Editor: Saki
Cho đến khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Minh Phù vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng về cái ôm ấy.
Cái ôm đó hoàn toàn là kết quả của sự bộc phát.
Nhưng ý nghĩ ấy đã nảy lên ngay sau khi nghe Trần Tự Chu kể về câu chuyện đó.
Một tuần sống trong bóng tối được cậu tóm tắt chỉ trong vài câu ngắn gọn, Minh Phù không dám nghĩ kỹ hơn.
Tính cách cô luôn trầm lặng, hầu như không bao giờ thể hiện ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Tự Chu đứng đó một mình, cảm giác muốn ôm cậu không thể nào cưỡng lại được.
Từ lần đầu gặp Trần Tự Chu, cậu đã là con cưng của trời, được mọi người yêu mến. Nơi cậu đến trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn.
Sau khi tiếp xúc, cô phát hiện cậu vừa ngang ngạnh vừa có chút xấu xa, luôn thích trêu chọc cô, nói những câu khiến cô xấu hổ.
Nhưng không hiểu sao, cô lại không thể ghét cậu được.
Thậm chí, khi nhìn thấy nụ cười lười biếng trên môi cậu, cô càng thêm yêu thích.
Trần Tự Chu lẽ ra nên là một người luôn sống theo ý mình, không phải lo lắng điều gì, những biểu cảm u buồn cô đơn giống đêm nay không nên xuất hiện trên gương mặt cậu.
Tiếng “ting” vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Phù.
Trong lòng cô như có linh cảm, cô cầm điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn của Trần Tự Chu.
【C: Cậu đang làm gì đấy?】
Minh Phù cầm điện thoại, cắn nhẹ môi, tai cô đỏ lên từng chút một.
Hương thơm dễ chịu cùng chút mùi thuốc lá nhàn nhạt từ cậu dường như vẫn đang bao quanh, từng hơi thở đều nóng bỏng.
Ngón tay Minh Phù lơ lửng trên màn hình một hồi, sau khi vội vàng nhắn vài chữ cô liền ném điện thoại sang một bên, cuối cùng còn úp ngược điện thoại xuống như để giấu đi cảm xúc của mình.
Ở phía đối diện.
Trần Tự Chu đợi mãi, dòng chữ “đang nhập tin nhắn” liên tục hiện lên ở đầu khung chat, cuối cùng cậu chỉ nhận được một tin nhắn chúc ngủ ngon, bảo rằng cô sắp ngủ rồi.
Cậu đẩy con sóc chuột treo ở đầu giường xuống, từ trong mũi hừ một tiếng: “Nhát gan.”
Tang Ngâm nói đúng, chỉ cần Minh Phù hỏi, Trần Tự Chu nhất định sẽ nói cho cô.
Nhưng khi những kỷ niệm cũ được lật lại, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự bực bội trong lòng.
Nhưng lúc cô gái nhỏ nhẹ nhàng ôm cậu, lắp bắp hỏi “có an ủi được không”, trái tim Trần Tự Chu lập tức trở nên dịu lại.
Nghĩ đến điều này, cậu không kìm được mà bật cười.
“Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tự Chu lập tức ngưng cười: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Hoắc Nghiên Hành với vóc dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.
Trần Tự Chu gọi: “Anh.”
Bỗng nhiên Hoắc Nghiên Hành cầm theo một hộp quà và đưa cho cậu: “Lúc rảnh thì đưa cái này cho Tang Ngâm.”
Trần Tự Chu nhận lấy và nhìn qua: “Quà sinh nhật à, sao anh không tự đưa?”
“Anh đưa cô ấy không nhận đâu.”
Trần Tự Chu ngồi trên giường, tay chống ra sau: “Nhưng quà của em đã tặng rồi, lại tặng thêm cái này thì sao được?”
Hoắc Nghiên Hành từ trên cao nhìn cậu: “Đó là việc của em.”
Trần Tự Chu giơ một tay lên, coi như đầu hàng: “Được, đảm bảo làm tốt cho anh.”
Hoắc Nghiên Hành lúc này mới hài lòng rời mắt, liếc thấy thứ treo ở đầu giường, dừng lại: “Em mua cái đó à?”
Trần Tự Chu nhìn theo ánh mắt anh: “À không, có người tặng.”
“Nghe thầy Ngô nói, em đổi bạn cùng bàn là nữ rồi à?”
Ngô Bằng Húc cũng từng dạy Hoắc Nghiên Hành.
Trần Tự Chu đáp “Ừm” một tiếng.
Hoắc Nghiên Hành hiểu ra điều gì đó: “Chú ý giữ khoảng cách, không thì lại phải gọi phụ huynh vì yêu sớm.”
“Em muốn lắm, nhưng người ta cũng phải cho em cơ hội chứ.”
Hóa ra là chưa theo đuổi được.
Hoắc Nghiên Hành gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng của Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu ngạc nhiên: “?”
Tốt cái gì chứ?
–
Buổi chiều thứ hai lúc ba giờ, Minh Phù ôm chồng sách mang từ trường về ra khỏi cửa.
Trần Tự Chu đã đợi ở cổng khu dân cư, thấy cô tới, vô cùng tự nhiên đón lấy chồng sách từ tay cô rồi đưa ly trà sữa đang cầm cho cô.
“Khi đến đây, thấy có một cửa hàng mới mở, mua một ly cho cậu nếm thử.”
Trần Tự Chu thường xuyên mang đồ ăn cho Minh Phù, nhiều lần như vậy, Minh Phù cũng quen dần.
Cô không nhìn cậu, nhận lấy trà sữa rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trần Tự Chu “chậc” một tiếng: “Không phải chỉ là một cái ôm thôi sao, cậu chủ động ôm mình mà mình còn chưa ngại, tại sao cậu lại xấu hổ như vậy?”
Ban đầu tối hôm trước, cảm xúc của Minh Phù đã bình tĩnh được phần lớn, nhưng bây giờ cậu lại nhắc lại một cách thẳng thắn như thế, tạo ra một luồng nhiệt nóng chạy lên đến đầu cô, Minh Phù không biết làm sao: “Cậu im đi!”
Trần Tự Chu nhướng mày: “Vắng mặt một đêm mà tinh thần tăng mạnh à.”
Minh Phù lờ cậu, lấy ống hút và đâm vào lớp nhựa niêm phong, vừa mới hút một ngụm, tiếng còi xe vang lên, phá vỡ không khí mập mờ.
Cả hai cùng nhìn về phía âm thanh phát ra, khi nhìn thấy người đàn ông trên ghế lái, Minh Phù lùi lại một bước.
Là Dương Minh.
Trần Tự Chu chú ý đến hành động này của cô, không khỏi nhíu mày, nhìn Dương Minh với ánh mắt đầy tò mò.
“Đây không phải là cô hai nhà chúng ta sao.” Dương Minh huýt sáo về phía họ, “Đến trường à?”
Do nguyên nhân gia đình, Minh Phù rất nhạy cảm với cảm giác thiện ác của người xung quanh. Cô biết Dương Minh không thích mình, cô cũng không bao giờ có ý định tạo mối quan hệ tốt với anh ta. Tuy nhiên, lần đầu tiên Minh Phù gặp Dương Minh, cô đã cảm thấy rất không thích.
Ánh mắt nhìn táo bạo và giọng nói trêu chọc của anh ta khiến Minh Phù cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến việc phải giữ thể diện cho Từ Hân Vinh, Minh Phù đáp một tiếng “Ừm”.
“Có cần anh đưa hai đứa đến trường không?” Dương Minh liếc nhìn sang Trần Tự Chu: “Đây là bạn trai em à?”
“Không cần.” Minh Phù bình tĩnh nhìn anh ta: “Chúng tôi, đi trước.”
Cô kéo vạt áo Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu liếc Dương Minh một cái, rồi theo Minh Phù rời đi.
Dương Minh bị ánh mắt lạnh lùng của chàng trai đó nhìn chằm chằm nhất thời quên phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, hai người họ đã không còn ở đó.
Anh ta khinh thường xùy một tiếng: “Con đi3m.”
–
Trạm xe buýt cách khu dân cư khá xa, phải đi bộ một quãng.
Trần Tự Chu mỗi lần ra ngoài đều ngồi taxi hoặc có người lái xe đưa đón, không bao giờ đi xe buýt hay tàu điện ngầm, công tử nhà giàu mà, phải sống đúng phong cách gia đình giàu có chứ, cậu chẳng buồn trải nghiệm cuộc sống bình dân làm gì.
Nhưng Minh Phù lại thích đi xe buýt, đặc biệt là thích ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn đám đông và dòng xe cộ không ngừng qua lại trên đường phố, cô cảm thấy rất thoải mái.
Trần Tự Chu kiên quyết muốn đưa đón cô, nên phải chiều theo ý cô.
Tương tác giữa người với người thực sự rất kỳ diệu, có những người ở cùng nhau nói chuyện không ngừng nghỉ nhưng vẫn cảm thấy gượng gạo, có những người lại không cần trao đổi gì, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã thấy hợp rồi.
Minh Phù và Trần Tự Chu rõ ràng thuộc về loại thứ hai.
Cả hai đi trong im lặng, đi được một lúc, Trần Tự Chu đột nhiên giơ tay kéo Minh Phù.
Minh Phù đang nhìn ngơ ngác, bị Trần Tự Chu kéo lại làm cô lảo đảo, nửa người trên đụng vào lòng ngực cậu, cô bất giác ngẩng đầu nhìn cậu.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi là phải nhìn đường, đôi mắt to này của cậu chỉ để đẹp thôi hả.” Trần Tự Chu mở miệng là mắng: “Sau này cậu giả bị đụng để kiếm sống cũng được nữa đấy.”
Minh Phù quay đầu nhìn lại, thấy chỉ cách hai bước trước mình là cột điện.
Cô đáp nhẹ một tiếng “A”, vặn nhẹ cánh tay, ý bảo Trần Tự Chu buông ra.
Trần Tự Chu buông tay, thả lỏng, rồi vuốt nhẹ đầu ngón tay.
Ly trà sữa có thêm đá, mặt ngoài ly phủ đầy những giọt nước nhỏ, chẳng mấy chốc chảy thành dòng nhỏ giọt xuống.
Minh Phù lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau khô, cúi đầu khuấy đều bằng ống hút.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu nhìn Trần Tự Chu đứng bên cạnh: “Cậu không hỏi, mình, à?”
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, khiến cô nheo mắt lại.
Trần Tự Chu lấy một quyển sách che ánh sáng cho cô, “Hỏi gì? Cậu muốn nói thì đương nhiên sẽ nói.”
Cậu vốn không phải người thích soi mói, cũng chẳng có tâm trạng tám chuyện. Mỗi người đều có những bí mật riêng, mạnh mẽ dò hỏi không phải phép, cũng chẳng thú vị.
Nhìn thái độ vừa rồi của Minh Phù đối với người đàn ông kia, Trần Tự Chu đoán cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Minh Phù sẵn lòng kể cho cậu nghe, điều đó có nghĩa là cô tin tưởng cậu, làm cậu rất vui.
Nhưng nếu cô không muốn nói, cậu cũng không hỏi.
Có lẽ vì hôm qua biết được bí mật của Trần Tự Chu, Minh Phù cảm thấy muốn tâm sự nhiều hơn với cậu.
“Anh ta, là con trai của, mẹ mình, với người tái hôn sau này.”
Hai từ “tái hôn”, Minh Phù nói rất nhẹ, gần như không nghe thấy.
“Ba mình, qua đời, khi mình đang học cấp hai, hai…” Chữ phía sau Minh Phù không thể thốt ra được, đành bỏ qua: “Một năm trước đó, mẹ mình đã đề nghị ly hôn.”
Từ khi Minh Phù có ý thức, cô đã biết rằng tình cảm giữa ba mẹ mình hình như không tốt lắm. Cô cảm nhận được ba rất yêu mẹ và cũng rất yêu cô, nhưng mẹ dường như lạnh nhạt với gia đình này.
Trong ký ức của cô, Từ Hân Vinh hầu như không bao giờ ôm cô.
Minh Phù bị nói lắp cũng do lần đó ba cô là Minh Thành Đức đi công tác, chỉ còn Từ Hân Vinh ở nhà. Cô khi đó mới năm tuổi, nói với mẹ rằng mình không khỏe, nhưng Từ Hân Vinh không để tâm, chỉ bảo cô đi ngủ.
Đến tối hôm đó khi Minh Thành Đức về, Minh Phù đã sốt mê man, từ đó để lại di chứng như vậy.
Khi đó cô còn nhỏ, cô không hiểu vì sao những người mẹ khác đều rất yêu con mình, còn Từ Hân Vinh lại luôn thờ ơ với cô.
Cô luôn nghĩ rằng mình đã làm gì sai, khiến mẹ không yêu mình, nên lúc nào cũng cẩn thận mỗi khi ở gần mẹ.
Ba cô đã dỗ dành rằng mẹ cô tính cách vốn như vậy, đối xử với ai cũng như vậy, không phải là ghét cô.
Tiểu Minh Phù hoàn toàn tin vào lời của ba, chủ động gần gũi với Từ Hân Vinh.
Nhưng cũng chẳng có kết quả gì, thậm chí lúc cô lớn hơn một chút, mẹ còn đề nghị ly hôn với ba.
Hôm đó là ngày Minh Phù lần đầu tiên có kinh nguyệt, quần bị vấy bẩn. Buổi học tự học buổi chiều, giáo viên cho cô nghỉ nên cô về nhà sớm.
Khi Minh Phù vừa dọn dẹp xong và chuẩn bị giặt đồ, tiếng chìa khóa kêu lên, rồi Từ Hân Vinh và Minh Thành Đức cùng bước vào.
Cô chưa kịp ra khỏi phòng, đã nghe thấy từ “ly hôn” từ miệng của Từ Hân Vinh, khiến cô đứng chôn chân tại chỗ.
Tiếp theo là tiếng tranh cãi của ba mẹ vọng qua khe cửa chật hẹp vào tai cô.
Cô lúc đó mới biết tại sao mẹ cô luôn lạnh nhạt với cô và ba.
Từ trước khi kết hôn với ba Minh, Từ Hân Vinh đã có quan hệ với Dương Kiêu Quần, nhưng Từ Hân Vinh xuất thân bình thường, gia đình quyền thế như nhà họ Dương sẽ không bao giờ chấp nhận một người không mang lại lợi ích gì cho sự nghiệp của Dương Kiêu Quần.
Sau này Dương Kiêu Quần kết hôn với đối tượng do gia đình sắp xếp, Từ Hân Vinh kéo dài chuyện này vài năm, cuối cùng cũng kết hôn với đối tượng mai mối do gia đình sắp xếp, chính là Minh Thành Đức.
Từ Hân Vinh rất xinh đẹp, phần lớn vẻ đẹp của Minh Phù được di truyền từ bà, Minh Thành Đức có thể nói là yêu Từ Hân Vinh từ cái nhìn đầu tiên, sau khi kết hôn chăm sóc bà hết mực, dù biết lòng bà đã có người khác cũng không bận tâm.
Sau đó Minh Phù ra đời, mối quan hệ giữa Từ Hân Vinh và Minh Thành Đức trở nên gần gũi hơn một thời gian.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn ngủi, khi Minh Phù khoảng bảy tám tuổi, Dương Kiêu Quần đến tìm Từ Hân Vinh.
Minh Thành Đức là giáo viên cấp ba, một người rất nhã nhặn và lịch sự, hoàn toàn trái ngược với Dương Kiêu Quần. Nếu không có sự xuất hiện của Dương Kiêu Quần, có lẽ Từ Hân Vinh cũng sẽ chấp nhận Minh Thành Đức.
Khi người yêu đầu quay lại, hơn nữa còn xuất sắc hơn chồng hiện tại rất nhiều, Từ Hân Vinh khó mà không động lòng.
Hai người nối lại liên lạc, số lần Từ Hân Vinh ra ngoài ngày càng nhiều hơn.
Minh Thành Đức biết điều đó, nhưng ông cũng biết rằng một khi chuyện này bị phơi bày, hôn nhân giữa ông và Từ Hân Vinh cũng sẽ chấm hết.
Mối quan hệ mờ ám này kéo dài thêm vài năm, khi vợ của Dương Kiêu Quần qua đời vì bệnh, Từ Hân Vinh cũng đề nghị ly hôn với Minh Thành Đức.
Khi hai người họ cãi nhau, Minh Phù đã nghe từ trong phòng, bất kể Minh Thành Đức nói gì, Từ Hân Vinh vẫn cố quyết tâm ly hôn.
Minh Thành Đức vốn không thể làm gì được Từ Hân Vinh, lần này cũng vậy.
Ông đồng ý ly hôn, Minh Phù đi theo ông.
Từ Hân Vinh không có chút ý kiến nào về việc này, bà còn mong Minh Phù đi theo Minh Thành Đức, đừng bao giờ đến làm phiền đến bà.
Sau khi hai người ly hôn, Minh Thành Đức suy sụp trong một thời gian dài. Nghĩ đến con gái Minh Phù, ông buộc mình phải vực dậy, nhưng không lâu sau ông ngất xỉu trên bục giảng.
Khi phát hiện ung thư thì cũng đã ở giai đoạn cuối, không thể cứu vãn nữa.
Minh Phù vẫn nhớ, khi nằm trên giường bệnh, Minh Thành Đức nắm tay cô dặn rằng nếu sau này sống với mẹ, phải nghe theo lời mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng.
Sau khi Minh Thành Đức qua đời, quyền nuôi dưỡng Minh Phù lại rơi vào tay Từ Hân Vinh, nhưng khi đó bà mới chính thức ở bên Dương Kiêu Quần không bao lâu, nên hoàn toàn không muốn quản lý Minh Phù, bà liền gửi Minh Phù đến nhà bà ngoại.
Bà ngoại tuy không phải tệ với Minh Phù, nhưng thật ra bà cũng không muốn chăm sóc Minh Phù vì bà còn phải chăm sóc người em trai họ nhỏ hơn Minh Phù hai tuổi. So với Minh Phù, bà ngoại thích em họ hơn vì cậu là con trai.
Từ Hân Vinh hứa sẽ gửi sinh hoạt phí định kỳ, nên bà ngoại miễn cưỡng đồng ý.
Những món ăn, trò chơi trong nhà bao giờ bà cũng đem cho cậu em họ trước.
Ban đầu Minh Phù cũng ao ước, sau này thì không còn bận tâm nữa.
Cô không thích tranh giành, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Những người thực sự quan tâm đ ến cô, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ luôn nhớ tới cô.
Giống như ba cô vậy.
Nhưng khi đó, cô đã không còn ba nữa rồi.
Thời gian đó Minh Phù cảm thấy mình thật sự như một gánh nặng, một thứ làm phiền, không ai muốn nhận cô.
Đến khi Minh Phù lên lớp mười một, bà ngoại qua đời, Từ Hân Vinh và Dương Kiêu Quần khi đó đã ở bên nhau nhiều năm, tình cảm ổn định.
Lúc tham dự tang lễ của bà ngoại, Minh Phù gặp lại Từ Hân Vinh, lần gặp gần nhất với mẹ mình đã gần một năm trước đó.
Từ Hân Vinh chỉ đến thăm bà ngoại vào dịp Tết, mỗi lần nhìn thấy mẹ, Minh Phù đều cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng có chút vui mừng.
Nhìn Minh Phù đứng ngoan ngoãn, Từ Hân Vinh cuối cùng cũng đánh thức chút tình mẹ con còn sót lại trong lòng, thấy rằng Minh Phù đã lớn và hiểu chuyện, nên mới đón cô đến thủ đô.
Toàn bộ câu chuyện cũng không dài lắm, Minh Phù vừa kể vừa uống trà sữa, Trần Tự Chu yên lặng lắng nghe.
Khi đến trạm xe buýt, câu chuyện kết thúc, Minh Phù cũng uống xong ly trà sữa.
Cô gái nhỏ này thật rất có cá tính, kể chuyện và uống trà sữa cùng lúc mà không bỏ sót việc nào.
Cô ném ly trà sữa vào thùng rác, tay lấm tấm mồ hôi, rút một tờ khăn giấy ra, định lau tay thì giấy bị ai đó rút đi.
Cổ tay của cô bị Trần Tự Chu nắm lấy, cậu cầm khăn giấy, tỉ mỉ và nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Chồng sách cậu đang ôm không biết từ lúc nào đã được đặt lên ghế.
Ngón tay của cậu thỉnh thoảng khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, ngón tay Minh Phù động đậy.
Cô nhìn bàn tay hai người dán sát vào nhau, nhất thời không phản ứng gì.
“Minh Phù.” Trần Tự Chu bất ngờ gọi cô.
Minh Phù sửng sốt vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Hả…?”
“Đừng buồn vì những người đó.” Cậu nhìn cô: “Những gì cậu thiếu, sau này mình sẽ bù đắp cho cậu.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhu hôm nay lại là một ngày bị cậu Trần làm cảm động (giả vờ thôi)
Canh hai của ngày lễ đã hoàn thành! Hẹn gặp mọi người vào ngày mai!
Cho đến khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Minh Phù vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng về cái ôm ấy.
Cái ôm đó hoàn toàn là kết quả của sự bộc phát.
Nhưng ý nghĩ ấy đã nảy lên ngay sau khi nghe Trần Tự Chu kể về câu chuyện đó.
Một tuần sống trong bóng tối được cậu tóm tắt chỉ trong vài câu ngắn gọn, Minh Phù không dám nghĩ kỹ hơn.
Tính cách cô luôn trầm lặng, hầu như không bao giờ thể hiện ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy Trần Tự Chu đứng đó một mình, cảm giác muốn ôm cậu không thể nào cưỡng lại được.
Từ lần đầu gặp Trần Tự Chu, cậu đã là con cưng của trời, được mọi người yêu mến. Nơi cậu đến trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn.
Sau khi tiếp xúc, cô phát hiện cậu vừa ngang ngạnh vừa có chút xấu xa, luôn thích trêu chọc cô, nói những câu khiến cô xấu hổ.
Nhưng không hiểu sao, cô lại không thể ghét cậu được.
Thậm chí, khi nhìn thấy nụ cười lười biếng trên môi cậu, cô càng thêm yêu thích.
Trần Tự Chu lẽ ra nên là một người luôn sống theo ý mình, không phải lo lắng điều gì, những biểu cảm u buồn cô đơn giống đêm nay không nên xuất hiện trên gương mặt cậu.
Tiếng “ting” vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Phù.
Trong lòng cô như có linh cảm, cô cầm điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn của Trần Tự Chu.
【C: Cậu đang làm gì đấy?】
Minh Phù cầm điện thoại, cắn nhẹ môi, tai cô đỏ lên từng chút một.
Hương thơm dễ chịu cùng chút mùi thuốc lá nhàn nhạt từ cậu dường như vẫn đang bao quanh, từng hơi thở đều nóng bỏng.
Ngón tay Minh Phù lơ lửng trên màn hình một hồi, sau khi vội vàng nhắn vài chữ cô liền ném điện thoại sang một bên, cuối cùng còn úp ngược điện thoại xuống như để giấu đi cảm xúc của mình.
Ở phía đối diện.
Trần Tự Chu đợi mãi, dòng chữ “đang nhập tin nhắn” liên tục hiện lên ở đầu khung chat, cuối cùng cậu chỉ nhận được một tin nhắn chúc ngủ ngon, bảo rằng cô sắp ngủ rồi.
Cậu đẩy con sóc chuột treo ở đầu giường xuống, từ trong mũi hừ một tiếng: “Nhát gan.”
Tang Ngâm nói đúng, chỉ cần Minh Phù hỏi, Trần Tự Chu nhất định sẽ nói cho cô.
Nhưng khi những kỷ niệm cũ được lật lại, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự bực bội trong lòng.
Nhưng lúc cô gái nhỏ nhẹ nhàng ôm cậu, lắp bắp hỏi “có an ủi được không”, trái tim Trần Tự Chu lập tức trở nên dịu lại.
Nghĩ đến điều này, cậu không kìm được mà bật cười.
“Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tự Chu lập tức ngưng cười: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Hoắc Nghiên Hành với vóc dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.
Trần Tự Chu gọi: “Anh.”
Bỗng nhiên Hoắc Nghiên Hành cầm theo một hộp quà và đưa cho cậu: “Lúc rảnh thì đưa cái này cho Tang Ngâm.”
Trần Tự Chu nhận lấy và nhìn qua: “Quà sinh nhật à, sao anh không tự đưa?”
“Anh đưa cô ấy không nhận đâu.”
Trần Tự Chu ngồi trên giường, tay chống ra sau: “Nhưng quà của em đã tặng rồi, lại tặng thêm cái này thì sao được?”
Hoắc Nghiên Hành từ trên cao nhìn cậu: “Đó là việc của em.”
Trần Tự Chu giơ một tay lên, coi như đầu hàng: “Được, đảm bảo làm tốt cho anh.”
Hoắc Nghiên Hành lúc này mới hài lòng rời mắt, liếc thấy thứ treo ở đầu giường, dừng lại: “Em mua cái đó à?”
Trần Tự Chu nhìn theo ánh mắt anh: “À không, có người tặng.”
“Nghe thầy Ngô nói, em đổi bạn cùng bàn là nữ rồi à?”
Ngô Bằng Húc cũng từng dạy Hoắc Nghiên Hành.
Trần Tự Chu đáp “Ừm” một tiếng.
Hoắc Nghiên Hành hiểu ra điều gì đó: “Chú ý giữ khoảng cách, không thì lại phải gọi phụ huynh vì yêu sớm.”
“Em muốn lắm, nhưng người ta cũng phải cho em cơ hội chứ.”
Hóa ra là chưa theo đuổi được.
Hoắc Nghiên Hành gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng của Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu ngạc nhiên: “?”
Tốt cái gì chứ?
–
Buổi chiều thứ hai lúc ba giờ, Minh Phù ôm chồng sách mang từ trường về ra khỏi cửa.
Trần Tự Chu đã đợi ở cổng khu dân cư, thấy cô tới, vô cùng tự nhiên đón lấy chồng sách từ tay cô rồi đưa ly trà sữa đang cầm cho cô.
“Khi đến đây, thấy có một cửa hàng mới mở, mua một ly cho cậu nếm thử.”
Trần Tự Chu thường xuyên mang đồ ăn cho Minh Phù, nhiều lần như vậy, Minh Phù cũng quen dần.
Cô không nhìn cậu, nhận lấy trà sữa rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trần Tự Chu “chậc” một tiếng: “Không phải chỉ là một cái ôm thôi sao, cậu chủ động ôm mình mà mình còn chưa ngại, tại sao cậu lại xấu hổ như vậy?”
Ban đầu tối hôm trước, cảm xúc của Minh Phù đã bình tĩnh được phần lớn, nhưng bây giờ cậu lại nhắc lại một cách thẳng thắn như thế, tạo ra một luồng nhiệt nóng chạy lên đến đầu cô, Minh Phù không biết làm sao: “Cậu im đi!”
Trần Tự Chu nhướng mày: “Vắng mặt một đêm mà tinh thần tăng mạnh à.”
Minh Phù lờ cậu, lấy ống hút và đâm vào lớp nhựa niêm phong, vừa mới hút một ngụm, tiếng còi xe vang lên, phá vỡ không khí mập mờ.
Cả hai cùng nhìn về phía âm thanh phát ra, khi nhìn thấy người đàn ông trên ghế lái, Minh Phù lùi lại một bước.
Là Dương Minh.
Trần Tự Chu chú ý đến hành động này của cô, không khỏi nhíu mày, nhìn Dương Minh với ánh mắt đầy tò mò.
“Đây không phải là cô hai nhà chúng ta sao.” Dương Minh huýt sáo về phía họ, “Đến trường à?”
Do nguyên nhân gia đình, Minh Phù rất nhạy cảm với cảm giác thiện ác của người xung quanh. Cô biết Dương Minh không thích mình, cô cũng không bao giờ có ý định tạo mối quan hệ tốt với anh ta. Tuy nhiên, lần đầu tiên Minh Phù gặp Dương Minh, cô đã cảm thấy rất không thích.
Ánh mắt nhìn táo bạo và giọng nói trêu chọc của anh ta khiến Minh Phù cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến việc phải giữ thể diện cho Từ Hân Vinh, Minh Phù đáp một tiếng “Ừm”.
“Có cần anh đưa hai đứa đến trường không?” Dương Minh liếc nhìn sang Trần Tự Chu: “Đây là bạn trai em à?”
“Không cần.” Minh Phù bình tĩnh nhìn anh ta: “Chúng tôi, đi trước.”
Cô kéo vạt áo Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu liếc Dương Minh một cái, rồi theo Minh Phù rời đi.
Dương Minh bị ánh mắt lạnh lùng của chàng trai đó nhìn chằm chằm nhất thời quên phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, hai người họ đã không còn ở đó.
Anh ta khinh thường xùy một tiếng: “Con đi3m.”
–
Trạm xe buýt cách khu dân cư khá xa, phải đi bộ một quãng.
Trần Tự Chu mỗi lần ra ngoài đều ngồi taxi hoặc có người lái xe đưa đón, không bao giờ đi xe buýt hay tàu điện ngầm, công tử nhà giàu mà, phải sống đúng phong cách gia đình giàu có chứ, cậu chẳng buồn trải nghiệm cuộc sống bình dân làm gì.
Nhưng Minh Phù lại thích đi xe buýt, đặc biệt là thích ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn đám đông và dòng xe cộ không ngừng qua lại trên đường phố, cô cảm thấy rất thoải mái.
Trần Tự Chu kiên quyết muốn đưa đón cô, nên phải chiều theo ý cô.
Tương tác giữa người với người thực sự rất kỳ diệu, có những người ở cùng nhau nói chuyện không ngừng nghỉ nhưng vẫn cảm thấy gượng gạo, có những người lại không cần trao đổi gì, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã thấy hợp rồi.
Minh Phù và Trần Tự Chu rõ ràng thuộc về loại thứ hai.
Cả hai đi trong im lặng, đi được một lúc, Trần Tự Chu đột nhiên giơ tay kéo Minh Phù.
Minh Phù đang nhìn ngơ ngác, bị Trần Tự Chu kéo lại làm cô lảo đảo, nửa người trên đụng vào lòng ngực cậu, cô bất giác ngẩng đầu nhìn cậu.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi là phải nhìn đường, đôi mắt to này của cậu chỉ để đẹp thôi hả.” Trần Tự Chu mở miệng là mắng: “Sau này cậu giả bị đụng để kiếm sống cũng được nữa đấy.”
Minh Phù quay đầu nhìn lại, thấy chỉ cách hai bước trước mình là cột điện.
Cô đáp nhẹ một tiếng “A”, vặn nhẹ cánh tay, ý bảo Trần Tự Chu buông ra.
Trần Tự Chu buông tay, thả lỏng, rồi vuốt nhẹ đầu ngón tay.
Ly trà sữa có thêm đá, mặt ngoài ly phủ đầy những giọt nước nhỏ, chẳng mấy chốc chảy thành dòng nhỏ giọt xuống.
Minh Phù lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, lau khô, cúi đầu khuấy đều bằng ống hút.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu nhìn Trần Tự Chu đứng bên cạnh: “Cậu không hỏi, mình, à?”
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, khiến cô nheo mắt lại.
Trần Tự Chu lấy một quyển sách che ánh sáng cho cô, “Hỏi gì? Cậu muốn nói thì đương nhiên sẽ nói.”
Cậu vốn không phải người thích soi mói, cũng chẳng có tâm trạng tám chuyện. Mỗi người đều có những bí mật riêng, mạnh mẽ dò hỏi không phải phép, cũng chẳng thú vị.
Nhìn thái độ vừa rồi của Minh Phù đối với người đàn ông kia, Trần Tự Chu đoán cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Minh Phù sẵn lòng kể cho cậu nghe, điều đó có nghĩa là cô tin tưởng cậu, làm cậu rất vui.
Nhưng nếu cô không muốn nói, cậu cũng không hỏi.
Có lẽ vì hôm qua biết được bí mật của Trần Tự Chu, Minh Phù cảm thấy muốn tâm sự nhiều hơn với cậu.
“Anh ta, là con trai của, mẹ mình, với người tái hôn sau này.”
Hai từ “tái hôn”, Minh Phù nói rất nhẹ, gần như không nghe thấy.
“Ba mình, qua đời, khi mình đang học cấp hai, hai…” Chữ phía sau Minh Phù không thể thốt ra được, đành bỏ qua: “Một năm trước đó, mẹ mình đã đề nghị ly hôn.”
Từ khi Minh Phù có ý thức, cô đã biết rằng tình cảm giữa ba mẹ mình hình như không tốt lắm. Cô cảm nhận được ba rất yêu mẹ và cũng rất yêu cô, nhưng mẹ dường như lạnh nhạt với gia đình này.
Trong ký ức của cô, Từ Hân Vinh hầu như không bao giờ ôm cô.
Minh Phù bị nói lắp cũng do lần đó ba cô là Minh Thành Đức đi công tác, chỉ còn Từ Hân Vinh ở nhà. Cô khi đó mới năm tuổi, nói với mẹ rằng mình không khỏe, nhưng Từ Hân Vinh không để tâm, chỉ bảo cô đi ngủ.
Đến tối hôm đó khi Minh Thành Đức về, Minh Phù đã sốt mê man, từ đó để lại di chứng như vậy.
Khi đó cô còn nhỏ, cô không hiểu vì sao những người mẹ khác đều rất yêu con mình, còn Từ Hân Vinh lại luôn thờ ơ với cô.
Cô luôn nghĩ rằng mình đã làm gì sai, khiến mẹ không yêu mình, nên lúc nào cũng cẩn thận mỗi khi ở gần mẹ.
Ba cô đã dỗ dành rằng mẹ cô tính cách vốn như vậy, đối xử với ai cũng như vậy, không phải là ghét cô.
Tiểu Minh Phù hoàn toàn tin vào lời của ba, chủ động gần gũi với Từ Hân Vinh.
Nhưng cũng chẳng có kết quả gì, thậm chí lúc cô lớn hơn một chút, mẹ còn đề nghị ly hôn với ba.
Hôm đó là ngày Minh Phù lần đầu tiên có kinh nguyệt, quần bị vấy bẩn. Buổi học tự học buổi chiều, giáo viên cho cô nghỉ nên cô về nhà sớm.
Khi Minh Phù vừa dọn dẹp xong và chuẩn bị giặt đồ, tiếng chìa khóa kêu lên, rồi Từ Hân Vinh và Minh Thành Đức cùng bước vào.
Cô chưa kịp ra khỏi phòng, đã nghe thấy từ “ly hôn” từ miệng của Từ Hân Vinh, khiến cô đứng chôn chân tại chỗ.
Tiếp theo là tiếng tranh cãi của ba mẹ vọng qua khe cửa chật hẹp vào tai cô.
Cô lúc đó mới biết tại sao mẹ cô luôn lạnh nhạt với cô và ba.
Từ trước khi kết hôn với ba Minh, Từ Hân Vinh đã có quan hệ với Dương Kiêu Quần, nhưng Từ Hân Vinh xuất thân bình thường, gia đình quyền thế như nhà họ Dương sẽ không bao giờ chấp nhận một người không mang lại lợi ích gì cho sự nghiệp của Dương Kiêu Quần.
Sau này Dương Kiêu Quần kết hôn với đối tượng do gia đình sắp xếp, Từ Hân Vinh kéo dài chuyện này vài năm, cuối cùng cũng kết hôn với đối tượng mai mối do gia đình sắp xếp, chính là Minh Thành Đức.
Từ Hân Vinh rất xinh đẹp, phần lớn vẻ đẹp của Minh Phù được di truyền từ bà, Minh Thành Đức có thể nói là yêu Từ Hân Vinh từ cái nhìn đầu tiên, sau khi kết hôn chăm sóc bà hết mực, dù biết lòng bà đã có người khác cũng không bận tâm.
Sau đó Minh Phù ra đời, mối quan hệ giữa Từ Hân Vinh và Minh Thành Đức trở nên gần gũi hơn một thời gian.
Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn ngủi, khi Minh Phù khoảng bảy tám tuổi, Dương Kiêu Quần đến tìm Từ Hân Vinh.
Minh Thành Đức là giáo viên cấp ba, một người rất nhã nhặn và lịch sự, hoàn toàn trái ngược với Dương Kiêu Quần. Nếu không có sự xuất hiện của Dương Kiêu Quần, có lẽ Từ Hân Vinh cũng sẽ chấp nhận Minh Thành Đức.
Khi người yêu đầu quay lại, hơn nữa còn xuất sắc hơn chồng hiện tại rất nhiều, Từ Hân Vinh khó mà không động lòng.
Hai người nối lại liên lạc, số lần Từ Hân Vinh ra ngoài ngày càng nhiều hơn.
Minh Thành Đức biết điều đó, nhưng ông cũng biết rằng một khi chuyện này bị phơi bày, hôn nhân giữa ông và Từ Hân Vinh cũng sẽ chấm hết.
Mối quan hệ mờ ám này kéo dài thêm vài năm, khi vợ của Dương Kiêu Quần qua đời vì bệnh, Từ Hân Vinh cũng đề nghị ly hôn với Minh Thành Đức.
Khi hai người họ cãi nhau, Minh Phù đã nghe từ trong phòng, bất kể Minh Thành Đức nói gì, Từ Hân Vinh vẫn cố quyết tâm ly hôn.
Minh Thành Đức vốn không thể làm gì được Từ Hân Vinh, lần này cũng vậy.
Ông đồng ý ly hôn, Minh Phù đi theo ông.
Từ Hân Vinh không có chút ý kiến nào về việc này, bà còn mong Minh Phù đi theo Minh Thành Đức, đừng bao giờ đến làm phiền đến bà.
Sau khi hai người ly hôn, Minh Thành Đức suy sụp trong một thời gian dài. Nghĩ đến con gái Minh Phù, ông buộc mình phải vực dậy, nhưng không lâu sau ông ngất xỉu trên bục giảng.
Khi phát hiện ung thư thì cũng đã ở giai đoạn cuối, không thể cứu vãn nữa.
Minh Phù vẫn nhớ, khi nằm trên giường bệnh, Minh Thành Đức nắm tay cô dặn rằng nếu sau này sống với mẹ, phải nghe theo lời mẹ, đừng để mẹ phải lo lắng.
Sau khi Minh Thành Đức qua đời, quyền nuôi dưỡng Minh Phù lại rơi vào tay Từ Hân Vinh, nhưng khi đó bà mới chính thức ở bên Dương Kiêu Quần không bao lâu, nên hoàn toàn không muốn quản lý Minh Phù, bà liền gửi Minh Phù đến nhà bà ngoại.
Bà ngoại tuy không phải tệ với Minh Phù, nhưng thật ra bà cũng không muốn chăm sóc Minh Phù vì bà còn phải chăm sóc người em trai họ nhỏ hơn Minh Phù hai tuổi. So với Minh Phù, bà ngoại thích em họ hơn vì cậu là con trai.
Từ Hân Vinh hứa sẽ gửi sinh hoạt phí định kỳ, nên bà ngoại miễn cưỡng đồng ý.
Những món ăn, trò chơi trong nhà bao giờ bà cũng đem cho cậu em họ trước.
Ban đầu Minh Phù cũng ao ước, sau này thì không còn bận tâm nữa.
Cô không thích tranh giành, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Những người thực sự quan tâm đ ến cô, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ luôn nhớ tới cô.
Giống như ba cô vậy.
Nhưng khi đó, cô đã không còn ba nữa rồi.
Thời gian đó Minh Phù cảm thấy mình thật sự như một gánh nặng, một thứ làm phiền, không ai muốn nhận cô.
Đến khi Minh Phù lên lớp mười một, bà ngoại qua đời, Từ Hân Vinh và Dương Kiêu Quần khi đó đã ở bên nhau nhiều năm, tình cảm ổn định.
Lúc tham dự tang lễ của bà ngoại, Minh Phù gặp lại Từ Hân Vinh, lần gặp gần nhất với mẹ mình đã gần một năm trước đó.
Từ Hân Vinh chỉ đến thăm bà ngoại vào dịp Tết, mỗi lần nhìn thấy mẹ, Minh Phù đều cảm thấy rất xa lạ, nhưng cũng có chút vui mừng.
Nhìn Minh Phù đứng ngoan ngoãn, Từ Hân Vinh cuối cùng cũng đánh thức chút tình mẹ con còn sót lại trong lòng, thấy rằng Minh Phù đã lớn và hiểu chuyện, nên mới đón cô đến thủ đô.
Toàn bộ câu chuyện cũng không dài lắm, Minh Phù vừa kể vừa uống trà sữa, Trần Tự Chu yên lặng lắng nghe.
Khi đến trạm xe buýt, câu chuyện kết thúc, Minh Phù cũng uống xong ly trà sữa.
Cô gái nhỏ này thật rất có cá tính, kể chuyện và uống trà sữa cùng lúc mà không bỏ sót việc nào.
Cô ném ly trà sữa vào thùng rác, tay lấm tấm mồ hôi, rút một tờ khăn giấy ra, định lau tay thì giấy bị ai đó rút đi.
Cổ tay của cô bị Trần Tự Chu nắm lấy, cậu cầm khăn giấy, tỉ mỉ và nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Chồng sách cậu đang ôm không biết từ lúc nào đã được đặt lên ghế.
Ngón tay của cậu thỉnh thoảng khẽ lướt qua lòng bàn tay cô, ngón tay Minh Phù động đậy.
Cô nhìn bàn tay hai người dán sát vào nhau, nhất thời không phản ứng gì.
“Minh Phù.” Trần Tự Chu bất ngờ gọi cô.
Minh Phù sửng sốt vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Hả…?”
“Đừng buồn vì những người đó.” Cậu nhìn cô: “Những gì cậu thiếu, sau này mình sẽ bù đắp cho cậu.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhu hôm nay lại là một ngày bị cậu Trần làm cảm động (giả vờ thôi)
Canh hai của ngày lễ đã hoàn thành! Hẹn gặp mọi người vào ngày mai!
/0
|