Rượu uống là để giải sầu
Nhưng sầu đâu không giải
Chỉ toàn thêm sầu mà thôi.
Trong một quán Bar lớn nhạc đập xập xình rất mạnh có những chàng trai cô gái đang hòa nhập vào giai điệu của nhạc nhảy nhót thì lại có một chàng trai khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dáng vẻ lạnh lùng đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp nhưng lại rất sâu.
Anh không làm gì cả chỉ ngồi trong góc phòng uống rượu nhìn ra chỗ những người đang nhảy điên loạn ngoài đó. Nói thật ra hiện giờ tâm trạng anh rất rối bời từ khi người con gái đó, nói thích anh. Và khi anh nhìn bóng lưng nhỏ bé đó chạy vụt khỏi chỗ anh và đã có một giọt nước mắt rơi xuống dưới đất.
Lúc đó anh rất muốn chạy theo người con gái đó nhưng không hiểu tại sao chân anh lại không thể nào nhấc khỏi đất được. Nên anh đành phải đứng nhìn bóng lưng đó càng ngày càng xa.
Hiện tại anh vẫn không hiểu tại sao lúc người con gái đó khóc tim anh lại nhói lên 1 hồi và anh lại muốn chạy theo cái bóng lưng nhỏ bé kia. Tại sao anh lại muốn như vậy chứ hay là tại vì anh thấy mẹ của anh hay khóc như vậy mà anh động lòng muốn an ủi vôc về khi nhìn thấy nó như vậy.
Chắc là như vậy như người đó không đáng để anh vỗ về anh quan tâm, người đó không phải mẹ anh người đó chỉ như những người con gái khác không giống như mẹ anh.
Cô ta không đáng để nhận được sự thương hại của anh cô ta không đáng không bao giờ đáng. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là câu \\\" cô ta không đáng \\\" cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình như một cái máy không có nút tắt.
- Ê cu. Sao ra đây không gọi tao ra với _ Hùng vừa đến đã nhìn thấy hắn đơn phương độc mã một mình một góc làm bạn với rượu
- Mày ra từ bao giờ thế _ hắn phớt lờ câu hỏi của Hùng và còn hỏi lại Hùng
- Tao vừa ra thôi _ Hùng vừa nói vừa rót rượu vào cốc của mình
- Gọi thằng Phong ra đi quậy một bữa nào cho vui
- Nó không ở đây à _ cậu vừa hỏi vừa ngó dọc ngó ngang tìm Phong
- Nó có ở đây tao chả phải bảo mày gọi nó ra đây
- Ờm biết oài đợi tao tí _ vậu nói xong rút điện thoại ra gọi cho Phong nhưng không thấy ai bắt máy cả
- Sao vậy nó không nghe máy à _ hắn quan sát nét mặt khó coi của cậu và hỏi
- Ừm thằng cờ hó này đi đâu ứ nghe máy _ cậu nói với giọng hơi hơi giận chút xíu
- Chắc lại đi chơi với con nào rồi thôi kệ cha nó anh em mình uống
Và như vậy trong quán Bar Day and night có hai chàng trai rất đẹp mỗi người mang một phong cách mỗi người một khuôn mặt. Nhưng trên mặt họ đều tỏa ra một trạng thái là lạnh rất lạnh làm các cô gái dù có thèm mong muốn họ muốn đến gần họ đến đâu cũng không giám đến gần để làm quen nói chuyện.
Trong lúc hai chàng trai của chúng ta uống rượu ngắm người thì ở một nơi khác có một chàng trai đang chật vật với một bên má bị xưng vì một cái tát không biết lí do.
Anh ngồi lăn lăn quả trứng gà mới luộc lên mặt từ sáng tời giờ mà nó vẫn chưa xẹp xuống tí nào cả vẫn cứ sưng ta đùng đùng tước mặt ấy nhìn quả là rất buồn cười.
Vì một bên má bị sưng này mà anh không giám bước ra khỏi nhà nửa bước sợ mọi người nhìn thấy lại cười ầm ĩ hết cả nên. Vậy nên anh đành ở nhà ôm một bên má với quả trứng gà đặt nên má mà lăn lăn.
Vừa ngồi lăn trứng anh vừa chửi rủa thầm người hôm qua đã tát mình một cái vô cớ. Anh bực mình đập mạnh tay một cái xuống bàn chửi:
- Con mẹ nhà nó hôm qua giúp người mà không dược trả công mà lại còn bị ăn một cái tát thế là thế nào đéo hiểu.
- Thiếu gia thiếu gia sao thế ạ_ ông quản gia đang ở trong bếp chỉ bảo người làm thấy tiếng động mạnh ở phòng khách và tiếng chửi của anh liền hớt hải chạy nên hỏi han xem có chuyện gì.
- Không có chuyện gì đâu bác chỉ là con nghĩ tới chuyện tối qua mà thấy bực mình thôi à. Mà bác lại đây cầm hộ cháu cái này rồi cho nên mặt cháu rồi lăn lăn hộ cháu với _ anh nói ta anh còn vẫy vẫy ông quản gia kêu ông lại gần chỗ anh và anh chìa quả trứng ra cho ông và nằm ra ghế để ông lăn giúp mình.
Ông quản gia nhanh nhẹn bước lại chỗ anh và cầm quả trứng từ tay anh sang tay mình và ngồi xuống đất giúp anh trườm đá và khẽ hỏi:
- Thiếu gia tối qua bị sao vậy để đến bây giờ má lại sưng phồng nên thế kia_ ông nói giọng nhẹ nhàng để hỏi anh
- À. Hôm qua con đi chơi đang đi dạo thì gặp một cô gái...bla...bla... đấy bác có thấy tức không ạ. Đã làm ơn lại còn mắc oán nữa chứ. _ anh vừa nói mặt anh cau lại làm cho người ngoài nhìn vào đã biết truyện này đối với anh rât là to rất là gớm
Đúng vậy không to thì sao chứ. Anh từ bé đến giờ chưa bao giờ bị người ngoài đánh mình bao giờ cả đến cả người trong gia đình cũng không giám đánh anh. Mà cái cô gái kia là cái thá gì mà đánh anh chứ.
Đây quả thật là nỗi nhục lớn nhất của anh mà. Anh thề phải bắt cô gái kia đền tội. Cô ta tát anh 1 cái anh phải tát cô ta trăm cái nghìn cái mới được.
Anh nghĩ tay anh đã nắm thành một nắm đấm rất. Các đường gân ở tay anh cũng đã nổi nên xanh nè dài xiên dọc xiên ngang nhìn rất kinh.
- Thôi có gì con cứ bỏ qua cho cô gái đó chắc là chỉ hiểu nhầm nên cô gái ấy mới đánh con_ ông cười nhẹ tay vẫn cầm quả trứng lăn lên mặt giúp anh và nghĩ
\\\" Trời ạ. Cô gái kia quả là xấu số nha. Đánh ai không đánh đụng ai không đụng lại vô đúng thiếu gia nhà ông. Mà cũng tài nha cô gái này không biết có bị sao không vậy. Nhìn thấy thiếu gia nhà ông mà không thích sao mà lại còn giám đánh vào khuôn mặt đẹp trai ấy nữa chứ . Quả thật không giống với các cô gái khác nha. Ta thích ta thích\\\"
Ông nghĩ và tủm tỉm cười làm cho anh đang nằm thấy ông cười tò mò bèn hỏi:
- Có gì mà bác cười vậy ạ
- Không có gì đâu con thôi cũng muộn rồi ta đi xuống dưới bếp chỉ bảo mấy người kia nấu cơm. Trưa nay ông chủ và nhị phu nhân về nhà ăn ạ_ ông vưa nói vừa quan sát nét mặt của anh xem thế nào.
- Ông ta về sao về gì ở đấy luôn đi chứ về làm gì. Thôi con lên phòng đây _ nói xong anh liền đứng dậy đi về phòng của mình
Còn ông quản gia chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu nhìn theo bóng dáng của cậu thiếu gia trẻ tuổi của mình.
Còn về anh, anh đã đang bực sẵn lại nghe thấy tên ông ta và con mụ đàn bà thối tha kia về nhà lại càng thêm bực mình hơn. Anh ghét rất ghét ông ta và người đàn bà kia.
Chính ông ta và bà ta đã làm cho mẹ anh bỏ nhà ra đi vì bị người mình yêu nhất người mà mình tin tưởng nhất phản bội mình.
Chính ông ta đã làm cho mẹ anh và anh phải rời xa nhau làm cho anh thiếu tình cảm của một người mẹ. Hồi đó, anh rất muốn theo mẹ anh rời khỏi ngôi nhà này đi. Nhưng mà ông ta đã dọa rằng nếu anh đi theo mẹ thì ông ta sẽ cho mẹ không kiếm được việc làm không tìm được chỗ ở để xem bà làm thế nào mà nuôi anh.
Mẹ anh thấy ông ta nói vậy đành phải nhắm mặt để anh ở lại với ông ta. Mẹ anh muốn anh ở với ông ta vì ông ta có tiền sẽ chăm sóc cho anh tốt hơn, bà sẽ cho anh học ở những nơi tốt hơn cho anh ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng bà đâu có biết rằng anh không cần anh không cần những thứ đó để làm gì anh chỉ cần một mình bà mà thôi. Ở với bà như thế nào cũng được khổ anh cũng chịu mà.
Và cuối cùng một giọt nước mặt cũng rơi ra khỏi đôi mắt nâu đẹp tựa như viên ngọc kia. Thế là anh đã thiếp đi trong sự đau khổ và dằn vặt về tâm lí.
Nhưng sầu đâu không giải
Chỉ toàn thêm sầu mà thôi.
Trong một quán Bar lớn nhạc đập xập xình rất mạnh có những chàng trai cô gái đang hòa nhập vào giai điệu của nhạc nhảy nhót thì lại có một chàng trai khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dáng vẻ lạnh lùng đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp nhưng lại rất sâu.
Anh không làm gì cả chỉ ngồi trong góc phòng uống rượu nhìn ra chỗ những người đang nhảy điên loạn ngoài đó. Nói thật ra hiện giờ tâm trạng anh rất rối bời từ khi người con gái đó, nói thích anh. Và khi anh nhìn bóng lưng nhỏ bé đó chạy vụt khỏi chỗ anh và đã có một giọt nước mắt rơi xuống dưới đất.
Lúc đó anh rất muốn chạy theo người con gái đó nhưng không hiểu tại sao chân anh lại không thể nào nhấc khỏi đất được. Nên anh đành phải đứng nhìn bóng lưng đó càng ngày càng xa.
Hiện tại anh vẫn không hiểu tại sao lúc người con gái đó khóc tim anh lại nhói lên 1 hồi và anh lại muốn chạy theo cái bóng lưng nhỏ bé kia. Tại sao anh lại muốn như vậy chứ hay là tại vì anh thấy mẹ của anh hay khóc như vậy mà anh động lòng muốn an ủi vôc về khi nhìn thấy nó như vậy.
Chắc là như vậy như người đó không đáng để anh vỗ về anh quan tâm, người đó không phải mẹ anh người đó chỉ như những người con gái khác không giống như mẹ anh.
Cô ta không đáng để nhận được sự thương hại của anh cô ta không đáng không bao giờ đáng. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là câu \\\" cô ta không đáng \\\" cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình như một cái máy không có nút tắt.
- Ê cu. Sao ra đây không gọi tao ra với _ Hùng vừa đến đã nhìn thấy hắn đơn phương độc mã một mình một góc làm bạn với rượu
- Mày ra từ bao giờ thế _ hắn phớt lờ câu hỏi của Hùng và còn hỏi lại Hùng
- Tao vừa ra thôi _ Hùng vừa nói vừa rót rượu vào cốc của mình
- Gọi thằng Phong ra đi quậy một bữa nào cho vui
- Nó không ở đây à _ cậu vừa hỏi vừa ngó dọc ngó ngang tìm Phong
- Nó có ở đây tao chả phải bảo mày gọi nó ra đây
- Ờm biết oài đợi tao tí _ vậu nói xong rút điện thoại ra gọi cho Phong nhưng không thấy ai bắt máy cả
- Sao vậy nó không nghe máy à _ hắn quan sát nét mặt khó coi của cậu và hỏi
- Ừm thằng cờ hó này đi đâu ứ nghe máy _ cậu nói với giọng hơi hơi giận chút xíu
- Chắc lại đi chơi với con nào rồi thôi kệ cha nó anh em mình uống
Và như vậy trong quán Bar Day and night có hai chàng trai rất đẹp mỗi người mang một phong cách mỗi người một khuôn mặt. Nhưng trên mặt họ đều tỏa ra một trạng thái là lạnh rất lạnh làm các cô gái dù có thèm mong muốn họ muốn đến gần họ đến đâu cũng không giám đến gần để làm quen nói chuyện.
Trong lúc hai chàng trai của chúng ta uống rượu ngắm người thì ở một nơi khác có một chàng trai đang chật vật với một bên má bị xưng vì một cái tát không biết lí do.
Anh ngồi lăn lăn quả trứng gà mới luộc lên mặt từ sáng tời giờ mà nó vẫn chưa xẹp xuống tí nào cả vẫn cứ sưng ta đùng đùng tước mặt ấy nhìn quả là rất buồn cười.
Vì một bên má bị sưng này mà anh không giám bước ra khỏi nhà nửa bước sợ mọi người nhìn thấy lại cười ầm ĩ hết cả nên. Vậy nên anh đành ở nhà ôm một bên má với quả trứng gà đặt nên má mà lăn lăn.
Vừa ngồi lăn trứng anh vừa chửi rủa thầm người hôm qua đã tát mình một cái vô cớ. Anh bực mình đập mạnh tay một cái xuống bàn chửi:
- Con mẹ nhà nó hôm qua giúp người mà không dược trả công mà lại còn bị ăn một cái tát thế là thế nào đéo hiểu.
- Thiếu gia thiếu gia sao thế ạ_ ông quản gia đang ở trong bếp chỉ bảo người làm thấy tiếng động mạnh ở phòng khách và tiếng chửi của anh liền hớt hải chạy nên hỏi han xem có chuyện gì.
- Không có chuyện gì đâu bác chỉ là con nghĩ tới chuyện tối qua mà thấy bực mình thôi à. Mà bác lại đây cầm hộ cháu cái này rồi cho nên mặt cháu rồi lăn lăn hộ cháu với _ anh nói ta anh còn vẫy vẫy ông quản gia kêu ông lại gần chỗ anh và anh chìa quả trứng ra cho ông và nằm ra ghế để ông lăn giúp mình.
Ông quản gia nhanh nhẹn bước lại chỗ anh và cầm quả trứng từ tay anh sang tay mình và ngồi xuống đất giúp anh trườm đá và khẽ hỏi:
- Thiếu gia tối qua bị sao vậy để đến bây giờ má lại sưng phồng nên thế kia_ ông nói giọng nhẹ nhàng để hỏi anh
- À. Hôm qua con đi chơi đang đi dạo thì gặp một cô gái...bla...bla... đấy bác có thấy tức không ạ. Đã làm ơn lại còn mắc oán nữa chứ. _ anh vừa nói mặt anh cau lại làm cho người ngoài nhìn vào đã biết truyện này đối với anh rât là to rất là gớm
Đúng vậy không to thì sao chứ. Anh từ bé đến giờ chưa bao giờ bị người ngoài đánh mình bao giờ cả đến cả người trong gia đình cũng không giám đánh anh. Mà cái cô gái kia là cái thá gì mà đánh anh chứ.
Đây quả thật là nỗi nhục lớn nhất của anh mà. Anh thề phải bắt cô gái kia đền tội. Cô ta tát anh 1 cái anh phải tát cô ta trăm cái nghìn cái mới được.
Anh nghĩ tay anh đã nắm thành một nắm đấm rất. Các đường gân ở tay anh cũng đã nổi nên xanh nè dài xiên dọc xiên ngang nhìn rất kinh.
- Thôi có gì con cứ bỏ qua cho cô gái đó chắc là chỉ hiểu nhầm nên cô gái ấy mới đánh con_ ông cười nhẹ tay vẫn cầm quả trứng lăn lên mặt giúp anh và nghĩ
\\\" Trời ạ. Cô gái kia quả là xấu số nha. Đánh ai không đánh đụng ai không đụng lại vô đúng thiếu gia nhà ông. Mà cũng tài nha cô gái này không biết có bị sao không vậy. Nhìn thấy thiếu gia nhà ông mà không thích sao mà lại còn giám đánh vào khuôn mặt đẹp trai ấy nữa chứ . Quả thật không giống với các cô gái khác nha. Ta thích ta thích\\\"
Ông nghĩ và tủm tỉm cười làm cho anh đang nằm thấy ông cười tò mò bèn hỏi:
- Có gì mà bác cười vậy ạ
- Không có gì đâu con thôi cũng muộn rồi ta đi xuống dưới bếp chỉ bảo mấy người kia nấu cơm. Trưa nay ông chủ và nhị phu nhân về nhà ăn ạ_ ông vưa nói vừa quan sát nét mặt của anh xem thế nào.
- Ông ta về sao về gì ở đấy luôn đi chứ về làm gì. Thôi con lên phòng đây _ nói xong anh liền đứng dậy đi về phòng của mình
Còn ông quản gia chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu nhìn theo bóng dáng của cậu thiếu gia trẻ tuổi của mình.
Còn về anh, anh đã đang bực sẵn lại nghe thấy tên ông ta và con mụ đàn bà thối tha kia về nhà lại càng thêm bực mình hơn. Anh ghét rất ghét ông ta và người đàn bà kia.
Chính ông ta và bà ta đã làm cho mẹ anh bỏ nhà ra đi vì bị người mình yêu nhất người mà mình tin tưởng nhất phản bội mình.
Chính ông ta đã làm cho mẹ anh và anh phải rời xa nhau làm cho anh thiếu tình cảm của một người mẹ. Hồi đó, anh rất muốn theo mẹ anh rời khỏi ngôi nhà này đi. Nhưng mà ông ta đã dọa rằng nếu anh đi theo mẹ thì ông ta sẽ cho mẹ không kiếm được việc làm không tìm được chỗ ở để xem bà làm thế nào mà nuôi anh.
Mẹ anh thấy ông ta nói vậy đành phải nhắm mặt để anh ở lại với ông ta. Mẹ anh muốn anh ở với ông ta vì ông ta có tiền sẽ chăm sóc cho anh tốt hơn, bà sẽ cho anh học ở những nơi tốt hơn cho anh ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng bà đâu có biết rằng anh không cần anh không cần những thứ đó để làm gì anh chỉ cần một mình bà mà thôi. Ở với bà như thế nào cũng được khổ anh cũng chịu mà.
Và cuối cùng một giọt nước mặt cũng rơi ra khỏi đôi mắt nâu đẹp tựa như viên ngọc kia. Thế là anh đã thiếp đi trong sự đau khổ và dằn vặt về tâm lí.
/12
|