Editor: Mây | Beta-er: Saki
Người đàn ông mặc áo blouse, dáng người thẳng tắp, đeo thẻ tên bên ngực trái, khi đến gần, khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn chiếu sáng.
Mái tóc đen ngắn gọn gàng sạch sẽ, mí mắt hơi hẹp, đôi mắt tam bạch trông cực kỳ có cảm giác bức bách, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường cong xương quai hàm sắc nét rõ ràng.
Cùng lúc đó, Minh Phù cũng nhìn rõ tên của anh trên thẻ tên — Trần Tự Chu.
Phản ứng đầu tiên sau khi Minh Phù lấy lại tinh thần là nội dung mà ba cô y tá ở quầy tư vấn dưới tầng một đã thảo luận trước đó —
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người thẳng tắp, cực kỳ đẹp trai.
Có thể nói là vô cùng chuẩn xác.
Tầm mắt của Trần Tự Chu chỉ ở trên người Minh Phù một lát, sau đó lại nhìn về phía Miêu Miêu: “Em mới phẫu thuật xong không lâu, không được ăn socola, sẽ khiến cho tiêu hóa không tốt, sau này cố gắng đừng ăn những loại đồ ngọt thế này nữa, bác sĩ không nói cho em biết những gì cần chú ý sau khi phẫu thuật sao?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt, câu cuối cùng còn có thêm phần ép buộc.
Minh Phù cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Miêu Miêu bỏ socola lên bàn, vội vàng nói: “Không thể trách chị Minh, tại em muốn ăn, chị ấy không biết! Chị ấy chỉ là có lòng tốt đến thăm em thôi.”
Lúc này Trần Tự Chu mới chính thức nhìn đến cô gái trước mặt, giọng nói đều đều: “Cô Minh, xin chào, thông thường bệnh nhân mới phẫu thuật tim nên ăn đồ ăn nhẹ, là người nhà của bệnh nhân, cô càng nên giúp đỡ bệnh nhân hồi phục thay vì ảnh hưởng đến bệnh tình.”
Nhìn thấy sự xa lạ trong mắt người đàn ông, lại nghe thấy hai từ “cô Minh” xa cách phát ra từ miệng anh, Minh Phù thoáng sững sờ.
Anh, không nhớ cô sao.
Nhận thức được điều này khiến tai Minh Phù ù đi, một cảm giác chua xót dâng lên nơi đầu mũi, những lời vốn định nói cũng đều nghẹn lại, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu, chỉ để lại xoáy tóc hướng về phía mình, bàn tay Trần Tự Chu buông xuống bên người bình tĩnh cuộn tròn lại.
Anh quay sang nhìn Miêu Miêu: “Lần sau chú ý chút.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ này hung dữ quá…” Đợi người đi khỏi, Miêu Miêu kéo Minh Phù thì thầm phàn nàn: “Chiều nay anh ấy đến phòng bệnh em còn cảm thấy anh ấy cũng khá đẹp trai, em còn tưởng người đẹp trai đều rất dịu dàng, ai mà ngờ!”
Minh Phù ổn định lại cảm xúc, cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa.
Trống không, bóng dáng người đàn ông đã biến mất từ lâu.
Khóe miệng cô giật giật, vừa như đang hùa theo Miêu Miêu vừa như lẩm bẩm một mình: “Hung dữ quá…”
–
Ăn tối cùng hai mẹ con Miêu Miêu, rồi ở cùng Miêu Miêu một lúc, khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối hẳn rồi.
Minh Phù đi đến trạm xe buýt, sau khi kiểm tra xem xe buýt còn bao nhiêu trạm nữa thì đến, cô tùy ý nhìn đi đâu đó, bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ.
Ánh mắt xa lạ cùng lời nói lạnh nhạt của người đàn ông trong phòng bệnh bất giác hiện lên trong đầu cô.
Cuối cùng, Minh Phù thở ra một hơi.
Ngẫm lại cũng đúng, tình bạn cùng lớp chỉ trong hai năm ngắn ngủi sao có thể chống lại được dòng nước cuốn trôi suốt tám năm.
Anh không nhớ cô cũng rất bình thường.
Bỗng nhiên Minh Phù cảm thấy mình thật buồn cười, trước đây người ta chỉ thuận miệng an ủi một câu, thế mà cô cứ nhớ thương trong lòng bao năm như vậy.
Chuyện này cũng không thể nói là lỗi của anh, chỉ trách trí nhớ cô quá tốt mà thôi.
Thật ra không phải trước đây đã sớm biết rồi sao? Anh chỉ nhất thời nổi hứng với cô, chơi đùa một chút thế thôi.
Cô chỉ là một vai phụ nhỏ bé thêm chút hương vị cho cuộc đời anh, còn nữ chính của anh lại là một người khác.
Đang lúc ngồi ngây ngốc, một chiếc xe lao nhanh qua trước mặt, bánh xe lăn qua vũng nước trên mặt đất, khiến nước bắn tung tóe.
Minh Phù đang đứng trên trạm xe buýt thì chẳng may bị bị nước bắn hết cả vào người.
Buổi tối đầu hè ở thủ đô vẫn còn hơi se lạnh, nước bắn lên chân khiến Minh Phù rùng mình.
“…”
Nhìn vết bùn loang lổ trên váy, Minh Phù nản lòng.
Biết trước thế này, cô nên gọi xe khi ra khỏi bệnh viện.
Khóe mắt liếc thấy một chiếc xe lại sắp đến gần, Minh Phù cuống quít lùi lại hai bước, lấy khăn giấy trong túi ra lau váy.
Tiếng còi xe vang lên, Minh Phù vô thức ngẩng đầu lên.
Một chiếc SUV màu đen dừng ở trước mặt cô, cửa sổ gần bên phía cô hạ xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, nút trên cùng của áo sơ mi cởi ra, cổ áo mở rộng, mất đi vẻ nghiêm nghị khi mặc áo blouse trắng, trông vừa tùy ý vừa lười biếng, khuỷu tay thản nhiên gác bên cửa sổ xe, anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô.
“Lên xe.”
Minh Phù lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không cần đâu, tôi —”
“Mau lên.” Trần Tự Chu cau mày thiếu kiên nhẫn: “Ở đây không cho phép đỗ xe.”
Vậy không phải anh cứ lái xe đi luôn là được sao.
Minh Phù thầm oán trong lòng, nhưng lại động chạm đến mặt mũi của đối phương, cô mím môi, mở cửa xe ngồi vào.
Cửa xe vừa đóng lại, xe lập tức lao đi, với tốc độc cực nhanh như thể đang chạy trốn.
“Địa chỉ.”
“Thiên Thông Uyển.”
Trần Tự Chu đặt một tay trên vô lăng, mắt nhìn phía trước: “Trong ngăn chứa đồ có khăn đấy, lau khô chân đi.”
Nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của anh, Minh Phù tự động bổ sung thêm đoạn nửa sau mà anh chưa nói —
“Đừng làm bẩn xe của tôi.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Minh Phù thản nhiên nói: “Tôi có khăn giấy.”
“…”
Bỗng chốc im lặng, trong xe trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí khó hiểu bao quanh hai người, Minh Phù có chút căng thẳng, bụng dưới cũng hơi khó chịu.
Cô đưa tay lên che bụng, quay đầu nhìn khung cảnh đường phố liên tục thụt lùi bên ngoài cửa sổ.
Tầm mắt không tránh khỏi nhìn thấy bóng dáng Trần Tự Chu phản chiếu trên cửa sổ xe.
Ngây ngô thời niên thiếu đã phai nhạt, dáng người đàn ông càng trưởng thành hơn, cũng nhiều thêm chút lạnh lùng vô nhân đạo.
Lông mi Minh Phù run rẩy, cô rũ mắt xuống, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn.
Không phải anh không nhớ mình sao? Hiện tại lại đang là chuyện gì xảy ra đây?
Khóe mắt liếc thấy cô gái kia đang quay lưng về phía mình, Trần Tự Chu nhếch môi, cảm xúc trong mắt càng thờ ơ hơn.
Có lẽ do Trần Tự Chu lái xe êm quá, nên nửa đoạn đường sau Minh Phù cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Đến rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông đã đánh bay cơn buồn ngủ của cô, Minh Phù cởi dây an toàn, nói tiếng cảm ơn, rồi mở cửa bước xuống xe.
“Đợi chút.” Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ, Trần Tự Chu bước xuống xe.
“Tôi tự lên được rồi.”
“Nhớ ra cô rồi.” Trần Tự Chu xùy một tiếng, đưa điện thoại tới: “Thêm Wechat đi.”
Minh Phù lại càng khó hiểu.
Trong giọng điệu của Trần Tự Chu có chút mỉa mai: “Sao, cô tưởng ngồi xe của tôi miễn phí à? Ngồi xe buýt cô vẫn phải trả hai xu đấy nhỉ.”
“…”
Minh Phù im lặng hai giây, nhận lấy điện thoại, nhập số Wechat của mình vào, sau khi thêm bạn xong, cô trả lại điện thoại còn nói: “Vậy nào về tôi sẽ chuyển tiền cho anh” rồi xoay người bước vào tòa nhà.
Đợi bóng người màu vàng quả hạnh nhạt kia bước vào thang máy, Trần Tự Chu châm một điếu thuốc, nhìn lên tòa nhà.
Tối đến, tiếng ve kêu dần nhỏ đi, người đàn ông dựa vào xe, một ít sương trắng bay lên, màu đỏ tươi ở đầu ngón tay lập lòe.
Đợi mấy phút, nhìn thấy một ô cửa sổ tầng mười hai sáng đèn, anh mới dập điếu thuốc rồi lên xe.
Ném điện thoại vào ghế phụ, anh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì khựng lại khi nhìn thấy vệt màu đỏ trên ghế.
–
Sau khi Minh Phù về tới nhà được bạn cùng phòng là Đào Lộ nhắc nhở mới biết mình đến tháng.
Kinh nguyệt của cô vẫn luôn không đều, lúc nãy cảm thấy khó chịu ở bụng dưới cũng không nghĩ nhiều.
Cô thấy vệt đỏ trên váy mình thì trở nên lo lắng.
Không biết có bị dính lên xe của Trần Tự Chu không nữa, nếu mà có thì xấu hổ quá rồi.
Bấm vào ảnh đại diện vừa mới thêm, ngón tay lơ lửng trên màn hình mãi hồi lâu mà vẫn không gõ được một chữ nào.
Thôi vậy, không hỏi nữa.
Đến lúc ấy cứ trả luôn cả phí dọn dẹp.
Minh Phù để điện thoại sang một bên, cầm quần áo vào phòng tắm.
Khi cô tắm rửa xong, Đào Lộ đã ăn đồ ăn đặt bên ngoài, thấy Minh Phù đi ra, Đào Lộ chỉ vào một cái túi khác trên bàn: “Của cậu đấy.”
Trong túi có một cốc pudding sữa gừng và một bát nhỏ bánh trôi đường đỏ.
Minh Phù tưởng là Đào Lộ đã gọi cho cô nên ngồi xuống cạnh cô ấy, mở ống hút ra chọc vào uống một ngụm: “Cảm ơn Lộ.”
Đào Lộ xua xua tay: “Đừng khách khí.”
Chỉ cầm từ bên ngoài vào thôi mà.
Minh Phù nhớ tới sáng nay trước khi ra ngoài, cô thấy người nhà bên cạnh đang chuyển nhà, thuận miệng hỏi: “Hôm nay người vào ở nhà bên cạnh đã dọn đến chưa?”
Căn hộ họ thuê này một tầng có hai nhà, nhà bên cạnh đã bỏ trống lâu lắm rồi, một tháng trước đột nhiên bắt đầu sửa sang, tân trang lại hết một lần từ ngoài vào trong, tiếng lạch cạch khiến Đào Lộ thấy cực kỳ ồn ào. Cô ấy là người làm việc tự do, ngày nào cũng phải đến tối mới có cảm hứng làm việc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy bị đảo ngược ngày đêm, cho nên nhà bên cạnh sửa sang lại trong bao lâu thì cô ấy phải chịu tra tấn bấy lâu.
Ngược lại thì Minh Phù chẳng có cảm giác gì, cô đi sớm về muộn, hoàn toàn tránh được thời gian nhà bên cạnh sửa sang.
Nhắc tới chuyện này, Đào Lộ liền vô cùng tức giận, cô ấy cắn đứt sợi mì: “Có quỷ mới biết được đã chuyển đến hay chưa, ngày nào cũng sửa sang làm ồn muốn chết, nếu như người ta chuyển đến, tốt nhất người ta nên biết điều tặng cho hai người hàng xóm đã ở đây lâu năm chút quà gặp mặt để bù đắp cho cả tháng bị tra tấn!”
Câu cuối cùng nói ra còn không ngắt quãng lấy một hơi, xem ra oán hận chất chứa đã lâu.
Minh Phù cười nói: “Cậu hãy nghĩ theo hướng tích cực đi, nhỡ đâu là một anh chàng đẹp trai chuyển đến, không phải mắt cậu được hưởng phúc rồi sao?”
Nói như vậy quả nhiên đã xoa dịu được Đào Lộ, cô ấy cười hì hì: “Nếu như vậy thật, lúc nào mình cũng có thể tha thứ cho người ta.”
Đến kỳ kinh cộng cùng với tinh thần không tốt, tối nay Minh Phù không đọc hồ sơ nữa, cô ăn bánh trôi đường đỏ xong thì đánh răng rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhớ tới những gì Trần Tự Chu đã nói sau khi xuống xe, Minh Phù bấm vào Wechat.
Bạn bè mới được thêm vào sẽ ở đầu danh sách.
Ảnh đại diện của anh là một hình đen sì rất đơn giản. Ấn vào danh thiếp của anh, Minh Phù nhìn thấy số Wechat quen thuộc.
Biết bao năm qua, dường như anh vẫn chưa từng đổi Wechat.
Không hiểu sao tự nhiên hốc mắt Minh Phù có chút chua xót, cô chớp chớp mắt, chuyển tiền xe và phí dọn dẹp cho anh.
Lại thêm một câu “cảm ơn”.
Sau khi gửi tin nhắn, Minh Phù đặt đồng hồ báo thức, mở phần mềm phát nhạc, ấn vào một bài trong số đó rồi nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
–
Phía bên kia của thành phố.
Phố quán bar Hậu Hải có thể nói là một nét đặc trưng của thủ đô, khi màn đêm buông xuống, cuộc vui mới bắt đầu.
Ánh đèn sặc sỡ, âm nhạc sôi động, những dáng người uốn éo trên sàn nhảy, đều làm nổi bật sự sôi động của cuộc sống về đêm.
Trần Tự Chu ngồi ở giữa ghế dài, mặc kệ xung quanh ồn ào đến đâu anh vẫn ngồi yên, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Trong khoảng thời gian này, phụ nữ liên tục nhìn anh, muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm chùn bước.
Trình Lí từ sàn nhảy quay lại, thấy tình hình ở chiếc ghế dài bên này, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi giống Đường Tăng đi nhầm vào Động Bàn Tơ.
Anh ta đi tới ngồi bên cạnh Trần Tự Chu: “Cuối cùng cũng trở về vòng tay mẹ của quê hương rồi, sao cậu còn trưng cái bộ mặt chết người như vậy chứ? Hôm nay để đón tiếp cậu, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức đấy, tìm nhiều người đẹp đến đây thế này, mỗi người đều có nét riêng, cậu —”
Trình Lí lải nhải cả một hồi, mới phát hiện người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không thèm lắng tai nghe, mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắp khoét được hai cái lỗ trên điện thoại luôn rồi.
“Tôi nói mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại làm gì đấy, trong đó có cục cưng nào à?” Trình Lí nhân lúc anh không để ý, giật lấy điện thoại của Trần Tự Chu, sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình thì “ồ” lên trêu chọc: “Có cục cưng thật này, em gái này là ai đấy, ảnh đại diện cô ấy dùng đáng yêu thế nhỉ, trăng sáng chiếu hoa sen, cái tên cũng rất nghệ, nhưng sao cô ấy lại chuyển tiền cho cậu vậy?”
Ảnh đại diện Wechat của Minh Phù là ảnh hoạt hình cô gái nhỏ mặc áo choàng luật sư, mắt to, hai tay giơ hi, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Trần Tự Chu lấy lại điện thoại, mắt hơi nheo lại: “Muốn chết à?”
“Không muốn không muốn.” Trình Lí khoác vai anh: “Được rồi Chu Chu, ngày đầu tiên về nước đã có chuyện rồi.”
“Không phải.” Trần Tự Chu dừng lại một chút, khi mở miệng ra lần nữa giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Là Minh Phù.”
“Minh Phù?” Trình Lí phản ứng một lát, mới đào ra được ký ức liên quan đến cái tên này trong đầu, miệng lập tức thốt lên: “Mẹ kiếp?!”
Trần Tự Chu ngước mắt nhìn anh ta.
“Không phải, cũng đã nhiều năm vậy rồi, cậu còn nhớ cô ấy ư? Trình Lí không thể tin được: “Cậu đúng là một kẻ si tình đấy.”
Vậy chẳng phải trò chơi người đẹp mà anh ta tổ chức hôm nay là vô ích sao?
Trần Tự Chu không nói gì, một lúc sau mới cầm chiếc ly lên uống hết rượu bên trong rồi bỏ lại một câu: “Đi đây.”
Những người phụ nữ khác thấy Trần Tự Chu đi mất, đều cảm thấy đáng tiếc.
“Anh trai, sao anh chàng đẹp trai vừa mới đến đã đi vậy?”
“Có thể cho tôi Wechat của anh chàng ấy không?”
“Điện thoại, Alipay, Weibo, không thì tài khoản NetEase Cloud cũng được.”
Nghe thấy xung quanh xôn xao, Trình Lí lắc đầu: “Đừng, các cô không có cơ hội đâu.”
Có người không phục: “Còn chưa thử, làm sao biết chúng tôi không có cơ hội?”
Trình Lí nghĩ tới gì đó, cười với ý tứ không rõ: “Trong lòng cậu ta có một người, các cô không thể sánh được đâu.”
——————-
Chướng ngại vật của Trần Tự Chu trên con đường theo đuổi vợ — cái miệng không thể nói nên lời.
====================
#Tuổi trẻ rung động
====================
Người đàn ông mặc áo blouse, dáng người thẳng tắp, đeo thẻ tên bên ngực trái, khi đến gần, khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn chiếu sáng.
Mái tóc đen ngắn gọn gàng sạch sẽ, mí mắt hơi hẹp, đôi mắt tam bạch trông cực kỳ có cảm giác bức bách, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường cong xương quai hàm sắc nét rõ ràng.
Cùng lúc đó, Minh Phù cũng nhìn rõ tên của anh trên thẻ tên — Trần Tự Chu.
Phản ứng đầu tiên sau khi Minh Phù lấy lại tinh thần là nội dung mà ba cô y tá ở quầy tư vấn dưới tầng một đã thảo luận trước đó —
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người thẳng tắp, cực kỳ đẹp trai.
Có thể nói là vô cùng chuẩn xác.
Tầm mắt của Trần Tự Chu chỉ ở trên người Minh Phù một lát, sau đó lại nhìn về phía Miêu Miêu: “Em mới phẫu thuật xong không lâu, không được ăn socola, sẽ khiến cho tiêu hóa không tốt, sau này cố gắng đừng ăn những loại đồ ngọt thế này nữa, bác sĩ không nói cho em biết những gì cần chú ý sau khi phẫu thuật sao?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt, câu cuối cùng còn có thêm phần ép buộc.
Minh Phù cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Miêu Miêu bỏ socola lên bàn, vội vàng nói: “Không thể trách chị Minh, tại em muốn ăn, chị ấy không biết! Chị ấy chỉ là có lòng tốt đến thăm em thôi.”
Lúc này Trần Tự Chu mới chính thức nhìn đến cô gái trước mặt, giọng nói đều đều: “Cô Minh, xin chào, thông thường bệnh nhân mới phẫu thuật tim nên ăn đồ ăn nhẹ, là người nhà của bệnh nhân, cô càng nên giúp đỡ bệnh nhân hồi phục thay vì ảnh hưởng đến bệnh tình.”
Nhìn thấy sự xa lạ trong mắt người đàn ông, lại nghe thấy hai từ “cô Minh” xa cách phát ra từ miệng anh, Minh Phù thoáng sững sờ.
Anh, không nhớ cô sao.
Nhận thức được điều này khiến tai Minh Phù ù đi, một cảm giác chua xót dâng lên nơi đầu mũi, những lời vốn định nói cũng đều nghẹn lại, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ cúi đầu, chỉ để lại xoáy tóc hướng về phía mình, bàn tay Trần Tự Chu buông xuống bên người bình tĩnh cuộn tròn lại.
Anh quay sang nhìn Miêu Miêu: “Lần sau chú ý chút.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ này hung dữ quá…” Đợi người đi khỏi, Miêu Miêu kéo Minh Phù thì thầm phàn nàn: “Chiều nay anh ấy đến phòng bệnh em còn cảm thấy anh ấy cũng khá đẹp trai, em còn tưởng người đẹp trai đều rất dịu dàng, ai mà ngờ!”
Minh Phù ổn định lại cảm xúc, cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa.
Trống không, bóng dáng người đàn ông đã biến mất từ lâu.
Khóe miệng cô giật giật, vừa như đang hùa theo Miêu Miêu vừa như lẩm bẩm một mình: “Hung dữ quá…”
–
Ăn tối cùng hai mẹ con Miêu Miêu, rồi ở cùng Miêu Miêu một lúc, khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối hẳn rồi.
Minh Phù đi đến trạm xe buýt, sau khi kiểm tra xem xe buýt còn bao nhiêu trạm nữa thì đến, cô tùy ý nhìn đi đâu đó, bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ.
Ánh mắt xa lạ cùng lời nói lạnh nhạt của người đàn ông trong phòng bệnh bất giác hiện lên trong đầu cô.
Cuối cùng, Minh Phù thở ra một hơi.
Ngẫm lại cũng đúng, tình bạn cùng lớp chỉ trong hai năm ngắn ngủi sao có thể chống lại được dòng nước cuốn trôi suốt tám năm.
Anh không nhớ cô cũng rất bình thường.
Bỗng nhiên Minh Phù cảm thấy mình thật buồn cười, trước đây người ta chỉ thuận miệng an ủi một câu, thế mà cô cứ nhớ thương trong lòng bao năm như vậy.
Chuyện này cũng không thể nói là lỗi của anh, chỉ trách trí nhớ cô quá tốt mà thôi.
Thật ra không phải trước đây đã sớm biết rồi sao? Anh chỉ nhất thời nổi hứng với cô, chơi đùa một chút thế thôi.
Cô chỉ là một vai phụ nhỏ bé thêm chút hương vị cho cuộc đời anh, còn nữ chính của anh lại là một người khác.
Đang lúc ngồi ngây ngốc, một chiếc xe lao nhanh qua trước mặt, bánh xe lăn qua vũng nước trên mặt đất, khiến nước bắn tung tóe.
Minh Phù đang đứng trên trạm xe buýt thì chẳng may bị bị nước bắn hết cả vào người.
Buổi tối đầu hè ở thủ đô vẫn còn hơi se lạnh, nước bắn lên chân khiến Minh Phù rùng mình.
“…”
Nhìn vết bùn loang lổ trên váy, Minh Phù nản lòng.
Biết trước thế này, cô nên gọi xe khi ra khỏi bệnh viện.
Khóe mắt liếc thấy một chiếc xe lại sắp đến gần, Minh Phù cuống quít lùi lại hai bước, lấy khăn giấy trong túi ra lau váy.
Tiếng còi xe vang lên, Minh Phù vô thức ngẩng đầu lên.
Một chiếc SUV màu đen dừng ở trước mặt cô, cửa sổ gần bên phía cô hạ xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, nút trên cùng của áo sơ mi cởi ra, cổ áo mở rộng, mất đi vẻ nghiêm nghị khi mặc áo blouse trắng, trông vừa tùy ý vừa lười biếng, khuỷu tay thản nhiên gác bên cửa sổ xe, anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô.
“Lên xe.”
Minh Phù lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không cần đâu, tôi —”
“Mau lên.” Trần Tự Chu cau mày thiếu kiên nhẫn: “Ở đây không cho phép đỗ xe.”
Vậy không phải anh cứ lái xe đi luôn là được sao.
Minh Phù thầm oán trong lòng, nhưng lại động chạm đến mặt mũi của đối phương, cô mím môi, mở cửa xe ngồi vào.
Cửa xe vừa đóng lại, xe lập tức lao đi, với tốc độc cực nhanh như thể đang chạy trốn.
“Địa chỉ.”
“Thiên Thông Uyển.”
Trần Tự Chu đặt một tay trên vô lăng, mắt nhìn phía trước: “Trong ngăn chứa đồ có khăn đấy, lau khô chân đi.”
Nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của anh, Minh Phù tự động bổ sung thêm đoạn nửa sau mà anh chưa nói —
“Đừng làm bẩn xe của tôi.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Minh Phù thản nhiên nói: “Tôi có khăn giấy.”
“…”
Bỗng chốc im lặng, trong xe trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí khó hiểu bao quanh hai người, Minh Phù có chút căng thẳng, bụng dưới cũng hơi khó chịu.
Cô đưa tay lên che bụng, quay đầu nhìn khung cảnh đường phố liên tục thụt lùi bên ngoài cửa sổ.
Tầm mắt không tránh khỏi nhìn thấy bóng dáng Trần Tự Chu phản chiếu trên cửa sổ xe.
Ngây ngô thời niên thiếu đã phai nhạt, dáng người đàn ông càng trưởng thành hơn, cũng nhiều thêm chút lạnh lùng vô nhân đạo.
Lông mi Minh Phù run rẩy, cô rũ mắt xuống, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn.
Không phải anh không nhớ mình sao? Hiện tại lại đang là chuyện gì xảy ra đây?
Khóe mắt liếc thấy cô gái kia đang quay lưng về phía mình, Trần Tự Chu nhếch môi, cảm xúc trong mắt càng thờ ơ hơn.
Có lẽ do Trần Tự Chu lái xe êm quá, nên nửa đoạn đường sau Minh Phù cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Đến rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông đã đánh bay cơn buồn ngủ của cô, Minh Phù cởi dây an toàn, nói tiếng cảm ơn, rồi mở cửa bước xuống xe.
“Đợi chút.” Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của người phụ nữ, Trần Tự Chu bước xuống xe.
“Tôi tự lên được rồi.”
“Nhớ ra cô rồi.” Trần Tự Chu xùy một tiếng, đưa điện thoại tới: “Thêm Wechat đi.”
Minh Phù lại càng khó hiểu.
Trong giọng điệu của Trần Tự Chu có chút mỉa mai: “Sao, cô tưởng ngồi xe của tôi miễn phí à? Ngồi xe buýt cô vẫn phải trả hai xu đấy nhỉ.”
“…”
Minh Phù im lặng hai giây, nhận lấy điện thoại, nhập số Wechat của mình vào, sau khi thêm bạn xong, cô trả lại điện thoại còn nói: “Vậy nào về tôi sẽ chuyển tiền cho anh” rồi xoay người bước vào tòa nhà.
Đợi bóng người màu vàng quả hạnh nhạt kia bước vào thang máy, Trần Tự Chu châm một điếu thuốc, nhìn lên tòa nhà.
Tối đến, tiếng ve kêu dần nhỏ đi, người đàn ông dựa vào xe, một ít sương trắng bay lên, màu đỏ tươi ở đầu ngón tay lập lòe.
Đợi mấy phút, nhìn thấy một ô cửa sổ tầng mười hai sáng đèn, anh mới dập điếu thuốc rồi lên xe.
Ném điện thoại vào ghế phụ, anh đang chuẩn bị lái xe rời đi thì khựng lại khi nhìn thấy vệt màu đỏ trên ghế.
–
Sau khi Minh Phù về tới nhà được bạn cùng phòng là Đào Lộ nhắc nhở mới biết mình đến tháng.
Kinh nguyệt của cô vẫn luôn không đều, lúc nãy cảm thấy khó chịu ở bụng dưới cũng không nghĩ nhiều.
Cô thấy vệt đỏ trên váy mình thì trở nên lo lắng.
Không biết có bị dính lên xe của Trần Tự Chu không nữa, nếu mà có thì xấu hổ quá rồi.
Bấm vào ảnh đại diện vừa mới thêm, ngón tay lơ lửng trên màn hình mãi hồi lâu mà vẫn không gõ được một chữ nào.
Thôi vậy, không hỏi nữa.
Đến lúc ấy cứ trả luôn cả phí dọn dẹp.
Minh Phù để điện thoại sang một bên, cầm quần áo vào phòng tắm.
Khi cô tắm rửa xong, Đào Lộ đã ăn đồ ăn đặt bên ngoài, thấy Minh Phù đi ra, Đào Lộ chỉ vào một cái túi khác trên bàn: “Của cậu đấy.”
Trong túi có một cốc pudding sữa gừng và một bát nhỏ bánh trôi đường đỏ.
Minh Phù tưởng là Đào Lộ đã gọi cho cô nên ngồi xuống cạnh cô ấy, mở ống hút ra chọc vào uống một ngụm: “Cảm ơn Lộ.”
Đào Lộ xua xua tay: “Đừng khách khí.”
Chỉ cầm từ bên ngoài vào thôi mà.
Minh Phù nhớ tới sáng nay trước khi ra ngoài, cô thấy người nhà bên cạnh đang chuyển nhà, thuận miệng hỏi: “Hôm nay người vào ở nhà bên cạnh đã dọn đến chưa?”
Căn hộ họ thuê này một tầng có hai nhà, nhà bên cạnh đã bỏ trống lâu lắm rồi, một tháng trước đột nhiên bắt đầu sửa sang, tân trang lại hết một lần từ ngoài vào trong, tiếng lạch cạch khiến Đào Lộ thấy cực kỳ ồn ào. Cô ấy là người làm việc tự do, ngày nào cũng phải đến tối mới có cảm hứng làm việc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy bị đảo ngược ngày đêm, cho nên nhà bên cạnh sửa sang lại trong bao lâu thì cô ấy phải chịu tra tấn bấy lâu.
Ngược lại thì Minh Phù chẳng có cảm giác gì, cô đi sớm về muộn, hoàn toàn tránh được thời gian nhà bên cạnh sửa sang.
Nhắc tới chuyện này, Đào Lộ liền vô cùng tức giận, cô ấy cắn đứt sợi mì: “Có quỷ mới biết được đã chuyển đến hay chưa, ngày nào cũng sửa sang làm ồn muốn chết, nếu như người ta chuyển đến, tốt nhất người ta nên biết điều tặng cho hai người hàng xóm đã ở đây lâu năm chút quà gặp mặt để bù đắp cho cả tháng bị tra tấn!”
Câu cuối cùng nói ra còn không ngắt quãng lấy một hơi, xem ra oán hận chất chứa đã lâu.
Minh Phù cười nói: “Cậu hãy nghĩ theo hướng tích cực đi, nhỡ đâu là một anh chàng đẹp trai chuyển đến, không phải mắt cậu được hưởng phúc rồi sao?”
Nói như vậy quả nhiên đã xoa dịu được Đào Lộ, cô ấy cười hì hì: “Nếu như vậy thật, lúc nào mình cũng có thể tha thứ cho người ta.”
Đến kỳ kinh cộng cùng với tinh thần không tốt, tối nay Minh Phù không đọc hồ sơ nữa, cô ăn bánh trôi đường đỏ xong thì đánh răng rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhớ tới những gì Trần Tự Chu đã nói sau khi xuống xe, Minh Phù bấm vào Wechat.
Bạn bè mới được thêm vào sẽ ở đầu danh sách.
Ảnh đại diện của anh là một hình đen sì rất đơn giản. Ấn vào danh thiếp của anh, Minh Phù nhìn thấy số Wechat quen thuộc.
Biết bao năm qua, dường như anh vẫn chưa từng đổi Wechat.
Không hiểu sao tự nhiên hốc mắt Minh Phù có chút chua xót, cô chớp chớp mắt, chuyển tiền xe và phí dọn dẹp cho anh.
Lại thêm một câu “cảm ơn”.
Sau khi gửi tin nhắn, Minh Phù đặt đồng hồ báo thức, mở phần mềm phát nhạc, ấn vào một bài trong số đó rồi nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
–
Phía bên kia của thành phố.
Phố quán bar Hậu Hải có thể nói là một nét đặc trưng của thủ đô, khi màn đêm buông xuống, cuộc vui mới bắt đầu.
Ánh đèn sặc sỡ, âm nhạc sôi động, những dáng người uốn éo trên sàn nhảy, đều làm nổi bật sự sôi động của cuộc sống về đêm.
Trần Tự Chu ngồi ở giữa ghế dài, mặc kệ xung quanh ồn ào đến đâu anh vẫn ngồi yên, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Trong khoảng thời gian này, phụ nữ liên tục nhìn anh, muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm chùn bước.
Trình Lí từ sàn nhảy quay lại, thấy tình hình ở chiếc ghế dài bên này, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi giống Đường Tăng đi nhầm vào Động Bàn Tơ.
Anh ta đi tới ngồi bên cạnh Trần Tự Chu: “Cuối cùng cũng trở về vòng tay mẹ của quê hương rồi, sao cậu còn trưng cái bộ mặt chết người như vậy chứ? Hôm nay để đón tiếp cậu, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức đấy, tìm nhiều người đẹp đến đây thế này, mỗi người đều có nét riêng, cậu —”
Trình Lí lải nhải cả một hồi, mới phát hiện người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không thèm lắng tai nghe, mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắp khoét được hai cái lỗ trên điện thoại luôn rồi.
“Tôi nói mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại làm gì đấy, trong đó có cục cưng nào à?” Trình Lí nhân lúc anh không để ý, giật lấy điện thoại của Trần Tự Chu, sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình thì “ồ” lên trêu chọc: “Có cục cưng thật này, em gái này là ai đấy, ảnh đại diện cô ấy dùng đáng yêu thế nhỉ, trăng sáng chiếu hoa sen, cái tên cũng rất nghệ, nhưng sao cô ấy lại chuyển tiền cho cậu vậy?”
Ảnh đại diện Wechat của Minh Phù là ảnh hoạt hình cô gái nhỏ mặc áo choàng luật sư, mắt to, hai tay giơ hi, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Trần Tự Chu lấy lại điện thoại, mắt hơi nheo lại: “Muốn chết à?”
“Không muốn không muốn.” Trình Lí khoác vai anh: “Được rồi Chu Chu, ngày đầu tiên về nước đã có chuyện rồi.”
“Không phải.” Trần Tự Chu dừng lại một chút, khi mở miệng ra lần nữa giọng nói có vẻ hơi căng thẳng: “Là Minh Phù.”
“Minh Phù?” Trình Lí phản ứng một lát, mới đào ra được ký ức liên quan đến cái tên này trong đầu, miệng lập tức thốt lên: “Mẹ kiếp?!”
Trần Tự Chu ngước mắt nhìn anh ta.
“Không phải, cũng đã nhiều năm vậy rồi, cậu còn nhớ cô ấy ư? Trình Lí không thể tin được: “Cậu đúng là một kẻ si tình đấy.”
Vậy chẳng phải trò chơi người đẹp mà anh ta tổ chức hôm nay là vô ích sao?
Trần Tự Chu không nói gì, một lúc sau mới cầm chiếc ly lên uống hết rượu bên trong rồi bỏ lại một câu: “Đi đây.”
Những người phụ nữ khác thấy Trần Tự Chu đi mất, đều cảm thấy đáng tiếc.
“Anh trai, sao anh chàng đẹp trai vừa mới đến đã đi vậy?”
“Có thể cho tôi Wechat của anh chàng ấy không?”
“Điện thoại, Alipay, Weibo, không thì tài khoản NetEase Cloud cũng được.”
Nghe thấy xung quanh xôn xao, Trình Lí lắc đầu: “Đừng, các cô không có cơ hội đâu.”
Có người không phục: “Còn chưa thử, làm sao biết chúng tôi không có cơ hội?”
Trình Lí nghĩ tới gì đó, cười với ý tứ không rõ: “Trong lòng cậu ta có một người, các cô không thể sánh được đâu.”
——————-
Chướng ngại vật của Trần Tự Chu trên con đường theo đuổi vợ — cái miệng không thể nói nên lời.
====================
#Tuổi trẻ rung động
====================
/0
|