Editor: Saki
Trần Tự Chu chỉ nói mua vài món, kết quả sau khi đến trung tâm thương mại, tiếp tục đưa Minh Phù vào thử ở từng cửa hàng.
Cũng không cần nhân viên bán hàng, anh tự chọn quần áo cho cô.
Cuối cùng Minh Phù cũng mệt mỏi, nhưng anh vẫn giống như không có việc gì.
Thân phận của hai người bọn họ giống như đối nghịch với cặp đôi bình thường.
Đàn ông hăng hái, phụ nữ mệt mỏi.
Mỗi lần vào một cửa hàng, Minh Phù đi thẳng đến sô pha trong cửa hàng.
Trần Tự Chu liền đi qua các giá áo chọn quần áo cho cô, chọn xong đưa cho cô đi thử.
Minh Phù cảm thấy mình như một cỗ máy thử đồ tàn nhẫn.
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng liên tục nhìn ánh mắt nghi hoặc về phía bọn họ, làm như chưa từng thấy qua loại tổ hợp kỳ lạ này.
Minh Phù lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, sau đó đã có thể hết sức tự nhiên ngồi trên sô pha lật tạp chí.
Sau khi từ một cửa hàng đi ra, Minh Phù nhìn túi Trần Tự Chu xách đầy.
Mọi loại quần áo đầy màu sắc, mọi kiểu dáng, mọi thứ cần có đều có.
Mắt thấy anh còn muốn rẽ vào một cửa hàng, Minh Phù vội vàng bám lấy cánh tay Trần Tự Chu kéo anh về: “Được rồi được rồi, đừng mua nữa, em ở đây hai ngày thôi, không cần mua nhiều như vậy đâu.”
Động tác Trần Tự Chu bình tĩnh dừng lại, gật đầu: “Được.”
Minh Phù nhìn đồng hồ, đã sắp đến trưa rồi.
“Vậy chúng ta về nhà hay ra ngoài ăn thế?”
“Không vội.” Trần Tự Chu tìm kiếm một vòng bảng hướng dẫn trung tâm thương mại, dẫn Minh Phù lên tầng trên: “Còn một thứ chưa mua cho em.”
“Cái gì?” Minh Phù không ngờ còn có cái gì chưa mua, cô móc túi giấy ra: “Đều có cả rồi.”
Trần Tự Chu rũ mắt nhìn trước ngực Minh Phù, cười sâu xa: “Mấy ngày nay em chuẩn bị mặc bộ này à?”
Minh Phù theo tầm mắt anh nhìn xuống, kịp phản ứng, lui về phía sau một bước.
Cô quên mất mình đang đứng trong thang máy, lùi lại như vậy, nửa chân lơ lửng trên không.
Cả người suýt nữa ngã xuống.
Trần Tự Chu nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô vào lòng: “Nếu em muốn anh ôm em cứ nói thẳng, cũng không cần dùng cách này quanh co lòng vòng.”
“Anh thật là.” Minh Phù nhìn anh, thản nhiên nói ra ba chữ: “Rất tự luyến.”
Một động tác vô tình của cô cũng có thể bị anh chia thành ý tứ anh muốn.
Đến cửa tiệm nội y, Minh Phù đẩy anh: “Em tự vào mua là được rồi, anh chờ bên ngoài đi.”
Trần Tự Chu liếc nhìn cô một cái, nắm tay cô nghênh ngang đi vào.
Không có chút ngượng ngùng.
Nhân viên bán hàng ở cửa thấy thế đều sửng sốt một chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đàn ông thản nhiên bước vào cửa hàng đồ lót của phụ nữ.
Hơn nữa còn là một cặp đôi có nhan sắc cao như vậy.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Nhân viên bán hàng đi theo.
“Xin chào, xin hỏi cần trợ giúp gì không ạ?”
Trần Tự Chu hỏi một cách tự nhiên: “Kiểu dáng bán chạy là gì vậy?”
Minh Phù bị anh dắt đi ở phía sau, nghe vậy xấu hổ vô cùng.
Sao người này lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Nhân viên bán hàng dẫn họ đến trước một loạt giá treo quần áo: “Đây đều là kiểu dáng mà chúng tôi gọi là bán chạy, xin hỏi kích thước của cô là bao nhiêu?”
Trần Tự Chu nhìn lướt qua kiểu dáng trên giá áo, nghe được câu hỏi của nhân viên bán hàng, không đợi Minh Phù trả lời liền mở miệng trước một bước: “34C, mang qua đây xem thử đi.”
Nhân viên bán hàng vô thức nhìn về phía ngực Minh Phù, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Minh Phù bị nhân viên bán hàng đảo mắt nhìn đến ngượng ngùng, cô giơ tay vén tóc, bình tĩnh ngăn lại.
Trung tâm thương mại Quốc Mậu là trung tâm thương mại xa xỉ lâu đời nhất thủ đô, nhân viên bán hàng bên trong trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén không chịu được.
Chỉ với một ánh nhìn, có thể chính xác nhận định giá cả trang phục từ đầu đến chân của khách hàng bước vào cửa hàng, từ đó đoán được mức độ thu nhập của họ.
Quần áo Trần Tự Chu mặc dù không có nhãn hiệu rõ ràng, nhưng chỉ nhìn chất liệu cũng có thể biết giá cả xa xỉ.
Chưa kể đến trên tay anh còn mang theo nhiều túi xa xỉ như vậy.
Nhận ra sự lúng túng của họ, nhân viên bán hàng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ và khéo léo dẫn dắt họ đi vào bên trong cửa hàng.
Hai người đi theo sau nhân viên bán hàng, Minh Phù nắm chặt ngón tay Trần Tự Chu: “Sao anh biết vậy?”
Hỏi về kích thước.
Trần Tự Chu khẽ vuốt v e mu bàn tay cô, cọ xát một cách mờ ám, giọng điệu đắc ý: “Đã sờ là biết ngay, nếu người yêu em ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, cũng không cần lăn lộn trong ngành ngoại khoa nữa.”
“…”
Móng tay Minh Phù ấn vào lòng bàn tay anh một cái: “Im miệng.”
“Không phải em hỏi anh sao, bây giờ lại bảo anh im miệng.”
Nghe còn rất uất ức.
Minh Phù trả lại nguyên văn hai chữ anh đã nói về cô: “Yếu ớt.”
Nói hai câu liền uất ức.
Động một chút là làm nũng.
Ghen với Lotus.
Trong lòng Minh Phù lặng lẽ bày ra “khuyết điểm” của Trần Tự Chu, cuối cùng cười rộ lên.
Đối diện với ánh mắt mỉm cười của Trần Tự Chu, khóe miệng cô lập tức bình tĩnh lại.
Tốc độ nhanh như xuyên kịch biến sắc mặt.
Trần Tự Chu ghé vào tai cô, hạ giọng: “Cục cưng, muốn hôn em.”
Minh Phù hoảng sợ trừng to mắt, không hiểu anh lại đột nhiên hứng thú gì.
Cô lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách, giơ cao bàn tay họ đang nắm lấy, ấn mu bàn tay Trần Tự Chu lên môi mình và khẽ cản: “Trước khi ra ngoài, ở nhà anh còn bảo phải dựa vào những người đàn ông làm nên việc lớn cơ mà.”
“Ồ, vậy sao?” Trần Tự Chu dễ dàng xoay tay hai người lại, hôn lên mu bàn tay Minh Phù: “Bây giờ anh cảm thấy mình vẫn thích hợp làm một não chứa tình yêu.”
Đến phòng nghỉ, nhân viên bán hàng kéo ghế ra ý bảo Minh Phù ngồi.
Ngay sau đó lại muốn đi phục vụ Trần Tự Chu.
“Không cần, tôi tự làm.”
Một tay Trần Tự Chu kéo ghế ngồi xuống.
Nhân viên bán hàng: “Được, hai người chờ một chút, tôi đi lấy đồ lót phù hợp với kích thước của phụ nữ.”
Sau đó lại bưng nước trà và đồ ngọt tới.
Mức thu nhập của Minh Phù cũng khá cao, nhưng cô không mấy mặn mà với việc tiêu dùng hàng xa xỉ cao cấp, mà lại thích những món đồ tinh tế, nhẹ nhàng.
Minh Phù chưa bao giờ trải nghiệm phong cách phục vụ tận tình chu đáo như vậy, đến mức khiến khách hàng cảm thấy được nâng niu như báu vật.
Những chiếc bánh quy Margarita nhỏ xinh trong đ ĩa nhỏ trông thật đáng yêu và tinh tế.
Biểu cảm trên đó được vẽ bằng sô cô la màu sắc khác nhau.
Đâm thẳng vào tim của những người thích ngọt như Minh Phù.
Cô cắm một cái nĩa vào.
Nó cũng ngon nữa.
Ngọt mà không ngấy, còn có mùi trà nhàn nhạt.
Cô cảm thán một câu: “Thú tiêu xài của người giàu quả là khác biệt!”
Trần Tự Chu cau mày, nhìn sang cô với vẻ mặt u ám: “Giọng điệu hâm mộ của em là sao? Người yêu em không có tiền à?”
À.
Hóa ra đồ yếu ớt này còn dễ dàng suy nghĩ nhiều.
Đúng là đầu óc hoạt động nhanh nhạy thật.
Minh Phù lười tranh luận với anh về việc cô vô tình cảm khái, xiên một miếng bánh quy nhỏ đưa tới bên miệng anh: “Anh nếm thử cái này đi.”
Trần Tự Chu không thích ăn ngọt, nhưng Minh Phù cho ăn, cái gì anh cũng thích.
Anh cắn vào, gật đầu: “Cũng được, em thích ăn à?”
Minh Phù rụt rè đưa ra đáp án: “Cũng tạm được.”
Cô gái nhỏ có một số chỗ, vẫn giống như trước đây.
Không có gì thay đổi sau ngần ấy năm.
Ăn thứ gì hợp khẩu vị của cô, ánh mắt sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Sáng lấp lánh.
“Em ngồi ở đây một lát nhé.” Trần Tự Chu đứng dậy: “Anh đi vệ sinh.”
“Dạ.”
Minh Phù không thích lên mạng, không thích lướt điện thoại.
Trần Tự Chu đi rồi, cô chống má buồn chán nhìn xung quanh.
Dịch vụ tại các cửa hàng cao cấp không chỉ hoàn hảo mà còn sở hữu phong cách trang trí vô cùng đẳng cấp.
Trên tường phòng nghỉ, một loạt tranh phong cảnh sơn dầu được treo, với gam màu vô cùng bắt mắt.
Minh Phù nhìn từng cái một, lúc nhìn thấy bức cuối cùng, trên đỉnh đầu có bóng đen rơi xuống.
Cô tưởng là Trần Tự Chu đã trở lại, liền quay đầu nhìn lại: “Anh trở về —”
Lời còn chưa nói xong liền dừng lại.
Người trước mắt không phải Trần Tự Chu.
Giọng nói của Tôn Tư Nhu có chút kinh ngạc: “Minh Phù? Thật sự là cậu sao, vừa rồi tôi còn không dám nhận.”
Minh Phù mỉm cười, khẽ gật đầu với cô ấy: “Đã lâu không gặp.”
“Quả thật đã lâu rồi, phải bảy tám năm rồi chứ nhỉ?”
Tôn Tư Nhu ngồi xuống bên cạnh Minh Phù, đó là vị trí của Trần Tự Chu.
“Lần trước gặp cậu hình như vẫn là đêm sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, cậu tới tìm Trần Tự Chu. Sau đó họp lớp cấp ba cậu cũng không tới, tôi còn tưởng cậu không ở thủ đô nữa.”
Thời cấp ba, Trần Tự Chu là nhân vật nổi tiếng tại trường Trung học Trưởng Lập. Suốt ba năm học đó, hầu như không ai là không biết đến anh.
Mấy năm xa cách Trần Tự Chu, cứ cách vài tháng, nhóm lớp lại có thông báo tổ chức họp lớp.
Mỗi lần Minh Phù đều chỉ nhìn, cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện trong nhóm.
Chưa bao giờ đi họp lớp.
Cô sợ mình sẽ nghe được tin tức về Trần Tự Chu trong miệng người khác.
Trần Tự Chu cũng chưa từng tham gia một buổi họp lớp nào.
Anh có lý do chính đáng —
Du học nước ngoài.
Minh Phù tùy tiện lấy cớ bổ sung: “Thật chẳng may, mỗi lần tụ họp tôi đều có việc đi công tác.”
“Vậy thứ hai tuần sau cậu có thời gian không? Thứ hai tuần sau vừa vặn là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng ta, cùng nhau tụ tập chứ?”
Minh Phù còn chưa nói gì, Tôn Tư Nhu đã phá hỏng đường ra của cô: “Nhiều buổi họp lớp như vậy mà cậu không đến, lần này nếu còn không đến thì không thể chấp nhận được.”
Dừng một chút, cô ấy hỏi: “Không phải là cậu vẫn chưa quên Trần Tự Chu, cho nên không dám tới chứ?”
Vấn đề này hỏi đột ngột lại có chút cố ý nói không nên lời.
Trong lòng Minh Phù lóe lên một tia không vui, trên mặt bình tĩnh, đang chuẩn bị trả lời thì một giọng nam xen vào.
“Không quên tôi cái gì?” Trần Tự Chu đi tới phía sau Minh Phù, nhìn Tôn Tư Nhu đang chiếm lấy chỗ ngồi của anh, hỏi Minh Phù: “Đây là bạn của em à?”
Lúc Tôn Tư Nhu nhìn thấy Trần Tự Chu xuất hiện, vẻ mặt rất rõ ràng xuất hiện thay đổi.
Rất phức tạp, như là không thể tưởng tượng nổi lại có chút ngạc nhiên.
Cuối cùng trở về mất mát.
Minh Phù không hề ngốc nghếch, và cũng không hề chậm chạp trong chuyện tình cảm.
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng cô nảy sinh một số phỏng đoán.
Thật ra năm đó khi Tôn Tư Nhu nói với cô những lời đó, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ có điều lúc ấy bị tin Trần Tự Chu muốn ra nước ngoài làm cho chấn động, cô không có tâm tình suy nghĩ sâu xa.
Sau đó lại nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Trình Lí.
Tâm tư càng thêm hỗn loạn.
“Anh trở lại rồi à?” Cô ngửa đầu nhìn Trần Tự Chu, vừa tự nhiên lại thân mật hỏi một câu, đối với vấn đề của Trần Tự Chu, cô không nói có cũng không nói không, chỉ giới thiệu đơn giản một câu: “Tôn Tư Nhu, bạn học cấp ba của chúng ta.”
“À.” Trần Tự Chu hoàn toàn không ấn tượng, chỉ lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
Sự xa lạ trong mắt đàn ông đã cho thấy tất cả.
Tôn Tư Nhu phục hồi tinh thần, nụ cười nhiệt tình giảm đi một chút: “Hai người vẫn còn ở bên nhau sao, tôi tưởng hai người đã chia tay rồi.”
Một câu cảm thán rất bình thường, nhưng từ trong miệng Tôn Tư Nhu nói ra, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Sự mất hứng của Minh Phù sẽ giấu ở trong lòng, cố gắng không để lộ ra ngoài.
Trần Tự Chu thì khác.
Nhất cử nhất động của người khác, một câu nói cho dù là một chữ làm cho anh khó chịu, anh đều sẽ rõ ràng viết ở trên mặt.
Trần Tự Chu đứng sau Minh Phù, hai tay chống lên vai ghế của cô, vẻ mặt lạnh lùng như một vị thần hộ mệnh: “Sao, có vấn đề gì à?”
“Không, không có.” Tôn Tư Nhu ổn định tinh thần, cố gắng trả lời một cách. tự nhiên: “Chỉ là có chút kinh ngạc, bởi vì sau đó tôi nghe nói cậu ra nước ngoài rồi.”
Trần Tự Chu lười biếng nhướng mí mắt, vừa chảnh vừa muốn ăn đòn nói ra một câu: “Ra nước ngoài mà thôi, cũng không phải đã chết.”
Nói xong, nhân viên bán hàng vừa vặn cầm đồ tới, nhìn thấy tình hình bên bọn họ, có chút chần chừ có nên tiến lên hay không.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn nhân viên bán hàng một cái, lại quay sang Tôn Tư Nhu: “Còn việc gì nữa không? Chúng tôi muốn thử quần áo.”
Sắc mặt Tôn Tư Nhu có chút xấu hổ, đứng dậy: “Không sao, tôi đi trước đây.”
“Tư Nhu.” Minh Phù đột nhiên lên tiếng gọi cô ấy.
Tôn Tư Nhu dừng bước nhìn qua theo bản năng.
Minh Phù cười rộ lên, đôi mắt trong suốt, ánh đèn trắng ấm áp trong phòng nghỉ chiếu xuống, quanh thân cô phủ một tầng hào quang mông lung.
“Thứ hai tuần sau kỷ niệm ngày thành lập trường tôi rảnh, có thể tụ tập.”
Không biết có phải chột dạ hay không, Tôn Tư Nhu cảm thấy trong ánh mắt Minh Phù có quá nhiều thứ.
Cô ấy gật đầu: “Được, vậy đến lúc đó gặp lại.”
Chờ người đi rồi, nhân viên bán hàng đẩy một loạt giá áo tới: “Có một số kiểu dáng trong cửa hàng hiện tại không có cỡ của cô Minh, nếu thích thì có thể liên hệ để đặt hàng, hai người xem trước một chút nhé.”
Minh Phù nghiêng người: “Không cần đâu, cứ lấy bừa hai cái kia là được.”
Bây giờ cô nhìn thấy hàng đồ lót này liền cảm thấy xấu hổ.
Nhà ai mua đồ lót còn làm ra trận lớn như vậy chứ?
“Sao có thể mua bừa vậy được?” Trần Tự Chu liếc nhìn cô với vẻ không hài lòng, quay sang nhìn giá treo quần áo và bắt đầu chỉ đạo như một vị tướng lĩnh: “Cái áo trắng kia thế nào? Cái đen kia nữa, cái màu hồng nhạt cũng đẹp đấy. Dù sao da em trắng, mặc gì cũng đẹp mà.”
Bên trong trung tâm thương mại, điều hòa được bật mạnh nhưng dường như không đủ để hạ bớt nhiệt độ đang tăng nhanh chóng trên mặt Minh Phù.
Cô liếc nhìn ánh mắt nhân viên bán hàng.
Có lẽ đã quen với những tình huống như thế này, nhân viên bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa một chút ý “Tôi đều hiểu tôi đều hiểu” ở bên trong.
Minh Phù kéo cổ tay Trần Tự Chu, nhỏ giọng nói: “Được rồi! Mua nhiều màu như vậy làm gì, đều mặc ở bên trong mà.”
Không ai nhìn cả.
Làm cho giống như bướm bạc.
Trần Tự Chu nghe ra ý tứ bên ngoài của cô, hạ thấp người kề sát vào tai cô: “Đây là mặc cho đối tượng xem, cho nên anh có quyền lên tiếng nhất, biết không cục cưng.”
Nếu như trên mặt đất hiện tại có khe hở, Minh Phù sẽ không chút do dự chui vào.
Cô tuyệt đối không muốn biết những thứ này!
Mượn lưng ghế che chắn, Minh Phù giơ tay hung hăng bóp đùi Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu cầm tay Minh Phù, nhéo lòng bàn tay cô: “Cục cưng, bộ màu đỏ đẹp quá, anh muốn nhìn em mặc.”
Trần Tự Chu chỉ nói mua vài món, kết quả sau khi đến trung tâm thương mại, tiếp tục đưa Minh Phù vào thử ở từng cửa hàng.
Cũng không cần nhân viên bán hàng, anh tự chọn quần áo cho cô.
Cuối cùng Minh Phù cũng mệt mỏi, nhưng anh vẫn giống như không có việc gì.
Thân phận của hai người bọn họ giống như đối nghịch với cặp đôi bình thường.
Đàn ông hăng hái, phụ nữ mệt mỏi.
Mỗi lần vào một cửa hàng, Minh Phù đi thẳng đến sô pha trong cửa hàng.
Trần Tự Chu liền đi qua các giá áo chọn quần áo cho cô, chọn xong đưa cho cô đi thử.
Minh Phù cảm thấy mình như một cỗ máy thử đồ tàn nhẫn.
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng liên tục nhìn ánh mắt nghi hoặc về phía bọn họ, làm như chưa từng thấy qua loại tổ hợp kỳ lạ này.
Minh Phù lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, sau đó đã có thể hết sức tự nhiên ngồi trên sô pha lật tạp chí.
Sau khi từ một cửa hàng đi ra, Minh Phù nhìn túi Trần Tự Chu xách đầy.
Mọi loại quần áo đầy màu sắc, mọi kiểu dáng, mọi thứ cần có đều có.
Mắt thấy anh còn muốn rẽ vào một cửa hàng, Minh Phù vội vàng bám lấy cánh tay Trần Tự Chu kéo anh về: “Được rồi được rồi, đừng mua nữa, em ở đây hai ngày thôi, không cần mua nhiều như vậy đâu.”
Động tác Trần Tự Chu bình tĩnh dừng lại, gật đầu: “Được.”
Minh Phù nhìn đồng hồ, đã sắp đến trưa rồi.
“Vậy chúng ta về nhà hay ra ngoài ăn thế?”
“Không vội.” Trần Tự Chu tìm kiếm một vòng bảng hướng dẫn trung tâm thương mại, dẫn Minh Phù lên tầng trên: “Còn một thứ chưa mua cho em.”
“Cái gì?” Minh Phù không ngờ còn có cái gì chưa mua, cô móc túi giấy ra: “Đều có cả rồi.”
Trần Tự Chu rũ mắt nhìn trước ngực Minh Phù, cười sâu xa: “Mấy ngày nay em chuẩn bị mặc bộ này à?”
Minh Phù theo tầm mắt anh nhìn xuống, kịp phản ứng, lui về phía sau một bước.
Cô quên mất mình đang đứng trong thang máy, lùi lại như vậy, nửa chân lơ lửng trên không.
Cả người suýt nữa ngã xuống.
Trần Tự Chu nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô vào lòng: “Nếu em muốn anh ôm em cứ nói thẳng, cũng không cần dùng cách này quanh co lòng vòng.”
“Anh thật là.” Minh Phù nhìn anh, thản nhiên nói ra ba chữ: “Rất tự luyến.”
Một động tác vô tình của cô cũng có thể bị anh chia thành ý tứ anh muốn.
Đến cửa tiệm nội y, Minh Phù đẩy anh: “Em tự vào mua là được rồi, anh chờ bên ngoài đi.”
Trần Tự Chu liếc nhìn cô một cái, nắm tay cô nghênh ngang đi vào.
Không có chút ngượng ngùng.
Nhân viên bán hàng ở cửa thấy thế đều sửng sốt một chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đàn ông thản nhiên bước vào cửa hàng đồ lót của phụ nữ.
Hơn nữa còn là một cặp đôi có nhan sắc cao như vậy.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Nhân viên bán hàng đi theo.
“Xin chào, xin hỏi cần trợ giúp gì không ạ?”
Trần Tự Chu hỏi một cách tự nhiên: “Kiểu dáng bán chạy là gì vậy?”
Minh Phù bị anh dắt đi ở phía sau, nghe vậy xấu hổ vô cùng.
Sao người này lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Nhân viên bán hàng dẫn họ đến trước một loạt giá treo quần áo: “Đây đều là kiểu dáng mà chúng tôi gọi là bán chạy, xin hỏi kích thước của cô là bao nhiêu?”
Trần Tự Chu nhìn lướt qua kiểu dáng trên giá áo, nghe được câu hỏi của nhân viên bán hàng, không đợi Minh Phù trả lời liền mở miệng trước một bước: “34C, mang qua đây xem thử đi.”
Nhân viên bán hàng vô thức nhìn về phía ngực Minh Phù, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Minh Phù bị nhân viên bán hàng đảo mắt nhìn đến ngượng ngùng, cô giơ tay vén tóc, bình tĩnh ngăn lại.
Trung tâm thương mại Quốc Mậu là trung tâm thương mại xa xỉ lâu đời nhất thủ đô, nhân viên bán hàng bên trong trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén không chịu được.
Chỉ với một ánh nhìn, có thể chính xác nhận định giá cả trang phục từ đầu đến chân của khách hàng bước vào cửa hàng, từ đó đoán được mức độ thu nhập của họ.
Quần áo Trần Tự Chu mặc dù không có nhãn hiệu rõ ràng, nhưng chỉ nhìn chất liệu cũng có thể biết giá cả xa xỉ.
Chưa kể đến trên tay anh còn mang theo nhiều túi xa xỉ như vậy.
Nhận ra sự lúng túng của họ, nhân viên bán hàng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ và khéo léo dẫn dắt họ đi vào bên trong cửa hàng.
Hai người đi theo sau nhân viên bán hàng, Minh Phù nắm chặt ngón tay Trần Tự Chu: “Sao anh biết vậy?”
Hỏi về kích thước.
Trần Tự Chu khẽ vuốt v e mu bàn tay cô, cọ xát một cách mờ ám, giọng điệu đắc ý: “Đã sờ là biết ngay, nếu người yêu em ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, cũng không cần lăn lộn trong ngành ngoại khoa nữa.”
“…”
Móng tay Minh Phù ấn vào lòng bàn tay anh một cái: “Im miệng.”
“Không phải em hỏi anh sao, bây giờ lại bảo anh im miệng.”
Nghe còn rất uất ức.
Minh Phù trả lại nguyên văn hai chữ anh đã nói về cô: “Yếu ớt.”
Nói hai câu liền uất ức.
Động một chút là làm nũng.
Ghen với Lotus.
Trong lòng Minh Phù lặng lẽ bày ra “khuyết điểm” của Trần Tự Chu, cuối cùng cười rộ lên.
Đối diện với ánh mắt mỉm cười của Trần Tự Chu, khóe miệng cô lập tức bình tĩnh lại.
Tốc độ nhanh như xuyên kịch biến sắc mặt.
Trần Tự Chu ghé vào tai cô, hạ giọng: “Cục cưng, muốn hôn em.”
Minh Phù hoảng sợ trừng to mắt, không hiểu anh lại đột nhiên hứng thú gì.
Cô lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách, giơ cao bàn tay họ đang nắm lấy, ấn mu bàn tay Trần Tự Chu lên môi mình và khẽ cản: “Trước khi ra ngoài, ở nhà anh còn bảo phải dựa vào những người đàn ông làm nên việc lớn cơ mà.”
“Ồ, vậy sao?” Trần Tự Chu dễ dàng xoay tay hai người lại, hôn lên mu bàn tay Minh Phù: “Bây giờ anh cảm thấy mình vẫn thích hợp làm một não chứa tình yêu.”
Đến phòng nghỉ, nhân viên bán hàng kéo ghế ra ý bảo Minh Phù ngồi.
Ngay sau đó lại muốn đi phục vụ Trần Tự Chu.
“Không cần, tôi tự làm.”
Một tay Trần Tự Chu kéo ghế ngồi xuống.
Nhân viên bán hàng: “Được, hai người chờ một chút, tôi đi lấy đồ lót phù hợp với kích thước của phụ nữ.”
Sau đó lại bưng nước trà và đồ ngọt tới.
Mức thu nhập của Minh Phù cũng khá cao, nhưng cô không mấy mặn mà với việc tiêu dùng hàng xa xỉ cao cấp, mà lại thích những món đồ tinh tế, nhẹ nhàng.
Minh Phù chưa bao giờ trải nghiệm phong cách phục vụ tận tình chu đáo như vậy, đến mức khiến khách hàng cảm thấy được nâng niu như báu vật.
Những chiếc bánh quy Margarita nhỏ xinh trong đ ĩa nhỏ trông thật đáng yêu và tinh tế.
Biểu cảm trên đó được vẽ bằng sô cô la màu sắc khác nhau.
Đâm thẳng vào tim của những người thích ngọt như Minh Phù.
Cô cắm một cái nĩa vào.
Nó cũng ngon nữa.
Ngọt mà không ngấy, còn có mùi trà nhàn nhạt.
Cô cảm thán một câu: “Thú tiêu xài của người giàu quả là khác biệt!”
Trần Tự Chu cau mày, nhìn sang cô với vẻ mặt u ám: “Giọng điệu hâm mộ của em là sao? Người yêu em không có tiền à?”
À.
Hóa ra đồ yếu ớt này còn dễ dàng suy nghĩ nhiều.
Đúng là đầu óc hoạt động nhanh nhạy thật.
Minh Phù lười tranh luận với anh về việc cô vô tình cảm khái, xiên một miếng bánh quy nhỏ đưa tới bên miệng anh: “Anh nếm thử cái này đi.”
Trần Tự Chu không thích ăn ngọt, nhưng Minh Phù cho ăn, cái gì anh cũng thích.
Anh cắn vào, gật đầu: “Cũng được, em thích ăn à?”
Minh Phù rụt rè đưa ra đáp án: “Cũng tạm được.”
Cô gái nhỏ có một số chỗ, vẫn giống như trước đây.
Không có gì thay đổi sau ngần ấy năm.
Ăn thứ gì hợp khẩu vị của cô, ánh mắt sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Sáng lấp lánh.
“Em ngồi ở đây một lát nhé.” Trần Tự Chu đứng dậy: “Anh đi vệ sinh.”
“Dạ.”
Minh Phù không thích lên mạng, không thích lướt điện thoại.
Trần Tự Chu đi rồi, cô chống má buồn chán nhìn xung quanh.
Dịch vụ tại các cửa hàng cao cấp không chỉ hoàn hảo mà còn sở hữu phong cách trang trí vô cùng đẳng cấp.
Trên tường phòng nghỉ, một loạt tranh phong cảnh sơn dầu được treo, với gam màu vô cùng bắt mắt.
Minh Phù nhìn từng cái một, lúc nhìn thấy bức cuối cùng, trên đỉnh đầu có bóng đen rơi xuống.
Cô tưởng là Trần Tự Chu đã trở lại, liền quay đầu nhìn lại: “Anh trở về —”
Lời còn chưa nói xong liền dừng lại.
Người trước mắt không phải Trần Tự Chu.
Giọng nói của Tôn Tư Nhu có chút kinh ngạc: “Minh Phù? Thật sự là cậu sao, vừa rồi tôi còn không dám nhận.”
Minh Phù mỉm cười, khẽ gật đầu với cô ấy: “Đã lâu không gặp.”
“Quả thật đã lâu rồi, phải bảy tám năm rồi chứ nhỉ?”
Tôn Tư Nhu ngồi xuống bên cạnh Minh Phù, đó là vị trí của Trần Tự Chu.
“Lần trước gặp cậu hình như vẫn là đêm sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, cậu tới tìm Trần Tự Chu. Sau đó họp lớp cấp ba cậu cũng không tới, tôi còn tưởng cậu không ở thủ đô nữa.”
Thời cấp ba, Trần Tự Chu là nhân vật nổi tiếng tại trường Trung học Trưởng Lập. Suốt ba năm học đó, hầu như không ai là không biết đến anh.
Mấy năm xa cách Trần Tự Chu, cứ cách vài tháng, nhóm lớp lại có thông báo tổ chức họp lớp.
Mỗi lần Minh Phù đều chỉ nhìn, cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện trong nhóm.
Chưa bao giờ đi họp lớp.
Cô sợ mình sẽ nghe được tin tức về Trần Tự Chu trong miệng người khác.
Trần Tự Chu cũng chưa từng tham gia một buổi họp lớp nào.
Anh có lý do chính đáng —
Du học nước ngoài.
Minh Phù tùy tiện lấy cớ bổ sung: “Thật chẳng may, mỗi lần tụ họp tôi đều có việc đi công tác.”
“Vậy thứ hai tuần sau cậu có thời gian không? Thứ hai tuần sau vừa vặn là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng ta, cùng nhau tụ tập chứ?”
Minh Phù còn chưa nói gì, Tôn Tư Nhu đã phá hỏng đường ra của cô: “Nhiều buổi họp lớp như vậy mà cậu không đến, lần này nếu còn không đến thì không thể chấp nhận được.”
Dừng một chút, cô ấy hỏi: “Không phải là cậu vẫn chưa quên Trần Tự Chu, cho nên không dám tới chứ?”
Vấn đề này hỏi đột ngột lại có chút cố ý nói không nên lời.
Trong lòng Minh Phù lóe lên một tia không vui, trên mặt bình tĩnh, đang chuẩn bị trả lời thì một giọng nam xen vào.
“Không quên tôi cái gì?” Trần Tự Chu đi tới phía sau Minh Phù, nhìn Tôn Tư Nhu đang chiếm lấy chỗ ngồi của anh, hỏi Minh Phù: “Đây là bạn của em à?”
Lúc Tôn Tư Nhu nhìn thấy Trần Tự Chu xuất hiện, vẻ mặt rất rõ ràng xuất hiện thay đổi.
Rất phức tạp, như là không thể tưởng tượng nổi lại có chút ngạc nhiên.
Cuối cùng trở về mất mát.
Minh Phù không hề ngốc nghếch, và cũng không hề chậm chạp trong chuyện tình cảm.
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng cô nảy sinh một số phỏng đoán.
Thật ra năm đó khi Tôn Tư Nhu nói với cô những lời đó, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ có điều lúc ấy bị tin Trần Tự Chu muốn ra nước ngoài làm cho chấn động, cô không có tâm tình suy nghĩ sâu xa.
Sau đó lại nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Trình Lí.
Tâm tư càng thêm hỗn loạn.
“Anh trở lại rồi à?” Cô ngửa đầu nhìn Trần Tự Chu, vừa tự nhiên lại thân mật hỏi một câu, đối với vấn đề của Trần Tự Chu, cô không nói có cũng không nói không, chỉ giới thiệu đơn giản một câu: “Tôn Tư Nhu, bạn học cấp ba của chúng ta.”
“À.” Trần Tự Chu hoàn toàn không ấn tượng, chỉ lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
Sự xa lạ trong mắt đàn ông đã cho thấy tất cả.
Tôn Tư Nhu phục hồi tinh thần, nụ cười nhiệt tình giảm đi một chút: “Hai người vẫn còn ở bên nhau sao, tôi tưởng hai người đã chia tay rồi.”
Một câu cảm thán rất bình thường, nhưng từ trong miệng Tôn Tư Nhu nói ra, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Sự mất hứng của Minh Phù sẽ giấu ở trong lòng, cố gắng không để lộ ra ngoài.
Trần Tự Chu thì khác.
Nhất cử nhất động của người khác, một câu nói cho dù là một chữ làm cho anh khó chịu, anh đều sẽ rõ ràng viết ở trên mặt.
Trần Tự Chu đứng sau Minh Phù, hai tay chống lên vai ghế của cô, vẻ mặt lạnh lùng như một vị thần hộ mệnh: “Sao, có vấn đề gì à?”
“Không, không có.” Tôn Tư Nhu ổn định tinh thần, cố gắng trả lời một cách. tự nhiên: “Chỉ là có chút kinh ngạc, bởi vì sau đó tôi nghe nói cậu ra nước ngoài rồi.”
Trần Tự Chu lười biếng nhướng mí mắt, vừa chảnh vừa muốn ăn đòn nói ra một câu: “Ra nước ngoài mà thôi, cũng không phải đã chết.”
Nói xong, nhân viên bán hàng vừa vặn cầm đồ tới, nhìn thấy tình hình bên bọn họ, có chút chần chừ có nên tiến lên hay không.
Trần Tự Chu nghiêng đầu nhìn nhân viên bán hàng một cái, lại quay sang Tôn Tư Nhu: “Còn việc gì nữa không? Chúng tôi muốn thử quần áo.”
Sắc mặt Tôn Tư Nhu có chút xấu hổ, đứng dậy: “Không sao, tôi đi trước đây.”
“Tư Nhu.” Minh Phù đột nhiên lên tiếng gọi cô ấy.
Tôn Tư Nhu dừng bước nhìn qua theo bản năng.
Minh Phù cười rộ lên, đôi mắt trong suốt, ánh đèn trắng ấm áp trong phòng nghỉ chiếu xuống, quanh thân cô phủ một tầng hào quang mông lung.
“Thứ hai tuần sau kỷ niệm ngày thành lập trường tôi rảnh, có thể tụ tập.”
Không biết có phải chột dạ hay không, Tôn Tư Nhu cảm thấy trong ánh mắt Minh Phù có quá nhiều thứ.
Cô ấy gật đầu: “Được, vậy đến lúc đó gặp lại.”
Chờ người đi rồi, nhân viên bán hàng đẩy một loạt giá áo tới: “Có một số kiểu dáng trong cửa hàng hiện tại không có cỡ của cô Minh, nếu thích thì có thể liên hệ để đặt hàng, hai người xem trước một chút nhé.”
Minh Phù nghiêng người: “Không cần đâu, cứ lấy bừa hai cái kia là được.”
Bây giờ cô nhìn thấy hàng đồ lót này liền cảm thấy xấu hổ.
Nhà ai mua đồ lót còn làm ra trận lớn như vậy chứ?
“Sao có thể mua bừa vậy được?” Trần Tự Chu liếc nhìn cô với vẻ không hài lòng, quay sang nhìn giá treo quần áo và bắt đầu chỉ đạo như một vị tướng lĩnh: “Cái áo trắng kia thế nào? Cái đen kia nữa, cái màu hồng nhạt cũng đẹp đấy. Dù sao da em trắng, mặc gì cũng đẹp mà.”
Bên trong trung tâm thương mại, điều hòa được bật mạnh nhưng dường như không đủ để hạ bớt nhiệt độ đang tăng nhanh chóng trên mặt Minh Phù.
Cô liếc nhìn ánh mắt nhân viên bán hàng.
Có lẽ đã quen với những tình huống như thế này, nhân viên bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa một chút ý “Tôi đều hiểu tôi đều hiểu” ở bên trong.
Minh Phù kéo cổ tay Trần Tự Chu, nhỏ giọng nói: “Được rồi! Mua nhiều màu như vậy làm gì, đều mặc ở bên trong mà.”
Không ai nhìn cả.
Làm cho giống như bướm bạc.
Trần Tự Chu nghe ra ý tứ bên ngoài của cô, hạ thấp người kề sát vào tai cô: “Đây là mặc cho đối tượng xem, cho nên anh có quyền lên tiếng nhất, biết không cục cưng.”
Nếu như trên mặt đất hiện tại có khe hở, Minh Phù sẽ không chút do dự chui vào.
Cô tuyệt đối không muốn biết những thứ này!
Mượn lưng ghế che chắn, Minh Phù giơ tay hung hăng bóp đùi Trần Tự Chu.
Trần Tự Chu cầm tay Minh Phù, nhéo lòng bàn tay cô: “Cục cưng, bộ màu đỏ đẹp quá, anh muốn nhìn em mặc.”
/0
|