Đang lúc Doanh Chính đưa tay xoa hai má ta, một thanh kiếm sắc bén đã đặt tại trên cổ hắn.
“Đã lâu không thấy, Doanh Chính. Ta đến đây mang đi người thuộc về ta.” Trong lời nói của người cầm kiếm tràn đầy ý cười.
Ta đứng dậy, kinh hỉ không ổn định được thân mình, giống như đang ở trong mơ.
“Đan ca ca, như thế nào… sẽ là huynh!”
Ngay sau đó, mấy chục tên thị vệ đẩy cửa mà vào.
“Yến Đan? Không phải ngươi đã chết sao?”
Vẻ mặt Doanh Chính tràn đầy không thể tin tưởng được, trong mắt giống như có ngàn vạn mũi tên bắn thẳng vào trong ngực Yến Đan.
Yến Đan mặc khôi giáp của thị vệ, trường kiếm trong tay không có một tia dao động, cười nói: “Người tài dưới tay Yến Đan ta rất nhiều, thực lực làm một chút tay chân với tử tù vẫn là phải có.”
“Nga?” Lông mày Doanh Chính nhếch lên, trong mắt có nồng đậm sát khí, “Vậy ngươi là tới ám sát quả nhân, muốn phục hồi giang sơn đại Yến của ngươi?”
Yến Đan mỉm cười, đưa cánh tay ra kéo ta ôm vào trong lòng: “Giang sơn đại Yến là của Doanh Chính ngươi, Yến Đan ta cũng không thèm.”
Cung nỏ thủ đã muốn kéo tên, nhắm. Ta nhanh chóng chắn trước người Yến Đan,.
Doanh Chính ra hiệu người muốn kéo cung, híp mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy chính mình có mấy phần nắm chắc mang Diêu Vân đi?”
“Không có. Cho nên, xin Tần vương bắn tên.”
Trên mặt Yến Đan vẫn là không sợ hãi như trước.
“Hảo! Hảo! Hảo! Ngươi là người duy nhất trong thiên hạ dám nói với Doanh Chính ta như vậy!” Bỗng nhiên Doanh Chính cười to, cười đến cuồng liệt, cười đến làm càn, cười đến thiên địa thất sắc.
Yến Đan gắt gao ôm ta, ngồi trên cửa sổ lầu các, dưới thân là nước sông cuồn cuộn.
Gió sông lạnh thấu xương xuyên qua khôi giáp thổi tóc đen của hắn rối loạn, cũng thổi vạt áo ta bay tán loạn, lại không thổi nụ cười của hắn dừng lại.
“Thiên hạ có thể là thiên hạ của một mình Doanh Chính ngươi. nhưng trái tim của Diêu Vân, chỉ thuộc về Yến Đan ta.”
Nói xong, hắn mạnh mang theo ta nhảy xuống. Doanh Chính vội vàng tiến lên, lại chỉ kéo rách được lớp vải trên tay áo ta.
Gió ở bên tai ta gào thét mà qua, lần đầu tiên ta cảm thấy chính mình lại nhẹ nhàng như thế, những suy nghĩ nặng nề bay ra khỏi người ta.
Theo một tiếng nổ, ta ở trong lòng Yến Đan, chìm vào bên trong nước sông cuồn cuộn.
“Đã lâu không thấy, Doanh Chính. Ta đến đây mang đi người thuộc về ta.” Trong lời nói của người cầm kiếm tràn đầy ý cười.
Ta đứng dậy, kinh hỉ không ổn định được thân mình, giống như đang ở trong mơ.
“Đan ca ca, như thế nào… sẽ là huynh!”
Ngay sau đó, mấy chục tên thị vệ đẩy cửa mà vào.
“Yến Đan? Không phải ngươi đã chết sao?”
Vẻ mặt Doanh Chính tràn đầy không thể tin tưởng được, trong mắt giống như có ngàn vạn mũi tên bắn thẳng vào trong ngực Yến Đan.
Yến Đan mặc khôi giáp của thị vệ, trường kiếm trong tay không có một tia dao động, cười nói: “Người tài dưới tay Yến Đan ta rất nhiều, thực lực làm một chút tay chân với tử tù vẫn là phải có.”
“Nga?” Lông mày Doanh Chính nhếch lên, trong mắt có nồng đậm sát khí, “Vậy ngươi là tới ám sát quả nhân, muốn phục hồi giang sơn đại Yến của ngươi?”
Yến Đan mỉm cười, đưa cánh tay ra kéo ta ôm vào trong lòng: “Giang sơn đại Yến là của Doanh Chính ngươi, Yến Đan ta cũng không thèm.”
Cung nỏ thủ đã muốn kéo tên, nhắm. Ta nhanh chóng chắn trước người Yến Đan,.
Doanh Chính ra hiệu người muốn kéo cung, híp mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy chính mình có mấy phần nắm chắc mang Diêu Vân đi?”
“Không có. Cho nên, xin Tần vương bắn tên.”
Trên mặt Yến Đan vẫn là không sợ hãi như trước.
“Hảo! Hảo! Hảo! Ngươi là người duy nhất trong thiên hạ dám nói với Doanh Chính ta như vậy!” Bỗng nhiên Doanh Chính cười to, cười đến cuồng liệt, cười đến làm càn, cười đến thiên địa thất sắc.
Yến Đan gắt gao ôm ta, ngồi trên cửa sổ lầu các, dưới thân là nước sông cuồn cuộn.
Gió sông lạnh thấu xương xuyên qua khôi giáp thổi tóc đen của hắn rối loạn, cũng thổi vạt áo ta bay tán loạn, lại không thổi nụ cười của hắn dừng lại.
“Thiên hạ có thể là thiên hạ của một mình Doanh Chính ngươi. nhưng trái tim của Diêu Vân, chỉ thuộc về Yến Đan ta.”
Nói xong, hắn mạnh mang theo ta nhảy xuống. Doanh Chính vội vàng tiến lên, lại chỉ kéo rách được lớp vải trên tay áo ta.
Gió ở bên tai ta gào thét mà qua, lần đầu tiên ta cảm thấy chính mình lại nhẹ nhàng như thế, những suy nghĩ nặng nề bay ra khỏi người ta.
Theo một tiếng nổ, ta ở trong lòng Yến Đan, chìm vào bên trong nước sông cuồn cuộn.
/11
|