- Ngươi tự sát đi, cái này xem như cho cường giả như ngươi tôn nghiêm cuối cùng!
Âu Dương nhìn Lý Thu Linh nói như thế. Lúc này người nào cũng minh bạch, Lý Thu Linh căn bản không thể đào tẩu.
Lời nói của Âu Dương nghe ra có vẻ rất dối trá, thế nhưng bản thân Âu Dương lại không cảm thấy dối trá. Trong lòng Âu Dương biết rất rõ, nếu như Lý Thu Linh tự sát, như vậy nàng còn có thể rơi vào hạ tràng toàn thi, nếu như đám người Âu Dương xuất thủ, nàng chỉ có thể có kết cục giống như mấy vị đồng bạn trước đó của nàng.
- Âu Dương, cuộc đời này của Lý Thu Linh ta bội phục rất ít người, cho dù là Thiên Vương cũng không đáng cho ta bội phục, thế nhưng hôm nay ta bội phục ngươi!
Lý Thu Linh nhìn Âu Dương, mặc dù sức chiến đấu kim quang lóng lánh trên người nàng trong nháy mắt hoàn thành tăng gấp bội, thế nhưng Lý Thu Linh đã bị thương nặng, cho dù chiến lực tăng gấp bội cũng là chết chắc.
- Cảm tạ!
Âu Dương cũng không muốn nói thêm cái gì với Lý Thu Linh, hắn và nữ nhân này không có nhiều tiếp xúc, cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào.
- Ta nghe nói khi ngươi giết Nghi Quân đã để Nghi Quân cảm ngộ cuộc đời này. Khi giết Trịnh Tú Nhi để Trịnh Tú Nhi vứt bỏ cừu hận. Hiện tại bảy đại cường giả thiên đình, hơn một nửa là chết trong tay ngươi, hiện tại ngươi muốn dùng loại thái độ này để ta mang theo cảm tạ chết đi sao? Ta nói cho ngươi! Không thể! Căn bản không có khả năng!
Lý Thu Linh vẫn đang gào thét, nhưng nàng cũng không xuất thủ phản kháng, hiển nhiên nàng tuyệt đối không ngốc, nàng biết rõ mình chắc chắn sẽ chết.
- Hà tất phải như vậy...
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thoáng qua Lý Thu Linh. Nữ nhân này rất đẹp, vẻ đẹp của nàng đủ để lay động bất cứ linh hồn nào. Nhưng khi đã đạt được cấp bậc như bọn họ, cơ bản đã miễn dịch với cái đẹp. Trước mặt lực lượng, nếu biến hóa đẹp hơn cũng vô lực.
- Hà tất phải như vậy? Ha ha ha ha, để bà cô sắp chết còn cảm tạ các ngươi, cảm tạ đại ân đại đức của các ngươi, cảm tạ các ngươi tiêu diệt thiên đình, cảm tạ các ngươi để bà cô ta chết sao?
Trong mắt Lý Thu Linh mang theo mấy phần điên cuồng.
- Lý Thu Linh, ngươi còn không rõ sao? Hiện nay ngươi đã chạy tới bước đường cùng. Ngươi không phải tin thiên mệnh sao? Các ngươi không phải xem Thiên Vương là đứa con của trời sao, xem những gì các ngươi làm là thuộc về thiên mệnh sao? Vậy hiện tại ngươi nói cho ta biết, vì sao thiên mệnh thuộc về các ngươi, mà các ngươi lại thua trong tay ta!
Âu Dương thủ đoạn chỉ vào Lý Thu Linh, thanh âm của hắn mang theo loại âm rung đủ để chấn vỡ linh hồn, cho dù Lý Thu Linh u mê không tỉnh, lúc này trên mặt cũng mang theo vẻ mê man.
- Thiên mệnh! Các ngươi luôn mồm nói mình thuộc về thiên mệnh, trong mắt các ngươi ta chính là nghịch thiên, hiện tại ngươi nói cho ta biết, hiện tại thiên mệnh của các ngươi ở đâu?
Âu Dương nhìn chằm chằm Lý Thu Linh, không sai, vấn đề này của hắn Lý Thu Linh không thể trả lời. Tin thiên mệnh có thể xem như một loại tín ngưỡng của Lý Thu Linh, hiện nay tín ngưỡng bị đánh vỡ, chuyện này kêu nàng làm sao tiếp thu?
- Thiên mệnh... Đúng vậy, thiên mệnh thuộc về chúng ta, tại sao chúng ta lại thất bại?
Lý Thu Linh ngơ ngác nhìn Âu Dương, kỳ thực vấn đề này bọn họ nên nghĩ tới từ rất lâu, từ lúc ban đầu Âu Dương giết ba người, Lý Thu Linh nên nghĩ đến, thế nhưng không ai suy nghĩ vấn đề này, thế nên hôm nay bọn họ thất bại mà vẫn không rõ vì sao mình thất bại.
- Thiên mệnh! Ha ha ha! Thiên mệnh chó má! Ngươi luôn mồm nói ngươi mang theo thiên mệnh, nhưng trước mặt ta cuối cùng ngươi chỉ có thể ngã xuống, ngươi cam tâm cũng được, không cam lòng cũng được, vận mệnh của ngươi căn bản không phải do trời định trước, mà là nắm trong tay ta!
Những lời này của Âu Dương quá khí phách. Vận mệnh của ngươi không phải do trời định trước, mà là nắm trong tay ta. Những lời này cho dù là Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy cũng hơi sửng sốt. Như vậy chẳng khác nào nói hắn chính là trời.
- Ngươi có phải nghĩ sau này đứa con của thiên mệnh là Thiên Vương có thể nghịch chuyển tất cả? Ta nói cho các ngươi, không có khả năng!
Âu Dương nhìn Lý Thu Linh nói:
- Ban đầu khi ta mới là một Tiên Tôn, thiên đình các ngươi bắt đầu áp bách ta, hiện nay các ngươi thua rồi. Không sai, hiện tại ta xác thực không phải đối thủ của Thiên Vương, nhưng cuối cùng người thất bại vẫn sẽ là Thiên Vương!
Trong mắt Âu Dương mang theo vẻ tự tin nồng đậm, mặc dù phải đối mặt với siêu cấp cường giả Thiên Vương, bản thân Âu Dương cũng có tự tin đánh một trận, chỉ có điều không phải hiện tại.
Mỗi lời nói của Âu Dương đều khắc sâu vào linh hồn Lý Thu Linh, khiến linh hồn của Lý Thu Linh run rẩy theo từng lời nói của hắn. Ngay cả bản thân nàng cũng bỗng nhiên mất đi lòng tin với thiên mệnh.
- Ta lười nhiều lời với ngươi, tự sát đi!
Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương vừa chuyển đã bay vào trong thân thể Âu Dương. Âu Dương tay không nhìn Lý Thu Linh, câu tự sát đi phảng phất như quyết định số phận của một người, cho dù Lý Thu Linh muốn phản kháng cũng không có khả năng.
- Ta bội phục ngươi, lúc này ta thực sự bội phục ngươi Âu Dương. Ta thực sự rất muốn nhìn thấy trận đánh cuối cùng giữa ngươi và Thiên Vương, xem rốt cuộc là ai có thể tháng. Nhưng ta không có cơ hội này. Thế nhưng ngươi vĩnh viễn cũng đừng muốn ta giống như hai kẻ ngu xuẩn kia, mang theo giác ngộ rời khỏi thế giới này, chúng ta truy cầu khác nhau, bất luận ngươi nói thế nào đi nữa, ta vẫn tin tưởng thiên mệnh...
Lý Thu Linh nói xong, trên cánh tay của nàng bắt đầu chớp động quang mang đủ màu, giữa lúc quang mang chớp động, thân thể của Lý Thu Linh bắt đầu phân giải thành năng lượng tinh khiết.
Lực lượng này có lực lượng linh hồn cũng có lực lượng thân thể của Lý Thu Linh, cùng với lực lượng tán loạn, Lý Thu Linh cũng đưa về trong hư vô.
- Đây chính là biểu hiện của tản phát lực lượng bản thân sao?
Âu Dương nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt, trong mắt hắn mang theo một tia hiếu kỳ, Âu Dương minh bạch, bản thân mình chỉ sợ cũng sẽ đi lên con đường này, đi lên con đường từ cực thịnh đến cực suy, sau đó lại từ cực suy đạt được chuyển hoán cuối cùng của cao độ mới.
- Tạm biệt, nếu như cuối cùng ngươi không thể đánh bại Thiên Vương, như vậy ta còn có thể sống lại!
Lý Thu Linh mang theo nụ cười biến mất, nàng không giống với Trịnh Tú Nhi và Nghi Quân. Hai người kia là mang theo giải thoát rời khỏi, còn Lý Thu Linh lại mang theo một tia nghi hoặc rời khỏi, như vậy cho dù Lý Thu Linh chuyển thế cũng sẽ không hạnh phúc.
- Hà tất tự làm khổ mình!
Âu Dương lắc đầu thở dài một hơi. Lý Thu Linh thật sự là chấp mê không tỉnh, nếu như là mình đi tới tình trạng này của nàng, sợ là sẽ vứt bỏ tất cả, sau đó chuyển thế luân hồi...
- Đi thôi, trận chiến này chết quá nhiều người rồi, tiên giới cũng có thể tạm thời trở về yên ổn!
Âu Dương nhìn thoáng qua Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau, ba người xé mở hư không ngoại vực, tiến nhập vào trong tiên giới.
Âu Dương nhìn Lý Thu Linh nói như thế. Lúc này người nào cũng minh bạch, Lý Thu Linh căn bản không thể đào tẩu.
Lời nói của Âu Dương nghe ra có vẻ rất dối trá, thế nhưng bản thân Âu Dương lại không cảm thấy dối trá. Trong lòng Âu Dương biết rất rõ, nếu như Lý Thu Linh tự sát, như vậy nàng còn có thể rơi vào hạ tràng toàn thi, nếu như đám người Âu Dương xuất thủ, nàng chỉ có thể có kết cục giống như mấy vị đồng bạn trước đó của nàng.
- Âu Dương, cuộc đời này của Lý Thu Linh ta bội phục rất ít người, cho dù là Thiên Vương cũng không đáng cho ta bội phục, thế nhưng hôm nay ta bội phục ngươi!
Lý Thu Linh nhìn Âu Dương, mặc dù sức chiến đấu kim quang lóng lánh trên người nàng trong nháy mắt hoàn thành tăng gấp bội, thế nhưng Lý Thu Linh đã bị thương nặng, cho dù chiến lực tăng gấp bội cũng là chết chắc.
- Cảm tạ!
Âu Dương cũng không muốn nói thêm cái gì với Lý Thu Linh, hắn và nữ nhân này không có nhiều tiếp xúc, cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc là người như thế nào.
- Ta nghe nói khi ngươi giết Nghi Quân đã để Nghi Quân cảm ngộ cuộc đời này. Khi giết Trịnh Tú Nhi để Trịnh Tú Nhi vứt bỏ cừu hận. Hiện tại bảy đại cường giả thiên đình, hơn một nửa là chết trong tay ngươi, hiện tại ngươi muốn dùng loại thái độ này để ta mang theo cảm tạ chết đi sao? Ta nói cho ngươi! Không thể! Căn bản không có khả năng!
Lý Thu Linh vẫn đang gào thét, nhưng nàng cũng không xuất thủ phản kháng, hiển nhiên nàng tuyệt đối không ngốc, nàng biết rõ mình chắc chắn sẽ chết.
- Hà tất phải như vậy...
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thoáng qua Lý Thu Linh. Nữ nhân này rất đẹp, vẻ đẹp của nàng đủ để lay động bất cứ linh hồn nào. Nhưng khi đã đạt được cấp bậc như bọn họ, cơ bản đã miễn dịch với cái đẹp. Trước mặt lực lượng, nếu biến hóa đẹp hơn cũng vô lực.
- Hà tất phải như vậy? Ha ha ha ha, để bà cô sắp chết còn cảm tạ các ngươi, cảm tạ đại ân đại đức của các ngươi, cảm tạ các ngươi tiêu diệt thiên đình, cảm tạ các ngươi để bà cô ta chết sao?
Trong mắt Lý Thu Linh mang theo mấy phần điên cuồng.
- Lý Thu Linh, ngươi còn không rõ sao? Hiện nay ngươi đã chạy tới bước đường cùng. Ngươi không phải tin thiên mệnh sao? Các ngươi không phải xem Thiên Vương là đứa con của trời sao, xem những gì các ngươi làm là thuộc về thiên mệnh sao? Vậy hiện tại ngươi nói cho ta biết, vì sao thiên mệnh thuộc về các ngươi, mà các ngươi lại thua trong tay ta!
Âu Dương thủ đoạn chỉ vào Lý Thu Linh, thanh âm của hắn mang theo loại âm rung đủ để chấn vỡ linh hồn, cho dù Lý Thu Linh u mê không tỉnh, lúc này trên mặt cũng mang theo vẻ mê man.
- Thiên mệnh! Các ngươi luôn mồm nói mình thuộc về thiên mệnh, trong mắt các ngươi ta chính là nghịch thiên, hiện tại ngươi nói cho ta biết, hiện tại thiên mệnh của các ngươi ở đâu?
Âu Dương nhìn chằm chằm Lý Thu Linh, không sai, vấn đề này của hắn Lý Thu Linh không thể trả lời. Tin thiên mệnh có thể xem như một loại tín ngưỡng của Lý Thu Linh, hiện nay tín ngưỡng bị đánh vỡ, chuyện này kêu nàng làm sao tiếp thu?
- Thiên mệnh... Đúng vậy, thiên mệnh thuộc về chúng ta, tại sao chúng ta lại thất bại?
Lý Thu Linh ngơ ngác nhìn Âu Dương, kỳ thực vấn đề này bọn họ nên nghĩ tới từ rất lâu, từ lúc ban đầu Âu Dương giết ba người, Lý Thu Linh nên nghĩ đến, thế nhưng không ai suy nghĩ vấn đề này, thế nên hôm nay bọn họ thất bại mà vẫn không rõ vì sao mình thất bại.
- Thiên mệnh! Ha ha ha! Thiên mệnh chó má! Ngươi luôn mồm nói ngươi mang theo thiên mệnh, nhưng trước mặt ta cuối cùng ngươi chỉ có thể ngã xuống, ngươi cam tâm cũng được, không cam lòng cũng được, vận mệnh của ngươi căn bản không phải do trời định trước, mà là nắm trong tay ta!
Những lời này của Âu Dương quá khí phách. Vận mệnh của ngươi không phải do trời định trước, mà là nắm trong tay ta. Những lời này cho dù là Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy cũng hơi sửng sốt. Như vậy chẳng khác nào nói hắn chính là trời.
- Ngươi có phải nghĩ sau này đứa con của thiên mệnh là Thiên Vương có thể nghịch chuyển tất cả? Ta nói cho các ngươi, không có khả năng!
Âu Dương nhìn Lý Thu Linh nói:
- Ban đầu khi ta mới là một Tiên Tôn, thiên đình các ngươi bắt đầu áp bách ta, hiện nay các ngươi thua rồi. Không sai, hiện tại ta xác thực không phải đối thủ của Thiên Vương, nhưng cuối cùng người thất bại vẫn sẽ là Thiên Vương!
Trong mắt Âu Dương mang theo vẻ tự tin nồng đậm, mặc dù phải đối mặt với siêu cấp cường giả Thiên Vương, bản thân Âu Dương cũng có tự tin đánh một trận, chỉ có điều không phải hiện tại.
Mỗi lời nói của Âu Dương đều khắc sâu vào linh hồn Lý Thu Linh, khiến linh hồn của Lý Thu Linh run rẩy theo từng lời nói của hắn. Ngay cả bản thân nàng cũng bỗng nhiên mất đi lòng tin với thiên mệnh.
- Ta lười nhiều lời với ngươi, tự sát đi!
Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương vừa chuyển đã bay vào trong thân thể Âu Dương. Âu Dương tay không nhìn Lý Thu Linh, câu tự sát đi phảng phất như quyết định số phận của một người, cho dù Lý Thu Linh muốn phản kháng cũng không có khả năng.
- Ta bội phục ngươi, lúc này ta thực sự bội phục ngươi Âu Dương. Ta thực sự rất muốn nhìn thấy trận đánh cuối cùng giữa ngươi và Thiên Vương, xem rốt cuộc là ai có thể tháng. Nhưng ta không có cơ hội này. Thế nhưng ngươi vĩnh viễn cũng đừng muốn ta giống như hai kẻ ngu xuẩn kia, mang theo giác ngộ rời khỏi thế giới này, chúng ta truy cầu khác nhau, bất luận ngươi nói thế nào đi nữa, ta vẫn tin tưởng thiên mệnh...
Lý Thu Linh nói xong, trên cánh tay của nàng bắt đầu chớp động quang mang đủ màu, giữa lúc quang mang chớp động, thân thể của Lý Thu Linh bắt đầu phân giải thành năng lượng tinh khiết.
Lực lượng này có lực lượng linh hồn cũng có lực lượng thân thể của Lý Thu Linh, cùng với lực lượng tán loạn, Lý Thu Linh cũng đưa về trong hư vô.
- Đây chính là biểu hiện của tản phát lực lượng bản thân sao?
Âu Dương nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt, trong mắt hắn mang theo một tia hiếu kỳ, Âu Dương minh bạch, bản thân mình chỉ sợ cũng sẽ đi lên con đường này, đi lên con đường từ cực thịnh đến cực suy, sau đó lại từ cực suy đạt được chuyển hoán cuối cùng của cao độ mới.
- Tạm biệt, nếu như cuối cùng ngươi không thể đánh bại Thiên Vương, như vậy ta còn có thể sống lại!
Lý Thu Linh mang theo nụ cười biến mất, nàng không giống với Trịnh Tú Nhi và Nghi Quân. Hai người kia là mang theo giải thoát rời khỏi, còn Lý Thu Linh lại mang theo một tia nghi hoặc rời khỏi, như vậy cho dù Lý Thu Linh chuyển thế cũng sẽ không hạnh phúc.
- Hà tất tự làm khổ mình!
Âu Dương lắc đầu thở dài một hơi. Lý Thu Linh thật sự là chấp mê không tỉnh, nếu như là mình đi tới tình trạng này của nàng, sợ là sẽ vứt bỏ tất cả, sau đó chuyển thế luân hồi...
- Đi thôi, trận chiến này chết quá nhiều người rồi, tiên giới cũng có thể tạm thời trở về yên ổn!
Âu Dương nhìn thoáng qua Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau, ba người xé mở hư không ngoại vực, tiến nhập vào trong tiên giới.
/1220
|