Sau khi chuyện xảy ra, ta cũng có dò hỏi, tất cả đều là hắn tự đưa ra ý kiến. Đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt. Hắn không muốn làm lỡ cuộc sống của con, cho nên trong gia tộc mới không can thiệp để các con tiếp tục gặp gỡ.
Sự thực cũng chứng minh, chúng ta không nhìn lầm hài tử này, bất cứ lúc nào hắn cũng lựa chọn duy trì khoảng cách nhất định với con, chưa bao giờ vượt qua ranh giới này.
Hồ Lan nghĩ tới Âu Dương, vẻ mặt cũng lộ vẻ tán thưởng.
Đệ tử phế vật thế gia không phải không có, bất cứ trong thế gia nào cũng có thể tìm ra một số kẻ phế vật, người thê thảm hơn Âu Dương cũng không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng người không bao giờ cừu hận bất cứ ai, vẫn có thể tiếp tục sống sót, vẫn có thể suy nghĩ cho người khác như Âu Dương thì thật sự chưa bao giờ xuất hiện, chí ít trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
- Linh Linh, thân phận của Âu Dương rất mẫn cảm, không phải gia tộc không tin các con, mà là thế lực của Vạn Tiên Sơn quá lớn, nếu như lần này thực sự để Âu Dương đưa con đi xuất giá, vậy con có từng nghĩ phu quân tương lai của con sẽ nghĩ như thế nào không?
Hồ Lan rốt cuộc nói ra nguyên nhân Cầm Linh Linh mất hứng.
- Còn nữa, Linh Linh, con thực sự nghĩ Âu Dương là một khối gỗ vô tri sao? Hắn có thích con hay không, lẽ nào người từng trải như mẫu thân còn không nhìn ra? Biết con xuất giá và đích thân đến tiễn con, nhìn con trong vòng tay của nam nhân khác là hai chuyện rất khác nhau. Con có từng nghĩ đến suy nghĩ của Âu Dương chưa?
Hồ Lan vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương.
- Con hiểu rồi... Thì ra con chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Lần này Cầm Linh Linh cũng coi như minh bạch, thì ra Cầm gia cũng không phải không thông tình đạt lý, phụ mẫu nàng cũng không phải chưa từng suy nghĩ, phụ mẫu nàng cũng không phải muốn trở ngại cái gì, mà là cảm thấy để Âu Dương tiễn nàng xuất giá có vẻ không thích hợp, mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Thì ra ba ngày trước Âu Dương đã tới Cầm gia, muốn dựa theo yêu cầu của Cầm Linh Linh, tiễn nàng xuất giá, nhưng Cầm gia cuối cùng không đồng ý, mà để Âu Dương rời khỏi.
Trên một con đường buôn bán sầm uất cách Cầm gia không xa, có một tráng hán đẩy một chiếc xe chở một nam tử tuấn mỹ, trên mặt nam tử luôn có vẻ tươi cười, nhưng hắn không ngừng ho khan cũng dẫn tới rất nhiều người trên đường ghé mắt quan khán. Nhưng khi nhìn thấy người này là một người tàn phế, hơn nữa trên người không có bất cứ lực lượng ba động nào, mọi người ngoài vứt cho hắn mấy ánh mắt thương cảm đều xoay đầu rời đi.
- Âu Dương, đừng đau lòng, nữ nhân trên đời này trăm nghìn vạn, hà tất phải để ý đến một người, đại ca đã tìm được một thần y tên là Thu Vân Thủy, có lẽ hắn sẽ có cách trị khỏi cho ngươi cũng không chừng.
Âu Bằng nhìn Âu Dương ngồi trên chiếc xe đẩy, từ khi Âu Dương bắt đầu hiểu chuyện, hài tử này chưa bao giờ rời khỏi chiếc xe đẩy, một hài tử suốt đời không thể bước đi thì bi ai đến cỡ nào.
- Đại ca, không cần uổng phí khí lực nữa, căn bệnh của ta thế nào, làm sao ta lại không biết. Nếu như không phải gia tộc tìm kiếm cho ta nhiều danh y và thần dược như vậy, có lẽ ta đã sớm chết nhiều năm trước rồi, sống đến lúc này ta đã thấy rất đủ rồi.
Âu Dương minh bạch thân thể mình hơn bất cứ người nào. Âu Dương biết, thân thể của mình căn bản không thể cứu, trừ phi có tiên nhân xuất thủ, bằng không không ai có thể giúp mình. Đây là gia gia chính mồm nói như vậy.
- Âu Dương, trên con đường cuộc sống của cường giả nào cũng có nhấp nhô vô tận, lẽ nào chút ngăn trở ấy có thể khiến ngươi ngã xuống sao?
Kỳ thực Âu Bằng thường xuyên dùng lời nói như vậy an ủi Âu Dương.
- Cảm tạ đại ca, ta hiểu!
Âu Dương cũng không phản bác lời đại ca, bởi vì bản thân Âu Dương cũng biết đại ca chỉ muốn tốt cho mình. Những người đối tốt với ngươi, ngươi nên chân thành tương đãi, chứ không phải tức giận với bọn họ, cho dù bản thân ngươi có khổ sở thế nào đi nữa, những người quan tâm đến ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, đạo lý này Âu Dương đã có thể hiểu được từ cách đây rất lâu.
- Chúng ta trở về hay...
Âu Bằng nhìn Âu Dương hỏi, kỳ thực lần này đến Cầm gia, Âu Bằng vốn rất phản đối, hiện tại rơi vào kết quả như vậy Âu Bằng đương nhiên muốn để Âu Dương sớm trở về.
- Không, ta đã hứa với Linh Linh sẽ tiễn nàng, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa này.
Âu Dương vẫn rất quật cường, hắn thoáng nhìn xa xa nói:
- Chúng ta tạm thời ở lại đây.
Âu Dương vừa dứt lời, bỗng thấy toàn bộ bầu trời bỗng nhiên mây bay gió thổi, tiếp theo trong nháy mắt bóng tối như bao trùm cả thiên địa. Lúc này toàn bộ thiên địa thay đổi bất ngờ, một luồng lực lượng cực lớn có thể áp chết bất cứ tồn tại nào bỗng nhiên xuất hiện trên chín tầng trời, Âu Bằng đang đẩy xe cho Âu Dương phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất. Dưới áp lực như vậy đừng nói là Âu Bằng, tất cả những người còn tỉnh táo trong Chân Linh Giới đều quỳ rạp xuống mặt đất, cảm giác này giống như đang nghênh tiếp thần linh sáng tạo ra thế giới....
Không riêng gì Chân Linh Giới, lúc này cho dù là bất cứ thế giới nào, từ tiểu thế giới, trung đẳng thế giới thậm chí là tiên giới đều cảm thụ được uy áp đến từ chỗ sâu nhất trong tâm linh. Trong thời khắc uy áp này xuất hiện, cho dù là cường giả mạnh như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh cũng có một cảm giác không chịu đựng được, muốn quỳ rạp xuống đất.
Thiên Vương!
Trên thánh sơn, Ngụy Bỉnh Dập nhìn một đạo quang huy phá tan bầu trời hắc ám.
Đó là một bóng người, mặc dù bóng người đó cách bọn họ vô cùng xa, nhưng lúc này bất luận ngươi đang ở nơi nào của tiên giới đều có thể thấy rõ một bóng người đứng trên chín tầng trời bao quát đại địa.
- Thần Tiễn! Ta chờ ngươi!
Sáu chữ đơn giản phảng phất như ẩn chứa thiên đạo, vang vọng tất cả thế giới, vang vọng trong tâm linh mỗi người.
Âu Bằng vừa quỳ rạp xuống đất, ngạc nhiên nhìn bầu trời đang từ từ khôi phục bình tĩnh.
Hắn không rõ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người nào sở hữu lực lượng như vậy, lại dám trực tiếp khiêu khích Thần Tiễn!
Âu Dương ngồi trên xe đẩy vẫn bình tĩnh không gì sánh được, nếu như nói vừa rồi có người nào không chịu uy áp, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.
Bán bộ chí cao vô thượng, trong nháy mắt khi uy áp này xuất hiện, trong sâu thẳm tâm linh Âu Dương hầu như bất giác cải biến pháp tắc thiên địa xung quanh. Lúc này ở nơi Âu Dương đang ở, hắn chính là thần, hắn chính là thiên địa, bất luận là uy áp của Thiên Vương có cường đại đến thế nào cũng đừng mơ tưởng ảnh hưởng đến hắn.
Sáu chữ cuối cùng mà Thiên Vương hô lên, hắn cũng rõ ràng nghe thấy. Nếu lúc này hắn thực sự là Thần Tiễn Âu Dương, có thể Âu Dương sẽ nhổ tên bắn thủng hư vô đối kháng với Thiên Vương. Nhưng tất cả ký ức của Âu Dương đều đã mất đi, đều đã phân tán trong thiên địa, hắn căn bản không biết Thiên Vương là ai.
Cũng không biết mình đã từng là ai.
Sự thực cũng chứng minh, chúng ta không nhìn lầm hài tử này, bất cứ lúc nào hắn cũng lựa chọn duy trì khoảng cách nhất định với con, chưa bao giờ vượt qua ranh giới này.
Hồ Lan nghĩ tới Âu Dương, vẻ mặt cũng lộ vẻ tán thưởng.
Đệ tử phế vật thế gia không phải không có, bất cứ trong thế gia nào cũng có thể tìm ra một số kẻ phế vật, người thê thảm hơn Âu Dương cũng không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng người không bao giờ cừu hận bất cứ ai, vẫn có thể tiếp tục sống sót, vẫn có thể suy nghĩ cho người khác như Âu Dương thì thật sự chưa bao giờ xuất hiện, chí ít trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
- Linh Linh, thân phận của Âu Dương rất mẫn cảm, không phải gia tộc không tin các con, mà là thế lực của Vạn Tiên Sơn quá lớn, nếu như lần này thực sự để Âu Dương đưa con đi xuất giá, vậy con có từng nghĩ phu quân tương lai của con sẽ nghĩ như thế nào không?
Hồ Lan rốt cuộc nói ra nguyên nhân Cầm Linh Linh mất hứng.
- Còn nữa, Linh Linh, con thực sự nghĩ Âu Dương là một khối gỗ vô tri sao? Hắn có thích con hay không, lẽ nào người từng trải như mẫu thân còn không nhìn ra? Biết con xuất giá và đích thân đến tiễn con, nhìn con trong vòng tay của nam nhân khác là hai chuyện rất khác nhau. Con có từng nghĩ đến suy nghĩ của Âu Dương chưa?
Hồ Lan vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương.
- Con hiểu rồi... Thì ra con chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Lần này Cầm Linh Linh cũng coi như minh bạch, thì ra Cầm gia cũng không phải không thông tình đạt lý, phụ mẫu nàng cũng không phải chưa từng suy nghĩ, phụ mẫu nàng cũng không phải muốn trở ngại cái gì, mà là cảm thấy để Âu Dương tiễn nàng xuất giá có vẻ không thích hợp, mới đưa ra lựa chọn như vậy.
Thì ra ba ngày trước Âu Dương đã tới Cầm gia, muốn dựa theo yêu cầu của Cầm Linh Linh, tiễn nàng xuất giá, nhưng Cầm gia cuối cùng không đồng ý, mà để Âu Dương rời khỏi.
Trên một con đường buôn bán sầm uất cách Cầm gia không xa, có một tráng hán đẩy một chiếc xe chở một nam tử tuấn mỹ, trên mặt nam tử luôn có vẻ tươi cười, nhưng hắn không ngừng ho khan cũng dẫn tới rất nhiều người trên đường ghé mắt quan khán. Nhưng khi nhìn thấy người này là một người tàn phế, hơn nữa trên người không có bất cứ lực lượng ba động nào, mọi người ngoài vứt cho hắn mấy ánh mắt thương cảm đều xoay đầu rời đi.
- Âu Dương, đừng đau lòng, nữ nhân trên đời này trăm nghìn vạn, hà tất phải để ý đến một người, đại ca đã tìm được một thần y tên là Thu Vân Thủy, có lẽ hắn sẽ có cách trị khỏi cho ngươi cũng không chừng.
Âu Bằng nhìn Âu Dương ngồi trên chiếc xe đẩy, từ khi Âu Dương bắt đầu hiểu chuyện, hài tử này chưa bao giờ rời khỏi chiếc xe đẩy, một hài tử suốt đời không thể bước đi thì bi ai đến cỡ nào.
- Đại ca, không cần uổng phí khí lực nữa, căn bệnh của ta thế nào, làm sao ta lại không biết. Nếu như không phải gia tộc tìm kiếm cho ta nhiều danh y và thần dược như vậy, có lẽ ta đã sớm chết nhiều năm trước rồi, sống đến lúc này ta đã thấy rất đủ rồi.
Âu Dương minh bạch thân thể mình hơn bất cứ người nào. Âu Dương biết, thân thể của mình căn bản không thể cứu, trừ phi có tiên nhân xuất thủ, bằng không không ai có thể giúp mình. Đây là gia gia chính mồm nói như vậy.
- Âu Dương, trên con đường cuộc sống của cường giả nào cũng có nhấp nhô vô tận, lẽ nào chút ngăn trở ấy có thể khiến ngươi ngã xuống sao?
Kỳ thực Âu Bằng thường xuyên dùng lời nói như vậy an ủi Âu Dương.
- Cảm tạ đại ca, ta hiểu!
Âu Dương cũng không phản bác lời đại ca, bởi vì bản thân Âu Dương cũng biết đại ca chỉ muốn tốt cho mình. Những người đối tốt với ngươi, ngươi nên chân thành tương đãi, chứ không phải tức giận với bọn họ, cho dù bản thân ngươi có khổ sở thế nào đi nữa, những người quan tâm đến ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, đạo lý này Âu Dương đã có thể hiểu được từ cách đây rất lâu.
- Chúng ta trở về hay...
Âu Bằng nhìn Âu Dương hỏi, kỳ thực lần này đến Cầm gia, Âu Bằng vốn rất phản đối, hiện tại rơi vào kết quả như vậy Âu Bằng đương nhiên muốn để Âu Dương sớm trở về.
- Không, ta đã hứa với Linh Linh sẽ tiễn nàng, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa này.
Âu Dương vẫn rất quật cường, hắn thoáng nhìn xa xa nói:
- Chúng ta tạm thời ở lại đây.
Âu Dương vừa dứt lời, bỗng thấy toàn bộ bầu trời bỗng nhiên mây bay gió thổi, tiếp theo trong nháy mắt bóng tối như bao trùm cả thiên địa. Lúc này toàn bộ thiên địa thay đổi bất ngờ, một luồng lực lượng cực lớn có thể áp chết bất cứ tồn tại nào bỗng nhiên xuất hiện trên chín tầng trời, Âu Bằng đang đẩy xe cho Âu Dương phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất. Dưới áp lực như vậy đừng nói là Âu Bằng, tất cả những người còn tỉnh táo trong Chân Linh Giới đều quỳ rạp xuống mặt đất, cảm giác này giống như đang nghênh tiếp thần linh sáng tạo ra thế giới....
Không riêng gì Chân Linh Giới, lúc này cho dù là bất cứ thế giới nào, từ tiểu thế giới, trung đẳng thế giới thậm chí là tiên giới đều cảm thụ được uy áp đến từ chỗ sâu nhất trong tâm linh. Trong thời khắc uy áp này xuất hiện, cho dù là cường giả mạnh như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh cũng có một cảm giác không chịu đựng được, muốn quỳ rạp xuống đất.
Thiên Vương!
Trên thánh sơn, Ngụy Bỉnh Dập nhìn một đạo quang huy phá tan bầu trời hắc ám.
Đó là một bóng người, mặc dù bóng người đó cách bọn họ vô cùng xa, nhưng lúc này bất luận ngươi đang ở nơi nào của tiên giới đều có thể thấy rõ một bóng người đứng trên chín tầng trời bao quát đại địa.
- Thần Tiễn! Ta chờ ngươi!
Sáu chữ đơn giản phảng phất như ẩn chứa thiên đạo, vang vọng tất cả thế giới, vang vọng trong tâm linh mỗi người.
Âu Bằng vừa quỳ rạp xuống đất, ngạc nhiên nhìn bầu trời đang từ từ khôi phục bình tĩnh.
Hắn không rõ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người nào sở hữu lực lượng như vậy, lại dám trực tiếp khiêu khích Thần Tiễn!
Âu Dương ngồi trên xe đẩy vẫn bình tĩnh không gì sánh được, nếu như nói vừa rồi có người nào không chịu uy áp, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn.
Bán bộ chí cao vô thượng, trong nháy mắt khi uy áp này xuất hiện, trong sâu thẳm tâm linh Âu Dương hầu như bất giác cải biến pháp tắc thiên địa xung quanh. Lúc này ở nơi Âu Dương đang ở, hắn chính là thần, hắn chính là thiên địa, bất luận là uy áp của Thiên Vương có cường đại đến thế nào cũng đừng mơ tưởng ảnh hưởng đến hắn.
Sáu chữ cuối cùng mà Thiên Vương hô lên, hắn cũng rõ ràng nghe thấy. Nếu lúc này hắn thực sự là Thần Tiễn Âu Dương, có thể Âu Dương sẽ nhổ tên bắn thủng hư vô đối kháng với Thiên Vương. Nhưng tất cả ký ức của Âu Dương đều đã mất đi, đều đã phân tán trong thiên địa, hắn căn bản không biết Thiên Vương là ai.
Cũng không biết mình đã từng là ai.
/1220
|