi tiếng trong tiểu quan quán, nhưng hắn lại có làn da màu lúa mạch, cẩn thận nhìn lại ngũ quan của hắn, hốc mắt sâu sắc, sống mũi cao thẳng, môi cũng có chút dày, con ngươi mắt có chút tương tự như Đông lang quân, đều là nâu nhạt, có lẽ, lúc trước trong viên lặng lẽ có tin đồn rằng Mặc Thiển và Đông Sơ có quan hệ huyết thống, cũng không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, ít nhất căn cứ vào dung mạo của họ, Oản Oản có thể đoán được, hai người đều có huyết thống người Hồ.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Tình nghiêng đầu, nằm ở trên giường ấm, hữu khí vô lực nhìn hai người nói.
“Nghe nói ngươi bệnh không nhẹ, bèn qua thăm một chút.” Mặc Thiển cười, lộ ra hàm răng, tiêu sái vén tay áo lên, tựa vào trên bàn con, cả người tràn ngập nét xinh đẹp bướng bỉnh.
“Yên tâm, một giờ nửa khắc không chết được.” Tình Khuynh cũng cười, chỉ là cười đến miễn cưỡng, nét cô đơn trong mắt vẫn không xua đi được.
“Khuynh ca ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ báo thù cho huynh.” Uống được nửa chén nước mật, Xuân Thiều chồm tới, căm giận nói: “Lần sau đệ gặp được Dịch Ngạn Chi, nhất định sẽ đánh chết hắn.”
“Xuân Thiều, không được nói bậy!” Mặc Thiển trầm mặt xuống, quát lớn nói.
“Đệ không nói bậy, người kia thực không phải là thứ tốt đẹp gì!” Xuân Thiều tức giận trả lời, đúng lúc đối diện Oản Oản đang suy nghĩ.
“Loại chuyện này, đệ còn nhỏ, đệ không hiểu, huống chi chúng ta lại làm công việc này, nếu không nghĩ thông suốt, ai cũng không giúp được chúng ta.” Mặc Thiển ngửa đầu uống hết nước mật trong chén, con ngươi nhợt nhạt tĩnh lặng làm người ta phát run.
“Ta không sao, Xuân Thiều... Lang quân có nói đệ khi nào thì treo quải bài không?” đôi môi Tình Khuynh trắng bệch, vờ như mới vừa rồi cũng chưa nghe thấy, chỉ ưu sầu nhìn Xuân Thiều, mới qua 14 tuổi, còn chưa bỏ được tính trẻ con, như hắn năm đó vậy, chỉ là năm đó hắn coi như mệnh tốt, gặp được Dịch Ngạn Chi, hắn vừa bao liền bao mình ba năm, chỉ là sau này...
“Lang quân nói, có thể phải đẩy đến sang năm.” Xuân Thiều nói đến câu này, ánh mắt liền sáng lên, chuyện như vậy, kéo dài càng lâu càng tốt.
“Vậy thì cực tốt rồi, nếu có thể sau mười lăm tuổi mới tiếp khách, thì rất tốt.” Tình Khuynh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Xuân Thiều mới được quan bán vào vài năm nay, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, miệng lại ngọt, tâm nhãn cũng không thiếu, chọc cho mọi người đều thích hắn, chỉ là thích thì thích vậy thôi, Đông lang quân sẽ không vì vậy mà nương tay, dù sao chủ nhân chân chính của viên này, không phải là hắn.
/120
|