Editor: Saki
Sau đại hội tuyên thệ trăm ngày là kỳ thi mô phỏng lần một và lần hai. Đến khi hoàn thành kỳ thi mô phỏng lần ba, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng gần kề.
Khi chỉ còn hơn một tháng nữa đến kỳ thi đại học, học sinh lớp mười hai sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi.
Đo chiều cao, cân nặng và huyết áp là những mục kiểm tra cơ bản, tốc độ rất nhanh, chỉ cần đứng lên máy đo, dữ liệu sẽ được ghi lại ngay lập tức.
Nhưng đến bước lấy máu thì tốc độ lại chậm đi thấy rõ.
Nơi lấy máu được sắp xếp trong hội trường lớn của trường, nhân viên y tế ngồi ở hàng ghế đầu, với ba bàn lấy máu, cửa trước vào, cửa sau ra.
Hàng đợi lấy máu kéo dài, nối dài ra tận hành lang.
Khi đứng chờ bên ngoài thì còn ổn, càng đến gần cửa càng nghe rõ đủ loại câu nói —
“Chị ơi, tay nghề chị có tốt không? Có thể đâm một lần là trúng không? Đừng biến tay em thành cái rây nhé?”
“Lấy bao nhiêu máu vậy ạ? Lấy xong máu thì em có cần uống canh gà bồi bổ không?”
“Có cách nào lấy máu mà không cần kim không? Em sợ kim tiêm.”
Trần Tự Chu vẫn còn buồn ngủ, nhắm mắt, khoanh tay dựa lưng vào tường như không có xương, nghe những tiếng than vãn vọng ra từ trong, chủ yếu là của con trai, không có mấy tiếng xì xào.
Toàn là lũ yếu đuối, lấy tí máu mà như lấy mạng.
Áo bỗng bị kéo xuống, Trần Tự Chu mở mắt.
Minh Phù đứng trước cậu, không quay đầu lại, đưa tay ra sau kéo áo T-shirt của cậu, nhắc cậu tiến lên.
Trần Tự Chu liếc nhìn tay Minh Phù đang kéo áo mình, từ trên tường đứng lên tiến đến gần tai cô, “Không nhìn mà mò ra sau thế, không sợ mò nhầm chỗ à.”
“Gì cơ?”
Rõ ràng cô không hiểu ý cậu.
Trần Tự Chu cũng không giải thích, cười: “Không có gì.”
Cậu đổi chủ đề: “Lấy máu, sợ không?”
“Không sợ.”
Cái này có gì phải sợ.
“Giỏi thế.” Trần Tự Chu hờ hững đặt tay lên vai Minh Phù, ngược lại quệt nhẹ lên mặt cô: “Nhưng mình sợ đấy, mình sợ kim tiêm, phải làm sao đây?”
Minh Phù nghiêng đầu nhìn cậu, có chút nghi hoặc: “Cậu không phải định, học y sao?”
“Ai nói học y thì không được sợ kim tiêm, không được sợ máu, cậu lấy đâu ra thành kiến đó vậy.”
“?”
Sao lại gọi là thành kiến.
Người này đúng là miệng lưỡi sắc bén đến mức có thể làm người chết tức sống lại.
Minh Phù không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay lưng đi theo dòng người tiến lên phía trước.
Nhưng tay Trần Tự Chu vẫn đặt trên vai cô, cô cũng không buông ra.
Nhanh chóng đến lượt họ lấy máu.
Nói là ba bàn lấy máu nhưng thực chất là một chiếc bàn dài, mỗi bàn lấy máu cách nhau một ghế ngồi.
Trần Tự Chu ngồi ở vị trí bên trái của Minh Phù, quay mặt về phía cô, vẫn không ngừng nói: “Mình nói thật đấy, mình thật sự sợ.”
Minh Phù không thèm để ý, tự mình xắn tay áo lên.
Cuối tháng tư ở thủ đô vẫn còn chút lạnh, Minh Phù vẫn mặc áo len mỏng, trong khi Trần Tự Chu bên cạnh đã mặc áo ngắn tay.
Y tá buộc dây cao su lên tay, làm cho các mạch máu nổi rõ hơn.
Trần Tự Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, lười biếng “à” một tiếng: “Sắp bắt đầu rồi, lát nữa nếu mình ngất ở đây, cậu có thể vác mình về không?”
Y tá nhìn cậu một cách kỳ lạ, như đang nhìn một người bị thần kinh, không nhịn được, vừa dùng bông sát trùng vừa nói: “Yên tâm, nếu thật sự ngất thì chúng tôi có nhân viên y tế chăm sóc đến khi em tỉnh lại, sau đó sẽ đưa em về lớp.”
Trần Tự Chu: “…”
Ai cần các người đưa về.
Minh Phù mím môi cười, chân đặt trên đất bất ngờ bị đá nhẹ, cô nhìn qua.
Mặt Trần Tự Chu nghiêm lại, không biểu cảm nhìn cô.
Kim lấy máu đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp được chích vào, Minh Phù khẽ thở dài, đưa tay còn lại che mắt cậu.
“Bây giờ, được chưa?”
Tay cô gái nhỏ mềm mại đặt trên mắt Trần Tự Chu, đầu ngón tay chạm quanh mắt cậu, lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm làn da cậu.
Có lẽ vì không được tự nhiên, ngón út cô hơi cong, đầu ngón tay khẽ cọ vào mặt cậu.
Cậu còn ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, là mùi hương của kem dưỡng da tay Minh Phù dùng.
Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh cô vừa nắm áo mình.
Trần Tự Chu lăn lăn yết hầu, trong lòng thầm chửi một tiếng “Đm”.
Có vẻ đã đi quá xa rồi.
–
Lại một mùa thi vào ngày 5 tháng 6, năm ngoái họ còn là người quan sát, năm nay đã trở thành người tham gia.
Năm nay không còn tổ chức hoạt động ném sách nữa vì năm ngoái có một đàn anh vô tình để lẫn thẻ dự thi trong sách và ném đi, cuối cùng phải khom lưng tìm thẻ khắp nơi.
Khi chủ nhiệm khối biết chuyện này, tức giận đến mức suýt ngất.
Vì thế hoạt động này bị cấm nghiêm ngặt.
Sáng hôm đó Minh Phù vừa rẽ vào tầng lớp mười hai, liền bị Ngô Bằng Húc từ văn phòng gọi lại để giúp sắp xếp đồ đạc, đến khi quay lại lớp, tiết tự học sáng đã qua được một nửa.
Chưa kịp vào lớp, cô đã cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong.
Cô nghĩ là vì không có giáo viên giám sát nên mọi người mới thoải mái như vậy, nhưng khi bước vào lớp, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.
Cô nhìn thấy Trần Tự Chu đang mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.
Trần Tự Chu thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, thấy Minh Phù trở lại, cậu vẫy tay gọi cô: “Cuối cùng cũng về, nhanh ký tên xong để mình thay áo, cái chất liệu này khó chịu chết đi được, không biết làm sao cậu mặc nó suốt ngày.”
Cậu đưa bút ký cho Minh Phù, kéo vạt áo đồng phục: “Nhanh ký đi.”
Toàn bộ đồng phục đều kín đặc chữ ký, chỉ duy nhất vị trí trước ngực là trống không.
Minh Phù không biết bắt đầu từ đâu: “Ký ở đâu?”
“Chiêu giả ngốc này của cậu có thể đổi được không.” Trần Tự Chu trêu cô: “Chỗ trống to đùng trước ngực này đừng nói với mình là cậu không thấy.”
Minh Phù “ồ” một tiếng, tại chỗ trống đó cô viết từng nét tên mình.
Cuối cùng không nhịn được, cô hơi nhếch miệng cười.
Trần Tự Chu liếc nhìn cô: “Muốn cười thì cứ cười, ký tên lên ngực mình đúng là đáng để tự hào mà.”
Minh Phù lập tức kéo thẳng miệng lại: “Tự luyến.”
–
Tiết tự học cuối cùng trước kỳ thi đại học, quạt trần kêu cọt kẹt, cơn gió khẽ thổi tung một góc của tờ bài kiểm tra trên bàn, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, trong lớp vang lên những tiếng thì thầm rì rào.
Bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen cuối cùng đã trở thành con số đơn “2”.
Minh Phù đọc xong bài đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng, xoa mắt.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, tiếng thì thầm trong lớp lớn dần.
Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, Trần Tự Chu bị Ngô Bằng Húc gọi đi cách đây mười lăm phút không biết làm gì, vẫn chưa quay lại.
Minh Phù không vội đi, ngồi tại chỗ nhìn mọi người trong lớp thu dọn đồ đạc một cách vô định.
Trịnh Nhan Hương bước tới: “Bé Phù, cậu không đi à?”
“Mình không vội.”
Trịnh Nhan Hương lập tức hiểu ra, ra dấu “ok”: “Vậy cậu từ từ đợi, mình đi trước nhé, ba mẹ mình đang đợi ở cổng.”
Minh Phù vẫy tay chào: “Được, tạm biệt.”
Người trong lớp dần rời đi, Trần Tự Chu vẫn chưa trở lại.
Âm thanh ồn ào vang lên từ hành lang, náo nhiệt hơn nhiều so với giờ tan học thường ngày, nghe kỹ thì dường như còn có cả tiếng nhạc xen lẫn.
Minh Phù thấy lạ, định đi ra ngoài xem thử, Trịnh Nhan Hương đã quay lại.
Cô ấy kéo Minh Phù ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Lần này Trưởng Lập làm lớn, tổ chức hẳn một buổi lễ trước kỳ thi đại học cho chúng ta.”
Ra khỏi lớp học, nhìn ra xa chỉ thấy một biển người đông đúc.
Tang Ngâm luôn nhìn về hướng lớp chín, thấy Trịnh Nhan Hương đưa Minh Phù ra, giơ tay vẫy: “Bên này!”
Hai người chen qua đám đông đến hàng đầu tiên.
Tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng, Minh Phù mới nhận ra rằng các tầng từ lớp mười đến lớp mười hai đều chật kín người, họ đứng quanh ban công, mỗi người đều cầm một cây que phát sáng, tiếng hát không mấy đồng đều vang vọng giữa các tòa nhà lớp học —
“Khóe mắt của bạn đã từng rực cháy
Là một trong số ít những khoảnh khắc vụng dại và đáng quý của cuộc đời
Chúng ta một khi đã bước đi thì không quay lại à, cứ mặc sức theo đuổi đi
Có bạn luôn dõi theo thì tôi không còn đơn độc nữa
Mỗi khi tôi đau khổ
Cũng đều bị mưa to dầm ướt
Đóa hoa nở ra từ vũng bùn
Thì hãy để nó lớn lên đi
Giấc mơ bé nhỏ đang bùng cháy
Sẽ không sợ đi chân đất để đuổi theo gió đâu”
Tang Ngâm vỗ vai Minh Phù, thì thầm vào tai cô: “Nhìn xuống dưới, Trần Tự Chu nhà cậu đang dẫn đầu.”
Minh Phù theo hướng cô ấy chỉ, nhìn xuống dưới, quảng trường ngoài trời trung tâm tòa nhà giảng dạy có một bồn hoa tròn, một hàng cờ đỏ tươi đang tung bay theo bước chạy của các thiếu niên, tạo thành một làn sóng đỏ bao quanh bồn hoa.
Cô lập tức nhìn thấy Trần Tự Chu ở vị trí dẫn đầu.
Cậu mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, giơ lá cờ đỏ lớn hơn của những người khác, chạy trong làn gió đầu hè.
Cô thấy cậu ngước lên nhìn về phía mình.
Cách ba tầng lầu, Minh Phù không thấy rõ lắm, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt mình và cậu chạm nhau.
Cô dường như thấy cậu cười.
Tiếng hát xung quanh dần yếu đi, cô nghe thấy tiếng Trần Tự Chu hô vang —
“Minh Phù! Chúc cậu thi đại học tất cả đều thuận lợi!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng kịp đăng đúng dịp thi đại học!
Dù muộn một ngày, nhưng vẫn chúc các sĩ tử thi đại học thuận lợi, đạt thành tích xuất sắc!
(Nếu may mắn thì có thêm một chương nữa, nếu không thì coi như tôi chưa nói gì nhé)
Sau đại hội tuyên thệ trăm ngày là kỳ thi mô phỏng lần một và lần hai. Đến khi hoàn thành kỳ thi mô phỏng lần ba, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng gần kề.
Khi chỉ còn hơn một tháng nữa đến kỳ thi đại học, học sinh lớp mười hai sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi.
Đo chiều cao, cân nặng và huyết áp là những mục kiểm tra cơ bản, tốc độ rất nhanh, chỉ cần đứng lên máy đo, dữ liệu sẽ được ghi lại ngay lập tức.
Nhưng đến bước lấy máu thì tốc độ lại chậm đi thấy rõ.
Nơi lấy máu được sắp xếp trong hội trường lớn của trường, nhân viên y tế ngồi ở hàng ghế đầu, với ba bàn lấy máu, cửa trước vào, cửa sau ra.
Hàng đợi lấy máu kéo dài, nối dài ra tận hành lang.
Khi đứng chờ bên ngoài thì còn ổn, càng đến gần cửa càng nghe rõ đủ loại câu nói —
“Chị ơi, tay nghề chị có tốt không? Có thể đâm một lần là trúng không? Đừng biến tay em thành cái rây nhé?”
“Lấy bao nhiêu máu vậy ạ? Lấy xong máu thì em có cần uống canh gà bồi bổ không?”
“Có cách nào lấy máu mà không cần kim không? Em sợ kim tiêm.”
Trần Tự Chu vẫn còn buồn ngủ, nhắm mắt, khoanh tay dựa lưng vào tường như không có xương, nghe những tiếng than vãn vọng ra từ trong, chủ yếu là của con trai, không có mấy tiếng xì xào.
Toàn là lũ yếu đuối, lấy tí máu mà như lấy mạng.
Áo bỗng bị kéo xuống, Trần Tự Chu mở mắt.
Minh Phù đứng trước cậu, không quay đầu lại, đưa tay ra sau kéo áo T-shirt của cậu, nhắc cậu tiến lên.
Trần Tự Chu liếc nhìn tay Minh Phù đang kéo áo mình, từ trên tường đứng lên tiến đến gần tai cô, “Không nhìn mà mò ra sau thế, không sợ mò nhầm chỗ à.”
“Gì cơ?”
Rõ ràng cô không hiểu ý cậu.
Trần Tự Chu cũng không giải thích, cười: “Không có gì.”
Cậu đổi chủ đề: “Lấy máu, sợ không?”
“Không sợ.”
Cái này có gì phải sợ.
“Giỏi thế.” Trần Tự Chu hờ hững đặt tay lên vai Minh Phù, ngược lại quệt nhẹ lên mặt cô: “Nhưng mình sợ đấy, mình sợ kim tiêm, phải làm sao đây?”
Minh Phù nghiêng đầu nhìn cậu, có chút nghi hoặc: “Cậu không phải định, học y sao?”
“Ai nói học y thì không được sợ kim tiêm, không được sợ máu, cậu lấy đâu ra thành kiến đó vậy.”
“?”
Sao lại gọi là thành kiến.
Người này đúng là miệng lưỡi sắc bén đến mức có thể làm người chết tức sống lại.
Minh Phù không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay lưng đi theo dòng người tiến lên phía trước.
Nhưng tay Trần Tự Chu vẫn đặt trên vai cô, cô cũng không buông ra.
Nhanh chóng đến lượt họ lấy máu.
Nói là ba bàn lấy máu nhưng thực chất là một chiếc bàn dài, mỗi bàn lấy máu cách nhau một ghế ngồi.
Trần Tự Chu ngồi ở vị trí bên trái của Minh Phù, quay mặt về phía cô, vẫn không ngừng nói: “Mình nói thật đấy, mình thật sự sợ.”
Minh Phù không thèm để ý, tự mình xắn tay áo lên.
Cuối tháng tư ở thủ đô vẫn còn chút lạnh, Minh Phù vẫn mặc áo len mỏng, trong khi Trần Tự Chu bên cạnh đã mặc áo ngắn tay.
Y tá buộc dây cao su lên tay, làm cho các mạch máu nổi rõ hơn.
Trần Tự Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, lười biếng “à” một tiếng: “Sắp bắt đầu rồi, lát nữa nếu mình ngất ở đây, cậu có thể vác mình về không?”
Y tá nhìn cậu một cách kỳ lạ, như đang nhìn một người bị thần kinh, không nhịn được, vừa dùng bông sát trùng vừa nói: “Yên tâm, nếu thật sự ngất thì chúng tôi có nhân viên y tế chăm sóc đến khi em tỉnh lại, sau đó sẽ đưa em về lớp.”
Trần Tự Chu: “…”
Ai cần các người đưa về.
Minh Phù mím môi cười, chân đặt trên đất bất ngờ bị đá nhẹ, cô nhìn qua.
Mặt Trần Tự Chu nghiêm lại, không biểu cảm nhìn cô.
Kim lấy máu đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp được chích vào, Minh Phù khẽ thở dài, đưa tay còn lại che mắt cậu.
“Bây giờ, được chưa?”
Tay cô gái nhỏ mềm mại đặt trên mắt Trần Tự Chu, đầu ngón tay chạm quanh mắt cậu, lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm làn da cậu.
Có lẽ vì không được tự nhiên, ngón út cô hơi cong, đầu ngón tay khẽ cọ vào mặt cậu.
Cậu còn ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, là mùi hương của kem dưỡng da tay Minh Phù dùng.
Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh cô vừa nắm áo mình.
Trần Tự Chu lăn lăn yết hầu, trong lòng thầm chửi một tiếng “Đm”.
Có vẻ đã đi quá xa rồi.
–
Lại một mùa thi vào ngày 5 tháng 6, năm ngoái họ còn là người quan sát, năm nay đã trở thành người tham gia.
Năm nay không còn tổ chức hoạt động ném sách nữa vì năm ngoái có một đàn anh vô tình để lẫn thẻ dự thi trong sách và ném đi, cuối cùng phải khom lưng tìm thẻ khắp nơi.
Khi chủ nhiệm khối biết chuyện này, tức giận đến mức suýt ngất.
Vì thế hoạt động này bị cấm nghiêm ngặt.
Sáng hôm đó Minh Phù vừa rẽ vào tầng lớp mười hai, liền bị Ngô Bằng Húc từ văn phòng gọi lại để giúp sắp xếp đồ đạc, đến khi quay lại lớp, tiết tự học sáng đã qua được một nửa.
Chưa kịp vào lớp, cô đã cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong.
Cô nghĩ là vì không có giáo viên giám sát nên mọi người mới thoải mái như vậy, nhưng khi bước vào lớp, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.
Cô nhìn thấy Trần Tự Chu đang mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.
Trần Tự Chu thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, thấy Minh Phù trở lại, cậu vẫy tay gọi cô: “Cuối cùng cũng về, nhanh ký tên xong để mình thay áo, cái chất liệu này khó chịu chết đi được, không biết làm sao cậu mặc nó suốt ngày.”
Cậu đưa bút ký cho Minh Phù, kéo vạt áo đồng phục: “Nhanh ký đi.”
Toàn bộ đồng phục đều kín đặc chữ ký, chỉ duy nhất vị trí trước ngực là trống không.
Minh Phù không biết bắt đầu từ đâu: “Ký ở đâu?”
“Chiêu giả ngốc này của cậu có thể đổi được không.” Trần Tự Chu trêu cô: “Chỗ trống to đùng trước ngực này đừng nói với mình là cậu không thấy.”
Minh Phù “ồ” một tiếng, tại chỗ trống đó cô viết từng nét tên mình.
Cuối cùng không nhịn được, cô hơi nhếch miệng cười.
Trần Tự Chu liếc nhìn cô: “Muốn cười thì cứ cười, ký tên lên ngực mình đúng là đáng để tự hào mà.”
Minh Phù lập tức kéo thẳng miệng lại: “Tự luyến.”
–
Tiết tự học cuối cùng trước kỳ thi đại học, quạt trần kêu cọt kẹt, cơn gió khẽ thổi tung một góc của tờ bài kiểm tra trên bàn, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, trong lớp vang lên những tiếng thì thầm rì rào.
Bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen cuối cùng đã trở thành con số đơn “2”.
Minh Phù đọc xong bài đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng, xoa mắt.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, tiếng thì thầm trong lớp lớn dần.
Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, Trần Tự Chu bị Ngô Bằng Húc gọi đi cách đây mười lăm phút không biết làm gì, vẫn chưa quay lại.
Minh Phù không vội đi, ngồi tại chỗ nhìn mọi người trong lớp thu dọn đồ đạc một cách vô định.
Trịnh Nhan Hương bước tới: “Bé Phù, cậu không đi à?”
“Mình không vội.”
Trịnh Nhan Hương lập tức hiểu ra, ra dấu “ok”: “Vậy cậu từ từ đợi, mình đi trước nhé, ba mẹ mình đang đợi ở cổng.”
Minh Phù vẫy tay chào: “Được, tạm biệt.”
Người trong lớp dần rời đi, Trần Tự Chu vẫn chưa trở lại.
Âm thanh ồn ào vang lên từ hành lang, náo nhiệt hơn nhiều so với giờ tan học thường ngày, nghe kỹ thì dường như còn có cả tiếng nhạc xen lẫn.
Minh Phù thấy lạ, định đi ra ngoài xem thử, Trịnh Nhan Hương đã quay lại.
Cô ấy kéo Minh Phù ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Lần này Trưởng Lập làm lớn, tổ chức hẳn một buổi lễ trước kỳ thi đại học cho chúng ta.”
Ra khỏi lớp học, nhìn ra xa chỉ thấy một biển người đông đúc.
Tang Ngâm luôn nhìn về hướng lớp chín, thấy Trịnh Nhan Hương đưa Minh Phù ra, giơ tay vẫy: “Bên này!”
Hai người chen qua đám đông đến hàng đầu tiên.
Tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng, Minh Phù mới nhận ra rằng các tầng từ lớp mười đến lớp mười hai đều chật kín người, họ đứng quanh ban công, mỗi người đều cầm một cây que phát sáng, tiếng hát không mấy đồng đều vang vọng giữa các tòa nhà lớp học —
“Khóe mắt của bạn đã từng rực cháy
Là một trong số ít những khoảnh khắc vụng dại và đáng quý của cuộc đời
Chúng ta một khi đã bước đi thì không quay lại à, cứ mặc sức theo đuổi đi
Có bạn luôn dõi theo thì tôi không còn đơn độc nữa
Mỗi khi tôi đau khổ
Cũng đều bị mưa to dầm ướt
Đóa hoa nở ra từ vũng bùn
Thì hãy để nó lớn lên đi
Giấc mơ bé nhỏ đang bùng cháy
Sẽ không sợ đi chân đất để đuổi theo gió đâu”
Tang Ngâm vỗ vai Minh Phù, thì thầm vào tai cô: “Nhìn xuống dưới, Trần Tự Chu nhà cậu đang dẫn đầu.”
Minh Phù theo hướng cô ấy chỉ, nhìn xuống dưới, quảng trường ngoài trời trung tâm tòa nhà giảng dạy có một bồn hoa tròn, một hàng cờ đỏ tươi đang tung bay theo bước chạy của các thiếu niên, tạo thành một làn sóng đỏ bao quanh bồn hoa.
Cô lập tức nhìn thấy Trần Tự Chu ở vị trí dẫn đầu.
Cậu mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, giơ lá cờ đỏ lớn hơn của những người khác, chạy trong làn gió đầu hè.
Cô thấy cậu ngước lên nhìn về phía mình.
Cách ba tầng lầu, Minh Phù không thấy rõ lắm, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt mình và cậu chạm nhau.
Cô dường như thấy cậu cười.
Tiếng hát xung quanh dần yếu đi, cô nghe thấy tiếng Trần Tự Chu hô vang —
“Minh Phù! Chúc cậu thi đại học tất cả đều thuận lợi!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng kịp đăng đúng dịp thi đại học!
Dù muộn một ngày, nhưng vẫn chúc các sĩ tử thi đại học thuận lợi, đạt thành tích xuất sắc!
(Nếu may mắn thì có thêm một chương nữa, nếu không thì coi như tôi chưa nói gì nhé)
/0
|