Trải qua bốn tháng vất vả, bộ phim “Ba ước nguyện’’ của Thẩm Dữ cuối cùng chính thức đóng máy.
Sau khi đóng máy, Thẩm Dữ có thể thả lỏng tinh thần chút ít, cũng có nhiều thời gian rảnh hơn dành cho thế giới riêng của hai người.
Cuối năm, Bạc Kha Nhiễm đồng thời ghi hình xong cho chương trình tạp kỹ thì lại nhận được tin tức của Thẩm Tư Gia.
Cô nhìn chằm chằm vào Weibo của cô ấy trên màn hình điện thoại, trố mắt sững sờ khoảng bốn năm giây.
Thẩm Tư Gia… Sắp kết hôn rồi…
Cùng Triệu Trăn…
Hai người này dây dưa quấn quýt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tu thành chín quả?
Rốt cuộc cũng đã muốn bước vào con đường hôn nhân rồi sao?
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên muốn khóc, nhiều năm trôi qua như vậy, cô chính là người tận mắt nhìn hai người kia từng bước, từng bước đến bên nhau.
Cô chắc chắn là một nhân chứng hoàn chỉnh nhất cho tình yêu của hai người bọn họ.
Ngày cưới đã quyết định.
Ngày mồng tám tháng hai năm sau.
Chính là ngày hoàng đạo thích hợp cho việc cưới xin.
Trong chớp mắt, đã đến ngày Thẩm Tư Gia chính thức làm cô dâu.
Hội trường hôn lễ cực kỳ long trọng.
Đây có lẽ là một đám cưới trong mơ của tất cả mọi cô gái trên thế gian này.
Tiệc rượu rất hoành tráng, độ phô trương cũng không không kém phần.
Gia tộc Thẩm thị đều là những người đứng đầu trong thương trường, còn nhà Triệu Trăn lại là y học thế gia.
Hai bên đều là những người xuất sắc trong ngành nghề của chính mình.
Bởi vì có Bạc Kha Nhiễm ở giữa làm cầu nối, cho nên Thẩm Tư Gia cùng Lục Hi Hòa và Liễu Hâm cũng trở thành những người bạn tốt của nhau, hôn lễ của cô ấy tất nhiên sẽ không thể thiếu được mấy người bọn họ.
Thật ra thì Bạc Kha Nhiễm cũng gần như quên mất làm sao mối quan hệ giữa cô và Liễu Hâm lại trở nên thân thiết như bây giờ.
Cô nghĩ có lẽ là do hai người các cô đều khá giống nhau.
Từ tận đáy lòng của cô đã đánh giá cao Liễu Hâm và những người phụ nữ có ấn tượng tốt đẹp về nhau sẽ dễ dàng trở thành bạn bè của nhau hơn.
Lục Hi Hòa tới, dĩ nhiên cũng không thể thiếu được vị Phật tử chí tôn Kỷ Uấn Chi.
Mà khiến cho cô trăm nghìn lần không nghĩ đến chính là.
Cố Hựu cũng đến.
Nhưng mà... Nhưng mà anh ta đi phía sau Liễu Hâm.
Hai người này…
Liễu Hâm hiển nhiên nhận ra được ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm đang tập trung lên người cô và Cố Hựu, khuôn mặt ngày thường luôn lạnh nhạt, kiêu ngạo lần đầu tiên nhiễm một tầng đỏ ửng.
Bạc Kha Nhiễm giống như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới.
“ Hi Hòa, Hi Hòa, mau nhìn cô ấy, cô ấy thế mà đỏ mặt đấy.’’
Liễu Hâm mặc dù bình thường khá lạnh lùng, nhưng sau khi trở nên quen thuộc, các cô cũng biết, thật ra cô ấy là một người da mặt tương đối mỏng, mà điểm này vừa vặn có thể bổ sung cho Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa lần này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô đi tới, một tay khoác lên bả vai của Liễu Hâm, sau đó liếc nhìn về phía Cố Hựu đang đứng cách đó không xa.
“Này, thật không phúc hậu nha.’’
Liễu Hâm mím môi mỉm cười một cái, sự ngọt ngào trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
Quả nhiên, người phụ nữ nào đã nếm trải qua tình yêu cũng sẽ trở nên ngọt ngào như vậy.
“Chuyện cũng mới cách đây không lâu.’’
Thật ra thì chính Liễu Hâm cũng không còn nhớ rõ bọn họ làm sao có thể ở bên cạnh nhau.
Mặc dù ở trong bộ phim kia hai người diễn với nhau vô cùng nóng bỏng và mặn nồng, nhưng sau khi đóng máy, cô cũng sẽ thường không đi lại thân thiết với những diễn viên đã làm việc với nhau, quan hệ của họ chỉ giới hạn trong mối quan hệ bạn diễn mà thôi.
Cô là một người có thể tự làm chủ chính mình rất tối.
Nhưng chỉ ngoại trừ trên người Cố Hựu.
Kể từ lần đầu tiên cô đồng ý cùng anh đi ăn cơm tối cùng nhau, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa rồi.
“Ở bên cạnh anh ta hạnh phúc như vậy sao?’’ Bạc Kha Nhiễm cười hỏi.
Liễu Hâm ngẩng đầu lên, ngược lại hỏi Bạc Kha Nhiễm.
“Vậy khi cô ở bên cạnh anh ta có hạnh phúc không?’’
Bởi vì nơi này đông người nhiều miệng, Liễu Hâm cũng không nói thẳng tên của Thẩm Dữ.
"Tất nhiên rồi."
"Tôi cũng vậy."
Những khoảnh khắc ở bên cạnh Cố Hựu cô vô cùng hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ đến việc anh sẽ tới đón mình, cùng anh nói chuyện, cùng anh ăn cơm, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Bạc Kha Nhiễm và Lục Hi Hòa đều hiểu rõ cảm giác này.
Về phương diễn này, các cô cũng là người từng trải.
Bạc Kha Nhiễm đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen được may đo khéo léo, chiều cao như ngọc, đứng giữa đông đảo khách khứa bên trong vô cùng nổi bật.
Thẩm Dữ tựa như cũng cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang chăm chú đặt trên người, anh ghé mắt nhìn sang, cách một đám người, nhẹ nhàng mỉm cười với cô một tiếng.
Hôn lễ chính thức được bắt đầu, Bạc Kha Nhiễm ngồi ở dưới khán đài cùng một bàn với mấy người Lục Hi Hòa.
Ngay khi Thẩm Tư Gia mặc áo cưới, đầu đội khăn voan bước vào hội trường, Bạc Kha Nhiễm thề, cô cùng cô ấy quen biết hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Tư Gia lại xinh đẹp đến như vậy.
Váy cưới trắng noãn mộng mơ mặc trên người cô ấy, lộng lẫy tựa như một nàng tiên tử trên bầu trời.
Khi người dẫn chương trình mở lời mời chú rể của chúng ta đi về phía cô dâu, nhạc nền vang lên, tất cả ánh đèn xung quanh đều trở nên mờ tối, chỉ để lại hai ngọn đèn chiếu sáng từng bước đi của cô dâu và chú rể tiến về phía sân khấu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo hai người, khóe miệng không khống chế được nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn nắm tay đi hết nửa cuộc đời còn lại.
Thật tốt.
Chiếc micro truyền đạt lời tuyên thệ tình yêu của Triệu Trăn và Thẩm Tư Gia đến trái tim của tất cả mọi người có mặt trong hội trường.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạc Kha Nhiễm vô cùng cảm động.
Cô nghĩ, lúc này có lẽ tất cả những người phụ nữ ở đây để chứng kiến giây phút thiêng liêng này có đều cảm thấy giống như cô vậy.
Đang lúc nhìn lên sân khấu đến xuất thần, bỗng nhiên bàn tay đang đặt lên đầu gối của cô được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp.
Cho dù không nghiêng đầu nhìn lại, Bạc Kha Nhiễm cũng có thể biết người đang nắm chặt lấy bàn mình lúc này là ai.
Bởi vì cô đối với Thẩm Dữ đã quen thuộc đến tận xương tủy.
Cô cầm ngược lại bàn tay thon thả của anh.
“Hôn lễ này rất tuyệt vời phải không?’’ Ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn hai người trên sân khấu, nhưng câu hỏi này là dành Thẩm Dữ.
Bàn tay Thẩm Dữ nắm chặt hơn mấy phần, anh hơi nhích lại dựa sát bên người cô.
“Chỉ cần em đồng ý, anh có thể cho em một hôn lễ còn tuyệt vời hơn thế này.’’
Nghe anh nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng của Bạc Kha Nhiễm càng ngày càng rực rỡ, nhưng ngại vì đang ở nơi đông người, cô vẫn không quay đầu lại.
“So với cái này tuyệt vời hơn sao?’’
“Đúng, tuyệt vời và khó quên hơn rất nhiều.’’
Trong ánh mắt Bạc Kha Nhiễm thoáng qua ánh lệ, nhưng nụ cười từ đầu đến cuối không hề tắt đi.
“Được.’’
*
Tiếp theo là đến màn tung hoa cưới.
Bó hoa trong tay cô dâu trắng nõn không tỳ vết tượng trưng cho hạnh phúc cùng với lời chúc phúc tốt lành nhất.
Người nào nhận được bó hoa của cô dâu sẽ trở thành người tiếp theo bước vào cung hiện hôn nhân.
Khi Thẩm Tư Gia chuẩn bị ném bó hoa trong tay, cả đám người dưới sân khấu đều đã đứng ngay ngắn.
Vốn dĩ chỉ có những người phụ nữ, nhưng lại bất ngờ trong hàng ngũ chị em này lại có ba người đàn ông chen vào.
Thẩm Dữ.
Cố Hựu.
Kỷ Uấn Chi.
Ba người bọn họ dẫn đầu khiến cho những người đàn ông khác trong hội trường cũng cảm thấy hứng thú tham gia vào, số người muốn nhận hoa càng ngày càng nhiều.
Thẩm Dữ đứng bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, anh sợ một lát nữa đám người tranh giành lấy bó hoa hỗn loạn sẽ làm cô bị thương nên lúc này mới âm thầm đứng đây bí mật che chở cho cô.
Thẩm Tư Gia đưa lưng về phía bọn họ, cô quay đầu lại nhìn Bạc Kha Nhiễm rồi nở một nụ người thật tươi.
Tiếp theo cô quay đầu về phía trước.
Mọi người bắt đầu đếm ngược.
Ba.
Hai.
Một.
Khi mọi người đếm đến một, Thẩm Tư Gia cầm bó hoa trong tay tung thật cao ném ra phía sau.
Bó hoa trắng tinh thuần khiết vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi xuống.
Bạc Kha Nhiễm nhún người muốn đón lấy bó hoa, nhưng quá nhiều người chen chúc lẫn nhau, nếu không phải Thẩm Dữ dùng tay đỡ phía sau lưng, cô có thể đã không thể đứng vững.
Cô nhìn bó hoa bị người ta chạm vào rồi lại tung lên, tung lên rồi lại chạm vào, cứ như thế qua tay mấy người, cuối cùng lại thẳng tắp bay về phía cô.
Cô duỗi tay muốn đón lấy, nhưng lại sợ nó đập vào mình, vì vậy nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cô không cảm nhận được mình đã cầm trong tay bó hoa cho nên từ từ mở mắt ra.
Quả nhiên cô không hề đón được bó hoa kia, bởi vì người đàn ông phía sau lưng cô đã bắt được nó.
Ngón tay thon dài của Thẩm Dữ cầm lấy cuống hoa.
Những người có mặt tại đây có chút ngây ngẩn.
Không ai nghĩ tới người nhận được bó hoa cô dâu kia sẽ là Thẩm Dữ.
Thật ra thì Thẩm Dữ cũng không muốn đón lấy, chẳng qua là bó hoa kia lại đúng lúc bay về phía Bạc Kha Nhiễm, cô lo sợ nghiêng đầu sang một bên mà anh cũng chỉ theo bản năng ngăn chặn không muốn làm cô bị thương, ai biết được anh lại nắm lấy nó như vậy…
Đúng lúc này trong hội trường lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Chúc mừng đạo diễn Thẩm, xem ra người tiếp theo sẽ hạnh phúc chính là đạo diễn Thẩm của chúng ta nha.’’
“Đạo diễn Thẩm, đối với việc nhận được bó hoa cưới này, anh có cảm giác như thế nào?’’
Để lôi kéo bầu không khí, người dẫn chương trình lên tiếng hỏi Thẩm Dữ, thuận thế đem micro đưa cho anh.
Đây là hôn lễ của Thẩm Tư Gia, người làm chú như anh tất nhiên là phải cho mặt mũi.
Vì vậy, anh nhận lấy micro từ người dẫn chương trình.
“Có lẽ là kinh ngạc, tôi cũng không hề nghĩ đến, nhưng mà có thể nhận được bó hoa cưới này cũng là một chuyện rất may mắn.’’
“Vậy đạo diễn Thẩm, tôi có thể thay mặt các quý cô độc thân ở đây hỏi anh một chút được không, anh thích mẫu người phụ nữ như thế nào?
Đây là một câu hỏi có liên quan đến vấn đề riêng tư, người dẫn chương trình này chỉ chuyên đi dẫn các hôn lễ cho nên anh ta có thể không biết tính tình của Thẩm Dữ, Thẩm Dữ cho đến bây giờ chưa từng trả lời một chút xíu nào chuyện riêng tư.
Mọi người ở đây cho là Thẩm Dữ sẽ không trả lời câu hỏi này.
Nhưng một giọng nói thanh đạm lại truyền qua micro vang lên.
“Tôi thích…’’
“Vợ tôi là người như thế nào thì tôi liền thích như thế.’’
Câu trả lời này của Thẩm Dữ khiến toàn bộ hôn trường yên tĩnh trong ba giây.
Thẩm Dữ lần đầu tiên ở nơi công cộng trả lời tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của mình.
Nhưng tiêu chuẩn này có phải quá qua loa lấy lệ hay không?
Cái gì mà vợ là người như thế nào, anh liền thích như thế chứ.
Anh ta nói cùng với chưa nói có gì khác nhau cơ chứ.
Sau khi đóng máy, Thẩm Dữ có thể thả lỏng tinh thần chút ít, cũng có nhiều thời gian rảnh hơn dành cho thế giới riêng của hai người.
Cuối năm, Bạc Kha Nhiễm đồng thời ghi hình xong cho chương trình tạp kỹ thì lại nhận được tin tức của Thẩm Tư Gia.
Cô nhìn chằm chằm vào Weibo của cô ấy trên màn hình điện thoại, trố mắt sững sờ khoảng bốn năm giây.
Thẩm Tư Gia… Sắp kết hôn rồi…
Cùng Triệu Trăn…
Hai người này dây dưa quấn quýt nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tu thành chín quả?
Rốt cuộc cũng đã muốn bước vào con đường hôn nhân rồi sao?
Bạc Kha Nhiễm đột nhiên muốn khóc, nhiều năm trôi qua như vậy, cô chính là người tận mắt nhìn hai người kia từng bước, từng bước đến bên nhau.
Cô chắc chắn là một nhân chứng hoàn chỉnh nhất cho tình yêu của hai người bọn họ.
Ngày cưới đã quyết định.
Ngày mồng tám tháng hai năm sau.
Chính là ngày hoàng đạo thích hợp cho việc cưới xin.
Trong chớp mắt, đã đến ngày Thẩm Tư Gia chính thức làm cô dâu.
Hội trường hôn lễ cực kỳ long trọng.
Đây có lẽ là một đám cưới trong mơ của tất cả mọi cô gái trên thế gian này.
Tiệc rượu rất hoành tráng, độ phô trương cũng không không kém phần.
Gia tộc Thẩm thị đều là những người đứng đầu trong thương trường, còn nhà Triệu Trăn lại là y học thế gia.
Hai bên đều là những người xuất sắc trong ngành nghề của chính mình.
Bởi vì có Bạc Kha Nhiễm ở giữa làm cầu nối, cho nên Thẩm Tư Gia cùng Lục Hi Hòa và Liễu Hâm cũng trở thành những người bạn tốt của nhau, hôn lễ của cô ấy tất nhiên sẽ không thể thiếu được mấy người bọn họ.
Thật ra thì Bạc Kha Nhiễm cũng gần như quên mất làm sao mối quan hệ giữa cô và Liễu Hâm lại trở nên thân thiết như bây giờ.
Cô nghĩ có lẽ là do hai người các cô đều khá giống nhau.
Từ tận đáy lòng của cô đã đánh giá cao Liễu Hâm và những người phụ nữ có ấn tượng tốt đẹp về nhau sẽ dễ dàng trở thành bạn bè của nhau hơn.
Lục Hi Hòa tới, dĩ nhiên cũng không thể thiếu được vị Phật tử chí tôn Kỷ Uấn Chi.
Mà khiến cho cô trăm nghìn lần không nghĩ đến chính là.
Cố Hựu cũng đến.
Nhưng mà... Nhưng mà anh ta đi phía sau Liễu Hâm.
Hai người này…
Liễu Hâm hiển nhiên nhận ra được ánh mắt của Bạc Kha Nhiễm đang tập trung lên người cô và Cố Hựu, khuôn mặt ngày thường luôn lạnh nhạt, kiêu ngạo lần đầu tiên nhiễm một tầng đỏ ửng.
Bạc Kha Nhiễm giống như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới.
“ Hi Hòa, Hi Hòa, mau nhìn cô ấy, cô ấy thế mà đỏ mặt đấy.’’
Liễu Hâm mặc dù bình thường khá lạnh lùng, nhưng sau khi trở nên quen thuộc, các cô cũng biết, thật ra cô ấy là một người da mặt tương đối mỏng, mà điểm này vừa vặn có thể bổ sung cho Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa lần này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô đi tới, một tay khoác lên bả vai của Liễu Hâm, sau đó liếc nhìn về phía Cố Hựu đang đứng cách đó không xa.
“Này, thật không phúc hậu nha.’’
Liễu Hâm mím môi mỉm cười một cái, sự ngọt ngào trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
Quả nhiên, người phụ nữ nào đã nếm trải qua tình yêu cũng sẽ trở nên ngọt ngào như vậy.
“Chuyện cũng mới cách đây không lâu.’’
Thật ra thì chính Liễu Hâm cũng không còn nhớ rõ bọn họ làm sao có thể ở bên cạnh nhau.
Mặc dù ở trong bộ phim kia hai người diễn với nhau vô cùng nóng bỏng và mặn nồng, nhưng sau khi đóng máy, cô cũng sẽ thường không đi lại thân thiết với những diễn viên đã làm việc với nhau, quan hệ của họ chỉ giới hạn trong mối quan hệ bạn diễn mà thôi.
Cô là một người có thể tự làm chủ chính mình rất tối.
Nhưng chỉ ngoại trừ trên người Cố Hựu.
Kể từ lần đầu tiên cô đồng ý cùng anh đi ăn cơm tối cùng nhau, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa rồi.
“Ở bên cạnh anh ta hạnh phúc như vậy sao?’’ Bạc Kha Nhiễm cười hỏi.
Liễu Hâm ngẩng đầu lên, ngược lại hỏi Bạc Kha Nhiễm.
“Vậy khi cô ở bên cạnh anh ta có hạnh phúc không?’’
Bởi vì nơi này đông người nhiều miệng, Liễu Hâm cũng không nói thẳng tên của Thẩm Dữ.
"Tất nhiên rồi."
"Tôi cũng vậy."
Những khoảnh khắc ở bên cạnh Cố Hựu cô vô cùng hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ đến việc anh sẽ tới đón mình, cùng anh nói chuyện, cùng anh ăn cơm, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Bạc Kha Nhiễm và Lục Hi Hòa đều hiểu rõ cảm giác này.
Về phương diễn này, các cô cũng là người từng trải.
Bạc Kha Nhiễm đưa mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen được may đo khéo léo, chiều cao như ngọc, đứng giữa đông đảo khách khứa bên trong vô cùng nổi bật.
Thẩm Dữ tựa như cũng cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang chăm chú đặt trên người, anh ghé mắt nhìn sang, cách một đám người, nhẹ nhàng mỉm cười với cô một tiếng.
Hôn lễ chính thức được bắt đầu, Bạc Kha Nhiễm ngồi ở dưới khán đài cùng một bàn với mấy người Lục Hi Hòa.
Ngay khi Thẩm Tư Gia mặc áo cưới, đầu đội khăn voan bước vào hội trường, Bạc Kha Nhiễm thề, cô cùng cô ấy quen biết hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Tư Gia lại xinh đẹp đến như vậy.
Váy cưới trắng noãn mộng mơ mặc trên người cô ấy, lộng lẫy tựa như một nàng tiên tử trên bầu trời.
Khi người dẫn chương trình mở lời mời chú rể của chúng ta đi về phía cô dâu, nhạc nền vang lên, tất cả ánh đèn xung quanh đều trở nên mờ tối, chỉ để lại hai ngọn đèn chiếu sáng từng bước đi của cô dâu và chú rể tiến về phía sân khấu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo hai người, khóe miệng không khống chế được nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn nắm tay đi hết nửa cuộc đời còn lại.
Thật tốt.
Chiếc micro truyền đạt lời tuyên thệ tình yêu của Triệu Trăn và Thẩm Tư Gia đến trái tim của tất cả mọi người có mặt trong hội trường.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạc Kha Nhiễm vô cùng cảm động.
Cô nghĩ, lúc này có lẽ tất cả những người phụ nữ ở đây để chứng kiến giây phút thiêng liêng này có đều cảm thấy giống như cô vậy.
Đang lúc nhìn lên sân khấu đến xuất thần, bỗng nhiên bàn tay đang đặt lên đầu gối của cô được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp.
Cho dù không nghiêng đầu nhìn lại, Bạc Kha Nhiễm cũng có thể biết người đang nắm chặt lấy bàn mình lúc này là ai.
Bởi vì cô đối với Thẩm Dữ đã quen thuộc đến tận xương tủy.
Cô cầm ngược lại bàn tay thon thả của anh.
“Hôn lễ này rất tuyệt vời phải không?’’ Ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn hai người trên sân khấu, nhưng câu hỏi này là dành Thẩm Dữ.
Bàn tay Thẩm Dữ nắm chặt hơn mấy phần, anh hơi nhích lại dựa sát bên người cô.
“Chỉ cần em đồng ý, anh có thể cho em một hôn lễ còn tuyệt vời hơn thế này.’’
Nghe anh nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng của Bạc Kha Nhiễm càng ngày càng rực rỡ, nhưng ngại vì đang ở nơi đông người, cô vẫn không quay đầu lại.
“So với cái này tuyệt vời hơn sao?’’
“Đúng, tuyệt vời và khó quên hơn rất nhiều.’’
Trong ánh mắt Bạc Kha Nhiễm thoáng qua ánh lệ, nhưng nụ cười từ đầu đến cuối không hề tắt đi.
“Được.’’
*
Tiếp theo là đến màn tung hoa cưới.
Bó hoa trong tay cô dâu trắng nõn không tỳ vết tượng trưng cho hạnh phúc cùng với lời chúc phúc tốt lành nhất.
Người nào nhận được bó hoa của cô dâu sẽ trở thành người tiếp theo bước vào cung hiện hôn nhân.
Khi Thẩm Tư Gia chuẩn bị ném bó hoa trong tay, cả đám người dưới sân khấu đều đã đứng ngay ngắn.
Vốn dĩ chỉ có những người phụ nữ, nhưng lại bất ngờ trong hàng ngũ chị em này lại có ba người đàn ông chen vào.
Thẩm Dữ.
Cố Hựu.
Kỷ Uấn Chi.
Ba người bọn họ dẫn đầu khiến cho những người đàn ông khác trong hội trường cũng cảm thấy hứng thú tham gia vào, số người muốn nhận hoa càng ngày càng nhiều.
Thẩm Dữ đứng bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, anh sợ một lát nữa đám người tranh giành lấy bó hoa hỗn loạn sẽ làm cô bị thương nên lúc này mới âm thầm đứng đây bí mật che chở cho cô.
Thẩm Tư Gia đưa lưng về phía bọn họ, cô quay đầu lại nhìn Bạc Kha Nhiễm rồi nở một nụ người thật tươi.
Tiếp theo cô quay đầu về phía trước.
Mọi người bắt đầu đếm ngược.
Ba.
Hai.
Một.
Khi mọi người đếm đến một, Thẩm Tư Gia cầm bó hoa trong tay tung thật cao ném ra phía sau.
Bó hoa trắng tinh thuần khiết vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi xuống.
Bạc Kha Nhiễm nhún người muốn đón lấy bó hoa, nhưng quá nhiều người chen chúc lẫn nhau, nếu không phải Thẩm Dữ dùng tay đỡ phía sau lưng, cô có thể đã không thể đứng vững.
Cô nhìn bó hoa bị người ta chạm vào rồi lại tung lên, tung lên rồi lại chạm vào, cứ như thế qua tay mấy người, cuối cùng lại thẳng tắp bay về phía cô.
Cô duỗi tay muốn đón lấy, nhưng lại sợ nó đập vào mình, vì vậy nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cô không cảm nhận được mình đã cầm trong tay bó hoa cho nên từ từ mở mắt ra.
Quả nhiên cô không hề đón được bó hoa kia, bởi vì người đàn ông phía sau lưng cô đã bắt được nó.
Ngón tay thon dài của Thẩm Dữ cầm lấy cuống hoa.
Những người có mặt tại đây có chút ngây ngẩn.
Không ai nghĩ tới người nhận được bó hoa cô dâu kia sẽ là Thẩm Dữ.
Thật ra thì Thẩm Dữ cũng không muốn đón lấy, chẳng qua là bó hoa kia lại đúng lúc bay về phía Bạc Kha Nhiễm, cô lo sợ nghiêng đầu sang một bên mà anh cũng chỉ theo bản năng ngăn chặn không muốn làm cô bị thương, ai biết được anh lại nắm lấy nó như vậy…
Đúng lúc này trong hội trường lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Chúc mừng đạo diễn Thẩm, xem ra người tiếp theo sẽ hạnh phúc chính là đạo diễn Thẩm của chúng ta nha.’’
“Đạo diễn Thẩm, đối với việc nhận được bó hoa cưới này, anh có cảm giác như thế nào?’’
Để lôi kéo bầu không khí, người dẫn chương trình lên tiếng hỏi Thẩm Dữ, thuận thế đem micro đưa cho anh.
Đây là hôn lễ của Thẩm Tư Gia, người làm chú như anh tất nhiên là phải cho mặt mũi.
Vì vậy, anh nhận lấy micro từ người dẫn chương trình.
“Có lẽ là kinh ngạc, tôi cũng không hề nghĩ đến, nhưng mà có thể nhận được bó hoa cưới này cũng là một chuyện rất may mắn.’’
“Vậy đạo diễn Thẩm, tôi có thể thay mặt các quý cô độc thân ở đây hỏi anh một chút được không, anh thích mẫu người phụ nữ như thế nào?
Đây là một câu hỏi có liên quan đến vấn đề riêng tư, người dẫn chương trình này chỉ chuyên đi dẫn các hôn lễ cho nên anh ta có thể không biết tính tình của Thẩm Dữ, Thẩm Dữ cho đến bây giờ chưa từng trả lời một chút xíu nào chuyện riêng tư.
Mọi người ở đây cho là Thẩm Dữ sẽ không trả lời câu hỏi này.
Nhưng một giọng nói thanh đạm lại truyền qua micro vang lên.
“Tôi thích…’’
“Vợ tôi là người như thế nào thì tôi liền thích như thế.’’
Câu trả lời này của Thẩm Dữ khiến toàn bộ hôn trường yên tĩnh trong ba giây.
Thẩm Dữ lần đầu tiên ở nơi công cộng trả lời tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của mình.
Nhưng tiêu chuẩn này có phải quá qua loa lấy lệ hay không?
Cái gì mà vợ là người như thế nào, anh liền thích như thế chứ.
Anh ta nói cùng với chưa nói có gì khác nhau cơ chứ.
/109
|