Trong một ngôi nhà vô cùng rộng lớn, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con thanh thúy cắt ngang tiếng sấm chớp vang lên bên ngoài, khi tiếng khóc vừa vang lên, sấm sét ầm ầm trên không trung bỗng nhiên dừng lại.
Một lão nhân toàn thân khoác trường bào nhìn đứa trẻ non nớt trước mặt, trên mặt hắn mang theo vẻ vui sướng nhàn nhạt. Bên cạnh lão nhân là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng là vẻ mặt chờ đợi nhìn đứa trẻ, xem dáng vẻ hắn hiển nhiên rất muôn ôm lấy đứa bé này.
- Cha! Cho con ôm một cái!
Người trung niên nhân kéo kéo lão nhân, dáng vẻ thật sự có vài phần cảm giác không chờ đợi được.
Lão nhân cũng không giao đứa trẻ cho người trung niên, mà nhìn hài tử hơi nhíu mày, trên mặt hắn mang theo vài tia không dám tin tưởng, sau đó phảng phất vô cùng thất vọng giao đứa trẻ cho người trung niên nói:
- Hài tử này trời sinh tàn tật, không riêng thân thể tàn tật, ngay cả tu luyện...
- Cái gì!
Nghe nói như thế, trên mặt người trung niên xuất hiện vẻ không dám tin tưởng. Hắn đương nhiên biết thực lực của phụ thân. Trong Chân Linh Giới nhị phương ý chí của phụ thân tuyệt đối có thể được xem là cường giả quyết định. Cho nên lời phụ thân nói khẳng định không sai.
- Làm sao có thể...
Người trung niên nhìn đứa trẻ trong tay, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thất vọng. Rất hiển nhiên hắn cũng thấy được, hai tay của đứa trẻ này có chút vặn vẹo, hơn nữa cũng có chút không tương xứng với thân thể, thông qua điểm này có thể minh bạch hai tay của đứa trẻ này, cho dù lớn lên chỉ sợ cũng sẽ tàn phế.
Cái này còn chưa hết, thân thể của đứa trẻ còn cực kỳ suy yếu, lục phủ ngũ tạng của nó phảng phất như bị thương, phát triển không hoàn chỉnh. Không! Không chỉ như vậy, hai chân của đứa trẻ này cũng có vấn đề.
Như vậy xem ra, đây căn bản là một đứa trẻ trời sinh ốm yếu, lại thêm tàn phế! Nhìn thấy màn này, người trung niên thậm chí có một cảm giác từ trên trời ngã xuống, nhi tử của Âu Minh Tín hắn lại là một đứa trẻ tàn phế bẩm thân.
- Phụ thân, mặc dù thân thể đứa trẻ này có bệnh tật, nhưng cũng không nhất định nói nó không thể tu luyện! Nếu nó có thể tu luyện, tương lai tu thành, công pháp của Âu gia chúng ta thoát thai đổi cốt một chút vấn đề cũng không sao.
Âu Minh Tín nhìn phụ thân Âu Ý Quyền biện luận nói.
- Không, ngươi sai rồi, linh hồn của đứa trẻ này cũng không hoàn chỉnh.
Trong mắt Âu Ý Quyền hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa trẻ trời sinh không trọn vẹn như vậy. Với tu vi của Âu Ý Quyền hắn, cho dù ngươi là một phế vật, đẩy ngươi lên Thánh Thể cũng không phải không có khả năng, nhưng duy độc có linh hồn không hoàn chỉnh là không có cách nào.
Bất luận tu luyện công pháp gì ngươi cũng cần linh hồn hoàn chỉnh mới có thể tu luyện, nhưng linh hồn ở trạng thái không trọn vẹn làm sao tu luyện? Nói cách khác trời sinh ngươi đã là một người không hoàn chỉnh.
Không sai, đứa trẻ không may mắn này chính là Âu Dương chuyển thế. Linh hồn không trọn vẹn xác thực là Âu Dương mang đến, nhưng trên thực tế cũng không phải linh hồn thật sự không trọn vẹn, chỉ có điều bởi vì Âu Dương mặc dù tán công hoàn tất, nhưng vẫn mang theo một phần tín niệm của cường giả, tín niệm này đến từ phương pháp thánh chiến, khiến hắn không thể tu luyện bất cứ công pháp nào khác ngoài phương pháp thánh chiến.
Thân thể không trọn vẹn chỉ có thể nói bản thân Âu Dương không may, cũng may Âu Dương được sinh ra trong một đại gia tộc, cho dù tàn phế sợ rằng tương lai cũng có thể sống yên ổn một đời....
- Vẫn xin phụ thân ban tên cho đứa trẻ này!
Âu Minh Tín nhìn phụ thân của mình, kỳ thực dựa theo tình huống bình thường, chỉ có đứa trẻ tương đối có thiên phú mới có thể được phụ thân ban tên, nhưng lúc này hắn vẫn mở miệng yêu cầu.
- Hài tử này thân thể tàn tật, linh hồn không trọn vẹn, hơn nữa trời sinh cũng thiếu khuyết dương khí!
Âu Ý Quyền suy nghĩ một hồi nói:
- Đặt cho hắn một cái tên đại khí một chút, có lẽ cái tên này có thể giúp hắn xông xáo, khiến tương lai hắn có thể biến cái không thể thành có thể như người đó! Gọi là Âu Dương đi!
Trong mắt Âu Ý Quyền chớp động quang huy.
- Âu Dương.
Âu Minh Tín nghe thấy cái tên này, hắn đương nhiên biết cái tên này đại biểu cho cái gì. Nó đại diện cho một pho tượng thần linh bất bại, là người sáng tạo ra kỳ tích, là Thần Tiễn trước đây.
Âu Minh Tín còn nhớ, trước kia Thần Tiễn cũng bị người ta mắng là phế vật, được đánh giá là cả đời này cũng không có khả năng trở thành tu luyện giả, nhưng Thần Tiễn quyết không chịu thua, từng bước tiến lên đỉnh phong. Hiện giờ con của hắn còn thảm hơn Thần Tiễn lúc trước, đồng dạng cũng là cái tên này, chỉ sợ ít nhiều cũng chịu một số kỳ vọng của người đi trước.
- Được rồi, bất luận sau này hắn là phế nhân cũng được, là cường giả cũng được, hắn vẫn là hài tử của Âu gia chúng ta, chúng ta vẫn có thể nuôi hắn cả đời ...
Âu Ý Quyền nói xong, liếc mắt nhìn nhi tử có tiền đồ nhất của mình nói:
- Có cơ hội hãy sinh thêm một đứa con nữa đi.
Sau đó xoay người rời khỏi.
Âu Minh Tín ôm tiểu Âu Dương trong tay, trên mặt hắn lộ vẻ khổ sắc. Mình là nhân vật mũi nhọn nhất của Âu gia đời này. Đến bây giờ mình mói tu luyện ba ngàn năm cũng đã bước vào cấp ý chí, loại thiên phú này đã định trước tương lai mình có cơ hội trùng kích mọc cánh phi tiên, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng mình lại có một nhi tử như vậy.
Nhìn hài tử còn đang ngủ say trong tay, Âu Minh Tín vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau đó mỉm cười nói:
- Hài tử, con đường tương lai của con đã định trước sẽ vô cùng nhấp nhô, nhưng bất luận con là tốt hay xấu, con vẫn là hài tử của ta...
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã mười năm vội vã trôi qua. Mười năm qua cũng vô cùng bình ổn, Thiên Vương không xuất hiện như mọi người tưởng tượng. Toàn bộ tiên giới ngoại trừ thỉnh thoảng nghị luận chuyện lôi điện bi ca đột nhiên xuất hiện mười năm trước, hầu như đã khôi phục dáng dấp năm đó, vô số tông phái tranh nhau phát sáng trên đại địa.
Trong một tiểu viện hẻo lánh ở Chân Linh Giới, một đứa trẻ nhìn qua chỉ bảy tám tuổi đang được mấy người hầu tắm rửa. Đó chính là Tiểu Âu Dương được sinh ra mười năm trước, nhưng mười năm trôi qua, thân thể Âu Dương vẫn không có chút chuyển biến, ngược lại còn kém hơn trước rất nhiều. Nếu như không phải Âu gia xác thực bất phàm, sợ rằng Tiểu Âu Dương sớm đã thành thiên cổ.
Tiểu Âu Dương xác thực giống như Âu Ý Quyền phán đoán trước kia, trời sinh không thể tu luyện bất cứ công pháp gì, hơn nữa tứ chi đều là trạng thái nửa tàn phế, kinh mạch cơ thể trời sinh triệt để thác loạn, khiến hắn không chỉ không thể tu luyện, cho dù muốn làm một người bình thường cũng có chút khó khăn.
Tiểu Âu Dương gầy yếu hơn một đứa trẻ mười tuổi bình thường rất nhiều, cho nên hiện giờ hắn nhìn qua vừa đen lại vừa nhỏ. Trong một gia tộc quang huy, một đứa trẻ như vậy sớm đã bị người ta lãng quên, ngoại trừ vào lúc họp mặt hàng năm là hắn có thể nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, Âu Dương hầu như chỉ có thể ở trong tiểu viện không thấy ánh sáng mặt trời này.
Một lão nhân toàn thân khoác trường bào nhìn đứa trẻ non nớt trước mặt, trên mặt hắn mang theo vẻ vui sướng nhàn nhạt. Bên cạnh lão nhân là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng là vẻ mặt chờ đợi nhìn đứa trẻ, xem dáng vẻ hắn hiển nhiên rất muôn ôm lấy đứa bé này.
- Cha! Cho con ôm một cái!
Người trung niên nhân kéo kéo lão nhân, dáng vẻ thật sự có vài phần cảm giác không chờ đợi được.
Lão nhân cũng không giao đứa trẻ cho người trung niên, mà nhìn hài tử hơi nhíu mày, trên mặt hắn mang theo vài tia không dám tin tưởng, sau đó phảng phất vô cùng thất vọng giao đứa trẻ cho người trung niên nói:
- Hài tử này trời sinh tàn tật, không riêng thân thể tàn tật, ngay cả tu luyện...
- Cái gì!
Nghe nói như thế, trên mặt người trung niên xuất hiện vẻ không dám tin tưởng. Hắn đương nhiên biết thực lực của phụ thân. Trong Chân Linh Giới nhị phương ý chí của phụ thân tuyệt đối có thể được xem là cường giả quyết định. Cho nên lời phụ thân nói khẳng định không sai.
- Làm sao có thể...
Người trung niên nhìn đứa trẻ trong tay, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thất vọng. Rất hiển nhiên hắn cũng thấy được, hai tay của đứa trẻ này có chút vặn vẹo, hơn nữa cũng có chút không tương xứng với thân thể, thông qua điểm này có thể minh bạch hai tay của đứa trẻ này, cho dù lớn lên chỉ sợ cũng sẽ tàn phế.
Cái này còn chưa hết, thân thể của đứa trẻ còn cực kỳ suy yếu, lục phủ ngũ tạng của nó phảng phất như bị thương, phát triển không hoàn chỉnh. Không! Không chỉ như vậy, hai chân của đứa trẻ này cũng có vấn đề.
Như vậy xem ra, đây căn bản là một đứa trẻ trời sinh ốm yếu, lại thêm tàn phế! Nhìn thấy màn này, người trung niên thậm chí có một cảm giác từ trên trời ngã xuống, nhi tử của Âu Minh Tín hắn lại là một đứa trẻ tàn phế bẩm thân.
- Phụ thân, mặc dù thân thể đứa trẻ này có bệnh tật, nhưng cũng không nhất định nói nó không thể tu luyện! Nếu nó có thể tu luyện, tương lai tu thành, công pháp của Âu gia chúng ta thoát thai đổi cốt một chút vấn đề cũng không sao.
Âu Minh Tín nhìn phụ thân Âu Ý Quyền biện luận nói.
- Không, ngươi sai rồi, linh hồn của đứa trẻ này cũng không hoàn chỉnh.
Trong mắt Âu Ý Quyền hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa trẻ trời sinh không trọn vẹn như vậy. Với tu vi của Âu Ý Quyền hắn, cho dù ngươi là một phế vật, đẩy ngươi lên Thánh Thể cũng không phải không có khả năng, nhưng duy độc có linh hồn không hoàn chỉnh là không có cách nào.
Bất luận tu luyện công pháp gì ngươi cũng cần linh hồn hoàn chỉnh mới có thể tu luyện, nhưng linh hồn ở trạng thái không trọn vẹn làm sao tu luyện? Nói cách khác trời sinh ngươi đã là một người không hoàn chỉnh.
Không sai, đứa trẻ không may mắn này chính là Âu Dương chuyển thế. Linh hồn không trọn vẹn xác thực là Âu Dương mang đến, nhưng trên thực tế cũng không phải linh hồn thật sự không trọn vẹn, chỉ có điều bởi vì Âu Dương mặc dù tán công hoàn tất, nhưng vẫn mang theo một phần tín niệm của cường giả, tín niệm này đến từ phương pháp thánh chiến, khiến hắn không thể tu luyện bất cứ công pháp nào khác ngoài phương pháp thánh chiến.
Thân thể không trọn vẹn chỉ có thể nói bản thân Âu Dương không may, cũng may Âu Dương được sinh ra trong một đại gia tộc, cho dù tàn phế sợ rằng tương lai cũng có thể sống yên ổn một đời....
- Vẫn xin phụ thân ban tên cho đứa trẻ này!
Âu Minh Tín nhìn phụ thân của mình, kỳ thực dựa theo tình huống bình thường, chỉ có đứa trẻ tương đối có thiên phú mới có thể được phụ thân ban tên, nhưng lúc này hắn vẫn mở miệng yêu cầu.
- Hài tử này thân thể tàn tật, linh hồn không trọn vẹn, hơn nữa trời sinh cũng thiếu khuyết dương khí!
Âu Ý Quyền suy nghĩ một hồi nói:
- Đặt cho hắn một cái tên đại khí một chút, có lẽ cái tên này có thể giúp hắn xông xáo, khiến tương lai hắn có thể biến cái không thể thành có thể như người đó! Gọi là Âu Dương đi!
Trong mắt Âu Ý Quyền chớp động quang huy.
- Âu Dương.
Âu Minh Tín nghe thấy cái tên này, hắn đương nhiên biết cái tên này đại biểu cho cái gì. Nó đại diện cho một pho tượng thần linh bất bại, là người sáng tạo ra kỳ tích, là Thần Tiễn trước đây.
Âu Minh Tín còn nhớ, trước kia Thần Tiễn cũng bị người ta mắng là phế vật, được đánh giá là cả đời này cũng không có khả năng trở thành tu luyện giả, nhưng Thần Tiễn quyết không chịu thua, từng bước tiến lên đỉnh phong. Hiện giờ con của hắn còn thảm hơn Thần Tiễn lúc trước, đồng dạng cũng là cái tên này, chỉ sợ ít nhiều cũng chịu một số kỳ vọng của người đi trước.
- Được rồi, bất luận sau này hắn là phế nhân cũng được, là cường giả cũng được, hắn vẫn là hài tử của Âu gia chúng ta, chúng ta vẫn có thể nuôi hắn cả đời ...
Âu Ý Quyền nói xong, liếc mắt nhìn nhi tử có tiền đồ nhất của mình nói:
- Có cơ hội hãy sinh thêm một đứa con nữa đi.
Sau đó xoay người rời khỏi.
Âu Minh Tín ôm tiểu Âu Dương trong tay, trên mặt hắn lộ vẻ khổ sắc. Mình là nhân vật mũi nhọn nhất của Âu gia đời này. Đến bây giờ mình mói tu luyện ba ngàn năm cũng đã bước vào cấp ý chí, loại thiên phú này đã định trước tương lai mình có cơ hội trùng kích mọc cánh phi tiên, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng mình lại có một nhi tử như vậy.
Nhìn hài tử còn đang ngủ say trong tay, Âu Minh Tín vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau đó mỉm cười nói:
- Hài tử, con đường tương lai của con đã định trước sẽ vô cùng nhấp nhô, nhưng bất luận con là tốt hay xấu, con vẫn là hài tử của ta...
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã mười năm vội vã trôi qua. Mười năm qua cũng vô cùng bình ổn, Thiên Vương không xuất hiện như mọi người tưởng tượng. Toàn bộ tiên giới ngoại trừ thỉnh thoảng nghị luận chuyện lôi điện bi ca đột nhiên xuất hiện mười năm trước, hầu như đã khôi phục dáng dấp năm đó, vô số tông phái tranh nhau phát sáng trên đại địa.
Trong một tiểu viện hẻo lánh ở Chân Linh Giới, một đứa trẻ nhìn qua chỉ bảy tám tuổi đang được mấy người hầu tắm rửa. Đó chính là Tiểu Âu Dương được sinh ra mười năm trước, nhưng mười năm trôi qua, thân thể Âu Dương vẫn không có chút chuyển biến, ngược lại còn kém hơn trước rất nhiều. Nếu như không phải Âu gia xác thực bất phàm, sợ rằng Tiểu Âu Dương sớm đã thành thiên cổ.
Tiểu Âu Dương xác thực giống như Âu Ý Quyền phán đoán trước kia, trời sinh không thể tu luyện bất cứ công pháp gì, hơn nữa tứ chi đều là trạng thái nửa tàn phế, kinh mạch cơ thể trời sinh triệt để thác loạn, khiến hắn không chỉ không thể tu luyện, cho dù muốn làm một người bình thường cũng có chút khó khăn.
Tiểu Âu Dương gầy yếu hơn một đứa trẻ mười tuổi bình thường rất nhiều, cho nên hiện giờ hắn nhìn qua vừa đen lại vừa nhỏ. Trong một gia tộc quang huy, một đứa trẻ như vậy sớm đã bị người ta lãng quên, ngoại trừ vào lúc họp mặt hàng năm là hắn có thể nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, Âu Dương hầu như chỉ có thể ở trong tiểu viện không thấy ánh sáng mặt trời này.
/1220
|