Ngơ ngác, hoang mang khi ai kia thay đổi
Cớ sao người lại nỡ phũ phàng
Dù trong tâm kia, vương niềm đau xót
Vậy….hãy dừng….cho ta trọn niềPhong Nam càng lúc càng tiến lại gần Thương Chi hơn nữa. Ánh mắt mang sự lạnh lẽo và có chút tàn nhẫn nữa. Cô gái nhỏ thì lùi lại đến chân tường, rõ là cô không còn đường lui nữa rồi. Môi xinh đã tái nhợt vì hoảng sợ, cô mím chặt lại và thầm nhủ: “ Dù cho anh có đối xử như thế nào với em thì em vẫn không bỏ anh mà đi đâu.” Thương Chi không lùi ra sau nữa, cô cũng nhẹ nhàng từng bước tiến tới anh. Khi hai người không còn khoảng cách, Phong Nam ngạc nhiên nhìn phản ứng thay đổi bất ngờ của cô. Ánh mắt anh từ bối rối đã chuyển sang khinh bỉ ngay, tay nâng cằm cô lên và khẽ nói:
- À! Thì ra lúc này cô mới lộ nguyên hình một con cáo. Cũng tốt. Rác rưởi thì vẫn là rác rưởi thôi. Dù cho vẻ ngoài có trong sáng, thuần khiết đến đâu chăng nữa. Cô chê số tiền kia ít ỏi à? Thế muốn bao nhiêu? Cứ nói thẳng ra đi. Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với cô.
Lời nói lạnh lùng, cử chỉ khinh bỉ ấy làm lòng ai khẽ nhói. Thật ra nếu không có cuộc trò chuyện với Minh Khang thì có thể Thương Chi đã bỏ chạy khỏi nơi này từ đêm qua rồi. Cô không phải sợ những điều kì lạ ở đây, chỉ là…..chỉ là..cô không thể đối mặt với anh- người mà cô yêu quý nhất. Nhưng ngay lúc này đây, khi đã hiểu rõ được mọi chuyện, cô quyết tâm phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn để anh tin vào cô hơn.
Phong Nam nhìn chăm chú vào gương mặt thánh thiện, ánh mắt trong veo tựa hồ nước mùa thu phẳng lặng. Tay đang nâng cằm nhỏ, anh hất mạnh sang một bên làm cô giật mình. Sứ giả âm giới xoay lưng lại, giọng sắc lạnh như muốn giết chết người nghe:
- Cút đi ngay, nếu không thì…..thì…..
Anh chưa biểu đạt được sự nhẫn tâm của mình thì có cảm giác ấm áp từ sau lưng. Phong Nam nhìn xuống, anh thấy một vòng tay trắng nhỏ đang ôm chặt mình. Phải. Thương Chi đã không để anh thêm dày vò bởi những lời cố ý phát ra, cô cố ôm anh thật chặt, để anh cảm nhận được trái tim đang thổn thức của mình.
Không gian trở nên yên lặng, Thương Chi ngây thơ cứ ngỡ rằng cô đã thành công, cô đã chiến thắng được nỗi khổ trong lòng ai đó. Nhưng cô gái nhỏ dường như thở phào nhẹ nhõm khá sớm, cô đã lầm. Tiếng cười anh vang vọng khắp căn nhà. Nụ cười khiến đối phương có phần sửng sờ, ngạc nhiên và không thể đoán biết được anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì..
Phong Nam bất ngờ quay lại, một tay giữ chặt lấy hai tay Thương Chi và đẩy mạnh cô vào tường:
- Ha haha. Thì ra cô muốn….tiền lẫn tình à? Được thôi. Muốn thì tôi chiều vậy.
Thương Chi chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh, dù hiện giờ hai cổ tay rất đau nhưng cô vẫn cố đẩy anh ra, giọng có phần hơi hoảng loạn:
- Ý em không phải thế…..chỉ là…..
Cô bỗng im bặt ngay thì khi gương mặt như ánh ban mai đang từ từ tiến sát lại mình. Phong Nam nhanh như cắt hôn ngay vào môi cô. Một nụ hôn đầy thô bạo, nó làm cô đau đớn vô cùng. Anh vẫn chưa chịu buông tha, nhưng đột nhiên, anh cảm giác ở đôi môi xinh kia mang vị ngọt của tình yêu nồng nhiệt. Dù bị cưỡng hôn mà sao cô bé này vẫn dành tình cảm cho anh. Đó là điều làm anh đau đớn. Hay tay cô có vẻ không chống cự nữa, cũng chẳng đáp trả lại nụ hôn mãnh liệt kia. Tim Phong Nam nhói lên khi anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt ai kia. Trong đầu anh lại vang lên ý nghĩ: “ Cô bé ơi! Tha lỗi cho anh nhé!”
Thương Chi khóc nấc lên, cô đau buồn không phải vì bị xúc phạm mà là vì cớ sao anh mãi không tin vào cô. Anh cứ hành hạ cô và bản thân anh tới lúc nào nữa đây chứ. Một cô gái nhỏ uất ức vì kẻ mình trao trọn tim yêu lại chẳng tin tưởng và nói rõ mọi việc với mình. Còn anh, anh lại đang cho rằng những việc mình làm là đúng, là anh đang bảo vệ người quan trọng nhất đời. Trong tình yêu rõ là không thể phân biệt được đúng sai, ngay cả sứ giả âm giới cũng vướng vào lưới tình sầu khổ. Quyết định anh cho là tốt với cô lại chính là nỗi đau anh vô tình mang tặng cho cô gái đó.
Phong Nam đẩy mạnh cô ra một lần nữa, và……..một cái tát vào gương mặt ngây thơ , nhòe nước ấy. Thương Chi chưa kịp hoàn hồn về sự việc trước thì lại cảm thấy tê tái cả nỗi lòng. Cái tát khá mạnh khiến cô loạng choạng, không đứng vững, cô ngã ngay xuống sàn nhà. Cái dáng nhỏ bé ấy sao mà mong manh, yếu đuối quá. Nó làm anh đau, càng đau thì anh càng thể hiện sự tàn nhẫn, độc ác hơn. Vì đơn giản một điều: anh hiểu rõ, thà đau một lần rồi thôi, thà anh đuổi cô đi còn hơn chứng kiến cô bị trừng phạt bởi lời nguyền cay nghiệt.
Sứ giả âm giới trừng mắt nhìn cô:
- “Đúng là bị gương mặt nai tơ kia đánh lừa rồi. Lúc nãy tôi còn có ý định tình một đêm với cô. Nhưng chợt nhớ ra cũng có thể cô đã dụ dỗ nhiều người như tôi rồi. Xin lỗi nhé, dẫu cô có quyến rũ và giả nai đến mức nào thì tôi cũng không thể chạm vào cô được đâu. Tôi biết tôi là một kẻ có tiền và quyền lực, lại có sức hấp dẫn kì lạ nên con gái thường hay dụ dỗ. Chắc cô chưa hiểu nhỉ? Thật ra tôi không thích đồ đã qua sử dụng của kẻ khác, đặc biệt là loại cáo giả nai như ai kia.”
Ngước đôi mắt đỏ hoe, có phần sưng lên vì khóc nhiều, Thương Chi cười nhạt. Cô hét lên trong đau đớn, tủi nhục, bao nhiêu uất ức cứ thế vỡ òa ra:
- Phải em là một đứa con gái chẳng ra gì. Mới gặp lại người mình nhung nhớ trong 5 năm xa cách, đã vội vàng theo người ta về nhà. Em lại còn ngây thơ đến nỗi thầm có tình cảm với ai kia. Mỗi giây phút được ở cạnh người ấy là tim em đều reo lên vui sướng. Em biết người ta giàu sang, nổi tiếng, là mục tiêu săn đuổi của nhiều cô gái
đẹp. Nhưng em nào có dụng tâm lợi dụng gì. Em chỉ muốn hằng ngày nhìn thấy người đó, chỉ muốn nghe giọng nói trầm buồn mà lạnh lẽo, và có vẻ em nghiện nghe cái giọng đó mất rồi. Anh có biết hay không? Em không phải yếu đuối và mong manh như vẻ ngoài đâu. Dù cho anh có là sứ giả âm giới hay là ai đi chăng nữa thì điều đó không hề quan trọng gì cả. Với em , anh mãi là chàng trai của 5 năm về trước, người đầu tiên em tự nguyện đàn tặng một bản vĩ cầm. Trong 5 năm qua, câu nói: “Cô đã làm hỏng cả buổi tối của tôi rồi đó” cùng với nụ cười hình trăng khuyết ấy, đã nằm ở đây này.
Vừa nói, Thương Chi vừa chỉ tay vào ngực trái mình, nơi trái tim thổn thức vì đau đớn. Sứ giả âm giời nhìn sang hướng khác, anh đang né tránh ánh mắt kia. Trong đáy mắt là cả nỗi niềm thương tâm, chua xót. Anh vẫn không nói gì, dẫu cho trái tim có mách bảo rằng cô bé rất chân thật nhưng lý trí lại có cách nghĩ riêng của nó. Phong Nam thở dài, nhẹ giọng:
- Hãy đi ngay…….
Cô gái ấy dửng dưng bỏ ngoài tai câu anh nói, cô tiến lại gần anh, hay tay nhỏ nhắn cố nắm lấy bàn tay to lớn kia:
- Anh mệt mỏi lắm phải không?
Chỉ vẻn vẹn một câu nói thôi cũng đủ làm cho Phong Nam bừng tỉnh. Thì ra Thương Chi đã biết rõ tất cả những điều anh làm với cô đều giả dối. Chợt, tay anh run tẩy, một sứ giả âm giới lạnh lùng, tàn nhẫn đây sao? Sức mạnh tình yêu lẽ nào lại to lớn đến thế ư. Anh quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt vốn chứa nhiều tâm sự kia. Tay anh run run lau khô đi những giọt lệ còn vương trên khóe mắt. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang tay anh, một hơi ấm vĩnh hằng mà sứ giả âm giới ao ước suốt bao năm qua. Yêu nhau đâu chỉ nói bằng lời, chỉ cần một hơi ấm nhỏ cũng đã và đang làm cho con tim băng giá cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa. Nhìn người con gái nhỏ trước mắt, Phong Nam không biết nên vui hay buồn. Anh chỉ hiểu rằng, con tim mình đã không hề lầm khi lỗi nhịp vì ai đó. Tuy vậy, kỉ niệm đau buồn của quá khứ cứ quấn lấy anh, anh đau đớn, anh dằn vặt, anh xót xa và căm hận biết chừng nào. Năm đó, cô gái kia cũng đã từng nói với anh những lời chân thật này, nhưng cuối cùng thì kết quả ra sao chứ? Cô ấy cũng ngoảnh mặt, quay lưng khi biết rõ sự thật về sứ giả âm giới. Quả là định mệnh thích đặt con người vào sự lựa chọn hết sức khó khăn mà. Hiện giờ, Phong Nam có thể mở rộng lòng mình với Thương Chi hay không? Năm năm trước, lần đầu gặp mặt cô thì câu hỏi ấy cứ đeo bám anh suốt cho tới tận bây giờ.
Nhận thấy sự im lặng khác thường của anh, Thương Chi càng xiết chặt tay cô hơn nữa. Trái tim cô mách bảo rằng anh ấy rất đáng thương, anh ấy cần cô động viên, an ủi biết chừng nào. Và điều quan trọng hơn tất cả: dù anh có là sứ giả âm giới nhưng tình cảm cô dành cho anh vẫn sẽ chẳng bao giò thay đổi.
Giọng anh cất lên làm trái tim nhỏ bé, ngây thơ xốn xang, hồi hộp:
- Có đáng không?
Vẫn cái cách nói chuyện lạnh lùng, không có chủ ngữ ấy mà sao cô lại thích đến thế nhỉ? Có vẻ khi yêu ai, họ đều yêu tất cả từ ngoại hình đến tính tình, cả giọng điệu đối phương luôn thì phải.
Thương Chi chân thành, chớp chớp ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú, cương nghị kia. Cô phát hiện ra , sâu trong đáy mắt ấy là vẻ bi ai, xót xa đến đau lòng. Tim cô khẽ nhói, dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ quyết tâm làm tan chảy tảng băng đang đè nặng trái tim người cô yêu. Dịu dàng, Thương Chi nhón chân lên rồi khẽ thì thầm bên tai Phong Nam:
- Đơn giản vì em yêu anh.m tin..
Mỏi mòn chờ đợi, cố gắng từng giây
Cửa tim yêu, anh cứ khóa im lìm
Nước mắt rơi, em kiên tâm gõ mãi
Gió lạnh giá khiến tâm hồn héo hắt
Nhẫn tâm nào, anh nỡ hững hờ
Tê tái, bi ai, giận hờn, chua xót
Lệ vương mi sầu khổ cánh hoa rơi…….
Cớ sao người lại nỡ phũ phàng
Dù trong tâm kia, vương niềm đau xót
Vậy….hãy dừng….cho ta trọn niềPhong Nam càng lúc càng tiến lại gần Thương Chi hơn nữa. Ánh mắt mang sự lạnh lẽo và có chút tàn nhẫn nữa. Cô gái nhỏ thì lùi lại đến chân tường, rõ là cô không còn đường lui nữa rồi. Môi xinh đã tái nhợt vì hoảng sợ, cô mím chặt lại và thầm nhủ: “ Dù cho anh có đối xử như thế nào với em thì em vẫn không bỏ anh mà đi đâu.” Thương Chi không lùi ra sau nữa, cô cũng nhẹ nhàng từng bước tiến tới anh. Khi hai người không còn khoảng cách, Phong Nam ngạc nhiên nhìn phản ứng thay đổi bất ngờ của cô. Ánh mắt anh từ bối rối đã chuyển sang khinh bỉ ngay, tay nâng cằm cô lên và khẽ nói:
- À! Thì ra lúc này cô mới lộ nguyên hình một con cáo. Cũng tốt. Rác rưởi thì vẫn là rác rưởi thôi. Dù cho vẻ ngoài có trong sáng, thuần khiết đến đâu chăng nữa. Cô chê số tiền kia ít ỏi à? Thế muốn bao nhiêu? Cứ nói thẳng ra đi. Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với cô.
Lời nói lạnh lùng, cử chỉ khinh bỉ ấy làm lòng ai khẽ nhói. Thật ra nếu không có cuộc trò chuyện với Minh Khang thì có thể Thương Chi đã bỏ chạy khỏi nơi này từ đêm qua rồi. Cô không phải sợ những điều kì lạ ở đây, chỉ là…..chỉ là..cô không thể đối mặt với anh- người mà cô yêu quý nhất. Nhưng ngay lúc này đây, khi đã hiểu rõ được mọi chuyện, cô quyết tâm phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn để anh tin vào cô hơn.
Phong Nam nhìn chăm chú vào gương mặt thánh thiện, ánh mắt trong veo tựa hồ nước mùa thu phẳng lặng. Tay đang nâng cằm nhỏ, anh hất mạnh sang một bên làm cô giật mình. Sứ giả âm giới xoay lưng lại, giọng sắc lạnh như muốn giết chết người nghe:
- Cút đi ngay, nếu không thì…..thì…..
Anh chưa biểu đạt được sự nhẫn tâm của mình thì có cảm giác ấm áp từ sau lưng. Phong Nam nhìn xuống, anh thấy một vòng tay trắng nhỏ đang ôm chặt mình. Phải. Thương Chi đã không để anh thêm dày vò bởi những lời cố ý phát ra, cô cố ôm anh thật chặt, để anh cảm nhận được trái tim đang thổn thức của mình.
Không gian trở nên yên lặng, Thương Chi ngây thơ cứ ngỡ rằng cô đã thành công, cô đã chiến thắng được nỗi khổ trong lòng ai đó. Nhưng cô gái nhỏ dường như thở phào nhẹ nhõm khá sớm, cô đã lầm. Tiếng cười anh vang vọng khắp căn nhà. Nụ cười khiến đối phương có phần sửng sờ, ngạc nhiên và không thể đoán biết được anh đang nghĩ gì và sẽ làm gì..
Phong Nam bất ngờ quay lại, một tay giữ chặt lấy hai tay Thương Chi và đẩy mạnh cô vào tường:
- Ha haha. Thì ra cô muốn….tiền lẫn tình à? Được thôi. Muốn thì tôi chiều vậy.
Thương Chi chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh, dù hiện giờ hai cổ tay rất đau nhưng cô vẫn cố đẩy anh ra, giọng có phần hơi hoảng loạn:
- Ý em không phải thế…..chỉ là…..
Cô bỗng im bặt ngay thì khi gương mặt như ánh ban mai đang từ từ tiến sát lại mình. Phong Nam nhanh như cắt hôn ngay vào môi cô. Một nụ hôn đầy thô bạo, nó làm cô đau đớn vô cùng. Anh vẫn chưa chịu buông tha, nhưng đột nhiên, anh cảm giác ở đôi môi xinh kia mang vị ngọt của tình yêu nồng nhiệt. Dù bị cưỡng hôn mà sao cô bé này vẫn dành tình cảm cho anh. Đó là điều làm anh đau đớn. Hay tay cô có vẻ không chống cự nữa, cũng chẳng đáp trả lại nụ hôn mãnh liệt kia. Tim Phong Nam nhói lên khi anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt ai kia. Trong đầu anh lại vang lên ý nghĩ: “ Cô bé ơi! Tha lỗi cho anh nhé!”
Thương Chi khóc nấc lên, cô đau buồn không phải vì bị xúc phạm mà là vì cớ sao anh mãi không tin vào cô. Anh cứ hành hạ cô và bản thân anh tới lúc nào nữa đây chứ. Một cô gái nhỏ uất ức vì kẻ mình trao trọn tim yêu lại chẳng tin tưởng và nói rõ mọi việc với mình. Còn anh, anh lại đang cho rằng những việc mình làm là đúng, là anh đang bảo vệ người quan trọng nhất đời. Trong tình yêu rõ là không thể phân biệt được đúng sai, ngay cả sứ giả âm giới cũng vướng vào lưới tình sầu khổ. Quyết định anh cho là tốt với cô lại chính là nỗi đau anh vô tình mang tặng cho cô gái đó.
Phong Nam đẩy mạnh cô ra một lần nữa, và……..một cái tát vào gương mặt ngây thơ , nhòe nước ấy. Thương Chi chưa kịp hoàn hồn về sự việc trước thì lại cảm thấy tê tái cả nỗi lòng. Cái tát khá mạnh khiến cô loạng choạng, không đứng vững, cô ngã ngay xuống sàn nhà. Cái dáng nhỏ bé ấy sao mà mong manh, yếu đuối quá. Nó làm anh đau, càng đau thì anh càng thể hiện sự tàn nhẫn, độc ác hơn. Vì đơn giản một điều: anh hiểu rõ, thà đau một lần rồi thôi, thà anh đuổi cô đi còn hơn chứng kiến cô bị trừng phạt bởi lời nguyền cay nghiệt.
Sứ giả âm giới trừng mắt nhìn cô:
- “Đúng là bị gương mặt nai tơ kia đánh lừa rồi. Lúc nãy tôi còn có ý định tình một đêm với cô. Nhưng chợt nhớ ra cũng có thể cô đã dụ dỗ nhiều người như tôi rồi. Xin lỗi nhé, dẫu cô có quyến rũ và giả nai đến mức nào thì tôi cũng không thể chạm vào cô được đâu. Tôi biết tôi là một kẻ có tiền và quyền lực, lại có sức hấp dẫn kì lạ nên con gái thường hay dụ dỗ. Chắc cô chưa hiểu nhỉ? Thật ra tôi không thích đồ đã qua sử dụng của kẻ khác, đặc biệt là loại cáo giả nai như ai kia.”
Ngước đôi mắt đỏ hoe, có phần sưng lên vì khóc nhiều, Thương Chi cười nhạt. Cô hét lên trong đau đớn, tủi nhục, bao nhiêu uất ức cứ thế vỡ òa ra:
- Phải em là một đứa con gái chẳng ra gì. Mới gặp lại người mình nhung nhớ trong 5 năm xa cách, đã vội vàng theo người ta về nhà. Em lại còn ngây thơ đến nỗi thầm có tình cảm với ai kia. Mỗi giây phút được ở cạnh người ấy là tim em đều reo lên vui sướng. Em biết người ta giàu sang, nổi tiếng, là mục tiêu săn đuổi của nhiều cô gái
đẹp. Nhưng em nào có dụng tâm lợi dụng gì. Em chỉ muốn hằng ngày nhìn thấy người đó, chỉ muốn nghe giọng nói trầm buồn mà lạnh lẽo, và có vẻ em nghiện nghe cái giọng đó mất rồi. Anh có biết hay không? Em không phải yếu đuối và mong manh như vẻ ngoài đâu. Dù cho anh có là sứ giả âm giới hay là ai đi chăng nữa thì điều đó không hề quan trọng gì cả. Với em , anh mãi là chàng trai của 5 năm về trước, người đầu tiên em tự nguyện đàn tặng một bản vĩ cầm. Trong 5 năm qua, câu nói: “Cô đã làm hỏng cả buổi tối của tôi rồi đó” cùng với nụ cười hình trăng khuyết ấy, đã nằm ở đây này.
Vừa nói, Thương Chi vừa chỉ tay vào ngực trái mình, nơi trái tim thổn thức vì đau đớn. Sứ giả âm giời nhìn sang hướng khác, anh đang né tránh ánh mắt kia. Trong đáy mắt là cả nỗi niềm thương tâm, chua xót. Anh vẫn không nói gì, dẫu cho trái tim có mách bảo rằng cô bé rất chân thật nhưng lý trí lại có cách nghĩ riêng của nó. Phong Nam thở dài, nhẹ giọng:
- Hãy đi ngay…….
Cô gái ấy dửng dưng bỏ ngoài tai câu anh nói, cô tiến lại gần anh, hay tay nhỏ nhắn cố nắm lấy bàn tay to lớn kia:
- Anh mệt mỏi lắm phải không?
Chỉ vẻn vẹn một câu nói thôi cũng đủ làm cho Phong Nam bừng tỉnh. Thì ra Thương Chi đã biết rõ tất cả những điều anh làm với cô đều giả dối. Chợt, tay anh run tẩy, một sứ giả âm giới lạnh lùng, tàn nhẫn đây sao? Sức mạnh tình yêu lẽ nào lại to lớn đến thế ư. Anh quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt vốn chứa nhiều tâm sự kia. Tay anh run run lau khô đi những giọt lệ còn vương trên khóe mắt. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang tay anh, một hơi ấm vĩnh hằng mà sứ giả âm giới ao ước suốt bao năm qua. Yêu nhau đâu chỉ nói bằng lời, chỉ cần một hơi ấm nhỏ cũng đã và đang làm cho con tim băng giá cảm thấy không còn cô đơn như trước nữa. Nhìn người con gái nhỏ trước mắt, Phong Nam không biết nên vui hay buồn. Anh chỉ hiểu rằng, con tim mình đã không hề lầm khi lỗi nhịp vì ai đó. Tuy vậy, kỉ niệm đau buồn của quá khứ cứ quấn lấy anh, anh đau đớn, anh dằn vặt, anh xót xa và căm hận biết chừng nào. Năm đó, cô gái kia cũng đã từng nói với anh những lời chân thật này, nhưng cuối cùng thì kết quả ra sao chứ? Cô ấy cũng ngoảnh mặt, quay lưng khi biết rõ sự thật về sứ giả âm giới. Quả là định mệnh thích đặt con người vào sự lựa chọn hết sức khó khăn mà. Hiện giờ, Phong Nam có thể mở rộng lòng mình với Thương Chi hay không? Năm năm trước, lần đầu gặp mặt cô thì câu hỏi ấy cứ đeo bám anh suốt cho tới tận bây giờ.
Nhận thấy sự im lặng khác thường của anh, Thương Chi càng xiết chặt tay cô hơn nữa. Trái tim cô mách bảo rằng anh ấy rất đáng thương, anh ấy cần cô động viên, an ủi biết chừng nào. Và điều quan trọng hơn tất cả: dù anh có là sứ giả âm giới nhưng tình cảm cô dành cho anh vẫn sẽ chẳng bao giò thay đổi.
Giọng anh cất lên làm trái tim nhỏ bé, ngây thơ xốn xang, hồi hộp:
- Có đáng không?
Vẫn cái cách nói chuyện lạnh lùng, không có chủ ngữ ấy mà sao cô lại thích đến thế nhỉ? Có vẻ khi yêu ai, họ đều yêu tất cả từ ngoại hình đến tính tình, cả giọng điệu đối phương luôn thì phải.
Thương Chi chân thành, chớp chớp ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú, cương nghị kia. Cô phát hiện ra , sâu trong đáy mắt ấy là vẻ bi ai, xót xa đến đau lòng. Tim cô khẽ nhói, dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ quyết tâm làm tan chảy tảng băng đang đè nặng trái tim người cô yêu. Dịu dàng, Thương Chi nhón chân lên rồi khẽ thì thầm bên tai Phong Nam:
- Đơn giản vì em yêu anh.m tin..
Mỏi mòn chờ đợi, cố gắng từng giây
Cửa tim yêu, anh cứ khóa im lìm
Nước mắt rơi, em kiên tâm gõ mãi
Gió lạnh giá khiến tâm hồn héo hắt
Nhẫn tâm nào, anh nỡ hững hờ
Tê tái, bi ai, giận hờn, chua xót
Lệ vương mi sầu khổ cánh hoa rơi…….
/14
|