Editor: Mayar
Beta: Quanh
___________
Có vài người đi ngang qua thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người đang ôm nhau, dù vậy Thư Mạch cũng không quan tâm đến ánh mắt mọi người.
Cậu buông tôi ra trước đi.
Giọng Diêu Mỹ Nhân có chút thẹn thùng, cô cảm nhận được tay của cậu đang nhẹ nhàng ma sát trên mặt cô, dù nhẹ tay đến mấy nhưng cô vẫn bị bàn tay thô ráp cọ sát đến đau.
Cô biết hiện giờ da mình trở nên quá mịn màng, khi tắm rửa xong đều phải dùng vải bông mềm mại cẩn thận lau nước còn đọng trên người, không dám dùng khăn mặt lau vì sẽ rát. Làn da này khiến cho cô vừa yêu vừa hận.
Thư Mạch híp mắt một cái, khóe môi nhếch lên, cười nói:
Không được. Thân thể thơm mềm của cô gái nhỏ ở trong lòng, đã vậy còn thập phần yêu kiều nũng nịu, cậu luyến tiếc không muốn buông tay.
Diêu Mỹ Nhân không còn lời nào để nói, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Tôi vừa mới giúp cậu nhưng cậu lại xử oan tôi, đã khóc lại còn mắng, giờ trái tim tôi rất đau. Khóe miệng cậu hàm chứa ý cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: Cậu nên làm thế nào để bồi thường tôi đây?
Diêu Mỹ Nhân bị tên hỗn đản này chọc đến bật cười.
Ai lại giúp người khác giống như cậu chứ, xong việc liền quay đầu đòi báo đáp.
Cô cắn răng nói: Cậu nghĩ tôi sẽ bồi thường cho cậu sao? Tại sao lúc trước cô không phát hiện ra thiếu niên này lại đáng ghét như vậy chứ?
Đôi mắt Thư Mạch đen nhánh, so với đêm tối còn thâm thúy hơn, yên lặng nhìn cô gái trước mắt, không thèm chớp mắt dù chỉ một cái.
Diêu Mỹ Nhân bị ánh mắt nóng bỏng của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức rụt người, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô nhỏ giọng cầu khẩn: Đừng nhìn tôi như vậy.
Tôi nhìn cậu như thế nào? Thư mạch nở nụ cười.
Ánh mắt mãnh liệt như thú dữ, cảm giác như muốn đem cô nuốt vào bụng.
Gió nhẹ nhàng lay động làn tóc, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian.
Thư Mạch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, hai má trắng nõn đỏ ửng, cho thấy cô đang xấu hổ.
Ha ha, đúng là cô nàng nhút nhát.
Cậu cũng không chọc ghẹo cô nữa, liền buông người trong lòng ra: Lần sau đòi cậu sau.
Vừa mới buông ra, Diêu Mỹ Nhân đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay Thư Mạch, tim đập nhanh như chớp, né tránh ánh mắt của cậu: Tôi mệt. Không đi dạo nữa, cậu về sau nha!
Cô nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Thư Mạch, đỏ mặt chạy về nhà, chuyện xảy ra ngày hôm nay cần phải tiêu hóa một chút...
Thư Mạch đứng tại chỗ nhìn cô chạy đi, tóc dài theo gió lưu lại hương thơm thoang thoảng. Cậu dơ tay đưa lên mũi ngửi.
Tay đầy mùi hương thơm ngát.
------
Thời gian trôi nhanh một cách khó tả, mới đảo mắt mà một tháng đã đi qua.
Hôm nay sẽ tiến hành kiểm tra trắc nghiệm, bởi vì đã thông báo trước để ôn tập nên không có chuyện mọi người bị đánh tới nỗi trở tay không kịp. Môn thi đầu tiên là ngữ văn, thời gian làm bài hai tiếng, đề cập đến nhiều kiến thức trong sách giáo khoa, vì vậy tất cả mọi người làm khá thuận lợi.
Buổi chiều kiểm tra số học, thời gian kiểm tra cũng là hai tiếng. Tốc độ làm bài của Diêu Mỹ Nhân không nhanh không chậm, giữ vững ở mức ổn định. Phần lớn đề đều là kiến thức cơ bản đã học, chỉ quay vòng nâng cao thêm chút bẫy. Đề hình học đã được thầy giáo nói qua, hơn nữa bình thường cô đều xem lại bài nên dạng này làm qua không ít, vì vậy không làm khó được cô.
Diêu Mỹ Nhân làm bài thuận lợi, cũng không có nghĩa là những người khác đều hạ bút như thần giống như cô, khi làm tới mục thứ hai thì Nghiêm Thi Lâm đã phải dừng lại. Cắn chặt nắp bút, nhìn sang về phía Diêu Mỹ Nhân ở bên tay trái, bài thi đã viết đầy chữ, hơn nữa điều khiến cô kinh ngạc là hiện giờ Diêu Mỹ Nhân đã làm tới câu thêm điểm ở phần cuối cùng.
Nghiêm Thi Lâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, trước đây thành tích của Diêu Mỹ Nhân rất kém, nhưng hiện giờ lại vượt lên trên cô? Cô không tin Diêu Mỹ Nhân thực sự biết làm. Thu hồi tâm tư, Nghiêm Thi Lâm tiếp tục suy nghĩ rồi viết ra giấy nháp.
Còn dư lại nửa giờ mà Diêu Mỹ Nhân đã làm xong, mọi người vội vàng chuẩn bị nộp bài thi. Cô cũng không để ý, tiếp tục ngồi tại chỗ kiểm tra chỗ sai trên giấy thi trước mặt mình, mãi đến một phút cuối cùng mới nộp bài.
Nộp bài thi, cô giáo rời khỏi phòng học, mọi người bắt đầu tích cực thảo luận đáp án. Có người phát hiện mình làm sai, hô to sơ ý sơ suất, ảo não không thôi, có người không tính ra kết quả, hối hận không nhớ kỹ lời giáo viên nói. Diêu Mỹ Nhân không tham gia thảo luận, cô yên lặng lấy sách tiếng Anh ra ôn tập.
Cô xem sách, mọi người liền nhìn cô.
Mấy tháng nay Diêu Mỹ Nhân không hề dừng việc uống sữa tươi, vẻ ngoài thay đổi rất nhiều. Lúc này cô an tĩnh ngồi một chỗ, da thịt trắng muốt như tuyết trắng, so với lòng trắng trứng còn trắng hơn mấy phần, tóc dài sau lưng vừa đen lại mượt, mang theo vẻ sáng bóng.
Đối lập với dáng vẻ hèn yếu của đời trước, bây giờ cô đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác, tự tin làm chính mình. Chính vì dáng dấp của cô, cộng thêm sự trầm ổn khác biệt với những người khác liền kích thích ánh mắt mọi người. Nhất là giờ khắc này ở nơi náo nhiệt trong phòng học, dáng dấp Diêu Mỹ Nhân an tĩnh, đối với mọi người có sức hấp dẫn trí mạng.
Thư Mạch quan sát xung quanh một chút, thấy vài ánh mắt dừng lại trên người Diêu Mỹ Nhân, đôi mắt đen như mực hơi trầm xuống.
Hai ngày kiểm tra đã kết thúc, Diêu Mỹ Nhân về đến nhà, phát hiện cha mẹ đang ngồi ở trong phòng khách bàn bạc, giữa lông mày mang theo vài phần ngưng trọng cùng không thoải mái.
Mỹ Mỹ, con đã về rồi. Tô Tú Phương phát hiện con gái đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười: Kiểm tra thế nào?
Diêu Mỹ Nhân gật đầu: Con cảm thấy làm rất tốt, nhiều đề đều từng làm qua.
Con cảm thấy tốt là được. Vẻ mặt Diêu Thiên Nhai tràn đầy cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, dù thành tích con gái không suất sắc nhưng đều thuộc về tầm trung, học tập rất tự giác, chưa bao giờ để ông phải đốc thúc.
Mẹ con làm canh, uống một chén đi.
Diêu Mỹ Nhân đi tới, để sách xuống: Vâng, ba mẹ làm sao vậy? Vừa rồi sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng.
Không có chuyện gì, ba ba con có thể giải quyết.
Được rồi, ba ba, khi ba cần cũng có thể tìm con nói chuyện một chút, ba tên thợ giày có khi còn thắng một Gia Cát Lượng đấy.
Diêu Mỹ Nhân chẹp miệng nói tiếp: Hơn nữa con đã 16 tuổi, là người trưởng thành rồi. Không phải là con nít!
Diêu Thiên Nhai cùng Tô Tú Phương thấy dáng vẻ nghiêm trang của con gái, cả hai cùng cười.
Được được được. Hai người cũng không nguyện ý lắm việc nói cho Diêu Mỹ Nhân biết ngày hôm nay Tô Tú Phương qua Nhã gia mượn tiền, dù sao bọn họ cũng thật không ngờ kết quả lại như vậy.
Nhưng bọn họ không nói, không có nghĩa là những người khác sẽ không nói cho Diêu Mỹ Nhân.
Phố Đông Sơn khu Hoa Uyển là khu phố số một số hai của thành phố G, khu dân cư được kiến thiết tốt, trật tự trị an cũng ngăn nắp, hơn nữa có thể vào ở nơi này đều là người có điều kiện khá giả. Trước đây Tô Châu Nhã cùng Phương Châu lựa chọn nhà ở chính là nhìn trúng điểm này.
Tô Châu Nhã lấy kéo tỉa cành lá, cắm vào bình hoa trắng. Rắc một ít nước lên, cả bó hoa có sinh khí rất nhiều. Bà rất hài lòng, nhẹ nhàng đem bình hoa bày ở chính giữa bàn trà.
Làm xong, Tô Châu Nhã ngồi dựa trên ghế sa lon, bà rất hưởng thụ khoảnh khắc này. Phòng ở này vốn là của một nhà chuẩn bị xuất ngoại nên nhượng lại, chín phần mười đều là đồ mới, mang hành lý qua liền có thể vào ở. Đối với căn phòng được lắp đặt thiết bị cùng bày biện đầy đủ, Tô Châu Nhã rất hài lòng. Bây giờ nhìn vào sô pha hạng sang, còn có gỗ lim đắt giá, thực sự là cảnh đẹp ý vui.
Mẹ.
Lúc này Phương Mộng Nhàn mở cửa đi vào.
Con gái ngoan đã trở về, ngày hôm nay mệt lắm sao? Tô Phương Nhã để ly xuống, đi tới cầm cặp cho con gái.
Mẹ làm nước đường rồi, có tác dụng dưỡng nhan, để mẹ lấy một chén cho con uống.
Phương Mộng Nhàn tiện tay đem cặp cho Tô Châu Nhã, thong thả ngồi sô pha. Cầm lấy nước đường Tô Châu Nhã đưa cho, cô liền vội vàng uống, gần đây áp lực học tập rất lớn, cô cảm giác da mình thô ráp đi rất nhiều, xem ra cô cần phải dưỡng da thật tốt mới có thể trắng nõn trở lại.
Nghĩ đến trắng nõn, Phương Mộng Nhàn chợt nghĩ tới Diêu Mỹ Nhân.
Mắt ngọc mày ngài, cặp mắt đào hoa đen bóng thực sự quá đẹp, mang theo nét đẹp trời sinh, mũi thanh tú, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, để cho người ta đố kỵ là nước da trắng nõn mềm mại.
Rõ ràng trước kia Diêu Mỹ Nhân vừa đen lại mập, vì sao hiện tại như đổi thành một người khác, trở nên xinh đẹp như vậy. Đừng tưởng rằng cô không biết, gần đây trong lớp nam sinh bàn luận rất nhiều về Diêu Mỹ Nhân, còn tự phong cho cô ta là hoa khôi giảng đường.
Phương Mộng Nhàn nắm chặt muỗng trong tay, ánh mắt tối tăm, hoa khôi giảng đường là cô mới đúng!
Con gái ngoan, nước đường uống không ngon sao? Tô Châu Nhã thấy con gái yên lặng ngồi một chỗ liền hỏi.
Phương Mộng Nhàn lắc đầu.
Mẹ, bắt đầu từ ngày mai, mẹ giúp con mua một thùng sữa tươi về nhé!
Trong lớp nữ sinh đang lặng lẽ hỏi thăm Diêu Mỹ Nhân dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, có phải uống thuốc giảm cân không, mỗi ngày thấy cô ta cầm sữa tươi không rời tay, mỗi người cũng bắt đầu bắt chước, dù sao đúng là uống sữa tươi có công hiệu làm trắng da. Hiện tại trên bàn mỗi nữ sinh đều sẽ bày vài chai sữa tươi.
Sữa tươi? Bảo bối, không phải con không thích uống sữa tươi sao?
Uống sữa tươi có thể trắng da.
Xùy! Tô Châu Nhã không nhịn cười được, sờ sờ tóc Phương Mộng Nhàn.
Con gái ngốc, uống cái kia có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng mẹ nấu nhiều nước nước đường cho con đâu.
Phương Mộng Nhàn nhíu mi, kiên trì nói: Mẹ, ngày nào Diêu Mỹ Nhân cũng uống sữa tươi, hiện tại da rất trắng. Cô đành phải thừa nhận.
Mẹ muốn con gái mẹ bị hạ thấp sao?
Tô Châu Nhã nhớ tới khuôn mặt mập mạp của cháu gái, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh xắn của con gái mình, vì có bảo dưỡng nên vô cùng mềm mại, làm sao sẽ tin cháu gái mình trắng hơn, thậm chí hạ thấp cả con gái bà? Ha ha.
Được, ngày mai mẹ mua cho con. Tô Châu Nhã nuông chiều con gái, vội vàng bằng lòng.
Được rồi, con gái ngoan, nếu như ở trường Mỹ Nhân tìm con nói chuyện mượn tiền, con nhớ kỹ cái gì cũng đừng đồng ý.
Mượn tiền gì?
Ngày hôm nay dì cả cùng dượng con tới nhà của chúng ta vay tiền, nói gì mà không muốn cùng ba con đầu tư vào công ty kia, muốn đi đầu tư đất đai. Tô Châu Nhã bất mãn nói: Ba con có lòng tốt giới thiệu công việc cho bọn họ, không chấp nhận coi như xong, ngược lại chạy tới nhà của chúng ta vay tiền, học người ta mở công ty, cũng không nhìn một chút năng lực chính bản thân mình đi, bọn họ làm ăn được sao?
Phương Mộng Nhàn vô cùng tò mò, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, bọn họ muốn mở công ty, cô cảm thấy đúng là ý nghĩ ngớ ngẩn.
Thì ra là vậy, tốt, em họ hỏi tới, con sẽ biết trả lời như thế nào.
Beta: Quanh
___________
Có vài người đi ngang qua thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người đang ôm nhau, dù vậy Thư Mạch cũng không quan tâm đến ánh mắt mọi người.
Cậu buông tôi ra trước đi.
Giọng Diêu Mỹ Nhân có chút thẹn thùng, cô cảm nhận được tay của cậu đang nhẹ nhàng ma sát trên mặt cô, dù nhẹ tay đến mấy nhưng cô vẫn bị bàn tay thô ráp cọ sát đến đau.
Cô biết hiện giờ da mình trở nên quá mịn màng, khi tắm rửa xong đều phải dùng vải bông mềm mại cẩn thận lau nước còn đọng trên người, không dám dùng khăn mặt lau vì sẽ rát. Làn da này khiến cho cô vừa yêu vừa hận.
Thư Mạch híp mắt một cái, khóe môi nhếch lên, cười nói:
Không được. Thân thể thơm mềm của cô gái nhỏ ở trong lòng, đã vậy còn thập phần yêu kiều nũng nịu, cậu luyến tiếc không muốn buông tay.
Diêu Mỹ Nhân không còn lời nào để nói, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Tôi vừa mới giúp cậu nhưng cậu lại xử oan tôi, đã khóc lại còn mắng, giờ trái tim tôi rất đau. Khóe miệng cậu hàm chứa ý cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: Cậu nên làm thế nào để bồi thường tôi đây?
Diêu Mỹ Nhân bị tên hỗn đản này chọc đến bật cười.
Ai lại giúp người khác giống như cậu chứ, xong việc liền quay đầu đòi báo đáp.
Cô cắn răng nói: Cậu nghĩ tôi sẽ bồi thường cho cậu sao? Tại sao lúc trước cô không phát hiện ra thiếu niên này lại đáng ghét như vậy chứ?
Đôi mắt Thư Mạch đen nhánh, so với đêm tối còn thâm thúy hơn, yên lặng nhìn cô gái trước mắt, không thèm chớp mắt dù chỉ một cái.
Diêu Mỹ Nhân bị ánh mắt nóng bỏng của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức rụt người, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cô nhỏ giọng cầu khẩn: Đừng nhìn tôi như vậy.
Tôi nhìn cậu như thế nào? Thư mạch nở nụ cười.
Ánh mắt mãnh liệt như thú dữ, cảm giác như muốn đem cô nuốt vào bụng.
Gió nhẹ nhàng lay động làn tóc, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian.
Thư Mạch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, hai má trắng nõn đỏ ửng, cho thấy cô đang xấu hổ.
Ha ha, đúng là cô nàng nhút nhát.
Cậu cũng không chọc ghẹo cô nữa, liền buông người trong lòng ra: Lần sau đòi cậu sau.
Vừa mới buông ra, Diêu Mỹ Nhân đã nhanh chóng rời khỏi vòng tay Thư Mạch, tim đập nhanh như chớp, né tránh ánh mắt của cậu: Tôi mệt. Không đi dạo nữa, cậu về sau nha!
Cô nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Thư Mạch, đỏ mặt chạy về nhà, chuyện xảy ra ngày hôm nay cần phải tiêu hóa một chút...
Thư Mạch đứng tại chỗ nhìn cô chạy đi, tóc dài theo gió lưu lại hương thơm thoang thoảng. Cậu dơ tay đưa lên mũi ngửi.
Tay đầy mùi hương thơm ngát.
------
Thời gian trôi nhanh một cách khó tả, mới đảo mắt mà một tháng đã đi qua.
Hôm nay sẽ tiến hành kiểm tra trắc nghiệm, bởi vì đã thông báo trước để ôn tập nên không có chuyện mọi người bị đánh tới nỗi trở tay không kịp. Môn thi đầu tiên là ngữ văn, thời gian làm bài hai tiếng, đề cập đến nhiều kiến thức trong sách giáo khoa, vì vậy tất cả mọi người làm khá thuận lợi.
Buổi chiều kiểm tra số học, thời gian kiểm tra cũng là hai tiếng. Tốc độ làm bài của Diêu Mỹ Nhân không nhanh không chậm, giữ vững ở mức ổn định. Phần lớn đề đều là kiến thức cơ bản đã học, chỉ quay vòng nâng cao thêm chút bẫy. Đề hình học đã được thầy giáo nói qua, hơn nữa bình thường cô đều xem lại bài nên dạng này làm qua không ít, vì vậy không làm khó được cô.
Diêu Mỹ Nhân làm bài thuận lợi, cũng không có nghĩa là những người khác đều hạ bút như thần giống như cô, khi làm tới mục thứ hai thì Nghiêm Thi Lâm đã phải dừng lại. Cắn chặt nắp bút, nhìn sang về phía Diêu Mỹ Nhân ở bên tay trái, bài thi đã viết đầy chữ, hơn nữa điều khiến cô kinh ngạc là hiện giờ Diêu Mỹ Nhân đã làm tới câu thêm điểm ở phần cuối cùng.
Nghiêm Thi Lâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, trước đây thành tích của Diêu Mỹ Nhân rất kém, nhưng hiện giờ lại vượt lên trên cô? Cô không tin Diêu Mỹ Nhân thực sự biết làm. Thu hồi tâm tư, Nghiêm Thi Lâm tiếp tục suy nghĩ rồi viết ra giấy nháp.
Còn dư lại nửa giờ mà Diêu Mỹ Nhân đã làm xong, mọi người vội vàng chuẩn bị nộp bài thi. Cô cũng không để ý, tiếp tục ngồi tại chỗ kiểm tra chỗ sai trên giấy thi trước mặt mình, mãi đến một phút cuối cùng mới nộp bài.
Nộp bài thi, cô giáo rời khỏi phòng học, mọi người bắt đầu tích cực thảo luận đáp án. Có người phát hiện mình làm sai, hô to sơ ý sơ suất, ảo não không thôi, có người không tính ra kết quả, hối hận không nhớ kỹ lời giáo viên nói. Diêu Mỹ Nhân không tham gia thảo luận, cô yên lặng lấy sách tiếng Anh ra ôn tập.
Cô xem sách, mọi người liền nhìn cô.
Mấy tháng nay Diêu Mỹ Nhân không hề dừng việc uống sữa tươi, vẻ ngoài thay đổi rất nhiều. Lúc này cô an tĩnh ngồi một chỗ, da thịt trắng muốt như tuyết trắng, so với lòng trắng trứng còn trắng hơn mấy phần, tóc dài sau lưng vừa đen lại mượt, mang theo vẻ sáng bóng.
Đối lập với dáng vẻ hèn yếu của đời trước, bây giờ cô đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác, tự tin làm chính mình. Chính vì dáng dấp của cô, cộng thêm sự trầm ổn khác biệt với những người khác liền kích thích ánh mắt mọi người. Nhất là giờ khắc này ở nơi náo nhiệt trong phòng học, dáng dấp Diêu Mỹ Nhân an tĩnh, đối với mọi người có sức hấp dẫn trí mạng.
Thư Mạch quan sát xung quanh một chút, thấy vài ánh mắt dừng lại trên người Diêu Mỹ Nhân, đôi mắt đen như mực hơi trầm xuống.
Hai ngày kiểm tra đã kết thúc, Diêu Mỹ Nhân về đến nhà, phát hiện cha mẹ đang ngồi ở trong phòng khách bàn bạc, giữa lông mày mang theo vài phần ngưng trọng cùng không thoải mái.
Mỹ Mỹ, con đã về rồi. Tô Tú Phương phát hiện con gái đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười: Kiểm tra thế nào?
Diêu Mỹ Nhân gật đầu: Con cảm thấy làm rất tốt, nhiều đề đều từng làm qua.
Con cảm thấy tốt là được. Vẻ mặt Diêu Thiên Nhai tràn đầy cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, dù thành tích con gái không suất sắc nhưng đều thuộc về tầm trung, học tập rất tự giác, chưa bao giờ để ông phải đốc thúc.
Mẹ con làm canh, uống một chén đi.
Diêu Mỹ Nhân đi tới, để sách xuống: Vâng, ba mẹ làm sao vậy? Vừa rồi sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng.
Không có chuyện gì, ba ba con có thể giải quyết.
Được rồi, ba ba, khi ba cần cũng có thể tìm con nói chuyện một chút, ba tên thợ giày có khi còn thắng một Gia Cát Lượng đấy.
Diêu Mỹ Nhân chẹp miệng nói tiếp: Hơn nữa con đã 16 tuổi, là người trưởng thành rồi. Không phải là con nít!
Diêu Thiên Nhai cùng Tô Tú Phương thấy dáng vẻ nghiêm trang của con gái, cả hai cùng cười.
Được được được. Hai người cũng không nguyện ý lắm việc nói cho Diêu Mỹ Nhân biết ngày hôm nay Tô Tú Phương qua Nhã gia mượn tiền, dù sao bọn họ cũng thật không ngờ kết quả lại như vậy.
Nhưng bọn họ không nói, không có nghĩa là những người khác sẽ không nói cho Diêu Mỹ Nhân.
Phố Đông Sơn khu Hoa Uyển là khu phố số một số hai của thành phố G, khu dân cư được kiến thiết tốt, trật tự trị an cũng ngăn nắp, hơn nữa có thể vào ở nơi này đều là người có điều kiện khá giả. Trước đây Tô Châu Nhã cùng Phương Châu lựa chọn nhà ở chính là nhìn trúng điểm này.
Tô Châu Nhã lấy kéo tỉa cành lá, cắm vào bình hoa trắng. Rắc một ít nước lên, cả bó hoa có sinh khí rất nhiều. Bà rất hài lòng, nhẹ nhàng đem bình hoa bày ở chính giữa bàn trà.
Làm xong, Tô Châu Nhã ngồi dựa trên ghế sa lon, bà rất hưởng thụ khoảnh khắc này. Phòng ở này vốn là của một nhà chuẩn bị xuất ngoại nên nhượng lại, chín phần mười đều là đồ mới, mang hành lý qua liền có thể vào ở. Đối với căn phòng được lắp đặt thiết bị cùng bày biện đầy đủ, Tô Châu Nhã rất hài lòng. Bây giờ nhìn vào sô pha hạng sang, còn có gỗ lim đắt giá, thực sự là cảnh đẹp ý vui.
Mẹ.
Lúc này Phương Mộng Nhàn mở cửa đi vào.
Con gái ngoan đã trở về, ngày hôm nay mệt lắm sao? Tô Phương Nhã để ly xuống, đi tới cầm cặp cho con gái.
Mẹ làm nước đường rồi, có tác dụng dưỡng nhan, để mẹ lấy một chén cho con uống.
Phương Mộng Nhàn tiện tay đem cặp cho Tô Châu Nhã, thong thả ngồi sô pha. Cầm lấy nước đường Tô Châu Nhã đưa cho, cô liền vội vàng uống, gần đây áp lực học tập rất lớn, cô cảm giác da mình thô ráp đi rất nhiều, xem ra cô cần phải dưỡng da thật tốt mới có thể trắng nõn trở lại.
Nghĩ đến trắng nõn, Phương Mộng Nhàn chợt nghĩ tới Diêu Mỹ Nhân.
Mắt ngọc mày ngài, cặp mắt đào hoa đen bóng thực sự quá đẹp, mang theo nét đẹp trời sinh, mũi thanh tú, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, để cho người ta đố kỵ là nước da trắng nõn mềm mại.
Rõ ràng trước kia Diêu Mỹ Nhân vừa đen lại mập, vì sao hiện tại như đổi thành một người khác, trở nên xinh đẹp như vậy. Đừng tưởng rằng cô không biết, gần đây trong lớp nam sinh bàn luận rất nhiều về Diêu Mỹ Nhân, còn tự phong cho cô ta là hoa khôi giảng đường.
Phương Mộng Nhàn nắm chặt muỗng trong tay, ánh mắt tối tăm, hoa khôi giảng đường là cô mới đúng!
Con gái ngoan, nước đường uống không ngon sao? Tô Châu Nhã thấy con gái yên lặng ngồi một chỗ liền hỏi.
Phương Mộng Nhàn lắc đầu.
Mẹ, bắt đầu từ ngày mai, mẹ giúp con mua một thùng sữa tươi về nhé!
Trong lớp nữ sinh đang lặng lẽ hỏi thăm Diêu Mỹ Nhân dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, có phải uống thuốc giảm cân không, mỗi ngày thấy cô ta cầm sữa tươi không rời tay, mỗi người cũng bắt đầu bắt chước, dù sao đúng là uống sữa tươi có công hiệu làm trắng da. Hiện tại trên bàn mỗi nữ sinh đều sẽ bày vài chai sữa tươi.
Sữa tươi? Bảo bối, không phải con không thích uống sữa tươi sao?
Uống sữa tươi có thể trắng da.
Xùy! Tô Châu Nhã không nhịn cười được, sờ sờ tóc Phương Mộng Nhàn.
Con gái ngốc, uống cái kia có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng mẹ nấu nhiều nước nước đường cho con đâu.
Phương Mộng Nhàn nhíu mi, kiên trì nói: Mẹ, ngày nào Diêu Mỹ Nhân cũng uống sữa tươi, hiện tại da rất trắng. Cô đành phải thừa nhận.
Mẹ muốn con gái mẹ bị hạ thấp sao?
Tô Châu Nhã nhớ tới khuôn mặt mập mạp của cháu gái, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh xắn của con gái mình, vì có bảo dưỡng nên vô cùng mềm mại, làm sao sẽ tin cháu gái mình trắng hơn, thậm chí hạ thấp cả con gái bà? Ha ha.
Được, ngày mai mẹ mua cho con. Tô Châu Nhã nuông chiều con gái, vội vàng bằng lòng.
Được rồi, con gái ngoan, nếu như ở trường Mỹ Nhân tìm con nói chuyện mượn tiền, con nhớ kỹ cái gì cũng đừng đồng ý.
Mượn tiền gì?
Ngày hôm nay dì cả cùng dượng con tới nhà của chúng ta vay tiền, nói gì mà không muốn cùng ba con đầu tư vào công ty kia, muốn đi đầu tư đất đai. Tô Châu Nhã bất mãn nói: Ba con có lòng tốt giới thiệu công việc cho bọn họ, không chấp nhận coi như xong, ngược lại chạy tới nhà của chúng ta vay tiền, học người ta mở công ty, cũng không nhìn một chút năng lực chính bản thân mình đi, bọn họ làm ăn được sao?
Phương Mộng Nhàn vô cùng tò mò, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, bọn họ muốn mở công ty, cô cảm thấy đúng là ý nghĩ ngớ ngẩn.
Thì ra là vậy, tốt, em họ hỏi tới, con sẽ biết trả lời như thế nào.
/63
|