Không biết là do cấp trên phân phó hay bở vì cô làm ở phòng tài vụ, quyết toán tiền lương rất nhanh chóng, Khả Ly rất nhanh đã làm xong hết các thủ tục, cũng thu thập xong đồ đạc, kỳ thật cũng không có cái gì cần thu dọn.
Cầm túi xách lên vốn định chào hỏi đồng nghiệp xong rồi đi, kết quả mấy cô gái vừa mới còn đang xì xào bàn tán vừa thấy cô đứng dậy đã rất nhanh đều vùi đầu không biết là làm việc hay làm gì nữa, Khả Ly thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói câu ‘ Tạm biệt! ’ sau đó rời đi văn phòng đã làm việc gần hai tháng.
Nói thật cô rất thích công việc này, hơn nữa cô vẫn đều rất cố gắng biểu hiện, không rõ tại sao lại sa thải cô, thông báo chỉ có mấy câu rất chung chung, dù sao vẫn còn trong thời gian thử việc, công ty sa thải người căn bản không cần nói rõ nguyên nhân.
Có lẽ rời đi cũng tốt đi, tìm một công việc khác, rời đi công ty dưới trướng Phong thị sẽ không gặp anh nữa, cũng tốt tiếp tục sống những ngày bình bình đạm đạm của mình.
Bên ngoài là một ngày đẹp trời, tuy rằng đã vào thu, gặp được thời tiết tốt như vậy vẫn có vài phần khô nóng, Khả Ly lặng lẽ đi ra khỏi tòa nhà, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cô vẫn đang cảm thấy quá mức đột nhiên, vì thế vừa đi vừa âm thầm hồi tưởng đến mình rốt cuộc là làm không tốt ở chỗ nào.
"Đinh Đinh -----" tiếng kèn xe hơi đột nhiên vang lên bên cạnh cô, không khỏi hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn lại tâm hoảng ý loạn, người trong xe là Phong Chi Thu.
Làm sao có thể khéo như vậy, Khả Ly nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, cô không biết anh, cô cũng không phải là nhân viên trong công ty anh nữa rồi, có thể không cần để ý tới anh, vì sao anh còn muốn đi theo cô chứ.
Ánh mắt để ý thấy chiếc xe đang chậm rãi đi theo cô, giọng nói của Phong Chi Thu cũng truyền tới: "Lên xe, tôi có việc tìm cô!"
"Tôi, tôi còn có việc!" Khả Ly đáp lại, cước bộ chưa ngừng, anh tìm cô có chuyện gì? Tim lại bắt đầu đập hỗn loạn .
"Lên xe! Về chuyện công việc của cô!" Phong Chi Thu thấy dáng vẻ của cô căn bản là không nghĩ dừng lại, trong lòng có ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, giọng nói cũng tự nhiên lớn hơn.
"Công việc?" Khả Ly nghĩ nghĩ vẫn là dừng lại, cô thật sự cảm giác mình làm việc vẫn rất tốt, đột nhiên bị sa thải chẳng lẽ có quan hệ với Phong Chi Thu sao?
"Cô tự mình lên xe, hay là muốn tôi xuống xe mời cô lên xe đây?" Phong Chi Thu thấy cô luôn của một bộ dáng không muốn tiếp cận anh cảm thấy rất vô lực, còn chưa từng có cô gái nào đối với anh như vậy, người nào không phải theo gọi là đến, chính mình tự đến đây, xe đều đến bên cạnh rồi, thế nhưng không gọi được cô, thật đúng là có chút căm tức.
"Tôi. . . . . . Phong tổng giám đốc có chuyện gì cứ như vậy nói đi!" Khả Ly vẫn tiếp tục giãy giụa ở bên trong, cô thật sự sợ tiếp cận anh, sợ khống chế không được dòng suy nghĩ của mình, cô không thể lại mong chờ cái gì được, anh sẽ không yêu cô.
"Cô đi lên rồi nói! Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu!" Mặt Phong Chi Thu cuối cùng cũng trầm xuống.
Khả Ly nhìn anh ta một cái, phát hiện giờ phút này biểu tình ánh mắt thâm trầm, môi nhếch lên mới chính thức ăn khớp với anh trong trí nhớ của cô, không khỏi hoảng hốt một chút, kìm lòng không đậu mở cửa xe lên xe.
"Anh nói đi!" Khả Ly nhớ tới chuyện mình bị sa thải còn có các đồng nghiệp đối xử lạnh nhạt mà rầu rĩ trong lòng, Phong Chi Thu lại bá đạo ra lệnh như vậy giọng điệu mời cô cũng không tốt chút nào.
Phong Chi Thu hơi tức giận, nghe thấy giọng điệu bất mãn của cô, miệng cũng không tự giác nhếch nhẹ , lập tức lại cảm thấy không có gì đáng giận nữa rồi, ngẫm lại chính mình nửa giờ trước mới khiến cho người sa thải cô đâu, mất hứng cũng đúng thôi.
"Tôi nghĩ mời cô đến trụ sở chính làm trợ lý của tôi." Đây mới là mục đích của anh, anh không muốn trực tiếp điều cô từ Nghệ Tinh qua, bởi vì cô vốn làm ở Phòng Tài vụ, không liên quan với việc làm trợ lý cho Tổng giám đốc.
"A! Vì sao? Tôi, tôi không có năng lực đó" Trợ lý Tổng giám đốc không phải dễ làm như vậy, nhất định phải chu đáo toàn tài mới có thể đảm nhiệm được.
"Tôi đã nghe trưởng phòng Lâm nói, cô làm viẹc rất nghiêm túc hơn nữa ngộ tính rất cao. . . . . ." Kỳ thật đây chỉ là lấy cớ, trên thực tế Phong Chi Thu cũng đang hỏi tại sao mình lại làm như vậy, tại sao lại có suy nghĩ đem cô tới bên cạnh ở trong đầu đây? Nhất thời anh cũng nói không rõ.
Nhưng từ trước đến nay anh đều thuộc phái hành động, nghĩ tới, cho nên liền làm, đương nhiên Khả Ly không phối hợp càng khiến anh muốn thuyết phục cô.
"Tôi nhìn người sẽ không sai, tôi cảm thấy cô có thể, hơn nữa làm trợ lý của tôi tiền lương cao gấp 5 lần so với tiền lương chức vụ trước kia của cô đấy, lại nói hàng năm trụ sở chính tập đoàn huấn luyện rất nhiều, cô có thể học được gì đó cũng sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều, về sau kia đều sẽ là vốn liếng cho nghề nghiệp của cô."
Này đó tự nhiên Khả Ly là biết đến, nếu tổng giám đốc tập đoàn không phải anh mà nói, có cơ hội như vậy cô sẽ không chút do dự đi thử nghiệm một chút, nhưng cố tình lại là anh, hiện tại cô cũng không có dũng khí mỗi ngày đối mặt với anh.
"Tôi vẫn cảm thấy tôi không thích hợp. . . . . ." Khả Ly nhẹ giọng nói lời từ chối, trong đầu cô có hai giọng nói đang đánh nhau, một cái nói, đi thôi! Cô yêu anh ấy, vì sao không cho mình một cơ hội, sớm chiều ở chung, có lẽ. . . . . . Có lẽ. . . . . . , giọng nói khác lại không chút khách khí chen vào nói, đừng có nằm mộng, cô cùng anh ta là không có khả năng, đừng quên đứa bé, nếu anh ta không yêu cô đã phát hiện ra đứa bé, thì cô sẽ không có cái gì hết! Nghĩ đến đây lòng của cô liền khôi phục bình tĩnh.
Phong Chi Thu lại dừng xe vào ven đường, thật sâu nhìn chăm chú vào biểu tình hờ hững của cô nói: "Cô sao lại như vậy? Rốt cuộc là không có niềm tin với phần công việc này, hay là không tin tôi? Cô yên tâm! Phụ nữ của tôi còn nhiều mà, tôi đối với cô mẹ của một đứa bé là không có hứng thú!"
Phong Chi Thu nói xong nhịn không được thầm nghĩ, Chúa ơi! Tha thứ cho con, con nói dối, con quả thật có chút cảm giác ảo diệu với cô gái này, nhưng không thể xác định là có thích cô ấy hay không, chỉ là muốn đưa cô ấy đến bên cạnh xem sao, anh thật sự không rõ ràng lắm gần đây tâm trạng thấp thỏm là vì cái gì.
Khả Ly lại bởi vì lời nói của anh mà cúi thấp đầu xuống, hai tay vô ý thức cầm lấy dây an toàn, trong lòng lại hết sức khó chịu, đúng vậy, anh có rất nhiều phụ nữ, anh quả nhiên là không thích cô, đột nhiên cô cởi dây an toàn ra nói: "Cám ơn ý tốt của Phong tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi không đảm nhiệm được công việc này, tôi còn có việc cần rời đi trước."
Nói xong không bao giờ nhìn anh nữa, đẩy mạnh cửa xe lại không mở được, "Làm phiền mở giúp cửa xe, tôi muốn xuống xe!"
"Cô!" Chưa từng có người thẳng thắn cự tuyệt anh như vậy, có điểm ý tứ! Tâm tư Phong Chi Thu vừa chuyển sang vẻ mặt giận dữ lại rất nhanh khôi phục như thường, anh cũng không nên cưỡng cầu rồi, "Được rồi! Cô cứ suy nghĩ một chút đi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, nếu sau khi cô suy nghĩ bằng lòng đến tổng công ty làm việc mà nói..., có thể trực tiếp đến đây, tôi sẽ sắp xếp người của phòng thư ký tiếp đón cô."
"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô một đoạn!"
"Không cần, phía trước có nhà ga, tôi tự ngồi xe!" Khả Ly cố gắng khống chế tâm tình của mình thản nhiên nói, trên thực tế cô rất hi vọng mình có thể lập tức biến mất trước mặt anh lại thầm nghĩ nếu lưu lại sẽ như thế nào, tâm trạng mâu thuẫn , cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Khả Ly vừa xuống xe cũng không quay đầu lại vội vàng rời đi, có lẽ ở cùng một chỗ với anh, cuối cùng cô đã có thể khống chế dòng suy nghĩ của mình, nhưng như vậy cũng không phải điều cô muốn, nếu không thể yêu nhau vậy vĩnh viễn không gặp nhau là tốt nhất
Phong Chi Thu lại nhớ tới vẻ mặt của cô, cô không phải cố ý làm bộ làm tịch, cô thật sự không muốn làm công việc này, hoặc là nói rằng, cô căn bản không muốn ở bên cạnh mình.
Năm đó không phải thiếu chút nữa cô sẽ trở thành vị hôn thê của mình sao? Cô căn bản là biết mình, vì sao lại tuyệt không đề cập đến, vẫn cứ một bộ dáng trốn tránh anh, bây giờ không phải cô vẫn độc thân sao? Chẳng lẽ cô lại có người yêu? Bản báo cáo của Ngụy Lam Thiên dường như có nhắn đến anh trai của Hứa Mỹ An vẫn một lòng theo đuổi đâu.
Suy đoán này làm cho Phong Chi Thu có chút giận, những gì anh muốn chưa bao giờ không chiếm được, suy nghĩ một lát anh cầm điện thoại lên.
“Sao cô ăn ít vậy?” Lam Tuấn Kiệt nhìn Hứa Mỹ An bỏ lại hơn phân nửa suất ăn đó cau mày nói, bọn họ đang trên máy bay quay về thành phố H.
Vẻ mặt Hứa Mỹ An không sao cả nói: “Tôi ăn no rồi!”
“Cô là đang giảm béo hay là đang ngược đãi chính mình? Cô nhìn sắc mặt của mình đi, bây giờ đang tái nhợt giống như mặt quỷ vậy!” Vốn muốn quan tâm cô, nhưng lời vừa nói ra vẫn không dễ nghe như vậy, Lam Tuấn Kiệt thầm buồn bực, tuần này ở thành phố U Hứa Mỹ An biểu hiện rất khác thường.
Rõ ràng cô rất thích đồ ăn ngon, lại ăn uống giống như mèo con vậy, mỗi bữa cơm đều ăn ít như vậy. Cô vốn thích trai đẹp, gái xinh, lần này nhìn thấy những diễn viên khác cũng không chạy vây quanh như trước kia nữa, khi ở cùng anh trừ bỏ nói chuyện công việc ra, cái khác lại nói rất ít.
Trước kia mặc kệ anh có hứng thú hay không hứng thú cũng sẽ ở trước mặt anh nói líu ríu không ngừng, anh phải gào thét vài lần mới có thể khiến cô im lặng, hiện tại rất tốt, im lặng là vàng rồi!
Rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là giống như nhiếp ảnh gia nói bị thất tình rồi? Cái vị nhiếp ảnh gia kia cũng rất quen thuộc với bọn họ, Mỹ An cũng thường xuyên đấu võ mồm với anh ta, lần này lại không hề làm ầm ĩ, đương nhiên anh ta cũng chú ý tới, cho nên đùa giỡn hỏi cô có phải thất tình hay không, cô chỉ thản nhiên cười giống như cũng không có phản bác!
“Tôi hơi mệt, trước ngủ một chút!” Hứa Mỹ An cũng không nghĩ trả lời vấn đề của Lam Tuấn Kiệt, cô xoay người về phía cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, hoàng hôn rồi, trên bầu trời trong veo có ánh sáng rất đẹp, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, cảm giác sau lưng còn có ánh mắt thăm dò nên nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Không có biện pháp! Cô còn chưa điều chỉnh lại cảm xúc của mình được, cô cần thời gian, nhất định cô phải làm giống như không có việc gì mới được, cô biết biểu hiện gần đây của mình có chút khác thường, đã khiến cho mọi người chú ý, cô sẽ khôi phục, sẽ khôi phục lại, vì Khả Ly…
Hứa Mỹ An nhìn ra ngoài cửa sổ, Lam Tuấn Kiệt lại nhìn Hứa Mỹ An, cô đúng là không nhớ anh, trước kia thời điểm anh và mẹ sống cùng nhau đã từng sống ở dưới lầu nhà họ Hứa.
Khi đó anh đã mười ba tuổi rồi, Hứa Mỹ An mới tám tuổi, anh mười ba tuổi đã muốn rất chín chắn rồi, mà cô tám tuổi lại rất bướng bỉnh, bướng bỉnh đến mức lúc anh đang ngẩn người ngoài ban công cô luôn sẽ lấy gì đó ném anh, có lúc là búp bê vải cô không thích, có đôi khi là máy bay cô gấp bằng giấy cứng.
Lúc mới bắt đầu anh cũng hơi tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt tròn tròn trẻ con tươi cười của cô sẽ không có biện pháp thật sự tức giận, cô bé này mới trước đây còn can đảm nghiêng đầu dõng dạc nói cô dùng đồ vật ném anh là vì thích anh, anh ghi tạc trong lòng, mà cô lại hoàn toàn quên mất!
Có một thời gian cô thường xuyên xuống lầu trực tiếp đến gõ cửa nhà anh, sau đó nghênh ngang tiến vào, cái người anh trai nhã nhặn hay mắc cỡ kia của cô đã từng đi cùng cô xuống hai lần, sau lại giống như yên tâm hoặc là nói cô nhóc tranh thủ cơ hội vụng trộm một mình chạy xuống.
Khi đó sức khỏe của mẹ đã rất không tốt rồi, thường xuyên giấu anh đi bệnh viện, lại nói cho anh biết là tăng ca, một mình anh ở nhà nhiều lại càng trở nên lầm lì, những đứa trẻ bình thường đều chịu không nổi sự lạnh như băng của anh, nhưng cô lại thích dính lấy anh.
“Anh Kiệt, thật đẹp trai!”
“Anh Kiệt, em thích anh! Anh có thích em hay không vậy!” Cô sẽ thường xuyên hỏi một câu này, anh cũng chưa từng trả lời, kỳ thật trong lòng là có trả lời, chỉ là anh có thói quen để mọi tâm sự trong lòng mà thôi, anh rất hâm mộ cô muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, nghĩ sao nói vậy!
Nhưng anh lại không thể, anh đã quen trầm mặc, giống mẹ anh vậy.
Anh làm sao có thể không thích cô được? Một năm đó là năm mà anh vui vẻ nhất chỉ sợ là cô cũng không biết rồi! Haizz! Vì sao cô lại quên hết được chứ, đúng là cô nhóc không tim không phổi!
Cầm túi xách lên vốn định chào hỏi đồng nghiệp xong rồi đi, kết quả mấy cô gái vừa mới còn đang xì xào bàn tán vừa thấy cô đứng dậy đã rất nhanh đều vùi đầu không biết là làm việc hay làm gì nữa, Khả Ly thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói câu ‘ Tạm biệt! ’ sau đó rời đi văn phòng đã làm việc gần hai tháng.
Nói thật cô rất thích công việc này, hơn nữa cô vẫn đều rất cố gắng biểu hiện, không rõ tại sao lại sa thải cô, thông báo chỉ có mấy câu rất chung chung, dù sao vẫn còn trong thời gian thử việc, công ty sa thải người căn bản không cần nói rõ nguyên nhân.
Có lẽ rời đi cũng tốt đi, tìm một công việc khác, rời đi công ty dưới trướng Phong thị sẽ không gặp anh nữa, cũng tốt tiếp tục sống những ngày bình bình đạm đạm của mình.
Bên ngoài là một ngày đẹp trời, tuy rằng đã vào thu, gặp được thời tiết tốt như vậy vẫn có vài phần khô nóng, Khả Ly lặng lẽ đi ra khỏi tòa nhà, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cô vẫn đang cảm thấy quá mức đột nhiên, vì thế vừa đi vừa âm thầm hồi tưởng đến mình rốt cuộc là làm không tốt ở chỗ nào.
"Đinh Đinh -----" tiếng kèn xe hơi đột nhiên vang lên bên cạnh cô, không khỏi hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn lại tâm hoảng ý loạn, người trong xe là Phong Chi Thu.
Làm sao có thể khéo như vậy, Khả Ly nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, cô không biết anh, cô cũng không phải là nhân viên trong công ty anh nữa rồi, có thể không cần để ý tới anh, vì sao anh còn muốn đi theo cô chứ.
Ánh mắt để ý thấy chiếc xe đang chậm rãi đi theo cô, giọng nói của Phong Chi Thu cũng truyền tới: "Lên xe, tôi có việc tìm cô!"
"Tôi, tôi còn có việc!" Khả Ly đáp lại, cước bộ chưa ngừng, anh tìm cô có chuyện gì? Tim lại bắt đầu đập hỗn loạn .
"Lên xe! Về chuyện công việc của cô!" Phong Chi Thu thấy dáng vẻ của cô căn bản là không nghĩ dừng lại, trong lòng có ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, giọng nói cũng tự nhiên lớn hơn.
"Công việc?" Khả Ly nghĩ nghĩ vẫn là dừng lại, cô thật sự cảm giác mình làm việc vẫn rất tốt, đột nhiên bị sa thải chẳng lẽ có quan hệ với Phong Chi Thu sao?
"Cô tự mình lên xe, hay là muốn tôi xuống xe mời cô lên xe đây?" Phong Chi Thu thấy cô luôn của một bộ dáng không muốn tiếp cận anh cảm thấy rất vô lực, còn chưa từng có cô gái nào đối với anh như vậy, người nào không phải theo gọi là đến, chính mình tự đến đây, xe đều đến bên cạnh rồi, thế nhưng không gọi được cô, thật đúng là có chút căm tức.
"Tôi. . . . . . Phong tổng giám đốc có chuyện gì cứ như vậy nói đi!" Khả Ly vẫn tiếp tục giãy giụa ở bên trong, cô thật sự sợ tiếp cận anh, sợ khống chế không được dòng suy nghĩ của mình, cô không thể lại mong chờ cái gì được, anh sẽ không yêu cô.
"Cô đi lên rồi nói! Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu!" Mặt Phong Chi Thu cuối cùng cũng trầm xuống.
Khả Ly nhìn anh ta một cái, phát hiện giờ phút này biểu tình ánh mắt thâm trầm, môi nhếch lên mới chính thức ăn khớp với anh trong trí nhớ của cô, không khỏi hoảng hốt một chút, kìm lòng không đậu mở cửa xe lên xe.
"Anh nói đi!" Khả Ly nhớ tới chuyện mình bị sa thải còn có các đồng nghiệp đối xử lạnh nhạt mà rầu rĩ trong lòng, Phong Chi Thu lại bá đạo ra lệnh như vậy giọng điệu mời cô cũng không tốt chút nào.
Phong Chi Thu hơi tức giận, nghe thấy giọng điệu bất mãn của cô, miệng cũng không tự giác nhếch nhẹ , lập tức lại cảm thấy không có gì đáng giận nữa rồi, ngẫm lại chính mình nửa giờ trước mới khiến cho người sa thải cô đâu, mất hứng cũng đúng thôi.
"Tôi nghĩ mời cô đến trụ sở chính làm trợ lý của tôi." Đây mới là mục đích của anh, anh không muốn trực tiếp điều cô từ Nghệ Tinh qua, bởi vì cô vốn làm ở Phòng Tài vụ, không liên quan với việc làm trợ lý cho Tổng giám đốc.
"A! Vì sao? Tôi, tôi không có năng lực đó" Trợ lý Tổng giám đốc không phải dễ làm như vậy, nhất định phải chu đáo toàn tài mới có thể đảm nhiệm được.
"Tôi đã nghe trưởng phòng Lâm nói, cô làm viẹc rất nghiêm túc hơn nữa ngộ tính rất cao. . . . . ." Kỳ thật đây chỉ là lấy cớ, trên thực tế Phong Chi Thu cũng đang hỏi tại sao mình lại làm như vậy, tại sao lại có suy nghĩ đem cô tới bên cạnh ở trong đầu đây? Nhất thời anh cũng nói không rõ.
Nhưng từ trước đến nay anh đều thuộc phái hành động, nghĩ tới, cho nên liền làm, đương nhiên Khả Ly không phối hợp càng khiến anh muốn thuyết phục cô.
"Tôi nhìn người sẽ không sai, tôi cảm thấy cô có thể, hơn nữa làm trợ lý của tôi tiền lương cao gấp 5 lần so với tiền lương chức vụ trước kia của cô đấy, lại nói hàng năm trụ sở chính tập đoàn huấn luyện rất nhiều, cô có thể học được gì đó cũng sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều, về sau kia đều sẽ là vốn liếng cho nghề nghiệp của cô."
Này đó tự nhiên Khả Ly là biết đến, nếu tổng giám đốc tập đoàn không phải anh mà nói, có cơ hội như vậy cô sẽ không chút do dự đi thử nghiệm một chút, nhưng cố tình lại là anh, hiện tại cô cũng không có dũng khí mỗi ngày đối mặt với anh.
"Tôi vẫn cảm thấy tôi không thích hợp. . . . . ." Khả Ly nhẹ giọng nói lời từ chối, trong đầu cô có hai giọng nói đang đánh nhau, một cái nói, đi thôi! Cô yêu anh ấy, vì sao không cho mình một cơ hội, sớm chiều ở chung, có lẽ. . . . . . Có lẽ. . . . . . , giọng nói khác lại không chút khách khí chen vào nói, đừng có nằm mộng, cô cùng anh ta là không có khả năng, đừng quên đứa bé, nếu anh ta không yêu cô đã phát hiện ra đứa bé, thì cô sẽ không có cái gì hết! Nghĩ đến đây lòng của cô liền khôi phục bình tĩnh.
Phong Chi Thu lại dừng xe vào ven đường, thật sâu nhìn chăm chú vào biểu tình hờ hững của cô nói: "Cô sao lại như vậy? Rốt cuộc là không có niềm tin với phần công việc này, hay là không tin tôi? Cô yên tâm! Phụ nữ của tôi còn nhiều mà, tôi đối với cô mẹ của một đứa bé là không có hứng thú!"
Phong Chi Thu nói xong nhịn không được thầm nghĩ, Chúa ơi! Tha thứ cho con, con nói dối, con quả thật có chút cảm giác ảo diệu với cô gái này, nhưng không thể xác định là có thích cô ấy hay không, chỉ là muốn đưa cô ấy đến bên cạnh xem sao, anh thật sự không rõ ràng lắm gần đây tâm trạng thấp thỏm là vì cái gì.
Khả Ly lại bởi vì lời nói của anh mà cúi thấp đầu xuống, hai tay vô ý thức cầm lấy dây an toàn, trong lòng lại hết sức khó chịu, đúng vậy, anh có rất nhiều phụ nữ, anh quả nhiên là không thích cô, đột nhiên cô cởi dây an toàn ra nói: "Cám ơn ý tốt của Phong tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi không đảm nhiệm được công việc này, tôi còn có việc cần rời đi trước."
Nói xong không bao giờ nhìn anh nữa, đẩy mạnh cửa xe lại không mở được, "Làm phiền mở giúp cửa xe, tôi muốn xuống xe!"
"Cô!" Chưa từng có người thẳng thắn cự tuyệt anh như vậy, có điểm ý tứ! Tâm tư Phong Chi Thu vừa chuyển sang vẻ mặt giận dữ lại rất nhanh khôi phục như thường, anh cũng không nên cưỡng cầu rồi, "Được rồi! Cô cứ suy nghĩ một chút đi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, nếu sau khi cô suy nghĩ bằng lòng đến tổng công ty làm việc mà nói..., có thể trực tiếp đến đây, tôi sẽ sắp xếp người của phòng thư ký tiếp đón cô."
"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô một đoạn!"
"Không cần, phía trước có nhà ga, tôi tự ngồi xe!" Khả Ly cố gắng khống chế tâm tình của mình thản nhiên nói, trên thực tế cô rất hi vọng mình có thể lập tức biến mất trước mặt anh lại thầm nghĩ nếu lưu lại sẽ như thế nào, tâm trạng mâu thuẫn , cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Khả Ly vừa xuống xe cũng không quay đầu lại vội vàng rời đi, có lẽ ở cùng một chỗ với anh, cuối cùng cô đã có thể khống chế dòng suy nghĩ của mình, nhưng như vậy cũng không phải điều cô muốn, nếu không thể yêu nhau vậy vĩnh viễn không gặp nhau là tốt nhất
Phong Chi Thu lại nhớ tới vẻ mặt của cô, cô không phải cố ý làm bộ làm tịch, cô thật sự không muốn làm công việc này, hoặc là nói rằng, cô căn bản không muốn ở bên cạnh mình.
Năm đó không phải thiếu chút nữa cô sẽ trở thành vị hôn thê của mình sao? Cô căn bản là biết mình, vì sao lại tuyệt không đề cập đến, vẫn cứ một bộ dáng trốn tránh anh, bây giờ không phải cô vẫn độc thân sao? Chẳng lẽ cô lại có người yêu? Bản báo cáo của Ngụy Lam Thiên dường như có nhắn đến anh trai của Hứa Mỹ An vẫn một lòng theo đuổi đâu.
Suy đoán này làm cho Phong Chi Thu có chút giận, những gì anh muốn chưa bao giờ không chiếm được, suy nghĩ một lát anh cầm điện thoại lên.
“Sao cô ăn ít vậy?” Lam Tuấn Kiệt nhìn Hứa Mỹ An bỏ lại hơn phân nửa suất ăn đó cau mày nói, bọn họ đang trên máy bay quay về thành phố H.
Vẻ mặt Hứa Mỹ An không sao cả nói: “Tôi ăn no rồi!”
“Cô là đang giảm béo hay là đang ngược đãi chính mình? Cô nhìn sắc mặt của mình đi, bây giờ đang tái nhợt giống như mặt quỷ vậy!” Vốn muốn quan tâm cô, nhưng lời vừa nói ra vẫn không dễ nghe như vậy, Lam Tuấn Kiệt thầm buồn bực, tuần này ở thành phố U Hứa Mỹ An biểu hiện rất khác thường.
Rõ ràng cô rất thích đồ ăn ngon, lại ăn uống giống như mèo con vậy, mỗi bữa cơm đều ăn ít như vậy. Cô vốn thích trai đẹp, gái xinh, lần này nhìn thấy những diễn viên khác cũng không chạy vây quanh như trước kia nữa, khi ở cùng anh trừ bỏ nói chuyện công việc ra, cái khác lại nói rất ít.
Trước kia mặc kệ anh có hứng thú hay không hứng thú cũng sẽ ở trước mặt anh nói líu ríu không ngừng, anh phải gào thét vài lần mới có thể khiến cô im lặng, hiện tại rất tốt, im lặng là vàng rồi!
Rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là giống như nhiếp ảnh gia nói bị thất tình rồi? Cái vị nhiếp ảnh gia kia cũng rất quen thuộc với bọn họ, Mỹ An cũng thường xuyên đấu võ mồm với anh ta, lần này lại không hề làm ầm ĩ, đương nhiên anh ta cũng chú ý tới, cho nên đùa giỡn hỏi cô có phải thất tình hay không, cô chỉ thản nhiên cười giống như cũng không có phản bác!
“Tôi hơi mệt, trước ngủ một chút!” Hứa Mỹ An cũng không nghĩ trả lời vấn đề của Lam Tuấn Kiệt, cô xoay người về phía cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, hoàng hôn rồi, trên bầu trời trong veo có ánh sáng rất đẹp, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, cảm giác sau lưng còn có ánh mắt thăm dò nên nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Không có biện pháp! Cô còn chưa điều chỉnh lại cảm xúc của mình được, cô cần thời gian, nhất định cô phải làm giống như không có việc gì mới được, cô biết biểu hiện gần đây của mình có chút khác thường, đã khiến cho mọi người chú ý, cô sẽ khôi phục, sẽ khôi phục lại, vì Khả Ly…
Hứa Mỹ An nhìn ra ngoài cửa sổ, Lam Tuấn Kiệt lại nhìn Hứa Mỹ An, cô đúng là không nhớ anh, trước kia thời điểm anh và mẹ sống cùng nhau đã từng sống ở dưới lầu nhà họ Hứa.
Khi đó anh đã mười ba tuổi rồi, Hứa Mỹ An mới tám tuổi, anh mười ba tuổi đã muốn rất chín chắn rồi, mà cô tám tuổi lại rất bướng bỉnh, bướng bỉnh đến mức lúc anh đang ngẩn người ngoài ban công cô luôn sẽ lấy gì đó ném anh, có lúc là búp bê vải cô không thích, có đôi khi là máy bay cô gấp bằng giấy cứng.
Lúc mới bắt đầu anh cũng hơi tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt tròn tròn trẻ con tươi cười của cô sẽ không có biện pháp thật sự tức giận, cô bé này mới trước đây còn can đảm nghiêng đầu dõng dạc nói cô dùng đồ vật ném anh là vì thích anh, anh ghi tạc trong lòng, mà cô lại hoàn toàn quên mất!
Có một thời gian cô thường xuyên xuống lầu trực tiếp đến gõ cửa nhà anh, sau đó nghênh ngang tiến vào, cái người anh trai nhã nhặn hay mắc cỡ kia của cô đã từng đi cùng cô xuống hai lần, sau lại giống như yên tâm hoặc là nói cô nhóc tranh thủ cơ hội vụng trộm một mình chạy xuống.
Khi đó sức khỏe của mẹ đã rất không tốt rồi, thường xuyên giấu anh đi bệnh viện, lại nói cho anh biết là tăng ca, một mình anh ở nhà nhiều lại càng trở nên lầm lì, những đứa trẻ bình thường đều chịu không nổi sự lạnh như băng của anh, nhưng cô lại thích dính lấy anh.
“Anh Kiệt, thật đẹp trai!”
“Anh Kiệt, em thích anh! Anh có thích em hay không vậy!” Cô sẽ thường xuyên hỏi một câu này, anh cũng chưa từng trả lời, kỳ thật trong lòng là có trả lời, chỉ là anh có thói quen để mọi tâm sự trong lòng mà thôi, anh rất hâm mộ cô muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, nghĩ sao nói vậy!
Nhưng anh lại không thể, anh đã quen trầm mặc, giống mẹ anh vậy.
Anh làm sao có thể không thích cô được? Một năm đó là năm mà anh vui vẻ nhất chỉ sợ là cô cũng không biết rồi! Haizz! Vì sao cô lại quên hết được chứ, đúng là cô nhóc không tim không phổi!
/83
|