Thịnh mặc kệ tôi, đứng dậy bước đi trước. Tôi hốt hoảng vội vùng dậy bước theo. Quanh hồ chẳng có ai cả, ở lại một mình sợ chết. Hồ nhân tạo này còn mới chắc hẳn ít người biết, hơn nữa… trời bắt đầu nổi giông, gió vừa nổi ào ào bụi cũng tứ tung!
Tôi nhìn lên bầu trời sầm tối có ánh chớp, hấp tấp chạy theo đôi chân dài của Thịnh.
– Chờ… chờ tôi với!
Thịnh bất ngờ khựng lại làm tôi lại… đập mũi vào lưng Thịnh. Ai da… sao lại dừng đột ngột như thế chứ? Tôi thở hắt ra, nheo nheo mắt đưa tay xoa mũi.
– Chân chạy được không?
Thịnh quay đầu lại nhàn nhạt hỏi, ngay sau đó cúi xuống nhìn mu bàn chân bị bỏng vẫn còn băng của tôi, khẽ nhíu mày. Nói không đau thì không đúng, chỉ là cũng không ảnh hưởng nhiều đến đi lại, nhưng mà… nếu phải chạy thì nhất định là đau.
Tôi ngước nhìn Thịnh, gật đầu quả quyết nói:
– Được. Giờ… chạy thi đi!
Tôi cười hè hè gạ Thịnh chạy cho mau. Vài giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi lộp độp, rơi cả lên trán tôi mát lạnh. Giờ cần nhất là phải mau chóng về nhà! Vậy thì bắt buộc phải chạy thôi chứ biết sao?
Ơ…
Tôi ngạc nhiên khi tấm lưng dài rộng trước mắt bỗng ngồi thụp xuống, dáng vẻ như mời gọi tôi trèo lên lưng. Ôi… tôi có đang nhầm lẫn gì không? Chẳng phải ngày đầu tiên gặp Thịnh tôi phải làm đệm cho Thịnh trèo lên người sao?
Tôi cứ đứng đó lần chần, Thịnh quay đầu nghếch lên, cau mặt gắt:
– Không lên đi, tắm mưa ốm bây giờ!
– Có… có được không?
– Lại còn không? Nhanh!
Tôi ngại ngùng ôm lấy cổ Thịnh, để Thịnh từ từ đứng dậy. Đâu phải lần đầu Thịnh vác tôi đâu, nhưng lúc ấy tôi không biết gì hết, còn lúc này, cơ thể tôi đang nóng ran lên trên lưng Thịnh, tim cũng rộn lên chắc chắn ai kia nghe rõ mồn một, hai chân còn ngại ngùng kẹp hờ vào người Thịnh, hai tay cố gắng bám trụ trên thân thể đàn ông cao lớn vững chãi.
Thịnh bắt đầu chạy trước những giọt mưa rơi mỗi lúc một dày hơn, hạt nào hạt nấy to như hạt đỗ. Hai tay Thịnh kéo hai chân tôi lại cho chắc để có thể chạy nhanh hơn, cơ thể tôi cũng áp sát Thịnh, vòng tay tin cậy hoàn toàn ở Thịnh. Tôi áy náy nói bên tai Thịnh:
– Có… nặng lắm không?
– Có.
– Thế… cho tôi xuống đi!
– Yên đấy!
Cơn giông mùa hè sau bao ngày nắng nóng đến ngạt thở quả thực là một dạng thời tiết cực đoan đáng sợ. Gió ầm ầm lay cây cối nghiêng ngả, bụi bay rát cả mặt cả mũi, tôi nhắm tịt mắt, lòng thầm mong quãng đường ngắn lại, thầm mong tôi có thể nhẹ đi, thầm mong Thịnh có đủ sức khỏe để vượt quãng đường trước cơn mưa long trời lở đất đang chực chờ. Cơn mưa này chắc hẳn những người đang yên vị ở một nơi an toàn khao khát chờ đợi nhưng với những người còn ở trên đường như tôi và Thịnh lúc này thì chỉ mong cơn mưa ấy đến chậm thật chậm.
Rào… rào…
Không kịp nữa rồi! Nắng hạn gặp mưa rào… lẽ ra phải rất vui, nhưng chẳng vui chút nào khi đang bị gió tạt đến muốn bay người. Lá cây cùng cành khô từ hàng cây hai bên đường rụng xuống đập thẳng vào người Thịnh, tôi vội gạt hết những thứ bẩn thỉu khỏi hai vai Thịnh, cả trên má Thịnh… Cơn mưa xối xả rơi xuống… Thịnh buộc lòng phải rẽ vào một mái hiên đầu đường để trú. Tôi xuống khỏi người Thịnh, lòng lo lắng nhìn vệt đỏ trên má Thịnh do bị cành khô đập vào, khẽ hỏi:
– Má anh… có rát lắm không?
– Không sao đâu. Bực thật! Mưa nhanh quá!
Nói xong đôi mắt Thịnh chiếu ngay vào nơi vun đầy trên ngực tôi lúc này bị nước mưa dội thẳng, chiếc áo lụa dính chặt vào da khiến ngực tôi cứ vậy hiển hiện như… không mặc gì!
AAAA… Tôi lập tức quay đi, không cho phép Thịnh tiếp tục “thả dê”. Đàn ông cũng chỉ là đàn ông mà thôi, dù Thịnh có chê bai tôi đến đâu chăng nữa. Ban tối tôi mặc bộ đồ lụa xanh lá mỏng cho mát, áo lót cũng dùng loại mỏng dễ ngủ, ai dè gặp nước mưa lại thành ra thế này.
Một lát sau, thấy yên yên chỉ còn tiếng mưa rào rào trên nóc mái tôn, tôi khẽ quay đầu lại. Thịnh ngồi ở bờ lan can phía ngoài, lưng dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm ra con đường lớn trước mặt. Giờ nên làm gì đây, không lẽ cứ đứng mãi thế này, mà bước ra trước mặt Thịnh thì lại không dám?
– Ai thèm nhìn.
Tin… tin thế nào được cơ chứ? Ban nãy nhìn ánh mắt ngơ ngơ kia là tôi đủ hiểu rồi. Tôi di chuyển kiểu con tôm giật lùi rồi ngồi quay lưng vào Thịnh, chẳng thể đứng mãi được.
Mưa vẫn không ngừng nặng hạt, không khí dưới mái hiên này có phần gượng gạo. Tôi thích Thịnh, biết ơn Thịnh lắm chứ nhưng… tôi làm sao có thể dạn dĩ trước Thịnh? Tôi thực sự không thoải mái trước những chuyện này… Có lẽ tôi là tuýp người truyền thống đến bảo thủ, hai mươi ba tuổi đầu mà chưa từng nắm tay ai luôn nữa nói gì đến…
Nguyên cái áo phông đen rơi xuống đầu tôi. Tôi đưa tay gỡ áo khỏi tóc, quay đầu lại là bờ ngực trần trắng trẻo vững chãi, cơ bụng rõ cả sáu múi thể hiện quá trình tập luyện đều đặn của Thịnh, bất giác lại… nuốt nước miếng. Á… tôi cứ giả bộ thục nữ trong khi bản thân cũng dê chẳng kém ai, thế nhưng vẫn biết liêm sỉ mà vội quay đi, tim lại đập rộn lên cùng đôi má ửng đào. Tôi lập tức mặc áo phông của Thịnh lên người, dù áo có ướt sũng thì vẫn giúp tôi kín đáo trước đôi mắt tỏ vẻ thờ ơ kia.
Mặc xong xuôi đâu đấy tôi mới dám quay lại nhìn Thịnh cất lời:
– Anh biết không… hôm đầu gặp anh tôi đã mong không bao giờ gặp lại nữa.
– Xui xẻo ghê nhỉ?
Thịnh nhếch miệng, tôi ngài ngại nói tiếp:
– Nhưng mà… tôi nhận ra… gặp được anh là… may mắn của tôi.
Thịnh ừm nhẹ. Không khí lại chìm vào im lặng. Tôi không dám nhìn Thịnh thêm nữa, chỉ nhìn theo hướng đôi mắt Thịnh. Cơn mưa hiện rõ trong ánh đèn vàng cao áp, mưa như thể ông trời muốn trả lại tất cả số nước mà ông đã hút cạn của mặt đất này suốt hai tuần qua. Thịnh là đàn ông, rõ ràng là đàn ông, vậy mà… tôi lại có vẻ coi thường điều này mà chấp nhận sống cùng Thịnh. Chỉ là lúc này, thứ cảm giác Thịnh là đàn ông bỗng trở nên cực kỳ rõ rệt, vẻ đàn ông hiện rõ trong từng cử chỉ, từng đường nét tinh xảo như điêu khắc trong ánh sáng bàng bạc cùng thái độ trầm tư tĩnh lặng giữa khung cảnh thiên nhiên mưa sa sấm giật, vang vọng trong không gian là âm thanh ầm ì của đất trời.
Một lúc sau những hạt mưa cũng thưa dần rồi ngưng lại, bầu trời quang đãng như chẳng hề có cơn giông khiếp đảm. Đúng là mưa rào mùa hạ, đến như chớp mắt mà đi cũng vội vàng, cũng như thứ tình yêu tuổi trẻ… yêu thương hôm nay mà mai đã vỡ tan. Tôi là người trẻ, Thịnh cũng chẳng khác, có lẽ nào… tình yêu cũng sẽ là như vậy? Chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã chẳng muốn, đầu vô thức lắc nhẹ… Ui ngớ ngẩn thật đấy, Thịnh đâu có yêu tôi mà phải lo lắng chứ?
– Về đi!
Thịnh đứng dậy bước qua mặt tôi. Tôi gật đầu bước theo Thịnh trên con đường ướt nước. Muốn vết bỏng đừng chạm nước cũng chẳng được, ướt lướt thướt từ đầu đến chân thì làm sao tránh được? Tuýp thuốc Thịnh đưa vẫn còn, về phải bôi tiếp thôi…
Tôi nhìn lên bầu trời sầm tối có ánh chớp, hấp tấp chạy theo đôi chân dài của Thịnh.
– Chờ… chờ tôi với!
Thịnh bất ngờ khựng lại làm tôi lại… đập mũi vào lưng Thịnh. Ai da… sao lại dừng đột ngột như thế chứ? Tôi thở hắt ra, nheo nheo mắt đưa tay xoa mũi.
– Chân chạy được không?
Thịnh quay đầu lại nhàn nhạt hỏi, ngay sau đó cúi xuống nhìn mu bàn chân bị bỏng vẫn còn băng của tôi, khẽ nhíu mày. Nói không đau thì không đúng, chỉ là cũng không ảnh hưởng nhiều đến đi lại, nhưng mà… nếu phải chạy thì nhất định là đau.
Tôi ngước nhìn Thịnh, gật đầu quả quyết nói:
– Được. Giờ… chạy thi đi!
Tôi cười hè hè gạ Thịnh chạy cho mau. Vài giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi lộp độp, rơi cả lên trán tôi mát lạnh. Giờ cần nhất là phải mau chóng về nhà! Vậy thì bắt buộc phải chạy thôi chứ biết sao?
Ơ…
Tôi ngạc nhiên khi tấm lưng dài rộng trước mắt bỗng ngồi thụp xuống, dáng vẻ như mời gọi tôi trèo lên lưng. Ôi… tôi có đang nhầm lẫn gì không? Chẳng phải ngày đầu tiên gặp Thịnh tôi phải làm đệm cho Thịnh trèo lên người sao?
Tôi cứ đứng đó lần chần, Thịnh quay đầu nghếch lên, cau mặt gắt:
– Không lên đi, tắm mưa ốm bây giờ!
– Có… có được không?
– Lại còn không? Nhanh!
Tôi ngại ngùng ôm lấy cổ Thịnh, để Thịnh từ từ đứng dậy. Đâu phải lần đầu Thịnh vác tôi đâu, nhưng lúc ấy tôi không biết gì hết, còn lúc này, cơ thể tôi đang nóng ran lên trên lưng Thịnh, tim cũng rộn lên chắc chắn ai kia nghe rõ mồn một, hai chân còn ngại ngùng kẹp hờ vào người Thịnh, hai tay cố gắng bám trụ trên thân thể đàn ông cao lớn vững chãi.
Thịnh bắt đầu chạy trước những giọt mưa rơi mỗi lúc một dày hơn, hạt nào hạt nấy to như hạt đỗ. Hai tay Thịnh kéo hai chân tôi lại cho chắc để có thể chạy nhanh hơn, cơ thể tôi cũng áp sát Thịnh, vòng tay tin cậy hoàn toàn ở Thịnh. Tôi áy náy nói bên tai Thịnh:
– Có… nặng lắm không?
– Có.
– Thế… cho tôi xuống đi!
– Yên đấy!
Cơn giông mùa hè sau bao ngày nắng nóng đến ngạt thở quả thực là một dạng thời tiết cực đoan đáng sợ. Gió ầm ầm lay cây cối nghiêng ngả, bụi bay rát cả mặt cả mũi, tôi nhắm tịt mắt, lòng thầm mong quãng đường ngắn lại, thầm mong tôi có thể nhẹ đi, thầm mong Thịnh có đủ sức khỏe để vượt quãng đường trước cơn mưa long trời lở đất đang chực chờ. Cơn mưa này chắc hẳn những người đang yên vị ở một nơi an toàn khao khát chờ đợi nhưng với những người còn ở trên đường như tôi và Thịnh lúc này thì chỉ mong cơn mưa ấy đến chậm thật chậm.
Rào… rào…
Không kịp nữa rồi! Nắng hạn gặp mưa rào… lẽ ra phải rất vui, nhưng chẳng vui chút nào khi đang bị gió tạt đến muốn bay người. Lá cây cùng cành khô từ hàng cây hai bên đường rụng xuống đập thẳng vào người Thịnh, tôi vội gạt hết những thứ bẩn thỉu khỏi hai vai Thịnh, cả trên má Thịnh… Cơn mưa xối xả rơi xuống… Thịnh buộc lòng phải rẽ vào một mái hiên đầu đường để trú. Tôi xuống khỏi người Thịnh, lòng lo lắng nhìn vệt đỏ trên má Thịnh do bị cành khô đập vào, khẽ hỏi:
– Má anh… có rát lắm không?
– Không sao đâu. Bực thật! Mưa nhanh quá!
Nói xong đôi mắt Thịnh chiếu ngay vào nơi vun đầy trên ngực tôi lúc này bị nước mưa dội thẳng, chiếc áo lụa dính chặt vào da khiến ngực tôi cứ vậy hiển hiện như… không mặc gì!
AAAA… Tôi lập tức quay đi, không cho phép Thịnh tiếp tục “thả dê”. Đàn ông cũng chỉ là đàn ông mà thôi, dù Thịnh có chê bai tôi đến đâu chăng nữa. Ban tối tôi mặc bộ đồ lụa xanh lá mỏng cho mát, áo lót cũng dùng loại mỏng dễ ngủ, ai dè gặp nước mưa lại thành ra thế này.
Một lát sau, thấy yên yên chỉ còn tiếng mưa rào rào trên nóc mái tôn, tôi khẽ quay đầu lại. Thịnh ngồi ở bờ lan can phía ngoài, lưng dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm ra con đường lớn trước mặt. Giờ nên làm gì đây, không lẽ cứ đứng mãi thế này, mà bước ra trước mặt Thịnh thì lại không dám?
– Ai thèm nhìn.
Tin… tin thế nào được cơ chứ? Ban nãy nhìn ánh mắt ngơ ngơ kia là tôi đủ hiểu rồi. Tôi di chuyển kiểu con tôm giật lùi rồi ngồi quay lưng vào Thịnh, chẳng thể đứng mãi được.
Mưa vẫn không ngừng nặng hạt, không khí dưới mái hiên này có phần gượng gạo. Tôi thích Thịnh, biết ơn Thịnh lắm chứ nhưng… tôi làm sao có thể dạn dĩ trước Thịnh? Tôi thực sự không thoải mái trước những chuyện này… Có lẽ tôi là tuýp người truyền thống đến bảo thủ, hai mươi ba tuổi đầu mà chưa từng nắm tay ai luôn nữa nói gì đến…
Nguyên cái áo phông đen rơi xuống đầu tôi. Tôi đưa tay gỡ áo khỏi tóc, quay đầu lại là bờ ngực trần trắng trẻo vững chãi, cơ bụng rõ cả sáu múi thể hiện quá trình tập luyện đều đặn của Thịnh, bất giác lại… nuốt nước miếng. Á… tôi cứ giả bộ thục nữ trong khi bản thân cũng dê chẳng kém ai, thế nhưng vẫn biết liêm sỉ mà vội quay đi, tim lại đập rộn lên cùng đôi má ửng đào. Tôi lập tức mặc áo phông của Thịnh lên người, dù áo có ướt sũng thì vẫn giúp tôi kín đáo trước đôi mắt tỏ vẻ thờ ơ kia.
Mặc xong xuôi đâu đấy tôi mới dám quay lại nhìn Thịnh cất lời:
– Anh biết không… hôm đầu gặp anh tôi đã mong không bao giờ gặp lại nữa.
– Xui xẻo ghê nhỉ?
Thịnh nhếch miệng, tôi ngài ngại nói tiếp:
– Nhưng mà… tôi nhận ra… gặp được anh là… may mắn của tôi.
Thịnh ừm nhẹ. Không khí lại chìm vào im lặng. Tôi không dám nhìn Thịnh thêm nữa, chỉ nhìn theo hướng đôi mắt Thịnh. Cơn mưa hiện rõ trong ánh đèn vàng cao áp, mưa như thể ông trời muốn trả lại tất cả số nước mà ông đã hút cạn của mặt đất này suốt hai tuần qua. Thịnh là đàn ông, rõ ràng là đàn ông, vậy mà… tôi lại có vẻ coi thường điều này mà chấp nhận sống cùng Thịnh. Chỉ là lúc này, thứ cảm giác Thịnh là đàn ông bỗng trở nên cực kỳ rõ rệt, vẻ đàn ông hiện rõ trong từng cử chỉ, từng đường nét tinh xảo như điêu khắc trong ánh sáng bàng bạc cùng thái độ trầm tư tĩnh lặng giữa khung cảnh thiên nhiên mưa sa sấm giật, vang vọng trong không gian là âm thanh ầm ì của đất trời.
Một lúc sau những hạt mưa cũng thưa dần rồi ngưng lại, bầu trời quang đãng như chẳng hề có cơn giông khiếp đảm. Đúng là mưa rào mùa hạ, đến như chớp mắt mà đi cũng vội vàng, cũng như thứ tình yêu tuổi trẻ… yêu thương hôm nay mà mai đã vỡ tan. Tôi là người trẻ, Thịnh cũng chẳng khác, có lẽ nào… tình yêu cũng sẽ là như vậy? Chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã chẳng muốn, đầu vô thức lắc nhẹ… Ui ngớ ngẩn thật đấy, Thịnh đâu có yêu tôi mà phải lo lắng chứ?
– Về đi!
Thịnh đứng dậy bước qua mặt tôi. Tôi gật đầu bước theo Thịnh trên con đường ướt nước. Muốn vết bỏng đừng chạm nước cũng chẳng được, ướt lướt thướt từ đầu đến chân thì làm sao tránh được? Tuýp thuốc Thịnh đưa vẫn còn, về phải bôi tiếp thôi…
/54
|